Chương 78: Thế giới 2 người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm sau Jiyong trở về Hàn làm nốt công việc bận rộn ngày cuối năm của mình. Seungri cũng nhanh chóng hoàn thành lịch trình bên Nhật. Những ngày cuối cùng của 1 năm đã gần kề, Seungri được nghỉ sớm hơn mọi năm, cậu bay về Hàn ngay khi được nghỉ chứ không nán lại chơi như thường lệ. Ngồi trên xe, quản lí của cậu hỏi:

- Giờ cậu định đi đâu tôi đưa cậu đi? Được nghỉ về nhà luôn không?
- À… ngày mai em mới về nhà, anh đưa em đến khu chung cư XX đi!
- Hả? Khu ấy chẳng phải là nhà của GD sao? 2 cậu lại hẹn hò hả? Mới hẹn hò bên Nhật xong mà!
Seungri thản nhiên nhún vai:
- Yêu đương mà! Có bao giờ gặp nhau đủ đâu!
- Haha, đúng là tuổi trẻ có khác! 

- Thì vậy!

Seungri không bao giờ che dấu tình cảm của 2 người trước mặt 1 số người thân thiết, tuy rằng mọi người đều thấy cậu giao lưu rất nhiều, bạn bè vô số nhưng cậu không phải không biết nhìn người, tuy rằng đối với Jiyong, cậu luôn nhõng nhẽo, nũng nịu như 1 đứa trẻ nhưng đó chỉ là với mình anh, công việc kinh doanh của cậu chưa bao giờ là trò đùa. Seungri có con mắt kinh doanh và đầu óc rất nhạy bén, ngược lại với ai kia luôn lơ mơ với số tiền mình có trong tay, anh mua những thứ nghệ thuật không thể hiểu được với giá trên trời, nếu là cậu cậu sẽ mang vào để xoay vòng vốn. Thế nhưng Seungri chẳng bao giờ càu nhàu về thói quen đó của anh, 2 người dù yêu nhau nhưng vốn là 2 cá thể độc lập, có sở trường, sở thích riêng, anh không áp đặt cậu, cậu càng không quản lí anh. Tình yêu của họ vừa có tự do vừa có trói buộc như vậy…

- Mà tôi không hiểu nổi, sao cậu vẫn để tôi báo tin của cậu cho Jiyong mỗi ngày chứ? Cậu không thấy khó chịu à?

- Sao phải khó chịu, anh ấy muốn biết bạn bè em là ai cũng dễ hiểu thôi mà, là anh ấy yêu em nên mới vậy, em cũng có tò mò tương tự…

- Cậu ta lo cậu bị bạn xấu lừa, haha, tôi thấy cậu ta càng dễ bị lừa hơn ấy, cậu ta lúc nào cũng coi cậu như còn bé bỏng lắm! 

Seungri cười cười không đáp lời. Có đôi lúc cậu cũng thấy anh thật ngốc nghếch khi lo lắng những thứ không đâu cho cậu, cậu đã đủ lớn để nhận thức mọi việc nhưng anh luôn cố gắng bảo vệ cậu trong khả năng của mình. Dù điều đó đôi khi không cần thiết nhưng cậu chưa bao giờ phản đối anh làm vậy, đó chẳng phải là 1 cách thể hiện tình yêu của ai đó hay sao? Anh quản lí lại tiếp tục:

- Mọi người xung quanh đều hâm mộ cậu vì Jiyong chiều chuộng yêu thương cậu nhưng tôi thấy thực ra cậu ta mới hạnh phúc vì có cậu ấy chứ, ngoài cậu ra chả ai hiểu nổi cậu ta nghĩ gì, chả ai chịu được cái thói chăm sóc người yêu như em bé vậy đâu! Thế kỉ bao nhiêu rồi còn vậy chứ!

- Anh ấy muốn thì cứ để anh ấy làm, em vẫn còn bé thật mà. Ít nhất với anh ấy là vậy!

- Haha …

Anh quản lí chỉ cười rồi kể thêm vài câu chuyện phiếm nữa chẳng mấy chốc đã đến khu nhà của Jiyong. Cậu cảm ơn anh rồi xuống xe đi lên nhà, Seungri cầm chìa khóa căn hộ này đã lâu, mật khẩu cậu cũng nhớ rõ. Seungri mở cửa đi vào như chủ nhân quen thuộc của ngôi nhà dù rằng cậu mới 1 lần đến đây. Nơi anh ở khá đặc trưng với vài bức tranh nghệ thuật kì dị, vài món đồ lạ mắt cùng phong cách cá tính nhưng gọn gàng ngăn nắp như tính cách của chủ nhân vậy. Seungri nghịch nghịch những thứ chính cậu cũng không hiểu nó dùng để làm gì rồi bĩu bĩu môi, mấy thứ này hẳn phải rất đắt, dị đến thế kia cơ mà. Cậu chẳng hiểu nổi mấy thứ nghệ thuật đó, Seungri nhàm chán nhắn tin báo cho anh cậu đã về đến Hàn nhưng anh lại không nhắn lại. Cậu ném đồ sang 1 góc, trèo lên giường nằm nghịch điện thoại rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Jiyong về đến nhà cũng đã là khi trời tối, công việc bận rộn những ngày cuối năm khiến anh tối tăm mặt mũi hiếm có hôm nào được về nhà trước 11h đêm như hôm nay. Young Bae biết anh đang cô đơn nên cố ý rủ anh về nhà cậu ta chơi nhưng Jiyong từ chối, anh muốn về nhà nghỉ ngơi 1 chút và gọi điện nói chuyện với cậu. Đã mấy hôm nay 2 người gần như không liên lạc bởi quá bận rộn, có lẽ công việc của cậu ở bên Nhật cũng đã gần xong. Jiyong lôi điện thoại trong túi ra và nhận ra nó đã hết pin từ lúc nào anh cũng không để ý lắm. Anh vứt xoạch nó xuống ghế bên cạnh rồi lái xe trở về nhà, thực sự rất mệt mỏi, anh vừa mệt vừa nhớ cậu, càng gặp nhiều nhung nhớ càng nhiều, không gặp không thể chịu đựng được. Anh chưa từng yêu ai khiến anh luôn luôn khao khát đến như vậy, anh không phải tình đầu của cậu, cậu càng không phải người đầu tiên anh rung động, thế nhưng cảm giác yêu đương mãnh liệt đến mức như vậy, anh chưa từng nếm trải. Anh không chắc bởi lí do gì, có thể vì anh và cậu quá khác nhau nên vô tình bị hút vào nhau mãnh liệt hay có chăng là vì họ đã bên nhau vượt qua rất nhiều, rất nhiều khó khăn hoặc đơn giản hơn vì người ấy là cậu, vì là cậu nên anh luôn nhung nhớ, vì là cậu nên dù ôm cậu trong vòng tay anh vẫn lo sợ giây phút sau cậu sẽ biến mất, vì là cậu nên anh luôn phải cố gắng hết mình trong tình yêu này, bởi ai biết được 2 bọn họ sẽ bên nhau bao lâu chứ? Dù có bên nhau cả đời anh vẫn cảm thấy không đủ huống chi cuộc đời dài như vậy, tình yêu thì đẹp nhưng cuộc đời lại không như vậy…Jiyong suy nghĩ miên man 1 chút rồi lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ tiêu cực đó, Seungri của anh luôn càu nhàu bởi mấy thứ vớ vẩn anh hay nghĩ, với cậu, hiện tại ở bên nhau vui vẻ là được, tương lai hãy cứ để sau này lo. Jiyong mỉm cười nhẹ nhàng khi nghĩ đến bộ mặt cau có của ai kia sẽ cau có khi anh gọi điện, sẽ là mấy câu hờn trách: "sao mấy hôm nay anh chết ở đâu vậy” hay “anh không gọi điện em sẽ đi chơi cho anh thấy”… 

Anh lái xe về nhà, căn hộ này anh không thường xuyên ở nhưng dạo gần đây anh hay về nơi này. Kí túc xá của BB giờ chẳng có ai ở nên thật trống trải, chẳng thà về nhà mình còn hơn. Jiyong bước về phía nhà mình thì thấy cửa hơi hé mở không khóa, anh có chút giật mình. Chẳng lẽ mẹ hay chị đến? Chìa khóa và mật mã nhà anh chỉ có chị, mẹ anh và Seungri biết. Anh bước nhanh hơn vào trong nhà, đôi giày nam màu đen để ngoài cửa quen thuộc đã tố cáo con người đột nhập vào nhà Jiyong trước đó. Anh vừa thấy lạ vừa thấy niềm vui bất ngờ phi như bay tìm cậu. Jiyong mỉm cười nhìn con người anh vẫn hàng đêm mong nhớ đang nằm ngủ ngon lành trên giường anh, bên cạnh là va li cùng vài thứ đồ cậu đã kịp vứt lộn xộn khắp nhà. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu vò nhẹ mái tóc ngắn cụt lủn, Seungri cũng mơ màng mở mắt ra:

- Anh về rồi à?
- Ừm… em về Hàn từ bao giờ vậy?
- À… từ chiều, không nhớ mấy giờ nữa. Em nhắn tin cho anh sao không thấy trả lời vậy?
- À điện thoại hết pin anh quên mất, sao em biết anh ở đây?
- Đoán thôi, anh còn chỗ khác để đi à? Ở đây hoặc kí túc chứ đâu nữa.

- Haha.

Jiyong cười rồi thuận thế nằm xuống giường đè lên người Seungri, cậu đẩy nhẹ anh ra càu nhàu:

- Nặng thế!!!

Jiyong biết vậy nên lật người xuống nằm bên cạnh cậu choàng tay ra ghì chặt cậu vào lòng thủ thỉ:

- Mới xa nhau đâu được 1 tuần nhỉ? Sao anh đã nhớ em đến mức này chứ?
- Em cũng nhớ anh…
Cậu cũng không ngại bày tỏ niềm nhung nhớ của mình, chui vào lòng anh nằm im lặng. Anh vuốt nhẹ lưng cậu rồi ngẩng lên hỏi:
- Đói không? Đã ăn gì chưa?
- Chưa ăn gì cả ngày nay nữa! 
- Vậy anh gọi gì cho em ăn nhé? Muốn ăn gì?
- Không cần cầu kì đâu, Nấu mì cho em đi!
- Ừm được rồi, em đi tắm cho thoải mái.

- Biết rồi!

Jiyong đi vào bếp, may mắn mì là món dễ nấu nhất nên anh cũng biết 1 chút, còn lại mấy thứ khác anh hoàn toàn bó tay. Anh thử nước dùng mì thấy có chút nhạt bèn lục tủ lạnh lấy ra mấy lọ nước cốt đắt tiền nào đó vô tư đổ vào và lại nếm, ừm… hơi mặn, vị lại có chút nồng… Cậu ca sĩ tài giỏi trên sân khấu lóng ngóng không biết nên làm sao nên đổ ụp cả nồi nước đi nấu nồi khác. Seungri tắm xong quay ra vẫn thấy Jiyong lúi húi cực kì chăm chú dưới bếp, cậu phụt cười, nấu mì cũng có cần nghiêm túc vậy không:

- Anh ơi sao lâu thế?
- À… anh không rõ!
Cậu bó tay đi vào thấy anh đang canh nồi nước đen xì chuẩn bị sôi, cậu ngạc nhiên lấy thìa nếm thử:
- Sao nấu mì anh cho cả nước cốt nấm và cá vào vậy?
- Tại anh thấy mỗi gia vị của nó hơi nhạt…
- Anh cho chừng nào nước?
- Bằng cỡ đây này…

Seungri hết nói nổi, nấu 2 gói mì cho cả mấy lít nước, cậu càu nhàu:

- Cho 1/3 chỗ nước ấy thôi, với không biết nấu thì nấu cơ bản nhất đi, cho gia vị, chờ sôi cho mì. Okie, Nấu ăn không cần sáng tạo độc đáo như sáng tác nhạc đâu Jiyong à… 

- Ừm được rồi mà!

Jiyong nhún vai chẳng có vẻ gì hối lỗi, sao anh phải học mấy thứ nấu ăn như vậy trong khi người của anh đã biết làm hết chứ? Seungri đành đổ nồi nước đi 1 lần nữa, lấy lượng nước vừa đủ, đổ gia vị, cậu lục tủ lấy thêm ít hành và kim chi:

- Anh muốn ăn thêm trứng hay thịt không?
- Trứng cuộn đi! Anh thích trứng cuộn!
- Không phải trứng cuộn, em không làm đâu, thả vào mì cơ!

- À…

Jiyong à… đầy thất vọng, cậu làm trứng cuộn ngon lắm, từ hồi BB mới debut, việc nấu nướng được phân chia cho mọi người, bao giờ cậu cũng làm trứng cuộn khi đến lượt khiến các thành viên la oai oái vì quá chán, anh thì vẫn ăn ngon lành. Bởi vậy hồi ấy anh rất thích cậu nấu cơm, mỗi lần cậu nấu anh sẽ được ăn nhiều hơn mọi người. Seungri lườm lườm anh rồi lấy 4 quả trứng ra, thêm chú hành, cà rốt và bắt đầu làm món trứng cuộn đơn giản. Jiyong thỏa mãn đứng bên cạnh xem người yêu đang cáu kỉnh thái cà rốt. 

- Đồ đòi hỏi, em bảo anh nấu cho em cơ mà!
- Anh nấu cũng được thôi nhưng không ngon em không ăn được!
- Thật là… anh học chút nấu ăn đi, anh chẳng có kĩ năng sinh tồn gì cả!

- Có em rồi mà!

Seungri bực mình không thèm nói nữa quay lưng lại bật bếp rán trứng. Nhìn bóng lưng cậu tất bật với công việc đơn giản ấy khiến Jiyong thực sự hạnh phúc, là 1 người nghệ sĩ, tâm hồn anh trước đây luôn muốn tự do không bị gò ép nhưng từ khi quen cậu, yêu cậu đến ngày hôm nay, anh thực sự, thực sự khao khát có 1 gia đình, khao khát được mỗi ngày về nhìn thấy cậu trên giường ngủ, nhìn thấy cậu nấu ăn, khao khát thế giới 2 người, anh đã sẵn sàng chia sẻ thế giới của mình cho người mà anh yêu nhất…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro