Chương 79: Em yêu anh nhưng........

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối đơn giản được Seungri chuẩn bị nhanh chóng, chỉ có 2 bát mì cùng 1 đĩa trứng cuộn, cậu cũng tìm thêm trong tủ lạnh 1 ít thịt đem hấp lên bày ra bàn. Jiyong thỏa mãn cầm đũa lên ăn ngon lành, đương nhiên thực ra kĩ năng nấu nướng của Seungri chỉ thuộc loại làng nhàng, đồ ăn ở mức ăn được nhưng Jiyong chẳng để ý nhiều vậy. Người của anh vì anh mà vào bếp, đó đã là 1 loại hạnh phúc không thể đong đếm. Vừa ăn Jiyong vừa hỏi:

- Em được nghỉ sớm vậy? Có kế hoạch gì không? 

- Em định mai ngày kia về nhà vài hôm.
- À… ừm, lâu lắm rồi em không về nhỉ?
- Vâng, mẹ em giục suốt rồi!
- Vậy còn Tết? Tết có định làm gì không?
- Chưa rõ nữa…

- Vậy chúng ta đi chơi đi!

Jiyong hứng khởi nhìn Seungri, cậu ngạc nhiên:

- Hả?
- Trốn đi, ra nước ngoài chơi đi, Mỹ chẳng hạn?
- Vậy được không? Lỡ bị bắt được?
- Không sao, em đi trước, anh sẽ đi sau mà!

Seungri suy nghĩ chỉ chừng 2 giây rồi đồng ý luôn, cậu vốn muốn đi chơi, lại được đi cùng anh chẳng phải quá tuyệt hay sao:

- Okie. Vậy cũng được! Em về nhà mấy hôm rồi sẽ sang ấy trước!

- Mang cả quản lí theo nhé!
- Sao vậy?
- Bọc lót cho dễ, dù gì an toàn vẫn hơn, vụ Jeju vừa rồi suýt lộ đấy. Rồi chú Yang lại sờ gáy mệt lắm!

- Em biết rồi! Dạo này thấy chú ấy bận cũng chẳng buồn sờ gáy đến em nữa, thoải mái ghê! Haha..

Jiyong cười cười xoa đầu cậu. Anh biết cậu phải chịu nhiều lời càu nhàu mắng mỏ của bố Yang hơn anh, 1 phần là bởi tính cách cậu như vậy, phần nữa bởi mối quan hệ giữa 2 người giống như 1 quả bom nổ chậm đe dọa đến YG, ông không hề hài lòng nhưng cũng không biết xử lí ra sao nên thường xuyên cáu gắt. Vì vậy anh càng muốn chiều chuộng yêu thương cậu nhiều hơn, cậu chịu đựng những khó khăn xảy ra với mình vì tình yêu này giống như hiển nhiên phải vậy, không 1 lời oán trách, cũng không bao giờ kể lể với anh, cậu tiếp tục:

- Anh xong việc cũng về nhà vài hôm đi, mấy hôm trước mình làm bố mẹ anh đau lòng nhiều quá. Tết lại chẳng về được, nhân cơ hội về nhà đi đừng có ở đây tự kỉ nữa, anh ở 1 mình là chúa hay suy nghĩ linh tinh đó!

- Sau Tết anh về, đợt này bận lắm ko về được. Em muốn về cùng anh không?
- Thôi để dịp khác, mới làm loạn nhà anh xong giờ lại về bố anh chưa chấp nhận được đâu, từ từ…

- Ừm…

Jiyong ừm 1 tiếng nhẹ như gió thoảng rồi thả bát mì đang ăn dở xuống vòng tay sang ôm nhẹ cậu, cằm theo thói quen gác lên hõm vai người yêu. Seungri cười cười vẫn ăn tiếp:

- Sao vậy anh? Không ngon à?
- Không, tự nhiên thấy em suy nghĩ chín chắn hơn anh nhiều quá!
- Hì hì, giờ mới biết sao? Anh sống kiểu nghệ sĩ quá, em chẳng sống được như vậy!
- Em chẳng phải cũng là nghệ sĩ hay sao?
- Nhưng em còn là doanh nhân nữa, em không kiếm được nhiều tiền dựa vào ca hát sáng tác như anh được!
- Tiền quan trọng đến thế sao?
Seungri phụt cười vì mấy suy nghĩ trên trời của anh người yêu nghệ sĩ của cậu, cậu quay sang:
- Quan trọng chứ, vì anh giờ chẳng thiếu tiền nên anh thấy vậy thôi. Giống như tình yêu của chúng ta ấy, vì chẳng thiếu tiền nên chẳng phải bớt đi nhiều thứ phiền phức sao? Nếu vừa bị bố mẹ phản đối vừa không tiền không nhà xem..
- Vậy sao em không bao giờ chịu cầm tiền của anh?
- Em vẫn cầm đấy chứ! 

- Anh không nói mấy lần vớ vẩn ấy, anh đưa thẻ cho em sao em không cầm?

Seungri chỉ cười lảng sang chuyện khác, Jiyong có chút thất vọng, 2 người như bây giờ, anh chẳng bao giờ nghĩ đến những vấn đề khác nhưng dường như cậu vẫn luôn giữ 1 khoảng cách vô hình nào đó với anh, tiền của anh cậu không đụng đến, anh muốn cậu về ở chung cậu cũng lảng đi. Anh ngẩng đầu lên tiếp tục ăn, bát mì đột nhiên trở lên đắng nghét, 2 người đột nhiên im lặng. Có rất nhiều việc, Seungri hiểu Jiyong muốn gì nhưng lại không thể làm khác. Cậu cũng có những giới hạn của riêng mình, yêu nhau, có thể cậu lựa chọn bất chấp nhiều thứ nhưng không muốn đánh mất chính bản thân mình. Seungri cúi đầu nhỏ giọng:

- Em không biết nói sao nữa, em không thể giống như anh, không thể vì anh mà không cần mọi thứ…. 

- Vậy sao?

Jiyong vẫn cắm đầu vào bát mì không ngẩng lên, trái tim anh như bị bóp nghẹn, Seungri tiếp lời:

- Đừng nghi ngờ tình cảm của em, chỉ là em không thể yêu anh theo cách anh muốn, em không thể… em xin lỗi…

- Em biết anh muốn em yêu anh như thế nào sao?

Jiyong ngẩng mặt lên nhìn xoáy vào mắt cậu, Seungri cúi đầu dựa nhẹ vào vai anh:

- Vì em muốn là chính mình, em không muốn phải đánh mất mình. Giống như việc tiền bạc, em hiểu anh yêu em anh mới làm vậy, nhưng em không nhận được. Em không muốn tình cảm của 2 đứa mình liên quan đến vật chất, giống như lựa chọn giữa tình yêu và tiền bạc, em lựa chọn tình yêu… bởi vì em có thể tự kiếm tiền được. Còn về việc sống chung… em nghĩ chưa đến lúc, em sợ chúng ta sẽ xấu đi trong mắt nhau, chẳng phải như bây giờ rất tốt sao? Nhớ nhau có thể gặp nhau, ở bên nhau, xa nhau gọi điện… không can thiệp vào cuộc sống của nhau, vừa có tình yêu vừa có tự do… không tốt sao?

- Anh hiểu suy nghĩ của em nhưng không thể chấp nhận. Có lẽ đúng là quan điểm của chúng ta quá khác nhau...
- Anh... dù có là người yêu của anh, em vẫn là 1 thằng đàn ông, em không thể để anh bao bọc em cả đời được, sống như thế... em không làm được!

- Vậy nếu... anh bắt em sống như vậy em sẽ làm sao?

Seungri cúi đầu thật sâu không biết nói gì, Jiyong ngồi bên cạnh nắm chặt tay để dưới gầm bàn, đứng trước những sự lựa chọn, có bao giờ cậu sẽ chọn anh không? 

- Em sẽ theo ý anh muốn vì em yêu anh... nhưng nếu như vậy, em sẽ chẳng còn là chính em nữa, nếu cả đời sống như vậy, thật vô nghĩa.

Jiyong nhợt nhạt cười đánh nhẹ lên đầu cậu:

- Em tinh ranh lắm! Anh sẽ không làm như vậy, cũng vì anh yêu em quá nhiều, anh sẽ không để em sống 1 cuộc sống em không muốn, chỉ cần em vui, hãy cứ làm những gì em thích nhưng... đừng quên em đã có anh, cẩn thận mấy mối quan hệ của em chút chút đi!

Seungri chui hẳn người vào lòng anh thì thầm:

- Em biết rồi, em yêu anh...

Jiyong không nói gì nữa anh lựa chọn đầu hàng bởi tình cảm anh bỏ ra quá nhiều, anh tự biết mình chẳng thể thắng được con người kia. Anh ôm cậu trong lòng mà trái tim rối bời, tình cảm vốn chẳng phải thứ dùng lí trí để giải thích được không phải sao... 2 người từ xa lạ quen nhau rồi yêu nhau đã là 1 điều kì diệu, huống chi 2 người như anh và cậu, thứ gì cũng trái ngược nhau vậy mà lại quấn quýt với nhau đến mức độ này... thực sự là điều chẳng ai nghĩ tới, vì vậy nhường nhau 1 chút cũng là 1 loại hưởng thụ trong tình yêu...

Tối hôm ấy, Jiyong cuồng nhiệt hơn thường lệ, anh lao vào xé áo của Seungri, hôn cắn cậu điên cuồng giống như muốn trút hết nỗi niềm bực dọc của mình, Seungri biết tâm trạng anh không tốt cũng không nói gì chỉ nhiệt tình phối hợp. Sau khi qua đi những giây phút say đắm ấy, Jiyong nằm bên cạnh cậu, vuốt nhẹ những vết hôn mờ mờ mình vừa tạo ra, anh có chút hối hận:

- Vừa rồi... đau lắm không?
Seungri đang nghịch điện thoại bên cạnh:
- Không sao, cũng quen rồi! Anh vẫn vậy mà!
- Thật vậy sao?

- Chứ anh nghĩ anh nhẹ nhàng lắm đấy hả? May cho anh là em đấy!

Jiyong phụt cười thành tiếng lao đến cắn nhẹ vào tai cậu thì thầm:

- Học nhanh đấy!
- Không dám, thầy dậy giỏi thôi!

- Haha...

Jiyong cười ầm lên, Seungri cũng thả điện thoại xuống lao vào trêu anh. Cả 2 đang đùa cợt ầm ĩ thì điện thoại của Seungri reo, là mẹ cậu, cả 2 giật mình như bị bắt quả tang. Seungri thấy nét mặt hoảng hốt của anh thì trêu chọc:

- Sao sợ vậy chứ, nhìn anh xem!
- Mẹ vợ không sợ thì biết sợ ai nữa, haha. Nghe điện thoại đi kìa!
Seungri bắt máy:
- Mẹ ạ?
- Ừ con trai à, đang làm gì đấy?
- Con đang ở kí túc ở Seoul mẹ ạ, con mới ở Nhật về hôm qua còn chút công việc giải quyết nữa.
- Ừm, dạo này con bận lắm sao?
- Dạ cũng đỡ rồi, mai con về thăm nhà 1 chuyến nhé mẹ!
- Được chứ, mẹ sẽ nấu sẵn món ngon cho con trai mẹ, con vất vả cả năm nay rồi!
- Vâng. Con chào mẹ!

- Mẹ chào con!

Jiyong cười:

- Nói dối không thấy ngượng, công việc của em đây hả?
- Haha, lên giường cũng là 1 hình thức lao động cả trí óc và chân tay đó chứ?
- Phải vậy không?
- Thử lại là biết....
1 đêm ngọt ngào nữa lại tiếp diễn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro