Chương 84: Em đừng hứa.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong nhìn Top và Bae đi 1 lát đến tận khi 2 người kia khuất bóng hẳn anh vẫn nhìn chằm chằm vào họ không hề có ý định mở miệng, Seungri ngồi bên cạnh ngập ngừng:

- Anh…

- Ừ… anh đây..

Jiyong nhợt nhạt cười quay sang nhìn cậu khiến Seungri không biết nên nói gì, Jiyong nhẹ nhàng:

- Xem ra bố mẹ em không dễ dàng như anh tưởng… em định thế nào? Có muốn nói cho bố mẹ không?
- Em… không chắc…
- Haizzz…. 
- Em…

- Anh cũng không biết nên làm gì tiếp theo đây, Seungri à… anh có chút sợ…

- Em cũng sợ và rối nữa, giờ em đã hiểu cảm giác của anh khi bố anh không chấp nhận chúng ta. Vì đó là bố anh nên em chỉ thấy buồn và có chút tổn thương cùng uất ức, nhưng khi có ý định đối mặt với gia đình mình, em mới cảm nhận được sự sợ hãi, lo lắng, hoang mang và tuyệt vọng… Anh… lúc trước anh đã như vậy sao?

Seungri nắm nhẹ tay anh hỏi như vậy, trong mắt cậu là sự xót xa khi nghĩ đến những cảm xúc người mình yêu phải chịu đựng. Jiyong đan tay cậu thật chặt trong bàn tay mình dịu dàng:

- Không sao cả, anh không sao. Giờ đã ko sao rồi…
- Anh…
- Ngốc ạ, việc ấy qua rồi, giờ cửa ải bố mẹ em còn khó khăn hơn, em sẽ đau lòng biết bao, bảo anh sao mà nỡ đây hả?
- Em sẽ tìm dịp thích hợp để thử xem, chắc có lẽ phải giống anh, đi từ Hanna rồi đến bố mẹ mất, chứ không nói ngay được!
- Ừm, nên thế, mẹ lúc nào cũng thông cảm dễ hơn bố, bố em lại khá nghiêm…
- Vâng…

- …

Cứ như vậy Jiyong lại im lặng, ánh mắt thăm thẳm của anh nhìn vô định vào khoảng không trước mặt lại 1 lần nữa tố cáo tâm trạng đang lo lắng sợ hãi của chủ nhân. Seungri ngợp trong ánh mắt ấy, cậu hốt hoảng:

- Anh à…

- Ơi…

Jiyong cười nhợt nhạt rồi rụt rè:

- Nếu ... nếu em không muốn nói thì đừng nói, cứ kệ bên nhau đến bao giờ bố mẹ phát hiện ra rồi tính!
- Không được! Bên nhau lâu vậy rồi, em không muốn anh thiệt thòi như vậy...
- Có gì thiệt thòi chứ, chỉ cần được bên em là được! Anh chỉ sợ 1 ngày em sẽ rời xa anh...
- Em sẽ cố gắng, anh đừng như vậy!
- Anh có chút sợ… anh không chắc nữa, dù ngay lúc này em đang ở bên anh nhưng anh vẫn sợ…
- Anh sợ điều gì?
- Anh sợ em sẽ buông tay vì 1 lí do nào đó, anh sợ chúng ta sẽ lựa chọn khác nhau khi vẫn còn yêu nhau... anh rất sợ... ban đầu chúng ta đến với nhau bằng tình yêu vì vậy, nếu kết thúc vì 1 lí do nào đó khác tình yêu, chẳng phải thật đau lòng ư?

- Em sẽ không làm thế, em hứa, em hứa sẽ không buông tay anh. Không bao giờ...

Jiyong quay sang nhìn thẳng vào gương mặt cậu, đôi môi cậu đang cắn chặt, ánh mắt đang tràn ngập quyết tâm, anh hiểu rằng ngay giây phút này, cậu cũng giống như anh sợ hãi vô cùng những gì sắp diễn ra ngay trước mắt. Jiyong vuốt nhẹ vào đôi môi của ai kia dịu dàng:

- Đừng cắn như vậy, nó sẽ đau mất... em xem, để lại vết răng rồi này....
- Anh...
- Đừng hứa gì cả, em không cần phải hứa, lời hứa sẽ tạo thành gánh nặng cho em đấy Seungri à... anh không cần điều ấy, anh chỉ cần em luôn vui vẻ và hãy cố gắng hết mình vì tình cảm của chúng ta, còn tương lai, hãy để anh lo, anh mới là người cần hứa hẹn với em... hiểu không?
Seungri nhìn anh, tay anh vẫn đang mân mê đôi môi của cậu, ánh mắt anh cưng chiều nhẹ nhàng nói với cậu như vậy khiến Seungri cảm động vô cùng. Cậu vô thức cầm lấy tay anh áp vào má mình:
- Anh... anh thật ngốc, vì sao anh luôn như vậy chứ?
- Anh thì sao chứ?
- Anh luôn cho đi quá nhiều, anh khiến em luôn thấy mình quá ích kỉ....
- Ngốc này, anh cho em được cái gì chứ, cái anh cho em nhiều nhất chỉ là 1 loạt rắc rối thôi đúng không?

- Không phải thế, em đang rất hạnh phúc, em thật lòng đấy...

Jiyong nghe câu nói ấy, trái tim của anh rung lên 1 nhịp, không nghĩ quá nhiều anh vươn người sang ghế của cậu đặt lên môi cậu 1 nụ hôn nồng nàn. Seungri hơi bất ngờ khi anh làm như vậy dù gì họ cũng đang ở ngoài nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi khiến cậu có chút kích động. Seungri không lí trí được nữa mà hùa theo Ji yong. 1 tay anh chống xuống dưới đùi cậu, 1 tay anh luồn vào tóc cậu đẩy gương mặt cậu sát đến gần anh. Jiyong đưa lưỡi vào trêu đùa khoang miệng Seungri, đôi lúc dùng răng cắn nhẹ môi cậu, Seungri cũng trêu chọc anh như vậy, 2 người dây dưa 1 chỗ khá lâu cho đến khi cả 2 không kiềm chế được dính sát vào nhau thò tay vào bên trong lớp áo sờ soạng, cọ sát nhau. Seungri cố gắng bình tĩnh lại 1 chút, lí trí cậu nhận ra đây không phải nơi thích hợp để tiến xa hơn, cậu ngửa cổ thoát khỏi cái hôn của anh, lập tức Jiyong cúi xuống hôn mạnh vào cổ cậu, cắn mạnh vào bả vai cậu, Seungri đẩy nhẹ anh ra:

- Anh... ở đây không được... bọn họ sẽ về bây giờ đấy!

- Ừm...

Jiyong cũng dần nhận ra tình hình, anh gục đầu vào vai cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc đang cuộn trào của mình. Seungri cũng im lặng không nói gì, cậu có chút xấu hổ vì giây phút kích động của họ... 1 lát sau đó, khi đã bình tĩnh hơn anh mới ngẩng đầu lên nhìn cậu vừa chỉnh lại quần áo cho cậu vừa dịu dàng cười:

- Thật là... chúng ta thật liều lĩnh!

- Ừm... tại anh cả đấy! Là anh chủ động...
- Ừm là tại anh, nhưng sao ai đó biết nguy hiểm mà vẫn hùa theo anh vậy? Phải chăng muốn thử cảm giác... kích thích 1 lần? Anh không ngại nguy hiểm 1 chút chiều lòng em yêu đâu...

- Anh... em giết anh bây giờ!

- Haha... đùa chút mà!

- Đáng ghét mà!
- Haha, đùa thôi. Nhưng mà... cảm ơn em nhiều...
- Sao lại cám ơn em? Điên à?
- Vì lúc ấy em không tránh nụ hôn của anh, dù biết không nên nhưng thực sự nó khiến tâm trạng anh ổn định rất nhiều, cũng cảm giác vững lòng hơn.

- Ngốc của em à, vì sao anh hôn người yêu anh lại phải cảm ơn? Vậy mai lên giường với em anh phải trả tiền chắc! Nói gì không biết!

Seungri giận dỗi càu nhàu với anh, Jiyong cười cầm tay cậu đặt lên đùi mình vuốt ve:

- Anh chỉ muốn nói vậy thôi mà, ngốc này! Em mới nói linh tinh ấy, cái gì mà trả tiền chứ, có tin anh đè em ra ngay đây không hả?
- Anh dám???
- Sao anh không dám chứ?

- Anh...

2 người lại quay về tình trạng đấu khẩu quen thuộc 1 lát thì Top và Young Bae đã trở về, họ có vẻ rất vội vã nhảy lên xe:

- Mau mau đi đi, bọn anh gặp fan đi theo, mãi mới cắt được đuôi chạy về đây, nhanh lên lái xe đi!

- Okie!

Top nhìn 2 người vừa lúc anh và Bae đi mặt mày còn căng thẳng lo lắng, vậy mà bây giờ cả 2 đều ngập tràn ý cười hạnh phúc, anh liếc thấy vết hôn mờ mờ trên cổ Seungri thì nhếch mép cười... Trong khi anh và Bae đứng ngay cách đấy 1 chút, 2 người không dám vào con phố đông đúc mà đứng ngay gần chỗ đỗ xe vừa trông coi không để ai lại gần cho Gri trò chuyện, vừa cho bọn họ không gian riêng, đứng đến mỏi hết chân, anh hút hết cả bao thuốc, Young Bae thì ngồi nghịch sập nguồn cả điện thoại của cậu ta và anh. Trong khi 2 người kia cũng biết tranh thủ ghê đấy, không chịu để về nhà mà dám ngay trong xe... Haha... biết điều đó nhưng anh không vạch trần họ, anh mặc dù hay trêu đùa nhưng lại biết giới hạn ở đâu, tâm trạng họ lúc này không hợp để trêu đùa. Anh với lên hỏi:

- Cậu nói dối bố mẹ có lịch trình làm gì?

- À em định sang Mỹ chơi, đón năm mới bên ấy luôn! Cả anh Jiyong nữa!

- Ồ thật sao?
- Vâng, anh muốn đi không?
- Không, tôi muốn đón năm mới với gia đình cơ! Tôi đâu có được đi với người yêu mà bắt tôi đi chứ!
- À... 
- Nhớ mua quà về đấy!
- Sao dạo này anh lại đòi quà chứ? 
- À bên ấy có mấy cái chặn giấy đẹp lắm, ở cửa hàng khu phố X ấy, mua về cho tôi!
- Em biết rồi, gửi địa chỉ sang máy em!
- Tiện thể mua giúp tôi mấy cái ghế ở ...
- Không được, em không mua nội thất giúp anh đâu! Em đi chơi chứ đi kinh doanh đâu, mấy đồ phải chen chúc mới mua được ấy còn lâu em mới mua!
- Không mua tôi đặt hàng ship, cần cậu chắc!
- ....
- Anh em thế đấy!
- .........
- Cùng nhóm thế đấy!
- Được rồi em biết rồi, em chỉ mua hộ thôi đấy nhé, đừng hòng bắt em vận chuyển về!
- Okie okie, mua thôi. Mang về cứ gửi như bình thường...
- Em biết rồi!
- Em trai ngoan!
- Ầy... đúng là chỉ có mua nội thất hộ anh anh mới nhiệt tình vậy đó!

- Đương nhiện, đi chơi vui vẻ nhớ không quên nhiệm vụ.

- Okie anh mà... nói nhiều ghê!

- Tôi phải ghi âm vào mới được, đề phòng cậu lật lọng!

Cả xe lại vang lên tiếng trêu đùa, cãi nhau quen thuộc của em út và anh cả Big Bang như thường lệ, không khí trở nên vui vẻ hơn nhiều so với lúc trước, Young Bae cũng thi thoảng hùa vào với Top trêu chọc Seungri, Jiyong lái xe chỉ cười cười, theo phe trung lập. Mặc dù mọi người đang bắt nạt người của anh nhưng anh lại thích thú khi nhìn điệu bộ giận dỗi đáng yêu vô cùng của cậu, bởi vậy anh chỉ ngồi ngoài xem trò hay mà không can thiệp vào... ai bảo cậu lại có thể đáng yêu đến như vậy chứ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro