Chương 85: Em không thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong lái xe trả Top và Young Bae trở về nhà của họ rồi đưa Seungri về căn hộ của mình để cả 2 nghỉ ngơi. Lần trước cậu từ Nhật về đã tiện thể vứt quần áo và vật dụng hàng ngày ở nhà anh, Jiyong cũng đi mua cho cậu bàn chải, quần áo ngủ, khăn tắm khăn mặt… nên giờ Seungri đến nhà anh cậu có thể thoải mái như ở kí túc. Seungri dù chưa muốn sống chung nhưng cậu lại vô thức chấp nhận tất cả mọi việc đó như 1 lẽ hiển nhiên của những người yêu nhau. Lí trí cậu rất mạnh mẽ , rất nhiều việc được làm hay không được làm cậu đều vạch giới hạn rõ ràng, thế nhưng cậu không nhớ rằng, ngay từ đầu thứ tình cảm không nên có của họ đã là 1 ngoại lệ với cậu. 2 người bị cuốn vào nhau không thể thoát ra. Vừa bước vào nhà, Jiyong đã vội vã đè mạnh Seungri vào tường hôn ngấu nghiến, cuộc thân mật dang dở vừa rồi ở trong xe kích thích bản năng của Jiyong khiến anh nhiệt tình hơn bao giờ hết. Seungri cũng vậy, cậu vòng tay ôm chặt lấy anh, cố tình cọ xát mơn trớn anh khiến Jiyong như phát cuồng lên, anh lao vào đẩy cậu xuống giường 1 cách cuồng dã. 2 người mê man quấn lấy nhau, Jiyong thô bạo giựt hàng cúc áo sơ mi của cậu, những chiếc cúc rơi xuống sàn nhà cùng tiếng sột soạt khi cởi quần áo càng làm Jiyong hưng phấn hơn, Seungri cũng mạnh tay kéo chiếc áo phông mỏng tang ra khỏi người anh, 2 tấm thân trần dính chặt lấy nhau, bầu không khí trở nên nóng rực, Jiyong hôn cắn khắp cơ thể cậu 1 cách say đắm vừa giống như yêu thương vừa giống nâng niu trân trọng. Cả 2 say sưa bên nhau cả đêm hôm ấy, đến khi không còn chút sức lực nào nữa....

Khi cơn kích thích qua đi, Jiyong thả mình xuống nằm bên cạnh Seungri nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn còn đang đỏ rực bởi những dư âm của việc vừa rồi:

- Seungri à…
- Sao vậy anh?
- Không, chỉ là muốn ngắm em 1 chút…
- Có gì hay ho, nhìn bao năm không chán sao?
- Chán được đã tốt…
- Haha, đúng là dân chơi dẻo miệng! 

- Bình thường thôi...

Jiyong theo thói quen rút ra bao thuốc chợt nhận ra đang ở cạnh cậu, anh bỏ điếu thuốc trên tay xuống quay sang:

- Anh hút 1 điếu thuốc nhé?
Seungri lơ đễnh quay sang:
- Ừm… hút đi…
- Em không muốn hỏi vì sao anh muốn hút à?
- Cần gì hỏi, tâm trạng không ổn định muốn bình tĩnh lại thôi! Anh đang lo lắng điều gì hay đơn giản là làm tình xong muốn hút thuốc cho thêm phần kích thích ?

- Em cũng thật là, có cần vạch trần người yêu ra vậy không hả?

Jiyong cười luồn tay vào tóc cậu vò nhẹ rồi ngồi dậy mặc quần vào đi ra ngoài ban công châm lửa hút thuốc. Tâm trạng anh đúng là có chút không ổn định bởi anh đang giấu cậu muốn tiến thêm 1 bước trong quan hệ của 2 người. Jiyong không biết có nên nói cho cậu không nhưng anh thực sự khao khát muốn ở bên cậu cả đời, dù rằng cuộc đời này dài lắm, cả đời là 1 khoảng thời gian vô định ai biết được sẽ là bao nhiêu năm nhưng anh vẫn muốn ở cạnh người anh yêu. Anh chưa bao giờ có ý nghĩ sở hữu ai mạnh mẽ đến như vậy cho đến khi gặp cậu, bị cuốn vào mối tình này… anh biết anh thua rồi, anh không thể thoát ra được. Bởi vậy anh chỉ có 1 con đường duy nhất để đi, đó là cả đời này giữ cậu bên người, dù khó khăn hay dễ dàng, dù đau khổ hay hạnh phúc anh cũng nhất định làm vậy… 

Seungri nằm trên giường nghịch điện thoại 1 lúc không thấy Jiyong vào, cậu ngẩng ra ngoài nhìn thấy anh đang đốt thuốc liên tục, tâm trạng anh rõ ràng đang không ổn định, Seungri mặc vội quần áo vào rồi bước ra ngoài đứng cạnh anh, cậu đứng sau lưng anh cắn mạnh vào vai anh 1 cái khiến Jiyong la lên:

- Đau! Em làm gì đó hả?
- Để lại kí hiệu, tránh việc em sang Mĩ anh tranh thủ tìm ai đó nói chuyện yêu đương! 

- Thật là…

Jiyong dụi tắt điếu thuốc rồi quay lại quàng tay ôm cậu, cả 2 cùng nhau đứng nhìn những ánh đèn lấp lánh buông ánh sáng dịu nhẹ xuống sông Hàn, cậu hỏi nhỏ:

- Có tâm sự gì sao anh?
- Hả?

- Giấu em sao được, vừa rồi rõ ràng anh có chuyện! Sao? Em đây không thỏa mãn được anh yêu à?

Jiyong bất ngờ vì câu nói đùa có phần trắng trợn của cậu, anh bật cười:

- Từ khi nào dám ăn nói bạo dạn vậy hả?
- Thì sao?
- Không sao, anh thích! Nhưng không được dùng giọng ấy nói với người khác biết không hả?
- Giọng gì anh?
- Cái giọng như bây giờ ấy, không được nũng nịu với ai khác!
- Haaha…
- Em cười gì chứ?

- Cười anh đấy, anh nghĩ có bao nhiêu người em dám lôi cái giọng ấy ra nói hả? Thật là… 

Jiyong cười cười ôm chặt lấy cậu dịu dàng:

- Vì anh rất ích kỉ nên anh chỉ mong em dính chặt lấy anh thì tốt! 
- Haha… anh thật là….
- Thật đấy, anh luôn sợ mất em, không biết nữa…
- Đồ ngốc này, em là của anh, sao có thể mất được, trừ khi anh không cần em nữa…..
- Anh cần em, bây giờ cần, cả đời cần em…
- Vậy được rồi……
- Seung Hyun này…

- Hả?

Jiyong gọi tên thật của cậu, cậu không quá thích tên thật của mình nên anh không bao giờ gọi, thế nhưng hôm nay anh lại dịu dàng nhắc đến cái tên ấy 1 cách ngọt ngào như vậy, đột nhiên cậu cảm thấy tên ấy không quá tệ:

- Sao anh?
Anh im lặng, cậu cười quay sang:
- Sao thế?

- Lấy anh đi!

- Hả? Gì cơ?

Cậu tưởng anh đùa cười khì khì quay sang hỏi lơ đãng, anh kéo tay cậu nghiêm túc nhìn vào mắt cậu:
- Lấy anh đi, cưới anh đi!
- Anh điên à? Em không đi chuyển giới đâu, cưới gì mà cưới?
- Ai bắt em chuyển giới chứ, thật là… mình sang Mĩ cưới đi! Ở bên ấy có thể kết hôn được, thủ tục có chút phức tạp nhưng anh sẽ giải quyết được…
- …..
Seungri bối rối im lặng, cậu quá bất ngờ khi nghe anh nói như vậy, đúng là cậu rất yêu anh, rất muốn bên anh nhưng kết hôn ở cái tuổi này có chút…. Hơn nữa bố mẹ cậu còn chưa biết việc này, giấu bố mẹ để quyết định chuyện lớn như vậy… quá nhiều thứ phải suy nghĩ, cậu hốt hoảng:
- Anh, hôn nhân không phải trò đùa!
- Anh giống đang đùa lắm sao?
- Nhưng… còn bố mẹ em, còn fan hâm mộ, còn YG còn…..
- Có sao đâu, chúng ta kết hôn rồi vẫn sống như cũ, em có thể không sống chung với anh nếu em muốn, nhưng nhất định 1 tháng phải qua đây ít nhất 3 ngày trừ khi có việc bận, đi tour phải chung phòng với anh, đi đâu chơi xa khỏi hàn quốc phải hỏi anh…
- Em… nhưng…
- Em không muốn?
- Không phải không muốn mà là em bất ngờ quá, em…
- Haizz, Seung Hyun à…
- Để em suy nghĩ đã, em sẽ trả lời anh sau… em cứ nghĩ anh đùa nãy giờ…
- Anh không đùa!
- Được rồi, em sẽ suy nghĩ kĩ…
- Haizzz…
- Mà anh cũng thật là, anh nổi tiếng lãng mạn mà cầu hôn đơn giản vậy sao?
Seungri cố tình trêu chọc anh mấy câu để giảm bớt căng thẳng, anh cười cười:
- Anh không tổ chức event gì em biết vì sao không?
- Vì sao?
- Vì anh sợ em không đồng ý, em sẽ thấy gánh nặng… anh tôn trọng mọi quyết định của em, nếu em không đồng ý thì coi như anh chưa nói gì, quên những lời hôm nay anh nói đi là được!

- …..

- Sao vậy? Anh làm em khó xử đến vậy sao? Anh hiểu là em còn trẻ, sau này anh cũng sẽ không kiểm soát em… anh…

- Em biết rồi nhưng thực sự bây giờ em chưa thể trả lời anh ngay được, đây là việc lớn, hơn nữa bố mẹ 2 bên đều không biết, đến lúc bung bét ra sẽ rất phức tạp, nếu có thể, chúng ta đính hôn trước được không anh? Kết hôn để 1,2 năm nữa… khi bố mẹ em đồng ý đã, em sẽ cố gắng nói sớm với bố mẹ mà, em thực sự không muốn kết hôn 1 cách lén lút như vậy, em muốn nhận được sự chúc phúc của người thân, của chủ tịch, của các anh trong nhóm nữa…
- Anh hiểu rồi…
- Em xin lỗi nhưng chúng ta đính hôn trước nhé anh? Chỉ có 2 chúng ta… được không?

- Anh biết rồi mà, vậy cũng được, là anh suy nghĩ không thấu đáo…

Seungri cảm nhận được biểu cảm mất mát ngập tràn trên gương mặt của Jiyong, cậu ôm ghì anh vào lòng nói nhỏ:

- Em xin lỗi nhưng…

Jiyong cười cười nhợt nhạt:

- Không, là anh suy nghĩ vội vã, em nói đúng, anh sẽ cho em 1 lễ cưới với đủ lời chúc phúc của mọi người! Nhất định là như vậy!

- Cảm ơn anh… anh ngốc lắm, vì sao anh luôn phải sợ mất em? Là em phải sợ mới đúng, anh luôn ở bên em che chở bảo vệ cho em, em làm sao xa anh được… hơn nữa 1 tờ giấy gắn 2 người lại, xé đôi nó ra sẽ chẳng còn gì nữa nhưng cái gắn bó của chúng ta còn hơn như thế nữa, anh cần em, em cần anh, chúng ta cần nhau, đó mới là điều không thể thay đổi được…

Jiyong có chút mất mát nhưng nghe những lời tâm sự chân thành của cậu anh hiểu ra nhiều tình cảm của đối phương, đúng là cậu không hay biểu đạt tình cảm với anh nhưng thời gian qua anh cũng cảm nhận được tình cảm ấy. Thực sự việc kết hôn ở thời điểm này hơi vội vàng, cậu đã đưa ra 1 phương án hợp lý hơn cho cả 2 người, anh cười dịu dàng:

- Vẫn là Seungri của anh thực tế và lí trí hơn… 
- Anh đang khen hay đang mỉa mai em vậy?
- Đang khen mà, không có em anh sẽ sống kiểu thích gì làm đấy nha, hì hì…
- Giờ em cũng bị lây bệnh của anh nhiều rồi, từ ngày yêu anh đến giờ làm việc chẳng có phép tắc gì nữa…
- Vậy sao?
- Ừ, như vụ trên xe ô tô vừa rồi ấy, quá liều lĩnh đi!
- Haha, công nhận! Đừng học anh cái đấy chứ!
- Biết sao được, tính xấu dễ học mà.
- Haha…
2 người lại vui vẻ trải qua với nhau những tháng ngày yên bình như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro