Chương 86: Tai nạn ở Trung Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri ở với nhau cả đêm hôm ấy rồi sáng hôm sau vội vã cùng Tae Yang sang Trung Quốc tham gia event, thời gian này, bộ ba của Big Bang rất được fan bên ấy đón nhận. Jiyong cũng vui vẻ đẩy mạnh hoạt động nhóm nhỏ này, vừa giúp Big Bang phổ biến hơn tại Trung vừa giúp anh có nhiều thời gian bên Seungri hơn. Giáng sinh này Jiyong cũng muốn lợi dụng cơ hội được ở gần nhau nhưng sau buổi event hôm ấy, Seungri quyết định về Hàn luôn để chuẩn bị sang Mỹ. 2 người ngồi trong phòng khách sạn của Jiyong, anh gục vào hõm vai cậu như thường lệ cảm nhận mùi hương nhàn nhạt của nước hoa quen thuộc, Seungri mệt mỏi ngồi xếp đồ không thèm để ý lại anh:

- Em về luôn đây!

Jiyong càu nhàu:

- Mai hãy về, sao về luôn hôm nay vậy?
- Về sớm chút chuẩn bị đồ mà! Anh có về luôn không?
- Không đâu, đằng nào anh cũng chưa sang Mỹ được ngay, ngày kia lại phải qua Nhật rồi, mai anh bay sang Nhật luôn...
- Ừm, vậy em với quản lí về trước nhé!
- Ừm, đi cẩn thận!

- Em biết rồi, về đến nơi em sẽ nhắn tin.

Jiyong bực dọc kéo cậu về phía mình:

- Bay chuyến mấy giờ? 
Seungri cười cười hôn nhẹ lên môi anh 1 cái rồi xách vali đứng lên:
- Ừm... 11h đó, chắc em phải đi luôn đây!
- ....

- Về đến nơi em sẽ nhắn tin mà! Được rồi mà! Chúng ta có cả kì nghỉ bên Mỹ thoải mái bên nhau, anh còn muốn gì hơn chứ!

Seungri bất lực nhìn dáng vẻ đầy khó chịu của ai kia đành dỗ dành anh bạn trai của mình 1 chút, ai nói được yêu chiều là sướng chứ? Cậu cúi xuống dành cho anh 1 nụ hôn thật sâu rồi mới đi xuống cùng quản lý ra sân bay. Jiyong nằm trong phòng có chút nóng ruột không hiểu vì sao, anh tự xua đi những suy nghĩ mới nổi lên trong đầu rồi cố ngủ 1 chút, đã 2 đêm anh không được ngủ đủ giấc, sáng mai anh muốn đi chơi thăm bạn bè, để điện thoại sang chế độ im lặng, Jiyong thiếp đi lúc nào không biết...

Seungri và quản lí cùng vài staff lên xe ra sân bay, cậu bắt gặp vài fan ngay ngoài khách sạn, Seungri vốn tính chiều fan cũng vui vẻ vẫy tay lại khiến họ hét ầm lên chạy lại xin chữ kí nhưng quản lí đã chặn ngay họ ở vòng ngoài và xin lỗi. Seungri cần ra sân bay sớm nên không thể có thời gian chụp ảnh hay kí tặng. Mọi người bảo vệ cậu lên xe rồi vội vàng chui vào phóng vút xe đi, thế nhưng fan cuồng hôm nay lập tức chạy xe đuổi theo, họ vừa áp sát xe Seungri đang ngồi vừa gào thét tên cậu khiến Seungri có chút bối rối:
- Hình như fan cuồng đó, anh lái xe cẩn thận chút!
- Ừ được rồi!
Anh quản lí vừa nói dứt lời thì ầm 1 tiếng, chiếc xe đuổi theo họ lao vào ngay xe của staff đi cùng khiến lái xe giật mình mất lái lao ngay vào đuôi chiếc xe ấy. Va chạm khá mạnh khiến mọi người hoảng hốt giật mình, Seungri mất thăng bằng đập đầu vào ghế trước đau điếng, mọi người mất 1 lúc mới ổn định được đều vội vàng hỏi thăm:
- Seungri có sao không? Đau không?
- …
- Này này cậu không sao chứ? Mau, mau, gọi cấp cứu đi!
Seungri cố thoát khỏi cơn choáng váng xua xua tay:
- Không sao đâu anh! Hơi choáng chút thôi!
- Thật không sao?
- Không sao mà, em chỉ bị ngã đập vào thành ghế trên may nó là đệm, không sao!
Anh quản lí xem xét kĩ cậu thấy tất cả đều ổn bèn thở phào:
- Tạ ơn Chúa, ông tổ nhà chúng ta không sao! Cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ lĩnh đủ với GD mất!
- Em không sao mà, xe bên kia có sao không?
- À bọn họ không sao? Cậu có muốn truy cứu họ không? May mắn đấy đâm mạnh hơn chút không biết giờ chúng ta ra sao nữa!
- Thôi bỏ đi anh, họ là fan mà! Dọa vài câu rồi để họ đi đi, đừng làm to chuyện, dính đến báo chí phức tạp lắm!
- Ừm rồi, okie! Vậy giờ cậu muốn quay lại hay lên máy bay được không?
- Em không sao thật mà, đưa em ra sân bay đi! Về Hàn nghỉ ngơi chút cũng được!
- Ừm, may cậu không sao không thôi GD sẽ giết rôi mất!
- Anh đừng nói với anh ấy, xô xát nhỏ thôi…

- Tôi biết rồi!

May mắn thay tai nạn nhỏ không ảnh hưởng gì đến Seungri nên cậu vẫn theo kế hoạch về Hàn như bình thường. Về đến Hàn cũng đã là gần sáng, cậu về căn hộ của Jiyong chẳng nghĩ ngợi gì lăn ra ngủ 1 giấc...

Ở bên này, Jiyong cũng ngủ từ tối sau khi cậu ra khỏi khách sạn 1 chút, đến gần sáng anh bị giật mình tỉnh dậy, trán tự nhiên ướt đẫm mồ hôi, Jiyong có chút nóng ruột không hiểu vì sao, anh dậy đi tìm nước uống thì điện thoại reo ầm ĩ, là điện thoại riêng của anh, giờ này còn ai gọi chứ? Anh băn khoăn vội chạy đến, là Top:

- Alo Jiyong?

- Anh à?
- Seungri có sao không? Tôi gọi cậu ta không được?
- Sao cơ anh? Em ấy về Hàn rồi mà!
- Tôi vừa đọc báo mạng thấy báo bị tai nạn fan cuồng đâm vào ở bên ấy mà?
- Sao cơ?
- Cậu không biết á?
- Em không, em vừa ngủ...

- Trời ạ, gọi hỏi mọi người xem! Yêu đương kiểu gì thế! Này này... alo alo???

Jiyong không đợi Top nói hết câu đã cúp điện thoại, tay anh run run gọi cho Seungri nhưng cậu đã tắt máy. Jiyong cảm thấy mọi thần kinh như bị tê liệt, anh không dám nghĩ đến những điều kinh khủng có thể xảy ra với người ấy. Nếu... nếu như xảy ra việc gì anh không chắc mình sống nổi. Tim anh đập thình thịch sợ hãi run run mãi mới tìm được số quản lý của cậu:

- Alo anh Kim à?
- Alo? GD à? Sao gọi giờ này?
- Seungri đâu anh? Em ấy có sao không? Em nghe nói có tai nạn à? Em ấy có sao không anh? Có bị thương không?
- À... không có gì nghiêm trọng, cậu ấy không sao nên chúng tôi về Hàn rồi!
- Thật không sao? em ấy đang ở đâu vậy anh?
- Cậu ấy nói vẫn ổn mà, cậu ấy đang ở nhà của 2 cậu ở khu XX đó! 

- Em biết rồi!

Jiyong gọi lại cho Seungri nhưng vẫn không được, anh sốt ruột gọi hỏi quản lý của mình sắp xếp lại lịch trình 1 chút rồi đặt chuyến bay sớm nhất trở về Hàn. Bởi vậy chỉ 5 tiếng sau anh đã có mặt ở khu XX căn hộ của anh. Mặc dù quản lí của cậu đã chắc nịch cậu không sao nhưng Jiyong vẫn hết sức bất an, chừng nào chưa nhìn thấy cậu anh không thể yên tâm nổi. Tai nạn của Dae Sung năm nào vẫn ám ảnh tất cả thành viên của Big Bang, anh vẫn nhớ cảm giác tê liệt ngày ấy khi nghe nhầm rằng cậu em trai đã chết, nó kinh khủng đến mức nào chứ? Hôm nay, người bị tai nạn lại là cuộc sống của anh, là tất cả của anh, cậu bị đau 1 chút thôi anh cũng xót huống chi…. Ngồi trên máy bay tâm trạng anh bồn chồn khó tả, chưa bao giờ anh bay chuyến bay nào dài đến thế….

Xuống sân bay 1 cách bí mật, Jiyong gọi mấy người bạn đến đón, anh không muốn dây dưa đến staff nhà YG tránh bố Yang biết . Về đến nơi quen thuộc, Jiyong mở cửa bước vào, quả nhiên cái con người đang khiến cả thế giới lo lắng ầm ĩ đang cuộn tròn trong chăn như chú gấu trúc nhỏ ngủ đông. Anh thở dài nhìn chằm chằm cậu rồi nhấc điện thoại gọi cho quản lí báo đã tìm thấy cậu, cũng nhắn tin cho mấy thành viên còn lại của Big Bang để họ khỏi phải lo lắng. Jiyong vừa bực mình vừa thấy nhẹ nhõm oán giận chỉ muốn cắn cho cậu vài nhát cho bõ ghét. Nghĩ là làm, Jiyong nhảy lên giường vồ lấy cậu cắn mạnh vào người cậu khiến Seungri đang ngủ giật mình choàng tỉnh dậy:

- Ai? Anh!!!!

Seungri giật mình mở mắt ra, cậu vẫn còn đang đang lơ mơ thấy mờ mờ Jiyong thì ngạc nhiên không thôi:

- Anh... anh sao anh ở đây? Sao...
- Im ngay! 
- Hả?

- Khốn kiếp! Em có sao không? Để anh xem nào? Bị va đập ở đâu không?

Jiyong vuốt ve má cậu, sờ đầu cậu xem xét kĩ từng chút một. Seungri bật cười:

- Sao? Em không sao mà!
- Tai nạn thế mà em dám không gọi cho anh hả? Muốn chết không?
- Không có gì nghiêm trọng nên em mới không gọi mà! Ai lại nói cho anh vậy?
- Giấu cái gì mà giấu? Tin đang tràn ngập mặt báo kia kìa, mọi người đang lo cho em đến chết đi được mà em ở đây ngủ hả? 
- Ủa báo chí cũng biết hả?
- Ừm đang rầm rộ ầm ĩ lên kia kìa ông chủ nhỏ của tôi, trước khi ngủ làm ơn check tin giùm anh cái, làm anh lo lắng phát điên lên được!
Seungri đến giờ mới hơi tỉnh táo 1 chút thấy bộ dạng hờn giận của anh, hiểu anh đã lo lắng sợ hãi biết bao, cậu cười dịu dàng:
- Được rồi mà, em xin lỗi, lần sau có gì em sẽ báo với anh mà! Anh lo lắm sao?
- Còn phải hỏi? Tôi có thể không lo hay sao? Đồ vô tâm!
- Thôi mà, đừng giận em! Là lỗi của em cả!
- Lần sau đi đứng cẩn thận vào, fan cuồng thì tránh xa ra chút, đừng có thân thiện quá làm gì! Em mà có chuyện gì, anh sẽ giết chết hết quản lí và staff đi cùng em hôm ấy tin không?
- Haha, anh thật là… anh dọa bọn họ những gì mà để lúc ấy bọn họ đều xanh mặt sợ chứ?
- À… anh đâu nói gì đâu, anh chỉ nói bọn họ phải bảo vệ em nếu không anh sẽ đưa bọn họ tới trực tiếp làm việc cho anh Top hay chú Yang!
- Hahaha, thảo nào họ sợ thế! Thực ra anh Top cũng bình thường thôi, làm cho chú Yang thì hơi đáng sợ thật!
- Anh ấy thì bình thường trừ những lúc thất thường ra! Vấn đề là khoảng thời gian thất thường quá nhiều trong 1 ngày!
- Haha, em mách anh ấy cho xem!
- Này, sao em dám bán đứng chồng em hả?

- Aaa, haha, em đùa mà, tha cho em!

Jiyong vừa trêu vừa chọc Seungri khiến cậu cười lăn lộn mãi không thôi. Cả 2 vui vẻ bên nhau nốt ngày hôm ấy để hôm sau Seungri sang Mĩ còn Jiyong cũng hoàn thành lịch trình của mình.

*****
Cái vụ tai nạn đụng trúng đuôi xe Ri hôm 23/06 vừa rồi làm tui nhớ đến vụ này với vụ cuối năm 2014 làm tui đau tim quá các bạn ạ 😢😢.
May mà không có ai bị thương hết á!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro