Chương 87: Hôn anh trước khi em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri ở với nhau cả đêm hôm ấy, sáng sớm hôm sau anh dậy sớm hơn thường lệ sắp sẵn đồ đạc cho Seungri. Cậu sẽ đi sang Mỹ trước 2 ngày cùng quản lí, anh sẽ qua sau. Cậu vẫn nằm ngủ say sưa trên giường, chiếc chăn màu đỏ thẫm quàng hờ qua người cậu để lộ ra nửa thân trần khiến Ji yong vừa xếp đồ vừa khẽ liếc qua liên tục. Đã là người của anh nhưng chưa khi nào Jiyong có thể khống chế ánh mắt mình dính chặt vào con người kia cả, không hiểu cậu câu dẫn anh kiểu gì nữa… anh vừa thở dài vừa cười hạnh phúc, biết sao được… chấp nhận vậy thôi. Jiyong sắp xếp xong xuôi vài món đồ cậu không thể thiếu khi đi xa cộng thêm vài bộ quần áo đơn giản còn lại anh dự định sẽ mang sang cho cậu sau. Anh nằm lên giường nhìn cậu 1 lát rồi vươn người qua hôn cậu 1 cái thật sâu khiến Seungri ngọ nguậy thức dậy, cậu vừa tỉnh ngủ đã đập vào mắt gương mặt phóng đại của ai đó đang tràn ngập ý cười, cậu cáu kỉnh đẩy anh ra:

- Sáng sớm ra anh đã làm gì vậy?
- Hôn em!
- Anh….. tránh ra em chưa đánh răng mà! 
- Anh không ngại!
- Em ngại, anh tránh ra đi! Anh!!!!!!!!!! 
- Haha, được rồi đùa em chút thôi, mau dậy đi, quản lí của em vừa gọi đấy, chắc 2 tiếng nữa sẽ qua đón em, 12h máy bay cất cánh!

- Em biết rồi.

Seungri lơ mơ đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, gương mặt buổi sáng của cậu luôn buồn cười như vậy khiến Jiyong chỉ muốn trêu chọc vài câu. Kì thực cuộc sống 2 người của họ rất đơn giản, có đôi lúc nhàm chán, không nói chuyện cũng không có hành động gì lãng mạn cho nhau, chỉ đơn giản là ngồi gần hay gối đầu lên nhau rồi ai làm việc người ấy. Sáng hôm nay trước khi Seungri đi cũng vậy, 2 người lại bận rộn với việc riêng của mình, nhưng Jiyong vẫn thấy hạnh phúc bởi nếu mệt mỏi chỉ cần ngẩng đầu lên anh đã bắt gặp dáng vẻ nghiêm túc chăm chú của ai đó, đôi lúc anh chỉ cần vươn tay sẽ chạm khẽ vào tai cậu hay ngả người nhẹ sẽ ôm chặt được cậu trong lòng. Cậu sẽ cằn nhằn vài câu nhưng vẫn mặc anh làm theo ý mình . Anh rất vui vẻ mà không biết rằng đó là khoảng thời gian mà sau này có 1 ngày khi nghĩ lại nó trở thành kí ức êm đềm nhất của 2 người…

- Mấy giờ rồi anh?
Cậu lơ đễnh ngẩng lên hỏi, anh cười cười đáp lời:
- 11 giờ 30 rồi, em chuẩn bị đi đi, quần áo anh xếp sẵn rồi, qua thấy thiếu gì gọi về anh mang theo cho!
- Ừm… hehe…
- Sao mà hí hửng vậy?

- Có anh thật tốt, không cần xếp đồ nữa, đi đâu em ghét nhất khoản ấy đó!

- Đồ lười! Anh chiều em quá rồi!

Jiyong cười cưng chiều vò vò tóc cậu, Seungri cười hì hì lười biếng nằm bò ra nghịch điện thoại tiếp, Jiyong hết cách phải đi chuẩn bị mấy thứ cần thiết còn lại cho cậu. Cho đến khi chỉ còn 10, 15p nữa anh quản lí sẽ đến anh mới xong mọi thứ quay ra ngồi cạnh cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt đang hí hửng kia khiến cậu bối rối:

- Sao vậy anh?
- Nhìn em kĩ 1 chút, sắp phải xa nhau rồi…
- Thật là, chẳng phải 2 ngày nữa anh cũng sang đó sao?
- Ừm… thì sao chứ? Xa em 1 giây phút với anh đã là quá nhiều rồi, baby… em không nhớ anh sao? 
- Anh… thôi mấy câu sến súa đó đi!
- Haha… chẳng phải em thích mấy lời đó hay sao? Sao vậy???
- Anh nói quá nhiều em không chịu nổi! Nổi da gà luôn này!

- Haha, vậy hôn anh 1 cái trước khi em đi đi!

Seungri cười cười vươn người sang phía anh đặt lên môi anh 1 nụ hôn nồng nàn, Jiyong được dịp vòng tay ôm chặt lưng cậu đáp lại cậu nhiệt tình, anh dịu dàng:

- Sau này… trước khi em đi đâu xa, hãy hôn anh 1 lần… được chứ, có lẽ anh sẽ đỡ nhớ em hơn 1 chút hoặc càng nhớ em hơn… nhưng anh sẽ an tâm hơn 1 chút… những ngày không có em bên cạnh sẽ dễ dàng hơn…
- Em biết rồi… em sẽ làm như vậy…

- Ngoan… anh yêu em!

Seungri nhìn ánh mắt lấp lánh ý cười của anh, cậu biết ánh mắt ấy chưa bao giờ biết nói dối, những vui buồn của anh, nỗi cô đơn của anh, niềm đau của anh bao năm qua cậu chỉ cần nhìn sâu trong ấy đều cảm nhận được. Mọi người đều nói 2 người không hợp nhau, kì thực mọi sở thích hay thói quen của họ đúng là trái ngược nhau hoàn toàn, đến cả việc thích đi club nhưng anh đến club chỉ thích ngồi 1 chỗ nhấm nháp rượu để mọi người chú ý đến mình còn Seungri lại khác, cậu thích kết giao với thật nhiều người, quen biết nhiều người, đi đến đâu cậu cũng muốn có bạn mới. Sở thích 2 người lại càng ngược đời nhau thế nhưng bằng cách nào đó Seungri luôn cảm nhận được những cảm xúc của anh, luôn nhìn thấu tâm can anh. Anh có rất nhiều người bạn hợp thói quen với anh… nhưng lại không hiểu được anh nhiều như cậu. Jiyong vẫn nhớ ngày ấy khi anh dính scandal đạo nhạc đầu tiên trong đời, anh đã hoang mang biết bao, sợ hãi biết bao. Khi ấy mọi người đều an ủi anh, khuyên anh mạnh mẽ lên, khuyên anh đừng để ý đến antifan nữa, chỉ có cậu nói rằng: em sẽ ở bên anh, em sẽ cứu anh sẽ mang anh trở lại thế giới này…. Từng ấy năm cũng chỉ có cậu vì anh, bọn họ vì nhau vượt qua tất cả…

- Thôi anh quản lý gọi rồi, em đi đây!
Seungri cười cười lại chạm môi anh 1 cái rồi đứng lên, anh cầm tay cậu không buông nói nhỏ:
- Cần anh tiễn không?

- Thôi, sân bay giờ đông fan phục lắm. Anh ở nhà đi, 2 ngày nữa gặp nhau bên ấy!

- Ừ, đi cẩn thận. Dang đến nơi gọi điện báo cho anh!

- Được rồi mà! 

Seungri cứ như vậy lên đường sang Mỹ trước. Jiyong ngay sau khi người yêu đi bèn tất bật hoàn thành nốt những công việc dang dở của mình. Anh muốn mọi việc ở đây thực sự hoàn hảo để anh không có vướng bận gì nữa, thoải mái sang đi chơi với Seungri. Mê mải với công việc đến tận tối khuya, chuông điện thoại của anh mới reo, là người của anh gọi:

- Ơi…
- Em đây, em vừa đến nơi nhận phòng khách sạn và đi ăn về, anh đã ăn gì chưa?
- À chưa, anh đang làm việc…
- Chưa ăn ư? Anh đi ăn gì đi đã, nhanh!!!
- Ừm được rồi, anh nhờ anh quản lí mua hộ đồ ăn rồi, bên ấy thế nào? Khách sạn có đẹp không? Thời tiết tốt chứ?
- Ừm tuyệt vời anh à! Em thích không khí ở đây quá! Hihi, em muốn ở luôn đây!
- Thật là…. Đi chơi ít thôi biết chưa hả? đợi anh sang anh dẫn đi!
- Ầy em tự biết đi mà, haha. Anh làm việc tiếp đi nhé, em nghỉ chút rồi đi chơi đây! Haha, bye anh!

- Này..

Seungri đã cúp máy, Jiyong cười cười lắc đầu, đúng là anh đã thả hổ về rừng mất rồi, phải nhanh chóng sang đó quản lí cậu nếu không chắc chắn sẽ gây chuyện mất. Nghĩ vậy anh nhanh chóng gọi cho quản lí đi cùng cậu nhắc nhở vài câu…

Jiyong làm xong công việc cũng đã là sáng hôm sau, anh mệt mỏi vươn người rồi định nghỉ ngơi ngay tại đó 1 lát, về nhà cũng chẳng để làm gì, Seungri không có ở đó nơi ấy cũng chỉ giống như 1 khu nhà trọ. Điện thoại của anh reo, Jiyong không suy nghĩ cầm lên nghe:

- Alo…
- Là chị đây!
- Chị Dami à, có việc gì vậy chị?
- Thằng quỷ này, có việc tôi mới được gọi cho anh à?
- Hì hì em quen rồi..
- Tết này có về không?
- Em sẽ về sau, mai em sẽ qua Mĩ!
- Sao năm mới mà cũng phải làm việc sao?
- Không chị… em qua đó với Seungri mà…em qua mấy hôm thôi rồi về!

- À… giỏi đấy! Haha, giỏi lắm, tết mà không về nhà đi hẹn hò cơ đấy, đúng là lớn rồi không giữ được trong nhà nữa!

- Hì hì chị qua đi chơi luôn cho thoải mái, nhà mình để sau Tết tụ họp cũng được mà, chẳng phải bố mẹ cũng đi du lịch sao?

- Thôi tôi không xen vào chuyến trăng mặt của 2 người đâu! Haha…
- Không mà, có cả quản lý của em với bạn em đi cùng nữa! Đi đông cho đỡ lộ, với cả em cũng muốn tổ chức 1 chút…

- Hả? Tổ chức gì cơ?

- À... thì… đại khái… ừm…..

- Kết hôn ư?
- Không không!!! Chắc đính hôn thôi, bố mẹ Seungri chưa biết nữa! Nếu có chị thì thật tốt… hì hì…
- …. Được rồi, tôi sẽ đi cùng, bao giờ đi?
- Mai đó chị, Seungri sang đó trước rồi!
- Nhưng này… Ji yong?
- Dạ chị?
- 2 cậu suy nghĩ kĩ chưa? Mấy việc như thế này không mang ra đùa được đâu!
- Chị…
- Dù tôi rất thích cậu ấy nhưng giờ không phải quá trẻ sao?
- Chị… không có trẻ hay già, chỉ là tình cảm đủ lớn thì muốn gắn bó với nhau thôi, em vốn thích tự do… nhưng ở bên em ấy em đã nghĩ khác… 
- Ừm tôi hiểu rồi, đặt vé máy bay cho chị luôn đi, mai chị sẽ qua chỗ em trước, nhắn tin thời gian vào máy cho chị…
- Chị… em cảm ơn, chị luôn ủng hộ em mọi quyết định của em nhanh chóng như vậy!
- Haizzz, nếu tôi không ủng hộ cậu cậu vẫn làm thôi đúng không?
- Haha…
- Nói vậy thôi, chị luôn tin tưởng mọi quyết định của cậu… chỉ cần cậu hạnh phúc thì sao cũng được!
- …chị…
- Không cần cảm động, ngốc này, chúng ta là gia đình, hiểu không? 
- Vâng..
- Mai có gì chị qua nhé, bye!

- Bye chị!

Jiyong cúp điện thoại, anh cảm thấy may mắn khi có chị Dami, chị không chỉ giúp anh rất nhiều mà còn yêu thương Seungri giống như người thân ruột thịt, nếu không có chị anh không chắc bố mẹ mình có thể đồng ý nhanh chóng như vậy……..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro