Chương 88: Jiyong sang Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả tối hôm trước khi bay Jiyong gọi cho Seungri mà cậu không bắt máy, anh phải gọi cho quản lí đi cùng mới biết hôm qua cậu chơi cả ngày nên giờ đang ngủ. Thật là… cái con người ấy bản chất ham chơi không thể thay đổi, xa anh có 1 chút đã bắt đầu rồi! Jiyong chỉ muốn gặp cậu để mắng cho cái kẻ đáng ghét ấy 1 trận. Sáng hôm sau anh cùng chị Dami, quản lí và 1 vài người bạn lên máy bay sang Mỹ. Seungri của anh đang ở đó chờ anh, nghĩ vậy anh càng nóng lòng muốn đến ngay lập tức khiến Dami phải phì cười. Chị trêu chọc cậu em trai đang luống cuống tay chân:

- Có phải 2 cậu gặp nhau lần đầu đâu mà sốt sắng thế? Cứ tưởng mấy năm rồi không gặp ấy chứ!
- Em đâu có vội, em bình thường mà!
- Haha… thật sao?
Anh quản lí cũng tiện thể góp vui:
- Hôm trước cậu ta còn bỏ việc chạy sang Nhật thăm Seungri cơ đấy, em chưa thấy cậu ta chểnh mảng công việc như vậy bao giờ!
Bạn của anh cũng cười cười:
- Chị không biết cậu ta ngủ mơ nói những gì đâu, thật không tin được!
- Haha!!!
- Hahaahhaha !!!!!
Mọi người cười ầm lên khiến anh xấu hổ vô cùng:
- Mọi người thôi đi, tôi mang theo mấy người để trêu chọc đấy chắc!
- Nếu không sợ lộ cậu có mang theo bọn này, chúng tôi bao che cho 2 người thỏa sức ân ái với nhau thì đổi lại chúng tôi cũng phải được du lịch miễn phí chứ, phải không? Haha…

- Thật là…

Jiyong chịu thua mấy người đang hợp sức lại đùa cợt anh như vậy. Quả thực lúc này anh chỉ mong ngóng gặp Seungri nên chẳng còn quá nhiều tâm trạng vui vẻ với họ….

Mọi người hạ cánh xuống sân bay thì đã gặp quản lí của Seungri đi taxi ra đón, anh quản lí có vẻ khá ngạc nhiên khi đông người hơn tưởng tượng bởi vài hôm trước anh nói chuyện với quản lí của Jiyong mà không thấy cậu ta nói gì. Nhờ Seungri và Jiyong suốt ngày dính chặt nên quản lí của họ cũng thân thiết với nhau hơn hẳn những người khác. Anh kéo tay cậu ta hỏi nhỏ:

- Đông người vậy chuẩn bị phòng chưa? Chúng tôi mới thuê 3 phòng thôi đó! 

- Không sao, bạn của Jiyong sẽ ở khu khác, tôi với cậu ở chung cũng được, 1 phòng cho chị Dami, còn 2 người kia khỏi nói rồi.

- Ừm vậy cũng được! Mà sao không nói trước thế?

- Quyết định đột ngột mà. Mà Seungri đâu không ra đón?

- À cậu ta tối qua chơi giờ vẫn ngủ, kêu đón được Jiyong ném thẳng vào phòng cậu ta là được, chắc cậu ta không biết có chị chồng tới…

- Ừ, haha, cho chừa đi!

2 anh quản lí to nhỏ cười cợt với nhau khiến Jiyong, chị Dami và bạn anh bên này buồn cười vô cùng. Jiyong nói với lên:

- Seungri đang ngủ à anh?
- Ừ, tôi gọi mãi cậu ta không chịu dậy, nói cậu đến cứ tự động vào phòng muốn làm gì thì làm!
- Thật là… anh, có chị em ở đây nữa đấy!
- À… tôi xin lỗi, tôi đùa hơi vô duyên nhỉ, bình thường hay đùa toàn đàn ông…
Dami cười cười:
- Không sao, tôi cũng lớn tuổi rồi, gì mà không biết hay ngại ngùng nữa đâu! 2 đứa nó làm những gì ai không biết chứ!

- Haha…

Mọi người vui vẻ đùa giỡn chẳng mấy chốc đã về đến khách sạn. Mọi người sắp xếp để Jiyong và Dami nghỉ ngơi 1 chút, buổi tối hẹn nhau ăn cơm, anh quản lí của Seungri đưa Dami về phòng đã thuê trước đó rồi đưa cho Jiyong chìa khóa phòng Seungri nháy mắt:

- Về phòng nghỉ ngơi đi! Nhớ nghỉ ngơi đấy không tối không đi đâu được!

Jiyong nhếch mép cười giật lấy chìa khóa:

- Em biết rồi! 
- Haha… anh về phòng đây!

- Okie anh.

Anh mở cửa phòng bước vào, phòng khách sạn Seungri đang ở là 1 căn phòng khá rộng và đặc biệt khá lãng mạn, có lẽ là phòng dành cho các cặp đôi tân hôn. Anh cười cười đi vào thấy cậu đang ngủ say sưa trên giường, vẫn mặc nguyên quần jean và áo phông dài tay, áo khoác được quăng tùy ý dưới đất. Jiyong bật cười xếp lại đống quần áo cùng đồ đạc lộn xộn cậu quăng ra rồi lôi hành lí của mình ra bày vào cạnh. Anh vốn thích ngăn nắp gọn gàng nên không thể chịu được thói quăng đồ đạc lung tung của cậu, bởi vậy anh cũng hình thành thói quen xếp lại đồ cậu bày ra như 1 lẽ tự nhiên….

Sau 1 hồi xếp đồ anh thay quần áo rồi nhảy lên giường nghỉ ngơi 1 chút. Seungri ngủ khá say, anh ồn ào như vậy cậu cũng không biết gì, có lẽ tối qua cậu có uống rượu. Jiyong nheo nheo nhìn người của mình đang nằm trên giường mắt nhắm chặt, miệng hơi hé như trẻ con, anh dịu dàng vuốt nhẹ tóc cậu, mới xa nhau 2 ngày mà trái tim đã nhung nhớ cậu rất nhiều. Đôi lúc anh không hiểu nổi chính tình cảm của mình, rằng vì sao anh lại say đắm 1 người đến vậy. Anh nằm sát lại gần cậu ôm lấy cậu dịu dàng vuốt ve, Seungri cọ quậy 1 chút, vẫn không mở mắt ra nói bằng giọng mơ ngủ:

- Anh đến rồi à?
- Ừ… sao biết là anh thế?
- Mùi của anh quá quen rồi… hì hì… 
- Hừ, tối qua uống nhiều lắm hả? Đến giờ còn không thèm dậy?
- Cũng chút chút…
- Thật là..
- Mấy khi trốn được anh chứ, giờ anh đến rồi đó thôi, hết đường chơi bời rồi!

- Haha, giỏi nhỉ? Anh thật biết vẽ đường cho hươu chạy đấy!

- Jiyong thân mến à, là anh làm hư em…anh còn trách ai nữa!

Jiyong tiện tay ôm chặt lấy cậu hơn, vuốt nhẹ lưng cậu cười khẽ:

- Ồ vậy sao?
- Chả vậy, ai là người dụ dỗ em đi bar khi chưa đủ 19 chứ?
- Ai dụ dỗ nổi em chứ? Tự mình lên đây lập nghiệp, biết quản lí đất đai tiền từ hồi 16, Seungri à, em thông minh vậy trừ khi tự muốn hư hỏng… nếu không anh chẳng dụ dỗ được em đâu… đúng ko???
- Haha… cũng có thể…
- Là chúng ta dụ dỗ nhau…
- Haha…
- Mà này, chị anh cũng đến đấy?
- Hả? Cái gì cơ? Chị Dami á? Anh đùa à?
- Không, chị anh đến thật mà, chị ấy đang buồn nên anh rủ đi chơi luôn!
- Sao anh không nói sớm với em để em ra đón chị hả? Anh thật là…
- Không sao đâu, không phải bố mẹ anh không cần lo lắng, chị cũng hiểu mà. 
- Sao thế được? Anh thật là… sao không gọi cho em hả?
- Em có mở máy đâu mà gọi, cho chừa cái tội chơi bời đi! 
- Anh…
- Làm sao? Cả ngày hôm qua anh gọi em không được đấy!

- Thì điện thoại hết pin quên sạc mà!

- Lý do vớ vẩn! Em có 1 cái điện thoại thôi đấy à? 

- À thì… hề hề… thế chị ấy giờ ở đâu?
- Phòng tầng dưới!

- Thôi mà, hề hề, em lượn 1 vòng mấy khu này cho biết, mấy khi được đến đây nghỉ ngơi chứ!

Jiyong nheo nheo mắt lườm Seungri, con người đó, miệng lưỡi thật ngọt khiến anh không cách nào giận được nữa, anh ôm chặt cậu vào lòng dịu dàng:

- Đồ lẻo mép, anh nhớ em chết đi được vậy mà em đâu có quan tâm gì đến cảm nhận của anh ???

- Em biết mà Jiyong của em…

- Anh là của em vậy em có phải là của riêng anh không?
- Đương nhiên, sao anh nói nhiều hơn cả phụ nữ vậy hả?
- Vậy không nói nữa, làm nhé?
- Làm??? Anh điên à!
- Sao vậy?
- Giờ... không được, để để tối đi....

- Lúc nào chẳng được, sao phải tối, Seungri thân yêu em đang nghĩ bậy bạ gì đó?

Jiyong cười cười cốc nhẹ vào đầu cậu 1 cái:

- Anh không nói cái đó! 
- Vậy nói cái gì chứ, anh đáng ghét, dám trêu em hả?
- Haha, đâu dám chứ.... ý anh là có cả chị anh ở đây, chúng ta đính hôn luôn đi, em sau này sẽ là của riêng anh thực sự!
Seungri có chút băn khoăn:
- Nhưng chị anh...
- Không sao, anh nói với chị ấy trước rồi!
- Thật không?
- Ừm thật mà, vì vậy chị ấy mới đi cùng anh qua đấy chứ, chị ấy muốn chứng kiến khoảnh khắc em dâu bước bào nhà họ Kwon.
- ........
- Sao vậy?
- .....
- Này!!!
- Hả???
- Nghĩ gì thừ người ra vậy đồ ngốc kia, hối hận sao? Muộn rồi!
- Sao anh biết? Em đang hối hận muốn chết đây!
- Haha, muộn rồi!
- Vậy đành chịu!

- Haha...

Jiyong cười ầm lên nằm đè lên người Seungri trêu chọc cậu, anh hôn lên đôi môi đang bĩu bĩu ra bất mãn kia với 1 tâm trạng vui vẻ vô cùng, cuối cùng mong ước bao lâu nay của anh đang dần trở thành sự thực......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro