Chương 89: Thành viên nhà họ Kwon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng giờ hẹn Jiyong và Seungri xuống sảnh khách sạn cùng mọi người đi ăn. Seungri có chút ngại vì không đi đón chị Dami, cậu cứ nghĩ chỉ có Jiyong nên lười không muốn ra khỏi giường bắt anh tự về khách sạn. Nhưng Dami lại là chị anh, ừm… dù sao cũng là chị chồng không phải sao? Cậu muốn lưu lại ấn tượng tốt với chị 1 chút nhưng cậu cũng hiểu rằng người phụ nữ nhìn có vẻ dịu dàng ấy cũng đã trải qua nhiều sóng gió, đã tiếp xúc đủ loại người, cậu không thể diễn kịch để khiến chị thích cậu hơn được, cuộc đời sau này còn quá dài, hãy cứ là chính mình thôi. Bản chất lười biếng của cậu bạn bè thân thiết và cả công ty không ai không biết bởi vậy Seungri cũng không nghĩ nhiều nữa chạy vội lên kéo gấu áo Jiyong càu nhàu anh đi mà không đợi cậu, Jiyong cười cười:

- Đi trước xem em có nhớ đang đi cùng anh không. Nghĩ cái gì mà không thèm để ý đến ai thế?
- Nghĩ tối ăn gì thôi!
- Có chị Dami rồi em không được lựa chọn đâu! 
- Đùa vậy chứ ăn gì chả được…

- Lòi đuôi nói dối nhé, thật là… càng lớn càng học lắm thói xấu!

- Xì… anh cứ làm như anh lớn hơn em nhiều lắm ấy, Jiyong à anh hơn người ta 2 tuổi thôi!

- Haha, vậy đấy, 1 tuổi cũng là hơn bé cưng của anh ạ!

- Thôi ngay đi, nổi da gà rồi!

2 người vừa trêu đùa nhau vừa đi xuống nhà hàng nơi đã hẹn mọi người, họ đặt 1 phòng riêng trong nhà hàng. Khi cả 2 đến nơi chị Dami đã đang ngồi đấy nói chuyện với 2 anh quản lí và bạn của Jiyong. Jiyong liếc xung quanh không thấy có người anh vội cầm tay cậu bước từ thang máy ra ngoài vào phòng ăn. Seungri bị giật mình 1 chút nhưng khi quay sang ngang dọc xác định an toàn thì cũng không rút tay về mà nắm chặt tay anh hơn. Có lẽ quan hệ của bọn họ luôn ở trong bóng tối, họ yêu nhau nhưng không thể giống như những cặp đôi khác được thoải mái thể hiện tình yêu của mình vậy nên những khoảnh khắc đơn giản như thế này trở nên thật quý giá. Jiyong đan tay người yêu thật chặt quay lại cười nhìn cậu, nụ cười anh sáng rực ngọt ngào khiến Seungri hẫng 1 nhịp trái tim, anh cứ như vậy khiến cậu không thể rời mắt, cậu cười theo anh rồi nói nhỏ:

- Vào thôi, đứng ngoài này mãi!

- Ừm…

2 người cầm tay nhau mở cửa bước nào, Seungri có chút ngại nên cậu vội vàng rút tay lại trong tích tắc, Jiyong biết cậu ngại nên cũng thả tay ra rồi cùng bước vào. Mọi người quay ra càu nhàu cả 2 bởi tội đến muộn, Jiyong đang vui vẻ nên mặc kệ họ trêu chọc:

- Được rồi mà, bữa này em mời là được phải không?
Quản lí của cậu chưng hửng:
- Chứ không phải hiển nhiên cậu mời à? Chả lẽ tôi? Thôi xin đi ở đây chúng tôi toàn thành phần nghèo khổ thôi!
- Okie okie, vậy ăn xong em mời mọi người đi uống nữa nhé!
- Haha, vậy còn được, đúng là gặp đúng người cái tâm trạng người ta tốt hẳn, vừa rồi trên máy bay còn cau có cả buổi!

- Hahaha…

Mọi người trêu đùa ầm ĩ khiến Jiyong và Seungri ngại ngùng không thôi, chị Dami cũng cười hùa theo họ, chị nhìn ra ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc của em trai chị, trong lòng chị bỗng nhiên thấy ấm áp lạ lùng. Chỉ cần 2 người họ bên nhau giống như Jiyong quên hết tất cả mọi thứ, trong mắt anh chỉ còn tình yêu và người ấy. Em trai của chị, chị mong em sẽ mãi được hạnh phúc như vậy, em xứng đáng với hạnh phúc ấy, xứng đáng được yêu được cười nhiều như bây giờ. Chị nhẹ nhàng quay sang hỏi nhỏ Jiyong:

- 2 đứa định tổ chức gì không? 

- Sao cơ chị?

- Đính hôn ấy? Có muốn tổ chức gì không?

- À… không đâu, bọn em không muốn làm gì đâu, 2 đứa với nhau có chị nữa là được, đâu phải bình thường như người ta mà cần tổ chức chứ!
- Ngốc này, cái gì mà không bình thường như người ta chứ? Nói linh tinh!

- Hì hì, không phải ý đó, vì bọn em là người nổi tiếng mà, dù không nổi bên này nhưng lỡ fan bắt gặp thì phiền phức lắm. Hơn nữa Seungri cũng không thích mấy thứ màu mè lắm, em ấy nói không phải con gái nên không cần…

- Em thật là… có phải yêu lần đầu đâu mà sao ngốc thế hả? Người ta nói thế cũng tin thế sao? Có ai nói em muốn lãng mạn em muốn này nọ bao giờ, nhưng làm thì người ta vẫn cảm động thôi. Tổ chức sự kiện gì đó nho nhỏ cho cậu ấy đi, đây là cơ hội hiếm đấy, chứ về Hàn rồi mấy đứa muốn cũng không được!

- … Vâng… em cảm ơn chị…

- Haha, ngốc này. Không ngờ có ngày tôi lại phải dậy Jiyong yêu đương cơ đấy. Đúng là tình yêu làm người trong cuộc mù quáng quá mà!

2 chị em vừa nói chuyện vừa nhìn Seungri đang vui vẻ nói chuyện với anh quản lí ở đằng kia, cậu lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như vậy, nếu như Jiyong luôn trong trạng thái nhiều suy nghĩ, hay buồn thì Seungri lại luôn vui vẻ, bởi vậy mới nói họ đúng là bổ sung hoàn hảo của nhau. Chị cười:

- Thật phục cậu ta, không hiểu sao lúc nào cũng nói nhiều như vậy được!

- Hahaa, đến em đây cũng không hiểu nổi em ấy đây! 

- Ừm, nhưng nụ cười ấy đúng là khiến tâm trạng người ta tốt hơn nhiều, chứ ở cạnh 1 người như Jiyong cậu, khiến người ta xuống tinh thần lắm!

- Có lẽ vậy, chỉ có ở bên em ấy em mới thấy vui vẻ thực sự. 
- Chị nhìn ra điều đó rồi, không phải nói mấy thứ hiển nhiên như thế. 
- Haha…
- Vậy định vụ kia thế nào? Có cần chị giúp không?

- Không cần đâu, em có kế hoạch rồi… hì hì, à mà vẫn phải nhờ chị mang em ấy ra ngoài vài tiếng!

- Ừm. Chuyện nhỏ, haha. Nhanh thật , mới ngày nào chúng ta còn chơi đồ chơi với nhau, vậy mà cậu đã đính hôn, còn chị… cũng đi 1 vòng lớn của cuộc đời rồi… thời gian thật sự đáng sợ..

- Chị… chị cũng tìm 1 người cho mình đi, đừng sống như thế này nữa…
- Tôi làm sao? Tôi đang rất hạnh phúc, được thiết kế quần áo mình thích, được tự do thoải mái sống cho chính mình, đàn ông… giờ tôi không còn hứng thú nữa!
- Chị…
- Haha, không cần xót thương cho chị, thực sự chị rất thích cuộc sống như thế này, đơn giản hiện giờ không cần ai ở bên, nếu gặp được 1 người giống như cậu gặp Seungri, có thể chị sẽ thay đổi, nhưng giờ người ấy chưa xuất hiện… hoặc chị đã bỏ lỡ….

- Chị… năm ấy là vì bố chị mới làm vậy…giờ anh ấy vẫn…

- Suỵt… đừng nói gì về người ấy nữa, là do chị đã lựa chọn, chị chọn con đường dễ đi hơn, lỡ nhau 1 giây phút, vô duyên cả đời… vì vậy, Jiyong à, hãy nắm giữ hạnh phúc của mình bằng mọi giá, hiểu không? Bởi chỉ cần em buông tay, em sẽ hối hận đến muốn chết đi được, em sẽ tự dằn vặt bản thân cả đời đấy! Hiểu không?

- Chị… em hiểu rồi!

Jiyong nghe chị nói cảm nhận được nỗi đau của Dami, anh thấy xấu hổ vì ngày xưa chính anh cũng không ưa người yêu của chị, anh cũng ghét anh ta bởi khiến quan hệ gia đình mình căng thẳng. Nhưng sau này khi đã lớn, khi đã tìm được cho mình Seungri - 1 người của riêng anh, 1 người khiến anh cảm thấy muốn ở bên suốt cuộc đời còn lại - anh mới hiểu được tâm trạng của chị những ngày trước kia, những dằn vặt đau đớn mà chị gái anh phải chịu đựng. Thế nhưng tất cả không thể quay lại, anh ước ngày ấy anh hiểu chị hơn, anh có thể đứng về phía chị thì có lẽ mọi việc đã khác… Dami cười vò tóc em trai, nhìn gương mặt tràn ngập hối hận của Jiyong sao chị không biết anh đang nghĩ gì chứ, chị cười:

- Đừng có nghĩ linh tinh, không phải vì em, cũng không phải vì bố hay bất cứ ai hiểu không? Chỉ là khi ấy chị quá trẻ, tình cảm chưa đủ chín, kể cả nếu bố không phản đối - ai chắc được bọn chị sẽ không cãi nhau vì mấy thứ cơm áo gạo tiền như những đôi yêu nhau bây giờ. Chỉ là có duyên không phận thôi, đừng có nghĩ nhiều… 
- Em biết rồi, chỉ là cảm thấy có chút bất công với chị thôi…

- Haha, chị giúp em vụ này hay tất cả những gì chị ủng hộ 2 đứa trước giờ không phải vì cậu mà là vì Seungri, cậu ấy thực sự là 1 người tốt và hợp với em trai của chị, chị nhìn thấy điều ấy nên mới đồng ý. Nhưng em trai này… đừng quá dựa dẫm vào Seungri, chị không lo lắng gì cậu ấy, nhưng… cuộc đời còn dài, biết đâu được những khó khăn phía trước, nếu em cứ như thế này… chị sợ 1 ngày nào đó nếu có chuyện gì em sẽ gục ngã mất!

Jiyong nhếch mép cười nhẹ:

- Em biết điều ấy chứ nhưng em lún quá sâu rồi, giờ em không thoát được. Đánh cược 1 lần vậy, thiên đường hay địa ngục ư? Để tương lai trả lời!

- Đôi khi em khiến chị ghét Seungri đấy, vì em trai chị cho đi quá nhiều khiến chị thấy nguy hiểm, nhưng lại không nỡ ghét cậu ấy được, cậu ấy đáng yêu quá! 

- Haha, em cũng bị dáng vẻ đó lừa đấy!

Jiyong cười cười nhìn Seungri đúng lúc cậu ngẩng lên, ánh mắt 2 người chạm nhau. Anh đưa tay vẫy cậu lại gần, vừa rồi Seungri cố ý để 2 chị em họ có thời gian trò chuyện riêng, cậu luôn tinh tế như vậy. Seungri ngoan ngoãn lại gần:

- Chị, giờ em mới chào hỏi chị được, thật ngại quá lẽ ra em phải đi đón chị mới đúng!

- Không sao, thanh niên mà, lúc ngủ ai mà gọi được chứ! Đừng có làm như chị ở thế hệ trước mấy đứa thế chứ! Chị chỉ hơn Jiyong có vài tuổi thôi mà!

- Dạ, hì hì.
- Sợ bà chị chồng này đến thế sao? Haha, tôi có ngang ngược lắm đâu nhỉ?
- Đâu có ạ, chỉ tại em… à… thực ra có chút chút!
- Haha…

Dami bật cười bởi câu thú nhận thành thật của Seungri. Chị vỗ nhẹ tay cậu an ủi:

- Không sao đâu, chị coi cậu như Jiyong vậy, đều là người nhà. Cứ đối xử với chị bình thường thôi, ngốc ạ, sau này cậu định cả đời sợ chị chắc, có sợ thì sợ bố chị ấy! 

- Haha, đúng đấy, em nên sợ bố anh còn chị anh không phải sợ, mua chuộc chị ấy dễ lắm!

Jiyong vòng tay qua vừa ôm cậu vừa cười trêu đùa Seungri 1 chút khiến cậu hốt hoảng. Cái con người này có biết đang ở trong nhà hàng không vậy, lỡ có ai vào… hơn nữa lại trước mặt chị Dami nữa. Cậu quay sang lườm Jiyong nhưng anh vờ như không để ý càng siết cậu chặt hơn, anh thì thầm

- Không sao đâu, người nhà cả!

- Kiềm chế chút thì anh chết à? 

- Ừ anh sẽ chết đấy, nên đừng có bắt anh làm thế!

- Thật là…

Dami nhìn thấy hành động thân mật của 2 người nhưng cũng không trêu chọc gì, chị ngồi trò chuyện vài câu với Seungri rồi chạy ra chỗ bạn Jiyong để không gian riêng cho đôi trẻ tâm sự. 

- Mai là giao thừa rồi, muốn đi đâu chơi không?
- Club đi!
- Thật là, giao thừa cũng muốn đi club hả?
- Ừm, vui mà, anh muốn đi đâu?
- Anh á, đâu cũng được, có em là được! 
- Dẻo miệng! Nói ít mấy câu sến súa lại thôi, em nổi da gà mất!
- Vậy sao, sao anh cảm giác em rất thích mấy câu ấy nhỉ?
- Đâu có…

- Thật sao?

Jiyong càng dựa sát vào Seungri hơn, anh liếc sang phía kia, nhân lúc mọi người không để ý cắn nhanh vào môi cậu 1 cái, đúng là những hành động lén lút luôn khiến con người kích thích hơn….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro