Chương 92: Sự kiện bất ngờ ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri và Dami gặp nhau ở sảnh khách sạn, cả 2 cùng quyết định dùng bữa ở 1 nhà hàng gần đó. Dư âm của cuộc vui đêm qua vẫn chưa dứt hẳn nên Dami vẫn hơi mệt mỏi, Seungri vừa kéo ghế để chị ngồi vừa quan tâm hỏi:
- Chị mệt lắm không? Mệt quá mình ăn nhanh rồi về nghỉ đi chị!
Dami nhìn Seungri, 1 nụ cười ấm áp thực sự, chị luôn cảm nhận được cậu thật lòng quan tâm chị chứ không phải để lấy lòng hay lí do nào khác:
- Chị không sao, ngủ chút rồi. Tại lâu lắm rồi không chơi nhiều thế, nhưng vui thật, thoải mái về ngủ ngon hẳn! Thảo nào thanh niên thời nay thích đi club thế!
- Chị cũng là thanh niên chứ đâu mà cứ làm như ở thế hệ khác ấy!
- Haha, tôi già rồi!
- Chị sao nói già được, chị đang ở độ tuổi phụ nữ đàn ông thích nhất đó, trước em còn thích phụ nữ em toàn thích kiểu phụ nữ như chị thôi, vừa từng trải vừa ngây thơ, vừa hiểu chuyện vừa ngọt ngào...
- Cái đồ lẻo mép này!
Dami phụt cười vỗ nhẹ đầu Seungri 1 cái, cậu cười hì hì:

- Thật mà, chị... nếu có thể thì quên hết chuyện quá khứ đi, tương lai của mình, mình phải nắm bắt, kể cả chị có yêu người ấy đến đâu nhưng xác định không thể bên nhau rồi... thì quên hết đi...

Dami cúi mặt xuống cười cười. Seungri đúng là luôn suy nghĩ rất lí trí, cùng sự việc ấy Jiyong luôn đặt tình cảm lên trước nhưng Seungri lại không vậy. Thực lòng mà nói, cậu có cách giải quyết hay hơn, nhưng... cậu quá lí trí, cậu không phải tuýp người sẽ chết vì nguời yêu, như cậu vẫn nói: chẳng ai chết cho ai được cả, nếu muốn cả 2 phải cùng cố gắng...

- Cậu...
- Sao chị?

- Cậu lí trí quá! Chị cảm thấy có chút sợ...

Seungri cười khẽ, đúng vậy, cậu luôn luôn suy xét mọi việc 1 cách cẩn thận, cố gắng đem lại nhiều lợi ích nhất cho mình và người xung quanh. Jiyong là lần đầu tiên và duy nhất cậu để tình cảm trong lòng lấn át mọi thứ thế nhưng người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ cậu quá lạnh nhạt , không biết do tình cảm của cậu chưa đủ hay do cách thể hiện không đúng nữa...

- Em không chắc...

- Cậu thật lòng với Jiyong nhiều bao nhiêu?

Seungri hơi nheo mắt, im lặng 1 lúc lâu sau mới trả lời:

- Em... rất thật lòng, có thể với mọi người nhìn vào tình cảm của em không đủ, nhưng chị thấy đấy, nếu không đủ nhiều sao em đặt cược nhiều đến vậy. Jiyong...anh ấy là ngoại lệ duy nhất của em!

Dami nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của cậu, đúng là chị lo xa rồi, thực ra càng là người lí trí mà lại lao đầu vào thứ tình cảm kiểu này chứng tỏ cậu ta đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm, cậu ta yêu Jiyong biết bao nhiêu chứ...

- Chị... xin lỗi, chị nghĩ nhiều rồi!

- Ai cũng hỏi em vậy thôi. Chắc vì em không biết cách thể hiện... chắc Jiyong cũng suy nghĩ nhiều lắm, thi thoảng anh ấy vẫn giận dỗi em vì em vô tâm mà... nghi ngờ em chẳng qua vì em chưa quan tâm anh ấy đủ nhiều... anh ấy chưa bao giờ khiến em nghi ngờ cả... em thật đáng ghét đúng không?

- Không đâu, mỗi người yêu theo 1 kiểu khác nhau. Jiyong thích cậu vì chính cậu thôi, nó sẽ yêu cả sự vô tâm ngốc nghếch của cậu, giống như cậu yêu sự mù quáng của nó, những nỗi buồn của nó... đúng không?

Seungri cười khẽ:
- Có sao? Em không chắc, yêu là yêu thôi. Sao phải suy nghĩ vì sao yêu hay yêu vì cái gì chứ!
- Cậu thật là, càng ngày chị càng thích cậu rồi đấy!
- Thật sao chị, haha. Vậy em lừa chị thành công rồi sao?
- Haha, lừa được thì lừa đi. Chị coi cậu giống như gia đình mình rồi!

- Chị... cảm ơn chị!

- Ngốc này! Cảm ơn vớ vẩn vậy! Chị phải cảm ơn cậu chứ, nhìn Jiyong bây giờ mới giống 1 người bình thường, có vui có hờn giận, trước kia cứ như tự kỉ!

- Haha, giờ cũng vẫn vậy đó chị, người đâu nhạy cảm phát sợ!

2 người trong 1 buổi sáng đầu năm mới ngồi nói xấu con người đang hí hửng ở phòng khách sạn kia, tâm sự với nhau như 1 gia đình thực sự. Nụ cười ấm áp của Dami đã tố cáo tâm trạng vui vẻ của chị bây giờ...

Ở khách sạn bên này, Jiyong đã thức dậy ngay sau khi Seungri ra ngoài 1 chút. Anh nằm trên giường nghịch điện thoại nhắn tin trêu chọc Young Bae 1 chút rồi nhảy xuống giường đi chuẩn bị vài thứ. Trước anh đã định sẽ chuẩn bị hoa và nến nhưng sau đó nghĩ lại, cậu chẳng phải người thích mấy thứ sến súa như vậy, hơn nữa dù gì cũng là 2 thằng đàn ông, ôm nhau giữa 1 đống hoa cũng hơi khó xử... Jiyong lắc đầu cười nhẹ, anh vốn là người lãng mạn, đôi khi lãng mạn đến mức quá đà nhưng trước cậu anh lại ngại ngùng vô cùng, lỡ như sự kiện anh chuẩn bị không khiến cậu cảm động thì sao? Lỡ như cậu sẽ phá lên cười thì sao? Haizzz, Jiyong vừa thấy nhụt chí vừa đau đầu, con người kia đâu có dễ xúc động như những người khác chứ, bao năm nay, anh mới chỉ thấy cậu khóc thực sự 2 lần ,1 lần trong số đó là vì anh. Đột nhiên Jiyong cảm thán, đã lâu như vậy rồi sao? Từ lần cậu ôm chặt anh khóc nức nở trong đêm hôm ấy, anh đã xác định có chết cũng phải có được cậu, có được người vì anh mà khóc, vì anh mà đau lòng chứ không phải tội nghiệp anh. Jiyong đột nhiên nghĩ ra 1 cách, anh lôi trong vali ra 1 chiếc hộp nhỏ, trong đó có gần 100 cái ảnh của 2 người từ lúc debut đến giờ, anh thường hay in ảnh ra rồi để trong 1 cái hộp, đi đâu anh cũng mang theo, chán chán lôi ra ngắm. Mặc dù có đầy đủ trong điện thoại nhưng cảm giác được chạm vào gương mặt 2 người không phải qua màn hình vẫn khiến anh thấy vui vẻ hơn. Jiyong vuốt ve vài bức ảnh đã có chút cũ, mờ mờ không rõ nét, cũng 7,8 năm rồi. Bọn họ đã bên nhau lâu như vậy sao? Anh nở 1 nụ cười dịu dàng, thật tốt vì 2 người vẫn bên nhau, hôm qua, hôm nay và cả ngày mai nữa... Bỗng nhiên điện thoại anh báo có tin nhắn đến:

- Về được chưa?

Là chị Dami, Jiyong nhắn lại:

- Chưa, 3 tiếng nữa!
- Trời ạ, ăn trưa nữa sao mà 3 tiếng nữa đây!
- Chị kêu em ấy đưa chị đi shopping đi!
- Rồi rồi Okie!
Dami bên này thở dài quay sang Seungri:

- Em có rảnh không? Chị muốn đi mua ít đồ, tiện thể ngắm đường phố luôn!

- À... em hẹn Jiyong rồi, hay để em gọi anh ấy ra đây đi cùng luôn nhé!

- Thôi thế hay em về với nó luôn đi, chị đi 1 mình cũng được, chị đi với nó mất hứng lắm, nói nhiều lắm!
- À... thế thôi kệ anh ấy, chị em mình đi thôi!
- Cảm ơn em nhé!

- Dạ chị, hihi.

Nói rồi Seungri ngây thơ đứng lên hộ tống chị chồng đi shopping, Jiyong biết thời gian không có nhiều nên anh vội vã chuẩn bị kế hoạch của mình 1 cách đơn giản nhất. Bỗng nhiên điện thoại của anh reo, là Seungri của anh:

- Ơi!
- Anh dậy chưa?
- À anh dậy 1 lát rồi! Bao giờ em về?
- Lát nữa, em đi shopping với chị Dami đã, anh có ăn gì không lát em mua cho?
- Đồ ăn hả, mua bánh kẹp đi! Cả thuốc nữa!
- Suốt ngày hút thôi, anh thật là muốn chết sớm mà!
- 1 bao thôi, anh không hút nhiều đâu mà... hì hì
- Ừm, lát em qua mua nhé... đợi em về!

- Anh biết rồi!

Jiyong cười cười cúp điện thoại, Seungri của anh giờ đã có thói quen gọi cho anh báo cáo tình hình của cậu dù đôi khi anh chẳng yêu cầu. Trước đây, cậu mất tích vài ngày tắt điện thoại, về chỉ nói gọn lỏn với anh: Em đi chơi! Khiến anh rất khó chịu, nhưng thời gian này cậu đã thay đổi rất nhiều, quan tâm đến cảm xúc của anh hơn cũng ngoan ngoãn ngọt ngào hơn nhiều khiến Jiyong đắm chìm trong sự ngọt ngào ấy. ...

Seungri và Dami đi shopping rất vui vẻ, cậu cũng vui vui mua thêm vài bộ quần áo cho mình và Jiyong, dù quần áo Jiyong chẳng thiếu nhưng cậu vẫn không nhịn được thấy đẹp mua 1 chút. Dami nhìn đống quần áo mua chị cười cười, chị có thể nhìn ra bộ nào Seungri mua cho mình bộ nào mua cho cậu em trai đáng chết kia của chị. Cậu đúng là 1 người tâm lí, những bộ đồ cậu mua cho Jiyong đều khá độc đáo là style yêu thích của ai đó, đồ mua cho chính cậu thì đơn giản hơn, áo khoác đơn giản, áo phông quần jean...

- Chị có muốn mua gì nữa không ạ?

- Thôi đủ rồi! Mình về không Jiyong chán đó!

- Vâng!
- Sáng mai qua phòng chị, chị có cái này cho 2 cậu xem...
- Dạ, em biết rồi. Tối nay mình đi chơi nhé chị? Mấy khi, ngày kia phải về rồi!
- À tối à, nếu cậu đi được...
- Sao vậy ạ?
- Không chị nói đùa vậy thôi, nếu đi nhắn tin cho chị!

- Vâng! Hì hì.

Dami vừa đi vừa cười thầm nghĩ tối nay mà Jiyong sẽ thả cậu đi chơi hay sao? Nếu Seungri đi chơi được thì chị thật thất vọng vì cậu em trai này! Sáng mai còn chưa chắc có thể rời giường ấy chứ! Haha....

Cứ như vậy 2 người với 2 suy nghĩ khác nhau trở về khách sạn sau 1 buổi sáng vui vẻ, ấm áp đi chơi cùng nhau như chị em ruột thịt. Seungri tạm biệt chị cầm túi đồ ăn mua cho Jiyong và đống quần áo vừa mua bước về phòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro