Chương 95: Con trai nhà họ Kwon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri và Jiyong mệt mỏi ôm nhau ngủ đến tận sáng hôm sau. Tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ mới khiến cả 2 lơ mơ dậy, Jiyong quơ tay kiếm điện thoại:

- Alo?
- Chị đây. Đi ăn trưa thôi!

- Giờ ư?

- Ừ, 11h rồi đấy, đừng nói 2 người vẫn ngủ đấy nhé! Vụ hôm qua thế nào? 

- Tương đối ổn, vậy hẹn chị 12h dưới khách sạn nhé!
- Ồ... nhất cậu nhé!
- Chị thôi đùa đi, lát đừng có đùa Seungri đó, em ấy trông vậy mà hay ngại...
- Gớm đã bảo vệ rồi, thế giới này có mình cậu nói cậu ta hay ngại!
- Vì mọi người không hiểu em ấy thôi!

- Thôi được rồi Seungri là nhất được chưa? Nhanh nhanh đi!

Jiyong gác điện thoại rồi nằm xuống bên cạnh cậu, Seungri vẫn mê man ngủ, trên người cậu là đủ dấu vết do anh để lại từ cuộc kích tình đêm qua, Jiyong vuốt ve những vết hôn đó rồi nhìn lại vết cắn trên vai mình hôm qua, có chút đau, bọn họ đúng là 1 đôi trời sinh, hòa hợp với nhau đến cả chuyện này... Jiyong phụt cười rồi lay cậu tỉnh, 2 người vệ sinh cá nhân buổi sáng nhìn đống giấy nhớ và ảnh Jiyong bày ra hôm qua vẫn chưa được dọn. Bởi vậy, 2 người cùng nhau thu dọn lại chúng. Seungri cầm đọc lại mấy lời anh viết bèn cất hết đồng giấy nhớ ghi lại mấy câu sến súa của anh:

- Cái này viết cho em em phải được giữ lại! 
- Ừm… giữ đi, cất kĩ vào! Không có lần thứ 2 đâu! 
- Haha, sau này em sẽ dán ở đầu giường ngủ, năng lực sến súa của anh không ở mức bình thường đâu nha! Cỡ này đi viết tiểu thuyết được rồi!
- Seungri thân mến ạ, tôi là nhà sản xuất nhạc đó, thế nên không kém mấy ông nhà văn viết vài cái cuốn tiểu thuyết 3 xu bao nhiêu đâu!
- Haha…
- Thôi nhanh lên, chị Dami hẹn ăn cơm đó, để chị ấy chờ lâu quá rồi!

- Ừm…

2 người vội vã dọn dẹp 1 chút rồi mặc đồ chỉn chu đi xuống sảnh khách sạn tìm Dami. Chị đã ngồi ở quán café bên kia đường kiên nhẫn chờ đợi đôi tình nhân từ bao giờ. Dami gọi 1 lý cafe kiểu Mĩ cơ bản, vị không thật giống với thứ café chị hay uống ở Hàn khiến chị nhăn mặt… Chị chợt nhận ra ngay cả thức uống đắng ngắt đó chị cũng chỉ tìm quán quen thuộc, chọn thứ quen thuộc an toàn cho mình đến mức đôi khi chị chẳng nhớ nổi mình có từng thích nó hay không… Không giống như Jiyong, cậu em trai chị sẵn sàng đánh đổi lối mòn quen thuộc để có được thứ mình yêu thích thực sự, bởi vậy anh xứng đáng có được hạnh phúc hôm nay. Còn chị… chị không chắc mình muốn gì bởi cuộc sống vô vị tẻ nhạt này của chị đã trôi qua như vậy và chị không muốn thay đổi, chị không muốn mạo hiểm… Dami nhấp 1 chút vị café lạ lẫm tự cười nhạo chính mình, sợ sai lầm, sợ đau, sợ phải trả giá, vậy chị có tư cách để đi tìm tình yêu thực sự trong thế giới này chứ? Chị liếc vào trong túi xách, trong đó có 2 chiếc mũ cả sáng nay chị đã cố tình đi mua để tặng cho 2 người kia để kỉ niệm 1 ngày đặc biệt như vậy. Dami không rõ cảm xúc của mình bây giờ, có chút cảm khái, nhẹ nhõm bởi cậu em trai cô luôn lo lắng đã tìm cho mình hạnh phúc riêng, cũng có chút lo lắng cho tương lai 2 người xen cả chút ghen tị … Haizz, ai bảo chị lại cô đơn đến vậy chứ!

- Chị!!!

Dami nghe tiếng gọi quen thuộc đầy phấn khích của Seungri tâm trí trở lại hiện tại. Chị phì cười, cậu em dâu này thật khiến người ta không thể buồn nổi, nghe tiếng gọi 1 lúc mới thấy 2 người lù lù bước tới. Dami nhìn vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào của Jiyong cùng tâm trạng phấn khích của Seungri lại liếc đến mấy vết bầm ở cổ 2 người liền hiểu ngay vấn đề. Thanh niên thời nay cũng thật là…không kiềm chế 1 chút được sao, họ có mảy may nghĩ đến bà chị già cô đơn này không vậy? Dami nghĩ vậy rồi bực bội gõ nhẹ vào đầu cả 2 một cái rồi cười cười:

- Đi ăn thôi!
Chị nói rồi đứng dậy, Seungri thấy chị mang 1 túi lớn liền đưa tay ra đón để xách hộ chị không quên thắc mắc:
- Chị mang gì nhiều vậy ạ? Chị vừa đi mua sắm hả chị?
Dami cười hiền:
- Không phải, quà cho 2 đứa đấy!
- Thật sao chị? Hihi…

- Ừm, mở ra đi…

Seungri và Jiyong kéo khóa mở chiếc túi to đùng của Dami, bên trong là 1 chiếc mũ khá đẹp, 1 đen 1 vàng đất vừa nam tính vừa thời trang vừa khá độc đáo lại giống như 1 đôi mũ tình nhân. Đúng là kiểu dáng Jiyong ưa thích thời gian gần đây, Jiyong mỉm cười:

- Cảm ơn chị… đẹp lắm ạ!

- Chị… cảm ơn…

Jiyong và Seungri hí hứng lôi đôi mũ ra đội cho nhau rồi giành giật nhau giống như trẻ con nhận được quà khiến Dami cười vui vẻ không thôi:

- Không có gì, 2 đứa thích không?

Seungri nhanh nhảu:

- Có chị, nhưng em đội cái màu đen nhé. Jiyong!!!!!!!!!!!!!

- Không, anh thích cái đen hơn!

- Nhưng… chị Dami, bỏ giùm em cái lông trên mũ ra đi! Đẹp nhưng mà… hơi quá đi!!!

Jiyong phì cười vỗ nhẹ lên đầu cậu cưng chiều:

- Được rồi, không nhìn thấy cái đen đó chị ấy dành cho em còn cái vàng kia của anh à? Nhìn không thấy mũ ý hợp với phong cách ai à? 
- Được rồi quần áo mặc vào người thôi sao phức tạp thế!

- Haha…

3 người cùng nhau đi ăn rồi vui vẻ trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai là ngày cuối cùng họ ở đây bởi vậy tất cả đã quyết định sẽ tách nhau ra đi chơi. Seungri cẩn thận gọi anh quản lí của mình đi cùng Dami, dù gì chị cũng là 1 cô gái, đi 1 mình có chút nguy hiểm. Jiyong nằm trên giường đang nói chuyện với Big Bang nhìn Seungri gọi điện thoại sắp xếp ổn thỏa mọi việc cảm thán:

- Này, có em rồi anh chẳng phải lo lắng gì cả!
- Đương nhiên, em là ai chứ, bớt mấy câu khen thừa thãi đó đi!
- Haha, lên đây đi, anh Top muốn nói chuyện với em này!
- Hả?

- Đang chat hình ảnh đó, mấy người kia đang đi ăn với nhau nên anh gọi nhanh lên!

Seungri nhảy lên giường, trên màn hình điện thoại của Jiyong là 3 gương mặt Big Bang đang cười hềnh hệch vô cùng ngớ ngẩn. Cậu cười ầm lên:

- Sao mấy anh nhìn tả tơi thế kia?
- Nói luyên thuyên gì đây, đi ăn phải trốn fan chạy như chó chạy đó!

Top thấy Seungri đang ôm bụng cười nhạo mình bắt đầu cáu kỉnh:

- Mà còn chưa xử 2 người đó, chạy nhanh thế, ít ra cũng rủ bọn này đi cùng chứ! Mà cậu Seungri kia, cậu còn chưa chúc mừng năm mới tôi đấy! Ô mà cả Jiyong cũng chưa nữa! Giỏi thật đấy!

- Ồ vậy ư, chắc bọn em đó, xin lỗi nhé!

Jiyong hững hờ trả lời. Top càng được thể tru tréo:

- Xem đi, xem đi, anh em kiểu gì đấy hả? Cậu đã nghe câu anh em như tay chân vợ như quần áo chưa hả? Không biết nặng nhẹ để cậu ta bắt mất hồn đó hả?

- Vậy hả? Nhưng anh không có 1 tay hay 1 chân vẫn đi lại ra ngoài được chứ anh có khỏa thân ra ngoài đường được không? Huống chi anh so sánh đúng đó, đời em chỉ mê quần áo thôi đó!

Seungri phì cười nghe Jiyong bắt bẻ Top, cậu quay ra ôm lấy anh mà cười ngặt nghẽo. Jiyong cũng ôm lại cậu vỗ vỗ nhẹ, chứng kiến cảnh thân mật của 2 con người ở nửa bên kia thế giới, 3 người còn lại không biết nói gì hơn, cuối cùng vẫn là Top lên tiếng:

- Này thôi ngay bày mấy trò đó đi! Muốn lũ độc thân chúng tôi chết vì ghen tị đó hả?? Mà đi bao giờ về thế? Tuần sau có lịch trình bên Trung đó!

- Ừm, 2 ngày nữa chúng em về rồi!

- Mà 2 người ở chung đó giờ đó hả? Cẩn thận fan bắt gặp đó, tôi vừa lên mạng đã thấy lộ ảnh cậu và chị gái sang đó rồi! Vụ này chắc chắn sẽ bung ra đấy! Lại còn up mấy ảnh ẩn ý gì lên IG nữa chứ! Đừng liều!!!

- Em biết rồi, lộ rồi thì cho lộ luôn, dù gì cũng đi với đông người không chỉ 1,2 người không lo lắm. Càng giấu mọi người càng hiếu kì càng phức tạp!
- Ừm, 2 đứa cẩn thận 1 chút. Chú Yang có vẻ khó chịu rồi đó, hôm trước anh đi uống với chú ấy với anh Psy, chú ấy bắt đầu muốn dẹp bớt 2 đứa đi rồi, đừng gây chuyện nữa nếu muốn yên ổn!
- Vậy sao? Chúng em sẽ cẩn thận! Mọi người ở nhà có gì không?

- Không sao, tôi đang đợi 2 cậu về đây! Seungri, đã mua ghế hộ tôi chưa đấy? Không mua cậu đừng hòng nghĩ đường về Hàn!!!

Seungri đang nằm trong lòng Jiyong ngoi ra càu nhàu:

- Hôm qua mua rồi, sẽ chuyển về sớm thôi! Sao đắt thế? Em không đủ tiền phải quẹt thẻ của Jiyong! Về anh nhớ trả đầy đủ đấy!

- Đương nhiên! Tôi chơi có bao giờ chơi hàng bình thường à? Cậu sao hiểu được vẻ đẹp của nó chứ!
- Xì… em không thèm, đặt mông lên thôi mà. Cái nào chả giống nhau chứ!
- Im ngay! 
- Em cứ nói đấy! Hahaahahaha!
- Cậu về đây cậu chết với tôi!

- Ồ vậy bây giờ anh đâu làm được gì chứ!

- Giỏi lắm! Đè đầu Jiyong quen thói tưởng anh đây cũng hiền à, thử về đây xem cậu có chết với tôi không?

- Vậy sao? Haha!

- Nào, không trêu anh ấy nữa!

Jiyong cúp điện thoại cười cưng chiều mắng vốn vài câu, cậu thoải mái chui vào lòng anh:

- Kệ chứ, anh ấy trêu em suốt ấy! Ghét lắm!
- Anh ấy giúp chúng ta nhiều lắm đó, bớt gây sự đi!
- Em biết mà, nhưng liên quan gì chứ! Không được trêu anh ấy cuộc sống tẻ nhạt lắm!
- Thật là…
- Kệ con người đó đi! Mai đi đâu đây anh?
- Em muốn đi đâu?
- Đi Fremont đi anh! Em muốn xem 1 lần!
- Ừm, mai anh đưa em đi, có muốn xuống chơi bài 1 chút không?
- Không đâu, 1 thú vui đốt tiền vô vị nhất trên đời, anh muốn chơi cứ xuống đi, em đi ngủ cho khỏe!
- Anh cũng không thích lắm, thà ôm em ngủ còn thích hơn! Thôi ngủ đi mai đi chơi nốt!
- Ừm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro