Chương 96: Ngày cuối cùng của kì nghỉ hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối cùng ở thành phố tội lỗi, Seungri và Jiyong vẫn ngủ mê mệt. Thực sự kì nghỉ này 2 người hầu như chỉ ở khách sạn mà không đi chơi nhiều như bình thường, trong khi đó Dami, bạn Jiyong và 2 anh quản lí lại chơi bời đến kiệt sức mới thôi. Hôm nay cũng vậy, Dami muốn đi shopping 1 lần nữa thì quản lí của Seungri đã xung phong đi cùng, chị biết đó là ý của Seungri, cậu trai đó luôn chu đáo với chị như vậy. 2 người cùng nhau rảo bước đi bộ trên đường ngắm nhìn đường phố mà không ai chịu mở lời trước, cuối cùng anh quản lý kia phải lên tiếng trước:

- Cô muốn đi đâu không?
- À… đi dạo chút thôi. Tôi đi 1 mình được mà, anh về trước đi!
- Vừa may tôi cũng muốn đi dạo mà ! Đi chung đi!
- Không cần đâu! Tôi cũng không còn nhỏ nữa, không bị bắt đâu mà sợ!
Dami cười rộ lên, nụ cười của chị rất đẹp khiến trái tim người đối diện lỗi đôi nhịp, anh lúng túng:
- Thật mà, tôi vì muốn đi chơi chứ không nghe ai đâu! Đi với cô còn hơn đi với lũ đàn ông kia chứ!
- Haha, vậy đi thôi! Tôi mời anh cafe !
2 người cứ như vậy cùng nhau đi bộ trong tiết trời tuyệt đẹp của thành phố tội lỗi đầy phồn hoa. Họ tiện đường rẽ vào 1 quán cafe xinh xắn, Dami loay hoay chọn thức uống, cô ghét vị café mấy hôm vừa rồi phải uống. Anh quản lí của Seungri nhìn thấy bèn hỏi:
- Sao vậy cô Kwon?
- Anh gọi tôi Dami là được rồi, tôi không thích uống café kiểu Mĩ lắm! 

- Vậy à? Dami… ừm, cô uống thử loại này đi! 

- Okie! Đỡ phải chọn nhiều! Tôi là người sợ thay đổi lắm, thích cái gì cứ thích mãi vậy thôi!

- Vậy sao? Cô là 1 cô gái hiếm có đấy! Con gái thường thích những thứ mới hay sao? Cô vẫn trung thành với phong cách cố định, giờ ăn uống cũng vậy…
- Ý anh là tôi ăn mặc lạc hậu hay sao?
- Đâu có! Con gái nên có phong cách cho riêng mình! Tôi sợ nhất mấy cô mặc theo mốt, ra đường 10 người quá 7 người mặc cùng 1 kiểu áo khoác, đi giày 1 loại giống nhau, thật lạ lùng!
- Haha, tại mấy em gái đó trẻ mới vậy, đến tuổi như tôi không ai muốn đụng hàng quá nhiều như vậy đâu!
- Vậy mới nói, phụ nữ vẫn là nên chín chắn 1 chút, mấy cô gái nhõng nhẽo thật mệt mỏi!
- Bộ người yêu anh nhõng nhẽo lắm hay sao mà có vẻ bức xúc vậy?
- Ừm, trước kia thì là thế, tôi chia tay cũng khá lâu rồi!
- Vậy sao?
- Ừm…
- Giờ anh còn buồn không?
- Haha, sao phải buồn chứ! Chỉ là 1 kỉ niệm thôi, suy cho cùng, yêu nhau hay chia tay cũng là do quyết định của mình, đã quyết định rồi sao phải đau khổ chứ!
- Đúng là đàn ông, luôn lạnh lùng như vậy!

Dami khẽ khuấy nhẹ tách café cười nhạt. Chị lơ đãng hướng mắt ra ngoài nhìn phố xá tấp nập và nhớ đến gương mặt lạnh lùng của người ấy khi chị nói chia tay, có lẽ đàn ông luôn như vậy chăng? Đối với họ tình yêu chẳng bao giờ là tất cả trong khi đối với phụ nữ, tình yêu lại quan trọng hơn hết….

- Không liên quan đến đàn ông hay phụ nữ, Jiyong là 1 ví dụ khác hoàn toàn tôi đó thôi! Chỉ là không phải người ấy, không phải thời điểm ấy có thể cho tôi cảm giác bên nhau trọn đời, vậy thì phải chia tay thôi, chỉ là sớm muộn, có thể tôi sẽ buồn nhưng không hối hận bởi nếu quay trở lại ngày ấy, tôi vẫn lựa chọn như thế!

Câu nói “ Có quay về tôi vẫn lựa chọn thế” khiến trái tim Dami nhói lên, phải rồi, chị cũng như vậy thôi, nếu có quay lại cách đây 8 năm, chị cũng vẫn chọn gia đình, chọn bố mẹ mà chia tay với người ấy. Vì vậy… chị hối hận gì chứ? Chị đau lòng gì chứ, chị trách bản thân gì khi có thể người ấy chẳng còn nhớ đến chị?
- Café này được không?
- Ừm… cũng ổn, khá ngon…
- Giống như cô uống 1 tách cafe quen thuộc, theo thói quen bước vào quán cô sẽ gọi nó, khiến ngày nào cũng vậy cô quen thuộc vị của nó mà chưa chắc đã yêu thích nó thực sự. Cái cô thích là sự lặp đi lặp lại của cuộc sống chứ không phải trái tim của cô, sống như vậy thật vô vị, cả đời chỉ thử 1 loại đó, nếu nó không bán nữa cô sẽ hoài niệm rằng không còn tách café nào ngon như vậy nữa! Thực ra thì chỉ vì cô không cho chính mình cơ hội khác để thử….

- À…

Dami vội vã cúi đầu che dấu tâm trạng xao động của mình, chị cảm giác tim mình như thắt lại. Chỉ vì không cho chính mình cơ hội… haizzz, chưa có ai gọi tên đúng cảm xúc trong lòng chị đến như thế. 

- Cô giật mình không? Vì tôi và cô cùng 1 loại người… tôi cũng từng như vậy, có chăng cô cố chấp hơn thôi. Nghĩ thoáng ra, mặc dù giờ cô rất đẹp nhưng 1 vài năm nữa chưa chắc đã vậy đâu! Đến lúc ấy muốn yêu đương cũng khó lắm!
- Anh đang khen tôi đẹp sao? Cảm ơn nhé!
- Mặc dù cô là chị GD nhưng tôi thấy cá tính cô hơi giống Seungri, lí trí nhưng cố chấp, lựa chọn nhưng bị ám ảnh! Tôi cũng giống vậy…
- Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả!
- Cô hiểu mà đúng không? Nếu muốn làm thiếu nữ ngây thơ thì cũng được!

Dami cười nhạt... người đàn ông này... thật kiêu ngạo, sao cô không hiểu anh ta nghĩ gì chứ! Muốn chơi với cô sao? 

- Haha, thôi về thôi, tôi mệt rồi. Mà này…

- Sao vậy?
- Anh thích tôi… đúng không?
- ….
- Tôi ngộ nhận sao?
- Đúng vậy, tôi thích cô đấy! Có sao không?
- Không… nhưng này, tán gái như anh là cách ngu ngốc nhất đó biết không? Đừng cố tỏ vẻ hiểu bất kì người phụ nữa nào!
- ….
- Đi thôi!
- Hẹn hò với tôi đi!
- Xì…
- Hẹn hò đi!
- Không được!
- Lý do?
- Tôi không thích anh!
- Hẹn hò mới nói thích hay không được chứ! Nhanh đồng ý đi! 
- Anh…
- Vậy là đồng ý rồi nhé! Cho tôi số điện thoại đi! 
Anh nhanh chóng giật điện thoại của Dami, lưu số điện thoại của mình rồi nháy sang máy anh khiến chị trở tay không kịp.
- Anh…
- Thử 1 lần xem sao! Ngày hôm nay chúng ta đi chơi với nhau đi, nếu không được, ngày mai trở về Hàn, có lẽ không cần tránh mặt nhau bởi cơ hội giáp mặt cũng chẳng có đâu! 
- ….
- Nhé?
- Ừm…
- Vậy đi thôi!

Anh vui vẻ kéo nhẹ tay chị đi, 1 mối quan hệ ngại ngùng vừa chớm nở, có thể phát triển hay không không ai biết trước nhưng đối với họ hôm nay, bầu trời thật đẹp và trái tim họ cũng đang lỗi nhịp vì nhau….

Ở trong khách sạn, đôi tình nhân nào đó đã tỉnh dậy nhưng vẫn lười biếng không thèm xuống giường mãi đến khi Jiyong lôi Seungri ra khỏi trò điện tử vơ vẩn cậu chơi cả 2 mới lết xác xuống ăn sáng. Seungri quay sang nhìn sòng bạc vẫn đang nhộn nhịp quay sang hí hửng:

- Anh... hay mình chơi thử chút đi!
- Hơ, hôm qua có người bảo không muốn chơi cơ mà!
- Thử 1 chút thôi xem sao!

- Ừm được rồi!

Jiyong lại theo thói cũ chiều chuộng mọi yêu cầu của người yêu. Anh đi mua xèng rồi đưa cho cậu càu nhàu:

- Chơi thử thôi, đừng có say mê ở đây! Không hay ho đâu!
- Em tự biết mà!

- Thật là....

Seungri hí hửng bước vào sòng bài, trước tiên cậu quan sát rất kĩ mọi người chơi rồi mới ngồi vào chơi thử, có thua có thắng nhưng với người lần đầu như vậy, Seungri quả nhiên là thiên tài. Jiyong nhớ lại lần đầu thử trò đen đỏ này anh không thắng lấy 1 lần bèn cảm thán:

- Thật may anh biết sáng tác nhạc nếu không anh biết lấy gì để so với em đây, Seungri à, cái gì em cũng giỏi vậy!
Seungri cười cười ném mấy xèng xuống:
- Đi thôi, không có gì thú vị, chúng ta đi xem nhạc nước!

- Ừm....

Seungri nhanh chóng chán mấy trò đỏ đen đó, 2 người lững thững đi bộ đến Fremont, 1 không gian ngập tràn ánh sáng vô cùng vi diệu xuất hiện trước mặt 2 người, những dải sáng cầu vồng tuyệt đẹp khiến họ không thể rời mắt. Seungri quay sang nhìn Jiyong, thân hình của anh ngập trong thứ ánh sáng diệu kì, nụ cười ngọt ngào của anh khiến cậu có cảm giác anh giống như 1 thiên thần.... bên cạnh 2 người là 1 cặp đôi đồng tính đang đứng, họ ôm nhau cũng wow lên đầy thích thú, Jiyong liếc mắt sang nhìn đầy ngưỡng mộ, anh kéo tay Seungri:

- Xem kìa, họ có thể ôm nhau ở ngoài đường, bao giờ chúng ta có thể làm như vậy nhỉ?
- Em không thích trò ấy đâu! Thân mật về nhà chưa đủ hay sao?
- Ngốc! Nó thể hiện với cả thế giới anh là của em, em là của anh đó!
- À... nhanh thôi! 

- …..

Seungri trả lời 1 câu không đầu không cuối như vậy, Jiyong cười cười. Cậu khẽ đụng vào vai anh nói nhỏ:

- Đừng có nghĩ nhiều, giờ không phải chúng ta đang bên nhau sao? Anh còn muốn gì hơn thế nữa?
- Ừm, nhưng anh sợ ngày hôm nay quá hạnh phúc, ngày mai sẽ ra sao chứ?
- Mặc kệ đi, ngày mai trời có sập xuống anh cũng không phải chống đỡ 1 mình nữa, anh có em rồi mà!
- Vậy sao... nhớ lời em nói đó! Anh sẽ ghi nhớ!....
2 người không nói gì nữa nhìn vào dải sáng cầu vòng sáng rực rỡ trước mặt cũng giống như mong ước của họ về tương lai, hi vọng tương lai của họ cũng sẽ rực rỡ như vậy, có thể nắm tay nhau cùng nhau đi qua những ngày giông tố...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro