CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:

Tôi vừa dứt lời, Lý Đỗi Đỗi lại trở tay vung một sợi dây xích vàng trói Vệ Vô Thường lại.

Giống như trói bánh chưng*, hắn bị bọc vô chùng chặt, mặc dù rất không đúng lúc, nhưng thấy như vậy Vệ Vô Thường như vậy, bụng tôi lại kêu một tiếng, đói, sắp đến tết đoan ngọ rồi còn gì nữa, tôi có chút thèm mùi vị vủa bánh chưng, còn có đỗ vàng nhân thịt ngon hết nói.

*bánh trưng bên trung quấn theo kiểu thế này nè, giống bánh tét:

"Tiểu Tín, bụng cô kêu." Giống như không để ý bên kia vừa động thủ Bồi Bồi nhắc nhở tôi, "Cô đói đúng không?"

Là, không chỉ có đói, tôi còn có chút buồn tiểu, mà hình như còn có váng đầu, đầu bị ù nữa. Nhưng vất vả mãi mới có thể đổi về tình trạng này, tôi không muốn để bọn họ đánh nhau ở chỗ này đến mù mịt, tôi ngăn trước người Vệ Vô Thường, đối mặt với Lý Đỗi Đỗi nói: "Trước bình tĩnh nói chuyện đã."

Ánh mắt Lý Đỗi Đỗi một lần nữa trở lên thâm thuý, anh ta yên lặng.

Ngược lại Vệ Vô Thường mở miệng an ủi tôi: "Không sao, vừa tại hạ đã nhận thua, thì giờ sẽ không phản kháng."

Tôi quay đầu lại nhìn hắn: "Anh không phản kháng,chẳng lẽ tôi không lo hắn ta đánh anh sao?"

Vệ Vô Thường sững sốt một chút, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đa tạ cô nương che chở."

"Mẹ kiếp !" Lý Bồi Bồi hô lên, "Người này từng bắt cóc cô đấy! Còn khống chế tôi nữa! Đây là địch nhân! Tô Tiểu Tín cô lại còn che chở cho hắn! Chúng ta vội vàng chạy tới như vậy là vì cứu ai? Cô đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung!"

"Cô tự đi đến." Tôi liếc cô ấy một cái, cô nàng suy nghĩ lại hành động vừa rồi, cũng nghẹn một chút, nhưng lại lập tức dựng thẳng sống lưng, vịt chết còn mạnh miệng nói: "Mặc kệ, tên người chết này để tôi sợ hãi lâu như vậy, còn không dám bò ra khỏi quan tài, không giết hắn thì không thể giải trừ mối hận trong lòng, hắn chính là kẻ thù của tôi."

Tôi xoa trán một cái: "Bồi Bồi, tôi biết cô rất tức, nhưng mọi người phải nghe nguyên nhân trước."

"Nghe cái rắm." Lý Bồi Bồi phủ định lời tôi.

" Được." Lý Đỗi Đỗi bên cạnh cô nàng lại ngoài dự đoán của mọi người đồng ý nghe, nhưng mà anh ta vẫn chưa buông pháp khí ra, nắm cái dây xích màu vàng, đi tới bàn làm việc sau lưng, ngồi lên chiếc ghế xoay thật to của anh ta, thoải mái động lưng ghế, đối diện với tôi và Vệ Vô Thường, hai tay khoanh lại: "Nói đi, cái gọi là nguyên nhân."

Vì vậy tôi đem chuyện Vệ Vô Thường kể tôi nghe thuật lại một lần, là một tác giả mâng, mặc dù tôi không có sáng tạo, nhưng vẫn có thể thuật lại câu chuyện hợp lý một cách đáng khen, nói một hơi, Vệ Vô Thường chẳng cắt cũng chẳng bổ sung, chỉ gật đầu một cái chốt lại câu chuyện: "Y như lời cô nương nói."

"Àh, y như lời cô ta nói." Lý Đỗi Đỗi gật đầu một cái:

"Cho nên vị Đại tướng quân này, ngài tưởng sau khi đánh người của chúng tôi, lãng phí nhân lực của chúng tôi như vậy, rồi tùy tiện giải thích một câu rằng ngài có nổi khổ trong lòng, là có thể phủi mông rời đi sao?" Anh hơi đẩy mắt kình màu vàng kim lên, đôi mắt phượng dài hơi xếch lên khiến khoé mắt hắn lộ ra sự sắc bén, "Trước khi đi, ngài cong muốn chúng tôi tìm hộ ngài trái tim nữa? Hửm ? Chẳng lẽ ở cổ đại mấy người đối xử với quân địch hay tù nhân, đều tốt như vậy sao?"

Không thể không nói, thời điểm Lý Đỗi Đỗi bày ra tư thái này, khí thế rất là chuất, anh ta nói chuẩn đến nỗi tôi không có biện pháp tiếp lời cho Vệ Vô Thường.

Vệ Vô Thường cũng là một người không giỏi ăn nói, gặp phải một tràng chỉ chích như vậy, hắn cũng trầm mặc.

Quanh năm phải chịu sự thúc giục trả tiền thuê phòng cuối cùng cũng có thể hưởng thụ cảm giác đứng cùng một chiến tuyến với anh trai - Lý Bồi Bồi gật đầu liên tục, hai tay chống eo, ngưỡn bộ ngực cao mà cô nàng luôn tự hào lên, "Đúng đúng đúng, tưởng như vậy là có thể đi sao! Có chuyện dễ dàng như vậy sao!"

" Ừm." Lý Đỗi Đỗi và Lý Bồi Bồi bắt đầu hát song ca, "Đây không phải vụ dễ dàng như thế."

"Chính phải chính phải, không phải dễ dàng..." Lý Bồi Bồi có cảm giác không đúng, quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi một chút, chạm được ánh mắt của Lý Đỗi Đỗi, khí thế ỷ thế hiếp người liền hạ xuống một chút, đôi mắt đẹp nheo lại, dần dần lộ ra ánh mắt khinh bỉ, "Lý Đỗi Đỗi anh..."

Ngón tay Lý Đỗi Đỗi gõ lên bàn làm việc một cái, không nhìn Lý Bồi Bồi, cũng không nhìn tôi, chỉ chằm chằm nhìn Vệ Vô Thường: "Xã hội hiện đại, muốn bảo lãnh, giúp việc, đều phải trả tiền."

Lý Bồi Bồi: "..."

Tôi: "..."

Lý Đỗi Đỗi người này trước kia là xã hội đen chuyên đi thu tiền bảo kê à? Anh ta muốn nhân cơ hội này lừa tiền một người cổ đại sao? Rốt cuộc là anh ta nghèo đến thế nào, sao lại cố chấp đối với tiền bạc thế!

Nội tâm tôi lại muốn phun tào vào mặt Lý Đỗi Đỗi, đang lúc tất cả đều im lặng đờ người, Vệ Vô Thường lên tiếng:

"Hiện giờ ở thời này, tại hạ không quyền không thế, trong người không có đồng nào, tiền tài khó khăn, duy khi còn sống được tiên hoàng ban ân, ngự ban cho một thanh bảo kiếm, đã theo ta chinh chiến nhiều năm, kiếm này có ý nghĩa sâu sắc với ta, nhưng nếu các hạ có thể giúp ta tìm tim về, tại hạ không thể không báo đáp, kiếm này cũng có tư cách làm vật thế chấp, giao cho các hạ."

Bảo kiếm được tiên hoàng ban đó, tôi quay đầu nhìn Vệ Vô Thường một cái, thoạt nhìn hắn là một người cương trực có nề nếp, ở thời đại trước chắc phải là một người cố chấp bảo thủ lại có sự trung thành mù quáng, hoàng đế ban cho hắn một thanh bảo kiếm, đối với hắn mà nói nhất định nó rất quan trọng...

"Kiếm đâu ?" Lý Đỗi Đỗi không chút dao động, nhắm thẳng vào giữa vấn đề, "Có ý nghĩa đối với ngài như thế nào chẳng quan trọng, thứ tôi quan tâm là nó trị giá bao nhiêu tiền."

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi như vậy, thật là không kiềm hãm được sự khinh bỉ trong lòng, chỉ chớp mắt, phát hiện Lý Bồi Bồi bên cạnh cũng như vầy...

Ngập tràn mùi tham tiền của quỷ hút máu!

"Kiếm để ở bên người ta."

Nghe vậy, dây xích vàng leo trên người Vệ Vô Thường như rắn kia hơi nới lỏng ra, ra khỏi eo của hắn, nhưng vẫn trói chân và cánh tay.

Tôi cẩn thận nhìn một chút, ở bên cạnh eo của hắn, quả thật có treo môt thanh đoản kiếm (kiếm ngắn), vỏ kiếm không khác gì một thanh chuỷ thủ*, cho nên tôi cũng không chú ý trên người hắn có kiếm, có lẽ... bởi vì hắn chèn lên vết sẹo, nên trông thật doạ người.

*Chuỷ thủ: 

"Kiếm hoàng đế cho, ngắn như vậy?" Tôi hỏi.

"Không phải, kiếm ra khỏi vỏ thì dài ba thước gần 1 mét, cô nương có thể rút kiếm xem." Tôi đi tới bên người Vệ Vô Thường, thò tay cởi kiếm ra từ bên hông hắn, lúc đưa tay ra, mới cảm thấy , ừm, cái tư thế này nhìn có chút mập mờ, tôi cũng không biết tại sao, có chút khó hiệu lại tự nhiên liếc Lý Đỗi Đỗi bên cạnh một cái.

Lý Đỗi Đỗi vẫn ngồi trên ghế làm việc của anh ta như trước, vắt chéo đôi tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi, không nói không rằng.

Ánh mắt có điểm quái, nhưng tại sao tôi phải quan tâm ánh mắt anh ta có trách cứ hay không.

Tôi chuyên tâm xem kiếm, lúc cầm đoản kiếm ở trong tay mới phát hiện, kiếm này lại nặng đến đáng sợ. Chuôi kiếm bọc bằng một miếng bạch ngọc thật to, trắng sáng mềm mại, bên trên giống như có dầu thấm ra, sờ lên mềm mượt, không hề có cảm giác trơn trượt như dính mỡ. Tôi dò xét hỏi một câu: "Dương chi bạch ngọc?"

*Dương chi là 'mỡ dê', bạch ngọc:

Vệ Vô Thường gật đầu.

Mắt kính của Lý Đỗi Đỗi bên cạnh chợt lóe, ngay cả không quay lại nhịn tôi cũng cảm giác được anh ta đang nhìn chăm chú.

Một tay tôi cầm vỏ kiếm, một tay cầm chuôi kiếm, dùng hết lực, cuối cùng đành buông tha, quá nặng, cầm quá khó, cũng chẳng rút ra được đành đặt nó lên trên bàn của Lý Đỗi Đỗi: "Lý Đỗi Đỗi ánh muốn kiểm tra thì anh rút ra đi."

Vệ Vô Thường không có ý kiến.

Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới đứng dậy, đưa tay cầm lấy đoản kiếm kia, không gấp rút rút kiếm ngay, đầu tiên anh ta tỉ mỉ quan sát mặt ngoài.

Tôi thì nặng không cầm nổi thanh kiếm kia, rơi vào tay anh ta thì giống như con nít đang cầm đồ chơi vậy.

Tôi biết ngay mà! Tôi căm tức nhìn Lý Đỗi Đỗi, anh ta nói cái gì mà tôi ăn thêm một chút là anh ta không vác nổi, anh ta chính là muốn vùi dập tôi! Hơn 100 cân mà đã kêu rất nặng! Sao bây giờ không nói anh không kiêng nổi thanh kiếm này đi!

Có lẽ là ánh mắt tôi quá nóng bỏng, Lý Đỗi Đỗi đang chuyên tâm xem kiếm cũng phải liếc tôi một cái: "Nhìn cái gì, muốn tôi đem cô cùng với thanh kiếm này cho lên cân bập bênh* để so hửm?" Anh ta thu hồi ánh mắt, "Kiếm này đúng là rất nặng, nhưng mà cô phải biết rằng, cô có thể cầm nó bay lên bầu trời chém giết."

*Cân bập bênh:

Tôi...

Tôi có thể! Nhưng ai cho anh nói ra!

        Lý Đỗi Đỗi không thèm nhìn vẻ mặt tức giận của tôi nữa, ánh mắt anh ta dừng lại ở trên thân kiếm, trên tay dùng lực, nắm lấy vỏ kiếm, xoẹt một tiếng, nhìn kiếm ngắn vậy mà khi rút ra dài cnm hơn cả tưởng tượng của tôi.

Lưỡi phản chiếu ánh sáng sắc lạnh làm đau của mắt của tôi, trên lưỡi kiếm sắc bén còn của hàng răng cưa nhỏ, nhìn kỹ lại, phía dưới mỗi răng cưa có một vết nứt nhỏ, theo cách hiểu của tôi, chính giữa thanh kiếm này hẳn là rỗng, nếu dùng sức ấn trên đầu mũi kiếm, thì sẽ có một đoạn một đoạn rút vào thân kiếm, giống mấy cái kiếm giả trên TV người ta dùng đóng kịch vậy, đâm vào người một cái, lưỡi kiếm liền rút vào trong.

Có lẽ là Lý Đỗi Đỗi cũng nghĩ giống tôi, anh ta cầm kiếm dựng thẳng, đâm lên bàn một cái, chỉ nghe "cạch" một tiếng, trên mặt bàn gồ liền thủng một cái lỗ to đùng.

Lý Đỗi Đỗi: "..."

Chắc là anh ta không nghĩ đến trường hợp này rồi ha, một thanh kiểm của cổ nhân, lại có thể sắc bén như vậy. Anh ta rút thanh kiếm ra khỏi mặt bàn, răng trên thân kiếm như một cây cưa, khiến lỗ thủng trên mặt bàn rộng ra thêm một chút.

"Trong vỏ kiếm có cơ quan." Vệ Vô Thường nói, "Chỉ khi thu kiếm vào vỏ, thân kiếm mới có thể rút ngắn lại."

Lý Đỗi Đỗi nhìn kiếm một hồi: "Lúc trước khi giao chiến, ngươi chưa bao giờ dùng kiếm này, bao gồm cả việc phá vỡ kết giới của ta."

"Huyền song kiếm là trường kiếm được vua ngự ban, chỉ dùng khi ra chiến trường, không làm hại người vô tội."

Đây là nguyên tắc của hắn, cứ giữ vững nguyên tắc này nghe có điểu hơi cổ hủ, để giữ mạng lúc giao chiến, nào có cái gì là vô tội, nhưng khi hắn nói ra lời này, lại khiến cho tôi có phần kính nể, tôi vô cùng thường thức những ngời có thể giữ vừng nguyên tắc của mình đến cuối cùng.

Nghe vậy Lý Đỗi Đỗi cũng thu kiếm vào vỏ, kéo ngăn kéo ra, bỏ kiếm vào: "Ngươi đã đưa ta phí bảo lãnh, ngày mai báo cáo lên trên, cho rút lệnh truy nã ngươi. Lúc trước người đả thương gần hai trăm thợ cản thi, hãy tìm thời gian đi xin lỗi họ, trở về sẽ có tất cả những thông tin về việc tìm tim của ngươi." Dứt lời, Lý Đỗi Đỗi rút pháp khí về, lấy ra tờ đơn báo danh và bút thép, giao cho Vệ Vô Thường, "Điền thông tin cá nhân, số điện thoại, địa chỉ vò đây."

Vệ Vô Thường cầm lấy bút thép, dùng cách nắm bút lông thời xưa, vô cùng không quen dùng chữ phồn thể viết họ tên. Sau đó dừng một chút: "Không có số điện thoại, chỗ ẩn thân tạm thời vừa mới bị..."

Bị phá hủy.

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi: "Lầu một, ở bên cạnh phòng anh còn 1 phòng trống đúng không?"

Lúc này ánh mắt của Lý Đỗi Đỗi mới chuyển qua tôi, dừng rất lâu mới nói: "Trống, thì làm sao?"

"Làm thành phòng trọ đi."

Lý Đỗi Đỗi híp mắt: "Tứ Đại Thiên Vương chuyên gia quỵt nợ giờ muốn đổi thành Ngũ Tiểu Long? Cô cho rằng tôi đang làm từ thiện sao? Gọi tên quỷ nghèo kiết xác này tới làm cái gì? Tiền thuê phòng của hắn, cô trả?"

"Tôi trả." Tôi nghĩ, dù sao hắn ta cũng ở không được bao lâu, tuần tới chắc là sẽ có tiền nhuận bút rồi, gánh mấy ngày thuê phòng, không phải vấn đề gì. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, tôi đang rất mong chờ á. Có một người cổ đại, nghiêm trang, lại có vẻ soái của cương thi tướng quân ngàn năm vào ở trọ, sẽ phát sinh những sự việc hay ho thế nào không biết nữa, ahaha.

Mấy cái này, đều là tài liệu thực tế nha!

Trong lòng tôi đang tính toán chuyện thú vị này, Lý bồi Bồi bên cạnh rất không thân thiện hỏi tôi: "Tô Tiểu Tín, có phải cô thích tên người chết này đúng không?"

Cô ấy nói thẳng thừng khiến tôi cứng người, Vệ Vô Thường cùng đơ cả người, Lý Đỗi Đỗi ở bên cạnh nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời.

Lý Bồi Bồi hỏi tiếp: "Không phải sao? Hắn chính là người bận bộ áo đen, người cô vừa nhìn đã yêu lúc trước đúng không?"

Tôi liếc nhìn Vệ Vô Thường, lúng túng giải thích: "Không phải hắn."

Có lẽ Lý Bồi Bồi coi Vệ Vô Thường là kẻ thù số một, đối xử với hắn tràn ngập sự công kích, đến tôi cũng không bỏ qua: "Làm sao cô biết là không phải, nếu không phải cô che chở hắn làm gì?"

"Tôi..."

Tôi không thể nói rằng, tôi muốn dùng hắn làm nhân vật cho 《 Vampire hệ liệt —— ma vương oán giận ngập trời 》được. Hơn nữa Lý Đỗi Đỗi còn đang đứng nơi đây!

Tôi cúi đầu: "Tôi muốn đi vệ sinh, mọi người cứ trò chuyện." Tôi lướt nhanh như một làn khói, khi đã chốn trong không gian chật hẹp, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi nhà WC xong, xung quanh không còn thanh âm tranh chấp như lúc đi, tôi phát hiện đầu mình toàn tiếng ong ong, tiếng còn lơn hơn so với ý nghĩ muốn ăn bánh trưng lúc trước rất nhiều, tôi xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu nghĩ, nhất định là từ lúc bị bắt cóc đến giờ, thần kinh của tôi luôn ở trạng thái kích thích căng thẳng, bây giờ mới thanh tĩnh lại một chút, cho nên mệt mỏi liền ập tới.

Nhưng mà chờ đến lúc tôi đi từ nhà vệ sinh ra, thời điểm bước tới bồn rửa tay, tôi mới chợt phát hiện có chút không đúng.

Tiếng ù ù bên tai như bị choáng đầu kia, càng lúc càng lớn, cẩn thận nghe, lại nghe ra tiếng hít thở phập phồng.

Ta bị bị tiếng phạp phông này thu hút sự chú ý, trong lòng có chút sợ, cũng có chút tò mò, đi theo thanh âm, giống như bám theo một ánh đèn nhỏ nơi cuối con đường tối mịt. Càng chạy càng gần ánh sáng, càng chạy thanh âm càng rõ ràng, cho đến khi tôi nghe thấy có tiếng người.

Đó là tiếng nói của một người phụ nữ.

Thanh âm rất quen thuộc, nàng ấy đang nghẹn ngào nấc, thê thê thảm thảm. Giống như mang oán khí trăm năm không hề tiêu tán, từ trong bóng tối bò ra ngoài, nhẹ nhàng kéo ống quần tôi: "Con của ta, mau cứu con của ta."

Khí lạnh từ lòng bàn tay nàng ấy tràn tới, chui vào bên trong ống quần tôi, men theo chân tôi, một đường xộc lên, bám vào xương sống, phóng lên óc, làm huyệt thái dương tôi đau nhói.

Tôi có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bây giờ mình đang ở bên trong Hút Hiệp, kết giới nơi này chắc chắn lợi hại hơn so với kết giới nhà Lý Đỗi Đỗi, ngay cả cương thi ngàn năm như Vệ Vô Thường cũng không dễ dàng mà phá vỡ, những cương thi yếu khác muốn vào thì là điều không thể.

Sau khi tôi phân tích xong, lấy hết dũng khí cúi xuống chân nhìn, ngoài gạch sứ thượng hạng trắng đen xen xẽ nhau thì chẳng có cái gì hết.

Không có bàn tay người phụ nữ ấy, cũng không nhuwgx thứ đáng sợ như tôi đã tưởng tượng.

Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, tim treo cao từ từ buông xuống, thanh âm quỷ dị văng vẳng bên tai kia cũng biến mất.

Nhất định là vì quá căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác, tôi hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu một cái, nhìn hình ảnh phản chiếu trên gương của mình, còn có.... Người thiếu phụ đó. Nàng ấy đang đang dán sau lưng tôi, quần áo lam lũ, mặt mũi cmn, con ngươi cơ hồ sắp rơi ra.

Nàng nghiêng đầu thổi vào tai tôi, phảng phất một mùi khí nồng nặc như đến từ âm phủ, khiến cho máu nóng toàn thân tôi đông cứng.

"Con của ta."

Đôi môi thối rữa của nàng tựa như chạm vào lỗ tai của tôi, hàm răng ố kia như thể muốn cắn nát tai của tôi: "Mau cứu con trai của ta."

Tôi không có cách nào nghe tiếp, đưa tay ôm lấy lỗ tai: "Tôi không biết con của cô ở nơi nào, tôi chẳng có cách nào cứu nó."

"Đi với ta."

"Không không không..." Tôi sợ, trực tiếp ngồi xổm dưới đất, biến mình thành một đống, "Đừng tìm tôi đừng tìm tôi."

"Cùng ta đi."

Tôi cảm nhận được khí lạnh đang bắt đầu lôi kéo tôi, bắp thịt cả người tôi đều run rẩy, run đến mức ngay cả ôm mình cũng không có sức nữa, tôi quỵ xuống đất, tay chống đất, từng bước từng bước bò ra bên ngoài, còn chưa bước ra khỏi của nhà vệ sinh đã thấy đôi giày da bóng loáng của Lý Đỗi Đỗi, sau lưng anh ta còn có Lý Bồi Bồi đang tru lên: "A! Lý Đỗi Đỗi vào nhà vệ sinh nữ."

Tôi đưa tay ôm lấy đôi chân thần thánh: "Quỷ quỷ quỷ... Đang bắt tôi."

Lời còn chưa dứt, nơi khúc quanh mà Lý Bồi Bồi còn chưa thấy người kia đã biến thành một bóng đen, trong nháy mắt không thấy đâu nữa, đúng là không có nghĩa khí!

"Đứng lên đã."

Lý Đỗi Đỗi nói, cho tôi chút sức, nhưng chân tôi vẫn nhũn, run rẩy ra sau lưng anh ta, ôm lấy chân của anh ta, dán lấy anh ra rồi từ từ bò lên, hai tay vẫn sống chết kéo lấy âu phục, không buông tay, tôi sợ bị quỷ kéo đi.

"Thấy cái gì?" Lý Đỗi Đỗi hỏi.

"Cương thi, chính là cương thi ngày đó, đang tìm con trai."

"Nơi này trừ tên kia ra, không có con cương thi nào khác."

Anh ta vừa nói xong, Vệ Vô Thường từ khúc cua quẹo sang: "Nàng ta không ở chỗ này, nhưng có lẽ Tô cô nương từng bị nàng ấy cắn cho nên có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy." Hắn đừng ở bên cạnh tôi, "Lỗ mãng hỏi một câu, vừa rồi cương thi đó vừa nói với cô cái gì?""Cương thi, chính là cương thi ngày đó, đang tìm con trai."

"Nàng bắt tôi đi cứu con của nàng. Muốn tôi đi cùng nàng."

Ánh mắt Vệ Vô Thường đông lại: "Đi đến nơi nào?"

"Tới..." Tôi sờ sờ cổ mình, lúc này vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh đó đang tồn tại, tôi chỉ ngón tay theo hướng khí lạnh đó, "Hình như là hướng kia."

Lý Đỗi Đỗi nói: "Dẫn đường."

Tôi kinh sợ: "Tôi sợ."

"Làm khó cho Tô cô nương rồi, chỉ là dẫn đường thôi, việc đó không phải là cô nương không thể làm được."

Tôi nhìn Vệ Vô Thường một cái: " Được... Được rồi."

Tiếng nói vừa dứt, Lý Đỗi Đỗi "bộp" một cái đánh rớt bàn tay đang níu lấy âu phục anh ta của tôi, tội bị doạ sợ hết hồn: "Anh làm gì vậy?"

Mặt Lý Đỗi Đỗi hơi đen: "Dẫn đường."

Thì tôi dẫn đường, chẳng qua là mới bước được hai bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện mặt của Lý Đỗi Đỗi càng đen hơn.

Tính khí tên quỷ hút máu này thật không tốt, hay khó chịu với người khác, tâm tình bất định, thật là khó hầu hạ! Nhưng nghĩ lại nhỡ khí lạnh chỉ đường này biến mất, quay đầu lại khiến việc tìm kiếm cương thi khó khăn, tôi không thèm so đo với anh ta, vừa nói với Vệ Vô Thường vừa chỉ hướng.

Ra khỏi văn phòng làm việc Hút Hiệp, đi lên từ thị trấn cổ, bây giờ đã là 3-4 giờ sáng, trên đường một người cũng không có, khí lạnh vòng quanh cổ tôi bây giờ đã trở lên rõ ràng để chỉ hướng cho tôi, trực giác mách bảo tôi rằng nơi này cánh chỗ đó còn rất xa, nên tôi bắt một chiếc taxi. Lý Đỗi Đỗi và Vệ Vô Thường đều không lên xe, hai người bọn họ là phi nhân loại, bay rất nhanh, đuổi kịp xe taxi vô cùng dễ dàng:

Sau khi lên xe, tài xế hỏi tôi: "Đi đâu đây?"

"Giao lộ trước mặt quẹo trái."

"Đi đâu?"

"Tôi còn chưa biết."

"..."

Ánh mắt bác tài nhìn tôi rất kỳ quái, đi dọc theo hướng tôi chỉ, taxi lái đến một công trường đổ nát.

Đây là mảnh đất mười năm trước được quy hoạch để xây chung cư, theo lý thuyết thì vị trí này không hẳn à kém, nhưng thời điểm thi công xảy ra chuyện, những nhà đầu tư xây công trình liên tục thua lỗ, công nhân đình công, lâu dần công trình mãi chưa xây xong, các loại truyền tuyết tin đồn thổi ngang lượn dọc, không còn thương nhân nào chịu đầu tư. Xung quanh nơi này bị vây lại, cơ hồ không có ai tới nơi này, càng không có giống như tôi, hơn nửa đêm, rạng sáng 3-4 giờ, xuống xe ở đây.

Trên người tôi không có tiền, cũng không có điện thoại di động, đến lúc xuống xe mới nhớ, trước đó tôi vừa mới đi ra từ chỗ kẻ bắt cóc, tôi có chút lúng túng, nhìn bác tài.

Bác tài lại không nhìn tôi. Tôi nhìn rất lâu, nhưng tài xế lại không quay lại nhìn tôi. Cổ cứng đờ, trừng hai mắt, chỉ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm phía trước, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

"Bác tài..." Tôi yếu ớt gọi một tiếng, có chút chột dạ, "Trên người tôi không có tiền, hay là bác cho tôi mượn điện thoại, tôi gọi người, đem tiền cho bác."

Tài xế nuốt từng ngụm nước bọt: "Cô xuống đi, không cần."

"Cái này không được, tiền nhất định phải cho bác. Đêm hôm khuya khoắt, công việc lái taxi này làm ăn cũng không dễ dàng gì."

"Thật sự không cần đâu, xuống đi."

Tôi liếc nhìn thẻ nhân viên trên áo người tài xế: "Bác tài Trương, bác..." Tôi lời còn chưa nói hết lời, người tài xế tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra, lăn một vòng xuống xe, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn tôi, chốc lát đã mất bóng...

"Cô còn nhì nhằng cái gì."

Lý Đỗi Đỗi mở cửa xe, tôi xuống xe: "Anh cho tôi 50 tệ, để trả tiền xe taxi."

"Cái gã tài xế này còn có gan trở về lấy tiền rong xe?" Anh ta liếc tôi một cái, "Đi nhanh lên."

Tôi sờ mũi một cái, không ngờ cũng có một ngày mình làm những điều sai trái như những kẻ phi nhân loại, tôi đi theo khí lạnh, dẫn Lý Đỗi Đỗi và Vệ Vô Thường vào công trường, mới vừa đi vào, Lý Đỗi Đỗi đã nhíu mày: "Đầy đất thi."

Anh ta vừa nói lời này xong, tôi càng sợ, Vệ Vô Thường đứng ngay cạnh tôi, tiếng nói trầm ổn trấn định: "Cô nương chớ sợ, tại hạ nhất định bảo hộ cô nương chu toàn."

Tôi gật đầu một cái.

Quay đầu đã thấy một hòn đá bên cạnh bị Lý Đỗi Đỗi đá bay, sức lực rất lớn, hòn đá đập vào bức tường bê tông cốt thép cũ nát lâu năm, "Bụp" một tiếng, khói bụi tứ tung, dưới đất truyền tới thanh âm huyên náo, không biết là tiếng chuột hay là con gì, loạn cả lên.

Sau khi bị doạ kinh hồn bạt vía, tôi bắt đầu nổi nóng: "Lý Đỗi Đỗi anh lại làm sao!"

Anh ta liếc tôi một cái: "Thông báo cho chúng, bố chúng đã tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro