Chương 151: Hống phu lang vui vẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Mạc Thiên Hàm thì sao? Hắn còn chưa biết có người muốn tìm hắn lý luận, đang bận bắt dế cho Thu Nghiên.

Bởi vì có hài tử, chân lại không tiện, Thu Nghiên đều không ra khỏi cửa, nhưng mỗi ngày thêu thêu đàn đàn Thu Nghiên lại không vui, cậu muốn đi cho thỏ ăn, bị Mạc Thiên Hàm cấm, hắn sợ thỏ có cái vi khuẩn gì đó, làm hại đến phu lang và nhi tử không tốt, Thu Nghiên chỉ có thể trải qua sinh hoạt ăn ăn ngủ ngủ như heo nhỏ, cuối cùng Thu Nghiên chịu không nổi, đáng thương hề hề đưa ra yêu cầu muốn nhìn nhìn thỏ con một chút có được không?

"Như thế nào luôn tản bộ liền đi về hướng chuồng thỏ hả?" Lại lần nữa ôm Thu Nghiên trở về, nhà bọn họ hiện tại đã được Mạc Thiên Hàm nghiêm lệnh qua, không được cho Thu Nghiên tới gần chuồng thỏ ba thước.

"Muốn nhìn thỏ con một chút."Thu Nghiên rúc trong ngực hắn, giọng buồn thiu.

Không biết có phải vì có hài tử không, tâm tình Thu Nghiên gần đây lại chuyển biến, thích những thứ "nhỏ", bao gồm cả tiểu hài nhi, như Khang ca nhi và tiểu Hổ. Phàm là y phục xinh đẹp đều muốn diện lên người bọn nhỏ, dọa Hương ca tử và Lam ca tử liên tiếp từ chối, này không dùng hết a, tiểu hài tử nào mặc hết nhiều đồ như vậy?

Qua mấy ngày Thu Nghiên càng thêm buồn, mỗi ngày đều ỉu xìu, Mạc Thiên Hàm nhìn thấy, ai, không phải thích đồ vật "nhỏ" sao? động vật nhỏ cũng được đi? Chỉ cần không có hại cho dựng phu là được!

Vì thế Mạc Thiên Hàm làm cho Thu Nghiên một cái hộp, bên trong nuôi một đôi dế, về sau Mạc Thiên Hàm liền phát hiện, Thu Nghiên đối với động vật nhỏ vô cùng cưng chiều.

Đầu tiên là con thỏ nhỏ, nhưng chưa tiếp cận được đã bị hắn cách ly, sau đến tiểu Hổ cùng Khang ca nhi, y phục giày dép đều chất đầy một gian tủ, lúc sau nữa là con dế hắn bắt cho cậu, Thu Nghiên không biết nuôi dế, kiếp trước Mạc Thiên Hàm từng thấy người ta nuôi nhưng hắn cũng không hiểu rõ, không biết nuôi thế nào, cho nên đôi dế đầu tiên kết cục vô cùng bi thảm, ăn lòng đỏ trứng gà căng bụng chết!

Buổi sáng Thu Nghiên rời giường, đầu tiên là xem dế của mình, hôm qua tướng công cho cậu hai con dế, tâm tình cậu liền vui vẻ lên.

Chính là mở hộp đựng dế ra, hai con đều đang nằm ngửa đỉnh cái bụng tròn vo, khuôn mặt nhỏ của cậu liền đen thui, còn ở trên bàn cơm đau lòng cử hành tang lễ cho chúng, cầm xẻng nhỏ đào mộ cho chúng ở sân viện, lấy ống trúc làm quan tài, phần mộ làm vô cùng tốt.

Hai tiểu hài tử cũng mang theo tâm tình trầm trọng tham gia hôn lễ.

Mạc Thiên Hàm thấy rất thú vị, còn âm thầm đắc ý, phu lang mình thật đáng yêu, có tình cảm như vậy, tương lai khẳng định là người cha tốt!

Nhưng còn chưa vui vẻ bao lâu, liền thấy phu lang nhà mình chảy nước mắt!

Không phải a, còn khóc vì nó?

Ai u, là khóc thật!

Nhưng hắn không dám nói, Thu Nghiên bây giờ là búp bê sứ, hắn không dám chạm vào.

"Phu lang đừng khóc đừng khóc, tướng công lại bắt cho ngươi hai con, to hơn, ăn ít hay nhiều đều sẽ không bị căng chết."

Vừa dứt lời Thu Nghiên càng khó chịu: "Không cho ăn, cho ăn lại căng chết."

"Đúng đúng, không cho ăn không cho ăn, cũng không thể khóc nhè, chờ hài nhi sinh ra mang một khuôn mặt khóc nhè thì phải làm sao, đúng không? Nhẹ nhàng lau nước mắt, Mạc Thiên Hàm rất muốn cười, lại không dám lộ ra, sợ chọc Thu Nghiên tức giận.

"Được rồi, tướng công lại đi bắt đi, Nghiên nhi chờ ngươi." Nghe tướng công nói sẽ sinh ra hài nhi mặt khóc nhè, Thu Nghiên liền nhanh chóng nín khóc, sai Mạc Thiên Hàm đi bắt dế cho mình.

Lúc này Mạc Thiên Hàm bắt hai con dế lớn cho phu lang mình nuôi, tiểu Hổ cùng Khang ca nhi biết đôi dế trước là bị căng chết, lúc này nuôi liền không dám cho ăn, vì thế một lớn hai nhỏ ngày nào cũng đùa nghịch dế, còn không cho ăn uống, vì thế đến ngày thứ ba dế liền ôm hận mà chết, không biết là chết đói hay chết khát, dù sao cũng là chết thẳng cẳng.

Lúc này không chỉ Thu Nghiên, cả hai tiểu hài tử, ba người sáu con mắt đều nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Thiên Hàm, bên trong ý tứ rõ ràng, làm sao đây? Lại chết nữa rồi.

"Cái đó, đừng sợ đừng sợ, tướng công lại đi bắt mấy đôi về." Mạc Thiên Hàm nháy mắt bị hạ gục, Điền Kim Tùng hôm nay không có việc gì, vừa tới liền bị Mạc Thiên Hàm lôi đi, lấy cớ tìm lễ vật cho hài tử tương lai của hắn, hai người đi ra ngoại ô bắt mấy con dế về.

Hương ca tử thấy Điền Kim Tùng liền căng thẳng, ý tứ vị Điền lão bản này hắn không phải không hiểu, nhưng hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, vị này liền bắt đầu lấy lòng tiểu Hổ, bây giờ Điền Kim Tùng cùng tiểu Hổ còn đang đầu dựa đầu xem dế trong hộp, một lớn một nhỏ vui vẻ cười haha.

Cổ sao sao thừa dịp mọi người đùa nghịch, trộm kéo Mạc Thiên Hàm vào trong: "Ta nói nha Mạc tiểu tử, ngươi đừng cứ chiều Nghiên nhi như vậy, đều sắp thành cái dạng gì rồi, dù có hài tử cũng không thể nuông chiều như vậy."

Lão nhân có chút không nhìn được, hai hài tử nuông chiều cũng được, Nghiên nhi còn không chút ngượng ngùng sai sử tướng công mình? Lại còn xây mộ cho dế?

Còn Mạc tiểu tử nữa, này đều muốn sủng Thu Nghiên lên trời, cả ngày không đi cửa tiệm, lại đi tìm đồ vật cho phu lang mình chơi.

"Sao sao, không có việc gì, ta hỏi Lý đại phu rồi, ông ấy nói thời gian mang thai tâm tình dựng phu là quan trọng nhất, chỉ cần Nghiên nhi vui vẻ, làm gì cũng được, haha..." ngượng ngùng gãi gãi đầu, kiếp trước hắn cũng thấy qua mấy người chiếu cố thai phụ, cho nên giờ học theo.

Hắn nói như vậy Cổ sao sao cũng không nói gì nữa, tướng công người ta không ngại, ông là nhạc sao sao cũng cho qua thôi, Mạc tiểu tử quá thương Thu Nghiên, ông cũng không thể nói đừng quá sủng Thu Nghiên nhà ta a.

Bỏ đi bỏ đi, bây giờ cứ như vậy đã, chờ Thu Nghiên sinh hài tử, phải dạy dỗ lại thật tốt, không thể để Mạc tiểu tử sủng mãi.

Tâm tư giống Cổ sao sao, còn có Lưu sao sao...

Hai lão nhân đều cảm thấy tương lai có hài tử, nếu để Mạc Thiên Hàm tùy ý nuôi dưỡng, khẳng định muốn sủng lên trời luôn.

Cho nên, bảo bảo tương lai có hai tổ cha nghiêm khắc mà hiền từ, một người cha đặc biệt nghiêm khắc cùng một phụ thân đại nhân vô cùng thấu hiểu lòng người.

Nhìn Thu Nghiên vui vẻ, Mạc Thiên Hàm vô cùng hạnh phúc, thì ra đây chính là cuộc sống a! Sinh hoạt phu phu thời kỳ mang thai quả thực là sung sướng vui vẻ!

Bất quá Mạc Thiên Hàm sợ mấy con dế chết ảnh hưởng tâm tình Thu Nghiên, cho nên cách hai ngày lại xem trộm hộp đựng dế, đổi mấy con không có sức sống đi, dù sao Thu Nghiên cùng hai tiểu gia hỏa cũng không nhận ra con nào với con nào, thấy con nào cũng giống nhau.

Chỉ cần đủ số lượng là được!

Mà Điền Kim Tùng cũng học theo, đặc biệt chăm chỉ giúp tiểu Hổ bảo trì số dế, nhân tiện chiếu cố Khang ca nhi, Lam ca tử không có ý kiến, nhưng Hương ca tử lại có chút không biết làm sao.

Từ đầu hắn cho rằng Điền Kim Tùng giống những tên đăng đồ tử khác, muốn chiếm tiện nghi, nhưng là không có đăng đồ tử nào sẽ đối xử với hắn cùng tiểu Hổ như vậy, bọn họ đều là làm lơ, người ác độc còn muốn đánh tiểu Hồ, cho nên hiện tại hắn không biết phải đối mặt như thế nào với Điền Kim Tùng.

Hôm nay thừa dịp dỗ tiểu Hổ ngủ trưa, Điền Kim Tùng ngăn Hương ca tử sắp rời đi: "Hương ca tử, sao gần đây ngươi luôn né tránh ta?"

"Điền lão bản nghĩ nhiều rồi, ta không có tránh ngài, tiểu sư đệ có thai, chuồng thỏ trong nhà cũng cần người chăm sóc..." Hương ca tử cúi đầu, không dám nhìn Điền Kim Tùng, lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn, làm Điền Kim Tùng nhìn có chút miệng khô lưỡi khô.

"Đây không phải lý do, chuồng thỏ còn có người khác chăm sóc, lại không phải nuôi số lượng lớn." Không muốn nghe người này bịa lý do, lần đầu tiên Điền Kim Tùng cắt ngang lời Hương ca tử, duỗi tay cầm tay hắn: "Hương ca tử, ngươi hiểu ý ta mà, ngươi, nguyện ý thành thân cùng ta không?"

Hương ca tử vốn định tránh đi, nhưng không nhanh bằng Điền Kim Tùng, lúc này muốn rút tay về lại bị Điền Kim Tùng nắm chặt, không rút ra được, nghe thấy hắn nói như vậy liền ngẩn người, ngẩng đầu lên: "Ngươi, ngươi nói bậy gì đó?"

"Ta không nói bậy, ta là thật tâm, ta đây tuy từng có phu lang, nhưng đã mất sớm, cũng không có trắc thất hay hài tử, nếu ngươi nguyện ý, tiểu Hổ chính là hài nhi của ta, ngươi chính là phu lang của ta, ta sẽ không nạp trắc thất, cũng sẽ đối xử tốt với ngươi và tiểu Hổ."

"Ta, ta...." Hương ca tử có chút muốn khóc, kỳ thật điều kiện Điền Kim Tùng rất tốt, hắn nếu muốn một ca nhi trong sạch, rất nhiều người nguyện ý gả cho hắn, sao phải chấp nhất với một quả ca tử như mình.

"Đừng ta ta, ngươi nếu không có lý do khác, ta xem như ngươi đáp ứng rồi." Thật vất vả chọc thủng ái muội giữa hai người, Điền Kim Tùng không muốn Hương ca tử lấy cớ đổi ý.

"A?" có chút bất ngờ, bọn họ có phải tiến triển quá nhanh rồi không?

"A cái gì mà a, cứ quyết định như vậy đi." Điền Kim Tùng phi thường khí phách, thừa dịp Hương ca tử ngẩn người, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, quả nhiên giống mình tưởng tượng, có hương vị tươi mát.

"A" bị đánh lén mặt Hương ca tử liền đỏ bừng, quên luôn lời mình định nói.

"Ta liền đi tìm Mạc lão bản nói với hắn chuyện chúng ta muốn thành thân, đem hộ tịch của ngươi cùng tiểu Hổ chuyển qua dưới danh nghĩa ta, về sau tiểu Hổ liền thành trưởng tử đại phòng của ta, tiểu nhi tử của hắn liền thành trưởng tôn của ta, haha...." nói xong liền luyến tiếc buông tay Hương ca tử ra, đi tìm Mạc Thiên Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro