Chap 111 - 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ Harry đang dựa vô mộ bia lạnh ngắt như băng, cậu nhìn Amycus Carrow trước mắt đang kiểm tra dây thừng trói trên người mình có buộc chặt hay chưa, ngón tay đối phương cứ run rẩy mãi, lúc đụng vô nút trói trên dây thừng, rõ ràng là gã cũng rất sợ hãi. Alecto Carrow đang ôm Dark Lord đứng ở bên kia, vẻ mặt của hai tên đều có nét sợ hãi, tôn kính — nhưng thiệt sự thì Harry cũng bị giật mình đó, cậu không hề nghĩ tới người tới lại có thể là anh em nhà Carrow, ấn tượng duy nhất của Harry với bọn họ chỉ là chút khoảnh khắc đột ngột hồi năm thứ bảy mà thôi, đó là những giây phút đen tối nhất ở Hogwarts, lúc đó cả học trò ở trong trường cũng bị hại. Sau khi xác định Harry bị trói chặt xong, Amycus Carrow mới không nói được lời nào mà chạy ra khỏi đó.

Harry dựa vô trên mộ bia, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, dưới chân vọng tới một giọng nói tê tê ti ti:[chính là thằng nhóc này đây... Aha! Nó là tế phẩm của Voldy!] Harry cúi đầu, thấy một con rắn bự lượn lờ qua lại giữa đám cây cỏ, trườn vòng vòng quanh Harry đang bị cột trên bia mộ, cái lưỡi rắn lạnh lẽo thỉnh thoảng xẹt qua hai má cậu. Harry quay đầu đi, Nagini ti ti cười một tý, rồi lại trườn tới cạnh người Alecto Carrow.

Vừa nhìn thấy Nagini, trong lòng Harry lập tức bùng lên lửa giận, nhớ tới chuyện Sev chết ở dưới răng nọc của nó... Một bàn tay to ấm áp đặt lên vai cậu, Harry vốn đang giận điên người lại ngay lập tức xìu xuống, cậu nhỏ giọng hỏi: "Sev?" Sao anh lại tới đây rồi?! Snape đứng phía sau Harry, đặt cằm lên vai cậu. Harry ngửi được hơi thở đặc biệt mang theo mùi độc dược của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của người đàn ông phun bên tai mình, tâm trạng vốn đang khẩn trương dần bình tĩnh lại...

Amycus Carrow giúp một cái vạc bự thiệt bự trôi nổi từ từ tới phía bia mộ, trong cái vạc đó đầy ma dược, vọng ra tiếng nước văng khắp nơi. Cái thứ ở trong lòng Alecto Carrow bắt đầu kích động nhúc nhích nhổm lên, phát ra cái giọng ti ti tê tê nhỏ nhỏ, chắc là đang nói chuyện với Nagini ở trên mặt đất, Dark Lord hình như rất hưng phấn. Đùng một cái, ngọn lửa dưới vạc thuốc bùng mạnh lên văng lửa ra tới tận chỗ này, Nagini lặng lẽ trườn vào bóng tối.

Chất lỏng ở trong cái vạc đó nhanh chóng bị đun sôi, bề mặt chất lỏng kỳ quái đó chẳng những sủi bọt, mà lại còn phụt ra hoa lửa. Động tác của Voldemort dưới áo chùng càng ngày càng trở nên kịch liệt, Gã bắt đầu không nhịn nổi gấp gáp thúc giục. Thừa dịp bọn họ đang bận rộn, Harry nhỏ giọng kêu Herpo: [Herpo... Đi! Đi theo cái con rắn kia đi...]

[Cậu muốn ta làm sao, Harry?] Herpo bò dọc xuống dọc theo cổ cậu, Snape khẽ hé ra một khe hở cho tử xà bò xuống.

[Đi... Bắt lấy nó! Cắn chết nó cho tớ...] trong giọng nói của Harry chứa đầy sát khí lạnh tê tê. Herpo theo lời cậu dặn, phun cái lưỡi ra nếm nếm truy tìm mùi của Nagini, theo dấu vết đó mà lẩn vô bóng tối...

Lúc này, Alecto Carrow cởi bỏ cái áo chùng, lộ Dark Lord xấu xí tới nổi chả ai ngó nổi ra: giờ gã chả có tóc, nguyên người toàn vảy là vảy, cái mặt thì dẹp bép, y chang cái đầu rắn, nhưng lại có một đôi mắt giận dữ đỏ lòe lòe. Khi Amycus Carrow đem Voldemort thả vô vạc, Harry nghe thấy tiếng nước chạm vào thân người gã thật khẽ, cậu biết, cuộc chiến của mình đã chính thức bắt đầu.

Xương của cha, thịt người hầu... Harry nhìn thấy Amycus Carrow làm từng bước từng bước một, nhưng cậu lại quan tâm chuyện của Herpo hơn nhiều. Hơi thở của Snape ôm ấp cậu, cậu đã bắt đầu tự cởi bỏ dây thừng trói mình vào trên bia đá, chuẩn bị chuyện chốc nữa hai người sẽ bỏ chạy.

Amycus Carrow há to mồm thở hổn hển, rên rỉ vụn vặt từng tiếng, chỗ tay trái bị cắt đi còn rỉ máu, nhiễm đỏ nguyên đám cỏ thiệt lớn dưới chân gã. "Máu của kẻ thù... Bị bắt dâng ra..." Gã đi từng bước tới gần Harry chỗ bi mộ, "... sẽ hồi sinh kẻ thù mi sống lại..."

Cây dao ngắn trong tay Amycus Carrow chớp lên một tia sáng choang lạnh ngắt, Harry cảm giác được đầu dao rạch mạnh tay phải của cậu một đường, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong áo cậu, chảy xuống bình thủy tinh mà đối phương đã chuẩn bị sẳn. Tay Snape kềm lấy vai cậu, Harry nhận thấy tâm trạng lo lắng của anh, tay trái đã tự cởi trói bắt được tay anh.

Mọi thứ đều xảy ra y chang trí nhớ của Harry, trong chớp mắt chất lỏng trong cái vạc biến thành màu trắng, một đám khói dày đặc bốc lên khỏi khoảng không trên cái vạc, Harry không biết là mình nên thở ra một hơi nhẹ nhõm vì kế hoạch đã tiến hành thuận lợi xong hết cả, hay là vì cuộc chiến sắp tới mà lo lắng đề phòng nơm nớp.

Sau đó, xuyên qua đám sương dày đặc đằng trước cậu, Harry thấy được bóng dáng đen sì quen thuộc làm mình căm thù kia, nổi lên từ trong cái vạc, cái giọng cao vút lạnh lẽo vang lên sau lớp sương: "Khoác áo cho ta!"

Cuối cùng Voldemort cũng phục sinh.

"Harry... Potter..." Voldemort đọc lên tên cậu, hình như còn chứa mấy phần không xác định, gã chần chờ vươn tay, tay gã y như chân nhện vừa dài vừa tái nhợt, ngón tay dài trắng bệch nhẹ nhàng âu yếm tự vuốt ve ngực, cánh tay rồi gương mặt mình. Hai tròng mắt màu đỏ lóe lên, như mắt mèo, sáng rực trong bóng đêm. Gã vừa hết sức chăm chú vừa sung sướng giơ tay lên, duỗi thẳng ngón tay, trên mặt gã bắt đầu tràn ngập niềm vui sướng điên cuồng...

Voldemort lại chuyển tới trên mặt Harry: "Harry... Potter..." căm thù và sát ý lạnh như băng trộn lẫn, một ngón tay vừa dài vừa trắng vươn đến gần hai má cậu... Sau đó, gã chạm vô cậu...

Voldemort lớn tiếng điên cuồng cười ha hả, gã thắng rồi! Gã đã đánh vỡ được Phép thuật trên người kẻ thù tử địch của mình rồi! Gã hưng phấn lấy đũa phép ra từ trong túi tiền, chỉ thẳng lên trời: "Morsmordre!" Cái đầu lâu bằng tia sáng xanh lè xuất hiện giữa bầu trời đêm, cái đầu lâu chậm há miệng ra, một con rắn độc thật dài và lớn chui ra từ trong đó...

Morsmordre: thần chú tạo Dark mark

Một tràng tiếng kêu tê tê ti ti thảm thiết vọng lại từ trong bóng tối: [A......] khóe miệng Harry hé ra một nụ cười lạnh ngắt, Herpo thành công rồi.

Voldemort đang cười điên cuồng cũng có thể nghe thấy tiếng kêu của thú cưng, sắc mặt gã lập tức sầm xuống: [Nagini? Ngươi sao vậy?] nhưng Nagini không hề trả lời kêu gọi của hắn, gã thấy tình huống không ổn, nhìn lướt qua Amycus Carrow còn đang giãy dụa vì đau đớn trên mặt đất, lại ngó qua Alecto Carrow bên kia: "Đi! Đi xem đi!"

Harry nhận ra thân thề lạnh lẽo của Herpo chui vô trong áo chùng của mình rồi bò lên đùi, cuối cùng quấn quanh ngay cổ mình. Harry ngửi thấy mùi máu tanh và hơi lạnh tử vong trên người tử xà, cậu cười khẽ: [Thành công?]

[Xét tới rắn ma pháp mà nói, kỳ thật cô ả cũng là một đối thủ lợi hại đó, đáng tiếc...] Herpo ti ti cười, [Sau khi trở về ta có thể ăn thêm mấy cái bánh mật ong không?]

[Tớ đã làm xong hết rồi] Harry chưa bao giờ keo kiệt với chuyện khen thưởng hết.

Alecto Carrow vội vã đi ra rất nhanh, vẻ mặt kinh hoàng, trong tay còn kéo theo một con rắn chết, thi thể của Nagini vẫn đầm đìa máu là máu. Voldemort vừa ngó tới đã tức giận không chịu nổi, đá một cước mạnh lên người hầu của mình: "Phế vật!" gã thụp xuống cạnh người thú cưng của mình, kêu tên thú cưng. Nhưng Nagini đã chết, ngoài một tiếng thét chói tai lúc nãy, Voldemort không thể nghe thấy giọng của Nagini trước khi chết.

Thi thể Nagini có dấu răng rất rõ ràng, là dấu răng rắn rất bén nhọn. Là thứ rắn gì có thể cướp mạng của Nagini? Voldemort đứng lên, Nagini cũng không phải là một con rắn độc bình thường ở đâu cũng có thể gặp, thậm chí là giữa những con rắn ma pháp cũng còn có thể xưng thành vua rắn, thứ rắn có thể giết chết nó... Thật sự không nhiều lắm...

Dark Lord đương nhiên là không ngờ tới tử xà, thậm chí gã đã quên ở trong mật thất tại Hogwarts còn có một con tử xà ngàn năm tuổi. Cho dù gã còn nhớ rõ, cũng sẽ không nghi ngờ gì tới Herpo, dù sao... Bây giờ cũng chỉ có một mình gã là xà khẩu...

"Chủ...... Chủ nhân......" Amycus Carrow run rẩy đi tới chân gã, "Ngài...... Ngài đã đồng ý......"

Voldemort dẹp qua một bên mớ suy nghĩ trong óc, bây giờ quan trọng là giải quyết tai họa ngầm lớn nhất của mình, chuyện của Nagini sẽ nói sau. Hắn tự ổn định tâm trạng, nhìn về phía người hầu trên mặt đất của mình, cười lên một trận cao vút lạnh như nước đá, không hề có chút vui cười nào. Lập tức, gã thụp xuống, bắt lấy tay trái của tên kia, kéo lên tay áo của gã, cẩn thận ngó kỹ Dark Mark trên tay tên hầu.

"Nó đã trở lại." Gã nhẹ giọng, giọng nói mềm nhẹ lại lạnh như nước đá, "Tất cả bọn chúng sẽ nhận thấy nó... và bây giờ, chúng ta sẽ xem... bây giờ chúng ta sẽ biết..." Hắn ấn ngón tay trỏ trắng nhách dài sọc lên cái dấu hiệu trên cánh tay của Amycus Carrow, làm gã thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Khi Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay của Amycus Carrow, Dark Mark đã bị đốt thành đen tuyền, giống như dấu vết bị bỏng lên.

Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort. Hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩa địa tối đen xung quanh."Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó?"Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao:"Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?" Trong giọng nói của hắn hình như có chứa cái gì đó hồi ức rồi nặng tình, Harry tự dưng cảm thấy vậy.

"Chúng ta nên đi rồi..." Snape ở sau Harry nói, "Lỡ như tất cả Death Eater đều tới đây, chỉ sợ chúng ta không đối phó nổi."

"Được." Harry nhỏ giọng nói, sau đó giơ đũa phép lên, chuẩn bị accio cái cúp.

accio: triệu hồi/ thần chú triệu tập

Mà ngay lúc sấm chớp tóe lửa đùng đùng đó, không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm, giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, vô số Death Eater đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng đứa một, từng đứa một, chúng đi tới... cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắt mình. Harry khẩn trương đứng lên, vội vàng rời khỏi bia mộ, đi tới mảnh đất trống.

"Harry Potter!" Voldemort không dự liệu được chuyện phát sinh đột biến này, vội vàng mệnh lệnh, "Bắt lấy nó!" Nhưng bọn Death Eater còn chưa kịp vươn vuốt, Chúa cứu thế lại đột nhiên biến mất trước mắt bao người, chả thấy tăm hơi. Ngay khi mọi người nghi thần nghi quỷ, giọng của chúa cứu thế đột ngột vang lên kỳ quái: "Accio Cúp!" Ngay tiếp theo là tiếng khóa cảng khỏi động, nghĩa địa lại trở về trạng thái yên lặng không tiếng động.

"Áo tàng hình... Ta nên sớm nghĩ tới..." Voldemort tàn bạo nói, "Harry Potter... Mày thoát được lần này, sẽ tuyệt đối không có lần sau đâu!"

Lucius lẳng lặng đứng trong bóng tối của nghĩa trang, Kẻ Được Chọn trốn thoát làm Dark Lord tức giận, quăng vô người Amycus Carrow vài cái Crucio, mắng gã không trói chặt Chúa Cứu Thế, mới làm cho thằng nhóc trốn được. Amycus Carrow lăn lộn rên rỉ không ngừng trên mặt đất, trên chỗ cánh tay gã còn chảy đầy máu tươi, có thể loáng thoáng thấy xương trắng lòi hết ra ngoài.

Crucio: lời nguyền tra tấn

Nhìn tên hầu tru lên từng hồi thảm thiết, Voldemort hừ lạnh ra, xoay người, ngó mấy tên Death Eater mới tới bên kia: "A... Chào các Death Eater của ta, mười ba năm đã trôi qua... Mười ba năm kể từ ngày ta gặp các ngươi lần cuối cùng. Những bầy tôi trung thành của ta. Vậy mà các ngươi vẫn đáp lại lời hiệu triệu của ta như thể chỉ mới hôm qua... Vậy là chúng ta vẫn còn đoàn kết dưới dấu hiệu Hắc ám! Hay là không?"

Tuy chả hề có tí tẹo miếng gió nào nổi lên, nhưng cái thứ tiếng loạt xoạt đó vẫn làm cho có kẻ bắt đầu phát run. Những Death Eater bắt đầu từng người một đi về phía trước, chậm rãi, thật cẩn thận, y như bọn họ không thể tin nổi vô hai cái tròng mắt của mình vậy. Voldemort im lặng đứng, chờ bọn họ.

Lucius dẫn đầu mọi người quỳ xuống trước, nhấc lên một góc áo chùng của gã, hạ xuống trên mặt vải một cái hôn: "My Lord..." Anh trầm giọng, mũ trùm của anh rơi xuống, mái tóc dài bạch kim ánh vàng rơi xõa trên áo chùng đen của Dark Lord. Ngay lập tức, anh đứng dậy, bước sang một bên. Những người phía sau cũng làm theo anh, từng người một mỗi tên đều đi tới trước Voldemort quỳ xuống, hôn áo choàng của gã, sau đó lại lui ra đằng sau, đứng lên, tạo thành một vòng tròn im ắng.

"Lucius Malfoy, ông bạn láu cá của ta. Voldemort nhìn anh trầm giọng, "Ta nghe nói mi vẫn không từ bỏ lề thói cũ, cho dù đối với thế giới này, mi luôn trưng ra một bộ mặt đáng kính trọng. Ta tin là mi vẫn sẵn sàng dẫn đầu những vụ tra tấn bọn Muggle chứ? Tuy nhiên, mi chưa bao giờ thử tìm kiếm ta, Lucius à... Cái trò nhộn của mi ở trận Quidditch tranh Cúp Thế giới cũng vui đó, ta dám nói như vậy... nhưng mà chẳng lẽ mi không thấy rằng hướng năng lực của mi vào việc tìm kiếm và trợ giúp Chủ nhân mi thì có phải là tốt hơn sao?"

"Chủ nhân của tôi, tôi thường xuyên ở trong tình trạng cảnh giác. Lucius hèn mọn phủ phục xuống đất, trong lòng anh là một trời băng giá, "Nếu có bất kỳ tín hiệu nào đó của ngài, một lời đồn đại là ngài ở đâu, thì tôi đã lập tức đến bên ngài, không có gì có thể ngăn trở tôi..."

"Và mi đã chạy trốn Dấu hiệu của ta, khi một Tử thần Thực tử phóng nó lên trời vào mùa hè rồi, phải không?" Voldemort chậm rãi nói, làm lời của Lucius ngay lập tức nghẹn lại, đúng vậy, anh đào tẩu, anh không thể không trốn. Ở sang lưng mình, còn có vợ con, còn có cả gia tộc Malfoy nữa, vinh quang bạch kim của nhà Malfoy còn cần mình giữ lại, anh không thể ở lại đó... Cho dù bản thân có muốn tìm kiếm bóng dáng anh cỡ nào...

"I'm so sorry, My Lord..." Lucius khẩn cầu tha thứ của gã, "Bầy tôi hy vọng ngài có thể hiểu được lòng trung thành của bầy tôi..."

Voldemort nhìn anh, thật lâu, rồi cúi lưng xuống nhấc một lọn tóc của anh lên, đem tới bên môi hôn hít, lại đứng dậy thêm lần nữa: "Đúng, ta biết tất cả chuyện đó, Lucius à... Mi đã làm ta thất vọng... Ta mong mi phục vụ trung thành hơn trong tương lai."

"Dĩ nhiên, thưa ngài, dĩ nhiên rồi... Ngài quả thật từ bi... cám ơn ngài." Anh nhìn Voldemort đi qua trước mắt mình, còn bản thân thì y như chiếc giày cũ, như bụi đất dưới chân anh...

"Ta ngửi thấy mùi tội lỗi. Có một mùi tội lỗi thối tha trong không khí."
Voldemort bước tới giữa vòng tròn cất tiếng.

Một đợt run thứ hai lan vòng theo cái vòng tròn pháp sư đứng chung quanh, như thể mỗi thành viên đều mong muốn lùi xa khỏi hắn mà không dám.

"Ta nhận thấy tất cả các ngươi, vẹn toàn và khỏe mạnh, với quyền lực còn nguyên vẹn – xuất hiện nhanh chóng đến thế – và ta tự hỏi... tại sao cái đám pháp sư này chưa bao giờ đến giúp chủ nhân của chúng, vị chủ nhân mà chúng đã thề nguyền vĩnh viễn trung thành?" Gã nhìn quanh bốn phía, quét qua từng gương mặt, "và rồi ta tự hỏi, nhưng làm sao chúng có thể tin là ta không bao giờ trỗi dậy được nữa chứ? Chúng, những kẻ biết ta đã làm gì, từ lâu rồi, để tự bảo vệ mình khỏi cái chết của phàm nhân. Chúng, những kẻ đã nhìn thấy bằng chứng về quyền lực khủng khiếp của ta vào cái thời mà ta còn mạnh hơn tất cả pháp sư đương thời! Rồi ta lại tự trả lời, có lẽ chúng tin rằng có một quyền lực còn lớn hơn nữa, một quyền lực có thể làm tiêu tan ngay cả chúa tể Voldemort... có lẽ bây giờ chúng đang đem lòng trung thành đặt vào nơi khác... có lẽ là nhà vô địch đấu tranh cho lũ phàm nhân, lũ Máu bùn và Muggle, lão Albus Dumbledore ấy chăng?" Giọng gã đột nhiên trở nên nghiêm khắc

Một trong những kẻ đứng trong vòng tròn đột ngột quăng mình tới trước, tách ra khỏi vòng tròn. Hắn run rẩy từ đầu đến chân, và gục xuống chân Voldemort. Hắn rít lên: "Chủ nhân! Thưa chủ nhân, hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tất cả chúng tôi!"

Voldemort bắt đầu phá ra cười. Hắn giờ cây đũa phép lên: "Crucio!"

Lucius nghe tiếng kêu thảm thiết đó, nhìn tên ngu xuẩn lăn lộn trên đất... Những người này, cũng y như bản thân mình, theo anh gần hai mươi năm, bản thân luôn đi theo bên cạnh anh, đem hào quang huy hoàng nhất kính dâng tất cả cho anh, nhưng lại đổi lấy kết cục gì... Một đống Crucio mà thôi...

Voldemort đi tới cạnh anh, dùng đôi mắt trống rỗng, đỏ lòe ngó vô cái vị trí ngay cạnh anh, giống như hắn có thể nhìn thấy có người đứng ngay đó: "Và đây chúng ta thiếu hết sáu Death Eater... ba kẻ chết vì ta. Một quá hèn nhát đến nỗi không dám quay về... hắn sẽ phải trả giá. Một, là kẻ ta tin là sẽ vĩnh viễn không rời bỏ ta... dĩ nhiên hắn sẽ bị giết... và một, là kẻ vẫn còn tuyệt đối trung thành với ta, là kẻ tâm phúc đã trở lại phục vụ ta." Hắn cúi đầu nhìn Lucius, "Lucius, Bậc thầy độc dược trung thành của ta vì sao còn chưa tới?"

"Severus phải ở lại Hogwarts, ngài cũng biết, thưa chủ nhân, Dumbledore vẫn luôn tín nhiệm cậu ta..." Lucius biết, Severus thoát khỏi Dark Mark trên cánh tay, bản thân mình cũng chỉ có thể lừa gạt được một lúc mà thôi, sẽ rất nhanh Dark Lord sẽ biết...

Voldemort nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, mới chuyển mắt: "Chính xác..." Anh mau đi tới bên kia đi. Lucius chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đầy lưng, vừa rồi anh thiệt sự là sợ Dark Lord bắt mình đi gọi Severus, như vậy cả mình và cậu ta đều tiêu tùng! Bây giờ, anh chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bạn tốt có thể may mắn mà thôi.

Harry và Snape đáp xuống mặt cỏ, Snape ôm xiết cậu vô sâu trong ngực, sau đó lấy đũa phép ra, bắn tín hiệu S.O.S lên trời. Nhìn ánh sáng đỏ bung xòe khắp bầu trời, Snape nhẹ nhàng thở hắt ra, cúi đầu ngó Harry còn trong ngực: "Miệng vết thương của em có nghiêm trọng lắm không?" Anh mình miệng vết thương bị dao cắt còn đang rỉ máu.

S.O.S: Với mục đích dễ nhớ, SOS có thể được hiểu như là "Hãy cứu tàu chúng tôi" (Save our Ship), "Hãy cứu lấy những linh hồn của chúng tôi" (Save our Souls) hay "Gửi cứu trợ" (Send out Succour), "Save Our Shelby", "Shoot Our Ship", "Sinking Our Ship", "Survivors On Shore"... thực ra, không có một ý nghĩa đặc biệt nào trong bản thân các chữ cái và hoàn toàn sai khi đặt các dấu chấm giữa các chữ cái này. SOS được chọn đơn giản vì đây là những tín hiệu ngắn, dễ nhận biết và có thể gửi đi nhanh chóng => đây là tín hiệu cầu cứu khẩn

Harry lắc đầu, tự đọc một bùa chữa lành, miệng vết thương bắt đầu khép dần lại, trở về thành mảnh da thịt trơn bóng lần hai, chỉ để lại vệt máu khô đen sì sì.

Severus nhớ lại bọn Death Eater xuất hiện lúc nãy, anh có thoáng thấy một vệt vàng ánh kim, xem ra Lucius vẫn đi, anh không khỏi lo lắng cho bạn tốt và Draco. Harry tựa đầu mình chôn trong ngực anh, hai người im lặng không nói gì một lúc.

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ồn ào từ xa cũng tới gần, hai người ngó nhau, cười khổ một cái, lại vực dậy tinh thần để đối mặt với những chuyện tiếp theo.

"Harry! Harry!" Harry thấy Dumbledore dẫn đầu vọt tới, khẩn trương lo lắng ngó cậu, trong đôi mắt xanh thẳm có đầy chấm hỏi không xác định và sự lo lắng thiệt tình.

Harry gật nhẹ đầu, Dumbledore lại ngó sang Snape đứng sau Harry, được đáp lại thêm một cái gật đầu nữa. Ông già thở ra một hơi dài sâu kín, trong mắt nổi ra mỏi mệt tiếc hận, lửa chiến tranh sắp bùng nổ rồi...

Một đám người từ từ đi tới, chặn ngang bọn họ, đám người đó vây chung quanh họ lại, cũng có nhiều bóng người bước tới gần hơn, trên mỗi gương mặt đều ngập đầy khó hiểu với lo lắng. Sirius vọt lại ôm lấy cậu, sốt ruột lo lắng: "Harry! Con đi đâu vậy? Sao lại đột nhiên biến mất?!"

Harry im lặng vứt cái cúp xuống mặt đất, sau đó tụt xuống mặt đất theo rồi mới nói: "Hắn đã trở lại..."

"Ai? Ai đã trở lại?" Sirius vẫn chả hiểu mô tê gì, nhưng mặt chú lập tức sợ hãi thành tái nhợt, "Con nói... Hắn... Chuyện đó không có khả năng..."

"Thực sự gã đã trở về, Black." Lần đầu tiên Snape không dùng xưng hô chửi xéo chú, "Hai người bọn ta đều thấy... Dark Lord đã trở lại..."

Giọng anh rất nhỏ, nhưng rõ ràng. Đám người ngay lập tức im lặng lại, rồi ngay đó bung từng tiếng ồn ào nhức óc, ai nấy cũng đều sợ hãi khó tin mà ngó nhau, thậm chí còn có người hét rầm lên...

Dumbledore mệt mỏi đứng sau chót đám đông, bỗng cụ thấy, mình thiệt sự già rồi, nghĩ tới chiến tranh sắp đến, cụ tự thấy thật là mệt. Cho dù Harry đã trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách, Severus cũng sẽ giúp nhóc, nhưng bản thân mình vẫn luôn là ngọn cờ đầu chống chọi với Death Eater của giới Phép Thuật, bản thân mình là nơi phát ra niềm tin cho bọn họ... Sau đó... Nhớ lại những thứ đã trải qua mấy năm nay, không ngừng cố gắng, lại cố gắng, cuối cùng còn lại gì đây... vẫn luôn là một người cô đơn như cũ...

"Al..." Cụ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên phía sau mình, "Không cần tự ép mình như vậy..."

"Tôi chỉ là... Mệt mỏi..." Dumbledore thở dài, "Gellert, anh nói coi, từng ấy năm tới giờ, chúng ta đã theo đuổi cái gì?" Vì lợi ích lớn hơn... lợi ích này lại đang ở đâu chứ? Cái gọi là hòa bình của giới pháp sư, hay là hòa bình sống chung với Muggles, đối với pháp sư chúng ta, thật sự là chuyện tốt hay sao?

"Vấn đề này, tôi cũng vẫn luôn không nghĩ ra." Grindelwald vỗ vai cụ, "Thế giới này có rất nhiều chuyện mà chúng ta chẳng thể hiểu được. Có lẽ... Chúng ta cũng nên ích kỷ một chút..."

"Ích kỷ?" Dumbledore ngó ông.

"Đúng vậy..." Dark Lord đệ nhất gật đầu, cười lên một nụ cười đẹp mắt, "Chỉ cần em cảm thấy làm vậy sẽ làm em vui, vậy thì em cứ đi làm đi... Không cần để ý tới cái nhìn của người khác, cũng không cần tự hỏi tới cái gọi là toàn cục — có đôi khi, xuôi theo tự nhiên mới là lựa chọn tốt nhất."

"Xuôi theo tự nhiên?"

"Đúng, giống như mấy tên Muggles nói ấy: 'thích nghi được thì sinh tồn, không thích nghi được thì bị đào thải', có lẽ giới Pháp Thuật này cũng nên như thế."

"Tôi nhớ rõ cậu chẳng thèm ngó ngàng đống sách Muggle đó mà?"

"Em biết không, ở trong Nurmengard rất là chán, ta phát hiện sách Muggle có rất nhiều chỗ đáng cho chúng ta tham khảo." Grindelwald nháy mắt mấy cái với cụ, "Có rất nhiều chuyện phải già rồi mới có thể hiểu được..."

Nurmengard: Ngục giam ở Đức, nơi Grindelwald tự giam mình

"Mi nói cái gì, Snape?!" Moody khập khiễng chen vô giữa đám người, "Có phải mi... Có phải mi phục sinh Dark Lord lại hay không hả..." Gã ta rút đũa phép ra nhắm ngay người anh.

Snape nhướng mi: "Ta phục sinh Dark Lord, làm trò trước mặt Kẻ Được Chọn ấy hả?" Anh ngó Harry, "Ta nghĩ rằng với trí thông minh và tài năng của trò Potter cũng sẽ không bị ta mê hoặc. Nhưng còn mi..." Snape cười lạnh ngó gã, "Mi là ai?"

"Mi nói bậy bạ gì đó?" Moody không hề ngờ là anh sẽ phát hiện thân phận thật sự của gã.

Nhưng Harry lại nhanh hơn một bước: "Stupefy!"

Stupefy: Bùa choáng

Chuyện đầu tiên Dumbledore đi làm là thông tri cho Fudge với vị phóng viên hàng đầu của [Nhật báo tiên tri] hiện tại – Rita Skeeter. Cụ cần phải cho tất cả mọi người biết được sự thật, cụ không hề muốn Fudge lại nói dối, trốn tránh sự thật, lấp liếm dân chúng lần hai. Cụ phải ra tay trước giành thời cơ, lấy được tín nhiệm của quần chúng, như vậy thì tình hình mới không thoát khỏi quỹ đạo.

Moody thật nhanh chóng được người ta phát hiện nằm dưới đáy rương, Barty Crouch Con dưới tác dụng của Chân Dược cũng dễ dàng khai ra sự thật. Rita Skeeter vô cùng hưng phấn, cái bút tốc ký của cô ta tung bay sột soạt, đây là tin tức kinh hoàng bùng nổ đó nghen! Fudge đứng một bên vừa nghe vừa lắc đầu lia lịa, chỉ có thể liên tục nói: "Không thể nào, điều đó không có khả năng..."

"Harry..." Dumbledore vẫy cậu lại, "Thầy biết con bây giờ rất cần nghỉ ngơi, nhất định là con mệt muốn chết rồi! Nhưng mà hiện giờ chúng ta cần ký ức thống khổ đêm nay con trải qua, chuyện này thầy rất xin lỗi con... Đêm nay, con đã biểu hiện ra gan góc lớn nhất mà thầy có thể mong đợi, con trai ta, thầy kiêu ngạo vì con."

Fawkes kêu lên một tiếng nhỏ nhỏ, bay lên đậu trên đầu gối của Harry, cổ vũ cậu. Ngón tay của Harry xẹt nhẹ qua cọng lông chim lộng lẫy của nó, cậu hít sâu vô một hơi, Harry gật nhẹ bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi mình bắt được cái cúp. Nguyên căn phòng rộng chỉ có tiếng bút tốc ký lột sột loạt soạt, tròng mắt Fudge banh ra thiệt rộng, không nói nổi một câu.

Sirius nhìn con đỡ đầu của chú, lo lắng ngó chừng cậu, tay khoát lên lưng cậu. Snape vẫn đứng ở trong một góc khuất của căn phòng âm u, người khác thì không phát hiện được sự tồn tại của anh, nhưng Harry lại có thể cảm giác được ánh mắt lo lắng của anh chăm chăm vô người cậu, làm cậu cảm thấy ấm áp vô ngần.

"Bộ trưởng, tôi nghĩ... phạm nhân này có thể giao cho ngài được chớ?" Dumbledore nhìn Fudge còn đang đần mặt ra đó, ngó sang Sirius. Sirius hiểu ý, kéo Barty Crouch Con dậy, linh hoạt đi báo cho Scrimgeour. Rất mau lẹ, vị Chủ nhiệm văn phòng Auror này đã mang phạm nhân đi.

Cái mặt Fudge y chang như bị phong một đấm thiệt mạnh, ngơ ngác ngó tất cả trước mắt. Ổng mơ mơ màng màng trợn to mắt, lại ngó Dumbledore, giống như không thể tin được toàn bộ mọi thứ vừa mới nghe được. Ổng ngó Dumbledore lom lom, bắt đầu nói dồn dập: "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy... Đã trở lại? Vớ vẩn! Điều đó không có khả năng! Dumbledore..."

"Tôi nghĩ mọi chuyện đã quá rõ ràng." Dumbledore nói, "Chẳng lẽ sự thật xảy ra ngay trước mắt mà ông còn không muốn tin sao hả?"

"Không, Dumbledore!" Fudge liều mạng lắc đầu, "Ông — Cụ không thể thật sự tin những lời này, đó, đó, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại? Được được... Đương nhiên, Barty Crouch có thể tin rằng hắn hành động theo chỉ thị của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy — nhưng ông không thể tin lời của một thằng điên được, Dumbledore..."

"Vậy còn lời của Harry thì sao?" Dumbledore nghiêm túc quan sát ổng.

"Nó chỉ là một đứa con nít mà thôi! Nói không chừng là nó bị ảo giác... Hoặc là nó muốn có nhiều danh tiếng hơn thôi..." Fudge liên tục cãi lại, "Hắn không có khả năng trở về!"

"Nếu ông còn muốn tự che mắt mình..." Dumbledore nói, "Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể ai đi đường nấy thôi."

Trong giọng nói của Dumbledore không hề mang theo chút uy hiếp nào, nhưng lại làm Fudge tức sùi bọt mép, y hệt như Dumbledore cầm đũa phép chĩa vô ổng: "Dumbledore, tôi rất kính trọng cụ, tuy tôi không đồng ý bao nhiêu quyết định của cụ, nhưng tôi chỉ luôn giữ im lặng! Nhưng nếu cụ cố ý đối đầu với tôi —"

"Kẻ thù của tôi chỉ có một người mà thôi!" Dumbledore nghiêm mặt nói, "Đó là Voldemort, nếu ông cũng phản đối hắn, thì chúng ta cùng đứng chung một phía."

Fudge nín thinh để phản đối, cứ xoay vòng vòng cái mũ dạ màu đen của ổng, cuối cùng ổng cũng chịu nói chuyện, trong giọng nói của ổng chứa chút van lơn, "Hắn không có khả năng trở lại đâu, chuyện đó không có khả năng..."

Grindelwald vẫn luôn đứng sau Dumbledore mở miệng nói: "Bất kể là Dark Lord có trở về hay không, xét theo tình hình hiện tại mà coi thì, chúng ta đã có thể xác định được rõ ràng nguy hiểm đã sắp tới. Bộ trưởng Fudge, mặc dù ta không phải người Anh, nhưng... Ta nghĩ, vì hòa bình của giới Phép Thuật, ta tình nguyện cống hiến một chút."

Ánh mắt của Rita Skeeter lập tức lóe sáng: "Ngài có thể nói thêm một chút là cống hiến gì không, thưa ngài Grindelwald?"

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ thường trú ở Hogwarts, rất nhiều 'Ông bạn già' có lẽ vẫn còn hưởng ứng lời kêu gọi của ta." trong mắt Grindelwald lóe lên một tia ánh sáng lạnh ngắt, "Igor, tạm thời chuyện trường học để thầy xử lý, giờ thầy là hiệu trưởng lâm thời của Durmstrang, có vấn đề gì không?"

"Không có, thưa hiệu trưởng." Karkaroff gật đầu.

Tình huống bây giờ là, tất cả mọi người đều không để mắt tới Fudge, trực tiếp bỏ qua ổng. Dù sao Dumbledore có Hội phượng hoàng, Grindelwald có thánh đồ, ngay cả không ít Auror đều là thành viên của Hội phượng hoàng, Bộ Phép Thuật có phái người hay không đều chả có bao nhiêu ảnh hưởng ở trỏng cả. Mặc kệ Fudge có tin Voldemort đã trở về hay không thì Giới Phép thuật cũng đã đều đã chuẩn bị tốt công tác đối kháng Death Eater.

Fudge giận run người: "Ông... Mấy người không thể..." Ổng lắp bắp nói, "Mấy người... Tôi mới là bộ trưởng!" Ổng cố lớn gan, "Tôi... Tôi tôi ngày mai sẽ liên hệ với ông sau, Dumbledore! Tôi phải nói chuyện quản lý trường học với ông, tôi phải quay về bộ đây!" Nói xong ổng cầm nón lên, rồi chuẩn bị đi khỏi. Khi sắp tới cửa, ổng dừng lại, xoay người trở về, vứt ra một cái bao Galleon cho Harry: "Đây là tiền thắng của cậu," ổng nói thiệt dồn dập, "Một ngàn Galleons, vốn dĩ là có hẳn một nghi thức trao giải, nhưng dưới tình huống bây giờ..." Ổng đội cái mũ dạ đen lên đầu, đi khỏi cửa, đóng lại một cái RẦM.

Một ngàn Galleons? Harry cười khẩy, ngó Rita Skeeter, đối phương hiểu ý, bút tốc ký lại vung lên.

[Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở về?!] cái dòng tít động trời này làm toàn bộ người trong giới Phép Thuật khủng hoảng. Rita Skeeter miêu tả lại chuyện Harry đã kể về những điều đã gặp được ở trận cuối cúp Tam Phép Thuật, dưới sự chứng kiến của Kẻ Được Chọn, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã thực sự lấy lại sức mạnh của hắn. "Nhưng Kẻ Được Chọn của chúng ta lại một lần nữa chạy thoát khỏi tay hắn và thủ hạ, chuyện này làm chúng ta cảm thấy vui sướng tột cùng, theo thời gian, vị anh hùng nhỏ này sẽ trở thành một người lãnh đạo phi thường vĩ đại, một người anh hùng hoàn toàn xứng đáng..." Đồng thời, cô cũng bảo mọi người không cần quá kinh hoảng, "Dumbledore đã ra chỉ đạo cho thành viên Hội phượng hoàng chuẩn bị đầy đủ, cảnh giới bọn Death Eater có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Mà tin tức làm chúng ta phấn chấn hơn nữa là, ngài Grindelwald sẽ đảm nhiệm vị trí giáo sư trợ giảng mới của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám tại Hogwarts, cũng nói rõ ông sẽ trợ giúp giới phép thuật Anh quốc, có lẽ 'thánh đồ' cũng sẽ trở thành một trong những lực lượng chống lại Death Eater nữa chăng..." Tất nhiên, Rita Skeeter sẽ không buông tha bộ trưởng Bộ phép thuật của chúng ta rồi, chỉ trích mãnh liệt chuyện ổng trốn tránh trách nhiệm, "Nhưng Bộ Phép Thuật mà chúng ta tin cậy nhất lại không hề để ý tới chuyện này một chút nào, Bộ trưởng Fudge lại công bố Chúa Cứu Thế – cậu Potter vì theo đuổi danh tiếng mà tạo ra lời nói láo này, ngay trước mặt sự thật rõ ràng (chi tiết cụ thể xin lật trang hai [Barty Crouch Con nói ra hành vi phạm tội, trợ giúp Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về giới Phép Thuật]) ông cũng vẫn không muốn tin như cũ, cũng chỉ trích hiệu trưởng Dumbledore muốn cướp đi vị trí bộ trưởng Bộ Phép Thuật của ông ta... Mọi người đều biết, ngài Fudge có thể trở thành bộ trưởng, là do hiệu trưởng Dumbledore tiến cử, vậy mà ông ta lại có thể làm kẻ vắt chanh bỏ vỏ, thiệt sự làm chúng ta thấy xấu hổ dùm... Cuối cùng, bộ trưởng Fudge thậm chí còn sỉ nhục Kẻ Được Chọn nhỏ tuổi của chúng ta một lần nữa, châm chích chuyện cậu dùng thực lực trở thành quán quân của cuộc thi Tam Phép Thuật, lúc này thì ngay cả bản thân tôi cũng vô cùng phẫn nộ! Một vị Bộ trưởng như vậy, tôi không thể không đặt câu hỏi, chúng ta cần một bộ trưởng như vậy sao? Vị Bộ trưởng chúng ta cần rốt cục phải là bộ dạng gì?"

Thảm trạng của Fudge thì Harry đã có thể tưởng tượng, bây giờ cậy đang ngồi trên xe lửa về nhà, Draco và Blaise bên cạnh mang cái mặt sầu thảm. Draco đã biết ba ba trả lời triệu hồi của Dark Lord, dưới tình huống hiện tại, cậu lo lắng mình thiệt sự sẽ bị triệu tập, kế thừa địa vị của ba ba trong Death Eater, cậu cảm thấy sợ hãi tương lai mà mình không thể thấy trước được kia. Mặt khác thì cậu lại lo lắng cho bạn tốt cạnh mình, Harry là Kẻ Được Chọn, là anh hùng nhất định sẽ tiêu diệt Dark Lord, tình huống của cậu ấy nhất định còn nguy hiểm hơn cậu nhiều...

Blaise lại đang tự hỏi một sự kiện khác, gia tộc Zabini vẫn một mực giữ trung lập ở giới Phép Thuật, điều này là nhờ đại tộc trưởng khéo đưa đẩy, cho nên vẫn luôn vững vàng phát triển ở trong giới quý tộc, Dark Lord năm đó cũng không bức bách bọn họ quá nhiều. Nhưng giờ thì trước mắt cậu là một cơ hội, Giới Phép Thuật hiện tại đã mãnh liệt nổi sóng ngầm, có thể đoán trước, ở tương lai không xa sẽ phát sinh thay đổi thật lớn. Nếu bản thân cậu chọn đúng, như vậy thì gia tộc Zabini sẽ nhảy vọt một bước lớn trong lịch sử phát triển, đạt được vinh quang to lớn. Nhưng nếu cậu chọn sai thì... Như vậy gia nghiệp mấy trăm năm phát triển của gia tộc Zabini sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Như vậy, mình nên chọn bên nào? Là Kẻ Được Chọn hay Dark Lord? To be or not to be, it is a question, giờ những lời này phản ánh chính xác tiếng lòng của cậu đó.

To be or not to be, it is a question: Câu "To be to not to be" là lời độc thoại (soliloquy) của nhân vật Hamlet, hoàng tử xứ Ðan Mạch (Denmark) trong vở bi kịch Hamlet của nhà thơ và soạn kịch người Anh William Shakespeare (1564-1616) (Hồi III, cảnh i, câu 56). Câu trên là một thí dụ về sự lưỡng lự, băn khoăn của con người trước hoàn cảnh nan giải của số mệnh. Vì được trích dẫn nhiều nên câu "Sống hay chết: đó là một vấn đề nan giải," tạm dịch từ "To be or not to be: that is the question" trở thành một câu danh ngôn bất hủ (famous quotation) của Shakespeare.

Nhưng Harry thì vẫn bình thản như cũ, không hề quấy rầy thế giới tự hỏi của hai tên bồ tèo. Trải qua chuyện này, tất cả mọi người đều phải bắt đầu lớn lên, đối mặt với sự thật tàn khốc.

Cuối cùng, đến lúc xe lửa dừng lại, mọi người phải xuống xe, Harry quay đầu lại nhìn Draco, do dự một chút, vẫn nói: "Draco, sau khi trở về, phiền cậu hỏi lại ngài Malfoy một chút, mục đích của ngài... rốt cục là cái gì? Tớ hy vọng ông ấy có thể thật sự cân nhắc một tý, vì cậu và mẹ cậu, còn có tương lai của gia tộc Malfoy."

Darco hơi giật mình ngó cậu, gật đầu: "Okay, tớ sẽ hỏi." thiệt ra cậu cũng không biết rõ tính toán của bạn thân là mấy, tuy quan hệ của Harry với mình vô cùng tốt, nhưng cho tới bây giờ mình chưa bao giờ có thể nhìn thấu được cậu ta. Nhưng mà cậu rõ ràng một chuyện, biết rằng tới tận bây giờ, mỗi chuyện Harry làm đều do cậu ta tỉ mỉ sắp đặt sau một hồi cân nhắc thật lâu, chuyện này cũng là một trong phần lớn những nguyên nhân làm cậu ta lúc nào cũng trông bình tĩnh lạnh ngắc như vậy.

Có lẽ...Bản thân cậu thiệt sự nên nói chuyện với ba ba rồi...

Nghỉ hè với Harry mà nói thì vẫn là thời gian vô cùng bận rộn y như cũ, cũng may mà còn có Dumbledore với Grindelwald, hai ông trùm lớn chắn đằng trước giúp đỡ, người phối hợp hành động gì gì đó và vân vân cũng không tới phiên cậu lo. Còn Snape gần đây lại càng bận hơn nữa, Cagan Grew vì địa vị an toàn của Hiệp hội Độc Dược rất thông minh mà bảo trì trung lập, nhưng cái này cũng không gây trở ngại chuyện ông ấy cung cấp dược liệu độc dược tiện nghi nhất cho anh, thuận lợi để anh bắt đầu chế tác độc dược số lượng lớn dùng trong chiến tranh. Tuy Cagan Grew là một lão già dối trá, nhưng yêu thương mà ông ấy dành cho Harry là một trăm phần trăm hàng thật giá thật. Lúc cúp Tam Phép Thuật chấm dứt, ông ta còn chúc phúc riêng hai người, hơn nữa lải nhải ngàn dò vạn dặn, lúc bọn họ kết hôn thì nhất định phải mời ông tới để làm người chứng hôn, nhưng nhớ ra sự tồn tại của Dumbledore, ông chỉ có thể lùi một bước, lựa chọn làm người xướng lễ.

Bây giờ Harry lại bắt đầu một khóa huấn luyện nghiêm khắc, bị hai đại BOSS thay nhau lôi đi thực tập, cái gì mà bạch phép với lại hắc phép tất cả đều mạnh mẽ quăng vô đầu mình, mệt tới nỗi Harry mỗi ngày đều vừa đặt mình xuống là ngủ. Mỗi lần thấy hai lão già kia tụm lại một góc xầm xì, rất có cảm giác "Tình tình ái ái", Harry lại cảm thấy lửa giận bốc lên: cậu đã bao lâu rồi không được nói tình tình ái ái với Sev rồi! Lúc rảnh rỗi, cậu lại còn phải lo lắng chuyện Horcux. Mở bàn tay ra đếm, bây giờ... Cũng chỉ còn lại một cái Cúp vàng Hufflepuff. Nhưng vấn đề là, lúc này Bellatrix ngay sau ngày bị các Auror bắt về thì đã bị ban nụ hôn Dementor rồi, cái Cúp vàng đó thì làm sao lấy ra được bây giờ?

Harry lôi chuyện này ra hỏi Dumbledore, Dumbledore lại không gấp gáp gì: "Bellatrix đã chết, nhưng thân thích của cô ta còn rất nhiều, dựa vào quan hệ huyết thống của họ, chúng ta vẫn có thể lấy cái Cúp Vàng đó ra, chỉ là trên thủ tục thì hơi phiền toái thôi."

"Thân thích của Bellatrix?" Harry suy tư, "Ý thầy là... Sirius?"

"Không, Sirius chỉ là em họ của cô ta mà thôi, không lẽ con quên em gái của cô ta sao hở?" Dumbledore nói, "Vì để an toàn..., chúng ta phải lựa chọn một người có quan hệ huyết thống gần nhất."

"Nhưng mà chỗ ngài Malfoy..." Harry muốn nói lại thôi, Sev đã nói cho cậu nghe một chút về "Chuyện cũ không thể nói của tộc trưởng tộc Malfoy và Dark Lord", bản thân cậu cũng hiểu được Lucius còn đang giãy dụa và tự hỏi, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu không muốn đi quấy rầy. Cậu tin tưởng, vì Draco, vì gia tộc Malfoy, ông ấy cũng sẽ hiểu rõ ràng.

"Nhà cũ Black cũng đã dọn dẹp gần hết rồi, cuộc sống của Sirius cũng vào nề nếp, có lẽ phu nhân Malfoy sẽ muốn đi thăm nhà cũ Black một tý, nhớ lại quá khứ chăng..." Dumbledore nháy mắt mấy cái, "Thầy nhớ rõ lúc Sirius còn học ở Hogwarts có quan hệ không tệ với phu nhân Malfoy, hơn nữa cậu ta lại là người đàn ông cuối cùng còn sót lại của gia tộc Black..."

Cáo già quả nhiên là cáo già... Harry thật sự là mặc cảm dùm mà. Vì thế, làm con đỡ đầu của người thừa kế nhà Black đương nhiệm, Harry Potter tự mình chấp bút viết thư gửi tới trang viên Malfoy. Thư nói, khi sửa sang lại nhà cũ Black, đã phát hiện được vài món đồ gì đó ngày xưa của phu nhân Malfoy, cho nên mời phu nhân Malfoy đến Black nhà cũ làm khách, nhìn xem có còn cần mấy thứ này hay không.

Narcissa rất nhanh hiểu ý, nói rõ ràng bà sẽ đến thăm vào ba ngày sau, cũng cảm tạ sự cẩn thận của Harry, tán thưởng cậu còn nhỏ như thế mà đã hiểu chuyện ("Hơn hẳn Sirius thần kinh thô, Harry nhóc quả thực là hoàng tử bạch mã trong lòng các thiếu nữ đó nha...").

Kreacher nghe nói tiểu thư Narcissa sẽ về, vô cùng hưng phấn, rất đỗi sùng kính vị "Tiểu chủ nhân luôn tận tâm tận sức suy nghĩ vì gia tộc Black", cảm động tới rơi nước mắt lộp độp. Gần như ngay lập tức, quét dọn lại một lần nữa từ trên xuống dưới nhà cũ vốn đã rất sạch sẽ, đóng gói sẵn sàng tất cả mọi thứ mà ban đầu Narcissa còn lưu lại. Kreacher còn chuẩn bị riêng một đống đồ ăn phong phú, cứ lải nhải nhắc đi nhắc lại: "Không biết khẩu vị của tiểu thư Narcissa có thay đổi không? Nếu tiểu thư không thích ăn những thứ này thì phải làm sao bây giờ?"

Sirius cũng hết nói nỗi: "Harry... Con kêu Cissy tới làm gì? Lúc tới trường hồi xưa, chị ấy luôn quản chú... Vừa thấy chú tới là đã bắt đầu lải nhải rồi, nói quần áo chú ăn mặc rất lôi thôi, tóc thì rối nùi..."

"Con cảm thấy mấy cái đó thật sự là vấn đề của chú mà." Harry nhìn Sirius trước mắt, "Kreacher, thay quần áo cho chú ấy đi! Ăn mặc toàn là cái gì đâu không à..." Cậu khinh bỉ ngó bộ áo chùng nhăn nhúm trên người Sirius.

"Kreacher lập tức đi ngay!" Con gia tinh hưng phấn lôi xềnh xệch chủ nhân của mình đi tới phòng thay đồ.

"Remus, cậu cứu tớ..." Sirius vội vàng cầu viện vợ mình đang ngồi ở trên sô pha, cũng giận dỗi nói, "Sao Slytherin toàn là cái tính này vậy hả, chú ý cái gì mà lắm thế..." Người sói cười mà không nói, ra hiệu cho Kreacher tha chú đi.

Sirius liên tục kháng nghị: "Harry! Chú là cha đỡ đầu của con... Con không thể đối xử với chú như vậy! Còn nữa... Sao con không đi nói mấy cái này với mũi... Snape hả? Đầu của nó luôn đầy dầu kia kìa, quanh năm suốt tháng cũng chỉ mặc có mỗi bộ đồ như vậy chớ bộ..."

"Bây giờ tóc của Sev không hề rít, hơn nữa mỗi ngày anh ấy đều phải điều chế độc dược, không đầy dầu mới là lạ đó! Còn nữa... Anh ấy có rất nhiều quần áo, chỉ là kiểu dáng y như nhau mà thôi, hơn nữa mỗi ngày anh ấy đều tắm rửa, không giống chú..." Harry hung dữ khoanh tay, rất có vài phần khí thế giảng đạo của "Snape".

"Sao con biết mỗi ngày nó đều tắm rửa..." Sirius vừa nói xong liền hiểu được, liên tục xua tay, "Không cần, con không cần nói chú nghe đâu..." Biết là một chuyện khác, chính tai nghe rõ ràng là một chuyện khác nữa, Sirius tự an ủi.

Cuộc viếng thăm của Narcissa rất thuận lợi, vốn là Harry nghĩ tới bà sẽ xách Draco theo, ai ngờ bà ta tự đi xe ngựa tới một mình, bên người thậm chí ngay cả một người hầu đều không có. Narcissa rất vui khi biết chuyện nhà Black cũ còn lưu giữ lại những món đồ chơi, búp bê vải linh tinh ngày trước, lôi kéo Sirius kể lại rất nhiều chuyện cũ thời thơ ấu. Đối với Kreacher, bà cũng tán thưởng nó từ tận đáy lòng, khen nó biết chăm sóc Sirius và giữ gìn nhà cũ Black. Kreacher kích động tới nỗi nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa là muốn dập đầu (dù sau đó Harry quát bảo nó ngưng lại). Còn sự xuất hiện của người sói Lupin, bà lại chả có kinh ngạc là mấy, thậm chí còn không hề tỏ vẻ khinh thị tý ti nào. Thời gian dùng bữa trưa, bà còn bảo Remus hỗ trợ mang dĩa ăn đưa mình, Harry đoán là có lẽ lúc Narcissa còn ở Hogwarts đã phát hiện quan hệ của chú với Sirius.

Sau khi bữa trưa kết thúc, Narcissa lấy cớ muốn hỏi Harry về vài chuyện học tập của Draco, bắt đầu cuộc thảo luận "nho nhỏ" với Harry. Harry cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói ra lý do mình tìm bà: "Bellatrix đã từng gửi một thứ ở Gringotts, mà con thì muốn thứ đó, nhưng mà bà ta đã chết, cho nên..."

"Là thứ gì đó có liên quan tới Dark Lord hả?" Narcissa không hề sợ hãi hay kinh ngạc, chỉ là trong giọng nói mang theo vài phần thương cảm và tiếc hận, "Bellatrix vẫn luôn sùng bái hắn ta, nếu không phải hắn ta gả chị ấy cho Lestrange, chỉ sợ là chị ấy còn tình nguyện làm nô lệ *** cho gã luôn đó chứ... Có đôi khi ta thật sự không hiểu chị ấy, vì sao chị ấy lại luôn cố chấp tới vậy, một khi nhận định thì sẽ tới chết cũng không buông tay."

"Có lẽ đây là bản tính của người thuộc gia tộc Black chăng, một khi quyết định việc gì, cho dù chết, cũng muốn hoàn thành." Harry nói, Bellatrix cũng vậy, Regulus cũng vậy, còn có Sirius cũng từng như vậy...

"Vậy thì... Khi nào thì chúng ta đi?" Narcissa cũng thẳng thắng, "Ta cũng không thể ra ngoài quá lâu, Lucius chỉ biết là ta tới chỗ này, cho nên buổi tối ta sẽ trở về, không bằng... Chúng ta lập tức đi luôn đi?"

"Ngài không lo lắng ngài Malfoy sao..." Harry thẳng thắn.

Narcissa hiểu được ý của cậu: "Lucius có tính toán của ông ấy, mà ta... Cũng cần tính toán vì Draco một chút... Tóm lại, bất kể Lucius làm ra quyết định gì, ông ấy cũng vẫn là chồng ta, ta sẽ ủng hộ ông ấy! Nhưng mà..." Bà nhìn Harry, "Cậu Potter, ta chưa từng thỉnh cầu cậu bất kỳ điều chi, nhưng hôm nay... Ta cầu cậu một chuyện... Bất kể kết quả là thế nào, ta cầu cậu, giữ Draco sống sót, nó là hy vọng duy nhất của ta."

Harry không hề do dự: "Draco là bạn tôi, một Slytherin vĩnh viễn không thương tổn bạn bè của mình. Tin tôi đi, tôi sẽ bảo đảm tính mạng cậu ấy."

Chiếm được câu cam đoan này, Narcissa cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, bà đứng dậy: "Hôm nay ta không mang những người khác đến, chỉ dẫn theo một gia tinh, là thân tín của ta, cậu cứ yên tâm đi."

"Như vậy bây giờ chúng ta nên đi Gringotts." Harry đứng dậy, "Cám ơn sự giúp đỡ của ngài, phu nhân Malfoy, ngài là một người mẹ vĩ đại."

Người ở ngoài nhìn vào thì thấy, phu nhân Malfoy chỉ thực hiện một cuộc viếng thăm, thời gian cũng không dài, chỉ có thời gian nhiều lắm là nửa ngày mà thôi. Cũng không có bao nhiêu người sẽ chú ý tới chuyện một phu nhân toàn thân bọc đồ đen từng ghé qua Gringotts, sau khi bà rời đi, cái kho vàng từng thuộc về Bellatrix cũng bị dọn trống.

Hai giờ sau, vị phu nhân Malfoy xinh đẹp này lại quay trở về dinh thự Malfoy, còn mang theo ký ức thời thơ ấu. Lúc gần đi, bà bảo gia tinh gọi là "BoBo" kia ở lại, nói là giúp đỡ cho Kreacher, dù sao thì nó cũng lớn tuổi rồi.

Harry biết, đây là bà đang đồng thời vừa tỏ thái độ tín nhiệm mình, mà mặt khác, cũng hy vọng mình có hướng đi gì mới có thể lập tức thông báo cho bà. Nhìn xe ngựa của bà dần khuất, Harry nắm chặt cái Cốc Vàng trong túi da rồng, trong lòng bắt đầu hâm mộ Draco. Nếu mẹ mình còn sống, vậy thì thật là tốt biết bao...

Xử lý Cốc Vàng Hufflepuff chẳng qua là chuyện tốn chút thời gian, nhìn răng nọc của Herpo đâm thủng cái thứ từng là một thánh vật tuyệt vời kia, nhìn mảnh hồn trong đó hét thảm rồi tan thành bụi khí, nhìn Cốc Vàng biến thành thứ sắt rỉ đen sì, Harry thở dài nhẹ nhõm một hơi — rốt cục, tất cả tai họa ngầm đều giải quyết xong rồi, thứ còn lại duy nhất, chỉ có vị chủ hồn đang cố triệu tập Death Eater kia mà thôi.


Nghỉ hè năm nay, Authur Weasley tiếp nhận nhiệm vụ của Hội Phượng Hoàng, bây giờ tất cả mọi người đều phải chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu đấu tranh với bọn Death Eater. Dumbledore cũng bắt đầu lo lắng vấn đề của học trò nhà Gryffindor, không chỉ có Gryffindor, tất cả học trò ở Hogwarts đều cần được tăng mạnh cảm giác nguy cơ và ý thức cảnh giác. Bởi vậy, cụ quyết định dựa vào đề nghị của Harry, bắt đầu tuyển ra một bộ phận học trò để huấn luyện, rất tự nhiên, con của thành viên Hội Phượng Hoàng cũng sẽ được chọn, Ron Weasley cũng ở trong số đó.

Ron Weasley vừa nghe nói được vào Hội Phượng Hoàng với cha nó, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, tưởng tượng mình tới lúc đó sẽ làm thế nào thế nào.

Hội Phượng Hoàng, đây là nơi mà Ron Weasley từ nhỏ đã nghe cha mẹ nói, nơi đó đại diện cho phe chính nghĩa. Ở ngay dưới sự dẫn dắt của vị Bạch Pháp sư vĩ đại nhất giới phép thuật, tiêu diệt Death Eater, làm một đại anh hùng... Đây là giấc mơ từ nhỏ của nó. Nhưng mà, ở nhà Weasley, anh trai của mình cả đám ai cũng đều vĩ đại, tới tận khi mình đi học, Granger con nhỏ Muggle kia cũng có thể đạt được thành tích cao như thế, còn bản thân mình thì lại... Mà nhà Weasley bần cùng cũng là nỗi đau lớn nhất lòng mình, áo chùng secondhand, sách vở secondhand, thậm chí cả lễ phục cũng là hàng secondhand... Nó luôn cảm thấy ánh mắt của đám người ngó mình tràn ngập giễu cợt!

Cho nên, khi Kẻ Được Chọn Harry Potter xuất hiện, nó tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bắt chuyện với thằng nhỏ. Khi nó phát hiện đối phương lớn lên ở giới Muggle, Ron Weasley đột nhiên có thêm mấy phần cảm giác ưu việt, nó liên tiếp thổi phồng mọi thứ về giới Phép Thuật, ở trước mặt tên nhóc, nó thấy mình y như là một học giả cái gì cũng biết! Nó sẽ trở thành người bạn đầu tiên của Kẻ Được Chọn ở Hogwarts, nó nhất định sẽ vào Gryffindor, như vậy, nếu bản thân nó có thể quan hệ tốt với thằng nhóc, nói không chừng... Chính nó cũng có thể trở thành một anh hùng! Nhưng mà... Làm cho nó trăm triệu lần không nghĩ tới là... Harry Potter lại có thể vào Slytherin! Thằng nhóc đó lại làm bạn với đám rắn độc, ở chung với đám Draco Malfoy cái thứ con của Death Eater!

Tuy rằng nó và bạn bè cùng nhà tỏ vẻ rất coi thường Kẻ Được Chọn này, nhưng... Từ tận đáy lòng nó không thừa nhận cũng không được, Harry Potter rất vĩ đại, ngay cả thành tích của Granger "Biết N thứ" cũng không hơn được tên đó, chuyện này không thể không làm nó cảm thấy ghen tị! Mà năm nay, thằng đó lại trở thành Quán Quân của Hogwarts, thậm chí còn có thể trốn khỏi tay kẻ-là-ai-cũng-biết-là-ai-đấy... trên [Nhật Báo Tiên Tri] ngập đầy công nhận khen ngợi với thằng đó, làm Ron Weasley phẫn nộ không thôi, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác: ai kêu thằng đó là Kẻ Được Chọn chứ?! Ai bảo thằng đó vừa ra sinh ra là đã đạt được vinh quang như thế chứ?

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngay trước mắt nó có một cơ hội thật tốt. Chỉ cần có thể gia nhập vào Hội Phượng Hoàng, nó có thể có cơ hội trở nên nổi bật... Haha! Ngay cả Harry Potter cũng không có cơ hội gia nhập Hội Phượng Hoàng, nó rốt cục cũng có thể nhanh hơn thằng đó một bước rồi...

Trước cửa nhà cũ Black, Authur Weasley báo cho bọn nhỏ: "Nơi này là tổng bộ tạm thời của Hội Phượng Hoàng, mấy con không được quấy rối!" Ông trừng mắt liếc qua cặp song sinh ở đằng sau, "Lúc này, Dumbledore đã hạ quyết tâm bồi dưỡng mấy đứa thật tốt, cha hy vọng mấy con không nổi cáu, phải cố gắng! Ở chung với những người khác cho tốt vào!"

"Cha à, tổng cộng có bao nhiêu người đến tham gia huấn luyện vậy ạ?" Ginny hưng phấn hỏi, "Học viện khác cũng có sao?"

"Đương nhiên, học trò của cả bốn Nhà đều tới." Authur rút đũa phép ra gõ cửa một cái, cửa lớn kêu lên kẽo kẹt, âm thanh của kim loại va vào nhau và một cái gì đó nghe như tiếng loảng xoảng của dây xích, lập tức lạch cạch bật mở.

"Mau vào đi, mấy con." Aurthor nhỏ giọng nói, "Đi thôi, phải cố gắng nghen..."

Mấy người đi vô đại sảnh gần như tối thui, đi qua cái cửa hiên nửa sáng nửa tối, bọn họ bước vô phòng khách sáng ngời.

"A, mấy người vô đây!" Một cái giọng quen thuộc vang lên, Sirius Black — giáo sư tiền nhiệm lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của bọn họ, xuất hiện ngay trước mắt, "Mọi người tới sớm thiệt nha, những người khác còn chưa tới nữa đó!"

"Giáo sư Black" Fred và George lập tức bay lên một trái một phải cặp vai chú, "Aha chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?! Gần đây chúng ta lại ra không ít hàng mới đó!" Ba người có thể nói là ý tưởng lớn gặp nhau, lúc ở Hogwarts quan hệ của bọn họ cũng rất tốt.

"Phải không đó?" Sirius cũng hưng phấn, "Chúng ta phải đi thử coi..."

"Khụ khụ..." Remus ở đằng sau chú ho khan một cái, nhắc chú không được quên chuyện chính.

"A! Chuyện này chúng ta lần sau lại nói..." Sirius vội vàng nói, "Chúng ta lên trước cái đi!"

Hơn mười phút sau, lại tới thêm mười mấy học trò Gryffindor và mười mấy học trò Hufflepuff, Granger đã tới trước từ lâu, cô bé một mực chỉ nói chuyện với nữ sinh cạnh người, căn bản không ngó nó một cái, trong lòng Ron Weasley đầy bất mãn: từ sau tiệc tối ngày đó, Granger không hề nói thêm với mình nửa chữ.

Thấy mọi người đều tới đông đủ, Sirius vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người có thể bắt đầu.

"Không phải nói học trò của cả bốn học viện đều tới sao? Còn người của hai nhà khác đâu rồi?" Một học trò nhịn không được hỏi.

"Học trò Ravenclaw và Slytherin do giáo sư Snape phụ trách, bọn họ học trên lầu." Remus mỉm cười giải thích.

Có thể khỏi ở chung với tụi rắn độc kia thì thiệt là tốt quá trời... Ron Weasley nói thầm trong bụng, nghĩ tới tụi rắn độc đó thôi là ghê tởm rồi!

Trải qua một buổi sáng nặng nhọc, mọi người đều mệt tới kiệt sức, đi theo Sirius xuống lầu ăn cơm trưa. Kreacher với Bobo đang bận việc trong nhà bếp, Cừu non nướng, súp đặc, bánh rán... đồ ăn trải dài đầy bàn rất phong phú. Vừa thấy Sirius, Kreacher liền vội vàng cúi đầu nói: "Chủ nhân! Cơm trưa đã chuẩn bị xong!"

"Ừm..." Sirius gật đầu, "Harry đâu rồi?"

"Tiểu chủ nhân Harry còn đang họp với hiệu trưởng Dumbledore ở trên kia, Kreacher đã gọi bọn họ!" Kreacher vuốt cái lổ tai.

Lúc này, từ bên kia cầu thang dội tới tiếng bước chân, chỉ thấy mấy học trò của Slytherin và mười mấy học trò Ravenclaw bước xuống dưới. Ron Weasley ngó sơ vài lần, mấy Slytherin kia đều là học trò không quen, mấy người tụi Malfoy đều không có tới — cũng phải, đời sau của đám Death Eater làm sao mà xứng tới huấn luyện chứ! Nó cười khẩy một tiếng.

Snape đi cuối cùng, anh gật nhẹ với Sirius và Remus, coi như chào hỏi. Remus mỉm cười: "Severus." Sau đó lấy khuỷu tay huých Sirius một cái, Sirius cũng chỉ có thể gật đầu một chút mà thôi.

"Thầy nghĩ... Thế thì nên đảm bảo chúng ta luôn nắm chắc thắng lợi." Một giọng nói cơ trí vọng tới từ đằng sau, "Chuyện kế tiếp thì phải vất vả mấy cậu rồi." Ngay lập tức, tấm áo chùng màu tím quen thuộc kia lộ ra từ góc tối, lại thấy vài bóng dáng của đám người lớn tới, Ron Weasley cũng thấy được bóng dáng cha mình, trong lòng tự nhiên có cảm giác tự hào.

"Thánh đồ đã nhập cảnh hết, thầy nghĩ qua một đoạn thời gian nữa, Hội Phượng Hoàng tốt nhất có thể gặp mặt họ, cho mọi người làm quen với nhau một chút." Người đàn ông cạnh Dumbledore nói — đúng là bạn trai trong tin đồn thổi đương nhiệm của Dumbledore, Grindelwald.

"Con đã giải quyết những tai họa ngầm lớn nhất rồi, chuyện đấu tranh anh dũng kế tiếp toàn bộ dựa vào mọi người đó." cái giọng trong trẻo của Harry Potter vang lên, dáng người thiếu niên cao gầy xinh đẹp cũng theo đó cũng lộ ra, cặp mắt xanh biếc lóe lên tia nhìn đầy tự tin dưới ánh sáng.

Harry Potter?! Ron Weasley vừa khiếp sợ lại vừa ghen tị, sao thằng đó cũng ở đây?! Lại còn... Nó thấy những thành viên cao cấp của Hội Phượng Hoàng, thằng đó còn tham gia hội nghị chính thức nữa! Nó dựa vào cái gì chứ?!

"Sirius!" Harry cho cha đỡ đầu nhà mình một cái ôm, "Mấy ngày nay sao rồi?"

"Đều là tụi nhóc rất thông minh." Sirius cười lớn vỗ vỗ vai cậu, "Tới đây đi, nhanh ăn cơm nào! Chú cũng đói bụng lắm rồi!"

"Hệ tiêu hóa của chó thật là tốt..." Snape hứ một cái, ánh mắt ghim chết vô cái tay – cái vuốt chó – đang khoát lên vai Harry.

"Mày —" Sirius đang muốn cãi lại, Remus cạnh bên đang thầm nín cười vội vàng kéo chú, nhét chú về trên chỗ ngồi: "Không phải cậu đói bụng sao? Nhanh ăn đi!"

Harry bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới cạnh Snape, bảo anh ngồi xuống: "Em cũng đói bụng rồi! Kreacher có chuẩn bị giúp ta Chocolate ta thích nhất không?"

"Kreacher đã sớm chuẩn bị xong hết ạ!" Con gia tinh hưng phấn trả lời.

Mấy người đều ngồi xuống, có mấy người lần đầu tiên đối mặt nhiều giáo sư như vậy, đều cảm thấy rất khẩn trương, nhưng mà coi thật ra thì Granger có vẻ thoải mái hơn nhiều, cứ nhăm nhe hỏi Sirius nội dung đã học vừa qua. Authur hơi lo lắng cho đứa con út vừa nhìn là đã thấy sắc mặt không tốt nhà mình, quan tâm hỏi: "Ron, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

"Không, con vẫn ổn..." Ron Weasley lắc đầu, nó có nguyên cái bụng đầy dấu chấm hỏi cũng muốn hỏi cha mình, nhưng không phải là bây giờ.

Chương trình học buổi chiều, Ron Weasley gần như chả nghe được bao nhiêu, nó luôn nghĩ tới Harry Potter, nó vẫn rằng từ sau khi thằng đó vào Slytherin, hiệu trưởng Dumbledore sẽ không thể nào coi trọng thằng đó, bản thân nó gần như không hề được thấy hiệu trưởng tìm nó nói chuyện, bình thường cũng thấy tên nhóc đó ở yên mà học tập, thấy hình như cũng không quan tâm chuyện trong trường cho mấy, vì sao hiệu trưởng sẽ có thể coi trọng thằng đó như thế chứ? Bởi vì thằng đó là Kẻ Được Chọn sao? Là anh hùng nhất định sẽ đánh bại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Ron Weasley nghĩ nát óc, ở dưới mắt nó mà nhìn thì, Harry Potter trừ bỏ có thành tích vĩ đại hơn mình, bình thường cũng không hoạt bát, hoàn toàn nhìn ra Kẻ được Chọn này chẳng khác học trò bình thường là mấy. Thằng đó còn lớn lên ở thế giới Muggle, hiểu biết với giới Phép Thuật gần như bằng không, rốt cục thì thằng đó thì có năng lực gì đáng giá cho hiệu trưởng chú ý được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro