09. Bị bắt cóc đến vườn nho.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn hò một thời gian, Chanyeol thường rất hay gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi nghĩ điểm tốt nhất khi kiến trúc sư hẹn hò với bác sĩ là tin nhắn sẽ đến bất ngờ không bao giờ đoán trước được. Chanyeol và tôi đều không có đồng hồ sinh học cố định vì công việc, một đêm Chanyeol có thể thức trắng, cũng có thể vài tiếng bị đánh thức một lần. Anh nhắn tin lúc một hai giờ sáng, sau đó trả lời tin nhắn lúc bốn năm giờ sáng. Vì bị rối loạn thần kinh, hoặc có thể là vì mong chờ tin nhắn, cứ hai tiếng tôi lại thức dậy một lần.

Mọi người ở Eluxion thường nói vì bố mẹ không theo sát chúng tôi nữa nên Chanyeol được bố mẹ gửi tới dể thay thế. Mọi thứ qua mắt anh đều có thể trở thành mầm bệnh, thành nguyên nhân gây chết người, mà anh nói đến những điều đó với vẻ bình thản tới mức khó tin. Dù cho là như vậy, Chnayeol chưa một lần nhắc tôi đi ngủ sớm.

Có lần tôi thắc mắc, Chanyeol nói rằng anh chỉ đưa ra lời khuyên về sức khỏe cho những người còn khỏe mạnh. Còn ai đã là người lớn bị bệnh phải đi bác sĩ, đã nhận được lời khuyên nhưng không làm theo thì đó là lựa chọn của người đó, Chnayeol không can thiệp vào.

"Có người bạn của anh thường hay bị đau dạ dày nhưng cô ấy lại rất thích ăn cay. Mỗi lần gặp cơn đau cấp tính, cô ấy khóc lóc nói rằng mình sẽ không bao giờ ăn cay nữa. Nhưng sau vài ngày thì mọi chuyện lại đâu vào đấy, mặc kệ anh can ngăn. Khi người ta tạm thời khỏe mạnh, người ta lại đi phung phí sức khỏe của mình."

Tôi không hỏi đó có phải là bác sĩ Hana không. Đó rõ ràng chỉ là một lời nhận xét đầy kinh nghiệm của một người làm trong ngành y, dù câu chuyện đau dạ dày của bác sĩ Hana thì tôi đã biết từ lâu lắm rồi.

Nếu có một điều gì đó Chanyeol thường xuyên cấm cản tôi thì đó là việc ăn nhiều kem. Lý do anh đưa ra là ăn kem nhiều sẽ nhanh lão hóa. Nhưng tôi nghĩ rằng việc cấm cản của Chanyeol không nhằm mục đích gì ngoài gây chú ý, vì mỗi khi anh than phiền bên tai lúc tôi tập trung ăn kem, tôi vẫn thường hôn anh thay cho lời khẳng định rằng "kem ngon như thế này không ăn thì phí". Cách thức bịt miệng đó luôn luôn có hiệu quả, có lẽ bởi vì dù tôi không có nhiều tiền thật nhưng lúc nào tôi cũng phải chọn kem ngon để thưởng cho mình.


Từ bỏ việc làm những tòa nhà cao, tôi chỉ thường loanh quanh trong thành phố. Nhà mặt tiền cho đến nhà ở tít trong những góc ngõ nhỏ hẹp thì văn phòng của tôi cũng đều nhận hết. Anh Junmyeon vừa là đồng nghiệp vừa là thầy giáo của tôi, anh không bao giờ chấp nhận chuyện dùng một bản vẽ đi xây nhà cho hết người này đến người khác. Tôi cũng bị nhiễm bệnh đó, mỗi căn nhà đều cãi nhau đến tóe lửa với khách hàng để tìm cho được cá tính riêng của họ, dù nhiều khi họ cũng chỉ muốn có một ngôi nhà bình thường.

Anh Junmyeon gọi tôi là nỗi buồn trong sự nghiệp giáo dục của anh ấy.

Sau một lần cãi nhau như thế để tìm ra được điều gì đó thú vị cho căn nhà nhỏ, tôi nhận được một công trình khá lớn. Chủ của ngôi nhà nhỏ đó muốn tôi xây biệt thự lớn gấp mười lần. Biệt thự nằm ở một thung lũng của thành phố khác, tôi được yêu cầu tới đó vừa nghiên cứu vị trí địa lý vừa cùng chủ nhà động não động thủ.

Tôi đi rất gấp, còn không kịp kể với Chanyeol. Không phải vì sợ mất khách hàng, cũng không phải vì muốn Chanyeol bất ngờ hụt hẫng gì như trong phim ảnh, chỉ là vì chủ nhà nói rằng biệt thự này nằm giữa một trang trại nho, mà ngày mai bọn họ sẽ thu hoạch đợt cuối. Tôi chưa bao giờ được thấy người ta hái nho ủ rượu, nên ngay lập tức vác balo lên đường.

Đi máy bay hết hai tiếng đồng hồ, ngồi xe ô tô địa hình đi thêm hai tiếng nữa mới đến trang trại.

Tôi giống như say mùi nho chín lên men trong nắng, đến khi một mình vừa hái vừa ăn đến chùm nho thứ ba mới nhớ ra rằng tôi còn chưa báo với Chanyeol. Tôi gửi cho anh ảnh một chùm nho héo.

"Bạn trai ơi, anh xem chùm nho này có giống anh không?"

Chắc hẳn Chanyeol đã nghỉ trưa, vì chỉ ba mười giây sau tôi đã nhận được tin nhắn.

"Anh biết anh héo nhưng anh không nhăn như thế. Em ở đâu?"

"Em đi công tác."

"Ừ."

"Một tháng nữa mới về."

"Ơn trời, anh được tự do một tháng."

Tôi ném chùm nho nhăn nheo vào miệng rồi cố sức nhai. Lần sau tôi sẽ chọn cho mình "một chùm nho" chín.


Hình như tôi bị say nho thật. Buổi chiều hôm đó, khi đang mơ màng ngủ trong căn biệt thự cũ, Chanyeol nhắn tin cho tôi.

"Doh Kyungsoo, em làm gì đấy?"

"Em bị say nho."

Chanyeol hình như đã cạn lời, tôi lại nhắn:

"Bác sĩ Park có biết tính chất bắc cầu trong toán học không?"

"Có."

"Em nói anh giống chùm nho, em nói em bị say nho, anh thử dùng tính chất bắc cầu tính xem em say cái gì."

"Em say nho."

"Chính xác."

Tôi ném điện thoại rồi đi ngủ.






Ở được năm ngày mà chỉ ăn chơi và xem người làm vườn ủ nho trong mấy thùng gỗ kín, tôi bắt đầu nghi ngờ về mục đích chuyến đi của mình.

"Park Chanyeol, hình như em bị bắt cóc. Anh có nhận được tin nhắn tống tiền nào không?"

"Anh có. Hôm qua có một số điện thoại lạ nhắn anh đòi ba mươi ngàn won."

"Anh có trả lời rằng "giá nào cũng được, hãy giữ cho Doh Kyungsoo nguyên vẹn, cậu ấy bị mất một sợi tóc nào thì các người đừng mong nhận được một đồng nào từ tôi" không anh?"

"Không. Anh trả lời rằng anh tới Eluxion rồi sẽ trả. Là Baekhyun nhắn đòi em trả lại tiền thừa khi em ăn cắp đồng phục bác sĩ của anh đem bán cho cậu ấy."

Baekhyun thích họa tiết hươu cao cổ in trên áo đồng phục màu hồng phấn của Chanyeol, dù tôi biết chắc rằng nếu mua về thì cậu ấy phải cắt một đoạn ống quần rất dài mới mặc vào được.

Một ngày khác, tôi mượn điện thoại của người làm vườn, nhắn cho Chanyeol:

"Tôi đang giữ trong tay bạn trai của anh."

Ba tiếng sau, Chanyeol trả lời:

"Dạo này dân bắt cóc nói năng lịch sự quá, cậu nó muốn đổi sang nghề kiến trúc sư không?"

Tôi không bỏ cuộc, lại tiếp tục mượn điện thoại của cậu khách hàng cũng là chủ trang trại này - tên là Sunghoon.

"Tao đã bắt bạn trai mày. Nếu mày không trả tiền, nó sẽ phải ở lại vườn nho với bọn tao suốt đời."

"Muốn đòi bao nhiêu?"

"Một trăm triệu won."

"Đưa số tài khoản đây."

Tôi đưa số tài khoản cho Chanyeol, mười lăm phút sau ngân hàng báo tôi nhận được một trăm ngàn won tròn trĩnh.

"Nhờ anh mua giúp tôi một hộp kem loại đắt nhất. Quà tạm biệt Doh Kyungsoo."

Tôi dùng tiền đó đi mua kem que. Vùng hẻo lánh như thế này nhưng kem que tự làm lại rẻ như cho, một trăm ngàn won của Chanyeol mua được khoảng gần một trăm que kem dẻo như bột nếp. Tôi đưa cho tất cả người làm việc trong trang trại, mỗi người hai que, vẫn còn thừa mười que. Ăn đến que kem thứ năm, Chanyeol nhắn tin vào số điện thoại của tôi:

"Nấu nước nóng và ra vườn đào gừng trước đi."

Tôi nhờ mọi người thiết kế một khung cảnh có thể thể hiện đầy đủ cuộc sống người khốn khổ của tôi ở vườn nho cho Chanyeol thương xót. Kết quả là Chanyeol nhận được một tấm hình tôi tay trái cầm que lem, tay phải cầm một tảng gừng lớn bằng cỡ bàn tay , đầu đội mũ nấm rơm, mặt mũi dính đất giống như trên củ gừng, sau lưng là vườn rau xơ xác, sau vườn rau là núi non trùng trùng. Nhận hình xong, Chanyeol biệt tích. Nửa đêm anh lại nhắn:

"Hay là em ở đó luôn đi, đừng phá vườn nho của người ta là được. Hàng tháng anh chu cấp tiền cho em ăn kem, em không cần về thành phố nữa đâu."

Mười lăm phút sau:

"Doh Kyungsoo, chúng ta thật là một mối quan hệ vượt qua khoảng cách giống loài."

Năm phút sau:

"Kyungsoo nhà anh giống chim cánh cụt thật đấy."


Khách hàng lần này rất tốt với tôi. Cậu Sunghoon nhỏ hơn tôi hai tuổi, muốn xây biệt thự để đón bố mẹ về ở cho yên tĩnh. Chúng tôi dần dần cũng thành bạn bè thân thiết có thể hiểu nhau mọi việc, trừ việc cậu ấy không thích chơi game. Tôi chụp ảnh giếng ướp lạnh rượu cho Chanyeol xem, "vô tình" chụp luôn cảnh cậu ấy đang gồng mình kéo gàu giếng. Bắp tay cậu ấy nổi lên săn chắc, áo nửa kín nửa hở hiện ra cơ bụng như mấy vận động viên thể hình. Chọn một tấm hình thật đẹp, tôi còn gửi kèm cho Chanyeol mấy chữ "em chảy nước miếng rồi."

Lần này Chanyeol nhắn tin trước cho tôi:

"Doh Kyungsoo, khách hàng của em bao nhiêu tuổi?"

"Cậu ấy nhỏ hơn em hai tuổi."

"Vậy được rồi, chỉ có mấy chùm cho nhăn nheo mới bao dung được em thôi."

Tôi trả lời ngay:

"Anh lấy cơ sở nào để nói như vậy?"

"Không ai chấp nhận được một anh trai lớn tuổi hơn họ lại ngồi đọc mật khẩu cho nắp cống đâu."

Tôi bực mình quá, liền quyết định quay một đoạn video để gửi cho Chanyeol. Gọi cậu ấy đến, tôi lén mở máy quay rồi giả vờ hỏi vu vơ:

"Sunghoon, cậu thấy yêu một người lớn hơn hai tuổi thì sao?"

Cậu ta đáp:

"Cũng bình thường ạ."

"Vậy cậu có chấp nhận người lớn hơn hai tuổi ngây thơ đáng yêu không?" - tôi đã cố nói giảm nói tránh chứng rối loạn thần kinh tim của mình.

"Cũng bình thường ạ."

"Nếu người lớn hơn hai tuổi lại ngồi đọc mật khẩu để nắp cống mở ra thì sao?"

"Là anh thì không."

Tôi ngậm ngùi xóa đoạn video.


Lúc này trang trại không còn mùi nho, chỉ còn mùi đất hòa lẫn cùng mùi sương đêm. Nửa đêm tôi đứng hít sương đêm rồi vung vẩy tay chân để tập thể dục, Chanyeol gọi điện đến. Lần đầu tiên anh gọi điện kể từ khi tôi bị "bắt cóc" đến trang trại này.

"Doh Kyungsoo."

"Vâng?"

"Em làm gì vậy?"

"Em tập tạ." - tôi nói mà không chớp mắt.

Chanyeol cười khẽ. Một lát sau, anh nói vô cùng nghiêm túc:

"Anh không thể tập thể hình để có cơ bắp như vận động viên thể hình được đâu, sẽ không bao giờ có tay cơ bắp cục cục như thế cho em ngắm đâu."

Tôi ngẩn ngơ hỏi, dù tôi biết chắc rằng thân hình của vị bác sĩ nhà tôi rất đẹp.

"Vì sao?"

"Tập thể hình nhiều sẽ có lúc bị run tay. Anh còn phải cầm dao mổ."

Lý do của Chanyeol nghe rất xúc động, giọng nói của anh cũng rất trầm ấm dịu dàng. Tôi mở to mắt nhìn bầu trời xanh đen lấm chấm rất nhiều vì sao rực rỡ không như ở thành phố, nhớ lại một lượt cách Chanyeol cười lớn để lộ chiếc má lúm, cách mắt anh long lanh vui vẻ bất cứ khi nào, cách bọn trẻ con bám lấy anh khi xuất viện, cả cách anh ôm đầu ngồi ở cầu thang bộ của bệnh viện khi không kéo dài được mạng sống cho mấy đứa trẻ ngây thơ. Chuông đồng hồ điểm một giờ sáng, tôi nghĩ mình muốn nói anh cho anh biết rằng thật ra tôi không hề để tâm đến chuyện sáu múi hay cơ bắp gì đó, chỉ cần là anh thì một múi cũng vẫn được.

"Anh."

"Hmm?"

"Thật ra chuyện cơ bắp đó..."

"Ừ?"

"Em nói "chảy nước miếng" là vì cứ mỗi lần nhìn mấy người cơ bắp cuồn cuộn, em lại thèm ăn thịt ếch."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro