10 Ở Đây Thay Em Lau Mồ Hôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên ngồi xe của Kim Tại Hưởng nhưng Mẫn Doãn Kì lần đầu tiên phát hiện hắn thậm chí có sở thích đua xe. Tốc độ xe rất nhanh, cậu nửa nằm tại ghế phó lái, lung tung mà nghĩ tốc độ như thế này không sẽ đem mình quăng xuống dưới sàn đi.

Có điều rõ ràng sẽ không, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng bởi vì xe tính năng rất tốt, cậu nằm cũng không có cảm giác chấn động gì.

Mẫn Doãn Kì chưa bao giờ biết bệnh viện hoá ra cách căn hộ của bọn họ gần như vậy, còn chưa tới mười phút, cậu đã bị Kim Tại Hưởng ôm vào bệnh viện.

Bác sĩ hỏi bệnh trạng một chút, sau đó kiểm tra nói là viêm dạ dày cấp tính, cũng không tính là quá nghiêm trọng, thế nhưng đau đến muốn đòi mạng. Kim Tại Hưởng hiện tại để y tá truyền dịch cho Mẫn Doãn Kì, sau đó hắn tới phòng làm việc khai bệnh án.

"Bệnh nhân có loại thuốc nào dị ứng không?" Bác sĩ hỏi.

"Không có." Kim Tại Hưởng trả lời.

"Anh không cần đi hỏi một chút?" Bác sĩ dừng bút lại nhìn hắn.

"Không cần." Vẻ mặt Kim Tại Hưởng cũng không có thay đổi.

Cầm bệnh án ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, ánh mắt quét qua bệnh án, hừ một tiếng.

Tôi biết, so với em ấy tôi còn biết nhiều hơn.

Kim Tại Hưởng không trực tiếp đến phòng thuốc, mà trước tiên trở về phòng bệnh nhìn Mẫn Doãn Kì.

Mẫn Doãn Kì vẫn co ro thân thể như lúc trước, một tay ôm dạ dày, tay kia thì đang được truyền dịch, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Kim Tại Hưởng đi tới, từ trong hộc tủ lấy ra khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi trên trán.

Cảm giác được động tác của hắn, Mẫn Doãn Kì mở mắt ra.

"Khá hơn chút nào không?" Kim Tại Hưởng hỏi, lấy ngón tay gẩy phần tóc mái bị mồ hôi thấm ướt qua một bên, hi vọng cậu có thể thoải mái một chút.

Thuốc nước mới vừa truyền không bao lâu, tạm thời không có hiệu quả nhiều, mà Mẫn Doãn Kì còn gật gật đầu, "Cám ơn anh."

"Ừm." Kim Tại Hưởng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, thuốc nước của Mẫn Doãn Kì còn có hai phần ba, hắn không vội đi lấy thuốc, cũng không yên lòng rời đi bây giờ.

Sau đó Mẫn Doãn Kì còn ói ra hai lần, trong dạ dày trống rỗng, nước chua đều nôn không được, mà mỗi lần nôn khan giống như là vô số bàn tay đồng thời đè ép dạ dày của cậu, phi thường khó chịu.

Kim Tại Hưởng biết cậu khó chịu nhưng cũng không có biện pháp, dứt khoát lấy nước cho cậu uống, như vậy cho dù lại ói nữa cũng dễ chịu hơn.

May là bên trong thuốc nước còn có thành phần giảm đau, Mẫn Doãn Kì từ thống khổ đã đỡ hơn một ít, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng đến đáng sợ thế nhưng biểu tình giãn ra, mặt mày cũng thả lỏng.

Lúc này trái tim Kim Tại Hưởng mới rơi về chỗ cũ, đem cốc để qua một bên, rút khăn giấy giúp Mẫn Doãn Kì lau mồ hôi bên tai cùng nơi cổ.

Cảm nhận được tay Kim Tại Hưởng giúp mình lau mồ hôi lực đạo nhẹ đến khó tin, Mẫn Doãn Kì cũng không phát hiện cậu đối với Kim Tại Hưởng lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bọn họ nhận thức cho tới nay.

Cậu nói với nam nhân đang im lặng trước mắt, "Tôi tốt lắm rồi, cám ơn anh."

Ánh mắt chạm đến nụ cười của cậu, tay đang lau mồ hôi của Kim Tại Hưởng dừng một chút, đem giấy ăn ném đến thùng rác, giúp cậu kéo chăn, mới nói, "Em sao lại phí lời như vậy? Tôi đi ra ngoài lấy thuốc cho em, ngoan ngoãn nằm đừng nhúc nhích, có việc liền bấm chuông ở bên cạnh." Vừa dứt lời, cũng không chờ Mẫn Doãn Kì trả lời, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Mẫn Doãn Kì nhìn bóng lưng hắn rời đi, không biết vì sao, cười khẽ ra tiếng.

Phòng thuốc ở không xa, Kim Tại Hưởng rất nhanh liền trở lại. Hắn thuần thục dò xét nhiệt độ trên trán Mẫn Doãn Kì, phát hiện không còn nóng như trước, sắc mặt hơi hơi dịu đi, rót nước đưa cho Mẫn Doãn Kì uống thuốc.

Hắn thấy Mẫn Doãn Kì nhìn mình, liền hỏi, "Còn muốn ói sao?"

Mẫn Doãn Kì lắc đầu một cái.

Kim Tại Hưởng gật gật đầu, lấy tay kéo lại chăn mền của cậu, đem dây truyền dịch trên tay cậu cũng ủ vào trong chăn, "Vậy thì ngủ."

Mẫn Doãn Kì hỏi, "Vậy còn anh?"

Kim Tại Hưởng hơi không kiên nhẫn mà nói, "Nói em ngủ là ngủ, sao lại nhiều lời như vậy, tôi chỗ nào cũng không đi, chỉ ở đây thay em lau mồ hôi nước uống."

Mẫn Doãn Kì "........."

Nghĩ tới bộ dạng chính mình vừa nãy ói vào thùng rác, Mẫn Doãn Kì mặt đỏ lên, hơi co lại trong chăn, che lại cằm của chính mình, nhẹ nhàng đáp một tiếng liền nhắm mắt.

Giằng co nửa đêm Mẫn Doãn Kì thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, thật vất vả cỏ thể thả lỏng một chút, cậu rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Kim Tại Hưởng giữ lời, chỗ nào cũng không đi, ngồi trên cái ghế bên cạnh trông coi. Mẫn Doãn Kì còn có hai bình thuốc nước chưa truyền, hắn muốn trông coi gọi y tá để đổi.

"Tingg -- "

Lúc này điện thoại di động trong túi chấn động một chút, biểu hiện có tin tức mới. Lúc này đã gần 2 giờ sáng, Kim Tại Hưởng suy nghĩ đã trễ thế này ai còn gửi tin nhắn, vừa mở ra trên màn hình liền thấy hai chữ 'Mẫn Doãn Kì'.

【 Hôm nay tôi cùng đồng học liên hoan, không thể về ăn cơm được, có thể trở về muộn một chút. Buổi trưa còn có đồ ăn trong tủ lạnh, anh hâm lại rồi ăn. 】

Tin nhắn gửi từ hai giờ chiều, nói rõ nguyên nhân Mẫn Doãn Kì chưa có trở về ăn cơm, không nghĩ tới hệ thống lùi lại đến bây giờ mới nhận được.

Kim Tại Hưởng chậm rãi nhìn tin nhắn đến hai lần mới đem điện thoại di động cất lại, ánh mắt chuyển tới mặt Mẫn Doãn Kì. Mẫn Doãn Kì đã ngủ, nửa khuôn mặt rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra sống mũi cùng cái trán trơn bóng.

Kim Tại Hưởng đứng lên, lấy tay đem chăn kéo xuống một ít, "Cũng không sợ ngộp chết."

Ở bên giường đứng một lúc, tay hắn nhẹ nhàng sờ sờ mặt Mẫn Doãn Kì. Da dẻ Mẫn Doãn Kì rất được, sờ lên trơn láng nhẵn nhụi, tay Kim Tại Hưởng lưu luyến một hồi lâu mới rút về, nhấn chuông để y tá để đổi thuốc nước.

Nửa đêm.

Bởi vì truyền dịch, Mẫn Doãn Kì nửa đêm tỉnh lại muốn đi toilet. Cậu vừa mở mắt ra liền thấy Kim Tại Hưởng đang dựa vào ghế ngủ. Vóc người Kim Tại Hưởng rất cao, một chân gập lại, một chân duỗi thẳng, hai tay ôm ngực khẽ cúi đầu, Mẫn Doãn Kì chỉ có thể nhìn thấy từ sống mũi trở xuống.

Lúc Kim Tại Hưởng đưa Mẫn Doãn Kì đến bệnh viện đã trễ, hắn chỉ tùy ý mặc quần áo, vạt áo sơ mi toàn bộ thả ở bên ngoài, tóc cũng không có chỉnh tề như thường ngày, trên chân thậm chí còn mang dép lê trong nhà, cùng với hình tượng thường ngày khác nhau một trời một vực.

Ban đêm hơi lạnh, nhìn hắn cứ như vậy bên giường trông coi chính mình, trong lòng Mẫn Doãn Kì ngũ vị tạp trần.

Kim tiêm trên tay cậu đã rút, trong dạ dày còn có chút không thoải mái, nhưng cũng có thể chịu đựng được. Mẫn Doãn Kì nhớ tới trước khi ngủ cậu còn hai bình thuốc nước cần truyền, tốc độ truyền thuốc nước rất chậm, Kim Tại Hưởng ít nhất đã ở bên cạnh trông coi hai giờ, thậm chí còn lâu hơn.

Thời gian hai người chung đụng rất ngắn, trong lòng Mẫn Doãn Kì, tính cách Kim Tại Hưởng thật sự không tính là tốt, miệng lại độc miệng muốn chết, thế nhưng tối hôm qua hắn so với bất luận người nào cũng làm cho cậu cảm giác an tâm hơn rất nhiều, cho dù nói chuyện vẫn độc miệng như trước, lại mang theo quan tâm rõ ràng.

Nhìn Kim Tại Hưởng đang ngủ, cậu đột nhiên có chút mờ mịt, không hiểu tại sao hắn lại đối với mình tốt như vậy.

Phát ngốc một hồi, Mẫn Doãn Kì xốc chăn lên muốn xuống giường đi toilet, lại phát hiện mình không có dép, ngay lúc đó, Kim Tại Hưởng đột nhiên tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chú ý tới động tác của Mẫn Doãn Kì, Kim Tại Hưởng đứng lên đi tới trước mặt, cau mày, "Em muốn đi đâu? Mới đỡ hơn liền không an phận?"

Ngẩng đầu nhìn nam nhân hơi mang theo biểu tình không vui, Mẫn Doãn Kì nói, "... Em muốn đi toilet."

"Không thoải mái sao? Tôi đi kêu bác sĩ." Kim Tại Hưởng cho là cậu lại muốn ói, quay người muốn đi kêu bác sĩ, ngay cả có chuông đầu giường cũng quên, Mẫn Doãn Kì vội vàng kéo hắn, "Chờ một chút."

Kim Tại Hưởng quay đầu lại nhìn cậu.

Mẫn Doãn Kì có chút lúng túng nói, "Không cần kêu bác sĩ, em chỉ... muốn đi toilet."

Có lẽ tối hôm qua bộ dạng Mẫn Doãn Kì ở nhà ói quá ấn tượng, Kim Tại Hưởng lần thứ hai xác nhận, "Không có gì không thoải mái sao? Chỉ là đi toilet?"

Mẫn Doãn Kì không nghĩ tới nam nhân lúc thường lạnh nhạt cao ngạo lại dùng vẻ mặt nghiêm túc kia hỏi cậu chuyện như vậy, không quá nguyện ý mà gật đầu, "Anh có thể đem dép cho em mượn một chút không?"

Lúc trước đến bệnh viện quá nhanh nên không giúp Mẫn Doãn Kì đi giày, ánh mắt Kim Tại Hưởng đặt lên đôi chân trần của Mẫn Doãn Kì một hồi, mãi đến tận khi Mẫn Doãn Kì có chút không được tự nhiên mà hơi co chân, mới không mặn không nhạt ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Mẫn Doãn Kì, đem dép lê của mình cho cậu.

"Cảm ơn." Mẫn Doãn Kì đi dép xong liền muốn đi vệ sinh.

"Muốn tôi ôm em đi không?" Kim Tại Hưởng hỏi.

"........." Nhớ tới tình cảnh Kim Tại Hưởng ôm chính mình xuống lầu, bên tai Mẫn Doãn Kì đều đỏ, nói câu không cần liền vội vã đi toilet.

Tâm tình Kim Tại Hưởng rất tốt, nằm ở trên giường chậm rãi xoay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro