13 Môi Chạm Môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ hai Mẫn Doãn Kì có tiết, hai người hẹn xế chiều đi cục Dân Chính đăng ký.

Sau khi ăn sáng xong, Kim Tại Hưởng đưa Mẫn Doãn Kì đến trường học, tới nơi liền dặn cậu, "Nhớ không được ăn đồ lạnh cùng đồ cay."

"Kỳ thực em cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu." Mẫn Doãn Kì nói, ngày đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.

"Vậy sao? Ai đau đến chật vật lăn lộn trên giường, nhất định phải là anh bồi ngủ mới ngưng lại?" Kim Tại Hưởng nói.

"........." Ai muốn anh bồi ngủ a!

Mẫn Doãn Kì đỡ trán, nói, "Em biết rồi, anh đi làm đi."

"Được, buổi trưa chờ anh cùng ăn cơm." Kim Tại Hưởng nói xong cũng lái xe ly khai.

Mẫn Doãn Kì thấy xe hắn đã đi xa, mới quay người tiến vào trường học.

Trên đường đến phòng học Mẫn Doãn Kì đụng phải anh em ngày đó cùng ăn cơm, nói chuyện mới biết Xá Trường cũng giống như cậu bị viêm dạ dày cấp tính, phỏng chừng là ăn thức ăn không sạch sẽ cùng ngày.

Mẫn Doãn Kì hỏi tình huống của Xá Trường một chút, biết tên đó đã không sao liền yên lòng, quyết định sau này vẫn là tự mình làm cơm thì tốt nhất.

Buổi sáng Mẫn Doãn Kì vốn là có bốn tiết, nhưng bởi vì trường học mời nhân viên cao tầng của một tập đoàn nổi danh đến diễn thuyết, kết thúc tiết thứ nhất, tất cả mọi người đều đến hội trường.

Lúc trước Mẫn Doãn Kì rất mong đợi với bài diễn thuyết lần này, cậu muốn nghe một chút kinh nghiệm cùng lời khuyên của người thành công, thế nhưng vừa nghĩ tới buổi chiều sẽ cùng Kim Tại Hưởng đi đăng ký, tâm tư của cậu toàn bộ bay đi, do dự, căng thẳng, kích động, còn có chút ngạc nhiên.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi lại nhớ đến sáng sớm Kim Tại Hưởng nói đúng buổi trưa chờ cậu ăn cơm, lẽ nào buổi trưa hắn muốn đến đây sao?

"Mẫn Doãn Kì, nghĩ gì thế?" Một xá hữu lên tiếng.

"Không có chuyện gì." Mẫn Doãn Kì lấy lại tinh thần, phát hiện mình thất thần, từ khi ở cùng với Kim Tại Hưởng số lần thất thần của cậu tăng lên không ít.

"Dạo này hay thấy cậu như vậy lắm, yêu đương cũng không đến nỗi trầm mê như vậy đi?" Người nọ trêu ghẹo nói, "Nhớ lần sau mang em dâu đi ăn một bữa cơm a."

Mẫn Doãn Kì cười cười không nói gì, đem tầm mắt chuyển lên khán đài.

Buổi trưa Kim Tại Hưởng tới đón Mẫn Doãn Kì ăn cơm, cân nhắc đến dạ dày của Mẫn Doãn Kì, hắn đặc biệt tìm một nhà hàng Quảng Đông.

Lúc ăn cơm Mẫn Doãn Kì nhớ tới diễn thuyết hôm nay, hỏi Kim Tại Hưởng, "Công ty của các anh lại có thể nhận lời mời như thế này sao?"

"Ừ, phòng Quan hệ xã hội phụ trách." Kim Tại Hưởng nói.

"Vậy công ty của anh sẽ nhận sinh viên tốt nghiệp khoá này đến thực tập sao?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

"Em muốn làm thực tập sinh?" Kim Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn cậu.

"Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Mẫn Doãn Kì nói. Kỳ thực trước kia cậu cũng nghĩ như vậy, Kim tập đoàn như vậy có rất nhiều người muốn chen vào, cậu cũng không ngoại lệ. Bất quá bây giờ lại có quan hệ này nọ với Kim Tại Hưởng, cậu liền có chút do dự, Kim Tại Hưởng miệng độc như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.

Quả nhiên, một giây sau cậu liền nghe Kim Tại Hưởng nói, "Ngoài miệng nói không, trong lòng lại rất muốn đi?"

"........." Mẫn Doãn Kì câm nín nhìn hắn, những lời này là có thể dùng như vậy sao?

"Em nghe nói công ty của anh trong khoảng nhận người rất nghiêm khắc, bình thường sẽ không nhận sinh viên mới tốt nghiệp." Mẫn Doãn Kì nói.

"Cũng không phải không được." Kim Tại Hưởng nhìn cậu, một bộ 'Em thì làm sao mà biết được'.

Mẫn Doãn Kì cùng hắn nhìn nhau vài giây, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Kim Tại Hưởng đợi không được cậu nói vài câu tốt, khó chịu mà gõ nhẹ trên mặt bàn, "Có muốn đến làm việc hay không?"

"Muốn." Mẫn Doãn Kì chân thành mà nói.

"Hm?" Kim Tại Hưởng nhấc cằm.

"Bất quá Kim tập đoàn quá xa vời, có lẽ em nên từ công ty nhỏ học lên thì tốt hơn." Mẫn Doãn Kì nói.

Loay hoay mãi không lừa được, Hưởng Cách Cách hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Mẫn Doãn Kì cúi đầu hé miệng không tiếng động mà nở nụ cười, không thuận ý anh đâu.

"Ơ! Hưởng nhi!"

Phía sau Mẫn Doãn Kì truyền đến một tiếng gọi, hai chữ 'Hưởng nhi' kéo dài dằng dặc, Mẫn Doãn Kì sặc một cái, theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng đang ngồi đối diện, liền thấy hắn đen mặt nhìn phía sau lưng cậu.

Ngoại trừ lần đầu đến Kim gia, đây vẫn là lần đầu tiên nghe có người gọi Kim Tại Hưởng là Hưởng nhi, hơn nữa còn là nơi công cộng, cậu phi thường hiếu kỳ ai mà gan to như vậy!!

Phác Trí Mẫn từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai Kim Tại Hưởng, "Hai ngày trước còn mượn rượu tiêu sầu, hôm nay sao có tâm tình đi ăn cơm vậy? Cũng không gọi tôi! Quá vô lương tâm đi!"

Kim Tại Hưởng khẽ liếc cái móng heo đang đặt trên vai hắn, Phác Trí Mẫn ngoan ngoãn thả ra, quay đầu lại nhìn thấy Mẫn Doãn Kì, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hoá ra là mang vợ bé nhỏ nhà cậu đến ăn cơm à? Xin chào, tôi là Phác Trí Mẫn."

Mẫn Doãn Kì khi nghe đến câu 'Mang vợ bé nhỏ nhà cậu đến ăn cơm' liền có chút bối rối, rồi nghe y chào hỏi mình, liền đứng lên gật đầu, "Xin chào, tôi là Mẫn Doãn Kì."

"Ồ ~ " Phác Trí Mẫn gật gật đầu, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"? " Mẫn Doãn Kì không rõ vì sao, cậu có đại danh đâu chứ?

"Ngồi xuống ăn cơm, không cần để ý đến y." Kim Tại Hưởng nói với Mẫn Doãn Kì.

"Đúng đúng đúng, ngồi xuống trước, chúng ta cùng ăn." Phác Trí Mẫn giống như quen biết mà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mẫn Doãn Kì.

"Cậu ngồi chỗ nào?" Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng mà hỏi, ánh mắt bén nhọn nhìn tay y.

Bàn tay đang kéo ghế của Phác Trí Mẫn dừng lại, giơ tay đầu hàng nói, "Được được được, tôi với cậu ngồi." Nói xong liền chạy qua phía Kim Tại Hưởng, chuẩn bị cùng hắn ngồi một chỗ, bất quá mới vừa đi tới Kim Tại Hưởng liền đem cái ghế bên cạnh đẩy đi chỗ khác, biểu thị không hoan nghênh y.

"........." Phác Trí Mẫn câm nín, "Tôi chỉ là muốn cùng ăn một bữa cơm thôi mà."

"Từ chối." Kim Tại Hưởng mặt than.

Mẫn Doãn Kì thực sự không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, thấy hai người đồng thời nhìn về phía cậu liền vội vã im tiếng.

"OK." Phác Trí Mẫn nói, "Hôm nay tôi không quấy rầy các cậu nói chuyện yêu đương, miễn cho có người lại muốn tìm tôi mượn rượu tiêu sầu."

"Nói xong thì phắn." Kim Tại Hưởng nói.

"Vậy tôi đi đây!" Phác Trí Mẫn nhún nhún vai.

Phác Trí Mẫn đi rồi, Kim Tại Hưởng nhìn Mẫn Doãn Kì nói, "Em mặt đỏ cái gì? Sao lúc này da mặt lại mỏng như vậy?"

Mới vừa mới nghe Phác Trí Mẫn nói hai người nói chuyện yêu đương, Mẫn Doãn Kì có chút không rõ, thế nhưng vừa nghe Kim Tại Hưởng nói cậu như vậy liền kỳ quái, người này nói mình ngày thường da mặt rất dày.

Nhưng là Phác Trí Mẫn nói đến xem, đối phương biết sự tồn tại của mình, còn biết quan hệ của mình với Kim Tại Hưởng. Chẳng lẽ là không chỉ người nhà Kim Tại Hưởng biết, mà ngay cả bạn bè của hắn cũng biết?

Nghĩ tới đây Mẫn Doãn Kì không khỏi nhìn Kim Tại Hưởng, mang theo nghi hoặc.

"Nhìn cái gì?" Kim Tại Hưởng hỏi.

"Bạn anh biết quan hệ của chúng ta sao?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

"Chúng ta có quan hệ gì?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Mẫn Doãn Kì trầm mặc, đáy mắt Kim Tại Hưởng đáy mắt chợt lóe một tia trào phúng nhàn nhạt, bưng canh lên uống, mới vừa nhấp một hớp liền nghe Mẫn Doãn Kì nói, "Quan hệ chồng chồng chưa cưới."

"Khụ!" Kim Tại Hưởng bị câu nói này làm sặc, suýt chút nữa đem canh trong miệng phun ra ngoài, vội vàng che miệng ho khan.

Mẫn Doãn Kì thấy thế vội vàng  đưa cho hắn khăn giấy, Kim Tại Hưởng tức giận nhìn về phía cậu, "Em nói chuyện có thể hay không..." Lời của hắn khi nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt Mẫn Doãn Kì bỗng nhiên dừng lại, có chút thất thần.

Khoảng thời gian hai người ở chung cho tới nay, đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng nhìn thấy Mẫn Doãn Kì lộ ra vẻ mặt này, đáy mắt hàm chứa ý cười rõ ràng, làm cho lòng hắn đều mềm nhũn.

Mẫn Doãn Kì lần đầu làm cho Kim Tại Hưởng nghẹn đến sặc nước, trong lòng có chút vi diệu. Thấy hắn thẳng tắp nhìn mình, Mẫn Doãn Kì ma xui quỷ khiến mà kêu một tiếng, "Hưởng Nhi."

"Em náo loạn cái gì?!" Kim Tại Hưởng cả giận nói.

Mẫn Doãn Kì cười đem giấy ăn nhét vào trong tay hắn, "Anh lau miệng đi, dính cả nước canh lên kìa." Nói xong chỉ chỉ khóe môi.

Kim Tại Hưởng hừ một tiếng, lấy giấy ăn lau lau, nghĩ thầm lần sau bắt em dùng thứ khác lau cho anh.

Buổi chiều các cặp tình nhân đến đăng kí ở cục Dân Chính chỉ có hai người bọn họ là nam, sau khi Mẫn Doãn Kì bước vào có chút không được tự nhiên, luôn cảm giác tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Kim Tại Hưởng vẫn là một bộ duy ngã độc tôn (ta là nhất), đối với người nào quăng ánh mắt tới đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Giao xong phí thủ tục, hai người qua một bên điền bảng.

Lúc Mẫn Doãn Kì viết xuống tên chính mình, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt, Kim Tại Hưởng lúc đó cùng với Kim Tại Hưởng hiện tại mang đến cho cậu cảm giác hoàn toàn khác nhau, không biết vì sao, trong lòng cứ như là đang mơ.

Cậu giương mắt nhìn Kim Tại Hưởng ở bên cạnh, phát hiện hắn đang cúi đầu điền thông tin, hắn viết rất nhanh, kiểu chữ phi thường đẹp đẽ.

Sau này mình sẽ cùng người này sống hết đời sao? Phải nói với ông nội như thế nào mới tốt đây, ông có phản đối hay không?

Mẫn Doãn Kì nghĩ như vậy, động tác ngừng lại.

Kỳ thực vừa nghĩ tới lúc trước Kim Tại Hưởng ở bệnh viện với mình, cảm giác tốt vô cùng.

"Em bị chứng ngẩn người giai đoạn cuối à?"

Bên tai vang lên thanh âm Kim Tại Hưởng, Mẫn Doãn Kì hoàn hồn liền thấy hắn một bộ 'Có bệnh sớm trị một chút' nhìn mình.

Mình thật sự muốn cùng cái tên miệng lưỡi độc ác này sống hết đời sao? Đột nhiên có chút mệt, một chút ôn nhu ở bệnh viện của Kim Tại Hưởng căn bản không sánh được.

Lúc này nội tâm Mẫn Doãn Kì khinh bỉ.

Sau khi điền xong bảng nộp lên, nhân viên công tác mang hai người đến khu đại sảnh tuyên thệ, vừa vặn có người đang ở đó tuyên thệ.

"Thật ngu xuẩn." Kim Tại Hưởng nói.

"Vậy thì không cần tuyên thệ?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

Cuối cùng hai người cũng không có tuyên thệ, trực tiếp đi đến chỗ chụp ảnh. Theo lời của Kim Tại Hưởng chính là: Có một số việc phải dùng hành động chứng minh, nói suông chỉ vô dụng.

Mẫn Doãn Kì cảm thấy rất chính xác, nếu tuyên thệ hữu dụng, xã hội cũng không có nhiều vợ chồng ly hôn như vậy.

"Tới gần một chút, gần thêm chút nữa." Thợ chụp ảnh cầm camera nói với hai  người.

Kim Tại Hưởng thờ ơ mà đứng, Mẫn Doãn Kì không có cách nào chỉ có thể dựa vào sát bên cạnh hắn, liền bị Kim Tại Hưởng ôm eo. Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy bốn chữ 'Yêu thương nhung nhớ' trên mặt Kim Tại Hưởng.

Mẫn Doãn Kì, "........."

Lấy giấy hôn thú màu đỏ từ trong tay nhân viên công tác, trong lòng Mẫn Doãn Kì từ căng thẳng biến thành thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật kết hôn rồi, cùng Kim Tại Hưởng. Mẫn Doãn Kì nhìn tờ giấy.

"Đi, về nhà." Kim Tại Hưởng đem tờ giấy nhét vào trong túi, kéo Mẫn Doãn Kì rời đi.

Lúc đi ra, Mẫn Doãn Kì nghe phía sau truyền đến tiếng thảo luận nho nhỏ.

"Trời ạ, đó có phải là tổng giám đốc Kim tập đoàn Kim Tại Hưởng không? Tôi đã từng thấy anh ấy ở trên tạp chí!"

"Đúng rồi! Tôi không nhìn lầm đi, anh ấy đến đăng ký kết hôn? Nam sinh bên cạnh anh ấy là ai vậy?"

"Nếu không phải đến kết hôn chẳng lẽ là đến ly hôn sao? Lại thêm một nam nhân độc thân rồi!"

"Kim tổng giám đốc so với trên ảnh thoạt nhìn anh tuấn hơn hẳn, nam sinh bên cạnh anh ấy cũng thật đẹp trai! Có thể chụp ảnh không nhỉ? Đây là một tin hot a!"

"Tốt nhất là đừng dại, lần trước có phóng viên chụp bậy cuối cùng cả toà soạn đều phá sản!"

Nghe đến mấy câu này, Mẫn Doãn Kì không khỏi nhăn mặt, kéo tay áo Kim Tại Hưởng, nhẹ giọng nói, "Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta..."

Kim Tại Hưởng nhìn tay cậu đang lôi kéo mình, mới nói, "Vậy thì sao chứ? Cùng anh kết hôn rất mất mặt?"

"Em không phải ý này, chỉ là..." Mẫn Doãn Kì ho nhẹ, "Chỉ là cảm thấy không quen."

"Muốn anh đi làm cho bọn họ câm miệng?" Kim Tại Hưởng hỏi.

"Thôi, không cần đâu." Mẫn Doãn Kì nói, sợ lúc trở về phỏng chừng lại càng gây nổi bật hơn.

Sau khi lên xe Kim Tại Hưởng khởi động xe rời đi, Mẫn Doãn Kì ngồi ở vị trí phó lái cầm giấy hôn thú màu đỏ ra nhìn.

Cậu nhìn chằm chằm bức ảnh của hai người ở trên giấy hôn thú cảm giác thật không chân thực. Cậu và Kim Tại Hưởng thật sự kết hôn rồi, mà lúc này trong lòng cậu cũng không có chống cự.

Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa

GIẤY HÔN THÚ

Người chứng nhận: Mẫn Doãn Kì.

Thật thần kỳ a! Mẫn Doãn Kì nghĩ thầm.

Trong lúc cậu nhìn đến xuất thần, Kim Tại Hưởng bên cạnh vươn tay lấy tờ giấy trong tay cậu, Mẫn Doãn Kì ngẩng đầu nhìn hắn.

Kim Tại Hưởng cau mày mà nhìn bức ảnh phía trên, rõ ràng không hài lòng lắm, "Thật xấu."

"Hả? Sao có thể a." Mẫn Doãn Kì nhìn kí một chút, cậu cảm thấy rất ổn, thợ chụp ảnh vừa nãy chọn trong mười mấy tấm mới trúng một tấm mặt Kim Tại Hưởng coi như không có thúi.

Kim Tại Hưởng xì một tiếng, "Thiếu mất dấu ấn."

Mẫn Doãn Kì nói, "Đâu có, này không..."

Lời của cậu bị Kim Tại Hưởng chặn lại, Kim Tại Hưởng một tay cố định gáy cậu, môi chạm môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro