14 Chồng à, mau dỗ em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên bị hôn Mẫn Doãn Kì cả người đều ngây dại, trợn mắt lên nhìn Kim Tại Hưởng gần trong gang tấc.

Đôi môi khô ráo ấm áp của Kim Tại Hưởng kề sát ở trên môi cậu, không có động tác thâm nhập hơn, chỉ là dính sát, dù chỉ chạm vào như vậy, cũng làm cho cậu tim đập như sấm, đầu óc nóng lên.

Chưa bao giờ có hành động thân mật như vậy, cứ như là có một bàn tay, xé ra phòng ngự của cậu, chạm vào tận sâu trong tim.

Kim Tại Hưởng vuốt nhẹ đôi môi Mẫn Doãn Kì rồi lui lại, ném tờ giấy hôn thú trong tay cho Mẫn Doãn Kì, thấy cậu còn đang sững sờ, nói, "Ý anh nói là dấu ấn của anh."

Oanh ——

Câu nói này giống như cái công tắc, đem Mẫn Doãn Kì từ trong mộng lôi ra, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, thấy tầm mắt Kim Tại Hưởng theo phản xạ mà quay mặt ra ngoài cửa sổ.

"Gan nhỏ như chuột." Kim Tại Hưởng cười nhạo.

Trong nháy mắt Mẫn Doãn Kì không biết chuyện gì xảy ra, sự dũng cảm bắt đầu bành trướng, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn Kim Tại Hưởng, môi mím lại gắt gao.

Kim Tại Hưởng thấy thế, hừ một tiếng, "Sao, nói em hai câu còn không được? Tính tình thật lớn..."

Chưa nói xong thì đôi môi mềm mại chạm lên, Kim Tại Hưởng không kịp phản ứng lại thì Mẫn Doãn Kì đã ly khai, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy nhìn ngoài cửa sổ. Tư thế này làm Kim Tại Hưởng Tình không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ thấy cần cổ trắng nõn của cậu đỏ như tích huyết.

Mẫn Doãn Kì hôn hắn? Chủ động?!

Lúc Kim Tại Hưởng ý thức được cái này, bên tai xẹt qua một luồng điện, tê dại, trên môi còn có chút đau, là bị Mẫn Doãn Kì đụng. Hắn nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của Mẫn Doãn Kì, cơ hồ có thể tưởng tượng sự mềm mại của nó, không nhịn được muốn đưa tay sờ lên, vừa mới động tay liền bị một tiếng kèn đánh gãy.

Đèn xanh sáng.

"... Moẹ, hoá ra là gan báo." Cuối cùng Kim Tại Hưởng chỉ có thể tàn nhẫn mà nói câu nói này.

Mẫn Doãn Kì vừa nãy chỉ là nhất thời bị Kim Tại Hưởng làm ấm đầu mới hành động như vậy, sau khi làm xong chính cậu cũng choáng váng, tim đập mạnh như là một ngọn núi lửa nhỏ muốn muốn nổ tung, nham thạch nóng bỏng đem cậu bao phủ lại.

Cậu hôn Kim Tại Hưởng.

Cậu chủ động hôn Kim Tại Hưởng.

Oh My God!! Cậu thế mà lại chủ động hôn Kim Tại Hưởng!!

Trong lòng Mẫn Doãn Kì bị hành động của chính mình doạ sợ một phen!! Không chỉ là không hề cảm thấy chán ghét khi hôn môi với Kim Tại Hưởng. Chỉ cảm thấy môi của hắn rất nóng, chỉ là dán vào thôi đã muốn đem cậu thiêu cháy.

Sau đó hai người đều không nói gì, quay về nhà chính Kim gia một chuyến.

Biết hai người ngày hôm nay đi đăng ký, Kim Tố Á nói đầu bếp chuẩn bị không ít đồ ăn, nghe nói thân thể Mẫn Doãn Kì không thoải mái, bà còn đặc biệt căn dặn đầu bếp làm cho Mẫn Doãn Kì chút cháo.

"A Kì ăn nhiều một chút, mới mấy ngày không gặp, người liền gầy đi trông thấy." Kim Tố Á nói, "Cũng không biết A Hưởng chăm sóc con kiểu gì nữa."

"Chuyện không liên quan tới anh ấy, là con ăn nhầm thức ăn." Mẫn Doãn Kì nói.

"Vừa mới đăng ký mà đã bảo vệ nó như vậy a?" Kim Tố Á cười nói.

"........." Mẫn Doãn Kì yên lặng im lặng.

Một bên Kim Tại Hưởng tâm tình sung sướng mà cấp Mẫn Doãn Kì gắp bông cải xanh: "Thưởng cho em."

Mẫn Doãn Kì, "........." Kim đại gia này ban thưởng cũng thật là đặc biệt.

Kim Tố Á, "........."Sao bà lại sinh ra đứa con trai đần như vậy.

"Đúng rồi, đã đăng kí rồi, chọn ngày làm lễ cưới đi? Hai con nghĩ sao?" Kim Tố Á nói.

"Kết hôn là đại sự, không thể qua loa." Lão gia tử nói.

"Hỏi em ấy." Kim Tại Hưởng nói.

"A, không cần đâu..." Mẫn Doãn Kì nói, làm lễ cưới... Viễn cảnh kia quá đẹp, không thể tin được.

"Chủ yếu là ý muốn của các con, không làm cũng không có chuyện gì, chỉ có điều là gia trưởng hai bên vẫn muốn cùng nhau ăn bữa cơm, tụ họp một chút." Kim Tố Á nói.

Gia trưởng Mẫn Doãn Kì chỉ có một mình ông nội, nhưng cậu vẫn chưa nói cho ông nội biết chuyện của cậu với Kim Tại Hưởng, lo lắng sẽ kích thích đến ông.

"Chậm một chút đi." Kim Tại Hưởng nói, "Chờ con an bài thời gian."

Mẫn Doãn Kì ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng khẽ động.

"Vậy được, chỉ cần A Kì không ngại là tốt rồi."Kim Tố Á nói.

"Không ngại ạ." Mẫn Doãn Kì vội vàng nói, đây là điều cậu hy vọng nhất, như vậy cậu mới có thời gian nghĩ kỹ làm sao cùng ông nội nói chuyện.

"Để cho chúng nó tự an bài đi." Kim Liên Thừa nói.

"Ăn cơm trước đã." Kim Tố Á nói.

Bữa cơm này tuy rằng địa điểm cùng người đều như lần trước không hề khác nhau, thế nhưng tầm tình Mẫn Doãn Kì thay đổi. Cậu phát hiện Kim Tố Á thật sự là một người mẹ rất ôn nhu, trong mắt luôn mang theo ý cười, nói chuyện cũng là dùng lời nhỏ nhẹ, khiến người khác cảm thấy phi thường thân thiết cùng thoải mái.

Kim Liên Thừa kiệm lời, thế nhưng đối với chuyện của cậu cùng Kim Tại Hưởng dù không nói thêm gì, nhưng cũng nghiêm túc nói hai người phải bao dung lẫn nhau.

Mà lão gia tử lại càng không cần phải nói, đối với chuyện này vẫn luôn vui vẻ.

Trước khi rời đi, Kim Tố Á kéo Mẫn Doãn Kì lại nói, "A Hưởng tuy rằng tính tình có chút không tốt, nhưng cũng không có ý gì xấu, nhiều năm như vậy cũng không thấy nó đi tìm ai, nếu nó kiên trì kết hôn với con, nhất định là có lý do. Hai người sống chung chính là rèn luyện lẫn nhau, tính nó ương ngạnh, phiền con bao dung nó nhiều hơn."

"Người đừng nói như vậy." Mẫn Doãn Kì vội nói, "Anh ấy kỳ thực đối với con tốt vô cùng, rất chăm sóc con."

"Vậy thì tốt." Tố Ái đưa tay sờ đầu cậu, cười nói, "Con là đứa trẻ tốt, nhưng đừng ủy khuất chính mình, có chuyện gì nói với ta, ta giúp con làm chủ."

Nụ cười của Kim Tố Á quá ôn nhu, trong mắt mang theo thương yêu đối với tiểu bối, làm cho Mẫn Doãn Kì chưa từng cảm thụ quan ái của cha mẹ lập tức bị bắt làm tù binh, mắt cậu bất giác đỏ lên, gật gật đầu.

Trên đường trở về Mẫn Doãn Kì đều nghĩ về những lời của Kim Tố Á. Suy nghĩ của cậu và Kim Tố Á giống nhau, vẫn cảm thấy Kim Tại Hưởng cùng cậu ký kết không chỉ là bởi vì đơn giản là gán nợ như vậy, với điều kiện của Kim Tại Hưởng, hắn muốn đối tượng két hôn nào mà không có, hà tất chịu thiệt mà đưa cho hắn một sinh viên nhỏ quê mùa đến bên cạnh.

Mặc dù Mẫn Doãn Kì biết chính mình so với học sinh bình thường thì ưu tú hơn một chút, nhưng cũng không ưu tú đến nỗi được một người như Kim Tại Hưởng nhìn trúng.

Cho nên cậu đối với việc này vừa mơ hồ vừa hiếu kỳ.

"Em mau soi gương." Kim Tại Hưởng đột nhiên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Mẫn Doãn Kì.

"Sao?" Mẫn Doãn Kì hỏi.

"Lửa trong mắt em đốt cháy anh." Kim Tại Hưởng nói.

"........." Mẫn Doãn Kì lúc này mới phản ứng mình vừa nãy nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng, không khỏi ngượng ngùng nói, "Nói nhăng nói cuội gì đó."

"Mẹ anh nói với em cái gì về anh?" Kim Tại Hưởng thay đổi đề tài.

"Sao anh biết?" Mẫn Doãn Kì kinh ngạc.

"Lúc nói chuyện em nhìn anh ba, bốn lần, em cho là anh mù sao?" Kim Tại Hưởng nói.

"Sao anh biết là em nhìn anh?" Mẫn Doãn Kì đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, "Anh luôn nhìn em, có đúng không?"

Nói xong lời này hai người đều sửng sốt, Kim Tại Hưởng liền nhanh chóng đáp lại: "Em tưởng bở cái gì?"

Mẫn Doãn Kì cũng chỉ là theo bản năng phản ứng, nói xong cũng cảm thấy không đúng, mà khi nhìn thấy Kim Tại Hưởng vì bị mình chọc thủng nội tâm liền tức giận, liền cảm thấy buồn cười, kỳ thực nam nhân này thật sự không khó ở chung như cậu nghĩ.

"Bác gái nói chúng ta phải ở chung hoà bình." Mẫn Doãn Kì nói.

"Bận tâm vớ vẩn." Kim Tại Hưởng nói.

"Bác gái cũng là vì muốn tốt cho chúng ta." Mẫn Doãn Kì nói.

"Cho nên em nên ngoan ngoãn một chút." Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn cậu.

"........."

Rõ ràng là anh luôn luôn độc miệng với em.

Trong lòng Mẫn Doãn Kì phun tào một câu, nghĩ đến lời Kim Tố Á, liền nói, "Bác ấy rất quan tâm anh."

"Đã biết." Kim Tại Hưởng hừ một tiếng.

Mẫn Doãn Kì cười cười, không nói gì thêm, trong lòng lại nhớ hai người tự xưng là cha mẹ dùng chính mình để trả nợ kia, e rằng ở trong lòng bọn họ chưa bao giờ vì chính mình mà cân nhắc nửa phần đi.

Kim Tại Hưởng đột nhiên lái xe dừng lại ven đường, một tay nắm cằm Mẫn Doãn Kì, đem mặt cậu xoay lại, "Bộ dáng muốn khóc lên là có ý gì?"

"Em không có." Mẫn Doãn Kì phản bác.

"Xì." Kim Tại Hưởng nở nụ cười, giọng mang theo ghét bỏ, "Thật nên để cho em nhìn một chút xem bộ dáng bây giờ của em là gì."

"Bộ dáng gì?" Mẫn Doãn Kì đưa tay muốn gỡ bỏ tay hắn, vừa mới động liền bị hắn đè lại một bên.

Kim Tại Hưởng kề sát vào mặt Mẫn Doãn Kì, hai người cách nhau không quá 3 cm, hắn hừ một tiếng, nói, "Một bộ 'Chồng à, mau dỗ em đi', anh thực sự là không nhìn nổi!!!"

Mặt Mẫn Doãn Kì liền đỏ, "Anh nói bậy gì đó?! Mau buông ra..."

Kim Tại Hưởng đến sát hơn, môi trực tiếp chạm vào môi Mẫn Doãn Kì, tay nắm cằm Mẫn Doãn Kì hơi dùng sức, Mẫn Doãn Kì liền bị đau mà mở răng, hắn nhân cơ hội đem đầu lưỡi đi vào, chạm được đầu lưỡi ấm áp nhuyễn trượt của Mẫn Doãn Kì.

Mẫn Doãn Kì ngay cả giãy dụa đều quên, ngơ ngác mà mặc hắn ở trong miệng mình trêu đùa, đầu lưỡi linh hoạt tựa như muốn ở trong miệng cậu dời sông lấp biển, đem phần thịt mềm trong cổ họng liếm qua một phen vẫn không vừa lòng, cứ quấy lấy đầu lưỡi cậu hấp duyệt.

Mẫn Doãn Kì cảm giác tim đều ngừng đập, cứng đơ một chỗ không dám động.

Sau khi rởi khỏi miệng Mẫn Doãn Kì, bàn tay Kim Tại Hưởng thả lỏng ra, ngón tay cái vuốt nhẹ đôi môi ướt át của cậu, thấy cậu một bộ 'Hồn bay phách tán', không khỏi cau mày đẩy cậu một cái, "Tỉnh lại đi, đừng có làm như muốn thăng thiên."

Mẫn Doãn Kì đột nhiên hoàn hồn, một tay che miệng mình, trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng.

"Bộ dáng này của em làm như anh ăn luôn đầu lưỡi em không bằng." Kim Tại Hưởng nói.

Lời này của hắn làm cho Mẫn Doãn Kì nhớ tới lúc nãy hắn ở trong miệng chính mình tùy ý thiêu lộng, đầu óc 'Oanh' một tiếng nổ tung.

"Anh, anh... Có thể đứng đắn một chút hay không hả?" Mẫn Doãn Kì đỏ mặt nói.

"Anh hôn vợ mình gọi là không đứng đắn?" Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"........." Mẫn Doãn Kì nhớ tới hai người buổi chiều vừa mới kết hôn, chỉ có thể tìm cớ, "Ở bên ngoài như vậy không tốt lắm."

"Ồ." Kim Tại Hưởng nói, "Ý của em là về nhà tiếp tục đúng không?"

"Không phải!"

"Nghe lời em." Kim Tại Hưởng nói xong thì khởi động xe.

Mẫn Doãn Kì bụm mặt, dựa lưng vào ghế không còn gì để nói.

"Được." Kim Tại Hưởng đột nhiên lên tiếng.

Mẫn Doãn Kì để tay xuống nhìn về phía hắn, nghe thấy hắn nói, "Không nên nghĩ thì đừng nghĩ, không có tác dụng gì."

Mẫn Doãn Kì nhìn gò má Kim Tại Hưởng, sắc mặt Kim Tại Hưởng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cậu lại có cảm giác Kim Tại Hưởng biết cậu đang suy nghĩ gì, dùng phương thức như thế an ủi cậu.

Trong nháy mắt, Mẫn Doãn Kì cảm giác bở vì câu nói này mà trong lòng xúc động không thôi, há miệng, "Tại Hưởng..."

"Có nhiều thời gian rảnh như vậy, không bằng nghĩ đến chồng em nhiều một chút." Kim Tại Hưởng nói.

"........." Mẫn Doãn Kì lấy tay che mặt, quyết định không nói chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro