#17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izana đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả dũng khí đi qua cũng không có, trong lòng vừa đau đớn vừa phẫn nộ, chỉ có thể ở đó lẳng lặng nhìn takemichi cười nói cùng người đàn ông xa lạ, thật lâu sau, izana xoay người trở về xe.

"Lúc đầu tôi còn có chút lo lắng, nhưng mà sau khi gặp cậu, tôi nghĩ không có ai thích hợp hơn cậu nữa."

Giọng điệu của người đàn ông rất bình thản, nhưng lại tràn ngập ý luyến tiếc, y lấy ra hai bản hợp đồng, đưa đến trước mặt takemichi:

"Nếu chúng ta đều không có vấn đề gì, vậy thì ký tên đi."

"Ừm, đương nhiên là tốt rồi."

Takemichi đương nhiên không có ý kiến gì, đây là cậu đã tranh thủ cùng quan sát rất lâu, bản thân cậu đối với phương diện hợp đồng hiểu biết cũng không ít, lại có 007 xem qua, tất nhiên sẽ không xuất hiện sai sót gì.

Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, takemichi liếc nhìn thời gian, cùng người đàn ông kia tạm biệt

Đi ra khỏi quán cà phê, takemichi quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, đang cúi đầu tựa vào bên cạnh xe, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn. Nhưng chỉ riêng vóc dáng ưu việt kia cũng đủ để cho nhiều người muốn theo đuổi.

Takemichi đi tới, nhẹ giọng mở miệng:

"Izana-kun, anh còn chưa đi sao?"

Trong lòng izana đau đớn, theo bản năng cảm thấy takemichi đang đuổi hắn, trong lòng sinh ra một loại ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả, thậm chí muốn đem người trước mặt mang về nhà, không để cho bất cứ kẻ nào dám mơ ước.

Nhưng rất nhanh, loại suy nghĩ này đã bị áp chế, izana lộ ra một nụ cười, che giấu những suy nghĩ đen tối vào trong lòng, mở cửa xe, ở vị trí ghế phụ lấy ra một cái ly ngay từ đầu đã ấm áp.

"Đây là sữa socola..."

Hắn cười khổ thu tay lại:

"Em uống một chút nha, anh sẽ uống ly khác."

Takemichi nhìn izana, đôi mắt lập tức rũ xuống, khóe miệng hơi cong lên, nhận lấy sữa socola trong tay hắn, thuận thế ngồi vào ghế phụ.

"Vừa hay tôi cũng khát nước, cảm ơn Izana-kun."

Sữa socola nóng và lạnh đều có hương vị khác nhau, nhưng sữa socola ấm hương vị cũng không phải là tốt nhất, nhưng takemichi không có bất kỳ sự bất mãn nào:

"Rất ngon, cảm ơn."

Izana ngẩn người, ngón tay đặt ở bên người run rẩy, hoá ra trên thế giới này thật sự có một người có thể khiến trong lòng mình luôn cảm thấy lo lắng, chỉ là một câu nói, một cử chỉ, cũng có thể động đến tâm tình của hắn. Cảm xúc tiêu cực bị bỏ rơi trong lòng izana được trấn an, ngồi trở lại xe.

"Vừa rồi tôi đi ký một hợp đồng."

"Hợp đồng?"

"Ừm."

Takemichi lấy tài liệu ra, mấy chữ chuyển nhượng cửa hàng đập vào tầm mắt izana.

"Lúc trước vẫn muốn làm cái gì đó, về sau gặp được vị tiên sinh này, cửa hàng thú cưng nhà bọn họ vừa hay cần chuyển nhượng, tôi cũng muốn làm một chút chuyện yêu thích, hơn nữa cũng có thể giết thời gian, nên quyết định hẹn gặp."

Thì ra là như vậy, trong lòng izana bình tĩnh lại, chút căng thẳng và hận ý cũng chậm rãi biến mất.

Chuyện tình cảm không phải có thể nảy sinh ngày một ngày hai, nhưng đồng thời cũng không phải trong một thời gian ngắn mà có thể dễ dàng từ bỏ.

Takemichi vẫn còn tình cảm với izana, đây cũng là sự nắm chắc và vốn liếng mà chisukiru đã từng nói với izana, izana luôn là người rất tự tin, thậm chí có thể dùng từ kiêu ngạo để hình dung, nhưng nếu việc có liên quan đến i, hắn ngoài ý muốn có chút sợ hãi.

"Em còn đi đâu nữa không? Anh đưa em đi."

"Izana-kun, công ty còn có việc. Ngày nào anh cũng đến chỗ tôi, cũng không thể cứ vậy hoài được, tôi cảm thấy..."

Lời tiếp theo takemichi còn chưa nói xong, nhưng izana đã đoán được ý tứ của cậu, hít sâu một hơi, izana mở miệng:

"Chuyện của công ty anh đã xử lý xong rồi, trước khi theo đuổi em, anh đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, anh không muốn em nghĩ rằng anh chỉ nói suông mà thôi."

"Nếu...nếu tới sớm thì tốt rồi."

Takemichi mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo một chút chua xót, quay đầu ra ngoài cửa sổ, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, giống như là đang tự mình lẩm bẩm, nhưng lại khiến trái tim izana như bị dao cắt xén.

"Anh biết bây giờ anh nói gì em cũng sẽ không tin, nhưng anh vẫn nguyện ý chờ em, đợi đến khi em cho anh một thân phận, có thể đứng ở bên cạnh em."

Hai người cũng không nói gì nữa, nhưng hai trái tim lại đập cùng một nhịp, tình cảm sâu kín trong đáy lòng chưa từng biến mất nay ngược lại càng thêm mãnh mẽ, phá từng lớp đất chui ra.

Izana thật sự rất nghiêm túc, chính bản thân hắn cũng dần dần phát hiện trong quãng thời gian này, takemichi đã sớm chiếm một phần lớn trong cuộc sống của hắn, thì ra thích một người là một chuyện vui vẻ và hạnh phúc như vậy.

Hắn theo bản năng nghĩ đến món ăn yêu thích của takemichi, xem xét khẩu vị của takemichi, nhớ rõ thói quen nấu cơm của takemichi, nhớ rõ bộ phim và màu sắc mà takemichi thích, hắn giống như một thiếu niên lần đầu biết yêu, thể hiện sự nhiệt tình của mình trước mặt cậu.

Takemichi nhìn hoa tươi và quà vặt mỗi ngày đều được đổi mới ở trong nhà, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có chút ngọt ngào, izana người này, lúc không nghiêm túc thì chỉ biết nói lời hoa ngôn xảo ngữ, đến khi thật sự nghiêm túc lại có hơi ngốc.

Cửa hàng thú cưng đã khai trương, izana tự nguyện giúp đỡ, lau dọn sạch sẽ, trang trí đơn giản, việc gì có thể làm đều tự mình giành lấy, không ai có thể nhìn ra đây lại là tổng giám đốc oai phong đào hoa, bị bệnh sạch sẽ, tính tình nóng nảy một thời.

Chẳng qua cho dù có là tổng giám đốc bá đạo đến đâu cũng phải chịu cái gọi là deadline, các dự án trong công ty không thể lúc nào cũng giải quyết từ xa được, izana về nhà lên kế hoạch ổn thoả, mới làm ra phương án xem như là ổn định ở hai bên.

"Tình trạng của kuro đã tốt hơn nhiều rồi, sau khi trở về chỉ cần chú ý không để vết thương chạm vào nước, đừng để bị nhiễm trùng là được."

Takemichi cẩn thận bế con mèo trong tay qua, bé mèo giống như luyến tiếc ôm chặt cánh tay takemichi, làm chủ nhân của nó đỏ cả mắt.

"Thằng nhóc thối, thấy trai đẹp là không chịu buông, uổng công tao nuôi mày lâu như vậy!"

Chủ nhân chọt chọt vào mũi bé mèo, ôm nó bỏ vào lồng, trước khi rời đi còn nói lời tạm biệt với takemichi.

Cậu nhìn con mèo nhỏ màu trắng bên cạnh đang cọ chân cậu, khom lưng bế nó lên:

"Keki, lại quậy phá cái gì rồi?"

"Anh thấy keki là đang ghen."

Izana không biết ở đâu ra từ cửa bước vào, mặc một bộ âu phục, trong tay còn mang theo hộp thức ăn bọc trong vải hoa nhí, rất tương phản với khí chất tổng thể của hắn.

Nhiệt độ của thành phố S luôn cao hơn những nơi khác, áo khoác âu phục của izana khoác lên cánh tay, phía sau áo sơ mi trắng ướt đẫm một mảng:

"Người nó thích được người khác thân mật, sẽ ghen tị."

Lời này của hắn không hề kiêng dè, mấy cô gái nhỏ trong cửa hàng thú cưng đều cười ra tiếng, mỗi ngày đều đến đây làm việc, hiển nhiên đối với một màn này cũng không thấy có gì lạ.

Mặt takemichi đỏ bừng, sờ bộ lông mềm mại của bé mèo trắng trong lòng, nhìn người bên cạnh đem hộp cơm đặt sang một bên.

"Không phải nói họp sao, sao lại quay về?"

"Sợ em ăn không ngon."

Izana đặt áo khoác sang một bên, xắn tay áo lên, hoàn toàn không còn bộ dáng đúng đắn trước kia, lộ ra một cánh tay vững chắc, bế con mèo trắng lại:

"Trời quá nóng, anh có nấu đồ ăn thanh đạm, em ăn một chút đi."

Trời nóng takemichi liền không thích ăn, izana không muốn nhìn takemichi gầy đi, liền thức khuya học công thức nấu ăn, tay nghề hiện tại cũng coi như rất tốt.

"......Cảm ơn."

"Em không cần nói cảm ơn với anh."

Izana nở một nụ cười ôn nhu với cậu, ánh mắt mang theo sự yêu chiều, đối với hắn mà nói, takemichi nguyện ý cho hắn cơ hội để bù đắp đã là trân quý lắm rồi.

____
Sửa lại xíu 💦


_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro