#17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi há miệng không trả lời, nhưng xúc động trong ánh mắt lại là thật, còn có tình ý ẩn giấu trong đó không có chút giả vờ nào.

Cậu không trả lời, kakucho cũng không vội, ngồi bên giường đưa tay vuốt ve sợi tóc của takemichi, dáng vẻ vô cùng thân mật lại tự nhiên, dù sao động tác như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

"Vì sao lại thích em? Em không tốt..."

"Em rất tốt, không ai tốt hơn em, cũng không có ai thích hợp hơn em."

Kakucho vươn tay nâng hai má takemichi lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt ôn nhu:

"Ngay lần đầu tiên anh gặp em, anh đã có một suy nghĩ và cảm xúc khó hiểu, không ngờ lại phát triển thành tình huống như hiện tại. Nếu anh biết anh sẽ thích em, anh chắc chắn sẽ yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Takemichi ngẩn ra, hơi suy nghĩ mà mở miệng, ánh mắt mang theo chút khiếp sợ nhưng lỗ tai lại càng đỏ, cậu rũ mắt xuống, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay kakucho, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm."

"Ừm, ý của em là gì? Takemichi không nói rõ ràng, anh sẽ hiểu lầm."

"Ý em là, anh không cần theo đuổi nữa, em muốn ở bên anh."

Có lẽ những lời này đã dùng hết dũng khí của tiểu dẫn đường, mặt takemichi đỏ bừng, Kimi bên cạnh lại làm nũng không ngừng cọ cằm báo đen, Shiki cũng đặc biệt sủng nịnh, vươn móng vuốt nhẹ nhàng ấn Kimi vào lòng, liếm lông cho nó.

Hành vi thân mật của hai thú lượng tử khiến người ta không thể nhìn thẳng, kuro ghét bỏ chạy ra khỏi phòng, takemichi cũng không dám ngẩng đầu nhìn tới.

"Tối hôm qua ôm anh khóc cũng không biết xấu hổ, sao lúc này lại thẹn thùng rồi?"

Kakucho cố ý kề sát lỗ tai takemichi, rõ ràng thấy vành tai nhỏ phấn hồng run lên, thật giống như tai mèo.

"Em là, là say rượu..."

"Uống say là có thể ôm người làm nũng, trêu chọc xong liền chạy, em là lưu manh sao?"

Kakucho dùng sức, đẩy takemichi lên giường, trong biển ý thức đưa ra chỉ thị cho Shiki, đối phương rất ăn ý cõng Kimi của takemichi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, vẫn duy trì tư thế mập mờ như vậy, takemichi chỉ cảm thấy gương mặt trước mặt mình khiến người ta có chút kích động, trong lòng cậu cũng hơi không khống chế được.

007 nhìn thấy cảnh tượng này, tự giác trở lại thức hải xử lý lỗi hệ thống, quyết định chờ hai ba tiếng sau mới đi ra, nhưng lần này nó thật sự đã đoán sai.

Kakucho cúi đầu, dùng mũi cọ cọ mũi takemichi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, nựng hai má cậu:

"Lát nữa anh phải đi trường học, Takemichi có thể ở nhà một mình không?"

"Đương nhiên có thể, em cũng không phải là con nít..."

Takemichi bị bộ dáng ôn nhu cưng chiều của kakucho làm cho xấu hổ, rũ mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương:

"Anh đến trường học làm gì..."

Mặc dù có chút thẹn thùng nhưng trong giọng điệu takemichi vẫn mang theo ý tứ làm nũng, giọng nói của cậu vốn rất dễ nghe, sau khi thả nhẹ lại càng khiến lòng người run rẩy, ánh mắt kakucho thâm sâu, nhìn chằm chằm vào môi takemichi, thầm nghĩ nếu cậu dùng giọng điệu này nói gì đó, chỉ sợ hôm nay hắn sẽ không đi ra ngoài.

"Chuyện này phải giải quyết."

Ánh mắt kakucho trở nên tàn nhẫn, giọng điệu cũng cứng rắn:

"Anh biết em đã biết người đứng sau là ai, cũng biết em không muốn làm gì với cô ấy, nhưng làm em tổn thương không phải là việc nhỏ. Anh sẽ lấy lại công bằng cho em."

"......Nhưng cô ấy chắc cũng không phải cố ý, là em đột nhiên xuất hiện, làm phiền anh quá nhiều..."

"Nói ngốc gì đấy."

Kakucho hôn lên trán takemichi, giọng điệu thương tiếc:

"Là cô ấy có tâm tư không nên có, còn em rất tốt."

Takemichi không nói gì, ôm lấy kakucho, nằm ở trong lòng đối phương trong chốc lát.

Thời gian hẹn với hiệu trưởng là 10 giờ sáng, kakucho chuẩn bị bữa sáng xong mới rời khỏi căn hộ của cậu, chờ đến khi hắn đến trường thì phòng hiệu trưởng đã đầy người.

Hiệu trưởng, washi, còn có hai người đàn ông cũng mặc quân phục, kakucho vừa vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt của hai người đàn ông này.

"Kakucho-kun, đến đây, hai vị này chắc cậu đã biết."

Kakucho gật đầu, khẽ khom lưng với hai người trước mặt:

"Hanagaki nguyên soái, Hanagaki tướng quân."

"Thầy kakucho, ngưỡng mộ đã lâu."

Gia tộc kakucho cũng được coi là một gia tộc lớn giống như Hanagaki gia, cho nên Hanagaki Roijn và Hanagaki shigyo cũng đã từng nghe qua kakucho.

Nhìn hai người đàn ông khí thế bất phàm trước mặt, còn có khuôn mặt giống nhau của bọn họ, trong lòng kakucho đã có đáp án, hắn quả thật chưa từng nghĩ tới phương diện này, nhưng mà như vậy rất tốt, bối cảnh càng vững chắc, mới có thể bảo đảm được danh dự của takemichi.

"Hanagaki nguyên soái, Hanagaki tướng quân, chuyện này là học viện quân sự chúng tôi không xử lý tốt, thật sự xin lỗi vì đã để bác sĩ Hanagaki bị phỉ báng như vậy."

Giọng điệu hiệu trưởng đầy áy náy, cúi đầu trước Roijn nhưng lại được đối phương đỡ dậy.

"Là michi thằng bé không muốn quá phô trương, hơn nữa việc này cũng không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý làm, không liên quan gì đến học viện quân sự."

Roijn tuy rằng đau lòng con trai của mình bị nhiều người vũ nhục, nhưng cuối cùng ông vẫn là có lý lẽ, sẽ không tùy ý.

"Chuyện này là lỗi của tôi."

Biểu tình của washi không tốt lắm, tháo mũ ra đặt ở cánh tay, vẻ mặt u ám cùng tự trách:

"Là tôi không sớm phát hiện ra vấn đề, cũng không có bảo vệ tốt cho tiểu thiếu gia, tôi..."

"Washi, đừng nói như vậy, chuyện này không có ai sai cả, cậu không cần tự trách, nhưng người chịu trách nhiệm về chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

"Rõ!"

Washi chào kính lễ, trong ánh mắt tuy rằng mang theo đau đớn nhưng biểu tình lại rất kiên định.

Shigyo vẫn đứng bên cạnh kakucho, anh luôn cảm thấy trên người đối phương có một cảm giác đặc biệt quen thuộc với mình, suy nghĩ một lát, shigyo phóng thích ra một tia tinh thần lực, sau đó biểu tình thay đổi, chỉ là còn chưa đợi anh lên tiếng thì đã đến lúc thực hiện kế hoạch.

"Sinh viên và các phương tiện truyền thông đã ở trong hội trường, chúng ta bây giờ đi qua đó."

"Ừm, shigyo, đi thôi."

"......Dạ, cha."

Shigyo liếc nhìn kakucho một cái, đè nén vấn đề ở trong lòng, đi theo phía sau Roijn.

Lần này bọn họ sẽ tổ chức một hội nghị phát sóng trực tiếp ở trường để làm rõ cho takemichi, nhân sự và thiết bị đã sẵn sàng.

Chương trình phát sóng trực tiếp này đã được lan truyền trên khắp seihan, và sự thật sẽ được tiết lộ vào ngày hôm nay.

"Đờ mờ! Tôi đã nói bác sĩ Hanagaki là người tốt mà mấy người không tin! Bây giờ chờ bị vả mặt đi!"

"Còn không phải sao, gia tộc to lớn, là con trai của nguyên soái, em trai của tướng quân, chính Đế quốc muốn bảo vệ hậu duệ quân nhân nên mới không cho anh ấy đi tiền tuyến làm quân y, kết quả còn bị mấy người vũ nhục!"

"Thật sự ghê tởm vãi, một đám người bị người ta dắt mũi, nếu bác sĩ Hanagaki không có bối cảnh như vậy, e là đã sớm bị mấy người hại chết rồi."

Trên mạng đám người vốn đứng về phía takemichi nở mày nở mặt, những người còn lại chỉ có thể xấu hổ cùng áy náy, muốn xóa bỏ những lời nói trong quá khứ.

"Tất cả những người từng nhục mạ Takemichi tiên sinh, chúng tôi đều đã thông qua seihan thu thập chứng cứ, sẽ căn cứ vào pháp luật của seikan để tiến hành xử lý, học sinh quân sự sẽ hủy bỏ việc học, hủy bỏ tư cách thăng chức sau khi gia nhập quân đội ba năm. Đồng thời kẻ tạo ra tin đồn sẽ bị bắt giữ, hy vọng tất cả mọi người sẽ hợp tác."

Kakucho nói xong đoạn này, chương trình phát sóng trực tiếp cũng chấm dứt, washi nói với Roijn một tiếng, liền theo lệnh bắt giữ vội vàng rời đi với sắc mặt thâm trầm.

Đoàn người đi vào phòng nghỉ, shigyo đột nhiên bước lên, trong ánh mắt khó hiểu của Roijn và hiệu trưởng, túm lấy cổ áo kakucho, dấu hôn màu đỏ liền đập vào mắt anh. Shigyo cắn răng, giọng nói lạnh lùng:

"Michi bây giờ đang ở đâu, cậu và em ấy có quan hệ gì?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro