Chính văn 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1

Chương 1

Editor : MoonLight

Beta : Prin

Lãnh Dạ mở to mắt.

Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ*, xuống chút nữa là một bức tranh có kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý treo trên bức tường đối diện, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ.

Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra lồng ngực trần trụi, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt.

Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ lấy tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt.

Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này?

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra.

Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là mình bị đối phương tập kích, bắn trúng rồi mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu?

Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường.

Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi chân trần đứng trên thảm. Cảm giác choáng váng đầu quá mãnh liệt, thân thể hắn lảo đảo một cái, vội vàng đỡ lấy đầu giường bên cạnh. Vừa đỡ liền thấy được bàn tay mình: màu da trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tựa như bàn tay của nghệ sĩ đàn dương cầm.

Hắn nhất thời sửng sốt, đây căn bản không phải tay mình! Hắn làm sát thủ mười mấy năm, luôn luôn rèn luyện bắn súng và cách đấu thuật, ngón tay hẳn là thô dài có lực hơn nữa lòng bàn tay phủ đầy vết chai. Nhưng bàn tay trước mắt này quả thực nhẵn nhụi như gốm sứ, một vết sẹo cũng không có, càng miễn bàn đến vết chai.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sờ mặt mình, Lãnh Dạ càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, vội vàng đi tới trước gương, vừa nhìn thấy gương mặt người trong gương nhất thời khiếp sợ hít sâu một cái.

Trong gương xuất hiện một người trẻ tuổi khoảng 17, 18 tuổi. Ngũ quan như dùng bút mực tàu vẽ lên, đường cong lưu sướng* mà tinh xảo, đậm nét cổ điển, lông mi dài mảnh, con ngươi đen láy thâm thúy, liếc mắt một cái phảng phất như bị hút hồn. Thân hình mảnh khảnh, khóe môi hơi hơi giơ lên, mặt không chút thay đổi cũng như đang thản nhiên mỉm cười.

Diện mạo này cũng quá...

Lãnh Dạ bởi vì nhìn thấy khuôn mặt người trong gương mà sửng sốt, lập tức ý thức được người này chính là bản thân mình hiện tại.

Dùng sức nhéo hai má, xác nhận mình không phải đang nằm mơ, hắn bắt đầu tự hỏi tất cả tiền căn hậu quả*.

Mình trước đó bị một tay súng bắn tỉa bắn trúng trái tim, khẳng định chết không thể nghi ngờ, mà người trong gương hoàn toàn không phải mình. Lãnh Dạ cũng hoàn toàn không biết người này.

Chẳng lẽ ... mình sống lại?

Nghĩ đến đây Lãnh Dạ nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Hắn vẫn luôn kiên định ủng hộ thuyết vô thần không tin quỷ quái, thần linh gì đó, mà hiện tại...

Nhìn người trong gương mi mục như họa*, tín ngưỡng của hắn bắt đầu dao động.

...

Chú thích :

Phục cổ : thiết kế theo khuynh hướng thời cổ

Lưu sướng : lưu loát, rõ ràng

Tiền căn hậu quả : nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay

Mi mục như họa : gương mặt như được vẽ lên

Chương 2

Editor : MoonLight

Beta : Prin

P/S : mình biết là nhiều bạn không quen đọc hiện đại văn mà xưng Ta - Ngươi nhưng vì là phần cãi nhau giữa người yêu cũ của "Lãnh Dạ" với Lãnh Dạ nên mình không biết xưng hô thế nào để phù hợp cả. Thân !

Sau khi tỉnh táo lại, Lãnh Dạ bắt đầu xem kĩ bản thân hiện tại.

Người trong gương trần như nhộng, eo lưng tinh tế nhưng lại không quá mức gầy yếu, cũng nhìn ra được từng có một chút rèn luyện.

Bụng bằng phẳng, xuống chút nữa là hai đôi chân thon dài, lòng bàn chân hơi lún vào trong thảm mềm mại, mắt cá chân tiêm gầy hữu lực*, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt, da thịt trắng nõn và tấm thảm tối màu hình thành đối lập rõ rệt.

Thân thể này rõ ràng còn đang phát dục, thuộc về thân thể thiếu niên bình thường, nhưng so ra chất lượng tốt hơn.

Nhưng hấp dẫn Lãnh Dạ không phải thân thể này, mà là dấu hôn phủ đầy thân thể này, từ cần cổ đi xuống, trải từ lồng ngực lan tràn đến đùi, kể cả trong đùi đều có, thậm chí còn có mấy dấu răng kề bên bộ vị bí ẩn giữa hai chân, nhìn thôi cũng khiến cho người ta suy nghĩ miên man, dùng ngón chân nghĩ cũng biết trước đó phát sinh chuyện gì.

Xem ra đứa nhỏ này còn rất phóng đãng. Nhưng Lãnh Dạ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hôn ngân khoa trương như vậy, không thể tưởng tượng được loại nữ nhân nào có thể hung tàn như thế...

Cửa sổ mở ra, tầm nhìn bên ngoài rộng rãi, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trên mặt đất ánh lên vệt sáng lốm đốm, làn gió nhẹ thổi qua, bức màn trắng muốt theo gió bay lên.

Có chút lạnh.

Hắn đóng cửa sổ, tùy tay lấy áo sơ mi trên đầu giường mặc vào.

Áo sơ mi hơi rộng, rõ ràng không phải của hắn, sau khi mặc vào dài qua nửa người hắn, gần như đến đầu gối, ống tay áo cũng dài quá cánh tay hắn, mặc vào quả thực giống như mặc váy.

Lãnh Dạ nhíu mày, trong gương bản thân nhìn qua cũng không lùn, dáng người của chủ nhân áo sơ mi này nhất định cực kỳ cao lớn.

Trên bàn có một phong thư, trong thư là một thiệp mời kết hôn.

[ To Văn Hạo Kiệt thân mến :

Ngày 7/4/2012, Vương Tuấn Nam cùng Vu Tiêu Tiêu tổ chức hôn lễ, xin mời tới chia vui cùng chúng tôi.]

Xem ra chủ nhân của thân thể này tên là Văn Hạo Kiệt. Hạo Kiệt hạo kiếp, thật đúng là tên hay, Lãnh Dạ châm chọc nghĩ.

Bên cạnh thiệp mời là một khung ảnh, bên trong khung ảnh là Văn Hạo Kiệt cùng một nam nhân dáng người cao lớn hẳn là chủ nhân của áo sơ mi Lãnh Dạ đang mặc, nam nhân cực kỳ tuấn tú, Văn Hạo Kiệt so với hắn thấp hơn gần một cái đầu, một bộ tư thế chim nhỏ nép vào người, hai người ôm nhau thực thân mật , hơn nữa không phải thân mật bình thường, Văn Hạo Kiệt cười rất ngọt ngào, bộ dáng kia ai nhìn cũng nghĩ là một đôi tình nhân đang trong thời kỳ cuồng nhiệt.

Mí mắt Lãnh Dạ giật giật, có một loại cảm giác cực kỳ không tốt.

Nguyên lai là gay.

Như vậy hôn ngân này không phải nữ nhân làm ra mà là nam nhân...

Vừa nghĩ đến trước đó không lâu thân thể này mới bị một người nam nhân cao lớn đặt dưới thân, Lãnh Dạ lập tức nổi da gà.

Thảm dưới tủ đầu giường có một lọ thuốc bị rơi xuống, viên thuốc rải rác khắp nơi, Lãnh Dạ nhặt lên xem nhãn ngoài.

Thuốc ngủ.

Tầm mắt dừng ở lọ thuốc, Lãnh Dạ dường như có thể hiểu được mình vì sao sống lại : bạn trai kết hôn, cô dâu cũng là nữ, mỹ thiếu niên mất hết can đảm nhất thời luẩn quẩn trong lòng uống thuốc ngủ phí hoài bản thân, hồn phách rời khỏi thân thể, sau đó bị Lãnh Dạ chiếm mất.

Thật sự là một người vừa đáng thương lại đáng buồn.

Trên mặt hiện lên một chút cười lạnh khinh thường, Lãnh Dạ chán ghét đem lọ thuốc ném vào thùng rác, bởi vì vẻ ngoài mà đối với Văn Hạo Kiệt có chút ấn tượng tốt nháy mắt tan thành mây khói.

Hắn chán ghét kẻ yếu, nhất là người có tâm lý yếu đuối.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng giống như đòi mạng .

Lãnh Dạ còn chưa mặc quần, nhưng bởi vì bị làm cho phiền lòng cũng lười mặc, trực tiếp đi mở cửa, dù sao áo sơ mi đủ dài để che khuất.

Mở cửa ra, một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, Lãnh Dạ phải hơi hơi ngẩng đầu mới có thể đối diện với hắn, gương mặt nam nhân có chút quen thuộc, đúng là người đàn ông trong ảnh.

Nhìn thấy Lãnh Dạ mặc như vậy, biểu tình nam nhân nguyên bản lạnh lùng nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

" Có chuyện gì sao?" Lãnh Dạ không kiên nhẫn hỏi.

Nam nhân không trả lời, mà trực tiếp giơ tay lên, hung hăng tát hắn một cái : " Tiện nhân!"

...

Chú thích :

Tiêm gầy hữu lực : mảnh khảnh nhưng có lực

Chương 3

Editor : MoonLight

Beta : Prin

Lãnh Dạ kiếp trước là sát thủ, tốc độ phản ứng so người thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng tình huống ngoài ý muốn xảy ra liên tiếp khiến hắn có chút phân thần, không kịp trốn tránh nên bị tát trúng.

Tiếng bàn tay đánh xuống thanh thúy mà chói tai, hai má Lãnh Dạ bị đánh có chút chết lặng, miệng phảng phất có vị rỉ sắt.

Nam nhân tức giận chỉ vào mũi Lãnh Dạ bắt đầu mắng: " Ta biết ngươi không phải thứ gì tốt, nhưng không biết ngươi lại đê tiện như vậy, cư nhiên dám phá hôn lễ của ta? Ngươi đem ảnh chụp này gửi cho ta là có ý gì? Còn gọi điện cho ta nói muốn tự sát, haha, cho ngươi một trăm lá gan ngươi cũng không dám! Vì lừa ta đến đây còn mặc như vậy, muốn câu dẫn ta sao? Đáng tiếc thân thể ngươi ta đã sớm chơi chán, đưa đến trước mặt ta ta cũng lười liếc mắt một cái, cũng không soi gương nhìn xem, bộ dáng hiện tại của ngươi có bao nhiêu đê tiện!"

Lãnh Dạ mắt lạnh nghe hắn cuồng loạn chửi bới xong, biểu tình không thay đổi. Nếu là mình trước kia, có người dám làm với hắn như vậy, hắn đã sớm đem người nọ chặt làm tám khối ném vào trong sông cho cá ăn.

Nhưng hiện tại, tình huống giống như phim truyền hình cẩu huyết lúc 8h ngược lại gợi lên hứng thú của hắn.

Ngu ngốc phụ lòng nam PK khổ tình tiểu bạch thỏ?

Thú vị...

Không bằng chơi trước đã.

Lãnh Dạ cười như không cười hỏi : "Ảnh chụp gì?"

"Còn giả không biết? Chính là ảnh chụp ngươi và ta chụp chung, ngươi còn không biết xấu hổ đưa cho người khác xem!". Nói tới đây biểu tình của nam nhân có vẻ trốn tránh.

Xem ra là diễm chiếu*

"Ngươi làm sao biết là ta gửi?"

"Ngươi còn dám nói dối?" Nam nhân giận không thể kiềm chế : "Có thể làm ra loại chuyện này trừ ngươi ra còn có ai? Còn tự mình gửi tới hộp thư của Tiêu Tiêu, biết địa chỉ của cô ấy chỉ có ngươi thôi."

Lãnh Dạ đột nhiên cảm thấy Văn Hạo Kiệt thật sự đáng thương, thủ đoạn vu oan như vậy đại khái chỉ có nam chính não tàn phim cẩu huyết mới có thể tin tưởng, nam nhân này lại có thể tin không nghi ngờ, thực sự không thể bình luận thêm.

Thức nhân không rõ ...

Lãnh Dạ lại hỏi: "Nhà cô dâu rất giàu có sao?"

"Chuyện này liên quan gì đến ngươi?" Mặt của nam nhân lập tức tối đi, rõ ràng bị nói trúng điểm yếu.

Xem ra, thật đúng là cẩu huyết.

Khóe miệng Lãnh Dạ giơ lên: "Cảm giác làm con rể ở nhờ thế nào, đã sửa họ chưa? "

"Ngươi!" Mặt nam nhân đỏ bừng lên, gân xanh ở huyệt thái dương giật giật, xem ra bị tức giận không nhẹ, miệng quát to: "Tiện nhân!". Hắn dường như chỉ biết mắng hai chữ này.

Mắt thấy bàn tay của nam nhân lại muốn đánh xuống, Lãnh Dạ cười lạnh một cái, hơi hơi nghiêng đầu, dễ dàng né tránh.

Lãnh Dạ nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn sặc sỡ lóa mắt đến mức làm người không thể rời tầm mắt.

Nam nhân nhất thời nhìn tới phát ngốc.

Ngay sau đó, một quyền của Lãnh Dạ đã hung hăng đấm trúng bụng hắn, chỉ một quyền, thân thể cao lớn của nam nhân đã ầm ầm ngã xuống đất.

Nhìn nam nhân thống khổ rên rỉ trên mặt đất, trên mặt Lãnh Dạ hiện lên tươi cười lạnh lùng.

So với mình trước kia, hiện tại khối thân thể này thực sự quá yếu, sức lực cũng cực kỳ nhỏ, nhưng Lãnh Dạ làm sát thủ mười mấy năm cũng không phải để không, dù thân thể gầy yếu, đối phó với một người bình thường cũng chỉ cần động động ngón út, những nơi yếu hại của thân thể hắn biết rất rõ ràng, có hàng trăm loại phương pháp trong vài giây có thể khiến cho nam nhân này thống khổ chết đi.

Nhưng Lãnh Dạ cũng không tính toán ra tay kết thúc nhanh như vậy.

Hắn muốn chơi đùa trước.

...

Chú thích :

Diễm chiếu : ảnh 18+

Chương 4

Editor : MoonLight

Beta : Prin

"Ngươi dám đánh ta?" Nam nhân ôm bụng trừng mắt khó tin nhìn Lãnh Dạ, biểu cảm trên mặt bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo.

"Ta nghĩ ngươi thích chơi SM" Lãnh Dạ châm chọc nói.

"Hỗn...Khốn kiếp ! Tí nữa xem ta xử lý ngươi như thế nào, khụ khụ khụ ! "

Nam nhân thống khổ ho khan, uy hiếp đứt quãng lại không có khí thế gì, nhìn qua có chút đáng cười.

" Hả?" Lãnh Dạ khiêu mi, có hứng thú hỏi : "Ngươi tính xử lý ta như thế nào?"

"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu !"

"Hửm?" Lãnh Dạ cười lạnh, nhìn vẻ mặt nam nhân thống khổ tựa như nhìn con kiến bé nhỏ không đáng kể.

Nam nhân bị ánh mắt hắn chọc giận, hung tợn mắng : "Tiện nhân!".

Từ nãy tới giờ, người này giống như chỉ biết mắng hai chữ này, Lãnh Dạ cũng không bị chọc giận, ngược lại cảm thấy đáng cười.

Lãnh Dạ nâng chân lên đạp trên hạ thân của nam nhân.

Thân thể nam nhân nháy mắt cứng nhắc : "Ngươi muốn làm gì?"

"Chơi ngươi". Lãnh Dạ lời ít ý nhiều nói.

Mệnh căn bị người khác đạp dưới chân, là nam nhân đều sẽ bị dọa, nam nhân mặt đầy khẩn trương nói : " Ngươi đừng làm chuyện điên rồ"

"Cái gì là việc điên rồ?" Lãnh Dạ cười cực kỳ yêu mị, giật giật bàn chân, ở khố hạ nam nhân nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái : "Là như thế này sao." Lại tăng thêm vài phần khí lực, chậm rãi nghiền nghiền : "Hay là như vậy?"

"A!" Khoái cảm khác thường từ bộ hạ truyền tới, nam nhân nhịn không được hừ một tiếng.

Lãnh Dạ từ trên cao nhìn xuống thấy hắn cố nén biểu cảm vui thích, lại tăng thêm động tác, ngón chân lướt qua khố quần nam nhân.

Quần hắn chất liệu rất tốt bóng loáng mà mềm mại, hầu như không có một chút lực cản.

"Bỏ chân ra!" Trên mặt nam nhân biểu hiện một chút khuất nhục lấy tay muốn đẩy chân Lãnh Dạ ra.

Lãnh Dạ hung hăng giẫm một cước xuống.

Nam nhân lập tức kêu thảm thiết.

Lãnh Dạ mắt lạnh nhìn gương mặt hắn vặn vẹo, lạnh lùng nói : "Còn động ta liền trực tiếp biến ngươi thành thái giám."

Khóe mắt nam nhân trào ra nước mắt, thống khổ nói không ra lời : "A, ngươi điên rồi..."

Lãnh Dạ mỉm cười không nhanh không chậm nghiền đạp khố quần nam nhân.

Khoái cảm và đau nhức luân phiên mà đến, cả người nam nhân run rẩy, "thứ đó" không khống chế được mà ngẩng đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ và nhục nhã, cố gắng muốn dùng lý trí đè nén xuống, ngược lại cảm giác lại càng mãnh liệt, Lãnh Dạ từ trên cao nhìn xuống như một đế vương cao cao tại thượng.

Người đã từng là người yêu lúc này giống như hoàn toàn biến thành một người khác, lãnh huyết mà cao ngạo, biểu cảm khinh thường khiến hắn cảm thấy cực kỳ khuất nhục, nhưng không cách nào kháng cự lại khoái ý mãnh liệt .

Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, hai tay nam nhân bắt lấy khung cửa, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh.

"A, xin...xin ngươi, mau dừng lại..."Nam nhân bắt đầu hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trên trán tràn đầy mồ hôi.

Lãnh Dạ tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn.

"Ngô...A! Khụ...không chịu nổi, giết ta đi..." Nam nhân bắt đầu nói năng lộn xộn.

Bởi sự trêu chọc của Lãnh Dạ nam nhân rất nhanh liền đạt tới cao trào, vô lực nằm trên mặt đất thở phì phò, ánh mắt tan rã, tựa như một con cá chết.

Một chân Lãnh Dạ đạp lên lồng ngực, cúi đầu nhìn hắn : "Hiện tại nói xem ai rốt cục mới là tiện nhân? "

Ánh mắt nam nhân dường như muốn phun ra lửa : " Văn Hạo Kiệt ta muốn giết ngươi !"

"Ta không phải là Văn Hạo Kiệt, ta tên là Lãnh Dạ."

Lời nói lạnh lùng truyền từ trên xuống, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy như mực, trong lòng nam nhân đột nhiên sinh ra sự sợ hãi khó hiểu.

...

Chương 5

Editor : MoonLight

Beta : Prin

Nam nhân giãy giụa đứng dậy bị Lãnh Dạ giẫm trở về.

Nam nhân phẫn nộ : "Buông!"

"Rốt cuộc ai mới là tiện nhân?" Lãnh Dạ lại hỏi.

"Cút ngay!" Nam nhân vươn tay muốn đẩy chân Lãnh Dạ ra.

Lãnh Dạ nâng chân lên, nhẹ nhàng dùng lực, nam nhân liền kêu thảm ngã xuống.

Chống lại ánh mắt nam nhân vừa sợ vừa giận, Lãnh Dạ nói : "Nhắc nhở ngươi một lần nữa, người dám cùng ta đối nghịch đều không có kết cục tốt"

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Nam nhân bắt đầu phát điên.

"Không được tốt lắm, tiếp tục chơi ngươi mà thôi." Lãnh Dạ đem chân di vào khố hạ hắn, lại tiếp tục nghiền áp.

Cả người nam nhân nhất thời cứng nhắc.

"Đừng như vậy Hạo Kiệt, ta sai rồi còn không được sao?" Nam nhân thực sự không chịu nổi bắt đầu hạ thấp .

Lãnh Dạ lại chỉ lạnh lùng mỉm cười.

Dưới sự tra tấn của Lãnh Dạ, nam nhân đầu tiên là phản kháng, nhưng mỗi lần lại bị Lãnh Dạ không chút tốn sức đạp về, sau đó bắt đầu cầu xin tha thứ, Lãnh Dạ lại chỉ cười lạnh không nói, thủy chung không có ý tứ bỏ qua cho hắn.

Cửa phòng mở ra, nửa thân thể của nam nhân ngã ra ngoài hành lang, Lãnh Dạ đứng ở cửa.

Không qua bao lâu liền có người đi qua.

Đối phương là một nam một nữ, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức hóa đá.

Chỉ thấy một thiếu niên tuyệt sắc toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nửa che đậy lộ ra xương quai xanh cùng với một mảnh nhỏ lồng ngực, đi chân trần đạp lên hạ thân của một nam tử dáng người khôi ngô, không ngừng nghiền áp, nam nhân bị giẫm lên thì sắc mặt đỏ bừng, miệng phát ra tiếng rên rỉ khó giữ.

Thấy có người đi qua nam nhân vội vàng im miệng, cố gắng không để mình phát ra âm thanh, sắc mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ lên.

Lãnh Dạ đối với đôi nam nữ khẽ cười một cái.

Nụ cười này khiến cho hai người kia xem phát ngốc.

"Như thế nào, xem đủ chưa?" Lãnh Dạ cười như không cười hỏi.

Lúc này hai người mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng né tránh tầm mắt : "Xin lỗi, làm phiền hai người."

Nói xong liền chạy chối chết.

Nhưng lúc đi đến góc khuất hai người lại vụng trộm quay đầu liếc nhìn Lãnh Dạ một cái.

Bản thân bị nhục nhã còn bị người khác nhìn thấy, nam nhân rốt cuộc tan vỡ, giọng nói mang theo nức nở hỏi Lãnh dạ :" Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi : "Rốt cuộc ai là tiện nhân?"

" Là ta ! Ta là tiện nhân được không, ta là tiện nhân đệ nhất thế giới này!" Nam nhân mang theo khóc nức nở rít gào nói.

Lãnh Dạ thực vừa lòng với câu trả lời này.

Ở dưới chân Lãnh Dạ nam nhân lại đạt tới cao trào, thoát lực thở phì phò, ánh mắt mê ly, không có khí lực để giãy giụa.

Lãnh Dạ thu chân lại, rốt cuộc lười liếc hắn một cái, trở lại phòng, ở tủ quần áo tìm quần áo thích hợp để thay.

Đổi xong quần áo Lãnh Dạ rời đi.

Bước qua nam nhân cũng không thèm liếc mắt một cái, dưới chân giống như chỉ là một đống rác rưởi hình người.

Nam nhân gian nan bò từ dưới đất lên nhìn bóng dáng Lãnh Dạ dần dần đi xa, trăm tư không thể giải, chỉ cách một ngày mà thôi, thiếu niên này dường như hoàn toàn thay đổi, tuyệt tình cao ngạo đến mức khiến trái tim người ta băng giá. Tuy rằng là cùng khuôn mặt, nhưng lúc này lại đột nhiên tỏa ra một loại hấp dẫn khiến người không thể bỏ qua, trước đó hắn cảm thấy thiếu niên này rất đẹp mà thôi, nhưng không có nội hàm, hoàn toàn là một cái gối thêu hoa, chơi không được bao lâu sẽ chán, hiện tại cá tính đột nhiên đại biến lại có một loại lực hấp dẫn không nhỏ.

Nam nhân nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên trở nên trống trơn.

Tuy rằng bị chỉnh thực thảm, nhưng hắn bắt đầu hối hận với quyết định của mình, nhưng đã chậm hết thảy, tất cả đã không thể cứu vãn.

...

Chương 6

Edit + Beta : Prin

Lãnh Dạ bắt đầu hưởng thụ cảm giác trở thành một người khác.

Kiếp trước, hắn rất sớm đã trở thành một sát thủ, sinh hoạt cơ bản bị các loại âm mưu lấp kín, cơ hồ không có chút sinh hoạt cá nhân nào.

Từng nhìn thấy cái chết nhiều lần, mình lại trực tiếp chết một lần, Lãnh Dạ đương nhiên trải qua nhiều sự đời, hắn tính toán dùng cơ thể hiện tại để bắt đầu một cuộc sống sinh hoạt mới, thầm nghĩ sẽ có mục đích sống, không giống như trước kia, chỉ là một cỗ máy lãnh huyết giết người.

Hai tay đút vào túi quần bò, Lãnh Dạ đi dạo không mục đích trên đường.

Không ít người đi qua hắn đều nhìn hắn một cái, đại bộ phận trong mắt những người đó đều mang theo kinh diễm.

Lãnh Dạ không khỏi nhíu mày, ngoại hình kiếp trước của hắn cũng không tệ, nhưng chỉ là thuận mắt mà thôi, sẽ không đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác, hiện tại lại phảng phất thành nam châm hút sắt, tuy rằng cũng không có gì không thoải mái, nhưng Lãnh Dạ vẫn vào cửa hàng trang phục ven đường mua mũ lưỡi trai với mắt kính, che khuất gương mặt của mình.

Nơi hắn ở hiện tại là G thị, là một thành phố rất phồn hoa, thực trùng hợp trước kia nhà hắn cũng ở nơi này, hắn tính toán về nhà trước đã.

Nhà hắn ở khu nhà trung tâm cao cấp, cách nơi này cũng không xa, đi đường không tới nửa giờ đồng hồ.

Đứng ở trước cửa nhà, Lãnh Dạ mới nhớ tới mình không có chìa khóa, nhưng đối với hắn cũng không phải vấn đề gì, làm sát thủ nhiều năm, hắn đã sớm học cách phá khóa, một ít tủ sắt khóa với hắn cũng không là gì, tuy rằng không phải dân chuyên nghiệp, nhưng không quá phức tạp thì đối với hắn cũng chỉ như là một bữa ăn sáng.

Cửa được mở ra, nhìn thấy cảnh tượng căn phòng quen thuộc, nội tâm Lãnh Dạ nảy lên một trận cảm xúc khó hiểu, tuy rằng nơi này là nhà hắn, nhưng lúc này hắn đã là một người khác.

Lãnh Dạ vào nhà, đóng cửa lại.

Không biết vì nguyên nhân gì, thời gian hắn sống lại so với thời gian tử vong cũng cách đây mấy tháng, nhưng trong nhà vẫn sạch sẽ, đồ vật không có chút bụi, phảng phất như có người đã dọn dẹp qua, nhưng địa điểm nhà hắn chỉ có hắn biết, hắn cũng không có người thân hay bằng hữu, Lãnh Dạ cảm thấy có điểm kỳ quái, chẳng lẽ nơi này có người xa lạ vào ở, nhưng vì sao lại giúp hắn quét tước, vệ sinh nhà? Cũng quá vô lý đi, hơn nữa đối với một sát thủ mà nói, đây tuyệt đối không phải việc gì tốt .

Nhưng mặc kệ như thế nào, có thể về nhà mới là tốt nhất.

Buổi tối, Lãnh Dạ tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.

Mới vừa đi đến phòng khách, cửa phòng đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh, tựa như có người mở cửa.

Lãnh Dạ nhất thời cảnh giác , trốn ra sau sô pha.

Cửa mở ra, có người đi đến.

Lãnh Dạ ló đầu ra, cẩn thận nhìn ra phương hướng cửa trước, hắn vốn tưởng là khách không mời mà đến, lại không nghĩ rằng người tới lại là người ngoài dự kiến của hắn.

Người đến là một nam nhân trẻ tuổi, một thân y phục thường ngày màu đen, dáng người cao gầy, tỉ lệ rất tốt, đường cong khuôn mặt như được tạc lên, biểu cảm lạnh lùng khiến khí chất cả người hắn có vẻ rất lạnh tuấn, con mắt thâm thúy.

Xem qua ngoại hình, nam nhân giống như một người mẫu nam trên sàn catwalk, chỉ là Lãnh Dạ biết rõ con người có gương mặt đẹp đẽ này không lương thiện như vẻ ngoài.

Viêm Phi.

Trước kia Lãnh Dạ làm tại tổ chức sát thủ của y, đã biết y là một trong mười đại nhân vật hắc đạo.

Chẳng qua, hắn đến nơi đây làm gì?

Lãnh Dạ cảm thấy có điểm kỳ quái, hắn cùng Viêm Phi cũng không thân quen gì, trước kia tại tổ chức cũng không tiếp xúc qua, mình chết hẳn toàn bộ tổ chức đều đã biết, chẳng lẽ Viêm Phi vì thế mà đến? Còn không chỉ một lần? Chỉ là nghĩ tới trường hợp kia Lãnh Dạ liền nổi một thân da gà, cũng quá quỷ dị đi.

Viêm Phi vừa vào liền biết trong phòng có người, tầm mắt quét xung quanh phòng một lượt, lạnh lùng mở miệng : "Xuất hiện đi, không cần trốn"

Lãnh Dạ đứng lên, từ phía sau sô pha đi ra.

Nhìn thấy Lãnh Dạ, Viêm Phi nhất thời sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.

Lãnh Dạ lúc này trần như nhộng. Bởi vì hình thể thay đổi, quần áo trước kia của hắn cũng không thể mặc được, hắn rời khỏi nhà Văn Hạo Kiệt mà không mang theo bộ quần áo nào, vì thế không có gì để mặc cả, dù gì cũng không có người khác, lại không nghĩ tới người tìm tới cửa lại là lão đại trước kia.

Đây được xem là vận đào hoa sao? Nam nhân một người lại một người đến, còn chuyên chọn thời điểm mình không mặc quần áo mà đến. Lãnh Dạ châm chọc nghĩ.

...

Chương 7

Edit + Beta : Prin

"Cậu là ai?" Viêm Phi hỏi Lãnh Dạ.

"Lãnh Dạ." Lãnh Dạ có vô số giả danh, tại tổ chức trước kia dùng là một trong số đó, tên hắn chân chính là Lãnh Dạ, trước kia trừ hắn ra bên ngoài không có bất luận kẻ nào biết, bất quá hắn hiện tại không tính toán lại ẩn tàng.

"Cậu ở trong này làm gì?" Viêm Phi lại hỏi.

"Tôi ở nơi này."

"Cậu với chủ nhân trước kia của ngôi nhà này có quan hệ gì?"

"Quan hệ rất thân mật" Đây là tra hộ khẩu sao? Lãnh Dạ cảm thấy thực khó chịu, vì thế bắt đầu đánh thái cực.

Câu trả lời của Lãnh Dạ khiến Viêm Phi hơi hơi nhăn lại mi, rõ ràng không quá vừa lòng, nhưng Lãnh Dạ không cho y có cơ hội tiếp tục hỏi, hỏi ngược lại:"Vậy anh là ai?"

"Cậu không cần thiết phải biết."

"Anh và chủ nhân trước đây của ngôi nhà này có quan hệ gì?" Lãnh Dạ đem vấn đề vừa rồi Viêm Phi hỏi hỏi trở lại.

Viêm Phi rõ ràng không thích bị người khác hỏi như vậy, vì thế lạnh lùng nói:"Lập tức rời khỏi nơi này."

"Vì cái gì?" Lãnh Dạ nhướng mi.

Ánh mắt Viêm Phi lập tức lạnh xuống, vừa rồi y mới nhìn thấy Lãnh Dạ có điểm kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới cư nhiên là một thiếu niên tuyệt sắc , nhưng thái độ thiếu niên lúc này khiến hắn cảm thấy phi thường không thoải mái, đổi lại bình thường Viêm Phi đã sớm trực tiếp đưa người này xuống địa ngục rồi, nhưng lần này y nhịn xuống .

Y không muốn ở trong này giết người, bởi vì nơi này là nhà của người kia.

Viêm Phi không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Dạ.

Khí thế của Viêm Phi rất cường đại, nếu là người bình thường bị hắn nhìn chằm chằm như vậy đã sớm bị dọa đến hai chân nhũn ra , nhưng Lãnh Dạ lại khác, hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất, liền coi đối phương như đại ma đầu giết người không chớp mắt .

Nhún vai, Lãnh Dạ trở về phòng mặc quần áo, tuy hắn cũng không quá để ý, nhưng cả người trần truồng đứng trước mặt một nam nhân khác cảm giác có chút là lạ.

Lãnh Dạ hoàn toàn không đem Viêm Phi vào trong mắt, điều này làm cho Viêm Phi cảm thấy ngoài ý muốn, lấy địa vị hiện tại của y, bất luận kẻ nào đều phải kiêng kị ba phần với y, chưa từng có người nào dám cư xứ thế với y như vậy, y nghĩ mình sẽ tức giận, nhưng trên thực tế lại không, thiếu niên tên Lãnh Dạ này thực đặc biệt, tuy rằng trưởng thành là một bộ dáng tiểu bạch thỏ, tính cách lại mạnh mẽ ngoài dự đoán.

Lãnh Dạ từ tủ quần áo lấy ra vài bộ quần áo, tùy tiện chọn một bộ mặc vào, kiếp trước hắn cũng không phải phi thường cao, nhưng miễn cưỡng qua 1m8, lấy hình thể hiện tại của hắn vẫn là quá lớn, Lãnh Dạ đổi vài bộ đều cảm thấy không hợp người, vì thế chỉ mặc lên người một cái áo tắm, toàn bộ quần áo không thích hợp đều ném xuống đất.

Xem ra ngày mai tất yếu phải đi mua quần áo mới rồi ......

Viêm Phi nhìn hành động của Lãnh Dạ, lông mày nhíu càng ngày càng chặt.

Tuy rằng thân thể tiểu tử này thực đẹp mắt, nhưng tùy ý đối đãi với đồ của người kia như vậy khiến y thấy không thoải mái.

"Dừng lại." Viêm Phi nói.

"Hửm?" Lãnh Dạ chọn mi.

"Đem quần áo nhặt hết lên."

Lãnh Dạ tự nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của y :"Vô dụng! Rác rưởi mà thôi, sớm nên ném đi ."

Ánh mắt Viêm Phi lạnh xuống, đi đến trước mặt Lãnh Dạ, thân thủ bắt lấy cổ hắn.

Lãnh Dạ không tránh né, trên thực tế hắn căn bản trốn không được, động tác của Viêm Phi quá nhanh, thân thể Lãnh Dạ hiện tại hoàn toàn theo không kịp tốc độ của y.

Viêm Phi bóp chặt cổ, bóp Lãnh Dạ cơ hồ không thể hô hấp, nhưng lại không ngừng gia tăng khí lực, rõ ràng muốn giết hắn, Lãnh Dạ cũng không khẩn trương hoảng hốt, ánh mắt Viêm Phi tuy lạnh, nhưng trong mắt cũng không có quá nhiều sát khí, sẽ không hạ ngoan thủ. Bất quá, Lãnh Dạ là người cá tính, đương nhiên sẽ không đợi y buông tay, Lãnh Dạ thấy phía sau là giường, vì thế hắn cố ý ngã đổ ra đằng sau thuận tiện kéo theo Viêm Phi .

Hai người ngã lên trên giường, phát ra động tĩnh không nhỏ, giường lớn không chịu nổi phát ra tiếng chi nha.

Viêm Phi buông tay ra..

Lãnh Dạ sờ sờ phần cổ bị siết, trong mắt chợt lóe lên tức giận muốn giết người, cười lạnh nói:"Như thế nào, không giết tôi ?"

"Cảnh cáo cậu mà thôi."

"Anh xác định chỉ cảnh cáo ?" Lãnh Dạ nhìn thoáng qua dưới thân, ngữ khí đột nhiên trở nên thập phần biếng nhác:"Hay là...... Anh muốn làm căn bản là việc khác ?"

Viêm Phi đột nhiên sửng sốt, nhìn theo tầm mắt hắn.

Trải qua ép buộc vừa rồi, dây lưng áo tắm của Lãnh Dạ đã tuột ra, hoàn toàn rộng mở, mà Viêm Phi lại vừa lúc đặt hắn ở dưới thân, nửa người dưới hai người chặt chẽ dán lại cùng nhau.

Tư thế ái muội, khoảng cách ái muội.

Lãnh Dạ đưa khuỷu tay chống trên giường, nửa ngồi dậy, áo tắm rộng thùng thình trượt từ trên vai xuống, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Nhìn bộ dáng hắn nửa che nửa đậy, ánh mắt Viêm Phi dần dần trở nên u ám.

...

Chương 8

Edit + Beta : Prin

Lãnh Dạ nhìn ánh mắt Viêm Phi, mặt hai người càng ngày càng gần.

Viêm Phi chọn mi:"Cậu đây là đang câu dẫn tôi?"

Lãnh Dạ nói:"Nhưng mà hiện tại là anh ở trên người tôi, tôi câu dẫn anh thế nào đây?"

Viêm Phi cười như không cười:"Cậu không sợ tôi tiếp tục bóp cổ cậu?"

Lãnh Dạ cầm khẩu súng chạm vào khố hạ của y, khóe môi câu ra một độ cong câu tâm động phách:"Xem khẩu súng này có lợi hại hơn không? ."

Nơi yếu hại bị họng súng chạm vào, Viêm Phi nhất thời sửng sốt, giờ mới biết được khẩu súng mình giấu bên hông không biết từ lúc nào đã bị lấy đi, mà y lại hoàn toàn không cảm thấy gì!

Lãnh Dạ thu hồi tươi cười mị hoặc trên mặt, đem Viêm Phi đẩy từ trên người ra, sau đó ngồi ở trên người y.

Viêm Phi nhìn hắn.

Lãnh Dạ ngồi ở trên người Viêm Phi, thưởng thức súng trong tay, mà họng súng thủy chung để ở khố hạ Viêm Phi.

Viêm Phi nói:"Cậu đang đùa với lửa."

Lãnh Dạ nhướng mày:"Tôi đang nghịch súng."

Viêm Phi nửa nằm ở trên giường, nhìn Lãnh Dạ cưỡi trên người mình, ánh mắt nghiền ngẫm. Thiếu niên này ba lần bảy lượt khiến y ngoài ý muốn, gợi lên hứng thú của y.

Tuy rằng diện mạo hoàn toàn khác, nhưng cùng người kia có một loại khí chất rất giống...

Bị Viêm Phi nhìn chằm chằm như vậy, Lãnh Dạ mới chú ý tới áo tắm của mình vẫn đang rộng mở, vì thế một tay mượn sức khép lại, nhưng động tác này một chút tác dụng đều không có, nên những gì xem không nên xem Viêm Phi vẫn thu hết vào đáy mắt, ngược lại cảm giác nửa che nửa đậy còn thêm vài phần dụ hoặc.

Viêm Phi nói:"Cậu không phải đối thủ của tôi."

Lãnh Dạ tự nhiên biết điểm này, nhưng đối phó với đối thủ cường đại, phương pháp tốt nhất chính là chế trụ điểm yếu hại của đối phương, Lãnh Dạ am hiểu sâu điểm này, súng cầm trong tay nhẹ nhàng cọ vào khố hạ Viêm Phi, nhắc nhở y không cần hành động thiếu suy nghĩ:"Cũng không hẳn, súng của anh còn trên tay tôi đấy."

Viêm Phi nhướn mi:"Nghĩ như vậy có thể dọa được tôi?"

Lãnh Dạ trừng mắt nhìn:"Anh không phải đã bị dọa rồi sao?"

Viêm Phi cũng không tức giận, chỉ nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói một câu:"Cậu cùng hắn thật sự rất giống nhau."

Ánh mắt Viêm Phi rất sâu trầm, bất cứ nữ nhân nào nếu như bị y dùng tầm mắt này nhìn chằm chằm , chỉ sợ sớm bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo, nhưng Lãnh Dạ rất lãnh tĩnh, hắn không mê phương diện kia, hơn nữa Viêm Phi tuy rằng nhìn hắn, nhưng tựa hồ xuyên thấu qua hắn đang nhìn một người khác.

"Giống ai?" Lãnh Dạ hỏi.

"Ngân Hồ."

Nghe thấy hai chữ này, Lãnh Dạ trầm mặc .

Ngân Hồ là danh hiệu trước kia ở tổ chức của Lãnh Dạ, bởi vì hắn trước kia làm nhiệm vụ thường dùng thủ pháp chính là các loại ngụy trang cùng quỷ kế, giảo hoạt tựa như hồ ly, cho nên chiếm được một danh hiệu như vậy, hắn thực thích, vì thế liền lấy làm danh hiệu của mình.

"Vì cái gì có cảm giác tôi giống hắn?"

"Vẻ mặt, cử chỉ." Viêm Phi nhìn hắn:"Còn có cả khí chất."

Lãnh Dạ kinh ngạc vì Viêm Phi hiểu biết mình, rõ ràng hai người trước kia cũng không tiếp xúc gì. Ở tổ chức Viêm Phi vẫn thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, Lãnh Dạ có đôi khi mấy tháng đều khó được nhìn thấy mặt y một lần, ngay cả cá tính người này ra sao hắn cũng không biết, duy nhất một chút tin tức vẫn là từ trong miệng đồng bạn biết được, chỉ biết y là một người lạnh lùng vô tình, hiện tại xem ra, tựa hồ không quá đáng tin......

"Hắn đã chết rồi." Lãnh Dạ nói.

"Tôi biết." Ánh mắt Viêm Phi trở nên có điểm ảm đạm. Xương cốt người kia đã sớm hoả táng, tang lễ là do y sai thủ hạ xử lý .

Cảm xúc của y biến hóa bị Lãnh Dạ nhìn trong mắt, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng vớ vẩn.

Chẳng lẽ Viêm Phi thầm mến hắn?

Xem ra Viêm Phi không phải lần đầu tiên xuất hiện ở trong này, Lãnh Dạ cùng y không thân chẳng quen, loại hành vi này thấy thế nào cũng đột ngột, nếu nói Viêm Phi thầm mến hắn... .

Ánh mắt Viêm Phi rất nhanh khôi phục như thường, hỏi Lãnh Dạ:"Cậu cùng Ngân Hồ có quan hệ gì?"

Lãnh Dạ nói:"Hắn là anh tôi."

Viêm Phi có chút kinh ngạc:"Tôi tưởng hắn không có người thân."

"Anh cũng không biết nhiều hơn đâu."

Sát thủ trong tổ chức cũng không quá thân mật, mỗi người đều có công việc khác nhau , nhưng tổ chức vẫn điều tra gốc gác mỗi người, Lãnh Dạ không có người thân, người nhà của hắn trước kia đã bị kẻ thù giết sạch rồi, nếu không có cha lúc ấy che chở cho hắn, hắn cũng sẽ không có hiện tại, Lãnh Dạ sở dĩ trở thành sát thủ, thứ nhất là vì không còn đường đi, thứ hai chính là để báo thù.

Đối với câu trả lời của Lãnh Dạ, Viêm Phi nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn tin: thiếu niên trước mắt này ngoại trừ vẻ ngoài ra, các phương diện khác cùng người ấy như từ một khuôn đúc ra.

Sau khi đã biết "thân phận" Lãnh Dạ, Viêm Phi buông xuống phòng bị:"Nếu hiểu lầm đã được giải trừ , súng có thể trả cho tôi chứ? "

Lãnh Dạ chọn mi nói:"Sao tôi biết anh sẽ không nhân cơ hội giết tôi?"

"Giết cậu? Đương nhiên sẽ không." Tầm mắt Viêm Phi nhìn từ khuôn mặt hắn lướt tới trên người, khóe môi khẽ nhếch:"Bất quá, hiện tại tôi cũng không muốn buông tha cho cậu."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Thượng cậu."

Chú thích:

Thần long kiến thủ bất kiến vĩ : rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn ( theo Phong My)

Chương 9

Edit + Beta : Prin

Viêm Phi nói trực tiếp như vậy khiến Lãnh Dạ có chút ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn Viêm Phi một cái, khóe môi Lãnh Dạ dần dần giơ lên.

"Muốn thượng tôi sao?"

Viêm Phi cười mà không nói.

Hai người đối diện nhau , tươi cười trên mặt Lãnh Dạ càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt lại càng ngày càng không tốt.

Lãnh Dạ cúi đầu, nhìn thoáng qua súng trong tay, sau đó lại nhìn mặt Viêm Phi một hồi, họng súng từ đũng quần chậm rãi đi xuống. Vỏ súng băng lãnh ma sát với vải dệt mềm mại, phát ra âm thanh sát sát, dị thường tình sắc.

Sau đó......

Lãnh Dạ trực tiếp bóp cò súng.

"Bang bang bang bang bang bang !" Tiếng súng chói tai quanh quẩn trong phòng, Lãnh Dạ bắn hết toàn bộ đạn trong băng, ánh mắt vẫn chưa hạ xuống. Viên đạn rất sát khố hạ của Viêm Phi, toàn bộ đều bắn vào nệm dưới thân y.

Loại tình huống này, bất cứ nam nhân nào đều sẽ đã bị kinh hách, nhưng Viêm Phi coi như bình tĩnh, chỉ là sắc mặt hơi chút cương rồi hạ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhưng đối với Lãnh Dạ mà nói, có thể khiến nam nhân này lộ ra loại biểu tình vừa rồi, hắn đã thực vừa lòng.

Lãnh Dạ thu hồi súng, lấy ngón tay lau lau rồi hạ họng, nhướn mày nói:"Anh muốn thế kia cũng không tồi, nhưng tôi càng thích thế này hơn."

Ngữ khí Lãnh Dạ châm chọc rõ ràng, hắn vốn tưởng Viêm Phi sẽ tức giận, nhưng Viêm Phi cuối cùng lại nở nụ cười:"Tính cách cậu cùng anh cậu giống nhau như đúc."

"Anh rất hiểu hắn?" Lãnh Dạ chọn mi.

"Đương nhiên."

"Vì cái gì, anh thầm mến hắn sao?" Lãnh Dạ thử thăm dò hỏi.

Nhưng Viêm Phi không có trả lời, xoay người xuống giường.

Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào động tác của y.

Sửa sang lại vạt áo, Viêm Phi nói với Lãnh Dạ :"Cậu đã là em hắn, nơi này hiện tại liền thuộc về cậu ."

Lãnh Dạ âm thầm cười khinh bỉ, không quá vô nghĩa sao, đây vốn chính là nhà hắn.

"Có gì phiền toái, có thể tới tìm tôi.."

Lãnh Dạ cười như không cười.

Viêm Phi sau khi nói xong liền rời đi, nhưng khi đi tới cửa lại xoay người trở về, thân thủ khép lại áo tắm rộng mở trên người Lãnh Dạ, che lấp cảnh xuân lộ ra.

Lãnh Dạ chọn mi.

"Trước mặt người khác đừng tùy tiện như vậy." Viêm Phi nói.

"Anh có ý kiến?"

"Đương nhiên."

"Nhưng anh không nên xen vào." Lãnh Dạ câu thần, tươi cười biếng nhác mà lạnh lùng.

Vậy mà Viêm Phi không tức giận, mà nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lãnh Dạ, nhìn hắn:"Tôi đương nhiên quản được ."

Ngữ khí rất nhẹ, lại có chút bá đạo.

Lãnh Dạ không phản kháng, chỉ nghiền ngẫm cười cười.

Mặt hai người dựa vào rất gần, nhìn chăm chú lẫn nhau, ánh mắt một cường thế một tùy ý.

Một lát sau, Viêm Phi buông Lãnh Dạ ra, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng y rời đi, Lãnh Dạ sờ sờ cằm, nơi đó phảng phất còn lưu lại độ ấm ngón tay của nam nhân kia.

Trên cửa chính.

Lãnh Dạ đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, cầm quần áo vứt sang hai bên, sau đó mở ra tủ kín bên trong. Tủ bên trong chứa đầy vũ khí, từ súng lục đến súng máy rồi đến súng ngắm cái gì cần có đều có. Lãnh Dạ lấy súng ngắm bên cạnh ra, lấy ra linh kiện bên trong, động tác thành thạo bắt đầu lắp ráp, trang bị súng đầy đủ liền đi về phía cửa sổ.

Một lát sau, Viêm Phi đi ra từ cửa chính .

Một mắt Lãnh Dạ nhìn chằm chằm vào ống ngắm, đem chuẩn tâm nhắm ngay Viêm Phi, đưa tay chỉ đặt trên cò súng, sau đó chậm rãi đè xuống......

Đúng lúc này, Viêm Phi đột nhiên dừng cước bộ, sau đó xoay người, ngẩng đầu nhìn về hướng Lãnh Dạ .

Động tác Lãnh Dạ dừng lại.

Bị phát hiện ?

Lãnh Dạ có điểm ngoài ý muốn, hắn tập kích không trang bị tia hồng ngoại, Viêm Phi không lý do gì có thể phát hiện.

Viêm Phi nhìn chằm chằm hướng cửa sổ Lãnh Dạ trong chốc lát, bên ngoài ánh sáng rất hôn ám, cho dù có nhắm vào Lãnh Dạ cũng vô pháp thấy rõ mặt y, nhưng Lãnh Dạ lại có thể cảm giác được biểu tình lúc này của y.

Y đang cười.

Lãnh Dạ xoa xoa mi tâm, do dự một lát, cuối cùng buông ngón tay ra, tay bóp được một nửa cò súng lại buông ra.

Haiz, lần sau giết tiếp là được rồi.

Ngoài ngôi nhà.

Viêm Phi cơ hồ vừa đi ra ngoài nhà liền cảm giác được sát ý của Lãnh Dạ, cách xa nhà còn cảm thấy cường liệt, vừa nhấc đầu liền thấy được thân ảnh mơ hồ của Lãnh Dạ ở cửa sổ, liền đoán được hắn muốn làm gì.

Muốn giết mình sao? Tính cách bạo phát thật giống người kia như đúc...

Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng Lãnh Dạ cho Viêm Phi từ kinh hỉ này tới kinh hỉ khác. Trên mặt hiện lên một tia hứng thú nồng đậm, Viêm Phi nhẹ giọng nói:"Lãnh Dạ, cậu rốt cuộc là ai đây?"

...

Chương 10

Edit + Beta : Prin

Lãnh Dạ bắt đầu thích ứng thân phận mới, tuy rằng không phải là sát thủ, nhưng hắn lại rất hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt hiện tại, hắn kỳ thật còn rất nhớ tổ chức trước kia, nhưng chỉ ngẫm lại mà thôi, cũng không vội vã trở về, hắn muốn thả lỏng một đoạn thời gian trước đã, qua một đoạn thời gian nữa sẽ nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Bởi vì hình thể thay đổi, quần áo trong nhà cũng không mặc lại được , Lãnh Dạ đem toàn bộ quần áo trong tủ ném xuống , sau đó đến khu mua sắm mua một đống quần áo mới.

Bộ dáng Lãnh Dạ đi tới nơi nào cũng thực chói mắt, ở cửa hàng bán quần áo hấp dẫn vô số ánh mắt, thân hình Lãnh Dạ lại tốt, trời sinh là ma nơ canh mặc quần áo, mặc cái gì đều đẹp hết, tùy tiện thử mấy bộ mà nhân viên cửa hàng ba hoa chích chòe giới thiệu , tuy rằng lời nói khen ngợi của nhân viên cửa hàng đối với ai cũng nói, nhưng lại cảm thán từ nội tâm với Lãnh Dạ.

Mua quần áo xong, tiền trên người Lãnh Dạ cũng không còn mấy. Bởi vì thân phận sát thủ đặc thù, tài chính lưu động của hắn tất yếu phải giữ bí mật, cho nên toàn bộ số tiền hắn có đều gửi ở ngân hàng Thụy Sỹ Zurich, cấp bậc an toàn với an ninh tối cao, nếu muốn mở tài khoản, không chỉ cần có mật mã, mà còn có đồng tử, vân tay, cả ba điều kiện trên Lãnh Dạ hiện tại đều không phù hợp, cho nên tiền gửi ngân hàng cũng trở thành phế thải, tài chính hiện tại của hắn quá nghèo nàn. Nhưng Lãnh Dạ không cần, hắn chết đều đã trải qua , hơn nữa nếu muốn kiếm tiền, hắn liền có phương pháp.

Mua xong quần áo, Lãnh Dạ đi tới quán cà phê bên cạnh, chọn một vị trí ở cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một ly cappuccino, sau đó một bên uống cappuccino, một bên thưởng thức phong cảnh đường phố ngoài cửa sổ.

Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ rơi trên mặt hắn, cả người hắn cảm thấy thích ý mà nhàn nhã.

Có người mang máy ảnh ra, ống kính nhắm ngay vào hắn.

Lãnh Dạ nhíu mày.

Người chụp là một nam nhân trẻ tuổi, mang mũ lưỡi trai cùng một chiếc kính lớn, che lấp gần như cả khuôn mặt, thoạt nhìn thần thần bí bí , theo Lãnh Dạ từ cửa hàng quần áo tới đây, Lãnh Dạ lúc ấy tưởng biến thái theo dõi nên vẫn mặc kệ, nhưng người này hiện tại hành động cũng không quá phô trương rồi.

Chụp xong vài tấm ảnh, nam nhân lập tức đi đến hướng Lãnh Dạ , ngồi xuống phía đối diện hắn

Lông mi Lãnh Dạ nhất thời nhăn lại, người này có ý tứ gì?

Buông cà phê trong tay xuống, Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn về phía nam nhân, chờ hắn giải thích ý đồ tới đây.

Nam nhân tháo mắt kính xuống, mỉm cười với Lãnh Dạ:"Chào cậu"

Tuy rằng bộ dạng có điểm khả nghi, nhưng bộ dáng nam nhân cũng không tới nỗi nào, khuôn mặt tuấn tú, cười rộ lên thực dương quang*.

Lãnh Dạ hỏi:"Có việc gì sao?"

Nam nhân lấy danh thiếp từ túi ra, đưa tới trước mặt hắn:"Tôi là người đại diện của một công ty người mẫu."

Công ty người mẫu? Lãnh Dạ nhìn thoáng danh thiếp, mặt trên viết [Công ty người mẫu Trung Quốc Starlight ], tựa hồ rất có lai lịch.

Lãnh Dạ có chút ngoài ý muốn, hắn vẫn cảm thấy mình cùng việc này không có gì liên quan tới nhau cả.

Thấy phản ứng bình thản của Lãnh Dạ, nam nhân tiếp tục nói:"Vừa rồi ở cửa hàng tôi vừa liếc mắt một cái liền chú ý tới cậu , điều kiện ngoại hình của cậu rất tốt, khí chất cũng rất được, tuyệt đối rất có tiền đồ"

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Dạ chính là cự tuyệt, nhưng suy nghĩ lại, mình trước kia cả đời làm sát thủ, vẫn chưa làm qua công việc khác, thử xem xem cũng không sao.

Lãnh Dạ thu hồi danh thiếp.

Hành động này cũng như đáp ứng rồi, nam nhân nhất thời vui sướng:"Nếu cậu không có gì muốn hỏi nữa, ngày mai có thể đến công ty chúng tôi phỏng vấn, địa chỉ trên danh thiếp có."

"Được."

Nam nhân vỗ nhẹ vào đầu :"Đúng rồi, quên chưa giới thiệu , tôi tên là Lăng Quang Thần."

Lãnh Dạ uống một ngụm cappuccino, thản nhiên nói:"Tôi biết." Trên danh thiếp có gi tên này.

"Vậy cậu tên là......?"

"Lãnh Dạ."

"Lãnh Dạ......" Nam nhân lặp lại tên này một lần, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng xinh đẹp:"Thật sự là một cái tên rất hay, tôi sẽ nhớ kỹ."

Nhìn nụ cười sáng lạn của nam nhân, Lãnh Dạ đột nhiên cảm thấy người này cũng không đến nỗi làm người ta chán ghét

Lăng Quang Thần đi rồi, Lãnh Dạ lại nhìn thoáng qua danh thiếp. Tuy rằng cảm thấy mình làm người mẫu thực không đáng tin, nhưng cảm giác rất mới mẻ , trước kia hắn làm sát thủ không thể khiến cho người khác chú ý tới, giờ làm người mẫu, tự nhiên thành nhân vật công chúng, đến lúc đó tất yếu nhận được vô số ánh mắt, hoàn toàn khác với cảm giác trước kia .

...

Chú thích :

Dương quang : Thuộc dạng tính tình phóng khoáng, năng nổ, tự tin, dồi dào năng lượng sống, luôn lạc quan yêu đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei