Cuộc Đụng Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ Tư, khi chiếc đồng hồ treo tường vừa báo hiệu 6 giờ 18 phút. Sương sớm còn đọng lại trên những tấm kính cửa sổ phòng ký túc xá, khung cảnh bên ngoài vẫn chìm trong màn sương mờ ảo. Bên trong phòng Minji, ánh đèn ngủ vàng nhạt vẫn còn le lói, hòa cùng với ánh nắng ban mai vừa len lỏi qua khe cửa, tạo nên một bầu không khí ấm áp và yên bình đến lạ. Từng trang sách vở gọn gàng trên bàn học, chiếc ghế gỗ được đặt ngay ngắn, và chiếc chăn bông ấm áp trên giường vẫn còn lưu giữ hơi ấm của một đêm dài, tất cả dường như vẫn còn ngủ say trong không gian tĩnh lặng.

Mi mắt Hanni khẽ động đậy, chầm chậm hé mở, khung cảnh trước mắt vẫn còn mờ ảo như chìm trong làn sương mỏng. Cô nàng chớp mắt vài cái, cố gắng điều chỉnh tầm nhìn, ánh sáng mờ ảo của buổi sớm mai hắt vào qua khe cửa, hắt lên những mảng sáng tối mơ hồ trên trần nhà, khiến mọi vật hiện lên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Một mùi hương cơ thể lẩn khuất đâu đây xộc vào mũi Hanni, có chút gì đó lạ lẫm nhưng lại vô cùng quen thuộc, phảng phất mùi xạ hương nam tính khiến cô bất giác say lòng. Hanni khẽ cựa mình, cảm nhận được đầu mình đang gối lên một thứ gì đó mềm mại nhưng săn chắc, ấm áp như đang sưởi lửa, rõ ràng đây không phải là chiếc gối ngủ quen thuộc.

Hanni khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, như thể muốn chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Cơn buồn ngủ vừa tan đi, cảm giác ấm áp tràn ngập cơ thể, một cánh tay đang ôm lấy eo cô thật chặt, kéo Hanni lại gần hơn. Hơi ấm từ cơ thể ấy như thấm vào da thịt, khiến cô lười biếng muốn đắm chìm trong nó mãi mãi. Hanni nhận ra mình đang nằm gọn trong chăn, chăn mềm mại và ấm áp như lòng mẹ, và khuôn mặt thanh tú của Minji đang ở ngay trước mặt, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cậu ấy phả nhẹ lên má mình, mang theo hương thơm thoang thoảng của sữa dưỡng thể.

"MẶT CỦA MINJI Á!!!" Giọng Hanni gần như lạc cả đi, khuôn mặt trắng bệch.

Hanni cuống cuồng lùi ra xa, lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi mò mẫm khắp cơ thể. Cô chạm vào bờ vai trần lạnh ngắt, rồi lần xuống tìm vạt áo nhưng chỉ chạm vào da thịt nóng ran. Áo khoác đâu rồi? Phải rồi, áo khoác... Chẳng lẽ nào... Mặt Hanni đỏ bừng, đôi mắt mở to đầy hoảng sợ, hơi thở dồn dập, nghĩ đến khả năng kinh hoàng nhất...

"Không thể nào!"

Bàn tay Hanni vội vàng ôm lấy ngực mình, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải mềm mát của chiếc áo hai dây. Cảm nhận được nó vẫn còn nguyên vẹn trên người, cô thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa trút được một gánh nặng ngàn cân. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của Minji. Ánh mắt Hanni dời xuống nhìn người con gái đang say ngủ. Gương mặt thanh tú thoát khỏi lớp trang điểm hiện ra thanh thuần đến lạ. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối, chiếc áo thun dài tay màu xám ôm lấy cơ thể mảnh mai, tạo nên những đường cong gợi cảm.

Hanni lăn khỏi giường, ném thẳng tấm chăn xuống sàn nhà. Tấm chăn rơi xuống như một vũng màu trắng xóa trên nền nhà. Hơi thở cô như ngừng lại khi nhìn xuống đôi chân mình - chiếc quần jeans vẫn còn nguyên trên người, gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra. Sao cô lại ở trong phòng Minji? Chuyện gì đã xảy ra tối qua?

Từng mảnh ký ức như những cuộn phim lướt nhanh qua tâm trí, mơ hồ và đầy rối ren. Ánh mắt Hanni dừng lại trên chiếc áo khoác được vắt bừa bãi trên lưng ghế bàn học của Minji. Cô chộp lấy nó, lòng nóng như lửa đốt. Mùi hương quen thuộc của Minji thoang thoảng trên áo, khiến tim Hanni lỡ nhịp. Phải rời khỏi đây ngay! Nhưng mà... túi xách của cô đâu? Hanni loay hoay tìm kiếm khắp nơi, trong ngăn kéo, dưới gầm giường, thậm chí cả trong tủ quần áo nhưng vẫn không thấy.

Ánh mắt Hanni đảo quanh căn phòng thêm lần nữa, lướt qua từng chiếc khung ảnh treo trên tường, những cuốn sách gọn gàng trên kệ, và rồi cô nhìn thấy nó. Chiếc túi xách vẫn nằm gọn gàng trên bàn học của Minji, ngay ngắn bên cạnh những chồng sách dày cộp, khóa kéo của chiếc túi vẫn còn nguyên si, chất da mềm mại ánh lên dưới ánh đèn ngủ. Như thể một người bạn đáng tin cậy đang chờ đợi, chiếc túi khiến Hanni cảm thấy bình tâm trở lại. Cảm giác như trút được muôn ngàn gánh nặng, Hanni vội vàng mặc áo khoác vào, tay cô run nhẹ khi kéo khóa. Cô nàng tiến thẳng đến cửa phòng, mỗi bước chân như muốn lao đi cho nhanh, thoát khỏi tình huống đầy bối rối này.

Hanni nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cả cơ thể nhẹ bẫng khi cánh cửa bắt đầu hé mở, hé lộ hành lang tối ôm bên ngoài. Tim cô đập nhanh hơn, thịch một cái mạnh bất thường khiến cô suýt thốt lên. Ngay lập tức, một bàn tay chắc nịch bắt lấy tay cô từ phía sau, giữ chặt lấy cô như lực hút của nam châm. Cánh cửa bị đẩy lại, đóng sầm một cái vang lên giữa không gian yên tĩnh. Hanni đứng hình, hơi thở cô dồn dập, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vỡ tung. Bàn tay kia vẫn giữ chặt lấy tay cô không buông, truyền đến cô một luồng nhiệt ấm nóng lạ thường.

"Cậu lại định bỏ mình đi nữa à?" Hơi thở ấm nóng của Minji phả vào gáy Hanni, mang theo hương thơm quen thuộc của dầu gội, khiến cô khẽ rùng mình. Giọng nói trầm thấp của Minji như nhuốm một nỗi buồn man mác, vang lên bên tai như một lời khẩn cầu khiến cô bối rối. Ngón tay Minji nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay Hanni, dường như muốn truyền đi một nỗi níu kéo mà chính cô cũng không thể gọi tên.

Hanni rút tay lại, xoay người đối diện với Minji, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi chạm nhẹ là đã có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Đôi mắt đen láy của Minji nhìn thẳng vào mắt cô, chứa đựng bao cảm xúc khó đọc. Ánh mắt Hanni thoáng chút dao động. "Dừng lại đi... !" Hanni thì thầm, giọng nói cô khẽ run. Nỗi đau cũ như muốn xé toạc lồng ngực cô ra, và Hanni không biết phải làm gì để che đậy vết thương lòng đang rỉ máu ấy.

Cô khao khát sự đụng chạm của Minji, thèm khát nó như người đi trong sa mạc thèm một giọt nước mát lạnh. Cơ thể cô như khô cằn đi, chỉ thèm khát được Minji vuốt ve, an ủi. Nhưng sự thèm khát ấy cũng đầy độc hại, nó như bóp nghẹt lấy Hanni, khiến cô khó thở, cổ họng cô như bị thít chặt.

Hanni vừa muốn đến gần Minji, ôm chặt lấy cậu ấy, lại vừa muốn trốn chạy xa khỏi Minji, đến một nơi không ai nhìn thấy Hanni, cả chính bản thân cô cũng không. Bức tường ngăn cách mà cô đã dựng nên bằng vô số mảnh vỡ trong tim, nó cao vút và cũng đầy chênh vênh, Hanni không thể để nó sụp đổ một lần nữa, không thể để bản thân mình tan vỡ thêm một lần nào nữa.

Minji dùng chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi Hanni, hơi thở ấm nóng phả lên môi cô. "Mình yêu cậu, mình sẽ không bao giờ dừng lại đâu!" Giọng nói khàn đục của Minji như một lời thề nguyện, vừa kiên định lại vừa mang theo nỗi sợ hãi rõ rệt. Ngay khi Hanni còn chưa kịp hoàn hồn, môi Minji đã dịu dàng chạm vào môi Hanni. Nụ hôn chóng vánh như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến toàn thân Hanni run rẩy.

Hanni vội vàng đưa tay lên, bàn tay mềm mại giữ lấy gương mặt Minji, ngăn không cho nụ hôn ấy tiếp diễn. Ngón tay cái của Hanni lướt nhẹ trên môi Minji, như muốn xóa đi dấu vết của nụ hôn vừa rồi. "Dừng lại đi, làm ơn... !" Hanni thì thầm, giọng nói khàn đặc vì xúc động. Đôi mắt đen láy của Hanni nhìn thẳng vào mắt Minji, chứa đựng bao cảm xúc khó nói thành lời. Nỗi đau đớn, bối rối, xen lẫn chút xao động khiến ánh mắt ấy trở nên mờ đi vì hơi nóng của cả hai.

Minji biết rõ bản thân không thể tiến xa hơn nữa. Hơi ấm từ cơ thể Hanni vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay, khiến cô càng thêm bồi hồi xót xa. Cô đưa tay lên, như muốn níu giữ lấy Hanni, nhưng rồi lại buông xuống, ánh mắt thoáng nét u sầu nhìn theo bóng lưng mỏng manh của người con gái đối diện.

Một nụ cười buồn thoáng hiện trên khuôn mặt Minji, như muốn xoa dịu bầu không khí ngột ngạt trong phòng. Hanni quay người, bóng lưng nhỏ bé dường như càng thêm cô độc trong ánh đèn vàng leo lắt. Tiếng khóa cửa vang lên khẽ khàng, nhưng lại như một cú đánh nặng nề giáng vào lòng Minji. Căn phòng trở nên trống trải, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của Hanni, như một sợi dây vô hình, níu giữ Minji trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Khi đồng hồ vừa điểm 7 giờ 54 phút sáng, ánh nắng sớm dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ phòng ký túc xá của Danielle, nắng hắt lên bức tường màu kem những vệt sáng vàng nhạt rung rinh theo làn gió nhẹ. Tấm rèm cửa màu xanh nhạt bay bay như muốn kéo cả ánh nắng vào phòng. Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo trong vườn cây xanh mát, xen lẫn tiếng xe cộ ồn ào phía xa, báo hiệu một ngày mới đầy náo nhiệt đã khởi đầu. Hương cà phê thoang thoảng từ quán cà phê bên dưới bay lên, gợi cảm giác thèm muốn một bữa sáng nhẹ nhàng trước khi bắt đầu ngày dài.

Haerin vừa bước ra từ trong bếp, tay bưng hai đĩa cơm rang trứng thơm phức, khói nóng bốc lên nghi ngút, đặt nhẹ nhàng lên bàn ăn. Phủ trên chiếc bàn gỗ xinh xắn là tấm khăn trải bàn caro đỏ trắng, nổi bật giữa căn phòng tràn ngập ánh nắng. Danielle thì vẫn mải mê với cuốn tiểu thuyết trên tay, ngồi bắt chéo chân thoải mái trên chiếc ghế sofa êm ái gần đó, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm trà hoa cúc thơm dịu. Hôm nay không phải ngày lên lớp của cả hai, nên cả thế giới như thu bé lại trong không gian ấm cúng của căn phòng nhỏ xinh. Hôm nay là ngày dành cho những phút giây thư giãn sau những buổi học căng thẳng.

Ngửi thấy mùi thức ăn, Danielle đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn rồi đứng dậy, bước đến bàn ăn. Chiếc váy mùa hè màu xanh nhạt lay nhẹ trên đôi chân thon dài khi cô di chuyển. "Mình phải đến thư viện một chút, có vài cuốn sách tham khảo mình cần mượn. Cậu có thể xin giáo sư Woo cho mình ra ngoài giúp được không?", Haerin nói, ánh mắt hướng về phía Danielle với vẻ mặt hơi ngại ngùng.

Haerin ngồi xuống ghế, vươn người lấy một chén cơm rang trứng đặt trước mặt Danielle. Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách trong vắt khi Danielle nhìn Haerin chăm chú. "Không cần đâu, mình sẽ đi cùng cậu", Danielle vừa nói vừa ngồi xuống và cầm thìa lên bắt đầu bữa ăn của mình. Haerin mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch khi yêu cầu được đồng ý "Thế thì hay quá!"

Haerin không nói gì nữa, cô im lặng gắp một miếng cơm rang trứng, đưa lên miệng chậm rãi nhai, hàng mi dài khẽ chớp. "Hôm nay mình rảnh cả ngày lận!", cô nói sau khi đã nuốt trọn, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. "Mình biết, mình có lịch học của cậu mà", Danielle đáp, giọng nhẹ bẫng, cô gắp thêm một miếng trứng thơm phức cho vào đĩa của Haerin.

"Vậy lát nữa... chúng ta có thể đến quán kem phía sau trường được không?". Đôi mắt Haerin bỗng chốc sáng bừng háo hức hệt như một chú mèo mong chờ được ăn pate, nhưng rồi lại nhanh chóng xụ xuống như nhớ ra điều gì đó. "Cậu quên rồi à? Mình không được phép ra ngoài khuôn viên trường mà". Danielle bỗng khựng lại, chiếc thìa gần chạm đến miệng cũng dừng lại giữa chừng. Ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một tia cưng chiều dành cho Haerin.

Haerin buông thõng vai, thở dài thườn thượt. Cô đưa tay lên vén nhẹ lọn tóc mai ra sau tai, ánh mắt thoáng chút buồn bã nhìn ra khung cửa sổ. Nắng thật đẹp, gió thật nhẹ nhàng, thế mà... Cô lại phải ru rú trong nhà thế này. Thật ra thì, Haerin đang cảm thấy vô cùng bức bối và ngột ngạt. Tập thể dục chỉ giúp cô khuây khỏa phần nào, còn tận sâu trong lòng, Haerin vẫn khao khát được bước ra ngoài, hít thở tự do và cảm nhận bầu không khí trong lành trên từng thớ da.

Haerin thong thả vươn hai tay ra sau gáy, ngửa đầu thư giãn. Chiếc áo tank top ba lỗ màu xám tro vốn đã ôm sát người cô nàng nay lại càng thêm phần bó chặt, phô bày trọn vẹn bờ vai mảnh khảnh cùng đường cong cánh tay săn chắc, khỏe khoắn. Danielle lén đưa mắt nhìn theo, trái tim bỗng dưng lỡ mất một nhịp.

Cô nàng thầm nghĩ, bắp tay Haerin... sao lại có thể đẹp đến thế này? Làn da trắng ngần như phát sáng dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, từng đường nét cơ bắp hiện lên rõ mồn một, vừa mạnh mẽ, lại vừa quyến rũ lạ thường. Danielle cảm thấy gò má mình nóng bừng, vội vàng cúi gằm mặt xuống bàn, cố gắng xua đi hình ảnh đầy mê hoặc kia.

"Thôi được rồi, cậu muốn ra ngoài thì ra ngoài, nhưng mà mình đi cùng cậu!" Danielle mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Haerin như muốn chắc chắn cô bạn sẽ không dỗi nữa.

Haerin nghe vậy thì đôi mắt bỗng sáng bừng, vui vẻ nhoẻn miệng đáp: "Cảm ơn Danielle nhiều nhé!" Cô nàng tiếp tục cúi xuống, vui vẻ thưởng thức bữa ăn ngon lành, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn Danielle đầy ẩn ý.

Haerin vui vẻ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Danielle, trong lòng ngập tràn vui sướng khi thấy cô bạn đã đồng ý đi ăn kem. Chợt nhớ ra điều gì, cô khẽ hỏi: "Môi của cậu còn đau không?"

Nghe Haerin hỏi, Danielle bất giác đưa tay lên khẽ chạm vào môi, chớp chớp mắt, "Cũng còn hơi hơi thôi. Tối nay mình sẽ bôi thuốc thêm!" Giọng nói cô nàng bỗng nhỏ dần, gương mặt thoáng chút ửng đỏ khi nhớ lại ánh nhìn vụng trộm lúc nãy.

"Cậu muốn ăn gì trưa nay không?" Haerin lại hỏi, nghiêng đầu nhìn Danielle với ánh mắt lo lắng, tay khẽ khàng đặt lên mu bàn tay Danielle như muốn an ủi.

"Chiều nay mình chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, hay là... tối mình ăn tối luôn nhé?" Danielle đáp, tay vẫn mân mê chiếc nĩa nhỏ xinh, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng khi nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của Haerin.

"Ừ, cũng được. Vậy tối nay cậu muốn ăn gì?" Danielle vừa dứt lời, Haerin đã nhanh nhảu hỏi lại, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ háo hức như chờ đợi một điều bất ngờ. Nụ cười rạng rỡ của Haerin khiến Danielle bất giác cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp.

"Để mình xem nào..." Danielle mỉm cười trước sự đáng yêu của cô bạn, đưa tay lên chống cằm, chăm chú suy nghĩ, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Haerin như muốn tìm kiếm gợi ý.

"Thịt!" Danielle dứt khoát nói, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú khi nghĩ đến món ăn yêu thích. Cô nàng đưa tay lên che miệng, khẽ cười ngại ngùng khi nhận ra mình hơi phấn khích quá mức. "Cậu hầm thịt cho mình nhé, thêm một chút thịt hun khói nữa. À! và đừng quên cho thêm rau vào đấy!"

Danielle cười toe toét nhìn Haerin, ánh mắt long lanh tràn đầy sự mong đợi. Haerin không khỏi bật cười trước sự đáng yêu của Danielle, cô nàng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng ngập tràn hạnh phúc vì được tự tay chuẩn bị bữa tối cho người bạn mà Haerin yêu quý. Căn phòng bỗng chốc ngập tràn trong không khí ấm áp.

Khi chuông báo vừa reo báo hiệu tiết học cuối đã kết thúc vào 11 giờ 15 phút trưa. Ánh nắng thu vàng như mật ong len lỏi qua từng kẽ lá phong, rơi nhẹ xuống thảm cỏ xanh mướt trong công viên phía sau trường đại học S. Những tán lá phong đang chuyển dần sang màu đỏ rực, như được dát lên một lớp vàng lấp lánh, tạo nên một khung cảnh rực rỡ và lãng mạn. Những cơn gió thu se lạnh đầu tiên khẽ luồn qua mái tóc, mang theo hương thơm nồng nàn, ngọt ngào của những cây ngân hạnh đến khắp không gian. Xa xa, tiếng chim sẻ ríu rít gọi nhau, tìm kiếm chút nắng ấm trên những cành cây cao. Âm thanh ấy hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của nhóm sinh viên đang say sưa trò chuyện trên bãi cỏ, tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình và đầy sức sống.

Haerin hăm hở chạy về phía chiếc xe kem màu hồng pastel đáng yêu đậu ngay góc công viên, tay phải vẫn đang ôm chặt lấy hai quyển sách dày cộp. Mái tóc cô nàng tung bay theo từng nhịp chạy, chiếc nơ nho nhỏ cài bên mái tóc cũng lắc lư theo trông thật dễ thương. Vừa đến nơi, Haerin đã chăm chú dán mắt vào tấm bảng menu đầy màu sắc phía trên quầy hàng, đôi mắt mèo to tròn đảo qua đảo lại như đang phân vân lựa chọn giữa muôn vàn hương vị kem hấp dẫn.

Danielle thong thả bước theo sau, ánh mắt dịu dàng nhìn theo dáng vẻ đáng yêu của cô bạn. "Cho em một ly sô cô la đen thêm sốt caramel ạ!" - Danielle nói với người bán hàng, giọng nói ngọt ngào như kẹo marshmallow. Người đàn ông trung niên với nụ cười hiền hậu gật đầu, nhanh tay ghi nhận đơn. Lúc này, Haerin dường như vẫn đang lạc vào thế giới của những viên kem đầy màu sắc, bơ đẹp cả thế giới xung quanh. Danielle bật cười, khẽ huých nhẹ vào vai Haerin rồi đưa tiền cho cô bạn: "Này, cậu chọn xong chưa đấy? Của cậu nè, trả tiền đi, đừng bảo là để mình lựa vị kem giúp cậu đấy nhé!"

Haerin e dè trỏ ngón tay mềm mại vào bức hình cây kem hai màu hồng phấn - xanh mint bắt mắt trên menu, đôi mắt lấp lánh niềm vui như một đứa trẻ: "Em muốn ăn cái này! Trông ngon quá đi!" - giọng nói ngọt ngào cất lên, nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên khuôn mặt khiến Haerin trông thật rạng rỡ, như một bông hoa đang e ấp dưới nắng. Xong xuôi, Haerin liền tung tăng tiến về phía quầy trả tiền cho cả hai ly kem.

Vừa chờ đợi, Haerin vừa đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Công viên chiều thu thật yên tĩnh và trong lành. Ánh nắng vàng nhạt như mật ong rơi lấp lánh trên thảm cỏ xanh mướt, gió nhẹ đưa hương hoa thoang thoảng trong không gian. Không có quá nhiều người, chỉ lác đác vài người dắt chó đi dạo trên những con đường rợp bóng cây. Chú chó Poodle trắng muốt vui vẻ chạy nhảy tung tăng bên cạnh chủ, thi thoảng lại dừng lại ngửi ngửi gốc cây như đang tìm kiếm điều gì thú vị.

Xa xa, một vài đứa trẻ đang hồn nhiên trượt patin và đua xe đạp, tiếng cười giòn tan vọng lại trong nắng thu. Haerin quay sang nhìn Danielle, cô bạn vẫn đang chăm chú gõ điện thoại, hàng mi cong vút cụp xuống che khuất đôi mắt nâu hổ phách trong veo, mái tóc nâu xoăn nhẹ buông xõa trên vai tô điểm thêm cho vẻ đẹp dịu dàng, thu hút.

Chuông gió leng keng vang lên báo hiệu hai ly kem đã sẵn sàng. Haerin vui vẻ nhận lấy từ tay người bán hàng, rồi nhẹ nhàng đặt chúng xuống chiếc bàn gỗ nhỏ xinh dành riêng cho khách mua kem ngay góc công viên. Chiếc bàn được trang trí bằng những họa tiết hoa lá rực rỡ, tạo nên một không gian vừa dễ thương vừa gần gũi. Danielle cũng bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Haerin, ánh mắt tỏa sáng nhìn ly kem sô-cô-la béo ngậy. Cô nàng nhẹ nhàng múc một thìa kem đưa lên miệng, đôi môi căng mọng khẽ mở ra đón nhận vị ngọt ngào, mát lạnh tan dần trên đầu lưỡi.

Đồng hồ vừa điểm 11 giờ 57 phút trưa. Ánh nắng thu vàng mật ong dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ nhắn, hắt lên bức tường sơn màu kem nhạt của căn phòng ký túc xá của Danielle những vệt sáng tinh nghịch, nhảy nhót theo nhịp lay động của những tán cây bên ngoài. Trên bậu cửa sổ, chậu hoa cúc họa mi trắng muốt e ấp khoe sắc, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không gian yên tĩnh. Trong phòng, chiếc quạt trần màu xanh nhạt vẫn đều đều xoay, những cánh quạt mỏng manh như muốn xua tan đi cái oi bức cuối hè, mang đến làn gió mát rượi, dễ chịu.

Cánh cửa phòng bật mở, Danielle bước vào, trên môi vẫn còn vương lại nụ cười rạng rỡ sau cuộc trò chuyện vui vẻ với Haerin. Nụ cười ấy bỗng chốc tắt ngấm khi nhìn thấy Clara đang cuộn tròn trên chiếc sofa màu be nhạt ở góc phòng. Chiếc laptop mỏng nhẹ được đặt hờ hững trên đùi, dường như bị chính chủ nhân của nó lãng quên từ lúc nào.

Danielle khựng lại ngay giữa căn phòng, đôi mắt nâu hổ phách trong veo thoáng lên vẻ ngạc nhiên, lông mày xinh xắn nhíu lại hỏi: "Ủa, sao em lại ở đây? Hôm nay em không phải đến chiều mới có lớp sao?". Cô vừa nói vừa cúi xuống, cẩn thận tháo đôi giày sneaker màu trắng ra khỏi chân, tiếng dép lê xẹt nhẹ trên sàn nhà lát gỗ sang trọng. Phía sau, Haerin lặng lẽ bước vào, một tay vẫn chống hờ lên cánh cửa chuẩn bị đóng lại, ánh mắt tò mò liếc nhìn Clara như muốn tìm kiếm câu trả lời.

"Chị đã đi đâu thế?" Clara không trả lời câu hỏi của Danielle mà lại hỏi một câu hỏi khác, giọng hơi thắc mắc, ánh mắt dò xét nhìn Danielle từ đầu đến chân.

Danielle không trả lời ngay, cô ngước nhìn Clara, đôi mắt nâu hổ phách thoáng né tránh: "Chị cùng Haerin đến thư viện."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Clara nhướng mày, giọng nghi hoặc, ngay lập tức đứng bật dậy, hai tay nắm chặt thành quyền trước ngực. Haerin đứng sau lưng Danielle, ánh mắt lo lắng quan sát cả hai, không giấu nổi vẻ bồn chồn.

"Bọn chị có mua kem ở công viên ăn nữa, rồi về thẳng đây luôn!" Danielle vội vàng nói thêm, giọng nói hơi cao hơn bình thường một chút.

"Hôm qua em nói là mai mới đến mà!" Danielle tiến lại gần Clara, tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, nhưng ngay lập tức, Clara giật phắt tay lại như bị điện giật. Gò má cô hơi ửng đỏ, ánh mắt tránh né nhìn thẳng vào mắt Danielle.

Haerin ôm chặt chồng sách vào lòng, hai mắt lo lắng dán chặt vào Danielle và Clara. Trong đầu cô bây giờ đầy ắp những màn đánh đấm, phòng thủ được học trên phim ảnh, sẵn sàng ứng phó nếu Clara dám làm tổn thương Danielle. Bắt gặp ánh mắt của Danielle, Haerin lắc đầu nguầy nguậy như một con búp bê gỗ, kiên quyết không chịu rời khỏi. Danielle nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên như một lời cảnh cáo, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Haerin khiến cô đột nhiên thấy rùng mình.

Clara, trong cơn giận điên người, bất ngờ vung tay, những ngón tay như móng vuốt, mạnh bạo tóm lấy mái tóc Danielle kéo ngược ra sau, khiến cô kêu lên một tiếng rên khe khẽ. "Phải nhìn tôi khi tôi đang nói chuyện!" Clara gầm gừ, giọng thở hổn hển, gương mặt như muốn méo đi vì giận dữ.

Không chờ được nữa, Haerin nhanh như chớp lao đến, tay vung cao cuốn sách dày cộp giáng thẳng vào mặt Clara. Tiếng "bốp" vang lên giòn giã khiến cả Danielle và Clara đều choáng váng.

Clara buông tay khỏi tóc Danielle, hai tay ôm lấy mặt, đôi mắt long lên sợ hãi vừa đau đớn, loạng choạng lùi lại vài bước.

Haerin bước đến, đứng chắn trước Danielle, đôi mắt mèo to tròn nhìn Clara đầy cảnh giác. Lông mày cô nàng nhíu lại, trong mắt ánh lên tia giận dữ chưa dập tắt. "Con ranh con này..." Clara gằn giọng, nghiến răng ken két, hai bàn tay siết chặt, lao thẳng về phía Haerin như một con thú hoang bị chọc giận.

Danielle hốt hoảng, tim đập loạn nhịp, vội vàng chạy tới ôm lấy Clara từ phía sau, hai tay ghì chặt lấy eo cô nàng, cố gắng kéo cô lại. "Em yêu, bình tĩnh nào, đừng manh động!" Giọng cô nàng run run, pha lẫn sợ hãi và lo lắng.

Cô quay sang Haerin, nở một nụ cười gượng gạo, ánh mắt ra hiệu cho cô bạn mau chóng rời đi. "Mình không sao đâu Haerin, cậu về phòng trước đi!" Haerin nhìn Danielle, ánh mắt đầy hoài nghi. Cô lắc đầu, kiên quyết không chịu rời đi. Haerin không tin tưởng Clara, càng không thể yên tâm để Danielle ở lại một mình với con người nguy hiểm ấy.

"Làm ơn, đi đi mà Haerin!" Danielle nài nỉ, giọng van nài tha thiết pha lẫn một chút hụt hơi vì cô vừa phải ghìm Clara lại.

Haerin do dự, đôi chân như dính chặt xuống sàn. Ánh mắt cô đảo liên tục từ Danielle sang Clara rồi lại trở về. Lo lắng, sợ hãi, giận dữ, bao cảm xúc lẫn lộn khiến cô bất an như đứng trên đống lửa. Nhìn Danielle ra sức nài nỉ và giữ Clara lại để mình có thời gian trốn đi, Haerin mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng gật đầu.

Haerin quay người, bước từng bước nặng nề về phía phòng mình, mỗi bước chân như kéo theo cả một tảng đá vô hình. Trước khi đóng sầm cửa lại, cô còn không quên liếc nhìn Clara với ánh mắt đầy cảnh cáo, như một lời tuyên bố ngầm rằng cô sẽ không tha cho Clara nếu Danielle có mệnh hệ gì.

Haerin vừa bước vào phòng, đóng sầm cửa lại chưa được bao lâu thì tiếng cãi vã đã vọng đến. Âm thanh giận dữ xen lẫn tiếng hét của Clara và giọng nói van nài yếu ớt của Danielle khiến tim cô thắt lại. Tiếng ly cốc bị đập vỡ choang vang vọng ra từ phòng khách khiến Haerin giật bắn mình. Cô đi qua đi lại trong phòng, không lúc nào yên, thi thoảng lại áp tai vào cửa như muốn nghe ngóng tình hình bên ngoài, hai bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy gấu áo, vẻ mặt lo lắng tột độ.

"Danielle sẽ ổn chứ?" - Haerin thầm nghĩ, lòng như lửa đốt. Con khốn Clara đó, sao có thể thô lỗ, quát mắng Danielle như vậy? Rõ ràng họ là người yêu, phải yêu thương, chăm sóc nhau chứ! Chẳng lẽ cô ta không hiểu điều đó sao?

Tiếng cửa phòng Danielle đóng sầm lại vang lên như một tiếng sét xé ngang dòng suy nghĩ, khiến Haerin giật bắn người. "Hình như Clara đi vào phòng ngủ của Danielle rồi!" Haerin thầm nghĩ, trái tim bé nhỏ như bị ai bóp nghẹn.

Lo lắng, bất an trỗi dậy, Haerin vội vàng áp tai vào cánh cửa, cố gắng nghe ngóng xem chuyện gì đang xảy ra bên trong. Bên tai cô lúc này chỉ còn là một mớ âm thanh hỗn độn, tiếng bước chân gấp gáp, tiếng Clara quát tháo giận dữ, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ của Danielle. Rồi bất ngờ, vài tiếng động mạnh vang lên, giống như tiếng vật nặng bị ném vào tường, khiến Haerin hoảng sợ.

"Có chuyện gì vậy? Chắc chắn là có chuyện không ổn rồi!" Haerin thầm kêu lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cô nàng bấu chặt hai bàn tay vào nhau, cắn chặt môi đến bật máu. Có nên xông vào đó không? Linh cảm mách bảo cô rằng có chuyện gì đó rất không ổn đang diễn ra, và Danielle đang gặp nguy hiểm.

Haerin vội vã chạy về phía bàn học, chiếc ghế xoay theo quán tính loạng choạng suýt chút nữa thì đổ nhào. Cô nàng với tay chộp lấy chiếc điện thoại, màn hình sáng lên với tấm ảnh nền là Haerin và Danielle đang cười toe toét bên nhau. "Phải gọi cho Minji thôi!" - Haerin thầm nghĩ, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình cảm ứng. Biết đâu tên biến thái đó có số của Ủy ban Kỷ luật trong trường? Nghe đâu Minji từng hẹn hò với một cô trong Ủy ban đó vài tháng trước.

Bỗng nhiên, tiếng hét thất thanh của Danielle vang lên như xé toạc không gian, khiến Haerin sững người. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay cô, tiếng động khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng càng làm tăng thêm vẻ kinh hãi. Haerin nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Hơi thở dồn dập, cô run rẩy nhặt chiếc điện thoại lên, chậm rãi tiến về phía cánh cửa. Rồi như lấy hết can đảm, Haerin dứt khoát mở toang cửa phòng ngủ. Tiếng bản lề cửa kêu ken két chói tai xé toạc không gian tĩnh lặng.

Haerin lao như bay về phía phòng Danielle, từng bước chân dồn dập vang lên trên sàn nhà. Hơi thở dồn dập, cô nàng gào thét trong vô vọng: "Làm ơn, làm ơn, cầu trời cho cửa đừng khóa... !" Hai bàn tay lạnh ngắt, ướt đẫm mồ hôi run rẩy nắm chặt lấy tay nắm cửa. Cảm giác lạnh toát như lan từ tay nắm cửa vào tận tim gan, khiến cô nàng nghẹt thở. Từng giây phút trôi qua trong tĩnh lặng đến đáng sợ.

Haerin đẩy cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô nàng như bị đóng băng. Clara, mái tóc vàng hoe rối bời buông xõa trên bờ vai trần mượt mà, đang cưỡi trên người Danielle, đôi mắt he hé đầy vẻ ranh mãnh và khoái trá. Hai tay Clara như gọng kìm ghì chặt lấy cổ Danielle, khiến cô nàng bên dưới rên lên từng tiếng đứt quãng.

Danielle nằm đó, nửa thân trên trần truồng, đôi gò bồng đào căng tròn phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, đôi mắt nhắm hờ hoang dại, làn môi hơi hé mở cố hớp thêm những ngụm không khí. Chiếc áo đồng phục xộc xệch để lộ bờ vai trần trắng muốt của Clara, tương phản hoàn toàn với làn da ửng hồng của Danielle. Haerin có thể nhìn thấy rõ từng đường cong uyển chuyển của Clara ma sát trên cơ thể Danielle, mỗi một động tác đều toát lên vẻ khiêu khích khó cưỡng.

"Con nhỏ điên đó vừa siết cổ Danielle vừa rên rỉ nữa chứ!"

"Biến thái kinh tởm!"

Haerin không chần chừ, cô nàng nhanh như chớp rút điện thoại ra, chụp lia lịa vài tấm ảnh cảnh tượng bên dưới đầy khiêu khích. Chụp xong, không nói không rằng, cô nàng dùng hết sức ném thẳng chiếc điện thoại vào mặt Clara. "Bốp!" Chiếc điện thoại văng trúng ngay gò má của Clara. Clara kêu lên một tiếng đau đớn, quay phắt đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ và hoảng loạn. Mái tóc vàng hoe rối tung lên, che khuất đi nửa khuôn mặt đầy tức giận. Danielle nằm bất động bên dưới, mắt trợn lên vì sợ hãi.

"Gây sự và quấy rối Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật ngay tại đây hả?! Mày nghĩ sẽ thoát sao?! Tao sẽ cho mày biết tay!", Haerin gầm lên, khuôn mặt đanh lại vì tức giận. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Haerin như một con báo già bị giẫm đuôi, lao nhanh đến giường, túm tóc Clara kéo giật mạnh ra khỏi người Danielle. "Á!" Clara kêu lên một tiếng thất thanh, ngã nhào xuống sàn, tay ôm lấy vùng da đầu bị đau rát.

Haerin vội vàng kéo chăn, che chắn cẩn thận cho cơ thể trần trụi, vẫn còn đang run rẩy của Danielle. Cô nhặt chiếc điện thoại lên từ dưới sàn, tay vẫn còn run lên vì tức giận. "Cút!", cô gằn giọng, hai hàm răng nghiến chặt, "Cút ngay khỏi đây trước khi tao đánh cho mày thừa sống thiếu chết ở đây!" Mỗi thớ thịt trong người Haerin đều đang kêu gào, muốn lao vào đánh cho con nhỏ kia một trận tơi bời hoa lá. Nhưng nhìn Danielle bên cạnh, cô cố kiềm chế, hai nắm tay căng cứng lại.

Clara lồm cồm bò dậy, liếc nhìn Haerin và Danielle với ánh mắt đầy vẻ cay cú. Mái tóc vàng hoe của ả ta rối bù, chiếc áo trễ nải để lộ bờ vai trần và vết xước loang lổ. Ả vội vàng chỉnh lại quần áo, lủi nhanh ra khỏi phòng như một con chó bị đuổi đánh. Haerin đứng đó, tay chống hông, dõi theo cho đến khi nhìn thấy Clara bước ra khỏi căn phòng, cô mới thở một hơi nhẹ nhõm. Haerin quay lại, cẩn thận khóa trái cửa rồi mới bước về phía Danielle.

Danielle rụt rè ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Tấm chăn trắng muốt trượt xuống, lộ ra bờ vai thon gầy với những dấu vân tay bầm tím hằn rõ. Haerin thấy vậy lại nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Danielle, che kín cơ thể mỏng manh của cô. Haerin ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lo lắng quan sát cô gái nhỏ. Vài vết bầm tím loang lổ trên gương mặt xinh đẹp và chiếc cổ trắng ngần của Danielle khiến trái tim Haerin thắt lại. Cô nhắm mắt, thở dài. Bàn tay nhỏ lạnh ngắt của Danielle nằm gọn trong lòng tay cô. Haerin nhẹ nhàng xoa nắn, truyền cho Danielle hơi ấm: "Cậu không thể tiếp tục mối quan hệ với con nhỏ đó được nữa, Danielle. Rồi con nhỏ đó sẽ đánh cậu chết mất!"

Danielle quay mặt đi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng. Giọng cô nàng nghen lại, ngắt quãng: "Bình thường... em ấy... hức... không như vậy đâu... !", Danielle nức nở, cơ thể mỏng manh run như cành cỏ nhỏ bị gió quật. "Cậu phải báo cảnh sát chứ?" Danielle lắc đầu, mái tóc nâu lướt nhẹ vào lòng ngực Haerin. Haerin thấy thế lại càng xót xa. Cô nhích lại gần Danielle, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bạn vào lòng, cảm nhận rõ từng cơn run rẩy của Danielle, tay kia vuốt ve mái tóc suôn mượt, vỗ về cô bạn.

Bàn tay Danielle khẽ nâng lên, ôm lấy cổ Haerin. Cơ thể cô nàng ấm áp, truyền sang Haerin một hơi ấm dịu dịu. Cô kéo nhẹ tấm chăn, chỉnh lại cho nó che kín lấy cơ thể mỏng manh của Danielle rồi giữ chặt. Danielle như một chú mèo nhỏ, dựa hẳn vào lòng Haerin, tham lam hít hít mùi sữa tắm quen thuộc rồi nhẹ nhàng hôn lên thái dương của cô: "Cảm ơn cậu!" Giọng cô khàn nhẹ, như lời thì thầm. Haerin buông Danielle ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng "Vết thương của cậu cần phải đi băng lại đã!" Danielle gật đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Haerin đầy biết ơn.

Haerin vội đứng dậy, "Để mình đi lấy bông băng đã nhé, cậu muốn uống chút gì không?" - cô hỏi, giọng nói pha chút lo lắng. Danielle khẽ gật đầu, trong mắt vẫn còn tràn đầy nỗi sợ hãi. Haerin quay người bước về phía cửa. "Haerin...!" - tiếng Danielle nhỏ xíu vang lên khiến cô dừng bước, xoay người lại.

Danielle ngồi đó, má vẫn còn hồng hồng, ánh mắt chợt thấy bối rối, hai bàn tay siết chặt lấy tấm chăn. Haerin kiên nhẫn đợi cô bạn nói, ánh mắt lo lắng nhìn Danielle. Cô nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở lời "Tối nay... mình ngủ chung với cậu có được không?" Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, pha chút ngại ngùng.

---

Chúc mọi người đọc fic vui vẻ, au đã comeback và sẽ cố gắng cập nhật fic đều đặn cho mọi người 🌻🌻🌻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro