Unnie Quen Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm đó, Jiyeon không về công ty mà ở lại trong văn phòng của cô. Ban đầu mọi người trong chương trình cũng tò mò với sự có mặt của Jiyeon nhưng rồi khối lượng công việc lại nhanh chóng kéo họ ra khỏi sự hiếu kì ấy. Thế là Jiyeon có cả 1 ngày ngồi ngắm cô làm việc. Quả thật công việc ngồi chờ đợi ấy nghe thì có thể thấy chán nản nhưng với Jiyeon lại thấy rất thú vị. Jiyeon đang được nhìn thấy thật nhiều mảnh ghép trong cuộc sống của Hyomin và cô thích thú với việc đó. 

Thứ nhất Jiyeon phát hiện trong ê kíp của cô mọi người thường có cách gọi nhau bằng biệt danh chứ không phải tên riêng. Họ làm việc với nhau như 1 gia đình. Jiyeon cảm nhận rõ được niềm yêu thích và sự say mê của cô trong công việc vất vả này. 

Thứ hai, Hyomin cực kì không ưa sếp tổng của mình, thường gọi ông ý là Hà Mã, mỗi lần bị gọi lên là y như rằng sẽ nhăn mặt, bĩu môi, lắc đầu liên tục. Jiyeon rất thích nhìn cô như thế. Rất ngộ nghĩnh, rất trẻ con. 

Thứ ba, Jiyeon chưa bao giờ nghĩ làm truyền hình là 1 ngành vất vả nhưng hôm nay Jiyeon đã thay đổi quan niệm đó. Để có 15 phút phát sóng trên tivi cả ê kíp phải làm việc cận lực trong cả tiếng đồng hồ. Tuy vậy nhưng có vẻ đã vốn quen với nhịp làm việc đó, trông Hyomin lúc nào cũng tỉnh táo và hăng hái. 

Đặc biệt, Jiyeon phát hiện thêm 1 điều thú vị ở cô. Đó là thói quen đi dép bông trong lúc làm việc. Có thể phải đứng và di chuyển nhiều nên chỉ được 1 lúc Hyomin sẽ cởi giầy cao gót và xỏ vào chân đôi dép bệt. Bây giờ cũng vậy, trước mắt Jiyeon là 1 hình ảnh đối lập, cô mặc 1bộ vest công sở lịch sự trông rất đĩnh đạc, đứng khoanh tay chỉ đạo chương trình nhưng bên dưới chân là ......... 1 đôi Pucca đỏ choé. 

Cuối cùng công việc cũng kết thúc, Cô thay dép và theo Jiyeon xuống tầng hầm lấy xe. 

- Ngày nào cũng làm việc như vậy, không mệt sao.- vừa nói Jiyeon vừa cầm giúp Hyomin chiếc túi xách. 

- Không, chị quen rồi.- Cô đưa tay lấy lại cái túi. Dù sao cô cũng cần 1 cái gì đó che trước bụng như vậy mới thấy an toàn trước ánh mắt của Jiyeon. 

Jiyeon hơi phật ý vì hành động này của cô. Lúc lên xe cũng vậy, cô không ngồi ghế trước mà lại chui tọt vô ghế sau. Jiyeon không muốn tình hình này tiếp tục 

- Chị đề phòng tôi kĩ vậy sao. 

Hyomin không nghĩ cô sẽ phản ứng như vậy: 

- Đâu có. 

- Vậy sao không lên đây.- Jiyeon đánh mắt sang chỗ ghế trống bên cạnh 

- Không có gì đặc biệt. Bây giờ không phải đi đón Tae sao, cô ấy mới là người nên ngồi đó. 

Jiyeon không nói gì, đạp ga phóng vút đi. Jiyeon cảm thấy gì đó rất khó chịu khi cô cứ rạch ròi với nó như thế . 

Tae thấy xe Jiyeon ở trước cửa thì lập tức chạy ra, khi mở cửa cô lập tức giật mình khi thấy Hyomin đã ở trong đó. Cô nhìn Jiyeon

- Chị mời cô ấy đi cùng.- Jiyeon hiểu được ánh mắt lúc này của Tae

Tae không nói gì từ từ bước lên xe. Cô không rõ lắm nhưng có gì đó như là một nỗi sợ đang len lỏi trong cô. 

Đằng sau xe, nhìn thấy những cử chỉ, những câu nói thân mật của Jiyeon và Tae,Hyomin khẽ đưa tay ôm lấy bụng. Cô không muốn con nhìn thấy cảnh này. Cảnh với 1 người khác, không phải là mẹ nó. Cô lại đưa ánh mắt mình ra ngoài cửa xe, hạ tấm kính xuống, không khí ngoài trời khiến cô đỡ bức bối hơn được phần nào. 

Phía trước, Jiyeon dù lái xe, dù nói chuyện với Tae nhưng cứ chốc chốc cô lại đưa mắt lên gương chiếu hậu. Jiyeon quan sát từng cử chỉ dù nhỏ nhặt của cô. Jiyeon đang tìm kiếm. Tìm kiếm một cảm xúc nhỏ trên khuôn mặt cô trước tình cảm của cô và Tae nhưng lại vô vọng. Khuôn mặt ấy bình thản vô cùng. Jiyeon không biết bản thân đang chờ đợi điều gì nữa. 

Tại nhà hàng 

Ngay khi nhìn thấy Hyomin, Tun đã vội vàng đứng dậy kéo ghế. Hành động này làm Jiyeon hơi hồ nghi, nhưng trái lại Hyomin lại lấy làm bình thường. Tun đối xử tốt với cô, đây không phải là lần đầu tiên. Dù sao trong cô Tun cũng là 1 người đàn ông dịu dàng với phụ nữ. Hơn nữa thành thật mà nói, nếu không có Tun bữa ăn hôm nay cô sẽ lại lạc lõng mà thôi. Dù sao những người ở đây cũng là bạn bè đương nhiên không thiếu chủ đề để nói. Nhưng Hyomin thì quen biết gì nên cả bữa chỉ bắt chuyện được với Tun mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro