Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Diễm nghiêm túc hỏi: "Em cần gì?"

Tả Vân Hi lúng túng cười cười: "Không, đi nhầm."

"Thật sự không cần?" Cố Diễm hạ thấp giọng, vô cùng nghiêm túc.

Khóe miệng Tả Vân Hi giật một cái: "Không cần!"

Cố Diễm ẩn ẩn nén ý cười vào khóe miệng, lúc này mới lôi kéo cậu đi qua cửa hàng sát vách.

Tả Vân Hi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Cố Diễm, muốn biết đối phương có phải là cố ý hay không, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ màu đen thâm thúy, cái gì cũng không thấy.

"Thật nhiều người máy!" Tả Vân Hi giương mắt quét một vòng. Tiệm này chắc là cửa hàng chuyên kinh doanh người máy cao cấp, đủ loại kiểu dáng người máy, thú cưng bằng máy, rực rỡ muôn màu.

"Kỳ thực tôi đã sớm muốn mua một người máy làm trợ thủ, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không tìm được kiểu dáng yêu thích." Tả Vân Hi cảm thấy hứng thú đi vào, tạm thời quên mất lúng túng vừa mới nãy. Mỗi đứa bé trai đều có một giấc mộng cơ giáp, còn muốn có một cái giống như nữ thần Rei Ayanami, nhưng mà mấy loại cơ giáp kiểu đó mà còn phù hợp với nghề nghiệp bác sĩ của cậu cũng không nhiều, đến nay cậu vẫn không tìm được cỗ máy có thể dung hợp hai loại nguyên tố này lại với nhau.

Lúc này, nơi góc tường có một người máy bị miếng vải đen che đầu, dẫn tới Tả Vân Hi chú ý.

Chủ tiệm dùng một ánh mắt nhìn cậu, đôi mắt nhất thời sáng ngời, ân cần đi tới giới thiệu: "Vị quý khách này thật tinh mắt, người máy kia của chúng tôi là người máy cơ giáp tinh tế bản limited do chuyên gia X nổi danh nghiên cứu chế tạo, thông minh không cần phải nói, sau khi khởi động không có khác biệt chút nào so với nhân loại bình thường, còn có năng lực tự chủ học tập. Khi so sánh với loại khác cùng chất liệu, có thể gánh vác được năng lượng xung kích gấp ba lần. Còn có năng lực hộ chủ phòng thân, năng lực tay không đánh lộn càng không bình thường, trong trường hợp lượng hạch bổ sung thấp có thể đối kháng nửa giờ với một lính gác cấp B."

Chủ tiệm nói, gọi người làm ôm người máy kia ra. Cố Diễm vừa nhìn, nhất thời ghét bỏ nhíu nhíu mày lại, cảm giác sở dĩ là bản limited, là bởi vì xấu đến mức bán không được.

Lại nhìn Tả Vân Hi, si mê trong mắt thật giống như nhìn thấy tình nhân dây dưa hai đời!

Vóc dáng Tả Vân Hi không tính quá cao, thắng ở chỗ tỉ lệ rất chuẩn. Chân dài eo nhỏ, vóc người thon gầy, hơn nữa mặt nhỏ mắt to, vừa nói chuyện liền mang theo giọng cười, rất dễ dàng khiến người sản sinh ý muốn bảo hộ. Ai nhìn thấy cậu đều sẽ cho rằng, đây là một kiểu người yêu cần phải được nâng ở trong lòng bàn tay tinh tế che chở, đồ vật cậu yêu thích cũng có thể là món tinh xảo đáng yêu.

Vậy mà lúc này, cái người tướng mạo tinh xảo này đang dùng vẻ mặt si mê nhìn một bộ xương có thể đem hù người bình thường đến rít gào, hoàn toàn không nỡ buông tay.

Mỗi lần nghĩ đến món đồ được cất giấu của bản thân trong đời trước, Tả Vân Hi liền đau lòng một trận. Cậu dùng vàng 24K đổ bêtông một bộ mười tám khung xương hoàn mỹ, hiện tại tất cả đều không thể nhìn thấy nữa rồi! Bất quá một cái này, hoàn toàn có thể sánh ngang bộ sưu tập đó. Xem màu sắc xương cốt này, nhìn vóc người tỉ lệ vàng, ngắm khớp xương đẹp đẽ này, quả thực hoàn mỹ! Tả Vân Hi bảo đảm, cậu có dùng mì vắt (aka vàng ="=) đắp ra nhiều khung xương hơn nữa, cũng không hoàn mỹ bằng một bộ này! Cái quan trọng nhất là, nó có thể cử động!

An bài hạch năng lượng cho nó, là nó có thể tự do hoạt động, bưng trà rót nước đưa đao giải phẫu, thậm chí có thể phòng thân! Cho nó khoác một bộ âu phục đẹp chuẩn theo yêu cầu lên, hoặc là quấn nơ con bướm lên, để nó đứng ở cửa còn có thể tiếp khách!

Tổ hợp hoàn mỹ giữa máy móc và xương khô! Thật muốn mang về nhà!

Nhưng mà thật là đắt!

Cậu mua không nổi!

Trái phải cân nhắc nửa ngày, Tả Vân Hi khẽ cắn răng, nhịn đau từ chối: "Thôi đi nhìn thêm mấy món khác nữa đi."

Cố Diễm nhíu nhíu mày lại: "Thích thì lập tức mua về." Tuy rằng xấu đến mức anh muốn dùng một cái tát đập nát nó, nhưng mà Tả Vân Hi yêu thích, anh có thể nhịn lần này.

Tả Vân Hi lắc lắc đầu: "Quá mắc, không thích hợp."

Cố Diễm chậc một tiếng, lập tức đi trả tiền.

Tả Vân Hi nhanh chóng kéo Cố Diễm, thái độ rất kiên quyết: "Không được! Tôi không thể dùng tiền của anh." Tả Vân Hi không muốn bị nuôi, gả đi chứ không phải phế bỏ, cậu có tay có chân, có thể kinh tế độc lập. Sau đó bọn họ có tình cảm, cũng phải xây dựng trên cơ sở bình đẳng, như vậy bản thân sẽ không có cảm giác yếu hơn đối phương một phần.

Cái gì cũng có thể thương lượng, nhưng một điểm này thì không thể nhân nhượng.

Cố Diễm thấy Tả Vân Hi bướng bỉnh nhìn mình chằm chằm, sắc mặt lạnh xuống, nhưng cũng không có miễn cưỡng.

Lúc này Tả Vân Hi mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, chọn một người máy phổ thông, tự mình đi trả tiền cho chủ tiệm.

Đồng tử Cố Diễm chìm xuống mấy phần. Anh có thói quen khống chế tất cả, cái người nửa kia đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của anh lại đột nhiên phá vỡ thường quy này.

Nhìn Tả Vân Hi không có tâm cơ gì, nhưng cậu có thể chen rớt vô số con cháu thế gia, một hơi bò lên trên vị trí cao nhất trong Học viện y khoa hàng đầu. Nhìn lá gan không lớn, cậu lại dám tìm bạn lữ trên tinh võng, còn dám một thân một mình đi cùng anh đến một khu. Nói cậu thông minh, cậu cư nhiên lại coi dị năng giả biến thành mèo là động vật phổ thông. Cậu cũng có ranh giới cuối cùng của mình, bởi vì tình huống kinh tế của bản thân không cho phép tiêu phí như vậy, cho nên cậu lựa chọn từ bỏ. Thậm chí cự tuyệt anh lấy lòng, tự mình trả tiền mua người máy phổ thông.

Từ biểu hiện này đó không khó nhìn ra, Tả Vân Hi đang phân rõ giới hạn với anh. Cái người có bề ngoài thoạt nhìn rất yếu này, kỳ thực tâm lý phòng bị đặc biệt nặng, cậu không tín nhiệm anh.

Chủ tiệm đứng ở một bên bị sắc mặt càng ngày càng lạnh của Cố Diễm làm sợ đến nuốt ngụm nước bọt, trong lòng lại đang không ngừng than thở, người máy này vẫn luôn không bán được, cũng là bởi vì tạo hình của nó. Không ít thiếu gia tiểu thư nhìn thấy nó đều sợ đến rít gào, vì không muốn ảnh hưởng đến sinh ý, bọn họ không thể không nhét nó ở trong góc.

Vẻ mặt chủ tiệm đau khổ, mất công tốn sức chuyển bộ xương khô kia về góc tường, thuận tiện trùm cái khăn voan cho nó, bao kín toàn bộ nửa người trên.

Sau khi trở lại, Tả Vân Hi không rõ vì sao chớp mắt một cái, cảm thấy cứ chờ mình tích góp được tiền rồi, còn có thể quay lại mua.

Trên đường trở về, Tả Vân Hi lặng thinh không đề cập tới chuyện của người máy, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Cậu ngồi ở chỗ ngồi của mình, lẳng lặng nhìn chủ tiệm biếu tặng sách hướng dẫn cài đặt người máy.

Nhận ra được người bên cạnh thỉnh thoảng nhìn mình, Tả Vân Hi tốt tính ngẩng đầu, cười cười với đối phương, không hiểu nỗi Cố Diễm nghĩ cái gì nữa. Cậu đã là người trưởng thành từ lâu, không thể giống như đứa nhỏ không chiếm được đồ vật mình muốn liền cáu kỉnh, lẽ nào đối phương lo lắng cậu sẽ khóc?

Đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ quấn lên trên eo, Tả Vân Hi nháy mắt mấy cái, sau đó liền bị đối phương ôm vào trong ngực.

"Em muốn mở một bệnh viện ở chỗ này?" Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai, người bên cạnh đặt cằm trên bả vai của cậu, ngữ điệu ôn nhu, thậm chí mang theo ý vị lưu luyến.

Không biết tại sao đối phương đột nhiên như vậy, Tả Vân Hi cũng không có giãy dụa, thuận thế dựa vào trên lồng ngực đối phương, nỗ lực khiến mình thích ứng với tiếp xúc của đối phương, thử thanh tĩnh lại: "Chỉ là muốn mở phòng khám nhỏ mà thôi. Giảng viên cũng từng mời tôi làm trợ giáo ở trường học, nhưng tôi cảm thấy trường học không quá tự do, vẫn muốn tự mình làm."

"Có nhắm được chỗ nào tốt chưa?"

"..." Có nhắm được, không đủ tiền.

"Tôi có cái kho không cần, vừa lúc ở trên con đường này, tôi kêu người thu thập sạch sẽ, cho em dùng."

Tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt của đối phương, Tả Vân Hi sững sờ khi nghe được mùi vị lấy lòng ở bên trong. Cậu không rõ vì sao nghiêng đầu sang chỗ khác, không nghĩ tới đôi môi vừa vặn sát qua bờ môi đối phương.

Tả Vân Hi lập tức xoay mặt trở lại, lúng túng nói: "Tôi sẽ giao tiền thuê nhà."

Lúc này, cằm đột nhiên bị nắm, người ở bên cạnh đột nhiên phóng đến, trên môi có cảm xúc ấm áp, khiến đồng tử Tả Vân Hi co rụt lại trong nháy mắt.

"Tôi là chồng của em, em giống như không có ý thức được điểm này." Ấm áp trên môi vừa chạm vào liền rời đi. Tả Vân Hi ngẩn người một chút, sau đó rõ ràng ý của đối phương, áy náy cười cười: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý."

Đối phương bất mãn cậu phân chia giới hạn của bọn họ quá rõ ràng, cậu đúng là đã cân nhắc không chu đáo. Cậu đưa ra ý giao tiền thuê nhà, giống như đối phương đứt ngón tay đưa cho cậu băng bó, xong còn phải trả tiền thuốc thang cho cậu. Quá khách khí, chính là khước từ, quả thật làm cho người khó có thể tiếp thu.

Không nghĩ tới Tả Vân Hi xin lỗi, không chỉ không có khiến Cố Diễm thoả mãn, trái lại sắc mặt càng khó coi hơn. Tả Vân Hi dở khóc dở cười, cậu cũng đã nói xin lỗi, còn muốn như thế nào nữa?

Trả lời cậu là một cái hôn bá đạo, tín tức tố mạnh mẽ toàn bộ bao phủ cậu vào bên trong. Đối phương cường liệt muốn giữ lấy ý thức của cậu bị thần kinh nhạy cảm tiếp thu được. Sắc mặt Tả Vân Hi đỏ lên, hai tay dưới ý thức nắm lấy vai Cố Diễm đẩy ra phía ngoài, lực lượng tinh thần lại nhận ra được lượng tín tức tố phù hợp trăm phần trăm với bản thân, thiên tính hấp dẫn khiến nó hóa thành từng sợi từng sợi tơ mẫn cảm, vui thích cuốn lấy đối phương, dần dần, dung hợp lại với nhau.

Cảm giác trong cơ thể dường như sinh ra một dòng nước nóng, chậm rãi tụ tập đến bụng dưới. Thân thể ngây ngô không chịu nổi trêu chọc, thật giống như tất cả cảm quan đều tụ tập tới đó, khẽ run theo nụ hôn đối phương, trong lúc nhất thời Tả Vân Hi không biết làm sao.

Giữ lấy Dẫn đường của mình là một bản tính của Lính gác. Cố Diễm hôn càng giống như là đang tuyên thệ chủ quyền, bá đạo khiến người không thể chống đỡ được. Mãi đến tận khi ký hiệu tạm thời thành lập, Cố Diễm mới thả môi Tả Vân Hi ra, ôm người chặt chẽ trong ngực mình. Nhìn người trong ngực vô lực dựa vào trong lòng mình, miệng lớn thở gấp, con mắt óng ánh hiện ra hơi nước mông lung, môi nhạt sắc đã biến thành hồng nhạt ám muội, đồng tử không khỏi càng chìm sâu hơn.

"Em có thể tùy hứng đưa ra yêu cầu với tôi, có thể làm nũng, có thể nổi nóng, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, em muốn cái gì tôi đều có thể cho em." Ngón tay thon dài xẹt qua hai má Tả Vân Hi, ngữ khí Cố Diễm chậm rãi.

Tả Vân Hi quá ngoan, không tranh không đoạt không làm khó, ngoan đến mức khiến cho anh không biết nên ở chung với cậu như thế nào.

Làm bạn lữ của anh, Cố Diễm tình nguyện Tả Vân Hi tùy hứng một chút, không phải từ chối anh theo thói quen.

Anh từng nói qua, nếu cưới cậu thì sẽ đối xử tốt với cậu. Đây không phải chỉ là nói suông. Chăm sóc bạn lữ của mình, là trách nhiệm của anh.

Tả Vân Hi nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong cổ Cố Diễm. Tín tức tố chỗ này vô cùng nồng nặc, làm cho bản năng cậu cảm giác được an lòng. Cố Diễm nói tới cậu đều hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể tiếp thu không có khúc mắc. Dù là ai, đột nhiên bên người xuất hiện một người xa lạ, từ trên trời rơi xuống thành nửa kia của mình, đều cần thời gian chậm rãi tiêu hóa.

Dùng thân phận Cố Diễm, muốn kết hôn với hạng người gì cũng có thể, cố tình, anh lựa chọn không hề theo quyền lợi bản thân. Tả Vân Hi lo lắng nếu có một ngày, đối phương cần một nửa kia mạnh mẽ, có thể lựa chọn kết thúc đoạn hôn nhân này hay không? Nếu quả thật có một ngày kia, Tả Vân Hi cũng muốn đi gọn gàng nhanh chóng, không muốn có quá nhiều liên luỵ với lợi ích của đối phương. Hiện tại cậu có khả năng làm, chính là phụ trách đoạn hôn nhân này.

Vì để cho người trong ngực tựa vào thoải mái một ít, Cố Diễm chủ động dựa lưng ra sau, vẫn không có ý buông tay.

Tâm tình phức tạp của Tả Vân Hi dần bình phục lại, chậm rãi tiếp thu tinh thần lực cả hai quấn quýt cùng nhau, cư nhiên từ bên trong ý thức mới xây dựng lại cảm nhận được cảm xúc phức tạp muốn sửa chữa của đối phương.

Trong lòng Tả Vân Hi hơi động, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn con mắt thâm thúy dĩ nhiên chút nào không gợn sóng của Cố Diễm. Cậu nhếch miệng, đột nhiên đưa tay nâng gương mặt tuấn tú của đối phương lên: "Thân ái."

Cố Diễm nhíu mày, có chút bất ngờ khi Tả Vân Hi đột nhiên nhiệt tình.

Làm người đầu tiên dám nắm mặt ngài nghị trưởng, Tả Vân Hi nắm xong sau liền không khách khí xoa nhẹ một cái. Nhìn đôi mắt kinh ngạc của Cố Diễm, cậu nói nghiêm túc: "EQ của anh, cũng thấp đến không có nguyên tắc nha."

Phó quan đang đứng ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi cẩn thận dời lại một bước ra ngoài, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân. Lần đầu tiên nghe Cố Diễm bị mắng, còn là ngay mặt, hắn có loại cảm giác nguy hiểm hơi bất cẩn một chút liền sẽ bị diệt khẩu.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngài nghị trưởng móc sổ tay mini ra, múa bút thành văn:

Dám không thu lễ vật của ta, làm một lần!

Dám không muốn phòng của ta, làm hai lần!

Dám mới vừa kết hôn liền muốn ly hôn, làm ba lần!

Dám có lá gan nắm mặt của ta, làm bốn lần!

Lại dám nói ta EQ thấp, làm năm lần!

Hiện tại không làm được, tính lợi tức sau này, 1+2+3+4+5=15 x thứ n chương = ngày hôm nay ghi khoản nợ! Tinh lịch năm xxxx tháng 4 ngày 19.

Tả Vân Hi →_→ "Không phải anh điên rồi, chính là tôi điên rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro