Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, lúc về đến nhà Cố Diễm vẫn chưa về.

Tả Vân Hi không có việc gì làm dạo một vòng, trực tiếp thay quần áo, vào nhà bếp, phía sau là Tiền Quán cũng không có chuyện gì làm liền xoay đầu mình chơi.

Người nhà bếp vừa thấy cậu tiến vào, cũng sợ hết hồn, quản lý nhanh chóng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân muốn ăn cái gì gọi người mà nói một tiếng là tốt rồi, nơi này bẩn, ngài mau đi ra."

Tả Vân Hi cười cười, tốt tính nói: "Không sao, tôi chỉ là muốn nhìn một chút xem có nguyên liệu nấu ăn gì, muốn tự mình làm vài món."

Mấy đầu bếp vừa nghe, nhất thời ám muội nhìn nhau: Vì thiếu gia tự mình xuống bếp, tình cảm thật tốt!

Tả Vân Hi lúng túng hắng giọng một cái, thật ra là bản thân cậu muốn ăn vài món thường ngày, thế nhưng người khác hiểu lầm cậu cũng không thể phủi Cố Diễm sạch sẽ, phải thường xuyên ghi nhớ bây giờ bọn họ đang trong giai đoạn tân hôn, đặc biệt ừm, yêu!

Từ trong đống nguyên liệu nấu ăn tìm ra một phần thịt bò đã cắt thành lát cắt. Tả Vân Hi ướp gia vị xong, rồi cầm hai quả trứng gà, đập ra, trộn với nhau, muốn làm món trứng tráng thịt bò xào.

Tiền Quán bưng một tô gạo nếp đã ngâm, tò mò nhìn từng cử động một của Tả Vân Hi, tách tách tách ghi chép dữ liệu.

Tả Vân Hi nhìn nó một chút, hỏi: "Muốn học?"

Tiền Quán gật gật cái đầu cái, là một người máy IQ cao, nó chỉ cần nhìn một lần, là có thể nhớ kỹ mỗi một hành động Tả Vân Hi làm, đồng thời thành thục làm lại.

"Có thịt nhân bánh không?" Tả Vân Hi lấy tô gạo nếp, cảm thấy còn có thể chưng thêm món Viên Trân Châu.

Tiền Quán chính xác tìm ra thịt nhân bánh từ trên giá, ân cần bưng lại đây. Tả Vân Hi cười thầm, Tiền Quán không phải thông minh bình thường, người chế tạo nó nhất định là tên thông minh đến biến thái.

Ướp xong thịt nhân bánh vo thành viên, bên ngoài liền lăn một tầng gạo nếp. Tả Vân Hi đặt chúng nó ở trên nồi chưng lửa lớn, rồi tìm tòi bên trong đống nguyên liệu nấu ăn, xem có cái gì mình muốn ăn.

Sau khi trở lại, Cố Diễm phát hiện người sớm nên về tới không ở trong phòng, hỏi người hầu ngoài cửa: "Người đâu?"

Chuyện đầu tiên thiếu gia làm sau khi về nhà chính là tìm bạn đời tân hôn nhỏ bé của mình, nhất định là yêu Thiếu phu nhân đến mức không sống nổi nữa! Người hầu "lanh lợi" nói với Cố Diễm: "Thiếu phu nhân vừa về tới liền vào nhà bếp, đang tự tay làm bữa tối cho ngài."

Cố Diễm ngẩn người một chút, sắc mặt lạnh lùng dần dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng đồng thời câu lên một độ cong không dễ phát hiện. Tuy rằng không nói gì, cũng nhìn ra được tâm tình không tệ.

Người hầu nhỏ nháy mắt mấy cái, cảm thấy chính mình quả thực thông tuệ đến vô cực, từng chút cũng có thể bò lên trên vị trí quản lý nhỏ!

Lúc ăn cơm tối, Tả Vân Hi nhìn đồ ăn tự mình làm bị Cố Diễm ăn đi hơn một nửa, theo bản năng nhìn về phía bụng đối phương. Người này, động tác ăn cơm đặc biệt tao nhã, cũng không nhìn ra nhanh bao nhiêu, nhưng không biết tại sao lại có thể cất nhiều cơm nước cỡ đó vào dạ dày mình trong thời gian ngắn như vậy.

Trước đó cậu cũng phát hiện, Cố Diễm đặc biệt kiêng ăn nghiêm trọng, đồng thời đặc biệt độc nhất. Độc nhất ở chỗ có món thích ăn liền ăn được từ đầu đến cuối, không thích anh tuyệt không động một đũa. Người khó nuôi như vậy cư nhiên thích ăn mấy món thường ngày cậu làm, có cần vỗ tay cho anh, cổ vũ vợ thật nể tình một chút hay không?

Cố Diễm ăn no súc miệng súc miệng, tiếp nhận giấy ăn trong tay người hầu, vừa lau miệng vừa nhìn Tả Vân Hi uống hết chén canh cuối cùng, ánh mắt nhu hòa tán dương: "Hương vị không tệ, tôi rất thích."

Tả Vân Hi cười cười, thuận miệng liền trả lời một câu: "Anh yêu thích là tốt rồi."

"Ngày mai làm tiếp một phần như vậy đi." Bàn tay to lớn với xương rõ ràng nắm một chiếc đũa, đâm đâm Viên Trân Châu cuối cùng còn lại trong mâm, gọi món không chút kiêng dè nào.

Tả Vân Hi không nói lau miệng, đang rất hoài nghi, đối phương có phải là hiểu lầm cái gì không vậy?

Lúc này, người hầu đứng ở cửa đi tới, "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, khách đến."

"Khách tới vào lúc này? Ai?" Cố Diễm mơ hồ nhíu lông mày, có chút thiếu kiên nhẫn.

Đức thúc vừa vặn đi tới, nghe thấy Cố Diễm hỏi liền giải thích: "Ngày hôm nay Thiếu phu nhân cứu lão gia tử Bạch gia, chủ nhà họ Bạch tự mình lại đây nói cám ơn."

Tả Vân Hi cười trêu chọc một câu: "Không chừng sau khi trở về nhớ tới còn chưa có giao tiền chữa bệnh, buổi tối vội vàng đem qua."

"Không trả thù lao?" Cố Diễm nhìn dáng dấp nghịch ngợm này của cậu, mặt mày liền nhu hòa xuống, dĩ nhiên tâm tình rất tốt mà pha trò với Tả Vân Hi.

Người ăn no liền dễ phạm lười biếng, Tả Vân Hi nằm nhoài trên bàn, dùng một tay nâng cằm, một bên híp mắt một bên đánh giá người đối diện, một bên lười biếng nói: "Không biết đâu, ngước mắt lên người liền chạy, thật giống như là sợ chạy chậm tôi có thể chạy theo cản lại vậy. Nhưng mà cũng không sao, coi như để lão gia tử làm người phát ngôn cho tôi đi."

Người đối diện cậu mặc áo sơ mi trắng tuyết như cũ, từ đầu tới đuôi không loạn một chút nào, hơn nữa còn có khí chất lãnh túc này, cả người đều tỏa hương vị cấm dục. Ánh đèn sáng trong trên đỉnh đầu rơi lên lông mi đối phương, vừa lúc hằn xuống một hàng bóng nhỏ trên gương mặt tuấn mỹ. Tả Vân Hi nhíu nhíu mày, trước khi nói lòng không chú ý, lông mi tên này còn rất dài. Nếu như không phải khí thế quá mạnh, Cố Diễm đảm bảo được tôn là đại mỹ nhân.

Tả Vân Hi tối tăm nghĩ, nếu như ngày nào đó mình đánh Cố Diễm hôn mê, đối phương tỉnh lại vừa vặn cẩu huyết mất trí nhớ, căn bản không biết mình là ai, vậy có phải là cậu có thể thu hoạch một người vợ mỹ nhân ấm áp ôn nhu?

Vừa nghĩ tới Cố Diễm mặc tạp dề giơ xẻng xào rau, ôn nhu gọi cậu Anh yêu ơi ~, Tả Vân Hi liền cảm giác lá gan mình chấn động mạnh, không khỏi che mặt, cảm thấy mình nhất định là nhập ma rồi.

Nghĩ quá nhiều, cũng là bệnh! Phải trị!

Cố Diễm thấy người đối diện vừa nhìn anh, vừa tự mình chơi che mặt, nhìn ra được còn chơi rất vui. Anh bất đắc dĩ đứng lên, xoa nhẹ trên đầu Tả Vân Hi một cái, trực tiếp vò mái tóc nhu thuận nơi đỉnh đầu của Tả Vân Hi thành rối như tơ.

Bốp!

Tả Vân Hi phản xạ có điều kiện liền giơ tay đánh, không nghĩ tới đối phương rút tay nhanh chóng, Tả Vân Hi không hề phát hiện tát một cái khét trên đỉnh đầu của mình, lại nhìn cái gương mặt tuấn tú nghiêm túc của người khởi xướng, không nhịn được bĩu môi.

Người này, hai ngày nay luôn thích táy máy tay chân. Trải qua mấy ngày ở chung, hai người cũng đã làm quen, Tả Vân Hi tựa như đùa giỡn nói: "Tôi cho anh ăn no, anh liền báo đáp tôi như thế? Hiểu cái gì gọi là ăn người miệng ngắn (* nếu có lợi ích từ người khác, phải làm việc gì đó lại cho người ấy) không? Vô lương tâm sẽ đau dạ dày đó!"

Cố Diễm nhíu nhíu mày, nhàn nhã thư thái nói: "Em chính là của tôi."

Tả Vân Hi ngửa mặt suy nghĩ một chút, lời này thật giống như không sai.

Cố Diễm liền xoa nhẹ trên đầu Tả Vân Hi một cái, sắc mặt không thay đổi nói: "Tôi đi một lát sẽ trở lại."

Bạch gia đời đời tòng quân, trước là đồng liêu với Cố gia, Bạch Tiêu trưởng tử Bạch gia là bạn học với Cố Diễm, hiện tại đã là thiếu tướng còn trẻ nhất một khu, còn là thủ hạ chiến tướng đắc lực của Cố Diễm. Nếu chủ nhà họ Bạch đã tự mình đến nhà chào hỏi, Cố Diễm cũng không thể không nể mặt mũi đối phương.

"Cần tôi làm cái gì không?" Tả Vân Hi liền vuốt thuận đầu tóc.

"Không cần." Cố Diễm nhìn thấy mái tóc bị mình vò loạn đã biến về nguyên dạng, trong lòng như có một điểm nào đó bị chọt trúng, làm gì cũng không thoải mái, vì vậy lại xoa nhẹ một cái.

Tả Vân Hi sờ sờ đầu mình, nhếch miệng mặt không hề cảm xúc đứng lên, một hơi đi lên trên cầu thang lầu hai, đứng ở chỗ cao sau đó vuốt thuận đầu tóc. Chứng cưỡng bách cái gì chứ, cứ luôn làm trái với tâm tư của anh ta đi, để cho anh ta thấy được với không tới, cào tim nạo phổi, cả người khó chịu!

Quả nhiên, Cố Diễm nhìn cậu một chút, ngón tay không khống chế được run rẩy, cau mày rồi.

Tả Vân Hi thoả mãn trở về phòng, vung giày trên chân một cái, nằm ở trên giường lộn mèo, lười biếng nằm úp sấp trên chăn, đặt cằm trên gối, đăng nhập internet, mở Phòng chẩn bệnh nhỏ mình tự thành lập trước đây trên internet lên.

Thời điểm cậu mới vừa đi đến thế giới này, hết thảy chi tiêu đều bị Tả Thiệu Nhàn quản lý trong tay. Vì kiếm ít tiền lẻ cậu không thể không lợi dụng tất cả những gì mình có thể làm được để kiếm tiền. Vì muốn có được học bổng, cậu mới liều mạng trèo lên trên, một hơi vọt vào mười vị trí đầu lớp. Sau đó nghe nói tiền thưởng của thứ mười và thứ nhất chênh lệch gấp mấy lần, Tả Vân Hi khẽ cắn răng, một hơi bò lên trên vị trí thủ tịch, vì tiền cũng phải liều cái mạng già.

Phòng chẩn bệnh nhỏ này là do cậu lập hồi trước để trả lời vấn đề bệnh nhân ở trên mạng, làm không nhiều thù lao.

Sau khi có cơ sở y học thế giới này, Tả Vân Hi liền hẹn người trước ở trên mạng, thường chỉ có mấy bệnh vặt. Cậu hay lợi dụng thời gian nghỉ ngơi để đăng nhập Phòng chẩn bệnh.

Giải quyết xong vấn đề phòng ốc, Tả Vân Hi trực tiếp lấy tiền trùng tu quán nhỏ online một chút, treo quảng cáo, làm tuyên truyền. Không quản nội khoa ngoại khoa hay là chỉnh hình thẩm mỹ, có cái dị năng nghịch thiên kia của mình, cậu đều có thể làm được hết. Chờ qua mấy ngày lấy bằng tốt nghiệp, cậu liền treo tất cả bằng cấp lên hết, phỏng chừng khi đó phòng ốc cũng đã trang trí xong.

Tả Vân Hi xoay cổ hơn một giờ, Cố Diễm đẩy cửa tiến vào, liền thấy người trên giường làm loạn một đống bên cạnh, dưới giường hai chiếc giày phân ly cách xa hơn một mét. Anh cũng không nói gì, khom lưng nhặt giày Tả Vân Hi lên, quy củ bày ở bên giường, sau đó bắt đầu kéo chăn, muốn trải phẳng lại.

Tả Vân Hi ngoắc ngoắc khóe miệng, ý xấu ngăn chặn chăn, vì không muốn bị đối phương lôi đi, còn lén lút nắm lấy góc chăn, quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn Cố Diễm: Làm gì?

Cậu chỉ lo đùa đối phương, lại không có phát hiện người đứng ở bên giường hơi nheo mắt nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu, đáy mắt che khuất tia sáng đen tối mịt mờ kia.

Hiện tại Tả Vân Hi đang nằm lỳ ở trên giường, áo cánh vàng nhạt đã sớm lộn xộn lúc cậu nhào lên giường lăn lộn, lộ ra một đoạn eo thon đường nét ưu mỹ. Bởi vì mới vừa thành niên, thân thể của cậu còn có một chút hương vị của người thiếu niên ngây ngô, cực kì tinh tế, da thịt trắng nõn vân da nhẵn nhụi, giống như khối ngọc Dương chi tốt nhất, dưới ánh đèn phảng phất hiện ra màu sắc trơn bóng, khiến người rất muốn sờ lên, cảm thụ một chút đây rốt cuộc là loại cảm giác nào.

Thấy Cố Diễm chỉ là nhìn mình không nói lời nào, Tả Vân Hi liền nghiêng đầu, muốn nhìn rõ biểu tình đối phương, động tác này vừa vặn kéo dài đường nét nơi cổ cậu, động tác ngẩng đầu nhanh khiến cái mông nhỏ cũng nhúc nhích theo động tác của cậu một chút. Hơn nữa còn vẻ mặt vô tội này, khiến Cố Diễm đột nhiên nghĩ đến tội thiên sứ dụ thần sa đọa trong thần thoại.

Đồng tử Cố Diễm chìm chìm, rốt cục giơ chân lên, đi tới.

Tả Vân Hi mới vừa muốn nói chuyện, cũng cảm giác trên lưng chìm xuống, trọng lượng đột nhiên đặt lên khiến cho cậu không thở nổi một hơi, bị áp rên lên một tiếng, sau đó sắc mặt xẹt một chút liền hồng hết. Cậu giật giật, phát hiện đối phương ôm eo mình, còn ôm đặc biệt chặt, không khỏi khẩn trương lên: "Đè chết người cũng phải chịu pháp luật trừng phạt, ngài Nghị trưởng, anh đây là mưu sát chồng đó nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro