6. l ầ n s ố n g t h ứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.

Nàng bừng tỉnh, khung cảnh quen thuộc đột ngột hiện ra trước mắt.

Thân thuộc đến kì lạ.

Đây...không phải gian phòng ở Giác cung của nàng đó sao?

Sao li là nơi này?

Kì quái.

Không phải 1 giây trước nàng còn đang ở trước nơi ẩn náu của Vô Phong, tận mắt nhìn thấy hắn một thân bê bết máu nằm dưới đất hay sao?

Đưa mắt nhìn quanh căn phòng vẫn xa hoa và rộng lớn như trong trí nhớ của mình, cơ thể theo đó cũng bắt đầu cử động. Toàn thân bất ngờ truyền đến một hồi đau đớn.

Ta chết ri mà? Sao li thy đau?

Thượng Quan Thiển dựa theo sự đau buốt bủa vây lấy mình, chậm rãi giơ hai bàn tay xoè ra trước mặt, dưới ánh trăng hắt vào cửa sổ có thể nhận ra vết thương giống hệt lần trước bị kẹp tay tra khảo.

Đây là chuyn gì?

Thở dốc, hơi thở rõ ràng chân thực như vậy, đến cả cơn đau cũng khó chịu muốn chết, đây rõ ràng là cảm giác của một người đang sống mà.

Ta sng li ri?

Sao có th...?

Đã làm một linh hồn lơ lửng nhiều ngày trời như vậy rồi, nàng không khỏi có chút mơ hồ.

Hoc gi s tt c đu là mt gic mng dài...

Nếu không nhầm thì đây chính là đêm đầu tiên sau khi hắn đưa nàng từ trong ngục tối Cung Môn trở về, trên người vẫn còn băng bó đủ chỗ, vết thương thể xác đều rất mới.

Tâm trí chấn động liên hồi.

Không. Không thể nào là mơ. Trực giác gào thét rằng nàng thật sự đã chết đi.

Cảm giác lúc này, mọi giác quan đều đang hoạt động mạnh mẽ như một người sống thế này thật sự khiến bản thân trong phút chốc chưa thể nào tiếp nhận được.

Thượng Quan Thiển đưa tay sờ lên mặt mình, da thịt chạm vào nhau, mềm mại bỏng rát khiến nàng khẽ giựt mình.

Đây là đúng rồi. Nàng là đang sng.

Có thể cảm nhận từng nhịp tim sống động vang lên trong cơ thể.

Bất giác sờ đến phần bụng. Phẳng lì hoàn hảo.

Ngơ ngẩn một hồi lâu, sau đó tựa như nhớ ra điều gì đó, nàng gấp gáp lao xuống giường toan bước ra ngoài xác nhận thực tại thêm lần nữa.

Chân vừa chạm mặt sàn một bước, chưa kịp mừng rỡ cảm nhận đôi phần lực dưới thì bước tiếp theo toàn thân đã xiêu vẹo ngã xuống, những vật trên kệ cạnh tường cũng vì bị nàng quơ quào chống đỡ thay nhau rơi rớt. Kéo theo một loạt âm thanh đổ vỡ.

Không kịp định hình, giây tiếp cánh cửa bên ngoài đã trực tiếp bị mở tung, làn gió đêm lạnh mang theo một thân hình to lớn tràn vào trong, trong chớp mắt chắn trước mặt nàng.

"Thượng Quan Thiển!"

Ngẩng đầu nhìn lên, là hắn.

Nàng khẽ rùng mình không rõ vì sự xuất hiện của cơn gió, hay vì người.

Là Cung Thượng Giác mà nàng yêu đó.

...

Lúc trước ta nghĩ, bn thân mãi mãi s không có may mn.

S mnh không tt, c đi tính toán trăm phương ngàn kế, n lc thế nào cui cùng cũng không sánh bng mt Vân Vi Sam kết thúc có hu như vy.

Mà gi phút này Thượng Quan Thin thm cm ơn Tri Pht, tt c may mn đi ta đu đ dành cho giây phút này.

...

Giây phút trông thấy Cung Thượng Giác khoẻ mạnh, rõ ràng chân thực đến choáng ngợp ở trước mặt mình, mọi uất hận khổ đau trong quá khứ tự dưng không còn quan trọng nữa, như thể tan biến trong mây khói.

Nàng chỉ cần hắn như vầy.

Đôi mắt sáng lấp lánh phủ nước, khi hướng về phía thứ quý giá nhất đời mình, điều trân quý đó, dường như còn phát ra một tia rực rỡ trong bóng trăng mờ ảo. Tưởng như đánh mất nhưng tại thời khắc này hắn đang ở ngay trong tầm mắt của nàng.

Cung Thượng Giác vốn luôn chau mày lo lắng thoáng bối rối, không rõ vì sao nàng lại như vậy.

Nàng vẫn muốn nhìn hắn lâu thêm chút nữa.

Đây chính là Cung Thượng Giác bằng xương bằng thịt ngồi ở trước mặt nàng sao.

Khi trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh hắn bị mũi kiếm của Điểm Trúc xuyên qua người, ngã xuống đất rồi chậm rãi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, nàng càng cảm thấy may mắn đến run rẫy, trái tim cũng chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng với điều đang hiện hữu trước mắt mình.

May mắn đời này của nàng, hoá ra đều nằm ở đây.

Dường như thấy nàng im lặng tỏ vẻ uỷ khuất nhìn hắn lâu như vậy, Cung Thượng Giác lại càng bồn chồn không biết nên làm gì hơn nữa, trong một giây dứt khoát nhấc bổng nàng đặt lên giường, ở bên cạnh cẩn thận kiểm tra từng vết thương trên thân thể cô nương của hắn.

Sau đó lại đưa tay chạm vào phần giữa hai hàng mày, biểu tình gương mặt trở nên nghiêm trọng hơn, lạnh giọng cất lời, vừa muốn nhắc nhở lại có ý dò hỏi.

"Phát sốt rồi còn muốn đi đâu? Thương tích đầy mình vẫn định liều mạng sao?"

Nàng bận rộn chiêm ngưỡng cảnh vui trong đáy mắt, nào nhận ra hắn đang nói chuyện với mình? Do đó Thượng Quan Thiển vẫn tiếp tục như cũ chăm chú dán lấy ánh mắt lên người nọ, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Nhìn đến độ ngây ngốc ra luôn rồi.

Hắn càng mất kiên nhẫn, cùng lúc rất khó hiểu tại sao nàng ta không buồn trả lời mình. Cũng có chút mất mặt.

Vừa thoát chết ở địa lao đã dám cả gan không nể mặt hắn?

Không l là đau đến ngc đi ri ch?

Đoạn hắn chỉnh giọng, tỏ vẻ nghiêm khắc nhắc nhở.

"Không nghe ta nói gì sao?"

Không biết lần này đã nghe thấy hắn hay chưa, nhưng nàng như không thèm để ý lễ nghĩa thường lệ, đột ngột gắt gao choàng tay ôm lấy hắn.

Đơ người.

Nàng không phải rúc mình vào lòng người nọ mà đang cố gắng hết sức vươn tay phủ trọn bờ vai và tấm lưng rộng lớn của Cung Thượng Giác, gần như là dáng vẻ một người muốn che chở bảo vệ cho ai đó.

Lòng ngực hắn lộn nhào, tim không cẩn thận lỡ nhịp khiến cơ thể nhất thời bất động. Không biết nên làm gì.

Đã lâu lắm rồi hắn không còn cảm giác được ai đó vòng tay ôm cả thân mình vào lòng như thế này...Từ khi nương mất, đã không còn một ai trên đời che chở ấp ủ hắn nữa.

Đến cả Viễn Chuỷ cũng không thể.

Cho nên từ rất lâu rồi, Giác công tử đã không cảm thấy - không cho phép mình yếu đuối như giờ phút hiện tại. Giây phút ẩn mặt trong mái tóc mềm mượt đang toả mùi hương nhè nhẹ của nàng, cảm giác ấm áp cũng lan toả khắp lồng ngực hắn, chỉ muốn dựa dẫm lấy nàng, được nàng xoa dịu tất thảy.

Hận không thể rúc mặt vào cổ vai người con gái ấy đắm chìm.

Song chỉ vậy cũng đã quá đủ để khiến tâm hồn lạnh lẽo cô độc tan chảy ra. Hắn không đưa tay ôm lấy nàng để đáp trả, cũng chẳng hề có ý định phản kháng.

Căn bản là giữ nguyên tư thế đó, thời gian như ngừng đọng lại trong gian phòng xa hoa phía Tây Giác cung.

Nàng cũng chỉ muốn thời khắc này dừng lại mãi mãi, vừa ôm trọn thứ quý giá nhất bên người, tay giữ mãi không buông, cũng không cần sợ người đó sẽ vuột đi mất.

Cho đến khi không thể chịu nổi cơn đau từ các vết thương nữa, Thượng Quan Thiển mới dần buông lỏng hai tay, chậm rãi tách người trở về đối mặt với Cung Thượng Giác như cũ. Chỉ có biểu cảm lúc này của Giác công tử đã không còn được sắc lạnh mà đang vô cùng phức tạp, đôi mắt hơi đỏ nhìn nàng như có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói.

Nàng không nhịn được, một lần nữa bất ngờ thu hẹp khoảng cách, ấn lên bờ môi mỏng thu hút kia một nụ hôn.

"Cung Nh tiên sinh ca ta..."

.

.

.

Buổi chiều Vân Vi Sam quả thật đã ghé qua, đúng như trong trí nhớ của nàng.

Từng câu, từng chữ cô ta nói, đều hết sức trùng khớp. Mà nàng cũng thuận theo trước kia để đối đãi, tạm thời không muốn gây ra bất cứ biến số nào nữa khi chưa biết rõ con đường sắp tới nên đi thế nào mới đúng.

Đêm qua đã là 1 biến số rồi.

Ngoài ra, mọi thứ vẫn đang diễn ra y hệt. Hắn thật sự không tìm đến nàng lần nào trong ngày hôm nay, kể cả có biến số đó. Dù biết như vậy mới là bình thường, nhưng bản thân Thượng Quan Thiển vẫn không khỏi trông ngóng.

Những gì xảy ra canh Ba hôm nay vẫn còn vương vấn trong tâm trí nàng, đến cả trái tim cũng rung lên mỗi khi chợt nhớ đến.

Hơi ấm của hắn dường như vẫn đang tồn tại trên người nàng.

Khẽ sờ lên đầu môi, dĩ nhiên tâm trí toàn bộ là hình ảnh khi đó.

Ban đu ch là môi chm môi, cm giác t bên kia truyn đến có chút mát lnh d chu. Lưu li mt khonh khc, lúc Thượng Quan Thin toan ri khi đã b k đó ngăn cn, bt ng tn công tách hai môi nàng ra, mnh m đưa lưỡi tiến vào. Kinh ngc.

Hn ta như biến thành mt con người khác, cung nhit qun ly nàng không ngh ngơi, mà nàng sau vài giây ngn người cũng lp tc đáp tr, hoà chung mt nhp vi hn. C hai hoàn toàn chìm đm trong mt ngt nơi đu lưỡi.

Mê lc và quyến rũ. Nàng có th cm nhn mi nhit huyết đang dâng trào trong hn giây phút này, kích thích vô cùng.

Không biết đã qua bao lâu, khi hn vô thc mân mê làn da trng mướt ca nàng, không cn thn đã chm phi mt trong nhng vết thương khiến m nhân trong lòng kh kêu lên.

Git người bng tnh, tr v vi thc ti.

Hn nhanh chóng liếc nhìn vết thương nơi b vai ca n nhân đi din, gia hai lông mày nhăn li không dò ra đang nghĩ gì.

Ri lp tc ri khi, vút đi nhanh như cách hn xut hin. Không nói mt li nào.

Nàng không nhn được mt tia ht hng dõi theo bóng người đã biến mt.

Nhớ lại lúc đó, Thượng Quan Thiển khẽ mỉm cười.

Sau này s còn rt nhiu cơ hi cùng chàng tri qua nhng chuyn như vy, không cn cm thy tiếc nui.

Nếu không có gì thay đổi, rất nhanh thôi ngày mai hắn sẽ lại xuất hiện trong tầm mắt nàng rồi.

Định tâm một chút mường tượng lại cảnh tượng Cung Viễn Chuỷ đến để cảnh cáo Vô Phong nàng đây, Cung Thượng Giác không phải cũng liền đi tìm đệ đệ hắn sao. Đó là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau sau cuộc đối thoại diễn ra ở địa lao mấy ngày trước. Nhớ khi đó nàng cũng ngày ngóng đêm trông hắn đến nhìn mình một cái, còn lo sợ Cung Nhị tiên sinh có phải bởi vì phát giác đã sinh ra ghét bỏ nàng rồi không, mới biến mất chẳng buồn bận tâm như vậy.

Nhưng bây giờ nàng biết là không phải như vậy rồi, hắn ngược lại còn rất quan tâm.

Lại nhớ đến, tại sao đêm qua nàng bị ngã, hắn có thể đến nhanh như vậy?

Không phi vì chàng vn đng sn ca đó ch?

Nghĩ vậy cũng liền ghé mắt nhìn qua khung cửa sổ ở đầu nằm, nàng chỉ muốn xem thử chứ không hề phòng bị trông thấy một bóng lưng quen thuộc ở ngay trước cửa thư phòng của mình. Tóc buông xoã, thân choàng một lớp áo lông lớn. Cung Thượng Giác.

Hôm qua cũng vy sao?

Nàng vô cùng muốn biết là bắt đầu từ khi nào hắn lại ở trước cửa phòng nàng không phát ra bất kì tiếng động. Nếu hôm qua không có vô số âm thanh đổ vỡ vang lên trong phòng, có lẽ hắn sẽ không bao giờ bước vào.

Và nàng cũng mãi mãi không biết được.

Tim như phủ một lớp đường ngọt ngào. Dù không thấy rõ được mặt hắn, nhưng cảm nhận được người đó ở gần bên nàng như thế này, chỉ cách một lớp cửa, cũng đủ làm tâm tình nàng vừa vui vẻ vừa ấm áp.

Cung Nh tiên sinh hoá ra si tình đáng yêu như vy sao.

Thượng Quan Thiển vui đến nổi, khoé miệng đã cong tới tận tai rồi!

Hắn còn mặc áo choàng lông dày như vậy, định đứng đó cả đêm sao? Haha.

Nàng trộm nghĩ thứ không được đứng đắn cho lắm, chỉ dám bật cười trong lòng chứ không muốn phát thành tiếng, sợ người nàng yêu bên ngoài sẽ nghe được mất.

i vài hôm na ta kho ri, s trc tiếp ép chàng vào ng cùng. Không đ cho chàng ngoài cc kh như thế na nhé, Giác công t!"

.

.

.

Buổi sáng hôm sau.

Viễn Chuỷ đệ đệ ghé qua rồi, đang bận châm chọc nàng đây.

Đối với người em trai bên chồng này của nàng, nói thương yêu thì không chân thực lắm, nhưng cảm kích là có. Hơn nữa là rất nhiều. Cậu đã luôn ở cạnh quan tâm chăm sóc Cung Thượng Giác, lúc nàng chết đi cũng là người duy nhất không vì bất đồng với việc hắn làm cho nàng mà tránh né, tiếp tục đồng hành cùng ca ca cậu trong những ngày đau khổ nhất.

Thậm chí cậu còn bỏ qua hiềm khích vốn có với nàng để mặc lên bộ tang phục, cho dù là vì hắn đi chăng nữa...

Nhưng khắp Cung Môn cũng chỉ có cậu em trai này hiểu chuyện như vậy.

"Hai huynh đ nhà cu ai cũng tht d thương ahh...ngoài lnh trong nóng."

"Đáng tiếc đu b ta nhìn thu c ri!"

Nàng lại trộm bật cười với những suy nghĩ hay ho trong đầu mình.

Không chỉ vậy, đối đáp tranh đấu cùng Cung Viễn Chuỷ cũng cực kì thú vị, gần như là một thứ vui tiêu khiển giúp nàng bớt buồn chán ở Giác cung này. Về sau cần phải tìm một cô nương thông minh giống nàng về làm thê tử của đệ ấy mới được.

"Ta thấy cô không hề giống kẻ dễ dàng thoả mãn." Đệ ấy đang đứng trước mặt nàng ra vẻ oai phong, miệng lặp lại những câu trong trí nhớ nàng đã nghe qua.

"Vầng trán, khoé mắt cô đều viết hai chữ..."

Nàng phối hợp diễn theo, giương mắt giả tạo nhìn cậu. "Tham lam?"

"Dã tâm?"

Cậu lắc đầu. "Là Vô Phong."

Đúng lúc đó có tiếng mở cửa. Hắn đến rồi.

Cung Thượng Giác bước đến trước giường nàng, bên cạnh Cung Viễn Chuỷ.

"Viễn Chuỷ, ta nghe hạ nhân nói đệ đến đây."

Nàng cũng gượng người bật dậy, chờ đợi hắn đã lâu.

"Giác công tử không cần lo."

"Chuỷ công tử không hề quấy rầy ta nghỉ ngơi, cậu ấy chỉ tới quan tâm vết thương của ta thôi."

Thanh âm nàng dịu dàng mà yếu ớt, muốn để hắn nghe ra sự vô lực trong giọng nói của mình.

Thượng Quan Thiển không phải giỏi nhất là tỏ ra yếu đuối đáng thương hay sao? Lúc trước không dám chắc, bây giờ biết rõ tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng dáng vẻ này của nàng ít nhiều đã làm quấy nhiễu Mặc Trì tĩnh lặng trong tâm hồn hắn.

"Ta không hề nói đệ ấy quấy rầy cô."

"Ta cũng không nói là đến quan tâm cô."

Xì, ch đó...c hai đu sp b Thin ta chc cho tc chết ri.

"Sao mà không uống thuốc?"

Nàng để ý ngữ điệu trong lời nói của hắn, mặc dù đều đều cơ hồ không cảm xúc nhưng ý tứ vẫn là lo lắng cho nàng.

Cung Thượng Giác trước nay vốn không thể hiện nhiều, chỉ có những ai chứng kiến hắn đối xử với kẻ khác như thế nào, mới biết được hắn đối với nàng có bao nhiêu là ôn nhu dịu dàng, có bao phần là quan tâm tinh tế.

Ngay cả ngày đó nàng trách hắn không nể tình nghĩa phu thê nhưng không nghĩ đến, bình thường mỗi chiêu của hắn xuất ra đều mang 8 9 phần công lực, muốn giết ai tất sẽ đoạt mệnh người đó, tàn độc thâm hiểm. Nhưng lúc giao đấu với nàng ở trước mật đạo, đường đường là Giác công tử muốn đoạt lại Vô Lượng Lưu Hoả mà lại không nỡ xuống tay với một nữ tử kém xa hắn như nàng. Đến cả một vết xước cũng không dám lưu lại trên làn da không tì vết này.

Ngoài Chuỷ thiếu gia ra, cũng chỉ có nàng mới được Cung chủ Giác cung lạnh lùng người người khiếp sợ đặt cách đối tốt đến thế!

Lúc trước không nhìn ra được rõ ràng như vậy...

Nàng rủ mi ấm ức nhìn xuống chén thuốc đắng, trước kia tay không có đủ lực để cầm là thật, đổi lại lần này càng phải thêm một phần đáng thương vào.

Quả nhiên, hắn vội bước đến ngồi xuống giường, tay bưng chén thuốc mớm đến tận miệng nàng. Mặt mày lạnh nhạt, cớ sao bàn tay vẫn nhẹ nhành ân cần tới vậy?

"Đa tạ công tử."

Thượng Quan Thiển lén lút ngước mắt khiêu khích Cung Viễn Chuỷ. Cuối cùng cậu cũng bỏ đi rồi, trả lại không gian riêng tư hiếm hoi cho hai người bọn họ.

Hắn đút từng muỗng nước thuốc cho nàng, mắt không ngần ngại nhìn thẳng vào con ngươi đang long lanh vì cảm động của nàng. Lnh lùng thế đó. Song cũng tại vị trí này, tư thế này, mấy ngày trước đã rất nhiệt tình với nàng. Nàng tự hỏi liệu hắn có đang nhớ đến chuyện khi đó giống nàng hay không?

Nếu có thì sao lớp mặt nạ trên mặt vẫn nguyên vẹn như vậy? Cảm giác không sao nhìn xuyên qua nổi. Âu cũng chỉ là dối lòng, đánh lừa một kẻ chưa trải tình trường như Thượng Quan Thiển trước kia. "Còn ta t gi quyết tâm lt sch điu b cao ngo vô cm ca chàng."

Nàng biết tâm hắn từ lâu đã không còn lặng như nước. Nụ hôn kia càng thêm xác nhận suy nghĩ này là đúng.

Nụ hôn của hắn tràn ngập những khát khao tình cảm đã bị dồn nén bấy lâu chợt tuôn trào, càng kìm chặt càng mãnh liệt. Nụ hôn của nàng như chất chứa tất thảy nhớ nhung da diết suốt khoảng thời gian dài, vốn ở ngay trước mắt, nhưng như cách xa trùng trùng.

Ni bt lc rùng mình.

Chớp mắt một cái đã qua 1 đời.

"Viễn Chuỷ."

Thuốc đã cạn, hắn cũng lên tiếng tìm kiếm đệ đệ rồi rời khỏi. Không nói một lời nào với nàng.

Đến tận thời điểm này, Thượng Quan Thiển hoàn toàn chắc chắn những việc xảy ra không phải một giấc mơ.

Tất cả là thật. Bởi vì tất cả cả đều trùng khớp với kí ức của nàng.

Từ một câu nói, cử chỉ, hành động nào của bất kì ai trong những ngày qua đến việc mang cốt nhục của hắn, Hàn Nha Thất hy sinh, ở trước cửa mật đạo, rời khỏi Cung Môn, trồng Đỗ Quyên trước sân, bị giết chết, nhìn hắn đau đớn, làm một linh hồn bên cạnh hắn, tận mắt thấy hắn báo thù cho mình và bị Điểm Trúc đâm lại...

Đều là thật. Tất cả mọi thứ sống động chân thực hiện rõ trong trí nhớ của nàng.

Nàng không biết vì sao mình có thể sống lại, hơn nữa còn trở về ngay lúc này...Có lẽ Trời cao đã nghe thấy lời cầu xin của hắn, sự hối tiếc của nàng, và cả những đau khổ và bất lực mà bọn họ trải qua chăng?

Nếu ông Trời đã ban may mắn đến đây rồi, nàng nhất định sẽ nắm lấy, chấp nhận món quà quý giá của Trời Đất.

Lần thứ 2 sống trên thế gian này, nàng sẽ sống khác đi.

Trước đây mục tiêu để còn tồn tại trên đời duy chỉ có việc trả thù, đến khi động lòng với hắn cũng sẵn sàng hy sinh tình cảm này mà làm ra đủ chuyện có hại với hắn. Tận lúc chết đi rồi, thù không thể báo, lại phát hiện ra điều nuối tiếc nhất chính là hắn và hài nhi của mình.

Nàng hối hận tất cả mọi chuyện. Cũng nhận ra kết cục là do chính tay mình chọn lựa, không thể hoàn toàn trách hắn. Bọn họ không có lấy một ai tình nguyện chọn người kia mà buông bỏ mọi thứ, nàng không muốn từ bỏ hận thù để ở lại Cung Môn ngoan ngoãn như hắn muốn, hắn cũng không thể mạo hiểm tính mạng của cả gia tộc chỉ để báo thù Điểm Trúc như ý nàng...

Trước kia không phải Cung Thượng Giác không yêu nàng, hn rt yêu nàng, chỉ là hắn không yêu nàng theo cách mà nàng muốn.

Nhưng việc nàng không thể làm vì hắn, sao có thể bắt hắn hy sinh vì mình?

Bản thân sau khi trải qua sinh tử đã hiểu ra rất nhiều, việc nàng muốn làm cả đời trước, buộc phải đổi rất nhiều mạng người mới thực hiện được. Chỉ riêng từ Ma leo lên cấp Yêu, tay nàng đã giết qua bao người vô tội.

So với Vân Vi Sam, cô ta thật sự tốt hơn nàng rất nhiều...

Cho nên lần này Thượng Quan Thiển nhất định sẽ sống một cuộc đời đáng sống theo ý nguyện của bản thân. Cùng với người nàng yêu - Cung Nhị tiên sinh của Cung Môn, làm một cặp uyên ương mặn nồng, phu thê hoà thuận, gia đình hạnh phúc con đàn cháu đống. Cuối cùng sẽ cùng nhau già đi, mãi mãi không xa rời.

Mà từ bây giờ, nàng tự nhiên cũng sẽ sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Những thứ không nên lo nghĩ thì đều sẽ không nghĩ, vô tư đối đãi mọi việc.

Ví như mối hận diệt phái Cô Sơn cũng đã sớm buông xuống từ lúc nhắm mắt xuôi tay, đến khi tận mắt chứng kiến phu quân dùng kiếm đâm xuyên qua Điểm Trúc, thực hiện điều nàng từng cầu xin hắn rồi cùng chết dưới tay bà ta...hai chữ "báo thù" đã hoàn toàn không còn liên quan gì tới nàng nữa rồi.

Nàng mãi mãi không tha thứ cho Điểm Trúc vì sát hại toàn bộ gia tộc nàng, nhưng cũng thôi không giữ lấy chấp niệm đó nữa. Kiếp trước sống đã quá khổ sở, bất chấp mọi thứ để trả thù để rồi đánh mất đi tình yêu trân quý của đời mình...

May mắn thay, lần này sống lại, kẻ như nàng giờ lại được trao cơ hội lựa chọn 1 lần nữa. Nàng nguyện chọn hắn, tất thảy những gì có được đều sẽ trao cho hắn. Không hối hận.

Cung Thượng Giác, ln này ta đến, s yêu chàng hơn na...

Tht nhiu.

...

to be continued


========================================

Chương tiếp theo là cảnh ở ôn tuyền tắm rồi, cùng đón xem Thỏ tinh ranh đã có kinh nghiệm qua 1 lần lần t2 sẽ chuẩn bị những gì để bẫy Sói nhé^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro