m ở đ ầ u

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giờ phút hấp hối, đầu óc bắt đầu mụ mị và mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên mờ mịt, nàng vậy mà lại nghe thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần bên tai. Rồi dừng hẳn.

Nàng nghe thấy người đó gọi tên nàng.

"Thượng Quan Thiển..."

Thật quen thuộc. Thật quen. Tựa như đã được khắc vào tim tự lúc nào.

Là hn.

Nàng chợt cảm thấy có cánh tay rắn rỏi ôm lấy nàng vào lòng, một cách dè dặt và nhẹ nhàng chưa từng thấy.

Mùi hương này, hơi ấm này, thật dễ chịu quá. Vì nàng đã rất nhớ. Đây có phải là viễn cảnh nàng tưởng tượng ra trước khi chết không? Người mà nàng muốn nhìn thấy nhất trước khi chết, phải không?
.

"Ta sẽ yêu nàng hơn, đừng bỏ ta lại được không?"

"Cầu xin nàng..."

to be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro