Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận hoan ái, Đa Hiền thở hổn hển, lấy cái chăn đắp ngang ngực mình. Nàng cắn răng, lấy bàn tay khẽ chạm vào giữa hai chân mình, xấu hổ đưa tay lên xem, dịch trắng hoà với màu đỏ hồng hiện ra. Đa Hiền kéo kéo cánh tay cô :

- Cô út.....

- Hửm ? - Tĩnh Đào vốn đã định ngủ, nghe nàng gọi lại mở to mắt ra, nghiêng người ôm lấy nàng vào lòng, cánh môi không an phận hôn vào gò má nàng liên tục.

- Em.....em là người của cô út rồi đúng hông ? - Đa Hiền bám vào cô, cơ thể trần truồng bị Tĩnh Đào quấn chặt, da thịt cọ xát vào nhau không kẻ hở.

- Sao vậy, cảm thấy không vui khi thành người phụ nữ của tôi ? - Tĩnh Đào không trực tiếp mở mắt, an nhàn ôm mỹ nhân hưởng thụ.

- Hỏng phải, nhưng mà.....

Đa Hiền ngước lên, vẽ vẽ mấy vòng trên bắp tay cô :

- Chúng ta như vầy, ông hội sẽ đánh chết em.

- Dám đánh người phụ nữ của Đào sao ? Ngốc, ngủ đi. - Tĩnh Đào càng ra sức ôm nàng, việc vận động khi nãy làm cô cũng tốn không ít sức lực.

- Nhưng mà......Đào.....

- Đừng rộn, nếu không tôi lại " muốn " bây giờ.....

Đa Hiền vì thế im phăng phắt.

***

- Bây đi vô kêu cô út ra ăn cơm, sẵn tao nói chuyện của cậu ba. - Ông Bình nói, nhưng trong lòng rất khó xử, một bên là con gái, một bên là con trai, lại đi cùng tranh giành một cô gái, mất mặt mà.

Gia nhân đứng trước cửa gõ nhè nhẹ gọi.

- Cô út ơi....

Đa Hiền thính tai, lờ mờ nghiêng người lay lay cánh tay cô :

- Ưm....Đào......Đào.....có người....

Tĩnh Đào bị phá giấc ngủ liền cáu kỉnh, nhưng phát hiện người đó là mỹ nữ nhà mình nên liền mỉm cười, cô uể oải ngồi dậy nói.

- Em mặc yếm vô xong nằm im.

Đa Hiền gật đầu nhanh chóng làm theo.

- Cô út ơi, ông kêu cô dậy ăn sáng để ông nói chuyện.

Bên trong vẫn im thin thít, gia nhân ráng gọi thêm mấy lần nhưng vẫn không ai hồi đáp.

Gia nhân lật đật chạy ra nhà trên thưa lại ông Bình :

- Ông ơi, cô út im ru à.

- Trời đất, hay con bé ngất xĩu rồi. Bình thường dậy sớm lắm mà. - Bà ba lo sợ đứng dậy, Tĩnh Đào tối qua ăn tiệc về muộn, có phải là trúng gió rồi không ?

Ông bà đều hướng về phòng cô mà đi.

Gia nhân theo lời ông Bình, dùng sức một chút mà phá cánh cửa ra.

- Đào.....

Hiện trạng trước mắt làm ai nấy kinh ngạc sửng sốt không nói nên lời.

Tĩnh Đào quần áo không chỉnh tề đang ôm chầm lấy Đa Hiền, mà nàng cũng chỉ mặc yếm trên người, nửa phần thân dưới được cô lấy cái chăn đắp lại, quần dài của nàng vẫn còn lăn lóc trên sàn.

Ông Bình thất kinh chỉ biết trợn mắt lên nhìn, gia nhân hoảng hốt bụm miệng lại. Bà cả, bà ba với bà hai thì sửng sốt chỉ có thể chôn chân ở đó.

Hôm qua Trí Tuấn mới đòi cưới Đa Hiền, hôm nay Tĩnh Đào đã cùng nàng cùng trên một chiếc giường.

- Cái......cái gì đây ? Tĩnh Đào....con làm cái gì vậy ? Đa...Đa Hiền ? - Bà ba nhìn con gái mình, bà biết cô có tình ý với nàng nhưng cũng không ngờ đã phát triển tới mức này.

- Trời đất, Đa Hiền, bây.....hai đứa ? - Bà cả chỉ trỏ. Nhưng bà nghĩ kỹ lại chuyện này cũng không hẳn là xấu, nếu Đa Hiền đã là người của Tĩnh Đào, thì cậu ba chắc chắn sẽ từ bỏ ý định. Như vậy cũng một phần nào có thể gỡ rối được câu chuyện này.



- Mô phật, đui con mắt tui. Tui đi ra đây, hẹn gặp ngoài bàn cơm. - Bà cả lắc đầu lôi bà ba ra ngoài, lớn tuổi rồi không thể nhìn quá lâu mấy cái cảnh mất máu này.

- Đa Hiền, mày dám ? - Ông Bình tức giận, cho dù ông không ghét Đa Hiền, nhưng chuyện người làm leo lên giường chủ là hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Tĩnh Đào điềm tĩnh nói :

- Cha, cha ra ngoài đi, con sẽ ra ngay.

Mọi người đã lui hết, Tĩnh Đào thở dài nhìn nàng, nhìn con mèo nhỏ đang co rúm lại vì sợ hãi, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng rồi hôn lên trán một nụ hôn an ủi.

- Đào ơi, chết rồi, em sợ. - Đa Hiền bám vào cô như cái phao cứu sinh cuối cùng.

- Đừng sợ, có Đào rồi, Đào bảo vệ Đa Hiền. - Cô vỗ vỗ vai nàng.





Cả hai bước ra ngoài, tay vẫn xen vào nhau, làm bà hai cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Cô nhìn bàn cơm, cậu ba đâu ? Cô cúi đầu nhận lỗi :

- Cha, là lúc tối con nhậu say về, không tỉnh táo đã làm bậy với Đa Hiền. Là lỗi của con, Đa Hiền là bị con cưỡng ép.

Cô không muốn cô gái của cô chịu bất kỳ tiếng xấu nào, cho nên mọi tội lỗi đều dồn hết lên bản thân mình.

Cậu ba vừa lúc từ trong phòng đi ra nghe thấy liền nổi máu nóng lên túm lấy cổ áo cô mà chửi rủa :

- Con khốn, ngay cả người của tao mà mày cũng cướp.

Cô nhìn anh ta, kéo tay anh ta ra khỏi cổ áo mình, cô nhếch môi cười. - Anh ba, anh đã hỏi cưới Đa Hiền hay đã ăn ở với người ta mà anh kêu người ta là người của anh ? Tôi cũng đâu có biết anh muốn cưới Đa Hiền.

Cô tỏ vẻ vô tội.

- Đa Hiền trước giờ vốn là của tôi. Anh không có quyền gì đòi cưới Đa Hiền cả.

Tĩnh Đào nắm chặt tay nàng, khẳng định cho mọi người biết rằng cô đã chọn thì sẽ không bao giờ buông tay.

- Cha, đó là người con chọn.- Cậu ba giãy nãy như cá mắc cạn. Rõ ràng anh ta thưa chuyện với cha trước, mà bây giờ lại bị Tĩnh Đào phổng tay trên.

- Tại sao Đa Hiền phải làm vợ lẻ cho anh ? - Tĩnh Đào có chút tức giận, cô gái này cô quý như vàng bạc, nghĩ sao mà làm vợ lẻ cho anh ta vậy ? Anh ta từ sáng đến tối chỉ ăn chơi nhậu nhẹt gái gú có thể lo được cho ai sao ? Ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong.

Tĩnh Đào thở mạnh một hơi rồi nói :

- Cha, con xin phép, dù gì cũng đã lỡ dở, con không muốn mang tiếng là người vô trách nhiệm. Con sẽ cưới Đa Hiền.

- KHÔNG ĐỜI NÀO. - Cậu ba hét lên, rồi muốn nhào tới chỗ cô.

Ông Bình khó xử nhìn hai đứa con của mình đang tranh giành một cô gái, ông nói với Tĩnh Đào :

- Con ơi, dù gì anh con cũng đã mở lời trước, bây giờ con lỡ ăn ở với người ta, thôi cho nó tiền rồi trả nó về nhà đi. Chứ con mà cưới nó, rồi hai anh em bây khỏi nhìn mặt nhau luôn.

- Cha, trinh tiết của Đa Hiền không thể quy đổi bằng tiền. Con muốn dùng cả đời bù đắp cho cô ấy. - Tĩnh Đào cảm thấy cơ thể nàng đã bắt đầu run lẩy bẩy, có vẻ như là vì mấy lời nói của cha cô mà tủi thân đến phát khóc. Cô hậm hực.

- Nếu cha không đồng ý, con dắt Đa Hiền đi chỗ khác sống, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, con không cần ở đây nữa.

Cô nói xong trực tiếp kéo nàng đi ngược về phía phòng.

- Con khốn...... - Cậu ba toang đi theo, nhưng đã bị bà hai kéo lại.

Bà ấn cậu ba ngồi xuống ghế rồi từ từ khuyên giải. :

- Con ơi bình tĩnh đi, chuyện đã lỡ làng rồi, không lẽ mày đi giành một con đàn bà với em mày ?

Ông Bình thở dài đi vào trong.

Tĩnh Đào soạn cho mình và Đa Hiền ít đồ, rồi nắm tay nàng kéo đi. Từ đầu đến cuối Đa Hiền không dám nói một lời nào chỉ có thể để mặc cho cô muốn làm gì làm, bây giờ nàng đã là người của cô rồi, tùy cô định đoạt.

Cô và nàng ra bàn, chỉ còn má cả và má mình. Cô nhỏ nhẹ nói :

- Con tạm thời dẫn Đa Hiền về nhà cô ấy, bao giờ anh ba bớt nóng, con sẽ nói chuyện với ảnh.

Cô tuy nói là vì sợ cậu ba nóng, nhưng thực chất cô sợ anh ta làm chuyện xấu với nàng ngay trong nhà này, mẹ con anh ta là người xảo quyệt như thế nào cô biết rõ, nên cứ đem nàng về nhà vài hôm cho êm chuyện.

Cả hai đi dọc theo con đường làng. Mười ngón tay chưa bao giờ rời xa nhau.

- Cô út....

Đa Hiền thấy khuôn mặt cô không có chút cảm xúc nào, gọi cho một lần nữa.

- Cô út.....

Cô vẫn làm ngơ.

- Đào.....

Tĩnh Đào vui vẻ quay qua nhìn nàng. Đa Hiền gãi gãi mũi :

- Đào tính cưới em thiệt hả ?

- Không, Đào sẽ tìm một cô gái con nhà giàu mà cưới, còn em làm vợ lẻ, được không ? - Tĩnh Đào nghiêng đâù hỏi. Trông chờ cô gái nhỏ này ghen lên.

Nhưng ngược lại với sự mong đợi của cô nàng chỉ gật đầu thu dịu dàng nói :

- Dạ được.

-Sao vậy ? Sao không đòi quyền lợi, không phải chúng ta đã ăn ở với nhau sao ? - Cô ngạc nhiên, hơi dừng bước chân lại ngó nàng, một vẻ mặt cam chịu hiện ra trước mặt cô.

- Nhưng người như em sao dám đòi hỏi, Đào cho làm lẻ là em mừng rồi. - Đa Hiền biết thân biết phận không dám trèo cao, chỉ mong ở bên cạnh cô là vui rồi.

- Ngốc, sao phải chịu đựng ? Em ở bên cạnh tôi, thích hay ghét cái gì thì nói, không cho phép em phải nhịn.

- Nhưng như vậy không hợp quy tắc, đàn bà con gái trong nhà không được lên tiếng.

Tĩnh Đào lắc đầu, nghiêm mặt :

- Đó là nhà khác, hiểu chưa ? Aizzz, để vài hôm nữa anh ba bớt nóng, Đào nói cha mẹ qua dạm hỏi em. Em phải là mợ út, là vợ của Đào.

-----////-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro