C6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngôn Tử nói chuyện điện thoại xong, đưa điện thoại lại cho Trịnh Gia Hòa, lại cười ngượng ngùng với Trịnh Gia Hòa.

Hắn cố ý nói những lời như vậy, sự chiếm hữu của Bành Tĩnh Hoằng đối với hắn rất mạnh, trước kia hắn làm biên kịch đi cùng với đoàn phim, có một ngày không đủ phòng đoàn phim sắp xếp cho hắn ở cùng với một nam diễn viên hơn sáu mươi tuổi, Bành Tĩnh Hoằng rất giận dữ, hôm nay hắn đã chọc giận....

Tuy rằng hắn không muốn để ý tới người này, nhưng cũng không để cho hắn tiện nghi như vậy được.

Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng nói chuyện, Trịnh Gia Hòa đều nghe toàn bộ vào lỗ tai, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn cũng không quen Bành Tĩnh Hoằng, nhưng giải trí Tinh Duyệt thì biết, Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng.... có quan hệ gì?

Trong lòng Trịnh Gia Hòa nghi hoặc, trên mặt lại không biểu hiện gì, cười nói với Cố Ngôn Tử: "Không phải nói muốn đi ngủ sao? Đi thôi."

"Còn sớm mà.... Ngược lại Chú Trịnh à, Chú nên đi ngủ sớm đi!" Cố Ngôn Tử cười càng lúc càng tươi, má lúm đồng tiền cũng càng ngày càng sâu.

Trước khi hắn sống lại kỳ thật rất ít cười. sau khi trở lại gia đình, tuy rằng hắn không còn liên hệ gì với đám người Bành Tĩnh Hoằng, nên trả thù, cha mẹ hắn cũng giúp hắn trả thù, nhưng những chuyện đó vẫn ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng ít nói cười hơn.

Nhưng hiện giờ hắn sống lại, có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, Trịnh Gia Hòa cũng rất tốt.... hắn đột nhiên rất thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Trịnh Gia Hòa thấy Cố Ngôn Tử cười, cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Trịnh Gia Hòa trở về phòng, mà Cố Ngôn Tử lại đợi một lát, đợi trợ lý của Trịnh Gia Hòa mang quần áo tới cho hắn.

Trợ lý đưa tới hai bộ quần áo mặc ngoài, ngay cả quần lót cũng có, ngoài những cái này ra, còn chuẩn bị một bộ áo ngủ, hai túi quần lót mặc một lần: "Cố tiên sinh, không biết ngài thích kiểu dáng gì, tôi liền mua loại mới nhất, nếu ngài thích cái khác, tôi lập tức đưa tới đây cho ngài."

"Không cần, quần áo này rất tốt." Cố Ngôn Tử cười nói, hắn đối với quần áo luôn luôn không chọn lựa.

"Vậy là tốt rồi, Cố tiên sinh, trong phòng có máy giặt cùng máy sấy, nếu ngài cần thì có thể dùng. Cũng có thể gọi điện thoại cho phục vụ, cho bọn họ mang quần áo của ngài đi giặt." Trợ lý lại nói.

Cố Ngôn Tử gật gật đầu, ngáp một cái.

Bởi vì chuyện Bành Tĩnh Hoằng đính hôn mà hắn đã trằn trọc vài ngày, hôm nay lại đau lòng buồn bực một ngày, lúc này rất mệt mỏi.

Cố Ngôn Tử vào phòng tắm tắm sạch sẽ, sau đó thay quần lót mới, đem tất cả quần áo ném vào trong máy giặt, sau đó mặc duy nhất một cái quần lót, rồi nằm lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ, hắn còn tắt điện thoại.

Đời trước, buổi tối hôm nay hắn cả đêm không ngủ, nhưng hiện giờ, hắn ngủ rất ngon.

Cố Ngôn Tử ngủ thật sự rất ngon, Bành Tĩnh Hoằng lại cả đêm không ngủ.

Sau khi Cố Ngôn Tử ngắt điện thoại, quản lý Trương liền đem đám người Tôn Minh Nghĩa mời ra khỏi khách sạn An Hoa.

"Khách sạn An Hoa này xảy ra chuyện gì! Có thể làm ăn như vậy sao? Thế mà đuổi khách ra ngoài!" thể diện Tôn Minh Nghĩa đều mất hết, sau khi tới bãi đỗ xe của khách sạn, liền oán giận một chút.

Rõ ràng bọn hắn là khách hàng, thể nhưng còn phải chịu ủy khuất!

"Là các cậu gây chuyện trước." Bành Tĩnh Hoằng nắm nắm tay, cắn răng nói.

Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng rất khó coi, Tôn Minh Nghĩa nhìn hắn như vậy, tức giận cũng không dám thở ra.

Mấy người bọn họ cùng Bành Tĩnh Hoằng, đều là từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Bành Tĩnh Hoằng từ nhỏ tới lớn, đều là người đứng đầu của bọn họ, sau đó giải trí Tinh Duyệt của Bành gia lại làm ăn phát triển, vứt công ty nhà bọn họ ở xa tít phía sau, bọn họ liền trở thành thiên lôi của Bành Tĩnh Hoằng sai đâu đánh đó.

Lúc Bành Tĩnh Hoằng vui vẻ, bọn họ sẽ cùng hắn không lớn không nhỏ, nhưng Bành Tĩnh Hoằng nếu thật sự tức giận, bọn họ cũng không dám chọc hắn.

"Lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Bành Tĩnh Hoằng nghiêm mặt hỏi: " Cố Ngôn Tử sao lại ở cùng với Trịnh Gia Hòa?" hiện tại hắn tức đến nổ phổi, vừa rồi nếu không nghĩ tới hôm này là ngày mình đính hôn, trong khách sạn này có nhiều người trong giới, hắn sợ là đã nắm lấy cổ áo quản lý Trương, bắt quản lý Trương dắt hắn đi tìm Cố Ngôn Tử.

"Bành ca! Cố Ngôn Tử là tên không biết thẹn! nhìn thấy Trịnh Gia Hòa có tiền, lập tức liền dính lấy rồi!" Tôn Minh Nghĩa nói.

"Cậu đừng nói bậy!" Bành Tĩnh Hoằng hung tợn nhìn Tôn Minh Nghĩa.

"Tôi không nói bậy! chúng tôi đều nhìn thấy, hắn nói hắn không có Bành ca, còn có thể tìm được người tốt nhất...." vẻ mặt Tôn Minh Nghĩa khó chịu, nhưng mà.... Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bành Tĩnh Hoằng, thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ...

"Bành ca, ta có ghi hình lại...." lúc này Đan Quần nhỏ giọng nói, lấy điện thoại ra.

Bành Tĩnh Hoằng cố gắng khắc chế bản thân, mới không đấm một quyền vào mặt Tôn Minh Nghĩa, hiện tại nghe được lời nói của Đan Quần, hắn đoạt lấy điện thoại, liền mở video Đan Quần đã quay lên.

Trong video quay Cố Ngôn Tử đi tới chỗ Trịnh Gia Hòa, mà chờ hắn nhìn thấy Cố Ngôn Tử thân thiết kéo tay Trịnh Gia Hòa....

Bành Tĩnh Hoằng trực tiếp ném điện thoại xuống đất.

Ban đầu Tôn Minh Nghĩa còn muốn giống như trước, nói bậy thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng như vậy, lại không dám nói gì.

Bọn họ ngậm chặt miệng mình, Bành Tĩnh Hoằng cũng không mở miệng, trong lúc nhất thời mọi người rơi vào sự xấu hổ, cuối cùng, vẫn là điện thoại của Bành Tĩnh Hoằng vang lên phá vỡ yên tĩnh.

Bành Tĩnh Hoằng rời khỏi tiệc đính hôn còn chưa tính, còn vẫn không quay về.... mẹ Bành gọi điện tới thúc dục.

"Tĩnh Hoằng, khách khứa đều còn ở đây..." thanh âm mẹ Bành ôn nhu, thúc giục Bành Tĩnh Hoằng mau trở về.

Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa lông mày của mình. Hiện tại hắn không muốn trở về, nhưng không thể không trở về, hắn đính hôn mời rất nhiều người, trong đó còn có một ít đối tác làm ăn với giải trí Tinh Duyệt, lúc này nếu hắn mặc kệ bọn họ, sau này bọn họ sẽ coi hắn thế nào?

Bành Tĩnh Hoằng để lại nhóm người Tôn Minh Nghĩa, xoay người đi trở về.

Chính là, hắn tuy rằng trở về, nhưng vẫn luôn mất hồn mất vía, khiến cho Khương Tú đứng bên người hắn, khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười hận đến mức muốn lột da Cố Ngôn Tử.
Từ nhỏ Khương Tú đã thích Bành Tĩnh Hoằng, tiến vào giới giải trí cũng là vì Bành Tĩnh Hoằng.

Những năm này, nữ nhân bên người Bành Tĩnh Hoằng cũng chỉ có mình cô ta, cô ta nghĩ mình khẳng định có thể trở thành vợ của Bành Tĩnh Hoằng, kết quả.... Bành Tĩnh Hoằng thế nhưng thích một tên nam nhân!

Cô ta sao có thể cam tâm?

Hai năm này, nàng gây phiền toái cho Cố Ngôn Tử không ít, đáng tiếc vì không muốn Bành Tĩnh Hoằng phát hiện, nàng cũng không làm nhiều.

"Bành ca, sắc mặt anh nhìn không tốt, làm sao vậy?" sau khi tiễn hết khách khứa đi, vẻ mặt Khương Tú lo lắng nhìn về phía Bành Tĩnh Hoằng.

"Không có việc gì." Bành Tĩnh Hoằng nói.

"Có phải Cố Ngôn Tử giận anh không? Bành ca, chúng ta đi giải thích với hắn sớm một chút đi." Khương Tú nói: "Chúng ta là hiệp nghị kết hôn, nếu hắn biết, khẳng định sẽ không tức giận nữa."

Bộ dạng Khương Tú săn sóc, nhưng chỉ có cô ta biết, lúc nói tới "hiệp nghị kết hôn", trong lòng nàng hận bao nhiêu?

Rõ ràng cô ta biết Bành Tĩnh Hoằng trước, rõ ràng cô ta xứng với Bành Tĩnh Hoằng hơn, kết quả bởi vì Cố Ngôn Tử, cô ta đã gả cho Bành Tĩnh Hoằng mà còn phải sử dụng thủ đoạn.

Nàng lấy cớ vì sự nghiệp không muốn kết hôn nhưng trong nhà lại ép kết hôn, muốn Bành Tĩnh Hoằng giúp đỡ, lại chế tạo một lần "ngoài ý muốn", mới làm cho Bành Tĩnh Hoằng đồng ý hiệp nghị kết hôn với cô ta.

Những thứ này thì quên đi, thế nhưng cô ta còn phải đến trước mặt Cố Ngôn Tử giải thích....

Bành Tĩnh Hoằng nghe Khương Tú nói, nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa của Khương Tú, lại nghĩ tới Cố Ngôn Tử, rồi lại bực mình hơn.

Cố Ngôn Tử sao không thể săn sóc giống như Khương Tú?

Cùng bạn bè của hắn bất hòa, cùng mẹ hắn cãi nhau, lạy gây chuyện trong tiệc đính hôn của hắn, bây giờ còn chạy theo Trịnh Gia Hòa!

Bành Tĩnh Hoằng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng của Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa trong video, liền cảm thấy phẫn nộ.

Thế nhưng, Cố Ngôn Tử rất thương hắn, cho dù đi theo Trịnh Gia Hòa, khẳng định cũng sẽ không làm gì.

Bành Tĩnh Hoằng nói với mình như vậy, nhưng trong lòng không bình tĩnh được.

Cố Ngôn Tử với Trịnh Gia Hòa nếu không có gì? Nếu như vậy, hắn sao lại có thể cầm điện thoại của Trịnh Gia Hòa? Vì sao có thể làm cho quản lý Trương nghe hắn?

Không, Cố Ngôn Tử với Trịnh Gia Hòa nhất định không có quan hệ gì! Trịnh Gia Hòa là ai? Sao có thể để ý đến Cố Ngôn Tử, nói không chừng còn có nguyên nhân khác.... Lúc trước Giang đạo kia, sắc mặt cũng không tốt với hắn sao, nhưng thực thích Cố Ngôn Tử đó thôi.

Tuy rằng Cố Ngôn Tử không có bối cảnh, nhưng mấy năm nay cũng có thành tựu, có tiếng tăm không ít, nói không chừng Trịnh Gia Hòa thích kịch bản của hắn.

Nhưng cho dù như vậy, Cố Ngôn Tử cũng không nên làm như vậy!

Hắn thật sự rất tốt với Cố Ngôn Tử, thế nhưng hắn dám gây sự như vậy!

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Bành Tĩnh Hoằng không để ý đến sự ngăn cản của cha mẹ, lái xe đến chỗ ở của Cố Ngôn Tử.

Hắn có chìa khóa phòng ở của Cố Ngôn Tử, liền trực tiếp mở cửa đi vào, kết quả trong phòng không có ai!

Cố Ngôn Tử không trở về sao? Hắn thật sự ở cùng với Trịnh Gia Hòa?

Bành Tĩnh Hoằng lấy di động ra gọi cho Cố Ngôn Tử, nhưng không gọi được, còn phát hiện mình bị kéo vào danh sách đen.

Bành Tĩnh Hoằng liền ném vỡ di động của mình, sau đó lái xe trở lại khách sạn An Hoa.

Tiệc đính hôn kết thúc cũng đã khuya, quay ra quay vào cũng tốn không ít thời gian, hiện giờ cũng đã ba giờ sáng, trong khách sạn An Hoa im ắng, những nhân viên tiếp tân đang mệt mỏi muốn ngủ.

Bành Tĩnh Hoằng đi qua, liền hỏi: "Trịnh Gia Hòa... đêm nay Trịnh tổng ở nơi này?"

"Đúng vậy, ngài là?" Nhân viên tiếp tân thấy quần áo Bành Tĩnh Hoằng mặc không tầm thường, liền nghĩ hắn là người có làm ăn với Trịnh Gia Hòa, cười hỏi.

"Hắn đang ở nơi nào?" Bành Tĩnh Hoằng đỏ mắt hỏi.

"Vị tiên sinh này, hiện tại đã khuya, không tiện quấy rầy Trịnh tổng. nếu ngài có việc, có thể để lại số điện thoại của ngài." Nhân viên tiếp tân nói, trong một năm Trịnh Gia Hòa ở đây cũng chỉ hơn mười lần, đây cũng không phải là bí mật gì, cũng đã nói ra, nhưng các cô cũng sẽ không đem chỗ ở của Bành Tĩnh Hoằng nói cho người khác.

"Tôi hỏi hắn đang ở đâu?" giọng nói của Bành Tĩnh Hoằng rất kém cỏi.

"Tiên xin, thật có lỗi, chúng tôi không thể để lộ tin tức của Trịnh tổng được." thanh âm nói chuyện của nhân viên tiếp tân cũng lạnh xuống, cô thấy Bành Tĩnh Hoằng không thích hợp.

Đến ngay cả bảo an, sắc mặt cũng không tốt nhìn về phía Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng chỉ có thể nhịn xuống: "Thật có lỗ.... do tôi nóng nảy quá."

Ngày hôm qua hắn ở nơi này đính hôn, cũng đã đặt phòng rồi, Bành Tĩnh Hoằng rời khỏi đại sảnh, đi tới phòng mình đã đặt, nhưng đi vào chưa bao lâu, hắn lại đi ra.

Hắn dạo qua một vòng ở khách sạn An Hoa, sau đó chú ý tới lầu Hải Đường tương đối độc lập, còn có bảo an rất là nghiêm khắc.

Bành Tĩnh Hoằng ngồi xuống ghế dài bên ngoài lầu Hải Đường.

Mặt trời từ từ đi lên từ phía đông.

Hôm qua Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm, buổi sáng cũng dậy rất sớm, kết quả... hắn phát hiện Trịnh Gia Hòa đã dậy, thế nhưng còn sớm hơn hắn.

Không chỉ có thế, Trịnh Gia Hòa còn mặc đồ vận động hỏi hắn: "Muốn tới phòng tập chạy bộ với tôi không?"

Chạy bộ? người có trái tim không tốt, là không thích hợp vận động mạnh!

Nhưng vận động vừa phải cũng rất tốt....

Cố Ngôn Tử tính toán sẽ để ý Trịnh Gia Hòa, nên lập tức đồng ý.

"Cậu muốn đổi quần áo không? Trong phòng để quần áo có đồ vận động của tôi, cậu có thể mặc." Trịnh Gia Hòa nói, ngày hôm qua trợ lý của hắn mua quần áo cho Cố Ngôn Tử, là nguyên một bộ tây trang.

Quần áo này Cố Ngôn Tử mặc rất vừa vặn, hắn nhìn giống như tiểu vương tử cao quý, chỉ là... không thích hợp vận động.

"Không cần." Cố Ngôn Tử từ chối, hắn không muốn chạy bộ, đi theo chỉ là muốn trông chừng Trịnh Gia Hòa mà thôi.

Trịnh Gia Hòa cho rằng Cố Ngôn Tử không thích mặc quần áo mà mình đã mặc qua, cũng không cưỡng cầu, mang theo Cố Ngôn Tử đi xuống lầu, tính toán đi phòng tập thể dục của khách sạn.

Kết quả, hai người bọn họ vừa rời khỏi lầu Hải Đường, liền nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng đương nhiên cũng thấy bọn họ.

Nhìn thấy Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cùng đi ra khỏi lầu Hải Đường, Cố Ngôn Tử còn mặc quần áo mới... hắn nghẹn tức giận cả một đêm, rốt cục không nhịn được.

Chương 7
"Cố Ngôn Tử! em có ý gì?" Bành Tĩnh Hoằng chạy tới trước mặt Cố Ngôn Tử.

Hắn vẫn là người thực chú trọng hình tượng bản thân, nhưng hiện tại bộ dạng rất lôi thôi.

Trên người hắn là bộ tây trang mặc đính hôn ngày hôm qua đã có chút nhăn, trong mắt đầy tơ máu, khuôn mặt bởi vì thức đêm cũng đầy mệt mỏi.

Cố Ngôn Tử nhìn Bành Tĩnh Hoằng như vậy, hơi hốt hoảng.

Hắn biết, Bành Tĩnh Hoằng thương hắn. cũng bởi vì như vậy, năm đó hắn mới đi vào ngõ cụt.

Chỉ là, Bành Tĩnh Hoằng thương hắn, lại càng yêu bản thân hơn, trong đoạn tình cảm này, cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình.

Cố Ngôn Tử nhìn Bành Tĩnh Hoằng, đột nhiên nở nụ cười.

"Cố Ngôn Tử, em theo anh trở về!" Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy Cố Ngôn Tử cười, tựa như một con sư tử bị chọc giận, bước nhanh tới chỗ Cố Ngôn Tử.

Ngày hôm qua Trịnh Gia Hòa cũng đoán được một chút, hiện tại nhìn Bành Tĩnh Hoằng như vậy, còn có gì không rõ ràng nữa?

Mấy năm trước hắn biết Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, cũng thấy kỳ quái, không hiểu Cố Ngôn Tử sao phải làm như vậy-- cha mẹ Cố Ngôn Tử tuy rằng nghiêm khắc với hắn, nhưng Cố Ngôn Tử cũng không nên vì chút chuyện này, mà bỏ nhà ra đi vài năm không quay về.

Mà nếu nói như vậy.... cũng không có gì kỳ quái.

Thích nam nhân, không được người nhà chấp nhận, vì thế bỏ nhà ra đi....

Trịnh Gia Hòa nháy mắt suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, lúc này nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Bành Tĩnh Hoằng, liền tiến lên đứng trước mặt Cố Ngôn Tử.

Trợ lý còn chưa điều tra rõ tình huống của Cố Ngôn Tử, hắn không biết Cố Ngôn Tử cùng người này xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Ngôn Tử là vãn bối của hắn, hắn nên che chở.

Động tác của Trịnh Gia Hòa rất nhanh, nhưng động tác của Cố Ngôn Tử cũng không chậm, khi Trịnh Gia Hòa đứng trước mặt hắn, Cố Ngôn Tử liền nhanh chóng chạy lên phía trước, chắn trước mặt Trịnh Gia Hòa.

Thân thể chú Trịnh không tốt, hắn không thể để cho chú Trịnh đối mặt với Bành Tĩnh Hoằng?

Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy một màn này, lại càng tức giận, hắn nắm lấy tay Cố Ngôn Tử, liền kéo ra ngoài: "Theo anh trở về!"

"Anh buông tay!" Cố Ngôn Tử trực tiếp đá Bành Tĩnh Hoằng một cái.

Đùi Bành Tĩnh Hoằng bị đá trúng, ăn đau nên thả tay, không dám tin nhìn Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử cười cười: "Bành Tĩnh Hoằng, chúng ta chia tay rồi, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa."

"Chúng ta khi nào thì chia tay!" Bành Tĩnh Hoằng cả giận nói.

"Anh không nhận điện thoại của tôi, không nhận tin nhắn của tôi trốn tránh tôi, xoay người còn đính hôn với người khác... hiện tại anh nói với tôi chúng ta không chia tay sao?" Cố Ngôn Tử buồn cười nhìn Bành Tĩnh Hoằng.

Đời trước sau khi hắn trở về nhà, nghĩ lại những chuyện đã qua, cuối cùng hối hận không phải vì yêu Bành Tĩnh Hoằng, mà là hắn không sớm chia tay với Bành Tĩnh Hoằng.

"Anh là có nguyên do!" Bành Tĩnh Hoằng cả giận nói.

"Nguyên do gì? Anh dám nói anh không ngủ với Khương Tú sao?" Cố Ngôn Tử tựa tiếu phi tiếu nhìn Bành Tĩnh Hoằng.

Đời trước phát hiện Bành Tĩnh Hoằng ở bên ngoài..., lúc ấy cũng cãi nhau to nhất với Bành Tĩnh Hoằng, Khương Tú đã sinh con cho Bành Tĩnh Hoằng, từng tìm đến hắn, nói với hắn không ít chuyện, trong đó có chuyện trước khi cô ta cùng Bành Tĩnh Hoằng đính hôn, cũng xảy ra loại quan hệ vượt rào này.

Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ, hắn biết xảy ra chuyện như vậy hơn phân nửa là Khương Tú động tay chân, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng rất ghê tởm.

Khương Tú thích Bành Tĩnh Hoằng, điểm này lúc hắn quen biết Bành Tĩnh Hoằng không bao lâu liền nhận ra, cũng nhắc nhở Bành Tĩnh Hoằng, kết quả, Bành Tĩnh Hoằng vẫn thân thiết với Khương Tú, không chỉ tạo cơ hội cho Khương Tú động tay chân, sau khi mọi chuyện xảy ra, còn cảm thấy Khương Tú là một bông hoa sen trắng thuần khiết, sau đó cùng Khương Tú "hiệp nghị kết hôn".

Hắn đã từng, bởi vì biết Bành Tĩnh Hoằng không thích phụ nữ, sau khi Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú đính hôn, cũng thực đồng tình với Khương Tú, khuyên Khương Tú không cần treo ở trên người Bành Tĩnh Hoằng mà nên đi tìm người đàn ông cũng yêu cô ta....

Hiện tại Cố Ngôn Tử nghĩ tới chuyện này, liền cảm thấy mình thật ngốc.

Khương Tú cần hắn đồng tình sao? Cô ta gả cho Bành Tĩnh Hoằng, lên làm thiếu phu nhân Bành gia, lại sinh ra đứa con, cho dù Bành Tĩnh Hoằng không thích cô ta, nhưng cha Bành mẹ Bành cũng chỉ nhận một mình cô ta là con dâu, con trai cô ta sinh ra được chiếm cổ phần của công ty Tinh Duyệt do cha Bành tặng....

"Ai nói với em?" đồng tử Bành Tĩnh Hoằng co rút lại: "Lần đó là ngoài ý muốn..."

"Bành Tĩnh Hoằng, tôi mặc kệ anh là ngoài ý muốn hay là vì gì. Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau, chúng ta chia tay." Cố Ngôn Tử nói.

Hiện tại hắn không hề muốn nhìn thấy mặt Bành Tĩnh Hoằng.
"Cố Ngôn Tử! em muốn chia tay với anh, là bởi vì hắn sao?" Bành Tĩnh Hoằng chỉ vào Trịnh Gia Hòa: "Em tìm được một người có tiền hơn, liền muốn đá anh đi."

Bành Tĩnh Hoằng nghĩ hắn như vậy sao, cảm thấy hắn là vì tiền sao? Cố Ngôn Tử cười: "Như vậy thì sao?"

"Cố Ngôn Tử, em làm như vậy... không sợ anh thất vọng sao? Anh cũng không bạc đãi em!"

"Anh cũng không đối xử thật tốt với tôi..." Nhìn bộ dạng Bành Tĩnh Hoằng nổi trận lôi đình, Cố Ngôn Tử chỉ cảm thấy buồn cười: "Lúc tôi với anh ở bên nhau, cũng chỉ mặc được mấy bộ quần áo mấy trăm đồng, anh xem bộ hiện tại tôi mặc đi, một bộ quần áo này cũng phải hơn mười vạn... tôi đương nhiên chọn anh ấy chứ không phải anh."

Hiện tại làm chủ giải trí Tinh Duyệt, vẫn là cha của Bành Tĩnh Hoằng. Bành Tĩnh Hoằng tuy rằng làm phú nhị đại không thiếu tiền, nhưng kỳ thật cũng không quá dư dả, tải sản trong tay hắn so với Trịnh Gia Hòa sớm làm chủ tập đoàn Minh Lợi, đương nhiên là không thể so sánh.

Bành Tĩnh Hoằng thân là phú nhị đại, đương nhiên là nhận ra thương hiệu quần áo mà Cố Ngôn Tử đang mặc, lúc này mặt hắn vừa đen vừa hồng: "Cố Ngôn Tử, không nghĩ tới em lại là người như vậy! em sẽ hối hận!"

"À." Cố Ngôn Tử chẳng thèm để ý nhìn Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng chỉ cảm thấy mình bị chê cười, hắn rốt cuộc không đợi được nữa, xoay người bước đi.

Nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng rời đi rồi, Cố Ngôn Tử rất thoải mái, sau đó đột nhiên ý thức được... hắn vừa mới cái nhau với Bành Tĩnh Hoằng, không chỉ tính hướng của hắn bị bại lộ, còn kéo luôn cả Trịnh Gia Hòa vào.

Cố Ngôn Tử cứng ngắc quay đầu, cúi đầu giải thích với Trịnh Gia Hòa: "Chú Trịnh, thực xin lỗi, cháu liên lụy tới chú...."

"Không việc gì." Trịnh Gia Hòa nói: "Tôi không ngại cậu lấy tôi làm chỗ dựa."

Nói xong, tâm tình hắn phức tạp nhìn Cố Ngôn Tử. hắn đã sớm đoán được Cố Ngôn Tử ở bên ngoài bị ủy khuất, lại không nghĩ tới thế nhưng chịu ủy khuất lớn như vậy.

Từ đối thoại của bọn họ, Cố Ngôn Tử yêu đương bị cắm sừng không nói, người nọ còn đính hôn....

Trịnh Gia Hòa giơ tay vỗ vỗ bả vai Cố Ngôn Tử: "nhìn thoáng ra một chút, ai đời này mà không gặp qua mấy tên cặn bã?"

"Chú Trịnh, cháu thích nam nhân... đây...." Cố Ngôn Tử hơi ngượng ngùng.

Tuy nói vài năm này văn hóa hủ đã thịnh hành, giải trí Tinh Duyệt còn cho ra mắt mấy bộ phim bán hủ, nhưng ở trong thực tế, kỳ thật có rất nhiều người không thể chấp nhận được.

"Thật khéo, tôi cũng vậy." Trịnh Gia Hòa cười cười.

Cố Ngôn Tử nghe lời của Trịnh Gia Hòa, giật mình nhìn về phía Trịnh Gia Hòa, Trịnh Gia Hòa thế nhưng cũng thích nam nhân? Không nghe nói qua!

"Đi thôi." Trịnh Gia Hòa lại nói: "Đi chạy một vòng, cái gì nên quên sẽ quên đi."

"Vâng." Cố Ngôn Tử gật gật đầu, nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của Trịnh Gia Hòa, đột nhiên cảm thấy người này nói như vậy, có thể là vì an ủi mình.

Nhưng mặc kệ như thế nào, thái độ của Trịnh Gia Hòa hắn thực thích.

Chú Trịnh của hắn, quả nhiên là người tốt!

Phòng tập thể dục của khách sạn An Hoa có đầy đủ thiết bị.

Hiện giờ vẫn còn sớm, trong phòng tập thể dục không có một ai, hai người Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa, liền bao hết khu chạy bộ.

Không, chạy bộ chỉ có mình Trịnh Gia Hòa, Cố Ngôn Tử thì ngồi trên ghế dựa, cầm xạc điện thoại mà nhân viên phục vụ khách sạn đưa cho vừa xạc điện thoại, vừa xem tin tức.

Nói chuyện yêu đương tốn tiền, cãi nhau càng tốn tiền hơn, từ khi cha mẹ Bành Tĩnh Hoằng biết đến sự tồn tại của hắn, sau đó đến phòng làm việc của hắn làm ầm ĩ, công việc của hắn bị ảnh hưởng rất lớn....

Hiện tại, mấy tháng trước phòng làm việc của hắn nhận viết một kịch bản phim, bởi vì trạng thái làm việc của hắn kém, thuộc hạ của hắn còn có người muốn từ chức....

Đời trước sau này hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng hòa hảo, nhưng rốt cuộc cũng bị ảnh hưởng, kịch bản phim này hoàn thành không tốt còn chưa tính, sau đó còn bị vu oan là sao chép....

Nghĩ tới những chuyện phiền lòng ở phía sau, Cố Ngôn Tử đột nhiên muốn mắng người.

"Loại người này không đáng lưu luyến, sau này khẳng định cậu sẽ tìm được người tốt hơn." Đang chạy chậm Trịnh Gia Hoa thấy vẻ mặt Cố Ngôn Tử không tốt, trấn an một câu.

"Vâng!" Cố Ngôn Tử cười cười với Trịnh Gia Hòa: "Cháu không lưu luyến, hắn là người như thế, ai muốn yêu thì yêu!"

"Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi."

"Cháu đương nhiên đã nghĩ thông, cháu đây là nhảy ra khỏi hố lửa, hiện tại còn rất vui vẻ." Cố Ngôn Tử nói.

Cố Ngôn Tử thật tình nói, Trịnh Gia Hòa cũng không tin, nhưng hắn vẫn nói: "Như vậy là tốt rồi... bên ngoài... người không đáng để cậu thích."

"Đúng vậy!" Cố Ngôn Tử gật đầu: "Hơn nữa vấn để của hắn, còn không chỉ là bên ngoài...."

Kỳ thật con người Bành Tĩnh Hoằng như thế, cho dù không lạc lỗi...., cũng nên sớm chia tay.

Có người mẹ cực phẩm, có một đám bạn thảo mai đáng ghét, còn có thanh mai ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn còn rất tin tưởng những người này!

Loại đàn ông này dính vào không tốt lành gì.

Thế nhưng, cũng không liên quan đến hắn.

Cố Ngôn Tử nâng cằm nhìn Trịnh Gia Hòa chạy bộ, chú ý tới tốc độ của máy chạy bộ, càng chạy càng nhanh, một lòng liền nhắc nhở nói: "Chú Trịnh, chú chạy chậm một chút, đừng để mệt!"

Thân thể Trịnh Gia Hòa gần nóng lên: ".... Tôi không thấy mệt."

Chương 8
Tuy rằng Trịnh Gia Hà không hề mệt, nhưng bị ánh mắt lo lắng của Cố Ngôn Tử nhìn chằm chằm, hắn rốt cuộc giảm tốc độ của máy chạy bộ lại.

Cố Ngôn Tử.... bình thường có phải không bao giờ vận động? nếu không hắn mới chạy có vài bước, còn sợ hắn mệt?

Trong lòng Trịnh Gia Hòa buồn bực, thế nhưng lúc này Cố Ngôn Tử quan trọng hơn....

Nhìn thấy Cố Ngôn Tử không định chạy bộ, Trịnh Gia Hòa lên tiếng: "Chúng ta về đi." Hắn đồng ý với cha của Cố Ngôn Tử phải chăm sóc tốt cho Cố Ngôn Tử, mấy ngày nay hắn đã khuyên bảo rất tốt, còn có thể dẫn hắn ra ngoài một chút, nhìn nhiều cảnh đời một chút.

Trên đời này còn có nhiều nam nhân tốt hơn Bành gì đó.

"Vâng." Cố Ngôn Tử gật đầu, thuận tiện quan sát sắc mặt Trịnh Gia Hòa một chút.

Sắc mặt Trịnh Gia Hòa không kém, bệnh tim của hắn hiện giờ chắc là không nghiêm trọng, cũng không biết ba năm sau sao lại phát tác....

Cố Ngôn Tử càng kiên định với ý tưởng phải chăm sóc thật tốt cho Trịnh Gia Hòa.

Trước đây Trịnh Gia Hòa sẽ chạy bộ buổi sáng, sau đó sẽ tắm rửa, thế nhưng hôm nay còn chưa chảy mồ hôi, liền không định tắm rửa.

Sau khi hỏi qua khẩu vị của Cố Ngôn Tử, Trịnh Gia Hòa liền kêu phòng bếp mang bữa sáng tới đây.

Bữa sáng là do phòng bếp của khách sạn đưa tới, cá hồi chiên, bánh bao, bánh mì kẹp trứng, sữa đậu nành, còn có một đĩa hoa quả, một đĩa rau chân vịt, món ăn trung quốc và phương tây kết hợp nhìn thấy cũng rất muốn ăn.

Ngày hôm qua Cố Ngôn Tử không ăn gì, lúc này thật sự rất đói, nên ăn không ít.

Trịnh Gia Hòa nhìn thấy hắn gặp luôn cả bông hoa trang trí cho món cá hồi chiên, liền hỏi: "Muốn gọi một phần nữa hay không?" hắn đã kêu người ta chuẩn bị bữa sáng nhiều một chút, nhưng mà Cố Ngôn Tử ăn uống ngoài dự đoán của mọi người.

"Không cần, cháu no rồi." Cố Ngôn Tử ợ một cái, kỳ thật hắn ăn hơi nhiều... bữa sáng ở khách sạn An Hoa thật sự ăn rất ngon, nói tới bánh bao kia, khẳng định không phải mua mà là đầu bếp làm, rất là thơm, bánh bao nhỏ bằng nắm tay hắn ăn hai còn muốn ăn nữa.

"No rồi là được rồi, cậu hôm nay có tính toán gì không?" Trịnh Gia Hòa lại hỏi: "Muốn đi cùng với tôi hay không?" công việc hôm nay của hắn không gấp, chỉ phải tham gia hội nghị, mang theo Cố Ngôn Tử cũng không ảnh hưởng gì.

Cố Ngôn Tử hơi do dự.

Ban đầu hắn muốn đi theo Trịnh Gia Hòa, nhưng vừa rồi người của phòng làm việc mình gửi tin nhắn tới...

"Chú Trịnh, mấy ngày nay chú nghỉ ngơi ở đâu?" Cố Ngôn Tử hỏi.

"Mấy ngày nay tôi ở nơi này." Trịnh Gia Hòa nói. Cố Ngôn Tử hỏi như vậy, sợ là muốn ở cùng hắn... vậy ở nơi này cũng rất tốt.

"Chú Trịnh, cháu có thể tiếp tục ở với chú được không?" Cố Ngôn Tử lại hỏi.

"Đương nhiên là được." Trịnh Gia Hòa cười nói: "Tôi để trợ lý lại, đến lúc đó để cho hắn lại đi mua một chút đồ cho cậu."

"Cảm ơn chú Trịnh! Chú Trịnh, cháu sẽ không đi với chú, cháu ở đây chờ chú trở về!" Cố Ngôn Tử nói.

Trịnh Gia Hòa đi ra ngoài khẳng định là có việc, hắn đi theo không tiện, hơn nữa... hắn không muốn buông bỏ công việc hiện tại của mình.

Đời trước lúc hắn về nhà, không chỉ là hấp hối, sự nghiệp của mình còn bị Khương Tú phá hủy, nhưng hiện tại, hắn đang trong thời kì đỉnh cao của sự nghiệp.

Lúc ấy hắn đã chết qua một lần, mình bỏ nhà ra đi lại không làm ra được thành tựu gì, hơn nữa Trịnh Gia Hòa chết khiến hắn bị đả kích rất lớn, cũng liền theo kỳ vọng của cha mẹ, từng bước từng bước bước vào Cố thị, nhưng tình huống hiện tại thì không giống như vậy.

Không nói đến chuyện sau khi hắn trở về, khẳng định mỗi ngày mình phải đối mặt với chuyện trên thương trường, nói tới Trịnh Gia Hòa.... Nhà hắn ở thành phố S, nếu hắn trở về, sao có thể ở bên cạnh Trịnh Gia Hòa được?

Nghĩ đến đối thoại của mình và cha ngày hôm qua... Cố Ngôn Tử đột nhiên ý thức được, hắn không cần phải vội vã trở về nhà.

Hắn còn có thể làm tốt công việc mà mình thích.

"Được." Trịnh Gia Hòa cũng đồng ý. Cố Ngôn Tử đã trưởng thành rồi, hắn không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Cố Ngôn Tử.

Trịnh Gia Hòa ăn bữa sáng xong liền rời đi, nhưng hắn để lại một trợ lý, đúng là người hôm qua đã mua quần áo cho Cố Ngôn Tử.

"Xin chào Cố tiên sinh, tôi là trợ lý sinh hoạt của Trịnh tổng, họ Chu, ngài kêu tôi tiểu Chu là được." Chu trợ lý cười nói với Cố Ngôn Tử.

Trợ lý Chu nhìn đã ba mươi tuổi, Cố Ngôn Tử gọi hắn là tiểu Chu cũng không tốt lắm, liền gọi hắn là "trợ lý Chu", sau đó đem những thứ mình thiếu nói ra, vừa đưa thẻ của mình cho trợ lý Chu.
"Không cần đâu Cố tiên sinh, Trịnh tổng nói, chi tiêu của ngài đều được hắn thanh toán." Trợ lý Chu nói.

"Vẫn là tôi tự mình chi thì tốt hơn." Cố Ngôn Tử kiên trì.

Trợ lý Chú thấy Cố Ngôn Tử kiên trì, liền nhận lấy thẻ của Cố Ngôn Tử: "Tôi sẽ mua những thứ ngài cần về."

"Từ từ." Cố Ngôn Tử gọi trợ lý Chu lại: "Trợ lý Chu, anh có thể liên hệ với khách sạn An Hoa giúp tôi được không? Tôi muốn một phòng họp nhỏ và ba phòng ở nữa."

Việc này tự hắn cũng có thể làm, nhưng khẳng định không thuận tiện như trợ lý Chu...lập tức muốn sân còn muốn phòng, cho dù như thế nào khẳng định là sẽ có.

"Cố tiên sinh, phòng họp và phòng trống ở lầu Hải Đường đều có, ngài đưa tên của những người muốn vào ở cho tôi là được, tôi sẽ sắp xếp tốt." trợ lý Chu nói.

Lầu Hải Đường là tập đoàn Minh Lợi để cho chính mình sử dụng, bên này có đủ phòng trống, loại phòng họp nhỏ cũng có.

Hắn không biết Cố Ngôn Tử rốt cuộc là ai, nhưng Trịnh Gia Hòa đã nói qua, muốn đối đãi với Cố Ngôn Tử như là khách cao cấp, loại việc nhỏ này, chính hắn có thể tự quyết định được.

"Được." Cố Ngôn Tử gật đầu, cười rộ lên với trợ lý Chu: "Làm phiền anh!"

"Không phiền, ngài có yêu cầu gì cứ nói với tôi." Trợ lý Chu cười nói.

Chờ trợ lý Chu rời đi, Cố Ngôn Tử bắt đầu liên hệ với nhân viên của phòng làm việc mình.

Hắn gọi điện cho năm người, kêu bọn họ đến khách sạn An Hoa, còn lại hai người... hai người kia đã sớm bị Khương Tú mua chuộc.

Phòng làm việc biên kịch của Cố Ngôn Tử, thành lập bốn năm trước sau khi hắn bỏ nhà ra đi.

Ánh mắt hắn không tồi, năm đầu tiên làm một bộ tuy rằng không nổi tiếng, nhưng nhận được rất nhiều khen ngợi trên mạng, một năm sau lại tham dự viết kịch bản của một bộ phim truyền hình có tỉ suất người xem trên 1, dần dần, phòng làm việc ngày càng có thanh danh.

Cuối năm trước, hắn lại thông qua Giang đạo lúc trước hắn đã giúp đỡ viết kịch bản, chiếm được một cơ hội rất khó có được.

Lúc ấy, một công ty chuyên môn sản xuất phim truyền hình, công ty điện ảnh và truyền hình này từng sản xuất vài bộ phim truyền hình nổi tiếng cả nước, tính toán làm một bộ phim lấy bối cảnh lịch sử nhà Tống.

Công ty điện ảnh và truyền hình lúc làm phim truyền hình, bình thường sẽ chọn chủ đề trước, chính là phải định trước là làm kịch bản về lịch sử hay là loại khác.

Sau khi chọn tốt chủ đề, bọn họ sẽ mua lại bản quyền của những cuốn tiểu thuyết, đem chúng thay đổi thành kịch bản, nếu không, sẽ tự mình tìm một biên kịch làm ra kịch bản.

Mà lúc bọn họ chọn biên kịch, sẽ yêu cầu biên kịch hoặc phòng làm việc của biên kịch đưa cho họ đại cương hoặc là đưa cho họ nhân vật của một bộ tiểu thuyết nhỏ nào đó.

Công ty điện ảnh và truyền hình sau khi quyết định làm phim truyền hình về lịch sử nhà Tống, có rất nhiều phòng làm việc biên kịch đều đưa ra hạng mục của bọn họ, thậm chí ngay cả một minh tinh nào đó, cũng mang theo hạng mục của phòng làm việc mình tìm tới cửa.

Nhưng mà, kết quả của trận đua này đúng là một quả bom đối với mọi người trong ngành... công ty điện ảnh và truyền hình kia, lại chọn phòng làm việc của Cố Ngôn Tử.

Người bên ngoài không rõ tình huống cụ thể cho lắm, đều muốn biết được tin tức nơi này, cũng chỉ có Cố Ngôn Tử biết, chỉ có ba nguyên nhân chủ yếu là như vậy.

Đầu tiên, phòng làm việc của hắn tuy rằng có tham gia viết kịch bản của một bộ phim truyền hình có tỉ suất người xem trên 1, nhưng cũng chỉ là tham gia mà thôi, cũng không phải độc lập sản xuất, nói cách khác, hiện tại phòng làm việc của hắn, lấy không ra được một tác phẩm có tiếng tăm, vì thế... giá cả rất rẻ.

Những công ty có nhãn hiệu lâu đầu như công ty điện ảnh và truyền hình này, có đôi khi sẽ chú trọng đến chuyện giá cả tiền bạc.

Tiếp theo, còn lại là lúc trước phòng làm việc của hắn viết mấy kịch bản trước rất tốt, hơn nữa, đại cương bọn họ đưa ra, cũng rất hấp dẫn.

Về phần nguyên nhân cuối cùng, cũng hơi quan trọng.... lúc trước hắn vì có thể tóm được hạng mục này, đã để lộ thân phận của mình cho công ty điện ảnh và truyền hình kia.

Đương nhiên, hắn lộ ra thân phận, cũng không phải là "đại thiếu Cố gia" này, mà là.... Hắn là tác giả của một bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng trên mạng.

Lúc phòng làm việc của hắn mới thành lập, nhận được rất ít việc, trong đó đa phần nhận làm người viết thay ngay cả ký tên cũng không được.... lúc ấy hắn không kiếm được bao nhiêu tiền, đối với việc làm biên kịch cũng không quen, quyết định ở trên mạng đăng ký một bút danh, viết văn kiếm thêm thu nhập.

Vừa lúc, ông ngoại hắn rất hứng thú với lịch sử nhà Tống, dốc lòng nghiên cứu qua, hắn lại rất thích loại văn tự này, lúc còn nhỏ ở nhà ông ngoại nhìn rất nhiều sách, đối với lịch sử nhà Tống hiểu rất rõ ràng, liền quyết định lấy bối cảnh nhà Tống, viết một bộ tiểu thuyết mạng.

Bộ tiểu thuyết liền nổi tiếng, đống thời cũng giúp hắn lời không ít tiền, hắn ở trên mạng có chút danh tiếng.... lúc ấy sau khi hắn lộ ra bút danh của mình với công ty điện ảnh và truyền hình kia, công ty điện ảnh và truyền hình không cần bỏ tiền ra mua IP đã khiến cho đại thần đến làm biên kịch cho mình, liền chọn hạng mục của hắn.

Hắn rất coi trọng hạng mục này.

Dựa vào khả năng của công ty kia, hạng mục này nếu hắn làm tốt, rất có khả năng sẽ làm ra một bộ phim truyền hình có tỉ suất người xem trên 1, mà phòng làm việc của hắn có thể độc lập làm ra một bộ phim truyền hình có tỉ suất người xem trên 1, vậy sau này không cần lo lắng không có việc nữa!

Đến lúc đó, sợ là có càng nhiều người tới cửa cầu bọn họ viết kịch bản!

Hắn bỏ rất nhiều tâm lực vào hạng mục này, đáng tiếc trung gian lại gặp rất nhiều chuyện, cuối cùng kịch bản viết ra, cũng rất bình thường.

Càng đừng nói về sau, gặp một ít phong ba....

Cố Ngôn Tử hít sâu một hơi, không muốn suy nghĩ đến những chuyện này, mà sau đó, năm nhân viên kia của hắn, mang theo hành lý tới khách sản An Hoa.

Bọn họ giống như đang năm mơ.

Cố ca bọn họ là cướp ngân hàng hay sao? Thế nhưng để cho bọn họ ở nơi này viết kịch bản!

Chương 9
Phòng làm việc biên kịch của Cố Ngôn Tử, mở ở ngoại ô thành phố B, mà công ty điện ảnh và truyền hình thì nằm ở trong nội thành.

Hắn ở nơi này mua một gian phòng để làm việc, ban đầu chỉ tuyển hai người, hiện tại số người cũng tăng lên nhiều, tính luôn cả hắn là có tám người, còn mời một đại thẩm giúp bọn hắn quét dọn nấu cơm.

Phòng làm việc sau khi hoàn thành công việc, liền cho thả lỏng, thậm chí không yêu cầu đi làm đúng giờ, chỉ cần bọn họ hoàn thành nhiệm vụ là được.

Cố Ngôn Tử tự nhận mình là một ông chủ rất tốt.

Đáng tiếc, nhân viên của hắn lại đâm hắn một đao.

Đương nhiên, không phải ai cũng sấu xa như vậy....

Cố Ngôn Tử đi vào cửa khách sản An Hoa đón nhân viên của mình.

Hắn gọi năm người tới, là ba nam hai nữ, đời trước sau khi hắn gặp chuyện không may, mấy người này ngoại trừ Triệu Điền Dã quan hệ rất tốt với hắn, những người khác đều rời đi, nhưng tốt xấu gì cũng không bỏ đá xuống giếng với hắn, hắn rất yên tâm với bọn họ.

Về phần hai người kia.... Cố Ngôn Tử đã muốn quyết định hủy hợp đồng với bọn họ.

Không, có lẽ không cần hắn lên tiếng, hai người kia sẽ hủy hợp đồng với hắn trước.

Khách sạn An Hoa là khách sạn năm sao, bình thường nếu ở một đêm, sẽ mất hơn một ngàn, rất là xa hao.

Đám người Triệu Điền Dã cũng không phải chưa nhìn thấy qua, nhưng lúc này vẫn tấm tắc khen, chờ nhìn thấy Cố Ngôn Tử, lại lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Ba tháng trước, một vị phu nhân cao quý tức giận đến phòng làm việc của bọn họ, sau khi mắng Cố ca của bọn họ một trận, phòng làm việc của bọn họ, liền gặp không ít phiền toái.

Bởi vì vị phu nhân tìm không ít phiền toái tới cửa, Cố ca thậm chí đóng phòng làm việc của bọn họ, cho bọn họ ở nhà làm việc, bình thường có chuyện gì, cũng là thông qua internet trao đổi với bọn họ.

Sau này bọn họ cũng không gặp được Cố Ngôn Tử mấy lần, nhưng nhìn ra được, trạng thái của Cố ca của bọn họ cũng không tốt lắm, nhưng hiện tại....

Thanh niên trước mắt mặt mày mỉm cười, mặc một bộ tây trang vừa người, nhìn rất có tinh thần, đặc biết soái.

"Các cậu đến đây, đi chỗ quầy tiếp tân đăng kí trước, sau đó đi theo tôi." Cố Ngôn Tử nói.

"Cố ca, anh phát tài sao?" cô gái nhỏ tuổi nhất trong năm người tên Lâm Linh hỏi: "Đây là khách sạn năm sao! Em lên mạng tra xét, rất đắt tiền!"

"Đúng vậy, phát tài." Cố Ngôn Tử cười khẽ.

Kỳ thật, khi vị trí phòng làm việc bị mẹ của Bành Tĩnh Hoằng biết được, người này còn đến gây chuyện vài lần, hắn liền mang theo nhân viên phòng làm việc, tìm một khách sạn ở lại, muốn ở khách sạn có thêm thời gian viết kịch bản.

Đáng tiếc là, không bao lâu, mẹ Bành Tĩnh Hoằng lại tìm tới cửa... hắn chỉ có thể cho mọi người ở nhà làm việc.

Này còn chưa tính, sau đó, hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng cãi nhau, Bành Tĩnh Hoằng trốn tránh hắn, Bành Tĩnh Hoằng đính hôn... những chuyện này liền tiếp xảy ra, hắn sao có thể yên tâm làm việc?

Cố tình ngày giao kịch bản càng ngày càng gần...

Đủ chuyện xảy ra cùng một lúc, cuối cùng kịch bản viết ra rất bình thường, còn bị người động chân tay, bỏ vào một ít đoạn sao chép.

Vốn là kịch bản cho hắn cơ hội, ngược lại lại khiến hắn đeo tiếng xấu trên lưng.

Sau khi đăng kí xong, Cố Ngôn Tử liền mang theo năm người đi tới lầu Hải Đường.

"Cố ca, sao anh không kêu Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê tới?" Lâm Linh lại hỏi.

"Các cậu nghĩ lần trước chúng ta trốn ở trong khách sạn, mẹ Bành Tĩnh Hoằng sao lại tìm thấy chúng ta?" Cố Ngôn Tử nói.

"Là bọn họ?" Vẻ mặt đám người Lâm Linh giật mình.

"Ừ." Cố Ngôn Tử gật đầu, vừa cười vừa liếc bọn họ: "Lúc trước tôi đã dặn các cậu, không được đem chuyện tới nơi này nói cho người khác... các cậu chưa nói phải không?"

"Không có không có." Lâm Linh vội vàng nói, những người khác cũng lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi, việc này sau này các cậu cũng phải giấu kín cho tôi! Nếu ai để lộ... nhân viên như vậy sau này tôi không dám dùng." Cố Ngôn Tử nói.
Những người này đều đồng ý, bọn họ cùng Mã Hoài Hồ Tiểu Lê quan hệ không tồi, nhưng so sánh với công việc thì công việc quan trọng hơn.

Cố Ngôn Tử trả thù lao rất hào phóng, đối với bọn họ rất ít trói buộc... ông chủ như vậy cũng không nhiều!

"Bọn họ sao lại như vậy!" Lâm Linh oán giận nói, sau khi oán giận xong, vừa cười vừa nhìn về phía Cố Ngôn Tử: "Cố ca, hiện tại nhìn anh thật không tồi, chúng ta có thể ở khách sạn lớn như vậy hưởng thụ.... Có phải Bành tổng bồi thường cho anh hay không?"

Cố Ngôn Tử quan hệ với những nhân viên này không tồi, chuyện hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng yêu nhau, đương nhiên không hề gạt bọn họ, hai năm này, Bành Tĩnh Hoằng cũng đã gặp qua những người này.

Cũng bởi vì như vậy, tuy rằng mẹ Bành Tĩnh Hoằng vài lần đến mắng hắn, những người này cũng không thay đổi ánh mắt nhìn hắn.

Dù sao... lúc trước là Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi hắn.

Sau khi Lâm Linh hỏi như vậy, đám người Triệu Điền Dã cũng nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Bọn họ đều là người thường, cũng không biết chuyện Bành thiếu gia cùng Khương Tú đính hôn, lúc này đương nhiên cảm thấy trạng thái của Cố Ngôn Tử tốt, bọn họ có năng lực ở nơi này, chỉ sợ là bởi vì Bành Tĩnh Hoằng.

"Không phải, tôi cùng hắn đã chia tay." Cố Ngôn Tử cười nói.

"Hả?" đám người Lâm Linh giật mình nhìn Cố Ngôn Tử, Cố ca chia tay với Bành Tĩnh Hoằng? vì sao Cố ca còn vui vẻ như vậy?

"Mua heo xem chuồng! nam nhân có người mẹ như vậy, không được." Cố Ngôn Tử nhìn về phía Lâm Linh: "tiểu Lâm Linh, sau này em tìm đối tượng, ánh mắt phải sáng một chút, tránh cho gặp phải mẹ chồng độc ác."

"Cố ca!" Lâm Linh ngượng ngùng kêu to lên.

Ầm ĩ một trận như vậy, cảm giác quen thuộc của Cố Ngôn Tử đối với bọn họ, đã trở lại.

Hắn đưa bọn họ về lầu Hải Đường, chờ bọn họ sắp xếp hành lý xong, tới phòng họp mà trợ lý Chu đã tìm cho, mở một cuộc họp.

Đạo diện quay phim hơi nổi tiếng, có thể mất vài ba năm để quay một bộ phim, nhưng đại đa số những công ty điện ảnh và truyền hình quay phim truyền hình, cũng sẽ không làm như vậy, bình thường, sau khi bọn họ quyết định quay một bộ phim truyền hình xong, sẽ mau chóng hoàn thành nó, nhưng vậy mới có thể kiếm tiền thật nhanh.

Cũng bởi vì như vậy.... kịch bản của bọn họ sau hai mươi ngày, sẽ phải giao ra.

Đại cương tổng thể của kịch bản, còn có đại cương mỗi tập, bọn họ đã sớm làm xong, nhưng nội dung cụ thể thì chưa viết xong, mà những việc này, Cố Ngôn Tử phân công cho những người này làm.

Ngay từ đầu buổi họp, Cố Ngôn Tử liền hỏi tiến độ của bọn họ.

Việc trong tay bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng còn thừa lại một chút, nhưng nếu 'bế quan" ở khách sạn, hẳn là năm sáu ngày có thể viết xong.

"Tôi có một tin tức không tốt muốn nói với mọi người." Cố Ngôn Tử đột nhiên nói.

Ban đầu mọi người hứng trí bừng bừng bắt đầu làm việc, đều hơi mơ màng. Tin tức không tốt gì? Có tin tức không tốt gì sao?

"Tôi tính bỏ đi mười tập trong đó rồi viết lại." Cố Ngôn Tử nói.

Đại cương cùng nhân vật của bộ phim truyền hình này là do hắn viết, nhưng loại kịch bản này, nếu để cho một người viết, còn muốn viết tốt.... một bộ phim truyền hình bốn năm mươi tập, ít nhất cũng phải viết một hai năm.

Cho nên, bình thường đều là một đám người hợp tác, có người phụ trách viết đại cương, có người phụ trách viết lời kịch, có người phụ trách viết cảnh tượng....

Nguyên nhân chính là như vậy, sau đó kịch bản viết ra, cũng với những thứ mà Cố Ngôn Tử nghĩ trong đầu, đã không còn giống nhau, ở giữa có mấy tập, là do Mã Hoài đề nghị, còn cho thêm một ít tình tiết tham khảo từ tác phẩm của người khác.

Bộ tác phẩm được tham khảo kia rất nổi tiếng, đời trước ngay từ đầu Cố Ngôn Tử không biết, chờ sau khi phim nổi tiếng... thì hắn phải mang tiếng xấu trên lưng!

Hiện tại, Cố Ngôn Tử tính toán sửa đổi toàn bộ, không chỉ có như thế, hắn sau khi xem qua những lời bình luận trên mạng của mọi người về bộ phim này, còn tính toán muốn thay đổi cho tốt hơn, đem một ít tình tiết không thích hợp cũng loại bỏ.

Sau này hắn có thể sẽ không viết kịch bản nữa, nếu như thế, đương nhiên là muốn làm kịch bản cho thật tốt!

Nhóm người Triệu Điền Dã trợn tròn mắt, này... đây là công trình lớn!

Cho nên, bọn họ đến khách sạn năm sao này, không phải là đến hưởng thụ, mà là tới chịu áp bức sao?

"Việc này, Các cậu muốn trách thì trách Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê...." Cố Ngôn Tử nói ra việc của Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, còn đem tên quyển sách bọn họ sao chép nói ra cho nhóm người Triệu Điền Dã: "Chúng ta nếu không thay đổi, sau này trên lưng sẽ đeo danh sao chép!"

Mã Hoài vì hãm hại hắn, liền đem lời thoại trong tiểu thuyết người ta không thay đổi mọt chữ chép vào trong kịch bản của hắn!

Cố Ngôn Tử đem tất cả chuyện này, đều đổ lên người Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, sau đó liền nhìn nhân viên dưới tay mình vừa mắng Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, vừa phấn đấu làm việc.

"Các cậu cố lên! Tôi còn có việc, buổi chiều tôi lại qua! Đúng rồi, giữa trưa có tiệc búp phê... các cậu đi ăn sau đó nhanh chóng trở lại viết." Cố Ngôn Tử nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng lên rời khỏi nơi này.

Trợ lý Chu nói buổi trưa Trịnh Gia Hòa sẽ trở về... hắn muốn ăn cơm với Trịnh Gia Hòa.

Lúc Cố Ngôn Tử bỏ lại nhân viên của mình, Trịnh Gia Hòa cũng đang trên đường quay về khách sạn.

Mà trên tay hắn, đang cầm tư liệu trợ lý điều tra về Cố Ngôn Tử.

Chương 10
Bắt tay từ Bành Tĩnh Hoằng, những chuyện mấy năm nay Cố Ngôn Tử trải quả đều tra được toàn bộ.

Mà Trịnh Gia Hòa nhìn tư liệu trên tay, càng xem càng tức giận.

Thế nhưng, chờ hắn trở lại khách sạn, trên mặt đã không nhìn ra cái gì.

"Chú Trịnh, chú đã trở lại, mau tới ăn cơm!" Cố Ngôn Tử nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, lập tức cười tiếp đón.

Người rõ ràng đã hai mươi bốn tuổi, sau khi cười rộ lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn thấy chỉ giống như mới hai mươi tuổi....

Trịnh Gia Hòa ngồi xuống trước bàn.

Lần này hắn tới để tham gia hội nghị, có quan hệ một chút với chính phủ, những chuyện phải bàn bạc cũng rất nhiều, buổi sáng vừa họp xong, buổi chiều còn muốn tiếp tục.

Chỉ là hội nghị mười hai giờ kết thúc, hai giờ chiếu mới bắt đầu lại, hắn liền nhân cơ hội trở lại ăn cơm.

Trịnh Gia Hòa muốn an ủi Cố Ngôn Tử vài câu, lại sợ chọc vào vết sẹo của Cố Ngôn Tử, nên quyết định không nói gì cả, nhưng Cố Ngôn Tử lại nói không ngừng.

"Chú Trịnh, trước khi ăn cơm chú uống chén canh trước cho ấm dạ dày."

"Chú Trịnh, cháu lấy cơm cho chú."

"Chú Trịnh, nghe trợ lý Chu nói chú thích ăn cá, ăn nhiều một chút."

Cố Ngôn Tử dụng tâm chăm sóc Trịnh Gia Hòa ăn cơm, hắn thậm chí còn gắp thịt cá vào trong đĩa nhỏ của mình, dùng đũa lặt hết xương cá, lại chan lên trên một chút nước canh, sau đó mới đưa cho Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa hơi sửng sốt, cũng có chút đau lòng.

Cố Ngôn Tử là một đại thiếu gia, thế nhưng lại làm những chuyện này, còn làm thuần thục như vậy... mặc kệ hắn làm như vậy là để lấy lòng mình hay là do thói quen, tóm lại làm cho người ta muốn thở dài.

"Chú Trịnh...." Cố Ngôn Tử thấy Trịnh Gia Hòa không nói chuyện, liền đem đĩa cá kia đặt lại trước mặt mình, hơi ngượng ngùng: "Chú Trịnh, cháu cũng chưa nhặt xương cá bao giờ..." Dùng đũa lấy xương cá, cũng không phải là việc dễ làm gì, một đĩa cá này bị đũa chọc vào, đã sớm nát bấy.

Hắn đang cân nhắc, Trịnh Gia Hòa cũng không nói lời nào, hẳn là chướng mắt đĩa thịt cá này.

"Tôi quả thật thích ăn cá, nhưng cũng không lấy xương cá." Trịnh Gia Hòa cười cười, dùng đũa gắp thịt cá kia bỏ vào miệng: "Cám ơn."

"Cháu cho... cháu làm thêm một ít cho Chú Trịnh! Chú Trịnh chú yên tâm, cháu dùng là đũa sạch, tuy rằng nhặt cũng không tốt, nhưng tuyệt đối sạch sẽ." Cố Ngôn Tử lại bắt đầu bận việc, mình cũng chưa ăn cơm.

Trịnh Gia Hòa tuy rằng từ nhỏ có bảo mẫu chăm sóc, nhưng bảo mẫu cũng sẽ không làm những việc này... hắn cũng hơi không quen, nhưng rốt cuộc không từ chối.

Cố Ngôn Tử làm như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ, làm làm cũng dần thuần thục.

Hai người cuối cùng cũng cơm nước xong, Cố Ngôn Tử lại nói: "Chú Trịnh, chú có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Cháu mát xa cho chú."

Đời trước Cố Ngôn Tử bị thương nặng, hai đùi đều bị gãy, sau đó tuy rằng được cứu về, nhưng vẫn để lại di chứng, hai đùi tới trời mưa sẽ đau.

Sau đó cha mẹ hắn tìm một thầy chuyên môn mát xa, mỗi ngày giúp hắn xoa nắn, mà hắn bị người ấn, cũng học được bản lĩnh.

"Không cần, cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi." Trịnh Gia Hòa từ chối, lúc ăn cơm Cố Ngôn Tử chăm sóc hắn còn chưa tính, mát xa... điều này không cần thiết.

"Chú Trịnh, tay nghề của cháu rất tốt, là chuyên môn học qua, chú thử xem đi!" Cố Ngôn Tử nhìn Trịnh Gia Hòa, đôi mắt sáng trong suốt.

Hắn rất muốn làm như vậy? Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng đồng ý.

Sau đó liền phát hiện... Cố Ngôn Tử hình như đã học qua, xoa bóp khiến hắn rất thoải mái, ban đầu còn không muốn nghỉ trưa, thậm chí dần dần buồn ngủ.

Thế nhưng thời gian hắn nghỉ ngơi không nhiều lắm, trợ lý không bao lâu đã kêu hắn tỉnh lại.

Trịnh Gia Hòa vừa tỉnh, Cố Ngôn Tử cũng không xoa bóp nữa, nhưng đã đi tới bên cạnh rót một ly trà cho Trịnh Gia Hòa: "Chú Trịnh, uống một ngụm trà đi."

Trịnh Gia Hòa quả thật hơi khát, trà kia pha rất tốt... hắn uống trà xong, cảm thấy hầu kết của mình rất thoải mái.

Trước đây bên người hắn có bảo mẫu, hiện tại bên người cũng có trợ lý sinh hoạt, nhưng hắn có rất nhiều chuyện, đều đã quen tự mình làm, trước kia cũng chưa có ai đối đãi với hắn như vậy...
Ấn tượng của Trịnh Gia Hòa với Cố Ngôn Tử vốn rất tốt, lúc này cũng rất tốt.

Sau khi Trịnh Gia Hòa rời đi, Cố Ngôn Tử lập tức đi phòng họp, mà nơi đó, nhân viên của hắn đối diện máy tình càng gõ không ngừng, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu người lén ngó di động.

Chuyện đầu tiên Cố Ngôn Tử làm, là thu lại toàn bộ di động của những người này, thống nhất đặt ở trên ngăn tủ bên cạnh, sau đó vẻ mặt bọn họ buồn bực cùng nhau phấn đấu.

Trong lúc đó, hắn trả lời tin nhắn của Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, sau đó lại giao cho bọn họ một ít việc.

Những thứ hai người này làm ra, hắn không muốn dùng, nhưng hắn vẫn giao cho bọn họ một lượng công việc lớn.

Hiện tại hắn mệt như vậy, dựa vào cái gì hai người này lại thoải mái như vậy? mặt khác.... Hắn còn rất chờ mong nhìn thấy sắc mặt bọn họ khi nhìn thấy những thứ bọn họ "vất vả" làm ra đều không được sử dụng.

Mặc dù Cố Ngôn Tử bận rộn, nhưng Trịnh Gia Hòa trở về, liền đi qua "hầu hạ" Trịnh Gia Hòa.

Trước kia lúc hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, tuy nói thực yêu Bành Tĩnh Hoằng, nhưng cũng chưa bao giờ chăm sóc Bành Tĩnh Hoằng như vậy, nhưng Trịnh Gia Hòa là ân nhân cứu mạng của hắn.

Một ít chuyện trước kia Cố Ngôn Tử chỉ làm cho ông bà ngoại ông bà nội, nhưng hiện tại hắn đều làm cho Trịnh Gia Hòa, ví dụ như sau khi hai người ăn qua cơm chiều, liền kêu trợ lý Chu đi mua một cái chậu ngâm chân, để cho Trịnh Gia Hòa ngâm chân.

Dùng nước ấm thích hợp để ngâm chân, có thể cái thiện tuần hoàn máu, giảm bớt áp lực lên tim... Cố Ngôn Tử đã quyết định mỗi ngày phải nhìn chằm chằm Trịnh Gia Hòa ngâm chân!

Trịnh Gia Hòa rốt cục nhịn không được hỏi: "Ngôn tử, cậu không phải có việc muốn tôi giúp đỡ đó chứ?"

Cố Ngôn Tử ân cần như vậy, cống hiến cũng quá lớn....

Chỉ là.... Cố Ngôn Tử không có phiền toái gì cần hắn giúp đỡ.... mà những việc nhỏ linh tinh của Cố Ngôn Tử, với hắn mà nói căn bản không tính là phiền toái.

"Không có." Cố Ngôn Tử không hề do dự nói, lại hơi trầm ngâm, cũng biết mình làm hơi quá... "Được rồi đúng là có.... Chú Trịnh, cháu còn muốn tiếp tục làm biên kịch, chờ cha cháu tới đây, chú có thể nói giúp cháu mấy câu được không?"

Hiện tại hắn chỉ có thể nghĩ ra lý do này, sau khi nói ra.... Đột nhiên phát hiện nếu thật như vậy, vậy thì không thể tốt hơn.

Cha mẹ hắn còn trẻ, kỳ thật hắn không cần phải gấp gáp trở về thừa kế gia nghiệp....

"Tôi sẽ làm, cậu không cần làm như vậy." Trịnh Gia Hòa cười nói, ban đầu còn lo chuyện gia đình, hắn không muốn quản, nhưng Cố Ngôn Tử đã làm tới nước này... hắn cảm thấy mình nên giúp Cố Ngôn Tử nói chuyện, cũng là cần làm.

"Thật sao, Chú Trịnh, việc này cháu làm đã quen, thực không có gì!" Cố Ngôn Tử cười rộ lên: "Cám ơn chú Trịnh!"

Trịnh Gia Hòa ngâm chân xong, muốn tự mình đi đổ nước ngâm chân, nhưng Cố Ngôn Tử lại ôm lấy chậu ngâm chân trước: "Cháu đi được mà!"

Nhìn thấy Cố Ngôn Tử mang chậu ngâm chân rời đi, Trịnh Gia Hòa càng có thành kiến với Bành Tĩnh Hoằng.

Cố Ngôn Tử cho dù không có thân phận thiếu gia Cố gia, nhưng tướng mạo cũng xuất chúng, người thì ngoan ngoãn đáng yêu, Bành Tĩnh Hoằng thế mà lại làm tổn thương hắn....

Lúc ấn tượng của Trịnh Gia Hòa đối với Bành Tĩnh Hoằng kém đến mức không thể kém hơn, Bành Tĩnh Hoằng đang ở trong quán bar uống rượu.

Quán bar bọn họ tới tên là Thược Thi, là Đan Quần mở. Về phần vì sao một quán bar lại có một cái tên như vậy.... dựa theo cách nói của Đan Quần, hắn hy vọng quán bar này có thể mở ra gông xiếng trong lòng mọi người.

Đương nhiên, có thật như vậy không thì không biết.

Trong ghế lô của quán bar, đám người Tôn Minh Nghĩa trước kia không mang theo bạn gái khẳng định sẽ kêu vài người, hôm nay bên người không hề có một cô gái nào, tất cả đều im lặng uống rượu giải sầu cùng với Bành Tĩnh Hoằng.

Tửu lượng của Bành Tĩnh Hoằng rất tốt, nhưng cũng không chịu nổi cách uống như vậy, còn không tới thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar, hắn cũng đã say khướt.

Lúc trước đám người Tôn Minh Nghĩa không dám mở miệng, lúc này nhịn không được mới khuyên vài câu: "Bành ca, trên đời này nơi nào mà không có cỏ thơm, Cố Ngôn Tử không nghe lời như vậy, anh đổi một người khác là được!"

"Chính là! Bành ca, người trong công ty anh có nhiều người còn đẹp hơn Cố Ngôn Tử, hắn không hiểu chuyện như vậy, anh cần gì mà không buông như vậy?"

Rất nhiều năm trước đám người Tôn Minh Nghĩa đã biết tính hướng của Bành Tĩnh Hoằng, còn giúp hắn che giấu.

Mà những nam nhân trước khi Bành Tĩnh Hoằng yêu đương với Cố Ngôn Tử, bọn họ tuy rằng chướng mắt, nhưng cũng chưa từng chán ghét giống như Cố Ngôn Tử.

Điều này đương nhiên cũng có nguyên nhân, về phần nguyên nhân.... Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử thế nhưng làm bộ làm tịch, bọn họ đã không thích Cố Ngôn Tử, sau đó Bành Tĩnh Hoằng đưa Cố Ngôn Tử đến quán bar gặp bọn họ, ánh mắt Cố Ngôn Tử nhìn bọn họ, lại làm cho bọn họ thực phẫn nộ.

Hơn nữa.... Khương Tú thích Bành Tĩnh Hoằng, bọn họ vẫn biết, trước kia bọn họ nghĩ Bành Tĩnh Hoằng cùng với nam nhân chỉ là chơi đùa, cuối cùng cũng sẽ kết hôn với Khương Tú, cũng không để ý nhiều, kết quả Bành Tĩnh Hoằng thật sự thích Cố Ngôn Tử....

"Im miệng!" Bành Tĩnh Hoằng duỗi tay ra, liền đem toàn bộ ly rượu cùng bình rượu trên mặt bàn quét xuống dưới đất.

Đám người Tôn Minh Nghĩa liền không dám nói nữa, Bành Tĩnh Hoằng cũng thanh tỉnh hơn, sau đó... tức giận trong mặt càng nhiều.

Đề nghị của đám người Tôn Minh Nghĩa, cũng không phải không tốt.... Cố Ngôn Tử có thể tìm người khác, hắn đương nhiên cũng có thể.

Tâm tư Bành Tĩnh Hoằng, đám người Tôn Minh Nghĩa có thể nhìn ra một ít, bọn họ lại nói tiếp với Bành Tĩnh Hoằng, còn hỏi: "Bành ca, Cố Ngôn Tử có chỗ ở nào khác không?"

Tiệc đính hôn ngày hôm qua bị Cố Ngôn Tử phá hư, Cha Bành mẹ Bành còn có Khương Tú, liền bị chọc tức, muốn đi tìm Cố Ngôn Tử gây phiền toái, kết quả.... Bọn họ không tìm được Cố Ngôn Tử!

"Hắn? hắn ở khách sạn An Hoa." Bành Tĩnh Hoằng giễu cợt cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro