Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Thần Hi có chút bất khả tư nghị, y tối hôm nay là muốn tới tìm Lăng Diễm, nhưng không ngờ lại sẽ gặp phải loại chuyện này.

Đôi tay mạnh mẽ thon dài đem thân thể của y vững vàng mà ôm vào trong ngực, khiến y nhận được ấm áp cùng an toàn, loại cảm giác được che chở bảo vệ này ở trong cõi lòng từ lâu đã nguội lạnh của y nhẹ nhàng vứt một cục đá nhỏ, khiến nó trở nên dậy sóng.

Thế nhưng rất nhanh, y lại thấy thân thể lạnh buốt.

Trầm ổn bước chân vang vọng ở trên hành lang trống trải xa hoa, tầm mắt nhìn tới ngũ quan anh tuấn của Tô Hạo Hiên, môi mỏng khẽ nhếch không nói một lời, cặp mắt thâm thúy như đầm nước sâu kia không có chút rung động nào, mặc dù nhìn từ bề ngoài vẫn thực tao nhã ôn hòa, thế nhưng nam nhân từ sâu trong nội tâm cảm giác được từ trên người người đàn ông này tỏa ra một loại lạnh lẽo lệ khí.

Y không nhịn được mà phát run.

Y nhắm hai mắt lại, toàn thân cứng ngắc, cho dù chính mình vạn ngàn không muốn, rất muốn tránh thoát, nhưng là y thủy chung không có đủ can đảm mà cùng người nam nhân khí phách tựa đế vương này làm ra bất kì hành động ngỗ nghich nào.

Như là cam chịu mà để mặc bản thân bị ôm đi, nương theo bước chân ở trên thảm trải sàn phát ra ra nhỏ bé chấn động, trong lòng nam nhân từng chút từng chút chìm xuống dưới, dự cảm xấu dần bao phủ lấy đầu óc y...

Nam nhân cũng không biết rằng, vào giờ phút này năm vị anh tuấn thiếu niên vẫn ngồi tại dãy ghế dành cho khách quý, nổ ra trận chiến đầu tiên sau ngần ấy năm làm bạn.

"Cậu rốt cuộc là đang giở trò gì ?! Không phải nói để Tạ Ninh kia lại đây diễn một tuồng kịch sao? Lẽ nào cậu đã sớm dự liệu được đại thúc sẽ tới nơi này, cho nên mới vì thỏa mãn chính mình tư dục mà thay đổi kế hoạch của chúng ta sao?!"

Lăng Diễm mặt mày tái nhợt khó coi, đôi mắt màu hổ phách hừng hực lửa giận, mang theo hận ý nhìn chằm chằm Tô Hạo Vũ lạnh giọng chất vấn.

"Đừng có đem tội lỗi đẩy hết lên đầu tôi, chớ có quên, đại thúc đêm nay đến là vì tìm cậu!"

Tô Hạo Vũ tâm tình vào giờ khắc này hết sức mù mịt, gương mặt đẹp trai của hắn mất sạch vẻ ôn hòa thường ngày, mà trở nên vặn vẹo khủng bố, cặp mắt đen như mực chất chứa một luồng sát khí nồng đậm chực bạo phát.

"Hừ! Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì!"

Lăng Diễm khịt mũi nở nụ cười, khuôn mặt trẻ con tinh xảo lộ vẻ trào phúng, lại nói tiếp

"Cậu là muốn một mình chiếm lấy đại thúc, lại muốn mượn kế hoạch tối nay phá hoại hôn nhân của đại ca cùng đại tẩu của cậu, không chỉ khiến ca ca cậu thân bại danh liệt, bị người chế nhạo, còn có thể từ trong tay hai chúng tôi đoạt lấy đại thúc. Hơn nữa theo tôi được biết, không lâu nữa, cha cậu liền muốn để cậu tiếp quản chức vị Tổng giám đốc của Tô thị, đến lúc đó cậu có thể sẽ cùng mấy người chúng ta trở thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường. Vì lẽ đó nên cậu muốn ra tay từ sớm, tự trải cho mình một con đường, hoặc là nói, cậu còn muốn lợi dụng đại thúc đến khống chế tôi cùng Nhiễm. Tôi nói vậy, có đúng không nhỉ?"

Tô Hạo Vũ hai mắt hơi nheo lại, một đạo ánh sáng lạnh lẹo đột nhiên lướt qua.

Lập tức, hắn nhếch miệng, tựa tiếu phi tiếu đưa mắt nhìn sang một bên trầm mặc không nói Phong Diệu Nhiễm, ánh mắt để lộ ra nhàn nhạt bi thương cùng thất vọng chen lẫn trào phúng, âm thanh trầm thấp khàn khàn nói

"Xem đi, đây là người mà mày coi là anh em tốt, chỉ vì một người đàn ông mà thôi, hắn dĩ nhiên đem chúng ta nghĩ đến như vậy dơ bẩn. Ha ha ha..."

"Tôi không cho là vậy."

Đột nhiên, Phong Diệu Nhiễm bình tĩnh mở miệng, ánh mắt bình thản mà sắc bén nhìn chằm chằm Tô Hạo Vũ, lãnh khốc tuấn dung không có một tia biến hóa

"Đêm nay hết thảy đều là một tay ngươi sắp xếp, ngoại trừ chúng ta năm người, ta không tin sẽ có người thứ 6 biết. Vì thế nên..."

"Vì thế nên cậu cũng hoài nghi tôi, đúng không?"

Tô Hạo Vũ lập tức đánh gãy lời Phong Diệu Nhiễm, sắc mặt từ từ lạnh đi.

"Không phải hoài nghi, mà là nghi hoặc. Vũ, cậu trước tiên không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta đến phân tích một chút, có phải là trong này có chỗ nào sơ suất?"

Phong Diệu Nhiễm cảm giác được bạn tốt phảng phất hiểu lầm cái gì, liền vội vàng tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, quay đầu ra hiệu Y Ân Tuấn bên cạnh đem những người không liên quan bên ngoài tiễn đi hết.

Nhận được biểu ca mệnh lệnh, Y Ân Tuấn nhún nhún vai, không có ý kiến gì xoay người rời đi.

"Diễm, cậu cũng đừng quá kích động, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện."

Phong Diệu Nhiễm đem Tô Hạo Vũ kéo ngồi ở trên ghế salon, đi tới chỗ Lăng Diễm đang một thân hỏa khí, mở miệng nỗ lực xoa dịu tâm tình của hắn.

"Không có gì để nói! Hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao đem đại thúc cứu ra. Nếu như... Nếu như Tô Hạo Hiên phát hiện đại thúc là một... Hắn nhất định sẽ không bỏ qua đại thúc."

Lăng Diễm tính khí trước giờ luôn dễ xúc động, nhưng khi làm chính sự hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình chịu thiệt chút nào, mặc kệ kế hoạch tối nay là ai trong bóng tối ác ý phá hoại, hắn tạm thời không có tâm tư suy nghĩ, mà là nôn nóng muốn đem cái kia ngây ngốc đại thúc về bên cạnh mình, chỉ đơn giản như vậy.

Lăng Diễm kỳ thực cũng có cùng ý muốn với Tô Hạo Vũ và Phong Diệu Nhiễm, nhưng hai người bọn họ tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt phức tạp mà nhìn Lăng Diễm tựa như một con mãnh thú đang vận sức xé xác kẻ địch kia.

Mà lúc này, ở một bên quan sát trò hay Bạch Tử Khiêm, đầy hứng thú đảo mắt nhìn ba người bạn, tò mò hỏi một câu

"Đại thúc với các cậu là quan hệ gì? Chỉ là một lão nam nhân tầm thường không đáng chú ý mà thôi, có thể khiến ba người các cậu căng thẳng cùng lo lắng như vậy sao?" (Ừa thì không đáng chú ý để bà chống mắt lên xem =)))

__________
Heo: trờiii ơii tui chết mất huhu ông Denis trong MV "Tự Tâm" đúng chuẩn yêu nghiệt thụ luôn áaaaaaaaaa......>~< sao không bay vào quất nhau luôn 2 anh hỡiii hun sương sương vậy nhìn cọc thiệt chứ ="=
Mấy tình iuu xem MV ủng hộ cho 2 anh nhà tui đi coi cảnh hôn đã ghiền dễ sợ 😌







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro