Chương 90: Gia tộc hội nghị (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu, người không cần nhiều lời. Đám con nít đều rất tùy hứng, làm sai là chuyện khó tránh, biết sai mà sửa là tốt rồi."

Người nói chuyện là chủ tịch đương nhiệm của Tô thị - Tô Văn Kính, hắn là một nam nhân trung niên nho nhã, lúc nhìn lão gia tử là một bộ tôn kính ý cười, nhưng khóe mắt lợi hại vẫn âm thầm quét qua lại hai đứa con trai 

"Hạo Hiên đã kể ta nghe toàn bộ, tuy rằng lần này suýt chút nữa liền thành đại họa, may mắn là không phá hủy được kế hoạch bị mật của Tô thị... huống hồ cháu trai người là một người ưu tú, lần này biểu hiện tầm nhìn trác việt như vậy, thực sự khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Hổ phụ vô khuyển tử, đứa nhỏ do chính tay cậu bồi dưỡng quả khác biệt."

"Hừ! Thành sự không có bại sự có thừa!"

 Lão gia tử hướng về Phong Diệu Nhiễm lạnh lùng hừ một cái, gõ mạnh gậy gỗ xuống đất

 "Chỉ bằng mấy đứa nhóc ranh tụi bây cũng muốn lật đổ đối thủ, đúng là không tự lượng sức! Nếu không phải tiểu Hiên đúng lúc ra tay giúp đỡ, mặt mũi trưởng bối trong nhà đều bị bọn bây ném hết, ngay cả việc kế thừa gia nghiệp cũng trở nên xa vời."

"Phong lão gia tử, người cũng đừng nặng lời như vậy, con trai con bị người dọa sợ."

Lúc này, phụ nhân mỹ lệ ngôi cạnh Lăng Ngạo đứng lên, trang nhã khí chất phối hợp khuôn mặt tươi cười, nàng giơ tay ý bảo người hầu mang ghế đến cho các thiếu niên, cũng tự tay đưa nước cho từng người

"Có chuyện gì liền từ từ nói, không nên cùng các trưởng bối đối nghịch, biết không?"

"Lão bà, lại đây ngồi xuống, không cần nói giúp cho bọn chúng."

Lăng Ngạo trầm mặt, gọi vợ mình.

Ấm Mẫn bất đắc dĩ hướng về đám tiểu bối đang im lặng lắc đầu, cười trở về chính mình chỗ ngồi. 

"Đúng rồi đúng rồi, làm sai thì nên chịu phạt."

 Một vị phụ nhân xinh đẹp khác kéo cánh tay chồng mình, mắt phượng híp lại

 "Lão công, anh nói đúng không?"

Bạch Thiều nhíu mày, đối với thê tử không tỏ rõ ý kiến.

"Ha ha, Phương Dung, chỉ có phương thức giáo dục của cô như vậy mới không khiến con trai mình lầm đường lạc lối. Tử Khiêm nhà hai người là đứa trẻ tốt, nào giống tiểu Vũ nhà tôi, quả thực chính là một đứa bồng bột, kích động hỏng việc."

Phụ nhân bên cạnh Tô Văn Kính dịu dàng tao nhã, từ mi thiện mục, nàng mỉm cười nhìn phía Bạch Thiều thê tử, khinh nhu giọng điệu có chút ước ao, không đành lòng trách con trai bảo bối, chỉ có thể thở dài.

"Nguyệt Mân, hắn nào có tốt như cô nói, cũng đồng dạng không thể khiến người ta bớt lo. Tôi không cần nó làm thành đại sự hiển hách gì, chỉ cần hắn cả đời bình an, cưới một người vợ tốt sinh một đứa cháu nội béo tròn, tôi liền thỏa mãn."

"Nói cũng phải. Chúng ta khổ sở cả đời, còn hông phải vì tương lại bọn nhỏ hạnh phúc hay sao." 

Lý Nguyệt Mân đem ánh mắt sủng ái đặt trên người hai đứa con trai, vỗ vỗ cánh tay chồng mình 

"Văn Kính, hai đứa nhỏ chỉ là nóng lòng háo thắng, người trẻ bây giờ có lòng cấu tiến, có mục tiêu phấn đấu, này đều là chuyện tốt, chúng ta nên cổ vũ mới phải, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà dập tắt ngọn lửa trọng họ. Vì vậy..."

Đảo mắt, nàng nhìn về phía lão gia tử

 "Cậu, lão nhân gia người đừng nóng giận, cảnh cáo một hồi là được, người làm lớn chuyện triệu tập mọi người đều lại đây, chẳng lẽ còn muốn thi hành gia pháp hay sao?"


Lão gia tử cười cười, không nói gì, nếp nhăn trên mặt hắn tràn ngập vẻ tang thương sắc bén, mặc dù khuôn mặt hắn hòa ái dễ gần, nhưng lại khiến đám vãn bối ngồi quanh không dám tùy tiện nói bừa, dồn dập suy đoán ý nghĩ của lão.


Một lát qua đi, lão gia tử giật giật, bị bên người liền vội vàng tiến lên một vị thiếp thân người hầu dìu lên, hắn bước trầm ổn bước chân đi tới năm cái mỹ thiếu niên cùng Tô Hạo Hiên trước mặt, trong tay gậy chỉ về Tô Hạo Vũ bên chân, cười híp mắt hỏi, 

"Nói xem, ngươi tại sao lại muốn lấy trộm Tô thị tin tức cơ mật?"

Lão gia tử mắt sáng như đuốc nhìn kỹ mỗi một vẻ biến hóa của Tô Hạo Vũ, khóe miệng cười hiền lành.

Tay bưng chén bỗng nhiên cứng đờ, Tô Hạo Vũ cúi thấp đầu, âm thanh khàn khàn có chút thất bại 

"Ông cậu, đây là việc riêng của con, con không nói được không?"

Trầm ngâm chốc lát, lão gia tử gật gù, không có ép buộc truy hỏi.

Sau đó, cây gậy bằng chất liệu quý giá dừng trước chân Phong Diệu Nhiễm

 "Cháu nội ngoan, con nói, vì sao giúp tiểu Vũ?"

"Ông nội, người đã từng dạy ta, là một người thừa kế, nếu như muốn không bị mọi người chỉ trích là con ông cháu cha có người lót đường sẵn, nhất định phải học được cách trở thành người lãnh đạo thành công." 

Thanh âm trầm thấp vang vọng ở yên tĩnh phòng khách, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía hắn, nghiêng tai lắng nghe 

"Nhưng tiền đề là, đằng sau sự thành công không thể chỉ một mình một ngựa, mà là bạn bè thân cận tín nhiệm hợp tác. Nếu như lần này chúng con thành công, Hạo Vũ sẽ đạt được sự tín nhiệm của bác Tô, thuận lợi kế thừa Tô gia, như vậy sau này khi cạnh tranh trên thương trường, ta thu được không chỉ là một người bạn, mà là một trụ cột vững chắc mang lại cho Phong gia lợi ích to lớn. Đây là lí do của con thưa ông."

Đúng mực ngước nhìn lão nhân trước mặt, Phong Diệu Nhiễm nói từng chữ rõ ràng, thần thái thong dong bình tĩnh.

Lão gia tử nheo mắt lại, cười đến đặc biệt thoả mãn.

Ánh mắt lão lại đổi sang Bạch Tử Khiêm.

"Tiểu Khiêm, vậy còn ngươi? Giải thích cho lão già này nghe một chút a?"

Hẹp dài mắt phượng khúc xạ ra một đạo sâu thẳm ánh sáng, Bạch Tử Khiêm lễ phép đứng lên đối mặt lão gia tử mang ý cười ung dung, ngoắc ngoắc khóe miệng

"Phong gia gia, người là tiền bối được mọi người kính phục, rất nhiều chuyện ở trong mắt người là trò trẻ con, nhưng ở trong mắt bọn tiểu bối vừa thành niên bọn con, lại là đại sự. Con cũng không nghĩ, kế hoạch của bọn con sẽ ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, ngược lại chính là bài trừ các nguy cơ tiềm ẩn, sẽ đối với chúng ta càng có lợi."

"Ồ? Làm sao mà biết?"

Lão gia tử cảm thấy hứng thú, ánh mắt sáng ngời.

"Tô thị chủ yếu kinh doanh bất động sản, Phong thị là tập đoàn đồ điện tử hàng đầu, Lê thị là tập đoàn lớn nhất nhì châu Á, còn có Lăng thị, chúng ta bốn tập đoàn lớn tung hoành châu Á, mấy chục năm qua luôn là đôi bên cùng có lợi, tuy không thể tránh một ít mâu thuẫn trong thương mại, nhưng nhìn chung là một liên minh cường - cường. Thế nhưng người có nghĩ tới, thời đại thay đổi, sức cạnh tranh trên thương trường càng lúc càng lớn, không còn là sản xuất rồi bán ra,  vốn ít lợi nhuận lớn đơn giản như vậy nữa, chúng ta cần là chất lượng và danh tiếng." (Heo: ủa rồi liên quan gì? Trọng điểm đâu anh em chưa get được ఠ_ఠ!!!)

"Ừm, không hổ là sinh viên ưu tú của đại học S danh tiếng, suy nghĩ của ngươi rất ổn."

Phong lão gia tử không chút nào keo kiệt khích lệ một câu, vui vẻ chuyển hướng Lăng Diễm

 "Tiểu Diễm, ngươi cũng nói ý nghĩ của mình ra xem."

Lăng Diễm hồi thần, lập tức đứng lên nhìn lão gia tử trước mặt, môi mím chặt khẽ mấp máy.

 "Phong gia gia, con chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cha, tiếp quản Lăng thị thật tốt, con vẫn cố gắng từng ngày, nhưng tựa hồ cũng không khả quan lắm. Con vì khiến cha mẹ thất vọng mà bất an, vì vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ muốn cầu người một chuyện."

"Chuyện gì?"

Con mắt híp thành một đường, lão gia tử thu lại toàn thân uy nghi khí thế, từ ái cười nhìn Lăng Diễm.

"Con muốn người đam tiểu Kỳ gả cho con làm vợ." 

Dừng một chút, dưới ánh mắt kinh hỉ của cha mẹ mình, Lăng Diễm mở miệng lần nữa, mơ hồ lộ ra nồng đậm run rẩy quyết tuyệt

"Tuy rằng con còn trẻ, còn có rất nhiều việc phải học hỏi thêm, nhưng con nhất định sẽ làm tiểu Kỳ hạnh phúc vui vẻ. Nếu ông còn không quá yên tâm, bọn con có thể đính hôn trước, đợi lúc người thấy con có đủ năng lực chăm sóc tiểu Kỳ, có thể bước qua khỏi cửa ải của người."

"Ha ha... Tiểu Ngạo a, con trai ngươi quả thực đã lớn."

Có thâm ý khác liếc nhìn Lăng Ngạo, lão gia tử cười đến vui mừng.

"Bá phụ quá khen rồi."

Đối với việc con trai chủ động cầu hôn, Lăng Ngạo xác thực rất vui mừng cũng rất hài lòng, nhưng chẳng biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đứa con tính tình táo bạo này dường như biến thành người khác

"Việc kết hôn, để trưởng bối chúng ta nói qua là được, ngươi ngồi."

Lão gia tử cười ha hả ấn vai Lăng Diễm, không ngoài dự đoán, cuối cùng đưa mắt nhìn sang Y Ân Tuấn tóc vàng tuấn lãng.

"Cha ngươi... Cùng hắn vẫn tốt chứ?"

Nếu để ý kĩ, ngữ khí của Phong lão gia tử vừa lạnh lùng vừa ẩn ẩn quan tâm đầy mâu thuẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro