Chương 157: Ảo tưởng + 158: Tiêu sưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Ảo tưởng

Lăng Vũ trừng lớn hai mắt nhìn người trước mặt.

Cái người hận mười năm, nhưng vẫn luôn nghĩ đến mười năm, lại không ngờ rằng thế nhưng sẽ xuất hiện ở trước mặt trong tình huống thế này.

Kinh hỉ, kích động, phẫn nộ, căm hận. Các loại cảm xúc hỗn loạn ở bên nhau, làm nội tâm Lăng Vũ như sông cuộn biển gầm, không biết giờ phút này nên có cái dạng phản ứng nào.

Lăng Vũ run rẩy thân mình nhìn người trước mắt HunhHn786.

Rõ ràng là nên hận, nhưng đáy lòng lại rất muốn nhào vào trong lòng hắn, sau đó khóc lóc chất vấn hắn vì cái gì lúc trước đem mình bán vào tổ chức sát thủ đầy khủng bố máu me? Vì cái gì đột nhiên liền không cần mình? Chẳng lẽ mình làm sai cái gì sao? Dù có làm sai cái gì, hắn hoàn toàn có thể nói cho mình a, nhưng vì cái gì phải lấy phương thức đó đối đãi mình chứ?

Lăng Vũ tâm rất đau, nghĩ đến lúc trước liền vô pháp khống chế được cảm xúc.

Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng Lăng Vũ căn bản không quên cái người làm mình thống khổ. Lăng Vũ thừa nhận, cũng không phải thật sự hận hắn, chỉ là đáy lòng bởi vì sự kiện kia mà nhắc nhở chính mình người đàn ông này đối với mình làm chuyện hết sức kinh khủng. Nhắc nhở chính mình là phải hận người này, là phải tát một cái khi gặp lại. Nhưng lại làm không được. Bởi vì ở ngay lúc này, thấy người trước mắt thế nhưng gầy, làn da cũng đen. Trong mắt thế nhưng đã không có tươi sáng như trước kia, mà chỉ là nhàn nhạt ưu thương, cả người cũng tràn ngập u buồn.

Mấy năm nay rốt cuộc hắn đã trải qua thế nào? Không phải đem mình vứt bỏ xong thì cùng người khác tiêu diêu sung sướng hay sao? Nhưng vì cái gì cũng không có một tia dấu hiệu tốt. Ngược lại như là trải qua mười năm thống khổ, bị tra tấn? Mình có phải nên hả hê? Có phải nên cao hứng vì người này cũng không thật sự sống tiêu sái sau khi vứt bỏ mình? Có phải nên cao hứng vì trong mười năm cũng không chỉ là một mình mình thống khổ? Nhưng sao một chút cũng cao hứng vậy? Vì sao nhìn thấy hắn biến thành dáng vẻ này mình lại đau lòng chứ? Không! Không nên có cảm xúc như vậy. Không nên đau lòng vì kẻ phụ bạc, phải hận kẻ nhẫn tâm vứt bỏ người yêu!

Cố ép mình nghĩ như vậy, Lăng Vũ lập tức tràn ngập oán hận, sau đó giơ tay hung hăng tát Minh Hiên một cái.

Nhưng một cái tát quăng ra lại giống như đánh vào chính mặt mình, Lăng Vũ đau đến nước mắt khống chế không được lại rơi xuống. Lăng Vũ cảm thấy mình thực tiện, tiện đến bản thân bị người này nhẫn tâm vứt bỏ, lại còn vì hắn mà đau lòng. Dùng ngón tay chỉ ra cửa, Lăng Vũ giọng run rẩy không thôi nói như rống với Minh Hiên.

"Anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh! "

Nói trái với trong lòng, Lăng Vũ nhẫn tâm nói ra những lời trái lương tâm, mà cũng bởi vì những lời này khiến lòng chảy máu.

Vốn tưởng rằng chờ Tiểu Vũ ngủ rồi, hắn lại tiếp tục dùng phương pháp cũ đến thăm Tiểu Vũ. Hắn lại không ngờ rằng thấy được Tiểu Vũ và Lam Phi ở bên nhau. Trong lòng liền rất không thoải mái, hắn muốn chạy ra đoạt lại Tiểu Vũ từ trong tay người lạ, nhưng rồi lại bất lực.

Tình cảm lấn át lý trí khiến sự phòng thủ vốn có bị bỏ qua, hắn vô thức đã tiến vào phòng Tiểu Vũ.

Không thể trốn tránh, hắn chỉ có thể tận lực che giấu hơi thở. Nhưng hắn biết căn bản không dùng được, bởi vì đối với cảm lực của một sát thủ, Tiểu Vũ vẫn sẽ phát hiện. Nhận mệnh chờ đợi sự tình kế tiếp sắp sửa phát sinh, Minh Hiên không hề làm cái gì. Quả nhiên, khi Tiểu Vũ tới gần cửa sổ lập tức cảm ứng được hắn. Chỉ là giờ phút này hắn thế nhưng không sợ hãi bị Tiểu Vũ phát hiện, ngược lại thực chờ mong, chờ mong Tiểu Vũ sẽ có phản ứng gì. Nhìn thấy Tiểu Vũ sau khi thấy mình lộ ra kinh ngạc, tim hắn như nhảy ra ngoài.

Thấy Tiểu Vũ nước mắt như vỡ đê, đau đớn lại chiếm cứ trái tim, hắn muốn tiến lên ôm người đang run bần bật vào lòng. Nhưng bước chân lại như bị rót chì, một bước cũng không thể di động.

Nhìn Tiểu Vũ khi thì lộ ra kinh hỉ, khi thì lộ ra phẫn hận, Minh Hiên liền biết Tiểu Vũ hiện tại nghĩ tới chuyện lúc trước bị đem vào tổ chức sát thủ. Hắn biết chính mình lúc trước xác thật thiếu suy xét. Chưa có trải qua sự đồng ý của Tiểu Vũ mà tự tiện làm chủ, trực tiếp đưa người vào cuộc sống tối tăm. Hắn biết Tiểu Vũ rất hận mình. Có lẽ Tiểu Vũ đã xem hắn là kẻ bạc tình đáng bị người phỉ nhổ rồi.

Tiểu Vũ đánh hắn một bạt tay trên mặt. Cái loại đau đớn tận xương tủy lập tức tập kích thần kinh, dâng lên tận não, làm hắn không thể hô hấp.

Cũng không phải bởi vì lực đạo bàn tay lớn, mà là bởi vì Tiểu Vũ hiểu lầm cùng câm hận. Hắn rất muốn nói cho người trước mắt biết mình cũng không có phản bội, nhưng mấp máy đôi môi lại một câu cũng không thốt ra, vì thế liền suy sút từ bỏ.

Mà câu đầu tiên của Tiểu Vũ là muốn hắn rời đi, lại một lần nữa khiến hắn ngã xuống đáy vực.

Thì ra Tiểu Vũ hận mình đến thế. Vậy mình còn có tư cách gì xuất hiện ở trước mặt Tiểu Vũ? Nên từ bỏ!? Mình căn bản không có khả năng có được sự tha thứ của Tiểu Vũ? Kết quả này mình không phải đã sớm đoán trước rồi sao?
Nhưng đáy lòng luôn chờ mong, luôn lừa gạt bản thân. Lừa gạt chính mình Tiểu Vũ có lẽ sẽ không trách mình đâu, có lẽ đã sớm tha thứ cho mình rồi!

Chỉ là kết quả vẫn làm hắn đau lòng.

Kết thúc như vậy sao? Phần tình cảm kia đã rời xa mình, đã không còn thuộc về chính mình? Có phải đại biểu cho mình đã không còn bất luận mong đợi gì?

Dùng ánh mắt tràn đầy đau xót nhìn người trước mắt. Người này, hắn yêu đến tận trong xương tủy. Đây chính là chỗ dựa tinh thần để hắn tồn tại, về sau đã không còn có được. Nếu như vậy, phải một lần nữa dùng sức giành lại người hắn dùng sinh mệnh để yêu, không thì về sau liền thật sự phải hoàn toàn rời xa cuộc sống Tiểu Vũ.

Lại còn có có khả năng sẽ có người đàn ông khác thay thế vào vị trí vốn của hắn ở trong trái tim Tiểu Vũ. Nơi đó sẽ không còn vị trí cho hắn.

Cho rằng chính mình có thể chịu đựng được, nhưng đau đớn khiến hắn như sắp chết. Đời này cũng không cách gì quên được Tiểu Vũ. HunhHn786 Hắn căn bản không có biện pháp nhìn Tiểu Vũ cùng người khác ở bên nhau, cùng hôn môi, cùng triền miên, cùng làm hết thảy những gì mà trước kia hắn cùng Tiểu Vũ đã làm.

Không được, không muốn kết quả như vậy! Tiểu Vũ phải như trước, trong mắt trong lòng chỉ có một người là Minh Hiên.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Minh Hiên lập tức trở nên điên cuồng. Hắn tiến lên một bước, sau đó đem Lăng Vũ đang kinh ngạc ôm ở trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi.

Hung hăng cắn xé, dùng sức cạy khớp hàm, cuốn lấy cái lưỡi đang trốn tránh. Dù cho ngay sau đó hắn sẽ bị Tiểu Vũ giết, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Bởi vì hắn tình nguyện chết trong tay người hắn dùng sinh mệnh để yêu. Có lẽ hắn còn có một lần được cứu rỗi.

Hương vị vẫn như mười năm trước, vẫn tốt đẹp như vậy, hết thảy đều không có thay đổi. Trong nháy mắt, Minh Hiên có ảo giác, cho rằng hiện tại là ngày mưa mươi năm trước, khi hai người ở bên nhau, cho rằng vẫn là thời ngây thơ, cho rằng......

"Ui! "

Một tia đau đớn từ khoang miệng truyền đến làm Minh Hiên đau lui về phía sau vài bước, khiếp sợ nhìn người trước mắt. Điên cuồng trong mắt cũng chậm rãi tiêu tán, chỉ còn là không thể tin tưởng.

Thình lình xảy ra hôn môi làm Lăng Vũ thiếu chút nữa bị chìm đắm. Kia là hơi thở quen thuộc tràn ngập toàn bộ khoang miệng, làm Lăng Vũ say mê. Cho rằng bản thân vẫn là thiếu niên đơn thuần, mà người ôm mình cũng vẫn là người vẫn luôn cưng chiều mình.

Nhưng rồi trong đầu hiện lên bộ dạng bất lực mình khi mới vào tổ chức. Vốn sắp chìm đắm, lý trí lập tức kéo lại. Tuy rằng đáy lòng rất muốn cứ như vậy trầm luân, nhưng thân thể lại làm ra hành động.

Đúng vậy, không nên bị người này lừa lần nữa. Lúc trước mình ngốc đem cả người đều giao phó cho hắn, không ngờ rằng đổi lấy là nhẫn tâm vứt bỏ. Cho nên không thể lại làm người ngốc. Mình muốn bắt đầu lại cuộc đời, thì phải hoàn toàn quên hết những tổn thương sâu sắc quá khứ. Cuộc sống mới sẽ không có người này xuất hiện!

Lại một lần giơ tay hung hăng đánh vào trên mặt Minh Hiên, tận lực xem nhẹ đau đớn trong lòng, Lăng Vũ dùng ánh mắt căm giận nhìn Minh Hiên, sau đó hung hăng nói:

"Đừng làm những việc ghê tởm đó đối với tôi. Anh cho rằng tôi còn là Tiểu Vũ ngây thơ không hiểu chuyện như lúc trước sao? Cho rằng tôi sẽ bị anh lừa sao? Anh sai rồi, tôi đã không phải Tiểu Vũ luôn cần anh bảo hộ. Tôi sẽ không còn ngây ngốc trả giá. Tôi hiện tại chỉ là Lăng Vũ, một người muốn sống cuộc đời bình lặng. Mà anh cũng đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Cho nên mong anh đừng đến quấy rầy tôi! "

Nói ngoan tuyệt, biểu tình kiên định, hai mắt không một chút đau đớn nhìn Minh Hiên.

A, thì ra mình đã bị Tiểu Vũ loại bỏ. Thì ra mình đến bây giờ vẫn là đắm chìm ở trong vọng tưởng, lại không ngờ rằng mình đã không còn là chỗ dựa duy nhất ở trong lòng Tiểu Vũ!

Nghĩ như vậy làm Minh Hiên tâm rất đau. Đau đến mức hắn muốn cứ như vậy rời xa trần thế, rời xa thế giới làm hắn thương tâm.

Hắn muốn giơ tay xoa nước mắt trên khuôn mặt Lăng Vũ, ở thời điểm sắp tiếp cận đã bị Lăng Vũ nhẫn tâm gạt ra.

Muốn bắt lấy cái gì, lại phát hiện cái gì cũng không có. Bi thương nhìn vẻ mặt phẫn hận của Lăng Vũ, Minh Hiên run rẩy đứng há mồm, sau đó tận lực làm chính mình bảo trì vững vàng ngữ khí nói:

"Tiểu... Tiểu Vũ, em thật sự hận anh như vậy sao? Một cơ hội cũng không cho anh sao? "

Mang theo một tia chờ mong hỏi người trước mắt. Tuy rằng hắn biết đáp án của Tiểu Vũ dành cho mình sẽ khiến tâm lại một lần vỡ nát, nhưng hắn vẫn tiếp tục muốn ảo tưởng.

Nhưng ảo tưởng còn chưa có thành lập, đã bị hung hăng phá hủy.

"Đúng vậy, tôi hận anh! Hận không thể đem anh bầm thây vạn đoạn. Ở thời điểm anh đem tôi ném vào nơi tối tăm kia, tôi cũng đã đem anh loại bỏ khỏi cuộc đời tôi. Anh đã không có khả năng giống như trước kia trở thành chỗ để tôi dựa vào. Hết thảy đều là tự anh một tay phá vỡ, cho nên mong anh đừng lại nói lời kỳ quái, làm mấy hành động khiến tôi ghê tởm."

Những lời nói đó làm tim Minh Hiên lại một lần co rút đau đớn không thôi. Kia tựa hồ như hắn đau sắp chết lại bị hung hăng ăn mòn dây thần kinh trên khắp cơ thể.

Có chút không xong lui lại mấy bước, Minh Hiên biết chính mình giờ phút này đã không có tư cách lưu lại nơi này.

Nếu đã bị quên lãng, vậy mình kiên trì cũng không có gì ý nghĩa. Dù sao mình cũng không trong sạch, dù Tiểu Vũ nguyện ý tha thứ, mình cũng không có khả năng trở thành chỗ dựa vững chắc cho Tiểu Vũ. Hơn nữa đây hết thảy không phải đều là kết quả mình muốn sao?

Lúc trước vì không cho Tiểu Vũ nhớ tới chính mình bị lăng nhục, hắn cũng đã đi một bước này. Kết quả là Tiểu Vũ hận hắn. Tuy rằng như bây giờ kết quả làm hắn khó tiếp thu, nhưng hắn lại không hối hận. Hắn không hối hận lúc trước đem đoạn ký ức kia của Tiểu Vũ xóa sạch.

Ít nhất... Ít nhất Tiểu Vũ vẫn nghĩ là mình sạch sẽ, vẫn là một người không có một chút tì vết!

Nghĩ vậy, Minh Hiên vui vẻ bật cười. Tuy rằng nụ cười mang theo nồng đậm chua xót, nhưng hắn vẫn là đang cười.

Minh Hiên dùng sức đem hình ảnh người trước mắt khắc vào trong lòng, sau đó mang theo thương tâm sâu sắc không nỡ rời khỏi phòng.

Nhìn Minh Hiên rời đi, Lăng Vũ rốt cuộc duy trì không được ngã ngồi trên mặt đất.

Vừa rồi nỗ lực hết sức mới đứng vững. Thấy người kia lộ ra kiên quyết tươi cười rời đi, tâm đau như đao cắt. Rất muốn tiến lên ôm lấy người vẻ mặt bi thống, nói cho hắn biết mình cũng không phải thật sự hận hắn, nói mình có thể tha thứ cho hắn. Nhưng thân thể lại không cho làm ra bất luận cái gì mềm lòng. Hiện tại đã hối hận rồi!

Khi thấy Minh Hiên mang theo đầy người ưu thương rời đi, vốn đang kiên trì nháy mắt Lăng Vũ đã hỏng mất. Thật muốn lưu lại người mà lòng còn yêu rất nhiều, nhưng...

Nhưng...... căn bản phát không phát ra được lời nào. Chân cũng không nghe sai sử, làm một bước cũng không dời. Duỗi tay muốn bắt lấy người rời đi, lại cái gì cũng không có bắt được.

Kết thúc rồi sao? Thật sự cứ như vậy kết thúc? Không phải nên vui mừng hay sao? Mình không còn cùng người phụ bạc có bất luận liên quan gì. Mình không hề yếu đuối chỉ biết trốn sau lưng người khác. Mình về sau có thể kiên cường tiếp tục sống mới. Nhưng vì cái gì lại đau lòng đến hô hấp cũng thực khó khăn?

Ngồi dưới đất, Lăng Vũ bật khóc. Nước mắt ướt cả sàn nhà.

Tình yêu mà mình nghĩ là không bao giờ quên được, từ đây sẽ phải là một người xa lạ qua đường. Sẽ không còn có người che chở đem những chướng ngại vật phía trước loại bỏ, từ đây mình phải học sống một mình, tự chiếu cố bản thân.

Chương 158: Tiêu sưng

Lăng Vũ khóc thật lâu, lâu đến Lam Phi ở phòng bên vốn đã đi vào giấc ngủ bị đánh thức.

Bởi vì một ngày lao lực bôn ba, lưng dính giường nháy mắt, Lam Phi liền tiến vào giấc ngủ. Nhưng đang ngủ, hắn lại nghe tiếng khóc truyền đến. Tiếng khóc làm hắn lập tức nhận ra là ai. Xoay người ngồi dậy, sau đó Lam Phi bước nhanh sang phòng bên cạnh.

Mà một màn trước mắt làm tim hắn đập thiếu chút nữa ngừng lại. Bước nhanh vào phòng, Lam Phi ngồi xổm xuống đem người đang khóc ôm vào trong lòng ngực. Tay không ngừng vỗ nhẹ phía sau lưng đối phương, sau đó hắn vụng về trấn an.

"Đừng khóc, nếu chú và dì nhìn thấy anh dáng vẻ này, khẳng định sẽ đau lòng. Lại nói người chết không thể sống lại, anh thương tâm chỉ khiến tổn hại sức khỏe, lại không có một chút tốt. "

Cho rằng Lăng Vũ còn vì ba mẹ đã mất mà thương tâm, Lam Phi lập tức an ủi. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên hắn muốn Lăng Vũ vui vẻ lên. Ít nhất đừng khóc nữa. Bởi vì... Lăng Vũ khóc làm hắn đau lòng không thôi.

Dựa vào Lam Phi, nghe Lam Phi vụng về an ủi, Lăng Vũ chậm rãi không còn khóc thút thít.

Khụt khịt trong chốc lát, Lăng Vũ cúi đầu, dùng giọng mũi mang theo nghẹn ngào nói:

"Ngày mai chúng ta liền rời đi thôi. "

Đúng vậy, phải rời khỏi chỗ này, rời khỏi nơi có hồi ức cùng Hiên. Phải hoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ, làm lại từ đầu. Cho nên nhất định phải rời khỏi nơi này. Tuy rằng ba mẹ vừa mới qua đời, nhưng mình tin tưởng ba mẹ cũng sẽ đồng ý quyết định này!

Không biết làm như thế nào trấn an người trong lòng, Lam Phi bị câu nói của Lăng Vũ làm cho sửng sốt mấy giây. Hắn không biết người này vì cái gì ra quyết định như vậy. Rõ ràng mới đây còn không muốn rời khỏi đây, chỉ sau một khắc đột nhiên nói muốn cùng hắn rời khỏi chỗ này.

Tuy rằng quyết định này đủ để cho hắn giờ phút này cao nhảy vài cái, nhưng nghĩ lại làm hắn lo lắng. Hắn không biết trong lòng Lăng Vũ rốt cuộc nghĩ cái gì. Hắn rất muốn Lăng Vũ đem khó chịu trong lòng nói hết với hắn, chỉ là hiện tại hắn không đành lòng chạm vào vết thương của Lăng Vũ. Nếu đã như vậy thì quên đi, chỉ cần Lăng Vũ đồng ý cùng hắn rời đi cũng đã đủ rồi.

"Được, chúng ta ngày mai liền rời đi! "

Lam Phi thông cảm làm Lăng Vũ cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu:

"Cảm ơn!"

Rời khỏi nhà Lăng Vũ, Minh Hiên chạy như bay, không biết giờ phút này nên đi nơi nào. Đột nhiên hắn phát hiện mình tựa hồ đã bị thế giới này vứt bỏ, đã không còn tồn tại trong cuộc sống Tiểu Vũ làm hắn đối với thế giới này đã không còn lưu luyến. Muốn cứ như vậy kết thúc sinh mệnh, giải thoát chính mình khỏi thống khổ.

Nhưng còn có chuyện chờ hắn hoàn thành, đó chính là cuộc sống về sau của Tiểu Vũ. Hắn cần phải đem Tiểu Vũ hoàn toàn phó thác cho Giác, bằng không hắn sẽ không yên tâm để Tiểu Vũ một mình sinh hoạt ở cái xã hội lòng người hiểm ác này.

Đúng vậy, dù mình phải rời khỏi cũng muốn vì Tiểu Vũ làm việc cuối cùng. Như vậy mình mới có thể không hề vướng bận rời đi!

Nhìn nhìn đồng hồ, Minh Hiên lại lạnh nhạt nhìn phía trước.

Đã tới thời gian tiếp nhận nhiệm vụ! Chỉ cần giúp Giác đem những nhiệm vụ còn lại giải quyết xong, Giác liền có thể thuận lợi thoát ly khỏi tổ chức đi chiếu cố Tiểu Vũ. Cho nên cần phải mau chóng hoàn thành, dù sẽ vứt bỏ tánh mạng, cũng phải tiếp tục!

Nhanh chóng hướng tới một địa phương, giờ phút này Minh Hiên đã hoàn toàn vứt bỏ bi thống vừa rồi, mà thay vào đó là lãnh khốc, toàn bộ thân thể và tinh thần đặt vào nhiệm vụ kế tiếp.

Nhìn Lăng Vũ đã không còn rơi lệ, Lam Phi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đem Lăng Vũ ngồi dưới đất ôm lên. Không màng vẻ mặt kinh ngạc Lăng Vũ, Lam Phi đem người đặt ở trên giường.

"Nghỉ ngơi đi! Ngày mai lên liền thu dọn một chút, sau đó liền cùng bổn thiếu gia trở về thành phố!"

Nghĩ vừa rồi người này đã đáp ứng sẽ cùng chính mình trở về, Lam Phi trong lòng liền một trận thoải mái, hơn nữa cũng thực chờ mong cuộc sống ở chung về sau.

Lam Phi nhắc nhở làm Lăng Vũ còn trong kinh ngạc lập tức phản ứng lại. Hơi hơi nghiêng đầu, sau đó Lăng Vũ dùng giọng nói có chút áy náy chậm rãi nói:

"Ngượng ngùng, vừa mới quấy rầy đến cậu. Tôi hiện tại đã không có việc gì, cho nên cậu cũng đi nghỉ ngơi đi!"

Tuy rằng còn có chút lo lắng cho Lăng Vũ, nhưng nghe Lăng Vũ nói đã không có việc gì, Lam Phi vẫn là bán tín bán nghi đi ra khỏi phòng Lăng Vũ, thuận tiện giúp đóng cửa lại.

Nhìn Lam Phi đã đi ra ngoài, Lăng Vũ nghiêng người, từ trên tủ đầu giường lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt.

Vừa rồi bộ dáng mình khẳng định thực chật vật. Một người đàn ông trưởng thành thế nhưng khóc thành bộ dáng kia. Lam Phi hẳn là cũng nhìn thấy như vậy đi. Thôi, mất hết mặt mũi. Dù sao lần này sẽ là lần cuối cùng vì người khác khóc thút thít, về sau mình sẽ kiên cường mà sống. Tiểu Vũ yếu đuối trước kia sẽ không còn nữa!

Lăng Vũ hạ quyết tâm, sau đó thu cảm xúc, sửa sang lại quần áo ngủ trên người có chút hỗn độn, liền xốc lên chăn nằm xuống ngủ.

Nhìn chằm chằm trần nhà, Lăng Vũ nghĩ.

Ngày mai liền phải rời đi, trong khi ba mẹ lại vừa mới mất, có phải mình quyết định quá qua loa. Xem ra mình thật là bị người kia làm cho đầu óc không tỉnh táo, dưới cơn thịnh nộ liền hấp tấp ra quyết định. Nhưng mình đã đáp ứng Lam Phi, muốn đổi ý tựa hồ không tốt lắm!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ có chút bực bội kéo chăn che lại đầu.

Thôi, nếu như vậy nên tuân thủ! Về sau thường xuyên trở về thăm nhà thì tốt rồi, tin tưởng ba mẹ cũng sẽ hiểu cho mình!

Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền không hề còn gánh nặng. Mà lăn lộn một ngày cũng mệt, Lăng Vũ cũng chậm rãi có chút buồn ngủ, lúc sau liền nặng nề ngủ.

Sáng sớm Lam Phi liền từ trong mơ tỉnh lại. Nhìn nhìn đồng hồ phát hiện thế nhưng mới 6 giờ, đây là lần đầu tiên hắn dậy sớm như vậy. Trước kia ngủ đến 9 giờ hắn cũng chưa có khả năng tỉnh lại. Hơn nữa nhà người hầu nhà hắn đều biết cậu chủ rời giường tính khí rất khó chịu, cho nên trước nay cũng không dám làm hắn tỉnh trước 9 giờ, mà hắn cũng liền tự nhiên ngủ đến tự nhiên tỉnh HunhHn786.

Hôm nay có thể tỉnh sớm như vậy, Lam Phi thực tự nhiên mà quy công cho Lăng Vũ. Nghĩ đến hôm nay Lăng Vũ sẽ cùng mình trở về, tối hôm qua hắn liền vui vẻ đi ngủ. Mà đại não cũng vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, cho nên sớm như vậy hắn đã dậy cũng là có nguyên nhân.

Duỗi duỗi người, sau đó hắn mới từ trên giường bò dậy. Đi đến gương nhìn nhìn, Lam Phi giơ tay cào cào mái tóc có chút hỗn độn của mình. Từ trong hành lý lấy ra một bộ quần jean áo thun để thay. Dù sao hôm nay lại không cần đi công ty, vậy còn không bằng mặc thoải mái một chút. Lam Phi liền lấy khăn lông cùng bàn chải đánh răng, cầm quần áo đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt thay quần áo.

Khi đi qua phòng Lăng Vũ, Lam Phi dừng lại một chút. Nghĩ tối hôm qua không biết Lăng Vũ có ngủ ngon hay không, không biết sau đó có khóc nữa hay không. Hắn muốn giơ tay gõ cửa, nhưng khi tay sắp tiếp cận lại thu trở về.

Thôi, vẫn là để ngủ tiếp trong chốc lát đi!

Nghĩ như vậy, Lam Phi liền xoay người đi tới phòng tắm.

"Ôi "

Một đêm ngủ không quá an ổn làm Lăng Vũ mang theo cảm giác nặng đầu, chậm rãi tỉnh lại. Khi thấy đã có ánh mặt trời chiếu vào, Lăng Vũ có chút thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Đã lâu không có cảm giác như vậy. Sáng sớm tỉnh lại, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ. Ánh nắng ấm áp tràn đầy toàn bộ căn phòng quen thuộc, bài trí quen thuộc, ổ chăn quen thuộc. Nếu có giọng kêu sủng nịch của ba mẹ có lẽ liền càng tốt đẹp hơn.

Chỉ là... Hết thảy đều đã trở thành dĩ vãng.

Thôi tất cả cùng người kia đều trôi qua đi. Chỉ dư kia phần hồi ức tốt đẹp dưới đáy lòng!

Có lẽ đây cũng không xem như kết quả quá xấu, ít nhất đã từng có được, lại còn là đoạn hồi ức tốt đẹp. Tới khi già còn có thể nằm ở trên ghế, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chậm rãi nghiền ngẫm, có lẽ cũng là một loại ý nhị.

Suy nghĩ trở lại hiện thực, Lăng Vũ nghĩ đến giờ phút này có khả năng Lam đại thiếu gia phòng bên còn ngủ, liền lập tức xoay người ngồi dậy.

Tên kia tuy rằng là khách không mời mà đến, nhưng cũng là khách, nếu như vậy vẫn phải tiếp đãi. Vậy phải dậy làm bữa sáng, bằng không bị định tội đãi khách không chu toàn thì không tốt. Phải biết rằng hắn có tính tình không tốt, không biết khi nào sẽ nổi giận. Tuy rằng gần đây cảm giác hắn thay đổi thật nhiều, nhưng khó tránh khi nào liền sẽ trở mặt. Những thiếu gia nhà có tiền được chiều chuộng thành quái tính.

Lăng Vũ chỉnh quần áo ngủ một chút, đi đến gương sửa sang tóc tai, lại phát hiện hai mắt của mình thế nhưng sưng cơ hồ không mở ra được. Mắt sưng híp, muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Không xong không xong, mình cái dạng này không hù chết người ta mới lạ. Thế này làm sao ra cửa a!

Lăng Vũ có chút buồn bực vuốt đôi mắt sưng to. Nhớ đến trước kia mẹ nhìn thấy mình khóc thành cái dạng này, liền sẽ cầm khăn lông ấm đắp ở hai mắt cho mình, chốc lát sưng sẽ chậm rãi tiêu đi!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền lập tức đi ra khỏi phòng, sau đó đi vào phòng bếp nhìn xem bình thuỷ còn nước ấm hay không. Lăng Vũ muốn trước khi Lam Phi dậy phải đem đôi mắt giảm sưng, bằng không khẳng định sẽ bị chê cười.

Chỉ là......

"Ô! Sao đã dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa? Dù sao chúng ta còn chưa có xuất phát đâu. Tối hôm qua ngủ trễ, vẫn là ngủ thêm một lát đi! "

Vừa mới rửa mặt thay quần áo xong, Lam Phi đi ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng động. Hắn tò mò vào phòng bếp, không nghĩ tới là người vốn phải ở phòng ngủ thế nhưng ở phòng bếp tìm cái gì đó?

Còn muốn để người này ngủ thêm, lại không ngờ rằng đã dậy rồi, hơn nữa còn chạy tới phòng bếp. Chẳng lẽ là đói bụng sao? Bằng không sao chạy đến phòng bếp, lại còn như tìm kiếm cái gì!

Đang tìm nước ấm, Lăng Vũ bỗng nhiên bị âm thanh phía sau truyền đến làm cho hoảng sợ. Còn tưởng rằng Lam Phi đang ngủ, lại không ngờ rằng thế nhưng dậy rất sớm, hơn nữa tựa hồ đã rửa mặt thay quần áo xong. Thật không biết hắn dậy sớm như vậy làm gì, làm hại Lăng Vũ cũng chưa kịp đem đôi mắt tiêu sưng.

Bất đắc dĩ Lăng Vũ đành phải đưa lưng về phía Lam Phi dùng giọng có chút không tự nhiên nói:

"Ngủ không được, cho nên liền dậy! Cậu...... cậu còn chưa có ăn gì, chờ một chút, tôi hiện tại liền làm bữa sáng! "

Nói xong, Lăng Vũ liền cầm cái nồi đi đến chỗ để gạo múc nửa chén cho vào nồi, lại thêm nước liền bắt đầu vo gạo. Hết thảy Lăng Vũ đều là đưa lưng về phía Lam Phi làm, không muốn đối phương thấy mặt mình.

Có chút kỳ quái vì hành động của Lăng Vũ, Lam Phi đi vào phòng bếp, sau đó duỗi tay đem Lăng Vũ xoay lại đối mặt chính mình nói:

"Anh làm gì? Như thế nào có điểm kỳ quái? Có phải có chỗ nào không...... "

Lo lắng dò hỏi người trước mắt có chút dị thường, nhưng khi hắn thấy đôi mắt sưng đỏ đã đem lời muốn nói nuốt hết, rồi kinh ngạc nhìn Lăng Vũ.

Trong lòng Lam Phi đã hiểu rõ. Dù cho ai cũng không muốn để bộ dạng chật vật nhất của mình bị người khác nhìn thấy, hơn nữa còn là người có lòng tự trọng cao.

Nghĩ đến vừa rồi Lăng Vũ ở phòng bếp lật xem những cái bình thuỷ, Lam Phi liền minh bạch đối phương muốn làm cái gì. HunhHn786 Vì thế hắn liền lấy cái nồi trong tay Lăng Vũ, sau đó lại đem người đẩy ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa nói:

"Không cần nấu bữa sáng, bổn thiếu gia đã gọi người đi mua, anh nghỉ ngơi đi! "

Nói xong, hắn lại vào phòng bếp bắt đầu giúp Lăng Vũ nấu nước sôi. Hắn biết đối phương muốn đem đôi mắt tiêu sưng đi. Vừa lúc hắn lại không có gì làm, liền giúp nấu nước đi.

Chỉ là đối mặt trước mắt đồ dùng trong phòng bếp, Lam Phi bắt đầu thấy khó khăn.

Mấy thứ này dùng như thế nào?

Trước kia ở nhà có người hầu làm hết thảy, sự tình gì cũng không cần hắn tự mình động thủ, cho nên đối với đồ vật trong bếp hắn thật đúng là không biết sử dụng như thế nào. Lam Phi buồn bực xoa cái trán, đáy lòng thầm mắng chính mình.

Tại sao lại phải cậy mạnh, hiện tại hay rồi, cái gì cũng không biết dùng, nếu cứ như vậy đi ra ngoài thật mất mặt a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro