Chương 159: Bạn học... +160: Ngâm mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159: Bạn học cao trung

Đôi tay chống ở bệ bếp, hai mắt Lam Phi nhìn mấy cái nút vặn.

Không biết mở làm sao? Cái bếp gas này tựa hồ dùng thật lâu rồi, chỉ dẫn mặt trên cũng không còn!

Lam Phi chưa từng nấu nướng càng không có cách. Trộm nhìn về phía cửa phòng bếp, Lam Phi muốn nhìn xem Lăng Vũ có thấy hắn quẫn bách. Lại không ngờ rằng Lăng Vũ thế nhưng đã đứng ở cửa phòng bếp, còn mang theo nụ cười như không cười nhìn hắn. Xấu hổ hắn lập tức giơ tay chỉ vào bếp gas nói.

"Ngày thường bếp ở nhà tôi đều là lửa rất lớn, cho nên tôi đang nhìn xem bếp nhà này có phải giống như nhà tôi hay không!"

Chột dạ nói mò, hắn làm sao biết những cái bếp là dùng như thế nào, lửa có lớn hay không lớn hắn cũng không biết. Hắn nói những lời này bất quá là phân tán lực chú ý của Lăng Vũ mà thôi. Nhưng Lăng Vũ tựa hồ không phải thực hiểu tình huống, đem sự quẫn bách của Lam Phi nói ra.

"Cậu là không mở được mới nhìn chằm chằm cái bếp a!"

Kỳ thật Lăng Vũ cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Bởi vì vừa rồi nhìn Lam Phi đi vào phòng bếp, trong lòng Lăng Vũ liền một trận kỳ quái, nghĩ.

Lam Phi là thiếu gia được nuông chiều từ bé, không phải là bộc phát lòng hiếu kỳ muốn đùa nghịch dụng cụ làm bếp chứ!?

Chỉ là Lăng Vũ mới vừa nói ra, Lam Phi liền lập tức liếc mắt một cái, ánh mắt kia nồng đậm ý cảnh cáo, cũng thành công khiến Lăng Vũ ngậm miệng. Sau đó ánh mắt mơ hồ nhìn về một bên, đáy lòng Lăng Vũ lại đang nói:

Liền biết tính cách hắn thực không tốt mà. Trước đó còn thực hòa khí cùng mình nói chuyện, sau một giây liền trở mặt. Xem ra mình về sau vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, đỡ phải không cẩn thận liền giẫm phải địa lôi!

Có lẽ bởi vì phòng bếp xảy ra chút sự tình, Lăng Vũ cũng không rảnh lo chính mình hiện tại bộ dạng chật vật.

Ăn xong bữa sáng do người phụ tá của Lam Phi mua tới, Lăng Vũ liền bắt đầu sắp xếp lại đồ vật.

Dù sao lần này rời đi không biết khi nào mới trở về, cho nên đồ đạc nên đóng gói thì đóng gói, cần che đậy thì che đậy, bao bọc kỹ lưỡng, bởi vì thời gian dài bụi bặm sẽ đọng lại, về sau liền rất khó rửa sạch!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền bắt tay làm việc. Mà Lam Phi cũng không có nhàn rỗi. Nhìn Lăng Vũ bận rộn, hắn cũng giúp đỡ. Người phụ tá của Lam Phi cũng bị sai sử giúp Lăng Vũ HunhHn786.

Có lẽ là người nhiều, vốn dĩ nhà cũng không lớn, thực mau công việc đã xong. Nhìn phòng đã gọn gàng, Lăng Vũ hít sâu một hơi, sau đó đi đến ảnh chụp treo trên vách tường, đối với hai người hiền từ nói:

"Ba mẹ, con phải đi, phỏng chừng thật lâu mới có thể trở về gặp các người. Ba mẹ yên tâm, con sẽ dựa theo ý nguyện của các người sống tốt, hơn nữa sẽ vui vẻ mỗi ngày, sẽ không để chính mình bị ủy khuất, ba mẹ không cần lo lắng cho con!"

Lăng Vũ bảo đảm với hai người trong ảnh trên vách tường, sau đó cúi đầu thật sâu ba lần, liền cầm lấy hành lý đi ra ngoài.

Mà Lam Phi đã sớm ở bên ngoài chờ. Thấy Lăng Vũ ra tới, có người liền lập tức tiến lên tiếp nhận hành lý trên tay Lăng Vũ đặt vào cốp xe.

Lại một lần quay đầu nhìn nơi mình sống cùng ba mẹ, Lăng Vũ mới xoay người lên xe, sau đó rời đi.

Sau khi xe chở Lăng Vũ rời đi, vẫn luôn trốn ở một góc khuất, Minh Hiên chậm rãi bước ra. Nhìn xe rời đi, trong mắt Minh Hiên tràn đầy không nỡ cùng ưu thương. Nắm thật chặt bàn tay rũ bên người, vẻ mặt thống khổ tỏ rõ giờ phút này hắn có bao nhiêu đau đớn. Dù không muốn, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bối của mình đi theo người đàn ông khác.

Chỉ cần em hạnh phúc, anh liền cảm thấy mỹ mãn!

Minh Hiên nhẹ giọng nói, lại một lần nhìn phương hướng xe rời đi, sau đó mới lắc mình rời khỏi.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh sắc thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lăng Vũ nghĩ về sau mình phải ở chỗ này sinh sống, hơn nữa là sống một mình. Ý nghĩ như vậy, làm Lăng Vũ trong lòng sinh ra phiền muộn.

Đây xem như bắt đầu cuộc sống mới đi!Mặc kệ như thế nào, mình cũng sẽ sống tốt, còn phải sống vui vẻ, bởi vì ba mẹ ở trên trời vẫn luôn dõi theo mình!

"Cho tôi xuống chỗ này đi! Tôi có thể tự mình trở về!"

Nhìn Lam Phi không có ý đưa mình về căn hộ cũ, Lăng Vũ lập tức lên tiếng, hy vọng Lam Phi có thể cho mình xuống.

Nghe được Lăng Vũ nói, Lam Phi quay đầu lại nhìn Lăng Vũ bên cạnh, sau đó nói:

"Anh còn muốn tiếp tục ở tại nơi đó sao?"

"Đúng vậy! Nơi đó mọi thứ đều có sẵn. Nếu đổi chỗ khác còn phải phiền toái bố trí lại phòng ở. Cho nên vì tiện, tôi vẫn muốn tiếp tục ở chỗ cũ."

"Nhưng anh không sợ……"

"Không cần lo lắng, một người đàn ông trưởng thành còn sẽ bị người dụ dỗ đi sao?!"

Nhìn Lăng Vũ vẫn luôn kiên trì, Lam Phi có chút bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Nhưng hắn vẫn có điểm lo lắng an toàn của Lăng Vũ. An Diệp bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới nơi này. Nếu ở một mình, Lăng Vũ bị người bắt đi, hắn có khả năng không biết. Chỉ là Lăng Vũ vẫn luôn kiên trì, hắn cũng không có cách nào.

Huống hồ hiện tại cũng chưa có sẵn phòng ở cho Lăng Vũ, mà hắn cũng không có khả đem người mang về nhà. Bởi vì trong nhà có ông lão phiền phức. Nếu ông của hắn nghi vấn lai lịch Lăng Vũ, khẳng định sẽ không được tự nhiên. Thôi, dù sao thân thủ Lăng Vũ tốt như vậy, hơn nữa hắn cũng phái nhiều người canh giữ ở chỗ này, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Hơn nữa chỉ cần có thời gian liền lại đây cùng Lăng Vũ, cho nên cũng không có gì đáng lo lắng!

Nghĩ như vậy, Lam Phi mới đồng ý, sau đó nói xe đưa Lăng Vũ tới căn hộ cũ. Đương nhiên sau khi sắp xếp cho Lăng Vũ xong, Lam Phi mới rời khỏi.

"Có cái gì nhớ rõ gọi điện thoại cho bổn thiếu gia! Bổn thiếu gia chính là kêu lúc nào đến lúc đó nga!"

Đây là lời trước khi đi Lam Phi đã nói. Hắn thuận tiện ném cho Lăng Vũ một tờ giấy có viết phương thức liên lạc, sau đó mang theo nụ cười ái muội rời đi.

Nhìn Lam Phi, Lăng Vũ lập tức thu hồi lời nói lúc trước.

Người này căn bản chính là bản tính khó dời, sắc tâm khó sửa. Không khi nào quên đem vẻ mặt háo sắc treo ở trên khuôn mặt tuấn tú. Thật là đáng tiếc cho vẻ đẹp trai kia!

Lăng Vũ dưới đáy lòng thở dài nói, sau đó đóng cửa đi vào căn phòng nửa tháng cũng chưa dọn dẹp.

Lam Phi vừa đi, vào trong phòng lập tức lạnh lẽo vây quanh Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút không thích ứng. Nhìn chung quanh một chút, Lăng Vũ quyết định ngày mai đi mua một ít cây cảnh chậu hoa trang trí để tăng sinh khí cho căn phòng đơn điệu này.

Chủ ý đã định, Lăng Vũ liền bắt đầu thu dọn phòng ở. Mà Lăng Vũ cũng phát hiện hai ngày này mình làm việc nhà rất nhiều nhất.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa từng làm nhiều việc nhà như vậy! Bất quá đây là cần thiết!

Sau khi đem phòng ở đơn giản thu dọn một chút, Lăng Vũ mới bắt đầu kế hoạch cho cuộc sống về sau.

Công việc trước kia không thể làm. Mặc kệ Lãnh Giác nói là thật hay giả, đều không thể lại đến công ty kia. Dù sao đã vô cớ bỏ bê công việc nửa tháng cũng đã không có khả năng được nhận vào làm việc. Bất quá không có việc gì, dù sao công tác không phải tìm không thấy, chỉ là phải tốn một ít thời gian mà thôi.

Nhìn nhìn đồng hồ, thế nhưng là buổi chiều 5 giờ, cái này làm cho Lăng Vũ có chút buồn bực.

Còn nhiều thời gian như vậy nên làm gì đây?

Bỗng nhiên tầm mắt dừng ở tủ lạnh. Nghĩ về sau mình khẳng định phải tự nấu cơm, vậy cần chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mới được, hơn nữa còn phải mua mấy vật dụng hàng ngày.

Nếu hiện tại không có gì làm, vậy đi ra ngoài dạo siêu thị. Có thể giết thời gian lại có thể mua đồ vật cần dùng trở về, cớ sao mà không đi chứ!

Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền cầm lấy áo khoác cùng ví ra cửa.

Siêu thị người thật là đông!

Đây là cảm thán của Lăng Vũ khi vừa tiến vào siêu thị gần nhà.

Lúc này là giờ tan tầm, thật nhiều người đi làm về ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn mang về nhà. Cho nên giờ phút này siêu thị xem như kín người hết chỗ. May mắn Lăng Vũ không nóng vội đi mua đồ ăn, bằng không khẳng định sẽ bị những người đó ép đến không thở nổi.

Khu bán đồ dùng sinh hoạt cũng không ít người, bất quá so với khu bán đồ ăn khá hơn nhiều. Đi vào khu đồ dùng sinh hoạt, Lăng Vũ chậm rãi chọn lựa từng món đồ vật bỏ vào trong xe đẩy. Mua xong lại đẩy xe đi một vòng, khi phát hiện không còn quá đông người, Lăng Vũ mới hướng đến khu bán đồ ăn.

Quả nhiên như suy nghĩ Lăng Vũ, hiện tại nơi đó người đã ít đi rất nhiều. Lăng Vũ thực nhẹ nhàng chọn mấy thứ mình thích ăn, sau đó hướng đến quầy thu ngân.

Đang lúc Lăng Vũ xếp hàng tính tiền, phía sau lại truyền đến một giọng nói vừa kinh ngạc vừa mang theo không xác định.

"Xin lỗi, là…… Lăng Vũ sao?"

Đang buồn bực vì dòng người xếp hàng tính tiền rất dài, Lăng Vũ đã bị giọng nói phía sau làm giật mình.

Xoay người nhìn về phía sau, Lăng Vũ lại phát hiện một người phụ nữ mặc trang phục công sở xinh đẹp. Bất quá Lăng Vũ tò mò vì cái gì người này biết tên mình, bởi vì bản thân vốn không nhận ra người này. Hơn nữa người mà Lăng Vũ quen biết rất ít, phái nữ càng không có mấy người, cho nên đối với người này có thể nói ra tên mình, Lăng Vũ rất là tò mò.

"Cô là...?"

Nghe ra Lăng Vũ nghi vấn, người phụ nữ ngượng ngùng cười cười, sau đó giơ tay vuốt vài sợi tóc rơi trên trán, nói.

"Ngượng ngùng, mạo muội! Tôi là Mẫn Lan, chúng ta là bạn học cao trung với nhau. Bất quá bạn không quen biết tôi cũng không lạ, dù sao khi đó chúng ta vốn không nói chuyện nhiều lắm!"

Chương 160: Ngâm mình

Nghe được đối phương nói chính là bạn học cao trung của mình, Lăng Vũ lập tức tươi cười, sau đó ngượng ngùng cào cào đầu tóc, nói.

"Ngượng ngùng quá! Tôi thật sự không nhớ rõ, xin thứ lỗi!"

Xác thật đối với người phụ nữ xinh đẹp này, Lăng Vũ không có một chút ấn tượng nào. Ký ức thời cao trung của Lăng Vũ hoàn toàn chỉ có Minh Hiên. Những người khác không biết vì lý do gì đều không nói chuyện cùng Lăng Vũ, tịch mịch, Lăng Vũ chỉ có Minh Hiên ở bên cạnh.

Mà đối với nữ sinh, Lăng Vũ càng không có cơ hội tiếp xúc. Không phải không muốn tiếp xúc, mà đối với nữ sinh, Lăng Vũ không biết ở chung như thế nào. Hơn nữa khi đó thể xác và tinh thần Lăng Vũ đều đặt vào Minh Hiên, đối với những người khác căn bản không có thời gian đi bận tâm. Cho nên nghe đến người trước mắt nói là bạn học cao trung, Lăng Vũ đích xác không có ấn tượng gì.

Mà đối với Lăng Vũ đã quên, Mẫn Lan cũng không để ý, mà là như thấu hiểu gật gật đầu.

"Sao mua nhiều đồ ăn như vậy, trong nhà có khách tới à?"

Mẫn Lan thực tri kỷ dời đi đề tài. Dù sao tình huống hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút xấu hổ.

Nghe được người bạn học cũ nhắc tới đồ vật trong xe đẩy, Lăng Vũ cười cười nói:

"Nào có khách, chẳng qua mua nguyên liệu nấu ăn dự trữ mà thôi. Tôi rất ít ra siêu thị, cho nên một lần mua nhiều, sau đó để trong tủ lạnh dùng dần."

"Á? Bạn chưa kết hôn sao?"

Nghe được Lăng Vũ đáp, Mẫn Lan tò mò hỏi. Kỳ thật cô biết Lăng Vũ thích nam. Lúc ấy Lăng Vũ chỉ biết đi theo Minh Hiên, hơn nữa Minh Hiên lại luôn cưng chiều Lăng Vũ, ai cũng có thể nhìn ra được hai người bọn họ quan hệ gì.

Cô cũng không cảm thấy đồng tính có thể duy trì cả đời, đến cuối cùng những người đồng tính đều sẽ đi kết hôn. Hơn nữa rất nhiều người đồng tính vì che giấu xu hướng giới tính lợi dụng kết hôn để che đậy. Dù sao tình yêu đồng tính cũng không được xã hội này tiếp thu. Hơn nữa Lăng Vũ hiện tại cũng đã 30, đã tới tuổi kết hôn, cho nên khi nghe Lăng Vũ nói dự trữ nguyên liệu nấu ăn, Mẫn Lan xác thật kinh ngạc.

Đối với việc dự trữ nguyên liệu nấu ăn, chỉ có người độc thân hoặc người trạch ở nhà không muốn đi ra ngoài mới làm như vậy.

Chẳng lẽ Lăng Vũ thật sự chưa có kết hôn? Sẽ không thật sự cùng Minh Hiên ở bên nhau? Đúng vậy thì xác thật rất hiếm lạ. Rốt cuộc có thể duy trì lâu như vậy không là chuyện dễ dàng. Dù cho hai người khác phái yêu nhau cũng có nhiều khả năng phải chia lìa, huống chi là loại tình yêu không được xã hội thừa nhận!

Nghĩ vậy, Mẫn Lan đối với Lăng Vũ càng thêm tò mò. Lại giơ tay vén những sợi tóc rơi ở trên trán, sau đó Mẫn Lan nhìn về phía người đàn ông vẫn rất xinh đẹp và trẻ trung như xưa.

Người trước mắt nghi vấn làm Lăng Vũ có chút xấu hổ lắc lắc đầu, sau đó ngượng ngùng nói:

"Còn chưa có đâu!"

Dù sao xu hướng giới tính của bản thân có khác người. Tuy rằng tự mình cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt, nhưng đối mặt người khác dò hỏi Lăng Vũ vẫn có chút xấu hổ.

Lăng Vũ nói làm Mẫn Lan lộ ra kinh hỉ, nháy mắt lại thu trở về. Mà ý cười đáy mắt vẫn là lộ ra tâm tình của người phụ nữ giờ phút này, chỉ là Lăng Vũ không phát hiện mà thôi HunhHn786.

Đột nhiên bị đụng phải một cái, Lăng Vũ mới nhận ra bọn họ giờ phút này còn đang chen chúc tính tiền ở siêu thị. Đứng ở nơi này nói chuyện phiếm thật đúng là không phải thực tiện, vì thế Lăng Vũ liền nói với Mẫn Lan.

"Bạn xem chúng ta đứng ở này không phải thực tiện, người đến người đi. Không bằng chúng ta khi nào có thời gian hẹn ra uống trà, lại tán gẫu một chút, bạn thấy thế nào?"

Lăng Vũ xác thật là thành tâm cùng Mẫn Lan lần sau họp mặt. Dù sao ở nơi thành phố đông đúc này, có người quen so với lẻ loi một mình cũng tốt hơn nhiều.

Lăng Vũ đề nghi lập tức được Mẫn Lan tán thành, sau đó lấy ra di động hỏi số di động của Lăng Vũ, như vậy lần sau tiện liên hệ.

Nghe Mẫn Lan hỏi số di động, Lăng Vũ mới nhớ tới mình hiện tại không có điện thoại di động, bất quá trong nhà có điện thoại bàn, vì thế liền đem số điện thoại ở căn hộ cho Mẫn Lan.

Sau khi hàn huyên vài câu, hàng người chờ đến lượt tính tiền cũng ngắn dần.

Mang theo một đống đồ vật về nhà, Lăng Vũ sau đó lấy ra từng thứ một sắp xếp.

Hết thảy đều xong, Lăng Vũ mới ngã người xuống sô pha. Nghĩ đến vừa rồi ngẫu nhiên gặp được bạn học cũ, Lăng Vũ trong lòng có chút vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Lăng Vũ cùng bạn học trước kia nói chuyện. Dù sao quen biết rất ít người, bạn bè cơ hồ là không có, mà khi đi học lại đem tất cả tinh lực đều đặt ở trên người Minh Hiên, đối với bạn bè, Lăng Vũ đích xác thực khuyết thiếu.

Tuy rằng hôm nay gặp được bạn nữ, nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất mình có thể giao lưu thêm người!

Nhìn nhìn đồng hồ, Lăng Vũ quyết định trước tắm rửa một cái, sau đó xem TV một lát lại đi ngủ.

Bất quá……

Nghĩ đến Lam Phi trước khi đi còn nói một câu: mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ cần phải gọi điện thoại cho hắn. Tuy rằng thực không muốn làm như vậy, nhưng căn cứ vào sự phán đoán của bản thân, Lăng Vũ sợ nửa đêm đang ngủ say sẽ bị thiếu gia kia đánh thức. Cho nên tự mình vẫn phải thức thời một chút.

Cầm lấy quần áo ngủ, Lăng Vũ liền đi vào phòng tắm.

Một ngày mỏi mệt làm Lăng Vũ có chút muốn ngâm mình một chút. Nghĩ như vậy Lăng Vũ liền tắm rửa sạch một lần, sau đó lại mở đầy bồn nước ấm ngâm mình. Cảm nhận được nước ấm thích hợp, Lăng Vũ đi vào bồn tắm nằm xuống.

Nằm ở trong bồn tắm, Lăng Vũ nhớ tới trước kia. Tiểu Hạo mỗi lần đều kiến nghị đừng luôn tắm vòi sen, ngẫu nhiên cũng nên nằm ở trong bồn tắm ngâm mình một chút cho thân thể thả lỏng. Khi đó Lăng Vũ cũng không thích ngâm mình trong khi tắm. Sau nhiều năm huấn luyện khiến Lăng Vũ có thói quen tắm vòi sen, đối với loại hưởng thụ ngâm mình trong nước cũng không thích.

Bất quá hiện tại cảm thấy Tiểu Hạo kiến nghị đúng. Cảm giác khi nằm xuống, nước ấm vây quanh làm thân thể thực thoải mái, cả người cũng chậm rãi trở nên nhẹ nhàng rất nhiều!

Cảm giác thoải mái như vậy khiến Lăng Vũ quyết định về sau vẫn là ngâm mình nhiều hơn một chút mới được.

Nhắm mắt lại, Lăng Vũ thả lỏng toàn bộ thân thể, cảm thụ nước ấm mang đến thư giãn mọi mỏi mệt. Mơ mơ màng màng Lăng Vũ cảm thấy có chút buồn ngủ. Tuy rằng lý trí nói giờ phút này không thể ngủ, bằng không khẳng định sẽ cảm lạnh, nhưng buồn ngủ vẫn đánh bại lý trí, sau đó nặng nề ngủ.

Nhìn Lăng Vũ ngủ thật sự thoải mái trong bồn tắm, Lãnh Giác cảm thấy thực bất đắc dĩ.

Thật không biết người này về sau một mình sinh hoạt như thế nào. Cũng không biết tự chiếu cố bản thân. Ngủ như vậy không sinh bệnh mới là lạ!

Rất muốn cứ để Lăng Vũ nằm trong bồn tắm tiếp tục ngủ. Sau đó để người ngủ thoải mái kia cảm thụ một chút thống khổ vì sinh bệnh, để xem người này lần sau còn dám tùy tiện ngủ trong bồn tắm hay không. Nhưng không đành lòng, Lãnh Giác vẫn từ bỏ ý tưởng vừa rồi.

Lãnh Giác tiến đến, đem người đang ngủ đến rối tinh rối mù ôm ra khỏi bồn tắm, sau đó lại nhanh chóng cầm lấy khăn lông lau khô thân thể Lăng Vũ.

Làm hết thảy đối với Lãnh Giác mà nói thật là dày vò. Nhìn người nằm ở trong lòng mình toàn thân không mặc gì cả, hình ảnh kích thích dụ hoặc như vậy ai cũng không có biện pháp kiềm chế. Mà hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa người này lại là người bản thân mơ tưởng đã lâu, không có phản ứng là không có khả năng.

Chỉ là……

Nhìn người ngủ đến vẻ mặt thỏa mãn lại không có phòng bị, Lãnh Giác dưới đáy lòng lại một lần bất đắc dĩ thở dài. Sau đó hắn bế Lăng Vũ lên đi vào trong phòng ngủ. Nhẹ nhàng đem người đặt ở trên giường, lại đem chăn đắp lên trên người Lăng Vũ. Sau đó hắn đứng dậy đi phòng tắm lấy quần áo trở về phòng ngủ.

Do dự nhìn nhìn quần áo trong tay, cuối cùng Lãnh Giác vẫn là hạ quyết tâm. Lãnh Giác đem Lăng Vũ không mặc gì nằm ở trên giường ôm lên, sau đó không chút cẩu thả giúp đỡ người trong lòng mặc quần áo.

Không thể nói hắn giờ phút này không có bất luận ý tưởng gì. Trước mắt chính là thân thể người mình yêu say đắm, toàn thân nóng lên cũng thật sự bình thường. Cũng may lý trí của hắn rất mạnh, bằng không hiện tại thật sự rất có khả năng cứ như vậy mạo phạm người trong lòng.

Chịu đựng thân thể khác thường, Lãnh Giác rốt cuộc giúp người trong lòng mặc tốt quần áo, sau đó lại nhẹ nhàng đem người ngủ say đặt ở trên giường, lại giúp đắp chăn.

Hết thảy đều làm xong, Lãnh Giác mới thu hồi trong lòng khác thường, nghiêm túc nhìn Lăng Vũ. Đáy mắt đầy tưởng niệm cùng yêu say đắm nhìn không sót gì.

Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt người trên giường. Hắn biết Tiểu Vũ mấy ngày nay mệt muốn chết rồi. Bởi vì sự cố của ba mẹ, Tiểu Vũ không có ngủ ngon. Hắn biết Tiểu Vũ trong lòng thực thương tâm, nhưng người chết không thể sống lại, dù không thể tiếp thu cũng không có biện pháp. Hơn nữa con người không có khả năng vĩnh viễn tồn tại trong thống khổ, cho nên hắn không hy vọng Tiểu Vũ làm bộ kiên cường đối mặt mọi người. Hắn hy vọng Tiểu Vũ có thể từ trong bi thương đi ra, mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống, cuộc sống về sau còn rất dài.

Đau lòng sờ sờ những sợi tóc của Lăng Vũ, Lãnh Giác nhẹ nhàng nói một câu:

"Về sau để tôi tới chiếu cố anh!"

Một đêm không mộng, Lăng Vũ cảm giác cả người nhẹ nhàng vô cùng, toàn thân thoải mái không ít, nghĩ về sau vẫn là nên ngâm mình trong bồn tắm nhiều hơn mới được.

Chỉ là đang suy nghĩ ngâm mình trong bồn tắm, Lăng Vũ lập tức từ trên giường bật dậy, sau đó nghi ngờ nhìn áo ngủ trên người.

Không nhớ rõ chính mình có mặc vào áo ngủ sau đó trở lại nằm trên giường ngủ!

Lăng Vũ chỉ nhớ rõ mình nằm ở trong bồn tắm. Thời điểm kia cảm giác thoải mái làm Lăng Vũ lập tức có chút mơ mơ màng màng, sau đó liền…… ngủ rồi.

Đúng vậy, cảm thấy mình là ngủ rồi. Nhưng trước mắt hết thảy lại làm bản thân Lăng Vũ hoài nghi ký ức chính mình.

Chẳng lẽ mình cũng không hoàn toàn ngủ? Mà là cảm giác được lạnh sau đó lại từ bồn tắm bò ra mặc vào quần áo rồi về giường ngủ?

Tuy rằng hết thảy đều có chút không thể tưởng tượng, nhưng Lăng Vũ căn bản tìm không thấy giải thích khác, vì thế liền mơ màng hồ đồ tiếp nhận rồi.

Nhìn nhìn đồng hồ, Lăng Vũ quyết định nằm thêm trong chốc lát.

Dù sao lại không cần đi làm, dậy sớm cũng không có việc gì, còn không bằng ngủ thêm một chút!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ lại nằm trở về giường, bắt đầu tiếp tục sự nghiệp lớn ngủ mơ. Nhưng mà ông trời tựa hồ luôn đối nghịch lòng người, thời điểm Lăng Vũ đang muốn tiếp tục ngủ lại truyền đến tiếng chuông cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro