Chương 165: Bạn nhảy+ 166: Muốn biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165: Bạn nhảy

Trong đầu hiện lên hết thảy việc phát sinh trong khoảng thời gian này.

Tiểu Hạo hành vi kỳ quái. Tiêu Tiêu ăn sạch sẽ rồi ra đi không lời từ giã. Bản thân đột nhiên bị bắt cóc. Nhìn thấy ảnh chụp phát hiện mình vẫn luôn bị giám thị. Ba mẹ ngoài ý muốn qua đời. Còn có Minh Hiên hận mười năm thế nhưng xuất hiện ở trước mặt..

Hết thảy tựa như một dây xích quấn lên thân thể, làm Lăng Vũ không thở nổi. Rất muốn cứ như vậy buông hết thảy, sau đó bỏ đi thật xa, không cho bất luận kẻ nào tìm được. Nhưng tựa hồ cũng không có dễ dàng như vậy, Lăng Vũ cảm thấy mình dù đi thật xa cũng có khả năng bị tìm được.

Mệt mỏi...... Mệt mỏi......

Lăng Vũ chỉ muốn bình thản sống, không muốn bất luận người nào quấy rầy, dù có sinh bệnh cũng không hy vọng đột nhiên xuất hiện người chiếu cố.

Hơi hơi nhắm mắt lại, trong đầu lại thoáng hiện khuôn mặt hiền từ của ba mẹ mới mất. Rồi sau đó lại đột nhiên lướt qua khuôn mặt người mà bản thân vừa yêu vừa hận. Ba khuôn mặt không ngừng xoay chuyển ở trong đầu, làm Lăng Vũ bất giác từ trên ghế đứng lên, sau đó liền đi đến cửa phòng.

Không thể lại suy nghĩ! Càng nghĩ càng tăng bực bội, ngực cũng tràn ngập cảm xúc khác thường! Phải tìm việc gì đó làm, hơn nữa là cái loại việc có thể phân tâm, bằng không khẳng định sẽ bị khuôn mặt của Minh Hiên thỉnh thoảng xuất hiện làm phát điên!

Bước nhanh tới cửa, Lăng Vũ có chút nóng nảy mở cửa ra.

Đang đứng trước cửa phòng nhẹ giọng gọi Lăng Vũ, Lãnh Giác bị hành động đột nhiên mở cửa làm kinh ngạc. Khi thấy Lăng Vũ trên mặt bực bội, lòng Lãnh Giác lộp bộp một chút. Hắn không biết Tiểu Vũ vừa rồi ở trong phòng làm cái gì, vì sao vừa ra tới trên mặt biểu tình cùng trước đó có tương phản rất lớn. Muốn dò hỏi, hắn lại bị câu nói tiếp theo của Lăng Vũ cắt ngang.

"Lãnh Giác? Anh ở trước cửa phòng tôi làm gì? Có việc gì sao?"

Bị Lăng Vũ đột nhiên hỏi, Lãnh Giác mới nhớ tới mục đích của mình là kêu Tiểu Vũ đi ăn cơm.

"À! Tôi vừa mới làm cơm xong, muốn kêu anh ra ăn cơm!"

Đang bực bội, Lăng Vũ thấy Lãnh Giác biểu tình nhu hòa, ngữ khí nhẹ nhàng nói với mình, tức khắc bình phục tâm tình không ít. Mày vốn đang nhíu chặt cũng chậm rãi thả lỏng ra, trên mặt cũng chậm rãi hiện lên tươi cười nhàn nhạt HunhHn786.

"Cảm ơn! Vậy đi ăn cơm! Vừa lúc tôi cũng đói bụng! Ý?

Lăng Vũ chợt nhớ tới người vừa mới la hét muốn tiến vào ở. Chỉ là lúc này, cũng không nhìn thấy Lam đại thiếu gia đâu. Chẳng lẽ bởi vì nhàm chán cho nên Lam Phi đã rời đi?

Lăng Vũ ở trong lòng nghĩ như thế.

"Anh là tìm Lam Phi! Hắn ở trong phòng đó!"

Lãnh Giác nghe ra Lăng Vũ có nghi hoặc, sau đó liền nhìn thấy Lăng Vũ khắp nơi tìm kiếm cái gì, phỏng đoán là tìm vị khách không mời đột nhiên vào ở kia. Vì thế hắn liền mở miệng cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Lăng Vũ, còn nói nơi có mặt Lam Phi giờ phút này.

"Ở trong phòng? Lam thiếu gia này muốn cái gì? Đồ vật của Tiêu Tiêu còn chưa có thu dọn đâu, hắn chạy vào bên trong làm gì?"

Vừa nói, Lăng Vũ vừa đi vào phòng bên cạnh. Nhẹ nhàng đẩy thử cánh cửa, phát hiện cũng không có khóa, Lăng Vũ liền đem cửa mở ra, đi vào.

Nhìn chung quanh toàn bộ phòng, phát hiện trong phòng bài trí vẫn không có cái gì di động. Khi tầm mắt dừng ở trên giường, Lăng Vũ tức khắc cười.

Không nghĩ tới người này thế nhưng trốn đến nơi này ngủ!

Nhẹ bước đi đến mép giường, Lăng Vũ nghĩ có nên đánh thức hắn hay không, dù gì hiện tại đã tới giờ ăn trưa. Nhưng mà cúi đầu đang chuẩn bị đánh thức người trên giường, đập vào mắt Lăng Vũ lại là một khuôn mặt ngoan hiền, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ. Khuôn mặt xinh đẹp còn nét trẻ con biểu hiện ra một mặt chân thật của Lam Phi.

Kỳ thật người này còn rất trẻ, lại luôn lộ ra dáng vẻ sành đời ăn chơi lêu lổng không phù hợp tuổi. Thật là không đáng yêu! Giống như bây giờ, an tĩnh nằm ngủ ở trên giường làm cho người ta thích hơn!

Lam Phi đúng là có khuôn mặt quyến rũ. Đuôi mắt dài, mũi cao thẳng, đôi môi mộng đỏ, cùng với làn da trắng nõn, không một điểm nào không làm cho người ta mê muội. Trách không được người này ở trường học đào hoa như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì gương mặt yêu nghiệt này. Nếu hắn có thể giống như bây giờ an tĩnh, thật là càng hoàn mỹ!

Nhưng mà......

"Như thế nào? Có phải phát hiện bổn thiếu gia càng ngày càng hợp khẩu vị hay không, làm anh rất muốn ngã vào lòng bổn thiếu gia! Tôi chính là hoan nghênh bất cứ lúc nào! Thế nào? Suy xét đi!"

Đột nhiên vang lên giọng nói, làm Lăng Vũ lập tức dừng lại đánh giá, sau đó đối diện đôi mắt của người không biết tỉnh khi nào.

Nghe được lời nói kia, mặt Lăng Vũ lập tức đỏ như tôm luộc chín, đỏ như sắp xuất huyết.

Mình vừa rồi bị như thế nào mà nhìn hắn ngây người? Hiện tại hay rồi, bị hắn bắt được tại trận, thật là mất mặt chết!

"Ai...... Ai muốn ngã vào lòng cậu. Cậu cũng không nhìn xem chính mình bộ dáng gì. Tôi...... Tôi sao có thể sẽ bị cậu mê hoặc!"

Chột dạ nói lắp bắp, sau đó Lăng Vũ muốn tránh xa cái người tự luyến này một chút. Lại bị một bàn tay đè lại cái ót, sau đó trên môi là một trận ướt át.

Lam Phi giữ chặt người đang muốn rời đi, sau đó tiến lên bịt kín cái miệng không thành thật.

Thật là, rõ ràng nhìn đến mê mẩn, lại còn không thừa nhận. Đây là giáo huấn, xem lần sau còn dám lừa mình!

Bất quá hắn cũng không dám hôn sâu, bằng không người trước mắt khẳng định sẽ giống con mèo xù lông đem hắn đá ra ngoài.

Vậy không phải mệt lớn sao? Chỉ ăn chút đậu hủ thì tốt rồi, dù sao về sau thời gian còn dài, hà tất nóng lòng nhất thời?

Khẽ liếm một chút cánh môi Lăng Vũ, Lam Phi liền nhanh chóng thối lui, sau đó nhìn Lăng Vũ trừng lớn hai mắt, ý cười càng lúc càng sâu.

Người này thật đúng là đáng yêu. Thật là càng ngày càng phù hợp khẩu vị!

Lam Phi ở trong lòng nghĩ như vậy, sau đó lại ra biểu tình cà lơ phất phơ nói:

"Còn nói không phải bị bổn thiếu gia làm mê mẩn. HunhHn786 Anh xem anh, đôi mắt trừng đến to như vậy, như là muốn ăn bổn thiếu gia vào bụng! Ánh mắt thèm khát trần trụi như vậy, bổn thiếu gia sẽ ngượng ngùng!"

Lam Phi vừa nói vừa đắc ý, nói xong còn làm lộ thẹn thùng.

Lăng Vũ vốn đang muốn phát tác tức khắc bị bộ dạng thẹn thùng của Lam Phi làm nổi da gà, sau đó lập tức ngồi dậy, nói:

"Nhanh dậy, đi ăn cơm!"

Nói xong cũng không quay đầu lại, Lăng Vũ rời khỏi phòng.

Nhìn Lăng Vũ rời đi, ý cười trên mặt Lam Phi càng dày đặc.

Cười ngây ngô trong chốc lát, Lam Phi liền xoay người xuống giường, sau đó theo Lăng Vũ ra khỏi phòng, đi tới bàn ăn. Nhìn món ăn trên bàn đơn giản, Lam Phi lập tức lộ ra khinh thường.

Đây là đồ ăn gì, sao dáng vẻ này?

Vốn định bắt bẻ, nhưng khi nhìn Lăng Vũ, hắn lập tức nuốt lời trở vào, sau đó thực không tình nguyện kéo ghế ngồi xuống.

Gắp một miếng đồ ăn, Lam Phi cau mày nhìn thật lâu mới chậm rãi đưa vào trong miệng, tức khắc......

"Ọe! Đây là cái gì? Lãnh đầu gỗ sao để bổn thiếu gia ăn thứ không thể cho vào miệng, không biết nấu ăn cũng đừng làm!"

Hắn phun ra đồ ăn 'khó có thể nuốt xuống', quát với Lãnh Giác đang ngồi ở đối diện.

Kỳ thật đồ ăn này cũng không phải tệ giống hắn nói, chỉ là hắn không vừa mắt đầu gỗ này mà thôi, cho nên hắn mới tìm cách làm khó. Cho rằng đầu gỗ sẽ lộ ra biểu tình gì, lại phát hiện người kia thế nhưng vẫn là như trước bỏ qua hắn, làm hắn càng thêm phẫn nộ.

Đang lúc hắn muốn tiếp tục phát tác lại lơ đãng nhìn Lăng Vũ. Ánh mắt kia tràn đầy không vui, làm hắn lập tức giống cà tím phơi nắng héo đi, sau đó an phận ngồi ở vị trí ăn cơm. Hắn chính là nhớ rõ vừa rồi Lăng Vũ đã nói, nếu hắn tiếp tục hồ nháo, khẳng định sẽ bị đuổi ra ngoài.

Nhìn thấy Lam Phi không làm ầm ĩ, Lăng Vũ ở trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Liền biết thiếu gia này sẽ không an phận một khắc mà!

Thở phào một hơi, Lăng Vũ liền hướng Lãnh Giác xin lỗi bằng ánh mắt. Thấy Lãnh Giác không để bụng còn cong cong khóe môi, Lăng Vũ mới thả lỏng. Hung hăng trừng mắt nhìn cái người không an phận, sau đó Lăng Vũ liền tiếp tục ăn.

Tiếp thu ánh mắt Lăng Vũ, Lam Phi không cam lòng trừng lại một cái, sau đó tiếp tục ăn thứ không tính ngon cũng không tính khó.

Nháy mắt, trên bàn cơm tràn ngập bầu không khí yên tĩnh. Ba người không hề nói chuyện với nhau, chỉ là cúi đầu ăn. Cảnh tượng như vậy thật là ứng với câu "ăn không nói, ngủ không nói".

Thật vất vả ăn xong, Lam Phi lập tức buông đũa, sau đó nghiêng người nhìn chằm chằm Lăng Vũ còn ăn. Nhìn Lăng Vũ không nhanh không chậm nhai đồ ăn trong miệng, biểu tình chuyên chú như là trước mắt toàn món ăn ngon. Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, thật gợi cảm, hầu kết không ngừng lên xuống làm Lam Phi rất muốn tiến lên liếm liếm.

"Keng"

Một tiếng vang khiến Lam Phi đắm chìm ở trong ảo tưởng bừng tỉnh, sau đó xoay người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Lại phát hiện trước mắt chỉ là chén đũa mình vừa mới dùng qua.

Âm thanh kia là chiếc đũa va chạm chén!

Nghĩ vậy, Lam Phi lập tức giương mắt căm tức nhìn Lãnh Giác.

Không cần nghĩ cũng biết âm thanh vừa rồi do đầu gỗ vô lại làm ra!

Lam Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lãnh Giác, bộ dáng tựa hồ muốn đem người trước mắt xé rách.

Mà Lãnh Giác vẫn như cũ bình tĩnh ngồi ở trên ghế, trên mặt có biểu tình giống Lăng Vũ, tựa hồ không phải ăn món bình thường, mà là sơn trân hải vị.

Đang ăn cơm, Lăng Vũ bỗng nhiên cảm giác được trên bàn cơm khác thường, vì thế liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hai người kia, hỏi.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lăng Vũ hỏi, lập tức hai miệng đồng thanh trả lời:

"Không có việc gì!"

"Hừ! Không có việc gì!"

Hai người trả lời làm Lăng Vũ kỳ quái nhìn lướt qua trước mặt, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Nhìn Lăng Vũ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Lam Phi khó chịu trừng mắt nhìn Lãnh Giác mặt thản nhiên. Mà Lãnh Giác vẫn như cũ là ăn đồ ăn trong chén, cũng không đi để ý tới vẻ mặt khó chịu của Lam Phi.

Hừ! Hắn không cho mình xem, mình liền không xem sao?

Lam Phi ở trong lòng chửi thầm. Sau đó liền như chứng thực, hắn đem tầm mắt đến trên người Lăng Vũ.

Ăn cơm no Lăng Vũ buông đũa cùng chén, ngẩng đầu mới phát hiện Lam Phi nhìn chằm chằm vào mình. Nụ cười cùng biểu tình chuyên chú với ánh mắt thoáng lóe sáng kia làm Lăng Vũ duỗi tay sờ sờ trên mặt, xem trên mặt có dính cái gì không mà Lam Phi nhìn như vậy. Lại phát hiện trên mặt cũng không có gì, vì thế Lăng Vũ liền hỏi Lam Phi.

"Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt tôi dính cái gì sao?"

Lăng Vũ hỏi làm Lam Phi bật cười. Hắn nhướng mày, liền đem mặt tiến đến gần sát mặt Lăng Vũ. Cong khóe môi nở nụ cười gian, sau đó hắn dùng ngữ khí ngả ngớn nói:

"Nhìn anh a! Bổn thiếu gia đột nhiên phát hiện, anh cũng không giống người 30 tuổi chút nào, ngược lại như là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi! Gương mặt này thật đúng là sẽ gạt người a!"

Đột nhiên có khuôn mặt tới gần làm Lăng Vũ tức khắc kinh ngạc một chút, tim cũng nhảy lên. Muốn rời xa cái mặt ngả ngớn của Lam Phi, lại bị câu nói "gương mặt này thật đúng là sẽ gạt người a" làm ngây ra, sau đó Lăng Vũ thực không cao hứng nói:

"Tôi lại không có lừa cậu, nhưng cậu muốn nghĩ như vậy tôi còn biện pháp nào! Nhanh cách xa tôi một chút, đừng dựa gần như vậy!"

Lăng Vũ ngữ khí không vui cũng không khiến Lam Phi lui về phía sau, mà là càng tiến gần hơn. Hơi thở nóng rực bởi vì khoảng cách gần mà toàn bộ phun lên sườn mặt Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút không được tự nhiên rụt rụt cổ.

Phát hiện Lam Phi còn không có ý thối lui, Lăng Vũ liền đứng lên, sau đó đi đến sô pha. Thật sự chịu không nổi áp lực Lam Phi gây ra, cho nên Lăng Vũ chỉ có thể lựa chọn tránh đi.

Nhìn Lăng Vũ đi, Lam Phi trực tiếp quy tội Lăng Vũ thẹn thùng cho nên mới đứng dậy rời đi.

Thẳng người lên, Lam Phi lại lười biếng dựa vào ghế, tầm mắt xẹt qua đối diện. Hắn lại phát hiện Lãnh Giác đầu gỗ giờ phút này đang nhìn chằm chằm người ngồi trên sô pha. Ánh mắt lạnh băng thế nhưng dần hiện ra sủng nịch tràn đầy yêu say đắm.

Hừ! liền biết đầu gỗ này đối với Lăng Vũ có ý đồ mà! Hơn nữa người này luôn lấy lòng Lăng Vũ, bữa cơm này còn không phải là chứng minh tốt nhất. Biết Lăng Vũ không phải loại dùng vật chất liền có thể thu vào tay, cho nên liền làm một ít việc rất nhỏ để lấy lòng, dần dần bắt được trái tim. Chiêu này lợi hại nha. Xem ra không thể thiếu cảnh giác, bằng không đến lúc đó thua khẳng định là chính mình!

Đem tầm mắt ở trên người Lãnh Giác thu hồi, Lam Phi đứng dậy đi đến bên cạnh Lăng Vũ, sau đó ngồi xuống. Ngồi ổn định rồi, Lam Phi đem tầm mắt lướt qua khuôn mặt Lăng Vũ.

Cảm nhận được ánh mắt Lam Phi cố ý vô tình săm soi trên mặt mình, cái này làm cho Lăng Vũ thực không được tự nhiên.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì, ái muội, thật đúng là phù hợp tính cách cà lơ phất phơ!

"Cậu có phải có chuyện gì muốn nói với tôi hay không? "

Bằng không sao luôn nhìn như vậy!

Lăng Vũ suy đoán người này khẳng định là có chuyện muốn nói với mình.

"Ý? Sao biết? Chúng ta quả nhiên là tâm linh tương thông nha! Bổn thiếu gia cái gì cũng chưa nói, vậy mà anh biết! Xem ra chúng ta thực xứng đôi vừa lứa! Hẳn là tuyệt phối! "

Lam Phi cố ý đem âm thanh cất cao, vì chính là để Lãnh Giác ngồi ở bàn ăn nghe được, rõ ràng nồng đậm ý khiêu khích.

Nghe Lam Phi khoa trương, làm Lăng Vũ run rẩy không thôi.

Người này miệng thật đúng là không ra được lời hay. Mình hiện tại đã hoàn toàn không có cách!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ đơn giản không đi để ý tới Lam Phi tự luyến, mà là cầm lấy tạp chí đặt ở trên bàn trà xem.

Đang thu dọn cái bàn, Lãnh Giác cũng bởi vì lời nói phóng đại của Lam Phi chuyển tầm mắt về phía hai người trên sô. Trong mắt một mảnh đạm nhiên, nhìn không ra bất luận biểu tình gì.

Nhìn thấy Lăng Vũ không để ý tới mình, Lam Phi cảm thấy là tự tìm mất mặt, vì thế liền thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ, sau đó nghiêm túc nói:

"Bổn thiếu gia thật là có việc muốn nói cùng anh. Không biết anh còn nhớ hay không, anh đã từng đáp ứng một việc, đó chính là bồi thường bổn thiếu gia!"

Lam Phi nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vũ. Hắn không muốn bỏ qua bất luận biểu tình nào của Lăng Vũ. Tuy rằng hắn biết Lăng Vũ sẽ không chơi xấu, nhưng hắn chính là muốn xem người trước mắt sẽ có phản ứng gì.

Lam Phi nói thành công khiến cho ngồi ở bên cạnh nhìn tạp chí nhớ tới việc trước đây.

Lăng Vũ vốn cùng Lam Phi đi tham gia tiệc rượu, nhưng nửa chừng đi ra, bỏ Lam Phi một người ở nơi đó. Bởi vì chính mình không đúng, cho nên Lăng Vũ mới đáp ứng lần sau nhất định sẽ bồi thường cho Lam Phi.

Nếu chính mình đáp ứng rồi, vậy khẳng định sẽ làm được!

"Cái này tôi nhớ rõ. Tôi đã nói rồi khẳng định sẽ giữ lời. Chẳng lẽ hôm nay cậu có yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ sao? "

"Đương nhiên. Đêm nay bổn thiếu gia phải tham gia một vũ hội, chỉ là thiếu một bạn nhảy. Cho nên hy vọng anh có thể đi cùng bổn thiếu gia. Cái này hẳn là không có gì vấn đề chứ?"

Nghe được Lăng Vũ thừa nhận, Lam Phi liền lập tức đem mục đích hôm nay mình tới nói ra, sau đó chờ hồi đáp.

Bạn nhảy? Cái này không phải nên tìm bạn nữ sao? Người này lại tìm mình, một người đàn ông làm bạn nhảy!

Chương 166: Muốn biết

Nghi hoặc nhìn thoáng qua Lam Phi, sau đó Lăng Vũ khó hiểu hỏi:

"Cậu không lầm chứ? Bạn nhảy? Tôi là một người đàn ông, có thể làm bạn nhảy cái gì, hơn nữa những vũ hội lớn không phải đều yêu cầu nam nữ phối hợp sao? Chẳng lẽ muốn làm cái gì đặc biệt? "

Đích xác nếu như là người này thì có thể lắm. Hắn không biết xấu hổ, nhưng mình có!

Tưởng tượng đến sàn nhảy toàn bộ là nam nữ phối hợp, duy độc bọn họ là nam nam phối hợp. Cái loại cảm giác gà trong bầy hạc làm Lăng Vũ ngăn không được run run thân mình.

Không được, mình tuyệt đối không thể cùng người này điên!

"Hay cậu đổi một cái khác đi! Cái này tôi thấy không thể đáp ứng"

Lăng Vũ xin lỗi nói, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Lam Phi, hy vọng người này có thể thay đổi chủ ý.

Chỉ là......

"Không được, đêm nay vũ hội rất quan trọng. Hơn nữa bổn thiếu gia cũng tìm không thấy người khác làm bạn nhảy, cho nên anh cần đi cùng bổn thiếu gia. Chẳng lẽ anh muốn nuốt lời, không muốn thực hiện lời hứa?"

Lam Phi cố tình xuyên tạc ý Lăng Vũ. Hắn cố ý lừa gạt Lăng Vũ, kỳ thật hắn còn có chuyện chưa nói cho Lăng Vũ biết. Đó chính là vũ hội này kỳ thật chỉ đơn thuần là họp mặt ở quán bar. Hơn nữa người tham gia đều là bạn bè, cũng không phải tiệc chính thức long trọng. Nói trắng ra chính là hắn cùng một ít bạn bè tụ hội chơi bời mà thôi. Nhưng hắn chính là muốn chọc cái người da mặt mỏng này, nhìn người này bởi vì không thể cự tuyệt mà lộ ra biểu tình thỏa hiệp bất đắc dĩ HunhHn786.

"Tôi không phải muốn đổi ý. Tôi chỉ là......"

"Sao lại không được. Bổn thiếu gia muốn anh dùng việc này bồi thường, chẳng lẽ có ý kiến?"

Lam Phi cắt ngang lời Lăng Vũ muốn nói, sau đó cho thấy mình quyết tâm. Hắn muốn Lăng Vũ biết là nhất định phải làm bạn nhảy của hắn, hơn nữa không có khả năng thay đổi chủ ý.

Nhìn thấy Lam Phi không chút nào nhân nhượng, Lăng Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp nhận.

Dù sao lúc trước là chính mình đáp ứng. Nếu đổi ý chẳng phải thành người nói chuyện không có chữ tính! Thôi, chết thì chết, dù sao cũng chỉ một buổi tối hôm nay. Hơn nữa những người đó lại không quen biết mình, qua đêm nay mọi người không có dịp gặp lại. Đêm nay bị chế giễu, cũng chỉ là cười mà qua, sao còn có khả năng nhớ rõ nhân vật vô danh không đáng chú ý!

"Được, tôi đáp ứng cậu!"

Lăng Vũ bộ dạng thấy chết không sờn. Lam Phi nhìn thấy thiếu chút nữa nhịn không được bật cười. Hắn vẫn là nhịn xuống, chỉ là nhẫn rất vất vả mà thôi.

Người này thật đúng là không phải đáng yêu bình thường! Bổn thiếu gia càng ngày càng thích người này!

"Không được! Tiểu Vũ không thể cùng cậu đi ra ngoài!"

Đang lúc hai người ra quyết định, một âm thanh lạnh lùng chen vào.

Đột nhiên vang lên giọng nói làm hai người ngồi ở trên sô pha đồng thời quay đầu nhìn về phía sau. Lãnh Giác không biết khi nào đã đứng ở mặt sau. Lúc này hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.

"Á!"

"Anh ấy có đi hay không liên quan gì anh!"

Lãnh Giác ngăn cản làm Lăng Vũ có chút khó hiểu, làm Lam Phi thực phẫn nộ. Biểu tình của hai người trực tiếp bị Lãnh Giác bỏ qua. Hắn xoay người vòng qua sô pha đi đến phía trước, sau đó kéo Lăng Vũ đi về phòng ngủ.

Hành động của Lãnh Giác tức khắc chọc giận Lam Phi. Vốn dĩ nhìn Lãnh Giác không vừa mắt, hắn bước nhanh chắn trước mặt Lãnh Giác.

"Buông ra!"

Lam Phi lạnh mặt, trong giọng nói cũng lộ ra lạnh lẽo. Vóc dáng cao lớn như nhau, mắt lạnh đối diện mắt lạnh, sóng gió mãnh liệt quay cuồng chung quanh hai người đang nổi giận. Lăng Vũ nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Không biết Lãnh Giác vì cái gì phản ứng kịch liệt như vậy. Hơn nữa Lam Phi tựa hồ cũng không chịu thoái nhượng một bước. Xem ra lúc này phải hòa giải, dù sao hai người giằng co như vậy cũng không phải biện pháp.

"Các người từ từ nói chuyện, đừng có bộ dáng này được không?"

Lăng Vũ vừa nói, vừa kéo Lãnh Giác đến một bên, tận lực duy trì khoảng cách của hai người.

"Lãnh Giác, lời hứa này là tôi trước đây đã đáp ứng Lam Phi, cho nên lần này cần đi hoàn thành!"

"Tiểu Vũ, tôi không phải muốn ngăn cản anh cùng ai đi ra ngoài. Nhưng chỉ là vì an toàn của anh mà suy nghĩ. Anh hẳn là nhớ tình huống trước mắt. Nếu hắn chưa từ bỏ ý định, anh liền có phiền toái!"

Kỳ thật hắn cũng không phải lo lắng An hồ ly sẽ có hành động gì. Bởi vì gần đây tập đoàn An thị không phải thực thái bình, hơn nữa phiền toái cũng không phải dễ dàng giải quyết. Cho nên Tiểu Vũ thời gian này sẽ không lọt vào tập kích của An hồ ly.

Hắn chỉ là lo lắng một người khác. Người kia là chủ mưu đứng phía sau vụ việc năm ấy. Tuy rằng hiện tại còn chưa xác định có phải Lăng Nặc giở trò quỷ hay không, nhưng vẫn cần cẩn thận. Đây cũng là điều Hiên lão đại đang điều tra. Cho nên hắn cần ngăn cản Tiểu Vũ đi bên ngoài. Đương nhiên hắn cũng có tư tâm khác, Tiểu Vũ muốn đi ra ngoài hắn sẽ theo bảo hộ. Chỉ là......

Hắn chính là không thích Tiểu Vũ cùng một người đàn ông khác ở bên nhau, lại còn ôm ôm ấp ấp. Tuy rằng hắn hiện tại còn chưa có tư cách can thiệp sinh hoạt Tiểu Vũ. Nhưng Lam Phi này vừa thấy liền biết không phải thứ tốt. Nếu để Tiểu Vũ cùng người này ở bên nhau, dựa theo bản tính người này không cần nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Càng nghĩ như vậy, hắn càng không muốn Tiểu Vũ cùng người này đi ra ngoài.

Lãnh Giác nói làm Lăng Vũ trong lòng ấm áp. Biết Lãnh Giác nói rất đúng. Nếu người bắt cóc chưa từ bỏ ý định, vậy liền rất nguy hiểm. Chỉ là......

Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn người đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm mình. Lam Phi phẫn nộ lại mang theo chờ mong làm Lăng Vũ không cách cự tuyệt.

Cúi đầu không hề nhìn ánh mắt hai người kia, Lăng Vũ nhỏ giọng nói.

"Lãnh Giác, tôi nên đi! Dù sao cũng chỉ một lần. Mà còn có Lam Phi bên cạnh, theo bối cảnh gia thế Lam Phi, phỏng đoán người kia hẳn là sẽ không lớn mật đến chọc người thừa kế gia tộc Lam thị! Hơn nữa lần này tôi cũng sẽ không giống lần trước không chú ý, cho nên anh cứ yên tâm đi!"

Lăng Vũ nói để Lãnh Giác yên tâm. Bởi vì Lăng Vũ biết Lãnh Giác lo lắng cho mình.

Lam Phi gia thế đích xác không tồi. Dù tính cùng Lam Phi gia cảnh ngang nhau, người kia cũng không có khả năng ở trước mặt công chúng đến bắt cóc người. Đương nhiên tiền đề là đến đó vẫn luôn ở cùng Lam Phi, không thể đơn độc rời đi.

Bất quá điểm này Lăng Vũ không cảm thấy là vấn đề. Lấy thân thủ bản thân, chỉ cần đối phương không sử dụng thủ đoạn đê tiện, đối phó những người đó vẫn là dư dả. Hơn nữa......

Lăng Vũ trộm liếc mắt nhìn Lãnh Giác.

Không phải ích kỷ, cũng không phải tự luyến, bởi vì Lăng Vũ biết dù mình đi theo Lam Phi ra ngoài, theo tính cách Lãnh Giác, khẳng định sẽ âm thầm đi theo.

Trải qua thời gian quan sát cùng tự hỏi, Lăng Vũ có thể thấy được Lãnh Giác thân thủ thực bất phàm, phỏng chừng lợi hại hơn mình.

Tuy rằng không biết Lãnh Giác rốt cuộc làm nghề gì? Vì sao có thân thủ tốt như vậy? Nhưng trực giác nói cho biết Lãnh Giác đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa, nếu Lãnh Giác lúc trước âm thầm giám sát, vậy lần này có lẽ khó tránh khỏi sẽ dùng chiêu cũ.

Tuy rằng không quá đồng ý Lãnh Giác làm như vậy. Dù sao cuộc sống của mình cần gì những người khác xen vào chứ? Nhưng Lãnh Giác sẽ nghe sao?

Lăng Vũ dưới đáy lòng có chút không lớn xác định nghĩ.

Đối với lời Lăng Vũ nói, Lãnh Giác tựa hồ sớm có đoán trước, cho nên Lăng Vũ nói xong hắn cũng không lại ngăn cản, hơn nữa gật gật đầu, sau đó hướng sô pha đi đến.

Hắn biết Tiểu Vũ sẽ không nghe mình khuyên. Bởi vì Tiểu Vũ quá mềm lòng quá thiện lương, sẽ không nỡ cự tuyệt người bởi vì mình cự tuyệt mà lộ ra biểu tình không vui. Tính cách này cũng là nhược điểm trí mạng của Tiểu Vũ. Dù sao người quá mức thiện lương, quá mức mềm lòng không thích hợp sống trong xã hội tràn đầy âm mưu bẫy rập. Lại còn có có khả năng bị đám người xấu ăn sạch sẽ nuốt cả xương cốt không dư thừa thứ gì.

Bất quá, nếu đây là quyết định của Tiểu Vũ, vậy hắn cũng không có biện pháp lại đi ngăn cản. Cùng lắm hắn sẽ giám sát chặt chẽ thì tốt rồi.

Nhìn thấy Lãnh Giác không ngăn cản nữa, Lăng Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó đối với Lam Phi cách đó không xa, nói:

"Chúng ta khi nào xuất phát?"

Lăng Vũ nói làm Lam Phi còn ở trong phẫn nộ tức khắc tỉnh táo. Hắn trừng mắt nhìn Lãnh Giác ngồi trên sô pha, rồi mới đi đến trước mặt Lăng Vũ, nói:

"Buổi tối 7 giờ bắt đầu, cho nên không vội. Anh có thể đi nghỉ ngơi, đến lúc đó bổn thiếu gia sẽ kêu. Mà hiện tại bổn thiếu gia còn có chút việc đi xử lý, xong rồi bổn thiếu gia lại qua đây đón anh."

"Vậy được rồi! Câu đi trước đi, đến lúc đó tôi chuẩn bị chờ cậu lại đây đón!"

"Ok! Vậy anh chờ bổn thiếu gia nha!"

Thời điểm Lam Phi nói những lời này, Lăng Vũ rõ ràng cảm giác được trong giọng nói ngả ngớn cùng ái muội. Trừng mắt nhìn vẻ mặt đáng khinh trước mặt, sau đó Lăng Vũ quay đầu không thèm để ý tới cái người bởi vì mình trừng mà cười càng thêm vui vẻ.

Lam Phi nói xong liền rời đi, lưu lại Lăng Vũ cùng Lãnh Giác hai người ở trong phòng.

Lập tức yên tĩnh, Lăng Vũ có chút không thích ứng khắp nơi nhìn nhìn. Thấy được Lãnh Giác lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy bóng dáng Lãnh Giác cùng người kia giống nhau, có vẻ thực thanh lãnh, thậm chí còn có chút cô đơn. Nhìn Lãnh Giác như vậy, Lăng Vũ ngăn không được đau lòng. Lăng Vũ quyết định cùng Lãnh Giác tán gẫu một chút. Dù sao cũng ở chung lâu như vậy, Lăng Vũ cũng chưa biết tình huống trong nhà Lãnh Giác.

Trong nhà có không có mấy anh chị em?

Ba mẹ còn khoẻ mạnh hay không?

Tuy rằng tra hộ khẩu không tốt, nhưng đây cũng là hiểu biết một chút về Lãnh Giác. Lăng Vũ không muốn ở tình huống không hiểu biết Lãnh Giác, còn yên tâm thoải mái hưởng thụ Lãnh Giác cẩn thận chiếu cố, không màng bản thân an toàn bảo hộ chính mình.

Chậm rãi đi đến bên sô pha, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lãnh Giác. Giờ phút này, Lăng Vũ thế nhưng cảm thấy mình có chút khẩn trương. HunhHn786 Tuy rằng không biết mình khẩn trương cái gì, nhưng trong lòng khẩn trương vẫn là làm Lăng Vũ sinh ra cảm giác vô thố.

Cảm nhận được Tiểu Vũ ngồi ở bên cạnh, Lãnh Giác nghiêng mặt nhìn về phía người khẩn trương không thôi, nói.

"Không đi nghỉ ngơi sao? Buổi tối vũ hội khẳng định phải tiến hành thật lâu, đến lúc đó anh sẽ kiên trì không được!"

"Hả?"

Đang ở suy xét mở miệng như thế nào, Lăng Vũ bị Lãnh Giác đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ. Vốn dĩ đang khẩn trương, giờ phút này càng thêm có vẻ co quắp bất an, mặt cũng bởi vì vậy mà có chút nóng lên.

Nhìn mặt Lăng Vũ, Lãnh Giác nghi hoặc hỏi:

"Làm sao vậy, Tiểu Vũ? Có phải có chuyện gì muốn nói?"

Lãnh Giác lại một lần mở miệng, làm Lăng Vũ ngượng ngùng gật gật đầu. Xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, sau đó Lăng Vũ nhìn Lãnh Giác nói:

"Lãnh Giác, tôi kêu A Giác được chứ!Kêu Lãnh Giác cảm giác xa lạ!"

"Tùy tiện, chỉ cần anh thích!"

Lãnh Giác hơi hơi cong khóe môi, ôn nhu nói, trong lòng cũng bởi vì Lăng Vũ thay đổi xưng hô mà vui vẻ.

Được Lãnh Giác cho phép, Lăng Vũ lại một lần vui vẻ cười cười, sau đó mới bắt đầu nói.

"Chuyện là, A Giác nhà ở đâu? Tôi thấy A Giác một mình ở nơi đó, tựa hồ còn thực hẻo lánh? Hơn nữa ngày thường cũng không thấy thân thích hay bạn bè tới chơi, quê quán hẳn không ở đây! Á! Tôi chỉ là muốn biết một chút, đừng hiểu lầm nha!"

"Tôi không có nhà! Nếu muốn nói nhà chỗ ở kia hẳn xem là nhà đi!"

Còn có tổ chức ám sát......

Kỳ thật thực hai nơi đó đối với hắn mà nói chỉ là nơi đặt chân cùng tiếp nhận nhiệm vụ, căn bản không tính là nhà. Hơn nữa hắn cũng không biết nhà là cái gì? Cảm giác là thế nào?

Bất quá Tiểu Vũ muốn biết về mình, cái này làm cho hắn phi thường vui vẻ. Khóe miệng cũng chậm rãi nâng cao, hơn lạnh lẽo trong mắt cũng thay bằng nồng đậm ấm áp.

"A! Như thế nào lại......"

Lăng Vũ không có tiếp tục nói, vì biết Lãnh Giác ý tứ là cái gì.

Không nghĩ tới Lãnh Giác đã không còn người thân nữa!

Cái này làm cho Lăng Vũ có chút băn khoăn, nghĩ mình chọc trúng chỗ đau của Lãnh Giác. Ba mẹ không ở bên cạnh, bất luận ai cũng sẽ không vui, dù tính là rất nhiều năm qua đi, nhưng bị người nhắc tới tâm vẫn sẽ đau.

"Xin lỗi, tôi không biết......"

"Không cần xin lỗi. Anh không có sai, hơn nữa tôi cũng không để bụng, bởi vì tôi cũng chưa gặp qua ba mẹ lần nào."

Hắn vốn dĩ chính là cô nhi, cơ duyên xảo hợp gặp Hiên lão đại mới tiến vào tổ chức.

"A!"

Lăng Vũ lại một lần nữa kêu sợ hãi.

Không nghĩ tới Lãnh Giác thân thế lại bi thảm như vậy, hơn nữa còn là cô nhi!

Lãnh Giác khiến Lăng Vũ có chút đau lòng. Cũng không phải thương hại Lãnh Giác, mà chỉ là cảm thấy đau lòng. Không có được ba mẹ quan tâm yêu thương đích xác làm người ta đau lòng.

Hiện tại đã có thể lý giải vì sao Lãnh Giác luôn lạnh như băng. Không có cha mẹ yêu thương, lại phải lăn lộn trong xã hội kiếm sống, cho nên nhất định phải ngụy trang, như vậy mới có thể bảo vệ tốt chính mình, không cho người khác khi dễ. Dần dà liền sẽ dưỡng thành loại lạnh nhạt cách xa ngàn dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro