Chương 181: Có chút... +182: Người thừa kế gia tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181: Có chút hốt hoảng

Hôm nay thực ngoài ý muốn không ai ra ngoài. Lăng Vũ bởi vì đã nghỉ việc vẫn luôn ở nhà nhàn rỗi. Lãnh Giác thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến, thời điểm không đi sẽ cả ngày ở nhà. Mà Lam Phi không giống, hắn là người thừa kế tập đoàn Lam thị, theo lý sẽ rất bận, cho nên mỗi ngày đều là đi sớm về trễ. Nhưng hôm nay không biết là như thế nào, hắn lại ở nhà ngồi ở trên sô pha dùng máy tính làm việc.

Nhìn Lam Phi chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, Lăng Vũ liền lo lắng hắn sẽ cảm lạnh. Hiện tại thời tiết bắt đầu dần dần chuyển sang mùa đông, không chú ý giữ ấm liền sẽ sinh bệnh. Vì thế Lăng Vũ đứng dậy đi vào phòng Lam Phi. Tìm kiếm một hồi, phát hiện bên trong tủ quần áo của Lam Phi thế nhưng một cái áo ấm cũng không có.

Trách không được người này không khoác áo ấm, thì ra là không có mang lại đây a!

Nghĩ vậy, Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó lại đi phòng mình, từ tủ quần áo tìm ra một cái áo ấm, đi ra phủ lên người Lam Phi HunhHn786.

Đang bận rôn xử lý nghiệp vụ công ty, Lam Phi bỗng nhiên phát hiện trên người nặng một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đầu vai mới biết được trên người mình thế nhưng có thêm một cái áo, vừa nhìn liền biết là của Lăng Vũ. Bởi vì nơi này trừ Lăng Vũ người nhỏ, hắn cùng Lãnh Giác đều không mặc áo nhỏ như vậy.

Quả nhiên......

"Ý? Thế nhưng nhỏ!"

Lăng Vũ nhỏ giọng nói, sau đó lại muốn thu hồi áo trên vai Lam Phi. Đang muốn xoay người đi trở về phòng tìm cái áo khác, Lăng Vũ lại bị Lam Phi kéo lại.

"Như thế nào sẽ nhỏ, khá tốt a! Vừa lúc tròng lên đầu vai. Hơn nữa bên trong áo còn có lót lông, cũng sẽ không lạnh!"

Lam Phi vừa nói vừa đem áo trong tay Lăng Vũ cầm lại, sau đó phủ lên người. Nhưng nếu muốn đem tay xỏ vào, áo liền sẽ có vẻ chật, vì thế Lam Phi liền khoác lên vai như vậy.

Nhìn áo trên vai Lam Phi rõ ràng rất nhỏ, mà Lam Phi còn vẻ mặt cao hứng, Lăng Vũ ngăn không được run rẩy khóe miệng.

Người này, áo rõ ràng chính là nhỏ, còn cố tròng lên người!

"Đưa đây! Tôi lại tìm cho cậu một cái khác thích hợp hơn! Câu như vậy giống cái gì?"

Lăng Vũ muốn lấy lại áo trên vai Lam Phi, nhưng Lam Phi lại không cho, một bàn tay gắt gao bắt lấy áo Lăng Vũ.

Nhìn Lam Phi hành động như trẻ con, Lăng Vũ dở khóc dở cười, vì thế chỉ có thể khuyên bảo:

"Phi! Cậu như vậy sẽ cảm lạnh. Nghe lời, tôi tìm cho cậu cái thích hợp hơn!"

"Quần áo tôi, hẳn là hắn có thể mặc. Anh đến phòng tôi tìm!"

Ngồi ở bên cạnh xem báo, Lãnh Giác nhìn hai người tranh chấp cái áo. Ngẫm lại, áo Lăng Vũ cũng không có thích hợp cho Lam Phi, vì thế Lãnh Giác liền hào phóng đem áo của mình cho mượn.

Lại không ngờ rằng......

"Ai muốn mặc áo đầu gỗ nhà anh. Bổn thiếu gia chỉ thích mặc áo của Lăng Vũ thôi, hừ!"

Nói xong, cũng mặc kệ Lăng Vũ, Lam Phi giống muốn chứng minh, lập tức đem tay xỏ vào trong tay áo sau đó mặc tốt. HunhHn786 Nhìn nhìn kết quả, Lam Phi hơi hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ:

Thật đúng là hơi nhỏ, mặc hơi chật!

Bất quá cũng không ảnh hưởng hắn làm việc, cho nên hắn liền không để ý nhiều như vậy, tiếp tục đem tầm mắt đặt ở màn hình máy tính.

Lãnh Giác liếc mắt nhìn Lam Phi ngồi ở đối diện, sau đó lại mặt vô biểu tình đem tầm mắt về tờ báo. Mà Lăng Vũ buồn cười nhìn Lam Phi mặc áo bó sát người ngồi ở trên sô pha gõ máy tính.

Thật không hiểu được người này!

Lăng Vũ ở trong lòng cảm thán, sau đó cũng không hề quản Lam Phi, lập tức đi trở về sô pha ngồi xuống, cùng Lãnh Giác xem báo.

Trong phòng lập tức liền yên tĩnh. Trừ bỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng lật báo cùng âm thanh gõ bàn phím.

Chỉ chốc lát, Lam Phi tựa hồ làm việc xong, đứng dậy đem máy tính để vào phòng ngủ của mình.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, làm Lăng Vũ có chút giật mình, sau đó đem tầm mắt đặt ở cửa.

Không biết ai tới!

Lăng Vũ ở trong lòng tự hỏi, buông báo trong tay, muốn đứng dậy đi mở cửa. Lam Phi từ trong phòng đi ra gọi lại, liền nghe được Lam Phi nói:

"Để tôi đi! "

Nói xong, Lam Phi liền nện bước hướng đến cửa.

Nhìn Lam Phi đi mở cửa, Lăng Vũ cũng không hề quản nhiều, ngồi trở lại sô pha.

Lam Phi đi đến cửa mở ra. Nhưng khi nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, mặt hắn lập tức lộ ra kinh ngạc, rồi thực mau khôi phục lại. Lúc sau liền mặt vô biểu tình đem cửa đóng lại, xoay người đi vào, hướng đến sô pha ngồi.

Nhìn Lam Phi đi trở về, Lăng Vũ có chút tò mò nhìn phía sau Lam Phi, phát hiện cũng không có người theo vào. Cái này làm cho Lăng Vũ rất là nghi hoặc, vì thế liền hỏi Lam Phi:

"Phi, không phải cậu đi mở cửa sao? Như thế nào không ai tiến vào?"

Nghe được Lăng Vũ nghi vấn, Lam Phi liền nói:

"Nào có ai, chính là một nhân viên chuyển phát nhanh đi nhầm tầng lầu!"

Lam Phi giải thích, chột dạ nhìn về phía Lăng Vũ ngồi trên sô pha.

Nghe được Lam Phi giải thích, Lăng Vũ bán tín bán nghi gật gật đầu, lại nhìn nhìn cửa, sau đó lại nhìn báo trong tay.

Đợi một hồi phát hiện chuông cửa cũng không vang lên, Lăng Vũ liền tin Lam Phi vừa rồi không nói dối.

Nhưng mà không đợi bọn họ yên tĩnh, cửa lại truyền đến một trận tiếng vang. Lần này không giống trước đó là tiếng chuông cửa, mà là tiếng đấm cửa. Lăng Vũ lập tức từ trên sô pha đứng lên, sau đó đem tầm mắt về phía Lam Phi, trong mắt toàn là khó hiểu.

Tiếp thu ánh mắt Lăng Vũ, Lam Phi thực chột dạ đem tầm mắt nhìn về một bên, không dám nhìn Lăng Vũ.

Lúc này, cửa lại vang lên một giọng quát tháo:

"Vũ ca ca! Anh có ở bên trong không? Em là Tiểu Hạo! Vũ ca ca...... "

Ngoài cửa vang lên giọng nói làm Lam Phi càng thêm chột dạ đem đầu cúi thấp xuống, sau đó lại làm bộ cũng chưa phát sinh cái gì.

Lăng Vũ đã không rảnh lo Lam Phi vì cái gì lừa mình. Nghe được âm thanh, Lăng Vũ lập tức rời sô pha hướng tới cửa đi đến, sau đó đem cửa mở ra.

Cửa mới vừa mở ra, đứng ở bên ngoài không ngừng kêu, Âu Dương Hạo liền vọt vào. Phát hiện người mở cửa chính là Lăng Vũ, hắn lập tức liền khóc lên, sau đó gắt gao ôm lấy Lăng Vũ nói:

"Vũ ca ca, em nhớ anh muốn chết! Anh có nhớ em hay không? Em khẳng định anh cũng nhớ em, phải không? Anh có biết, em bị ba em cầm tù. Trong khoảng thời gian này quả thực là sống một ngày bằng một năm. Mỗi ngày em đều nghĩ về anh, một khắc cũng không có gián đoạn. Nhớ anh cũng sắp điên rồi! Hu hu...... "

"Tiểu Hạo...... "

"Nói đúng là dễ nghe! Cũng không biết ai cả ngày cùng một cô gái đi dạo phố? "

Không đợi Lăng Vũ nói chuyện, giọng Lam Phi âm dương quái khí liền từ sô pha bên kia truyền tới, sau đó vẻ mặt khinh bỉ nhìn Âu Dương Hạo ôm Lăng Vũ không buông.

Ý tứ rõ ràng là Âu Dương Hạo đang nói dối!

Nghe được Lam Phi khiêu khích, Âu Dương Hạo lập tức giống mèo xù lông, hướng về phía Lam Phi, quát:

"Cậu không biết tình huống thì cũng đừng ở trước mặt Vũ ca ca nói bậy! Còn nữa, cái tên đáng ghét này vào đây bằng cách nào? "

Âu Dương Hạo phẫn nộ nhìn Lam Phi, sau đó chất vấn Lam Phi vì cái gì ở tại đây.

Đối với Âu Dương Hạo bấy mãn nén giận nói, Lam Phi cũng không để ý, mà là hài hước cong lên khóe môi nói:

"Chính là cứ như vậy tiến vào a! Chẳng lẽ tôi ở nơi này còn phải hướng Âu Dương tổng tài báo cáo sao? "

Lam Phi lười biếng nói, mà đôi mắt xinh đẹp toàn là trào phúng, căn bản không đem Âu Dương Hạo đặt ở trong mắt.

Nhìn Lam Phi như vậy, ngực Âu Dương Hạo lập tức nổi lên lửa giận.

Nghĩ đến vừa rồi, mình thật vất vả giải quyết xong chuyện của ba cùng Nam Cung Mạch, tức khắc chạy tới nơi này, chính là muốn nhanh chóng nhìn thấy Vũ ca ca. Lại không ngờ rằng cửa mở ra, cũng chưa thấy được người thương nhớ ngày đêm, mà là một cái mặt làm hắn chán ghét vô cùng.

Kinh ngạc nhìn Lam Phi, lúc ấy hắn còn tưởng rằng Vũ ca ca chuyển nhà rồi. Nhưng khi Lam Phi đem cửa đóng lại, làm hắn thấy được đồ vật quen thuộc.

Lam Phi mặc áo khoác Vũ ca ca thích nhất!

Chỉ là không đợi hắn xác định, cửa đã bị Lam Phi đóng lại. Lúc ấy hắn còn đang suy nghĩ.

Vì sao Lam Phi xuất hiện tại đây? Lại còn mặc áo Vũ ca ca?

Chờ hắn ý thức được nguyên nhân Lam Phi xuất hiện tại đây, hắn liền lập tức gõ cửa. Biết Lam Phi không có khả năng lại mở cửa cho hắn, vì thế hắn liền lớn tiếng kêu Vũ ca ca. Nếu Vũ ca ca ở bên trong, vậy khẳng định sẽ đến mở cửa.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, kêu vài tiếng cửa đã mở ra. Mà mở cửa đúng là người hắn đang gọi.

Rốt cuộc gặp được người hắn tưởng niệm vài tháng, làm hắn kích động nhào vào ôm Vũ ca ca, cũng bởi vì ủy khuất cùng nhớ nhung mà nước mắt tuông rơi.

Chỉ là không nghĩ tới, Lam Phi thế nhưng lợi dụng khi hắn không ở đây đã tiến vào ở. Hắn không biết trong khoảng thời gian này, Lam Phi cùng Vũ ca ca rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Còn tên to con kia không biết khi hắn không ở đây, có trộm ăn vụn đậu hủ Vũ ca ca hay không.

Càng nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo trong lòng càng sốt ruột. Hắn không hy vọng bởi vì mình trong khoảng thời gian này biến mất, Vũ ca ca bị người khác đoạt mất. Dù chính mình ở trong lòng Vũ ca ca chỉ có một vị trí nhỏ, hắn cũng sẽ thỏa mãn.

Chỉ là hiện tại......

Nhìn thấy Lam Phi không đem chính mình đặt ở trong mắt, Âu Dương Hạo trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng. Ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ, Âu Dương Hạo mang theo khóc nức nở hỏi:

"Vũ ca ca, hắn nói thật vậy chăng? Người này hiện tại ở đây? "

Nghe được Âu Dương Hạo mang theo khóc thút thít nói chuyện, Lăng Vũ phi thường đau lòng. Hơn nữa vừa rồi Âu Dương Hạo thổ lộ, cùng lực đạo ôm, còn có thân thể run nhè nhẹ, làm Lăng Vũ không tự chủ ôm chặt người trong lòng ngực.

"Em sao lạnh vậy? Mặc ít như vậy là muốn sinh bệnh sao? Chẳng lẽ không biết thời tiết đã bắt đầu chuyển sang đông? "

Cảm nhận được thân thể Âu Dương Hạo lạnh lẽo, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo hắn, Lăng Vũ không chút nào ngoài ý muốn phát hiện đứa nhỏ này mặc mỏng manh. Nhìn Âu Dương Hạo, Lăng Vũ thực tức giận nói, sau đó liền đem Âu Dương Hạo kéo vào phòng của mình, muốn lấy quần áo cho Âu Dương Hạo mặc.

Nhìn Lăng Vũ ở tủ quần áo bận rộn, đáy lòng Âu Dương Hạo lướt qua một tia hạnh phúc, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Chậm rãi đi đến sau lưng người còn tìm quần áo, Âu Dương Hạo duỗi tay ôm lấy eo Lăng Vũ. Cảm nhận được Lăng Vũ đột nhiên cứng đờ thân mình, Âu Dương Hạo lại siết chặt vòng tay, sau đó vui vẻ nói:

"Vũ ca ca, anh đối với em thật tốt"

Chương 182: Người thừa kế gia tộc

Cảm nhận được phía sau có người ôm mình, mi mắt Lăng Vũ run rẩy hơi rũ xuống, trong lòng tràn ngập cảm xúc khác thường.

Đối với Tiểu Hạo, Lăng Vũ luôn cho rằng hắn là trẻ con. Mặc kệ nói chuyện hay là các loại hành động, đều sẽ cho rằng kia chỉ là Tiểu Hạo tính cách trẻ con. Nhưng mà lần đó đi cùng Tiểu Hạo đến đảo tư nhân, Tiểu Hạo đối với mình làm ra cái loại sự tình hoàn toàn vượt quá tưởng tượng, làm đến bây giờ Lăng Vũ vẫn cho rằng kia chỉ là giấc mộng mà thôi HunhHn786.

Tiểu Hạo là đứa trẻ đơn thuần, sao có thể đối với mình có tình cảm như vậy?

Nhưng lần này, khi Tiểu Hạo nhìn thấy Lăng Vũ, thời khắc đó không chút do dự vọt vào trong lồng ngực, sau đó kể lể mấy tháng tưởng niệm. Mà Lăng Vũ cũng có thể rõ ràng cảm giác được chân thành tha thiết trong đó. Lúc ấy tâm Lăng Vũ đích xác chấn động rồi.

Lúc sau lại bởi vì cảm nhận được Tiểu Hạo tưởng niệm điên cuồng, cùng việc hắn bất đắc dĩ bị ba hắn cầm tù, làm Lăng Vũ đau lòng không thôi, cũng thực cảm động.

Lăng Vũ không biết thế nhưng có nhiều người nhớ mình như vậy. Cho rằng bản thân chỉ sống một mình, lại không ngờ rằng chung quanh có rất nhiều người luôn chú ý mình, vì mình suy nghĩ. Mà bản thân lại luôn trốn tránh, dùng các loại lý do để trốn tránh. Cho rằng trốn tránh liền có thể tránh các loại thương tổn. Lại chưa từng nghĩ, bởi vì mình trốn tránh mà thương tổn bao nhiêu người.

Nghĩ đến lúc trước hận Hiên, đến bây giờ cũng phi thường hối hận. Hơn nữa lần trước Mẫn Lan nói những lời đó, đột nhiên nháy mắt khiến Lăng Vũ như tỉnh ngộ.

Có lẽ thật sự như lời Mẫn Lan nói, Hiên đích xác có lý do, nguyên nhân là gì cũng chỉ có Hiên biết.

Mà Lăng Vũ cũng mong mình có thể gặp lại Hiên. Chỉ cần Hiên lại xuất hiện ở trước mặt, Lăng Vũ nhất định sẽ nói với hắn.

"Tôi vốn dĩ không có thật sự hận anh! "

Suy nghĩ lại về tới Tiểu Hạo. Khi nghe được Tiểu Hạo nói, Lăng Vũ hơi hơi cong khóe môi, sau đó giơ tay phủ lên bàn tay nhỏ bên hông mình, cười nói:

"Đồ ngốc! Vũ ca ca khẳng định tốt với em! Được rồi, buông anh ra đi! Anh phải tìm cho em áo ấm. Em xem em đi, cũng không biết chiếu cố chính mình, em không cảm giác được hôm nay thời tiết chuyển lạnh sao? Thế nhưng mặc mỏng manh như vậy đi ra ngoài! Nếu sinh bệnh còn muốn anh tới chiếu cố em! Em không biết xấu hổ sao?"

Lăng Vũ oán trách, sau đó lại làm bộ tức giận đánh tay nhỏ bên hông.

Cảm nhận được Lăng Vũ cũng không phải thật sự giận mình, Âu Dương Hạo lập tức cười, tay ở bên hông Lăng Vũ cũng chậm rãi buông lỏng ra. Sau đó hắn đứng ở một bên nhìn Lăng Vũ tìm kiếm.

Cảm nhận được người mình yêu quan tâm, Âu Dương Hạo cảm thấy mấy tháng chịu khổ đều không tính là cái gì!Chỉ cần Vũ ca ca còn quan tâm hắn, còn để ý hắn, vậy là đủ rồi.

Rốt cuộc tìm được một cái áo ấm rất dày thực giữ ấm, Lăng Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại xoay người giúp Âu Dương Hạo mặc vào.

Âu Dương Hạo trước sau đều ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, nhận Lăng Vũ giúp hắn mặc áo khoác. Mà tầm mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm mặt Lăng Vũ, tựa hồ cảm thấy xem hoài cũng xem không đủ.

Giơ tay, gập khuỷu tay lại, vói vào trong tay áo, sau đó là một cái tay khác. Tất cả quá trình đó đều là Lăng Vũ bắt lấy tay hắn làm. Áo mặc vào xong, Lăng Vũ lại đem khóa phía trước nhẹ nhàng kéo lên, nói:

"Xong! Hiện tại có phải ấm áp hơn hay không?!"

Nghe được Lăng Vũ dò hỏi, Âu Dương Hạo gật đầu thật mạnh, mà tầm mắt như cũ nhìn chằm chằm mặt Lăng Vũ, không có dời đi một phân.

Cảm nhận được Âu Dương Hạo nhìn mình chuyên chú, Lăng Vũ hơi rũ mi mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Hạo, nhưng nhàn nhạt mỉm cười.

"Nè! Các người còn muốn ở bên trong bao lâu! Mặc cái áo thôi cũng chậm như vậy! "

Đang lúc Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo lẳng lặng đứng ở trong phòng nhìn nhau, bên ngoài Lam Phi lại chờ không kịp. Hắn đi tới cửa phòng Lăng Vũ xem hai người kia rốt cuộc đang làm gì, lại không ngờ rằng thấy được một hình ảnh lãng mạn.

Một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp cùng một đứa xấu xa ngụy trang thành trẻ con đáng ghét. Tuy rằng hình ảnh đích xác thực đẹp mắt, nhưng Lam Phi lại phi thường chướng mắt, vì thế liền không chút khách khí mở miệng phá hủy.

Hai người đang lẳng lặng đứng ở tại chỗ nhìn nhau, bị câu nói không hài hòa phá đám. Hai người đồng thời giật mình một chút, sau đó đồng thời nhìn về phía Lam Phi.

Đột nhiên bị hai người đồng thời nhìn như vậy, làm Lam Phi đột nhiên có chút xấu hổ, sau đó thuận miệng nói một câu:

"Nhanh đi ra!"

Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Lam Phi, Âu Dương Hạo lại đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ. Khi nhìn đến sườn mặt Lăng Vũ, đột nhiên hắn bắt đầu sinh một loại xúc động muốn hôn một cái.

Nghĩ như vậy, Âu Dương hạo cũng làm như vậy.

Hơi hơi nhón chân, môi Âu Dương Hạo liền dán lên mặt Lăng Vũ, sau đó còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.

Cảm nhận được trên mặt một trận ướt nóng, Lăng Vũ phản xạ có điều kiện thối lui một ít, cùng Âu Dương Hạo kéo ra một ít khoảng cách.

Động tác đơn giản kia ở trong mắt Âu Dương Hạo là Lăng Vũ chán ghét hắn đụng vào. Vì thế hắn liền xụ mặt chu miệng, sau đó hơi gục đầu xuống, đáy lòng cũng có chút khó chịu.

Cảm nhận được Âu Dương Hạo cảm xúc dao động, Lăng Vũ không biết đứa nhỏ này sao đột nhiên biến thành như vậy. Chỉ là Âu Dương Hạo nói lời kế tiếp giải đáp nghi vấn trong lòng Lăng Vũ.

"Vũ ca ca không thích Tiểu Hạo hôn đúng không? Vũ ca ca chán ghét Tiểu Hạo phải không?"

Thanh âm có chút hạ xuống, trong giọng nói cũng toàn là ủy khuất cùng cô đơn. Tay hắn nắm chặt vạt áo cũng hơi run rẩy, làm Lăng Vũ đứng ở một bên cũng đau lòng theo. Sau đó Lăng Vũ giơ tay đem người mắt tràn đầy thương tâm ôm ở trong lòng ngực, nhẹ giọng trấn an:

"Sao như vậy chứ? Vũ ca ca sao lại không thích Tiểu Hạo? Tiểu Hạo cũng không nên suy nghĩ vớ vẩn! "

"Vậy vì cái gì khi Tiểu Hạo hôn mặt lại thối lui? Đó chẳng lẽ không phải biểu hiện chán ghét Tiểu Hạo sao? "

Âu Dương Hạo không thuận theo không buông tha lên án hành động của Lăng Vũ. Trong giọng nói ủy khuất ý vị càng ngày càng đậm, nhưng chỉ có Âu Dương Hạo rõ ràng cảm xúc trong lòng mình.

Khi Lăng Vũ ôm lấy hắn, tim hắn liền bắt đầu nhảy bùm bùm không ngừng, cả người cũng phi thường hưng phấn. Tuy vậy ngoài miệng vẫn là như cũ nói lời oán giận, vì muốn Lăng Vũ an ủi thêm. Mà hắn cũng muốn biết tình cảm Lăng Vũ đối với mình rốt cuộc có phải tình yêu hay không.

"Ngu ngốc, Vũ ca ca không phải bị em làm sợ hãi sao! Cho nên mới phản xạ có điều kiện thối lui. Cũng không phải chán ghét em! Không cần nghĩ loạn, biết chưa? "

Lăng Vũ kiên nhẫn giải thích, đặt tay ở sau lưng Âu Dương Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ, hy vọng có thể mượn động tác này trấn an người suy nghĩ miên man.

"Híc híc...... Nếu như vậy... để Tiểu Hạo hôn một chút được không? "

Nghe được Lăng Vũ giải thích, Âu Dương Hạo càng thêm vui vẻ, trong lòng nghĩ.

Thì ra Vũ ca ca không phải chán ghét mình, thật sự là quá tốt!

Mà mặt ngoài, Âu Dương Hạo như cũ bày ra vẻ mặt vô tội đáng yêu, sau đó dùng đôi mắt nai con lóe sáng nhìn chằm chằm Lăng Vũ. Biểu tình chờ mong kia làm Lăng Vũ không thể cự tuyệt. Vì thế liền quay đầu đi, ngượng ngùng nhẹ gật đầu đáp ứng.

Nhìn thấy Lăng Vũ gật đầu đáp ứng rồi, tim Âu Dương Hạo lập tức nhảy nhót lên, sau đó lại nhón mũi chân hôn lên mặt Lăng Vũ một cái thật mạnh.

Vốn chỉ muốn hôn mặt một cái, nhưng sau đó Âu Dương Hạo lại muốn tiến thêm một bước cùng Lăng Vũ thân cận. Vì thế hắn liền thật cẩn thận đem cánh môi dời đến bên miệng Lăng Vũ.

Cảm nhận được người trước mắt hơi cứng đờ một chút, lại không có làm ra phản ứng cự tuyệt. Cái này làm cho Âu Dương Hạo được ủng hộ rất lớn, vì thế liền lớn mật hơn. Nâng tay đem khuôn mặt hướng một bên xoay lại, sau đó hắn mới hôn lên nơi làm hắn tha thiết ước mơ từ lâu.

Thật cẩn thận vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả cánh môi Lăng Vũ. Lúc sau hắn lại thử hướng vào trong khoang miệng Lăng Vũ tìm kiếm. Mà Âu Dương Hạo nhất cử nhất động cũng không có bị Lăng Vũ ngăn cản. Cái này làm cho Âu Dương Hạo chậm rãi yên tâm. Không cố kỵ, sau đó lưỡi hắn bắt đầu quấn lấy cái lưỡi đang né tránh bên trong, cùng nhau múa.

Ban đầu Lăng Vũ còn có chút trốn tránh, nhưng Âu Dương Hạo không ngừng đuổi theo quấn lấy. Sau đó Lăng Vũ nhắm mắt lại, cảm thụ đầu lưỡi Âu Dương Hạo trong khoang miệng mình không hề kết cấu càn quét, lại quấn lên không bỏ.

Tuy rằng Âu Dương Hạo hôn không có một chút kỹ xảo gì đáng nói, nhưng loại hôn ngây ngô này lại làm Lăng Vũ rung động.

Hai người không hề cố kỵ ôm hôn triền miên, nhiệt độ phòng vốn lạnh nháy mắt bị tình yêu làm ấm áp.

Một hồi lâu, Âu Dương Hạo mới thở hổn hển buông Lăng Vũ, sau đó thực thỏa mãn liếm liếm môi mình, trên mặt cũng là tươi cười xán lạn. Âu Dương Hạo biểu tình như vậy ngược lại làm Lăng Vũ ngượng ngùng, thẹn thùng đem tầm mắt đặt ở chỗ khác, sau đó lại cúi đầu nhìn dưới đất.

Lăng Vũ như vậy làm Âu Dương Hạo cười đến càng vui vẻ, sau đó nói:

"Vũ ca ca thẹn thùng!"

Nghe được Âu Dương Hạo giễu cợt chính mình, Lăng Vũ lập tức trừng mắt nhìn người cười đến vẻ mặt xán lạn kia. Sau đó đẩy Âu Dương Hạo sang một bên, Lăng Vũ rời khỏi phòng trước.

Chỉ cần Vũ ca ca tiếp thu hắn, mặc kệ Vũ ca ca yêu hắn mấy phần, hắn đều thực thỏa mãn. Chỉ cần trong lòng Vũ ca ca, hắn có một vị trí là được.

Ở trong phòng đứng một lúc, Âu Dương Hạo cũng đi ra, sau đó đi đến sô pha trong phòng khách. Chỉ là khi sắp đến sô pha, Âu Dương Hạo đột nhiên phát hiện trên sô pha còn ngồi một người lạ. Người này hắn trước nay đều chưa có gặp qua.

Người này lại là ai?

Âu Dương Hạo đáy lòng nghi hoặc.

Nghi hoặc nhìn người ngồi ở trên sô pha, Âu Dương Hạo ngồi xuống giữa Lăng Vũ cùng Lãnh Giác, sau đó duỗi tay ôm lấy eo Lăng Vũ, nhỏ giọng hỏi:

"Vũ ca ca, đó là ai a? "

Âu Dương Hạo vừa ôm eo Lăng Vũ vừa đem đầu đặt ở trước ngực Lăng Vũ, đôi mắt cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm người ngồi ở một bên HunhHn786.

Nghe được Âu Dương Hạo hỏi, Lăng Vũ ngẩng đầu, sau đó theo tầm mắt Âu Dương Hạo nhìn qua. Phát hiện Âu Dương Hạo là đang hỏi Lãnh Giác ngồi ở bên cạnh, vì thế Lăng Vũ liền trả lời:

"À! Đây là Lãnh Giác! "

Lãnh Giác? Cái tên thật kỳ quái!

Âu Dương Hạo ở trong lòng nghĩ như vậy.

Hơn nữa người này dáng vẻ cùng tên giống nhau, lạnh như băng, cũng không một chút đáng yêu!

Nhìn một hồi, Âu Dương Hạo liền đối với Lãnh Giác chào hỏi:

"Xin chào! Thật vui được gặp anh! Tôi là Âu Dương Hạo! "

Lãnh Giác đang xem báo, đã sớm nghe được Âu Dương Hạo nhỏ giọng hỏi Lăng Vũ về mình. Chỉ là hắn không nghĩ tới người trẻ tuổi xinh đẹp này sẽ hướng mình chào hỏi.

Người trẻ tuổi này so với Lam Phi thúi, khiến cho người ta thích hơn một chút. Xem ra, đứa nhỏ này về sau được Tiểu Vũ yêu thương cưng chiều hơn bất luận người nào a!

Lãnh Giác bất đắc dĩ nghĩ như vậy.

Kỳ thật hắn rất hâm mộ Âu Dương Hạo cùng Lam Phi trẻ tuổi. Bọn họ đều có thể phô bày bản chất trẻ con. Ở trước mặt người mình thích có thể làm nũng, giả đáng thương, giành được chú ý cùng quan tâm. Hơn nữa......

Lãnh Giác liếc mắt nhìn một chút vẻ mặt vui vẻ dựa vào ngực Lăng Vũ của Âu Dương Hạo, trong lòng nghĩ.

Đây có lẽ cũng là đặc quyền của người trẻ tuổi đi! Mà bản thân mình hơn người ta một đống tuổi, cùng người trẻ tuổi này so sánh, thật đúng là thiếu chút ưu thế a!

Lãnh Giác ở trong lòng bất đắc dĩ cảm thán.

Suy nghĩ Lãnh Giác trở lại trên người Âu Dương Hạo. Nghĩ đến vừa rồi người ta thực thân thiện hướng mình chào hỏi, hắn cũng không thể luôn bày ra bộ mặt Poker không đi để ý tới người ta. Nếu bộ dáng này, ngay cả Tiểu Vũ cũng sẽ không cao hứng, vì thế Lãnh Giác vẫn là nghiêng mặt hướng Âu Dương Hạo gật đầu, sau đó lại tiếp tục xem báo trong tay.

Nhìn hành động thân thiện của mình chỉ là đổi lấy một cái gật đầu, Âu Dương Hạo có chút không cao hứng bĩu môi. Sau đó hắn quay đầu dựa vào ngực Lăng Vũ cùng Lăng Vũ xem báo.

Cảm giác được Âu Dương Hạo bất mãn, Lăng Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Âu Dương Hạo, nói.

"A Giác tính cách như vậy, em không cần quá để ý! "

Lăng Vũ giải thích.

A Giác kỳ thật chỉ có đối với mình, biểu tình mới nhu hòa một chút, thời điểm khác đều là lạnh như băng. Mà lạnh lùng kia cũng sẽ làm người khác không tự giác muốn rời xa!

Lăng Vũ biết Lãnh Giác tính cách như vậy là do từ nhỏ dưỡng thành, muốn thay đổi rất khó. Hơn nữa Lãnh Giác có thể ở trước mặt Lăng Vũ biểu hiện nhu hòa đã xem như cực hạn. Cho nên Lăng Vũ sẽ không đi yêu cầu Lãnh Giác dùng biểu tình nhu hòa đối với những người khác.

Nghe được Lăng Vũ giải thích, Âu Dương Hạo hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ, vẻ mặt thực minh bạch nói:

"Là như thế sao? Em đã biết! "

Nói xong, hắn lại tiếp tục ghé vào trước ngực Lăng Vũ nhìn báo trong tay Lăng Vũ.

Lãnh Giác nghe được Lăng Vũ giải thích, đôi mắt lạnh như băng chậm rãi nhu hòa, khóe miệng cũng hơi hơi nâng lên. Mà ngồi ở một vị trí khác trên sô pha, Lam Phi nhìn ba người trước mắt đối đáp, chỉ là khinh thường bĩu môi. Sau đó hắn tiếp tục ghé vào sô pha nằm ngay đơ.

Đột nhiên, Lam Phi như là nghĩ tới cái gì, lập tức ngồi dậy, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, cười tà. Sau đó hắn đối với Âu Dương Hạo đang ghé vào lòng Lăng Vũ lười nhác hỏi:

"Theo bổn thiếu gia biết, Âu Dương tổng tài gần đây qua lại với một tiểu thư rất xinh đẹp a! Lại còn mỗi ngày bận rộn cùng bạn gái hẹn hò nữa! Như thế nào hôm nay Âu Dương tổng tài có thời gian nhàn hạ thoải mái tới nơi này nói chuyện phiếm vậy? "

Nhìn Âu Dương Hạo chiếm Lăng Vũ ôm ấp không bỏ, trong lòng Lam Phi thực khó chịu. Lam Phi tức khắc liền muốn tìm sự tình tới kích thích tên đáng ghét này. Mà hiện tại, hắn muốn nhìn Âu Dương Hạo làm trò trước mặt Lăng Vũ, rốt cuộc sẽ giải thích như thế nào.

Ôm một loại tư thái xem diễn trò, Lam Phi khoanh tay dựa vào sô pha, dùng ánh mắt tràn đầy hài hước nhìn chằm chằm Âu Dương Hạo.

Vốn còn hưởng thụ ôm ấp Lăng Vũ, Âu Dương Hạo nghe được Lam Phi nói lời kia, lập tức cứng đờ thân mình, sau đó buông Lăng Vũ, ngồi dậy. Hắn giương mắt nhìn về phía Lăng Vũ, hai tròng mắt toàn là lo lắng cùng vội vàng. Hắn không hy vọng Vũ ca ca bởi vì lời Lam Phi nói mới rồi mà giận, vì thế liền vội vã giải thích.

"Vũ ca ca, anh đừng nghe người này nói loạn. Em không có bạn gái. Đó chỉ là vì ba em bức bách em làm mà thôi, bất quá hiện tại đã giải quyết. Cho nên Vũ ca ca, anh phải tin tưởng Tiểu Hạo, đừng bị người này châm ngòi ly gián! "

Nói xong, Âu Dương Hạo lại đem tầm mắt chuyển hướng Lam Phi, sau đó thực phẫn nộ nói:

"Cậu đừng ở chỗ này châm ngòi ly gián. Tôi đối với Vũ ca ca là thật tình! Hơn nữa Vũ ca ca cũng sẽ không tin tưởng lời nói của người không hiểu rõ chuyện như cậu! Hừ! "

Nghe được Lam Phi nói, tâm Lăng Vũ đích xác co rút đau đớn. Nhưng nghĩ lại thân phận Tiểu Hạo sao có thể không đi tìm người kết hôn. Âu Dương gia là đại gia tộc, cần phải có người thừa kế. Chỉ là khi Âu Dương Hạo giải thích, Lăng Vũ lại cảm thấy mình phản ứng quá buồn cười.

Dù Tiểu Hạo kết hôn cũng là bình thường. HunhHn786 Hơn nữa người thừa kế gia tộc lớn nào không phải kết hôn đâu? Giống như Lam Phi, hắn không phải cũng là người tương lai sẽ thừa kế tập đoàn Lam thị sao? Về sau nhất định hắn cũng sẽ giống Tiểu Hạo đi kết hôn. Nếu như vậy mình lại rối rắm chuyện này để làm gì! Là của mình vĩnh viễn đều sẽ là của mình. Không phải của mình đi cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không tới! Tựa như Tiêu Tiêu lúc đó, cuối cùng cũng rời đi. Đến cuối cùng cũng không nhất định có thể ở bên nhau. Không chỉ có chính bản thân mình sẽ băn khoăn, ba mẹ Tiêu Tiêu cũng sẽ không đồng ý. Kết quả tất nhiên sẽ như vậy còn đi lo lắng nhiều làm cái gì. Hơn nữa Tiểu Hạo cùng Phi tuổi còn nhỏ, có lẽ đối với định nghĩa tình yêu chưa phải rất rõ ràng. Chỉ là hiện tại bọn họ cho rằng tình cảm này là tình yêu, nhưng về sau thì sao? Có lẽ chờ bọn họ biết định nghĩa tình yêu, sẽ cảm thấy suy nghĩ như bây giờ là phi thường buồn cười!

Nghĩ vậy rối rắm trong lòng Lăng Vũ tức khắc được giải tỏa, sau đó thản nhiên nhìn Âu Dương Hạo nói:

"Đồ ngốc, kết hôn cũng là bình thường. Hơn nữa Âu Dương gia tộc sao có thể không cần một người thừa kế. Cho nên em cũng không cần suy nghĩ nhiều quá! "

"Không phải! Vũ ca ca, không phải như anh nghĩ! Em thật sự không có nghĩ tới đi kết hôn! Em...... "

Âu Dương Hạo sốt ruột giải thích, tâm cũng bởi vì lời Lăng Vũ vừa mới nói kia mà đau đớn. Hắn không biết Vũ ca ca vì cái gì không tin mình. Hắn thật sự không có suy xét đi kết hôn. Hắn chỉ cần ở cùng Vũ ca ca, cái khác hắn đều mặc kệ. Mà cái người gọi là người thừa kế của hắn, ba hắn đã vì hắn tính toán xong, căn bản không phải lo lắng gì nữa. Chính là hiện tại hắn không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến Vũ ca ca tin tưởng trong lòng hắn chỉ có Vũ ca ca.

Nhìn Âu Dương Hạo sốt ruột, Lăng Vũ liền giơ tay sờ sờ đầu Âu Dương Hạo trấn an.

"Được rồi! Vũ ca ca tin tưởng Tiểu Hạo! Đừng khổ sở! Được chứ?"

Nghe được Lăng Vũ rõ ràng nói có lệ, Âu Dương Hạo rất là bất đắc dĩ. Nhưng dù hắn giải thích bao nhiêu, Vũ ca ca cũng sẽ không tin tưởng. Cái này làm cho Âu Dương Hạo thực uể oải cúi đầu, sau đó vẻ mặt buồn bực nhìn hai bàn chân. Trong lòng hắn cũng đối với Lam Phi càng thêm chán ghét.

Nếu không phải Lam Phi thúi nói đề tài này, Vũ ca ca sao đối với mình như vậy?

Càng nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo càng thêm chán ghét Lam Phi bộ dạng xem kịch vui.

Mà Lam Phi nhìn Âu Dương Hạo bị tố không đối sách, sốt ruột biện giải, trong lòng đã hả hê.

Hừ! Xem về sau còn ở đây đắc ý, khoe khoang hay không?!

Chỉ là, Lam Phi giễu cợt Âu Dương Hạo, lại quên mất chính mình cũng là người thừa kế gia tộc trong tương lai của tập đoàn lớn Lam thị. Chuyện kết hôn của người thừa kế gia tộc là vận mệnh mà hắn muốn trốn cũng không thoát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro