Chương 183: Lộ diện +184: Áp lực mười năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 183: Lộ diện

Gần đây Hàn Mẫn phi thường bận, vừa tiếp một ít nhiệm vụ tổ chức giao cho, còn giúp Minh Hiên tìm ra người khởi xướng bi kịch năm đó. Chuyện này, bọn họ vẫn luôn điều tra, nhưng lại không có một chút manh mối. Không biết là An Diệp hồ ly bảo mật tốt quá, hay là người khởi xướng ẩn mình. Tóm lại, mười năm qua bọn họ cũng không thu hoạch được gì HunhHn786.

Mà lần trước ở tiệc rượu kia ngoài ý muốn để hắn phát hiện được một manh mối, vì thế Minh Hiên cho hắn đi tra xét một người tên là Lăng Nặc. Nhưng mà, vốn tưởng rằng người này khẳng định là chủ mưu, lại không ngờ ở trên người Lăng Nặc không có tra được một chút manh mối hữu dụng nào.

Cái này làm cho Hàn Mẫn phi thường buồn bực, cho rằng manh mối đã mất, vẫn là công dã tràng.

Nhưng mà, trời không phụ lòng người. Khi Hàn Mẫn sắp từ bỏ thế nhưng ngoài ý muốn được một tin tức liên quan nguyên nhân gây ra bi kịch lúc trước, cùng người khởi xướng là ai.

Văn phòng một mảnh yên tĩnh. Mà trên ghế sau bàn làm việc giờ phút này đang ngồi một người.

Tuy rằng người kia là đưa lưng về phía người đứng ở trước bàn làm việc, nhưng người nọ vẫn là có thể rõ ràng cảm giác được hàn khí phát ra, giống như đặt mình trong động băng, hàn khí bức người.

"Tin tức đáng tin cậy không?"

Giọng nói từ người ngồi trên ghế truyền tới, làm người đứng lập tức thẳng thân mình, sau đó xác định nói:

"Bảo đảm đáng tin cậy! "

Vừa nghe nói xong, người ngồi ở trên ghế liền lại lâm vào trầm mặc.

Nhìn đối phương không nói lời nào, người đứng lại tiếp tục nói:

"Hiên lão đại, vậy hiện tại Lăng Nặc nên xử trí như thế nào? Hay là tôi đi giải quyết hắn! Thật không nghĩ tới người này thế nhưng trốn ngay cạnh chúng ta mười năm, mà chúng ta vẫn không có tra được. Thật không biết là người này che giấu quá tốt, hay là chúng ta bỏ qua vì gương mặt thiên sứ che giấu nội tâm ma quỷ? Suốt mười năm chúng ta tìm không thấy, không ngờ rằng Lăng Vũ vừa xuất hiện liền dẫn dụ được đối phương lộ diện! Ai! Tôi nói rồi, chỉ cần anh nói một câu! Tôi nhất định bảo đảm đem người đó băm! Xem còn làm hại người như thế nào!"

Hàn Mẫn lòng đầy căm phẫn nói. Bộ dạng phẫn hận tựa hồ lập tức liền muốn đem Lăng Nặc xé rách.

"Chuyện này cậu không cần quản! Tôi muốn tự mình kết thúc chuyện này! "

"Cái gì? Anh muốn đích thân ra tay? Vì sao? Một tép riu như hắn mà anh phải tự thân xuất mã sao? "

Nghe được Minh Hiên nói muốn đích thân ra ngựa, Hàn Mẫn lập tức nghi hoặc hỏi. Đối với hắn mà nói, đối phó một tép riu, cả hắn ra tay cũng cảm thấy bẩn tay, huống chi là lão đại trong giới sát thủ.

"Tôi chỉ muốn đi hỏi rõ, hắn vì cái gì muốn làm như vậy? Vì sao muốn hại Tiểu Vũ đơn thuần thiện lương? "

Minh Hiên nói lập tức làm Hàn Mẫn hiểu rõ gật gật đầu, trong mắt lóe ra ý vị thâm trường, khóe miệng cũng cười tà. Hắn mỉm cười hài hước hỏi.

"Không phải là anh nợ tình người ta chứ? Đừng nói đến tâm tư rắn độc, Lăng Nặc kia bộ dáng cũng không tệ lắm a! Không phải là anh thấy người ta không tồi, liền ăn sạch sẽ sau đó lại vứt bỏ! Xem ra người ta thấy anh quá cường thế trả thù không được, cho nên mới đi trả thù Lăng Vũ! "

Hàn Mẫn một mình tự nói, nói xong lúc sau lại thừa dịp Minh Hiên đưa lưng về phía hắn mà lộ ra một vẻ 'tôi thực thông minh đi!'.

Không ngờ rằng người vốn còn đưa lưng về phía hắn lại đột nhiên xoay người nhìn hắn. Hàn Mẫn sợ tới mức lập tức thu hồi biểu tình, sau đó thực đứng đắn đứng ở tại chỗ, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.

Chỉ là......

"Cậu gần đây có phải rất nhàn rỗi hay không? Vừa vặn tổ chức tiếp một nhiệm vụ, liền giao cho cậu đi! "

Nói xong, Minh Hiên liền đứng dậy cầm áo khoác trên giá, sau đó đi ra cửa.

Hàn Mẫn vừa nghe đến lời như vậy, lập tức sốt ruột lên.

Tôi gần đây chính là vẫn luôn đi tiếp nhiệm vụ a! Hơn nữa lại bởi vì muốn đi tra người đứng sau màn chuyện năm đó mà nhiều ngày chưa gặp Đường Đường yêu dấu. Cho nên mặc kệ như thế nào cũng phải xin nghỉ mấy ngày, bằng không cục cưng sẽ giận mất!

Nghĩ như vậy, Hàn Mẫn lập tức tiến lên giữ chặt người đang muốn ra cửa, sau đó sốt ruột nói:

"Không được, tôi phải nghỉ ngơi! Ít nhất cũng nửa tháng. Không, phải một tháng! Đúng một tháng, bằng không về sau một cái nhiệm vụ cũng sẽ không tiếp! Anh cũng phải săn sóc cấp dưới một chút chứ. Vì anh liều sống liều chết bận rộn mấy tháng, anh thế nhưng đối đãi tôi như vậy! Thiên lý ở đâu a? Tôi muốn tố cáo anh ngược đãi cấp dưới, tố cáo anh trả thù lao cùng thời gian công tác không phù hợp, tố cáo anh...... "

"Muốn nghỉ phép liền câm miệng cho tôi! "

Chịu không nổi bên tai ồn ào, Minh Hiên liền nói. Mà những lời này thực thành công làm Hàn Mẫn lải nhải ngậm miệng lại, sau đó vẻ mặt nịnh nọt tươi cười nhìn người lạnh lùng rời đi.

Ban đêm, những chỗ ăn chơi bắt đầu mở cửa nghênh đón một đám khách đi vào tiêu phí. Vô luận có giàu sang hay không, vào nơi đó bỏ tiền thì chính là khách quý. Đa số những người đó đều trẻ tuổi, tiền ăn chơi đến từ mồ hôi nước mắt cha mẹ.

Trong ánh đèn mờ nhạt thấy không rõ gương mặt thật, lại đem ái muội phát huy tới cực hạn. Dù hai bên không quen biết cũng có thể hưởng thụ cái loại kích thích mới mẻ mang đến khoái cảm đôi bên.

Mà lúc này ở quán bar Dark Blue vẫn như cũ tương đối náo nhiệt. Trên sàn nhảy có những đôi vừa mới quen nhau ái muội uốn lượn. Có còn người ngồi ở quầy bar hoặc là trong một góc, tầm mắt không ngừng tuần tra toàn bộ quán, muốn tìm con mồi.

Mà lúc này, đột nhiên tiến vào một người làm đại sảnh vốn thực ồn ào nháy mắt im lặng. Mỗi người đều đem tầm mắt đặt ở trên người vừa mới tiến vào.

Chỉ thấy người này phát ra khí thế hơn người. Đôi mắt đen thâm thúy giống như một cái hồ nước sâu không thấy đáy. HunhHn786 Cái mũi cao thẳng làm người ta không thể dời tầm mắt. Dáng người cao lớn, hắn mặc một cái áo thun cổ sâu màu đen cùng quần jean. Từ chỗ cổ áo sâu có thể nhìn thấy cơ ngực, làm người chung quanh đều thở hốc, trong mắt lộ ra thèm thuồng.

Có người thậm chí cố ý vô tình đi qua trước mặt người đàn ông mới vào, sau đó lại cố ý dừng một lát, liếc mắt đưa tình, hy vọng có thể được chú ý. Chỉ là tầm mắt hắn chưa từng dừng ở bất luận kẻ nào, mà là trực tiếp đi đến quầy bar, hỏi người pha chế.

"Ông chủ ở đâu? "

Giọng nói trầm thấp gợi cảm, làm tâm người nghe mềm mại một nửa, có chút muốn trực tiếp vọt vào trong lòng hắn.

Nhưng khi nghe người đàn ông ưu tú tới tìm ông chủ quán bar, khách chung quanh lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, sau đó lưu luyến nhìn nhìn người đứng ở quầy bar liền lại bắt đầu tìm con mồi khác.

Đang pha chế rượu, bartender cũng bị người đàn ông có bề ngoài xuất sắc đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc, cho nên bị hỏi chuyện cũng không có nghe được. Người hỏi tựa hồ có chút không kiên nhẫn, vì thế liền hỏi một lần nữa.

"Ông chủ có ở đây không? "

Đang ở ngây ngốc vì vẻ đẹp trai, nháy mắt bị sự lạnh lùng làm kinh sợ tỉnh lại, sau đó bartender vẻ mặt hoảng sợ lắp bắp hỏi.

"Ngài... ngài... hỏi... hỏi... cái gì? "

Người hỏi chuyện hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn là nhẫn nại lặp lại một câu:

"Ông chủ có ở đây không? "

"A... ngài... ngài tìm ông chủ a... Ông chủ... hiện tại... ở phía sau...... "

Bartender còn chưa nói xong, người kia gấp không chờ nổi đi rồi. Mà người khác đứng xem, thấy người kia đi quá nóng vội nghĩ.

Đêm nay ông chủ quán sẽ được ' yêu thương ' rồi. Thật là quá hâm mộ!

Thậm chí có người còn tưởng tượng ra người bị đè ở dưới thân chính mình, trong óc toàn những hình ảnh hạn chế độ tuổi.

Hắn lạnh mặt, hai tròng mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước. Bước chân có chút dồn dập, mà đôi tay cũng là gắt gao nắm, có thể nhìn ra được giờ phút này hắn đang cố chịu đựng. Khi sắp tới cửa văn phòng 'giám đốc ', hắn mới bước chậm một chút, sau đó nỗ lực điều chỉnh biểu tình, khôi phục vẻ thân thiện.

Sau khi phát hiện mình cũng không có dị thường, hắn mới gõ cửa.

'Cốc cốc cốc.'

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa đóng chặt, sau đó liền đứng ở tại chỗ chờ người bên trong mở cửa ra.

Mà giờ phút này, trong văn phòng chính là tình huống huyết mạch phun trào.

Toàn bộ văn phòng là mùi xạ hương tràn ngập, hai người bên trong không mảnh vải che thân. Tiếng kêu rên cùng hơi thở dồn dập làm không gian đầy ái muội. Hai người trần trụi đang quấn lấy nhau kích thích.

Không hài lòng đột nhiên có tiếng đập cửa, người đang ngồi trên bụng người kia, chuẩn bị đưa dương vật đâm vào hậu môn của mình, lập tức nắm gậy massage bên cạnh hướng cửa ném. Sau đó hai người lại tiếp tục động tác làm tình triền miên. Cái người đang chôn dương vật vào cơ thể người phía trên biểu tình mê mẫn. Người ngồi phía trên nhún nhảy chà sát làm bảo bối của hắn chôn ở bên trong lại sưng lớn một vòng.

Mà người đứng ở ngoài cửa nghe được âm thanh, liền biết người bên trong tựa hồ bất mãn mình đột nhiên gõ cửa nên cầm đồ vật ném về phía cửa. Nhưng hắn cũng không có kiên nhẫn ở đây đợi, hắn lại tăng thêm lực gõ cửa.

Có lẽ vì người bên ngoài không thuận theo không buông tha đập cửa, làm người bên trong chửi thô tục. Hứng thú dâng cao cũng cũng tiếng đập cửa phá hủy.

Thực khó chịu rời khỏi người còn đang kích thích, người phía trên chậm rãi đứng lên. Sau đó hắn cầm lấy áo đặt ở bên cạnh tròng lên trên người, liền hướng đến cửa đi đến.

Mạnh mẽ kéo cửa ra, vốn định quát lớn người tới không hiểu quy tắc, nhưng nhìn thấy người đứng ở cửa động tác cũng dừng lại, thời gian cũng tựa hồ trì trệ.

Lời muốn nói ra khi nhìn thấy người đến là ai, tức khắc một chữ cũng không phát ra. Miệng há to, trên mặt toàn là không tin tưởng cùng kinh ngạc, tay đỡ lấy cửa cũng không ngừng run rẩy.

Người đợi trong phòng thực khó chịu khi bị Lăng Nặc đẩy ra, mà nguyên nhân hắn tự nhiên quy kết cho người gõ cửa. Nhìn thấy Lăng Nặc mở cửa xong một câu cũng chưa nói, hắn liền tùy tiện cầm cái quần mặc vào, sau đó đi tới cửa hỏi

"Nặc! làm sao vậy?"

Giọng nói vốn dễ nghe vang lên, mà lúc này Lăng Nặc lại thấy giống kim loại cọ vách tường phi thường chói tai.

Kinh hoảng nhìn người đã lâu không thấy, Lăng Nặc hận không thể đem người đáng ghét vừa lên tiếng đạp xuống địa ngục.

Hắn cho rằng mình từ nay về sau không còn được gặp người khiến hắn yêu đến hèn mọn. Lhông ngờ rằng ông trời thế nhưng cho hắn cơ hội gặp lại, hơn nữa ở trường hợp xấu hổ. Không muốn bị nhìn thấy trong trạng thái này, cũng đã không có biện pháp né tránh.

Minh Hiên đứng ở bên ngoài, thời điểm cửa mở ra hắn lập tức bị mùi hương bên trong kích thích xoang mũi, hơi hơi nhăn mày. Con ngươi thâm thúy hiện lên chán ghét. Hắn biết chính mình vừa cắt ngang cái gì, vì thế liền hướng người mở cửa xin lỗi.

"Xem ra tôi quấy rầy chuyện tốt của ông chủ Lăng, thật là xin lỗi"

Nghe được Minh Hiên xin lỗi, làm Lăng Nặc tức khắc cứng đờ thân mình, mắt cũng hơi ươn ướt.

Lắc đầu phủ nhận lời Minh Hiên nói, hắn lại không thể giải thích.

"Nặc, làm sao vậy? Người này là ai? Chẳng lẽ hôm nay Nặc không chỉ có hẹn tôi, còn hẹn người này sao?"

Người bên trong đã chạy tới cửa, thấy Minh Hiên, hắn lập tức thực tức giận chất vấn Lăng Nặc.

"Cút."

Lại vang lên tiếng nói làm hắn chán ghét, Lăng Nặc quát lớn.

Nghe được Lăng Nặc phẫn nộ, người bên trong lập tức dùng ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Minh Hiên nói.

"Có nghe hay không, Nặc nói cút đó."

"Tôi nói cút chính là cậu a, nghe không hiểu sao?"

Lăng Nặc lại một lần tăng thêm ngữ khí cả giận nói. Sau đó hắn đem tầm mắt đặt ở người vẻ mặt đắc ý, trong mắt toàn là chán ghét.

Hắn không thể tưởng tượng nhìn Lăng Nặc. Hắn không biết Lăng Nặc vì cái gì đuổi hắn đi. Hôm nay hắn chính là thật vất vả mới được Lăng Nặc coi trọng, còn chưa có hưởng đủ đâu, liền bị đuổi đi. Không cam lòng hắn ngữ khí thực không tốt chất vấn Lăng Nặc.

"Lăng Nặc, con mẹ nó có ý tứ gì, kêu tôi cút. Anh cho tôi là người nào, thú cưng vẫy tay là chạy đến sao? Tôi con mẹ nó hôm nay chính là không đi."

"Tôi không có hứng thú xem các người cãi nhau, xử lý tốt liền ra bên ngoài tìm tôi. Tôi có việc muốn nói."

Đối với hai người trước mắt tranh chấp, Minh Hiên thực không kiên nhẫn tiếp tục xem, vì thế liền không kiên nhẫn lên tiếng. Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, muốn tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.

Nhìn Minh Hiên rời đi, Lăng Nặc tức khắc hoảng loạn đi theo, bỏ lại người phía sau đứng tại chỗ kinh ngạc, trên mặt không cam lòng cùng khuất nhục.

"Hiên...... Đã lâu không gặp. Anh... anh sao biết tôi ở đây?"

Dù đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng nhìn thấy người lúc trước làm hắn tâm động, Lăng Nặc vốn cao ngạo khí thế biến mất hầu như không còn, trước mắt chỉ có yếu đuối khép nép.

Nếu không phải ánh sáng mờ nhạt, có lẽ người quen thuộc thấy Lăng Nặc thật sự sẽ bị bộ dạng khép nép này dọa sợ.

"Tôi muốn biết ông chủ Lăng còn không phải dễ dàng, cái quán bar này chính là nổi tiếng xa gần."

"Hiên... đừng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện cùng tôi được không? Chúng ta cũng đã lâu không gặp, đi uống chút rượu, ôn chuyện?"

"Nếu ông chủ Lăng mời, tôi làm sao dám không đáp ứng?"

Nghe được Minh Hiên ngữ khí xa cách, lòng Lăng Nặc lại một lần co rút đau đớn. Đôi tay đặt ở trên đùi cũng không tự giác kéo vạt áo, đầy chua xót.

Hít sâu một hơi, Lăng Nặc cố giảm bớt xúc động, sau đó nỗ lực tươi cười nói với Minh Hiên.

"Vậy...... Chúng ta đi chỗ khác, nơi này có chút ồn ào. Chúng ta...... Chúng ta tìm nơi an tĩnh!"

Nghe được Lăng Nặc kiến nghị, Minh Hiên cũng cũng không có nói gì, mà là khẽ gật đầu liền đi ra cửa.

Nhìn Minh Hiên rời đi, Lăng Nặc lập tức đi theo, nhưng phát hiện trên người không có quần áo chỉnh tề. Lăng Nặc lập tức gọi Minh Hiên, sau đó thực xin lỗi nói.

"Hiên, có thể chờ một chút. Tôi... tôi đi đổi quần áo."

Nghe được Lăng Nặc thấp giọng yêu cầu, Minh Hiên hơi hơi nâng lên mày, rồi sau đó gật gật đầu, bỏ lại một câu liền đi.

"Nhanh lên, tôi ở cửa chờ."

Nghe được Minh Hiên thực không kiên nhẫn nói, Lăng Nặc lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng đi trở về phòng thay quần áo.

Đi vào phòng thay quần áo, Lăng Nặc giống như bị rút hết sức lực toàn thân, vô lực dựa vách tường trượt xuống mặt đất. Nước mắt tích tụ đã lâu như vỡ đê tràn ra, miệng không ngừng nỉ non:

"Hiên...... Hiên......"

Chương 184: Áp lực mười năm

Đổi quần áo xong, Lăng Nặc lập tức liền đến tìm Minh Hiên. Trong lòng có chút thấp thỏm, cũng có chút chờ mong, hắn không biết giờ phút này Hiên tìm tới mình là vì cái gì?

Lúc trước ở thời điểm Lăng Vũ biến mất, Hiên cũng không thấy. Hắn vốn cho rằng Hiên cùng Lăng Vũ đều đã chết.

Thời điểm không thấy Hiên, hắn cũng mất đi động lực tồn tại. Vốn cho rằng đem yêu tinh Lăng Vũ khỏi Hiên, chính mình liền có cơ hội, lại không ngờ rằng vẫn không có biện pháp cùng Hiên ở bên nhau.

Hắn hoảng hốt sống trong tâm trạng một ngày bằng một năm. Xác định mình rốt cuộc không thể tìm về người yêu đến trong xương tủy, mất Minh Hiên, hắn liền bắt đầu sa đọa. Mỗi ngày hắn đều hoang dâm, cùng các loại đàn ông lên giường. Dùng loại khoái cảm thân thể để tê liệt thần kinh, làm chính mình không nghĩ đến chuyện thương tâm.

Nhưng mà thời gian qua lâu như vậy, lâu đến cái gì cũng thay đổi, cái người làm hắn chán ghét vô cùng thế nhưng xuất hiện, mà người hắn yêu điên cuồng cũng xuất hiện ở trước mặt.

A! Đây là cái gì? Chẳng lẽ là ông trời muốn châm chọc sao? Châm chọc mình dùng thủ đoạn đê tiện tiêu diệt kẻ bá chiếm người mình yêu. Yêu tinh vốn nên bị diệt trừ mười năm trước, mười năm sau vẫn như cũ lóa mắt xuất hiện ở trước mặt mình. Mà cái người cùng nhau biến mất với yêu tinh cũng xuất hiện. Mình nỗ lực nhiều như vậy, làm sự tình đê tiện, đến cuối cùng vẫn bại bởi yêu tinh kia. Không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Nghĩ vậy, đáy mắt Lăng Nặc tức khắc lướt qua tia âm ngoan, tay cũng bởi vì trong lòng hận mà gắt gao siết chặt.

Nhưng khi sắp đi đến trước mặt Minh Hiên, mọi cảm xúc đều bị Lăng Nặc giấu đi, lưu lại vẫn là bộ dạng nhu nhược đáng thương. Chỉ là bộ dáng này lại không khiến Minh Hiên đau lòng cùng thương tiếc.

"Hiên, tôi xong rồi, chúng ta có thể đi."

Đang suy nghĩ sự tình, Minh Hiên bị âm thanh đột nhiên vang lên bên cạnh đánh thức. Đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Nặc, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói HunhHn786.

"Đi đâu? Cậu chọn đi."

Nghe được Minh Hiên hỏi chính mình, Lăng Nặc lập tức lộ ra tươi cười xán lạn, sau đó lại ngập ngừng kiến nghị.

"Hay là... hay là đi nhà tôi. Nhà tôi có rất nhiều rượu, so với quán bar còn tốt nhiều hơn. Hơn nữa.... Hơn nữa tôi còn có thể làm chút điểm tâm cho anh ăn. Anh...... cảm thấy thế nào"

Nói xong, Lăng Nặc liền thật cẩn thận nhìn Minh Hiên, trong mắt toàn là chờ mong, mà nội tâm lại khẩn trương. Hắn sợ sẽ bị cự tuyệt lời mời. Càng khẩn trương, tim Lăng Nặc càng nhảy mau, mà tay nắm chặt cũng nhỏ mồ hôi.

Nghe được Lăng Nặc kiến nghị, Minh Hiên không có biểu tình gì. Nội tâm lại suy nghĩ muốn nói kia đích xác thực không thích hợp ở bên ngoài. Nếu trước mắt người này có ý tốt vì cái gì không đáp ứng chứ.

"Tùy cậu."

Minh Hiên nói đơn giản làm Lăng Nặc tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa mới còn khẩn trương tim nhảy nhót lên, hiện tại trên mặt cũng bởi vì Minh Hiên đáp ứng mà lộ ra tươi cười.

Dẫn Minh Hiên đi bãi đỗ xe quán bar, Lăng Nặc bước nhanh tới xe mình nói.

"Không ngại, ngồi xe tôi đến nhà tôi."

Nhưng mà lần này, Lăng Nặc đề nghị không được đồng ý. Minh Hiên uyển chuyển nói.

"Không cần, chờ nói xong tôi liền về. Nếu tôi ngồi xe này thì còn phải phiền ông chủ Lăng mang tôi trở lại lấy xe. Cho nên tôi lái xe chính mình đi, nói cho tôi địa chỉ là được!"

Nghe được từ chối ánh mắt Lăng Nặc chờ mong nháy mắt ảm đạm xuống. Hắn mím môi sau đó gật đầu đáp ứng, đem địa chỉ nói cho Minh Hiên. Lăng Nặc liền lên xe chính mình rời đi.

Nhìn xe Lăng Nặc rời đi, Minh Hiên vốn ánh mắt không hề dao động tức khắc lướt qua ngoan tuyệt. Hắn hơi híp mắt, sau đó bước nhanh đến xe mình.

Đem xe chạy đến địa chỉ Lăng Nặc đưa, Minh Hiên ngừng xe ở phụ cận, sau khi khóa kỹ cửa xe liền hướng đến tòa nhà Lăng Nặc đang ở.

Mà ở cửa, Minh Hiên liền thấy được Lăng Nặc đang đợi. Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Lăng Nặc, đáy lòng Minh Hiên cũng có chút dao động.

Người này tựa hồ vẫn còn là đứa trẻ đơn thuần đáng yêu trong sáng ngoan ngoãn nghe lời năm xưa.

Nhưng khi trong đầu Minh Hiên lướt qua hình ảnh năm đó Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị An hồ ly nhục nhã, bản thân hắn bị khuất nhục, cùng với gương mặt Tiểu Vũ tràn đầy nước mắt, chút dao động trong lòng nháy mắt bị thổi bay mất không còn một mảnh, chỉ còn lại lửa giận hừng hực.

Nắm thật chặt bàn tay rũ hai bên hông, sau đó tận lực làm chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút, Minh Hiên chậm rãi đi đến chỗ Lăng Nặc vẻ mặt lo âu.

Nhìn thấy Minh Hiên chậm rãi đi đến chỗ mình, gương mặt Lăng Nặc đang lo âu tức khắc vui sướng thay thế, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Minh Hiên cười nói.

"Hiên...... anh...... anh đã đến rồi"

"Sao? Sợ tôi không tới?"

Nhìn vẻ mặt vui sướng của Lăng Nặc, Minh Hiên nhàn nhạt hỏi lại, sau đó liền nhìn chằm chằm người trước mắt.

Bị đôi mắt thâm thúy mê người nhìn chằm chằm, hô hấp Lăng Nặc cũng ngừng, cả người cũng có vẻ co quắp. Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, trong mắt toàn là hoảng loạn. Đang lúc Lăng Nặc không biết làm sao, Minh Hiên lại lên tiếng.

"Không phải nói đi nhà cậu sao? Như thế nào tới cửa nhà cũng không mời tôi vào?"

Đang trong hoảng loạn, Lăng Nặc nghe được Minh Hiên nói những lời này lập tức xấu hổ nói.

"A, không... Ngượng ngùng, tôi quên mất. Hiên... đi theo tôi, nhà... tôi ở lầu 5."

Vừa đi trước dẫn đường, Lăng Nặc vừa tìm chút đề tài nói cùng Minh Hiên để giảm bớt thất thố. Mà ở chỗ Minh Hiên nhìn không tới, Lăng Nặc lộ ra nụ cười ngọt ngào thẹn thùng. Khóe miệng cũng cong lên.

Sau khi rời thang máy, Lăng Nặc lập tức bước nhanh tới cửa, sau đó móc ra chìa khóa mở cửa.

"Hiên...... Nơi này, mời vào!"

Vào nhà Lăng Nặc mời Minh Hiên ngồi ở sô pha, còn dò hỏi Minh Hiên uống cái gì

"Hiên, anh muốn uống rượu gì?"

"Rượu thì không cần. Tôi còn lái xe, cho nên hạn chế rượu mới thỏa đáng."

"Vậy...... Vậy anh muốn ăn cái gì, tôi đây liền làm cho anh?"

Vừa nói, Lăng Nặc vừa hướng phòng bếp, lại bị Minh Hiên dùng giọng lạnh lùng gọi lại.

"Không cần vội, hôm nay tôi tới tìm chỉ là muốn hỏi rõ một chút sự tình mà thôi, thuận tiện kết thúc."

Nghe được giọng nói trước sau thay đổi, Lăng Nặc nháy mắt giống như rơi vào hầm băng.

Vốn giọng nói còn thực bình đạm vào giờ phút này trở nên lạnh lẽo vô cùng. Ngữ khí xa lạ làm Lăng Nặc hơi hơi run rẩy thân mình.

Cắn cắn cánh môi, chậm rãi xoay người lại, không hề chuẩn bị, Lăng Nặc nháy mắt bị người phía sau đột nhiên tới gần dọa sợ. Hắn lui lại mấy bước, sắc mặt cũng trở nên thập phần tái nhợt.

"Hiên... Hiên... làm sao vậy? Vì cái gì... vì cái gì đột nhiên biến thành... biến thành cái dạng này?"

Minh Hiên ngữ khí âm lãnh còn dùng tay bóp cổ Lăng Nặc, từ từ siết lại. Lăng Nặc tức khắc hoảng sợ nhìn vẻ mặt dữ tợn của Minh Hiên.

"A"

Kinh hô một tiếng, Lăng Nặc rốt cuộc không phát ra âm thanh, chỉ là rất thống khổ giãy giụa.

Hắn muốn thoát khỏi khống chế của Minh Hiên nhưng hắn không thể so lực với Minh Hiên, cũng không tác dụng một chút nào.

"Vì cái gì? Vì cái gì làm như vậy?"

Nhìn người trước mặt sắc mặt bắt đầu đỏ lên, Minh Hiên nói như rống, sau đó dùng sức ném Lăng Nặc ở trên mặt đất.

"Khụ...... Khụ khụ......"

"Nói đi? Lúc trước dám làm, sao hiện tại lại không dám thừa nhận?"

Nói xong, Minh Hiên liền tiến lên vài bước, sau đó cúi đầu lạnh lùng nhìn Lăng Nặc thống khổ trên mặt đất.

"Hiên... Khụ... Khụ... Anh vì cái gì đối với tôi như vậy? Khụ... Vì cái gì trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có yêu tinh kia. Vì cái gì anh không nhìn tôi. Chẳng lẽ tôi so với yêu tinh kia kém hơn sao. Vì cái gì?"

Nghe Lăng Nặc nằm trên mặt đất liên tục xưng hô 'yêu tinh', Minh Hiên lập tức nhận ra đó là đang nói Tiểu Vũ. Sắc mặt hắn nháy mắt liền lạnh xuống, nhưng mà không nói gì. Hiện tại hắn chỉ muốn nghe người này nói lý do vì sao lúc trước lại hành động như vậy?

"Mười năm đã qua, sao anh còn vì yêu tinh kia tới chất vấn tôi. Không sai, sự tình lúc trước đúng là tôi làm. Tôi chính là chướng mắt yêu tinh kia cả ngày ở trước mặt anh bày ra bộ dạng đáng yêu câu dẫn người. Hắn dựa vào cái gì có thể có được tình yêu của anh. Hắn dựa vào cái gì có thể được anh bao dung vô hạn cùng cưng chiều. Tôi kém hắn chỗ nào. Tôi trước nay không có được cái liếc mắt của anh, cái này làm cho tôi thực không cam lòng. Không cam lòng cứ như vậy bị anh bỏ qua. Không cam lòng bị người mình một lòng say mê làm lơ. Vì thế mỗi ngày tôi xuất hiện ở trước mặt các người, chính là vì cùng yêu tinh tranh đoạt lực chú ý của anh. Nhưng đến cuối cùng, chẳng những không có được anh chú ý, ngược lại đón nhận cự tuyệt nhẫn tâm. Tôi rơi lệ, nhưng không có được an ủi như yêu tinh kia. Anh chỉ là lãnh lãnh đứng ở bên cạnh nhìn tôi bất lực rơi lệ.

Anh biết lúc ấy tôi vì lời nói vô tình kia của anh mà đau khổ bao nhiêu?

Khi đó tôi đau cơ hồ sắp không đứng được. Nhưng tôi vẫn liều mạng chống đỡ thân thể sắp ngã, quật cường nhìn anh.

Tôi thật sự rất muốn giống yêu tinh kia, có thể không hề cố kỵ vọt vào trong lòng ngực anh, sau đó lớn tiếng khóc rống phát tiết khó chịu trong lòng. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh làm tôi tan nát cõi lòng.

Tôi thuận theo ý tứ anh không xuất hiện trước mặt các người. Nhưng tôi lại bị ba mẹ đuổi ra khỏi cửa. Anh biết vì cái gì không?

À..... khẳng định anh không biết. Có lẽ các người chỉ là nghe được tôi cùng một người đàn ông yêu nhau, sau đó bị người trong nhà biết cho nên mới bị đuổi ra ngoài.


Không sai. Tôi đích xác bởi vì thích một người đàn ông mà bị đuổi ra ngoài, nhưng mà người đó chính là anh. Chính là bởi vì thích anh, tôi mới bị người trong nhà đuổi đi!"

Nói đến đây, giọng Lăng Nặc cơ hồ là gào rống, mà khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này tái nhợt làm người ta đau lòng. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên sàn nhà, khiến Minh Hiên tức khắc tâm sinh áy náy. Mà Lăng Nặc nói lời sau tức khắc làm Minh Hiên trừng to hai mắt, trong mắt toàn là không thể tin được.

Hắn biết Lăng Nặc lúc trước là bởi vì thích đàn ông mà bị người trong nhà đuổi đi, lại không biết đó là bởi vì chính mình.

Nhìn vẻ mặt bi thương của Lăng Nặc, Minh Hiên giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn. Hắn không biết lúc trước Lăng Nặc chịu tổn thương nhiều như vậy, mà tất cả đều là do hắn vô tình tạo thành. Rất muốn mở miệng nói cái gì đó, lại phát hiện mình thế nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có áy náy làm hắn áp lực khó chịu.

Nằm trên mặt đất Lăng Nặc tiếp tục nói.

"Lúc bị anh cự tuyệt xong, tôi liền mang theo vết thương đầy người về nhà, cũng không để ý tới người trong nhà lo lắng dò hỏi. Trực tiếp đi vào phòng khóc rống. Người trong nhà liền sốt ruột, một đám đều ở cửa hỏi tôi rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Mà tôi chỉ lo khóc cũng không đi để ý tới bên ngoài mọi người lo lắng. Chờ đến khi tôi khóc đủ, khóc mệt mỏi, tôi mới nằm ở trên giường yên tĩnh. Nhưng một khi yên tĩnh, trong đầu tôi liền tràn đầy hình ảnh của anh, anh tươi cười, anh nói chuyện, hết thảy đều là anh.

Tưởng tượng đến đó, tôi liền biết tôi xong rồi, cả đời cũng không thể có ai thay thế anh. Nhưng lời nói cự tuyệt của anh còn ở bên tai, làm vết thương chồng chất lại một lần co rút đau đớn. Thực hy vọng mình có thể tê liệt. Nhưng cái loại đau tê tâm liệt phế vẫn luôn kích thích thần kinh não, làm tôi không cách bỏ qua.

Mà bên ngoài cửa vẫn luôn ồn ào không ngừng, làm tôi vốn dĩ rất bực bội lập tức từ trên giường ngồi dậy. Trong lòng áp lực đã làm tôi khó chịu, mà ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng ba mẹ nôn nóng. Lúc ấy tôi đột nhiên rất muốn phát tiết áp lực trong lòng, vì thế liền nhanh chóng vọt tới cửa mở ra, sau đó đối với ba mẹ bên ngoài quát lớn.

Con thích một người con trai, nhưng người kia không thích con, chính là đơn giản như vậy.

Nói xong tôi liền đóng cửa lại. Nhưng mà sau khi tôi nói xong câu kia âm thanh lập tức liền ngừng, sau đó chính là một mảnh tĩnh mịch. Lúc ấy tôi liền phi thường hối hận mình quá xúc động, đem câu nói kia nói ra. Chuyện về sau như các người đã nghe, tôi bị trong nhà đuổi ra ngoài.

Anh biết tôi lúc ấy chật vật cỡ nào không?

Trên người không có tiền, chỉ là mang theo vài bộ quần áo. Người trong nhà đem tôi đẩy ra, cái gì đáng giá cũng không có. Tôi ở trên phố lưu lạc mấy ngày, không có gì ăn. Khi đói chỉ có thể trốn ở sau một quán ăn trộm đồ rồi chạy đi. Trộm mấy củ cải cùng chút đồ ăn, ăn xong lại tiếp tục đi khắp nơi. Không có mục tiêu, chỉ là mù quáng đi."

Nói đến đây, Lăng Nặc tạm dừng một chút. Gương mặt tái nhợt tức khắc lướt qua ý cười, trong mắt toàn là cuồng loạn.

Nhìn Lăng Nặc, Minh Hiên tức khắc có loại dự cảm không tốt, nín thở nghe Lăng Nặc nói tiếp.

"Khi tôi đi mệt, liền dừng ở cửa sau của một bar, chính là quán bar gay, sau đó dựa vách tường ngồi xuống. Tôi vốn định nghỉ ngơi một chút liền nghe được giọng nói của vài người. Một người nói ông chủ của hắn thích thiếu niên xinh đẹp, bọn họ phải tìm kiếm người như vậy mới có thể được nhiều phúc lợi. Khi người này nói xong, người bên cạnh lại e sợ như vậy không tốt lắm. Vì những thiếu niên qua tay ông chủ của bọn họ liền khó có thể sống sót.

Lúc ấy tôi bị những lời này hấp dẫn, liền nghĩ đến yêu tinh Lăng Vũ. Tôi lập tức liền có ý tưởng tà ác muốn diệt trừ Lăng Vũ."

Nghe thế dự cảm không tốt của Minh Hiên được chứng thực. Vốn còn có chút đồng tình Lăng Nặc, Minh Hiên lập tức căng chặt thân thể, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Lăng Nặc từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Nhìn Minh Hiên như vậy, Lăng Nặc như là muốn bất chấp. Hắn muốn một lần chấm dứt áp lực mười năm. Dù sao đã không có khả năng có được tình yêu của người kia, như vậy để cho hắn phát tiết một phen đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro