Chương 187: Tình huống gì... +188: Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 187: Tình huống gì có lựa chọn nào

Lăng Vũ đích xác thực không cao hứng hành động Bách Tiêu vừa rồi. Tuy rằng chính mình bị cô gái kia tát mà không thể hiểu được. Nhưng đối phương chỉ là một cô gái căn bản là không đáng để ý.

Coi như một đứa nhỏ cáu kỉnh, mình cần gì phải cùng một đứa trẻ so đo nhiều như vậy chứ?

Nghe Lăng Vũ ngữ khí không cao hứng, Bách Tiêu lập tức xoay người ôm Lăng Vũ trấn an.

"Được rồi! Là em không đúng, là em thiếu suy xét. Nhưng em không có biện pháp nhìn người phụ nữ kia kiêu ngạo vũ nhục anh, còn nhẫn tâm đánh anh! Bất quá cũng do em xúc động không suy nghĩ nhiều. Vũ đừng giận em được không? Em bảo đảm về sau nhất định sẽ không xúc động như vậy!"

Vốn dĩ thực tức giận, Lăng Vũ nghe được Bách Tiêu dùng những lời đó nhận sai, cũng mềm lòng không thể truy cứu, vì thế liền gật gật đầu. Muốn rời khỏi trong lòng Bách Tiêu để Bách Tiêu tiến vào, Lăng Vũ lại bị Bách Tiêu gắt gao ôm lấy không có biện pháp tránh thoát.

"Tiêu Tiêu, buông anh ra, có cái gì vào trong lại nói đi! Được không?"

"Không được, em sẽ không buông ra! Thời gian dài như vậy, anh biết em nhớ anh bao nhiêu không? Ăn cơm cũng nhớ, đi đường cũng nhớ, đi học cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, không có lúc nào là không nhớ tới anh. Anh biết em muốn trở về bao nhiêu hay không? Nếu không phải bởi vì có nguyên nhân, em đã sớm chạy trở về, sau đó ôm anh không bao giờ rời đi."

Bách Tiêu gắt gao ôm Lăng Vũ, bên tai kể ra những nhớ nhung trong khoảng thời gian này. Hắn vừa nói, một tay ôm Lăng Vũ, một tay nắm túi xách đi hướng vào trong phòng. Sau đó khi cửa đóng lại, hắn đem hành lý ném một bên.

Bên tai vang lên lời Bách Tiêu chứa đầy nồng đậm tưởng niệm, làm Lăng Vũ kinh ngạc HunhHn786.

Thật không biết Tiêu Tiêu lúc trước vì cái gì rời đi, lại còn đột nhiên như vậy? Nếu như nhớ mình, vì sao phải rời đi chứ?

Cũng không đợi Lăng Vũ đi miệt mài suy nghĩ, đã bị Bách Tiêu hành động điên cuồng.

Ôm người mong nhớ đã lâu, Bách Tiêu về điểm này lý trí toàn bộ đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn ý muốn cùng người yêu thân mật. Đem người trong lòng ngực áp lên cửa, hắn cúi đầu hung hăng hôn.

Mọi tưởng niệm cùng yêu say đắm đều hóa thành hôn kịch liệt. Bách Tiêu không khống chế lực đạo cắn xé.

"Ô!"

Bách Tiêu đột nhiên có động tác làm Lăng Vũ không hề chuẩn bị chỉ có thể phát ra một âm ngắn.

Giơ tay muốn đẩy người, nhưng Bách Tiêu mạnh mẽ ôm cùng kịch liệt hôn làm Lăng Vũ không thể sử dụng sức lực. Lăng Vũ chỉ có thể từ bỏ giãy giụa, chuyên tâm hưởng thụ Bách Tiêu thâm tình mà lại bá đạo hôn.

Kỳ thật trong lòng Lăng Vũ là vui vẻ, bởi vì có thể cảm nhận được trong nụ hôn của Bách Tiêu chứa đầy cái gì, cho nên giờ phút này là thực nghiêm túc cảm thụ.

Mà đối với việc trước đây Bách Tiêu đột nhiên biến mất, hiện tại ngẫm đã không còn quan trọng. Quan trọng là tình yêu chân thật của Bách Tiêu!

Bất quá Lăng Vũ cũng chờ Bách Tiêu giải thích nguyên nhân. Hơn nữa cũng sẽ không liền dễ dàng tha thứ cái người đột nhiên rời đi lại đột nhiên xuất hiện, cho nên......

"Ui! Vũ làm gì? Sao đột nhiên cắn người ta a, còn mạnh như vậy. Có phải còn giận em hay không?"

Vốn đang hôn thực chuyên chú, Bách Tiêu đột nhiên cảm giác lưỡi đau đớn, làm hắn đau đến không thể không rời khỏi miệng Lăng Vũ. Sau đó hắn dùng ngữ khí rất là ủy khuất lên án Lăng Vũ.

"Đúng vậy! Anh là còn giận, cho nên em đừng đến gần anh! Hiện tại anh không vui, cho nên muốn anh tha thứ cho em, không dễ dàng như vậy đâu!"

Nghe được Bách Tiêu ủy khuất lên án chính mình, Lăng Vũ bộ dạng thập phần tức giận nói với Bách Tiêu, sau đó mạnh mẽ đẩy ra Bách Tiêu, bước nhanh tới sô pha phòng khách. Chỉ là Bách Tiêu không có nhìn thấy sau khi Lăng Vũ đẩy hắn quay người bước đi, khóe miệng hơi hơi cong lên lộ ý cười, nụ cười mang theo ý đùa dai.

Nghe được người yêu còn tức giận, Bách Tiêu tỏ ra thực cô đơn, sau đó tràn đầy hối hận cùng bi thương nhìn người không để ý tới mình.

Cầm lên hành lý bị vứt trên mặt đất, bất đắc dĩ Bách Tiêu chỉ có thể gục đầu chậm rãi đi đến bên sô pha Lăng Vũ đang ngồi, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy ưu thương nhìn Lăng Vũ vẻ mặt 'phẫn nộ '

Hắn rất muốn giải thích chính mình vì cái gì rời đi, nhưng hắn lại không muốn Vũ khó xử. Vì người làm hắn rời đi chính là mẹ hắn, cô ruột của Vũ. Hắn không muốn Vũ biết mình là bị mẹ trói lại mang đi sẽ lộ ra vẻ mặt rối rắm mờ mịt vô thố. Hắn càng không hi vọng Vũ bởi vì chuyện này mà duy trì khoảng cách với mình, như vậy hắn sẽ chịu không nổi.

Lúc trước Bách Tiêu bị mẹ hắn làm hôn mê mang ra sân bay, sau đó ngồi máy bay rời đi. Thời điểm hắn tỉnh lại đã ở nước ngoài, muốn trở về nhưng mọi giấy tờ đều bị người khác nắm giữ. Khi đó hắn mới biết được, toàn bộ chuyện này đều là mẹ hắn đã sớm sắp xếp tốt, vì để hắn không thể về nước.

Nhưng mà nguyên nhân hắn thật sự không nghĩ ra. Hắn không biết mẹ hắn làm như vậy là vì cái gì. Sao đột nhiên đem con đưa đến nước ngoài, còn giữ mọi giấy tờ. Vì thế hắn liền gọi điện thoại chất vấn mẹ vì cái gì làm như vậy.

Lúc ban đầu mẹ hắn cũng chỉ là nói vì để hắn tiếp thu nền giáo dục tốt hơn. Vì để hắn cùng Giang Mộng Kỳ phát triển tình cảm, cho nên mới để cả hai cùng nhau xuất ngoại du học.

Nhưng hắn không tin lý do đơn giản như vậy, cho nên lần nữa ép hỏi. Cuối cùng có lẽ là bị ngữ khí không được tốt cùng thái độ của hắn chọc giận, mẹ hắn liền lớn tiếng nói ra nguyên nhân.

"Vì không cho con biến thành một người đồng tính luyến ái bị phỉ nhổ, mẹ chỉ có thể làm như vậy!"

Lúc ấy khi nghe được mẹ nói như vậy, Bách Tiêu thập phần khiếp sợ. Hắn không biết mẹ vì cái gì biết hắn là đồng tính luyến ái. Hơn nữa nếu mẹ biết con mình thích đồng tính, vậy khẳng định cũng biết hắn thích Vũ.

Điều này chứng minh nguyên nhân mẹ quyết định làm như vậy, chính là không muốn hắn ở cùng Vũ, lại còn hạn chế tự do vì phòng ngừa hắn lén chạy về.

Lúc ấy hắn ý thức được mẹ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Mà ý tứ mẹ, hắn cũng rất rõ ràng. Mẹ muốn hắn cùng Giang Mộng Kỳ xuất ngoại để phát triển tình cảm, sau đó kết hôn.

Sao có thể, sao có thể cùng một người mình không thích kết hôn chứ? Dù là hy vọng của mẹ, cũng sẽ không thỏa hiệp.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ quyết định cái gì hắn trước nay đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo, tuân lệnh răm rắp. Ở nhà mọi người đều cho rằng Tiêu Tiêu là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ba mẹ cũng đem hết hy vọng đặt ở trên người Bách Tiêu, hy vọng hắn có thể thi đậu đại học, hy vọng tương lai có hắn có tiền đồ, hy vọng hết thảy đều đạt kết quả tốt nhất.

Những cái đó hắn đều có thể làm, bởi vì đó cũng là mục tiêu của chính hắn.

Nhưng mà đối với hạnh phúc cả đời, hắn sẽ không thỏa hiệp. Vũ là người duy nhất hắn động tâm. Từ nhỏ đến lớn, trong lòng trong mắt hắn trước sau chỉ có anh họ ôn nhu thiện lương. Chờ đến khi lớn hơn, hắn mới ý thức được tình cảm mình đối với Vũ không giống tình thân.

Có lẽ lúc trước còn có chút mê mang vì sao hắn không quên được Vũ. Dù là Vũ mất tích trong lòng hắn vẫn không có quên người giống thiên sứ kia. Hắn vẫn luôn có một loại chấp niệm, một loại chờ mong thiên sứ lại một lần nữa xuất hiện, chờ thiên sứ tới cứu rỗi hắn.

Cho nên, hắn sẽ không vì thỏa mãn tâm nguyện của ba mẹ mà từ bỏ tình yêu thật vất vả mới có được. Thời điểm Vũ tiếp nhận, hắn cũng đã thề, hắn nhất định phải bảo vệ tình yêu không dễ có được này.

Thời gian ở nước ngoài kia hắn bị Mộng Kỳ đeo bám khiến thể xác và tinh thần mỏi mệt. Hắn không biết cô ta vì cái gì chấp nhất như vậy. Hắn đã rõ ràng cho thấy là bản thân không có khả năng yêu cô ta. Nhưng mà Mộng Kỳ vẫn cười cho qua chuyện, sau đó vẫn như cũ làm theo ý mình, không để ý tới châm chọc cùng đe dọa.

Đương nhiên hắn không có khả năng cứ như vậy để cô ta tiếp tục vô cớ gây rối. Hơn nữa chuyện hai người bọn họ cần phải kết thúc. Bởi vì hắn cũng không muốn chậm trễ hạnh phúc của Mộng Kỳ, cho nên hắn cần nói rõ một lần.

Hắn đã hỏi Mộng Kỳ muốn như thế nào mới có thể buông tha cho mình. Mộng Kỳ chỉ là cười cười, sau đó bày ra thái độ thực nghiêm túc. Lúc ấy Mộng Kỳ chỉ nói một câu.

"Em chỉ cần một lý do có thể khiến em buông tay."

Lúc đó Bách Tiêu còn không rõ những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì. Có lẽ là nhìn ra Bách Tiêu khó hiểu, Mộng Kỳ lại giải thích một phen.

"Nếu anh nói, anh chỉ là không yêu em. Cái lý do này, em cảm thấy còn chưa đủ thuyết phục em từ bỏ. Bởi vì cái này đối với em mà nói căn bản không phải vấn đề. Anh không phải loại người vô tình. Tình cảm là có thể bồi dưỡng ra, chỉ cần hai người ở chung lâu rồi, tự nhiên sẽ có cơ hội phát triển. Mà em cũng không cảm thấy còn có cô gái nào xứng đôi với anh bằng em. Cho nên những lời này căn bản không thành lý do để em từ bỏ theo đuổi anh."

Đến bây giờ Bách Tiêu còn nhớ rõ lúc trước Mộng Kỳ nói những lời này biểu tình rất nghiêm túc. Bộ dạng kiên định làm Bách Tiêu lần đầu khẳng định cô gái này thực sự yêu mình.

Có lẽ cô gái này thật sự thích mình, nhưng mình không thể đáp lại!

Lúc trước hắn chỉ một mặt cho rằng Mộng Kỳ thực đáng ghét, thực dính người. Kỳ thật cô ta cũng giống hắn, chỉ vì người mình thích mà kiên trì. Nhưng mà hắn so với Mộng Kỳ may mắn hơn nhiều. Bởi vì hắn đã được Vũ đáp lại, mà Mộng Kỳ không có khả năng nhận được tình yêu của hắn.

Nhìn Mộng Kỳ, hắn lần đầu sinh ra cảm giác đau lòng.

Suy nghĩ thật lâu, hắn mới đem nguyên nhân nói ra. Dù sao ba mẹ đều đã biết, còn có cái gì cần giấu giếm. Hơn nữa hắn cũng muốn công khai quan hệ với Vũ, không muốn lại trốn trốn tránh tránh.

Vì thế hắn liền đem chuyện tình yêu của mình nói ra, sau đó lại đem người mình thích cũng nói cho Mộng Kỳ nghe.

Sau khi hắn nói xong, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Mộng Kỳ khiếp sợ cùng không tin.

Lần đầu tiên hắn thấy Mộng Kỳ vốn luôn kiên định, kiêu ngạo, lần đầu lộ ra biểu tình thất bại. Đó là lần đầu tiên Mộng Kỳ ở trước mặt hắn lộ ra yếu ớt.

Trong ấn tượng của Bách Tiêu, Mộng Kỳ vẫn luôn là người kiêu ngạo, mặc kệ là làm cái gì đều tự tin nắm chắc thắng lợi. Nhưng một khắc kia, hắn thấy được Mộng Kỳ không hề kiêu ngạo, mà lộ ra là một kẻ thất bại.

Lúc ấy hai người đều trầm mặc thật lâu, đều không có nói thêm câu nào nữa.

Đại khái hơn mười lăm phút, Mộng Kỳ liền đứng dậy rời đi. Từ đầu chí cuối cũng không có nói một lời, mà là yên lặng rời đi.

Hắn không biết mình nói ra những lời này Mộng Kỳ có phải sẽ vẫn giống như trước dây dưa chính mình. Bởi vì nghe hắn nói xong những lời này, Mộng Kỳ cũng không có nói gì.

Nhưng mà hắn lo lắng tựa hồ có điểm dư thừa. Bởi vì từ lần đó Mộng Kỳ không còn xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng không có giống lúc trước đeo bám.

Khi đó trong lòng hắn thực vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Hắn áy náy chính mình vẫn luôn không có thái độ tốt đối đãi Mộng Kỳ, mà là luôn lạnh lùng.

Có lẽ là nghĩ thông suốt, Mộng Kỳ đã bắt đầu từ bỏ theo đuổi Bách Tiêu. Hai người bọn họ cũng từ đối địch biến thành bạn tốt.

Ngoài ý muốn chính là Mộng Kỳ không hề đeo bám mà biến thành đối tượng duy nhất Bách Tiêu có thể kể ra nỗi khổ tương tư. Mỗi lần hắn nhớ Lăng Vũ liền sẽ tìm tới Mộng Kỳ tâm sự.

Ban đầu có chút cố kỵ, dù sao Mộng Kỳ lúc trước là thích hắn, hắn chẳng những không có tiếp nhận người ta, còn cùng người ta nói về người mình thích. Đối với người khác có lẽ là tàn nhẫn, nhưng hắn không nghĩ tới Mộng Kỳ phi thường thông tình đạt lý. Cũng không ngại nói hết này nọ, ngược lại Mộng Kỳ còn cảm thấy hứng thú.

Khi đó hắn mới xem như hiểu biết con người Mộng Kỳ, đúng là một người hào phóng đáng yêu cũng biết suy nghĩ cho người khác. Về sau nếu ai cưới Mộng Kỳ  đúng là có tu ở kiếp trước.

Có lẽ trời cao rũ lòng thương một cô gái tốt, đã xuất hiện một chàng trai ưu tú rất có năng lực theo đuổi Mộng Kỳ. Cùng với sự khích lệ của hắn, hai người kia bắt đầu tìm hiểu đến bây giờ đã yêu nhau.

Nhìn kết quả như vậy Bách Tiêu thực vui mừng. Dù sao hắn có lỗi với Mộng Kỳ quá nhiều. Hiện tại Mộng Kỳ đã có tình yêu, hắn hẳn phải vui mừng thay cô ấy, tâm cũng không còn cảm thấy áy náy.

Khi Mộng Kỳ mang theo người yêu xuất hiện trước mặt hắn, đột nhiên hỏi một vấn đề.

"Có muốn biết nguyên nhân em từ bỏ hay không?"

Khi đó Bách Tiêu chỉ là ngơ ngác nhìn Mộng Kỳ, cái gì cũng không nói. Mà Mộng Kỳ cười cười, sau đó nói một câu.

"Em không muốn vì một người căn bản không thích nữ mà lãng phí thanh xuân."

Khi đó Bách Tiêu kinh ngạc nhìn Mộng Kỳ cười đến vẻ mặt xán lạn, sau đó liền hiểu rõ bật cười. Giang Mộng Kỳ quả nhiên là cô gái thông minh biết ở tình huống gì có lựa chọn nào.

Từ đó về sau, Bách Tiêu không bao giờ còn áy náy vì đã cự tuyệt Giang Mộng Kỳ HunhHn786.

Hơn nữa lần này hắn có thể trở về cũng là nhờ Mộng Kỳ bỏ không ích công phu giúp đỡ. Lúc ấy cầm được giấy tờ hắn nói ' cảm ơn ' Mộng Kỳ. Nhưng mà, Mộng Kỳ cười đến rất có thâm ý, nói:

"Khách khí cái gì! Chỉ cần anh có lương tâm không bị vị kia câu đến thần hồn điên đảo không muốn trở về học tập là được. Em sẽ ở tại đây giúp anh che giấu một thời gian. Nếu anh thật không trở lại tiếp tục học, em không có biện pháp giúp tiếp đâu! Còn nữa, đến lúc đó nhớ mang vị nào đó nhà anh cho em gặp mặt là được. Thuận tiện cho em nhìn xem người có thể hấp dẫn Tiêu Tiêu soái ca rốt cuộc trông như thế nào?"

Ngay lúc đó trong lòng Bách Tiêu tràn ngập cảm kích, sau đó không chút do dự liền đáp ứng. Hai người lại nói lung tung vài câu, Bách Tiêu mới cầm những giấy tờ, lấy chút quần áo đơn giản, chạy nhanh ra sân bay mua vé bay về nước.

Chương 188: Tin tưởng

Bách Tiêu chậm rãi đem hành lý để một bên, sau đó thật cẩn thận ngồi xuống sô pha bên cạnh Lăng Vũ.

Ngồi xuống xong Bách Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vũ nhìn chằm chằm TV. Nhìn thấy người trước mắt sắc mặt hồng nhuận, tinh thần vẫn tốt, làm Bách Tiêu có chút an ủi.

Nghĩ đến vừa rồi Lăng Vũ bị tát, Bách Tiêu lập tức tới gần Lăng Vũ, sau đó giơ tay muốn đem mặt Lăng Vũ xoay lại đây, nhìn xem có nghiêm trọng không. Hắn lại bị Lăng Vũ dùng tay chặn, trong mắt vẫn như cũ 'oán hận '.

Bị ngăn cản Bách Tiêu trong lòng càng thêm nôn nóng. Hắn biết Vũ đang giận, nhưng dù giận cũng không thể ngăn cản hắn quan tâm a. Vì thế Bách Tiêu liền đứng dậy ngồi vào một bên khác, nhìn xem mặt Lăng Vũ rốt cuộc có bị gì hay không.

Khi nhìn thấy dấu vết hồng hồng trên mặt Lăng Vũ, Bách Tiêu lại thấy đau lòng. Bách Tiêu cũng âm thầm mắng tiểu tử thúi Âu Dương Hạo không trị được người phụ nữ của mình, còn để tìm tới cửa thương tổn Vũ của hắn. Món nợ này nhất định sẽ hướng tiểu tử thúi Âu Dương Hạo đòi lại. Mà hiện tại quan trọng nhất chính là giúp Vũ đem dấu vết hồng hồng tiêu rớt, bằng không chờ thêm khẳng định sẽ sưng lên.

Xem ra người phụ nữ kia đúng là đủ tàn nhẫn a, dùng sức đánh Vũ!

Đứng dậy đi phòng bếp, Bách Tiêu muốn nấu chút nước nóng, rồi dùng khăn lông tới đắp mặt cho Vũ. Như vậy có thể giúp giảm bớt đau đớn, cũng có thể làm dấu vết màu đỏ nhanh tan hết.

Nhìn Bách Tiêu đi bận rộn, Lăng Vũ trộm cười ngọt ngào, sau đó lại thực mau khôi phục lại bộ dạng, tiếp tục xem chương trình giải trí trong TV.

Đi vào phòng bếp, Bách Tiêu nhìn thấy phòng bếp ngăn nắp sạch sẽ, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Hắn nghĩ còn may Vũ biết tự mình nấu cơm ăn, không có đi ra ngoài ăn những thức ăn không sạch sẽ, chuyện đó làm cho hắn thực lo lắng.

Lúc trước ở nước ngoài, hắn liền lo lắng Vũ không có hắn bên cạnh, có tự chăm sóc tốt bản thân hay không? Có ở nhà nấu cơm ăn hay không?

Hiện tại xem ra hắn lo lắng là dư thừa. Vũ không có hắn chiếu cố vẫn sống rất khá. Cái này làm cho Bách Tiêu có điểm cô đơn.

Thì ra không có mình, Vũ vẫn sống rất khá! Có phải chứng minh mình cũng không phải bộ phận Vũ ắt không thể thiếu. Kỳ thật trong cuộc sống của Vũ không có mình cũng không sao cả!

Nghĩ vậy, tâm Bách Tiêu lại hạ xuống một phần. Hắn lắc lắc đầu, muốn đem những ý tưởng làm mình tích tụ buồn bã vứt ra, sau đó an tâm nấu nước nóng đắp mặt cho Vũ.

Nấu xong nước nóng, Bách Tiêu lại đi phòng tắm lấy khăn lông. Khi nhìn tình cảnh trong phòng tắm, Bách Tiêu lập tức bất an. Nhìn những đồ dùng trước mắt, Bách Tiêu hơi hơi nắm thật chặt bàn tay, sau đó rũ xuống mi mắt.

Xem ra, Vũ đã có những người khác tới chiếu cố!

Ý niệm làm Bách Tiêu có loại xúc động rất muốn tìm một chỗ phát tiết áp lực trong lòng.

Không biết trong khoảng thời gian mình không ở đây, Vũ rốt cuộc đã trải qua cái gì? Cũng không biết mình đi rồi lại có ai thay thế mình chiếu cố Vũ? Có phải mình thật sự bị loại bỏ khỏi tâm Vũ? Mình đã không còn có biện pháp được Vũ tín nhiệm cùng yêu thương?

Càng nghĩ như vậy, Bách Tiêu càng thêm đau lòng. Mà tình cảnh trước mắt làm hắn không tự giác sinh ra một loại cảm giác rầu rĩ.

Lắc lắc đầu, Bách Tiêu thực không cam lòng mình cứ như vậy bị loại trừ.

Mình yêu Vũ như vậy, sao Vũ có thể cứ như thế quên mất mình chứ? Nếu không có Vũ, vậy mình còn có động lực nào để sống? Không được, mình sẽ không để kẻ tới sau một mình độc chiếm Vũ, độc chiếm bảo bối của mình. Dù trong lòng Vũ không còn mình, mình cũng sẽ không từ bỏ đi theo Vũ. Mình phải dùng nhiệt tình đi tác động Vũ!

Bình ổn trong lòng rung chuyển bất an, Bách Tiêu nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó mới xoay người rời phòng tắm. Hắn không có lấy khăn lông, bởi vì hắn không biết cái nào là của Vũ, cho nên hắn quyết định dùng cái của mình.

Bách Tiêu từ hành lý lấy ra khăn lông đặt ở trong thau nước ấm, sau đó lại nhẹ nhàng vắt khô, nhẹ nhàng hướng mặt Lăng Vũ đắp lên.

Mà ngồi ở trên sô pha, Lăng Vũ biết ý đồ của Bách Tiêu, cũng không có đi cự tuyệt, mà thực ngoan ngồi nhận Bách Tiêu chăm sóc.

Lăng Vũ biết Bách Tiêu lo lắng mặt mình sẽ đau sẽ sưng, cho nên mới dùng nước ấm cho chính mình tiêu sưng. Cảm nhận được Bách Tiêu có hành động chu đáo, Lăng Vũ cảm giác ấm áp, được che chở, phi thường thoải mái cũng phi thường cảm động.

Nhưng trước khi Bách Tiêu chưa có tự mình giải thích lý do đột nhiên rời đi, Lăng Vũ sẽ không nói lời tha thứ hắn. Cho nên giờ phút này, Lăng Vũ vẫn là biểu hiện thật sự bình đạm, cũng không có bởi vì Bách Tiêu hành động ân cần mà lộ ra sắc mặt hòa hoãn.

Ở một bên giúp Lăng Vũ đắp mặt, Bách Tiêu cũng không có bởi vì Lăng Vũ thái độ như vậy mà khổ sở. Hắn luôn thực chuyên tâm giúp Lăng Vũ đắp mặt.

Cảm nhận được Bách Tiêu nghiêm túc, cái này làm cho Lăng Vũ có chút rung động, thiếu chút nữa bởi vì hành động của Bách Tiêu mà dỡ xuống ngụy trang. Nhưng cuối cùng Lăng Vũ vẫn kiên trì, sau đó đem tầm mắt đặt ở TV, làm lực chú ý cũng từ Bách Tiêu chuyển dời đến TV.

Tới tới lui lui rất nhiều lần, chờ đến nước bắt đầu biến lạnh, Bách Tiêu mới dừng động tác. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhàng đụng vào chỗ còn có chút hồng trên mặt Lăng Vũ. Cảm giác được Lăng Vũ không có bởi vì đau mà thối lui, Bách Tiêu mới yên tâm.

Bách Tiêu đem chậu nước đi đổ, lại đem khăn lông của mình treo ở trong phòng tắm cùng những cái khăn lông khác. Hắn muốn cùng chủ nhân những cái khăn lông chiếu cố Vũ. Hắn không thể cứ như vậy bị đẩy khỏi Vũ, cho nên hắn không ngại bên cạnh Vũ có người nào. Chỉ cần có thể ở cùng Vũ, hắn liền thỏa mãn HunhHn786.

Xoay người rời khỏi phòng tắm, Bách Tiêu lại ngồi trở lại bên cạnh Lăng Vũ. Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lăng Vũ, sau đó hắn nhẹ giọng hỏi:

"Còn đau không?"

Bách Tiêu hỏi thật sự nghiêm túc, ánh mắt cũng thực chuyên chú. Bách Tiêu làm Lăng Vũ làm bộ không nổi nữa, vì thế liền cố ý nghiêng mặt nói:

"Ai cần em lo! Đừng tưởng rằng em giúp anh đắp mặt, anh liền sẽ tha thứ cho em. Việc này không dễ dàng như vậy!"

Lăng Vũ ngoài miệng tuy rằng nói thực kiên quyết, nhưng lại rất không đành lòng. Lăng Vũ rất muốn xoay người nhìn về phía Bách Tiêu, sau đó nói với hắn.

Anh căn bản không có giận, nhưng chỉ muốn một lời giải thích mà thôi!

Nhưng mà đã ngụy trang thật lâu, Lăng Vũ không thể vì vậy liền từ bỏ. Người mềm lòng lần đầu thế nhưng tàn nhẫn tiếp tục kiên trì tỏ ra tức giận. Làm cho giờ phút này, bọn họ đều phi thường không dễ chịu.

Nghe được Lăng Vũ vẫn phẫn nộ, Bách Tiêu lập tức lại luống cuống lên, sau đó bắt lấy tay Lăng Vũ, nói:

"Vũ, đừng như vậy được không? Là em không đúng, là em không nên không nói một tiếng mà rời đi. Nhưng..... em biết anh oán em, cũng đừng không để ý em như vậy a!"

Bách Tiêu nói làm tâm Lăng Vũ đột nhiên run rẩy một chút, sau đó như cũ vẫn duy trì bộ dạng hờ hững. Trong lòng Lăng Vũ cũng mắng chính mình thế nhưng giống oán phụ ở chỗ này cùng Bách Tiêu đấu khí. Không chỉ có làm cho Tiêu Tiêu không dễ chịu, chính mình cũng rối rắm vạn phần.

Lăng Vũ đấu tranh tư tưởng một lúc, sau đó xoay người nhìn về phía Bách Tiêu nói một câu:

"Ngu ngốc!"

Nói xong, Lăng Vũ liền đứng dậy đi về phòng mình. Mà phía sau Bách Tiêu nghe được Lăng Vũ nói lời này sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng lại. Thời điểm Lăng Vũ nói câu kia là mỉm cười. Ý thức được điểm này, tim Bách Tiêu lập tức nhảy nhót lên, sau đó tung ta tung tăng chạy theo sau Lăng Vũ, sau duỗi tay từ phía sau đem người đang muốn vào phòng ôm lấy. Hắn đem đầu gác ở trên vai Lăng Vũ hưng phấn nói:

"Vũ không giận em đúng hay không?"

Nghe được Bách Tiêu hưng phấn, Lăng Vũ gật gật đầu, sau đó cười nói:

"Đã sớm không giận. Chẳng qua muốn chờ em chính miệng giải thích cho nên mới cố ý biểu hiện như vậy! Em ngu ngốc thế nhưng một chút cũng không hiểu, thật là ngốc muốn chết!"

Lăng Vũ nói làm Bách Tiêu vui vẻ lại có điểm áy náy. Bởi vì hắn không muốn nói cho Vũ nghe lý do, bởi vì mẹ biết hắn cùng Vũ nảy sinh quan hệ yêu đương mới bị đưa ra nước ngoài. Bất quá hắn sẽ giải thích, chỉ là không phải hiện tại mà thôi.

Vui mừng ôm chặc người trong lòng ngực, Bách Tiêu nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn Vũ! Em sẽ giải thích, chỉ là không phải hiện tại! Bất quá anh phải tin tưởng em đối với anh thật tình. Em không có phản bội anh. Anh phải tin tưởng em......"

"Được rồi, anh tin tưởng em!"

Nghe được Bách Tiêu không ngừng nói. Lăng Vũ lập tức cắt ngang. Bởi vì yêu là phải tin tưởng. Nếu hai người cả tín nhiệm cũng không có, vậy cũng không tư cách đi thảo luận vấn đề yêu hay không yêu, phản bội hay trung thành.

Lăng Vũ tín nhiệm làm Bách Tiêu trong lòng thực mừng rỡ, cũng thực vui vẻ.

Hiện tại cũng không phải nói ngoài miệng liền được, cần có hành động thực tế bảo đảm. Bách Tiêu cũng không muốn cô phụ tin tưởng của Vũ đối với hắn.

"Được rồi Tiêu Tiêu, buông anh ra đi! Anh phải đi ngủ một chút. Tối hôm qua bị bọn họ nháo đến mệt mỏi, đến khuya mới ngủ. Có cái gì chờ anh thức dậy rồi nói sau!"

Lăng Vũ hiện tại đích xác thực mệt, kỳ thật mới ngủ hai ba tiếng đồng hồ mà thôi. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, liền ngủ nướng đi.

Nghe được Lăng Vũ nói rất mệt, Bách Tiêu lập tức buông ra, sau đó thực thuận theo mà nói:

"À! Vậy anh ngủ đi! Em chờ, cũng đi tắm rửa một cái!"

Nói xong Bách Tiêu liền đến sô pha mở hành lý lấy ra quần áo.

Nhìn Bách Tiêu, Lăng Vũ tựa hồ nghĩ tới cái gì, sau đó đối với Bách Tiêu nói một câu:

"Đêm nay khả năng lại đại náo một hồi, em phải chuẩn bị tâm lý!"

Nói xong Lăng Vũ cũng không màng Bách Tiêu phía sau vẻ mặt kinh ngạc, liền đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro