Chương 203: Rõ ràng +204: Điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 203: Rõ ràng

Đi ra khỏi cửa, Lăng Vũ giờ phút này trong lòng phi thường phẫn nộ.

Phẫn nộ Lãnh Giác không có nói tình hình thực tế. Mình chỉ là muốn biết tình hình thực tế mà thôi, nhưng vì cái gì A Giác muốn lừa gạt chứ?

Càng nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng khó chịu. Không nghĩ tới tín nhiệm A Giác như vậy, A Giác thế nhưng lừa mình. Cái này làm cho Lăng Vũ căn bản không có biện pháp tiếp thu. Cũng biết mình vừa rồi biểu tình cùng ngữ khí tổn thương tới A Giác, nhưng Lăng Vũ khống chế không được.

Rồi sau đó tới hắn rồi lại có chút hối hận, đương cảm nhận được từ Lãnh Giác trên người phát ra khí tức bi thương khi, hắn tâm cũng bắt đầu co rút đau đớn, cho nên hắn mới có thể lựa chọn rời đi, nhưng mà giờ phút này hắn lại cảm thấy có chút không ổn, muốn trở về rồi lại làm không được.

Càng là nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng là rối rắm khó chịu, bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều, làm Âu Dương Hạo đi theo phía sau có chút cố hết sức. Hắn lại không nói ra cái gì oán giận, mà ngoan ngoãn theo phía sau, cố đi nhanh hơn.

Rồi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lăng Vũ lập tức dừng bước chân, sau đó nhanh chóng xoay người nhìn về phía phía sau HunhHn786.

Ơ? Tiểu Hạo đâu? Tiểu Hạo rõ ràng cùng nhau ra cửa, sao đột nhiên không thấy?

Lăng Vũ nhớ tới âm thanh kêu sợ hãi tựa hồ có điểm giống tiếng Âu Dương Hạo. Ý thức được điểm này, Lăng Vũ lập tức luống cuống lên, vội vàng nhìn khắp nơi xung quanh. Lại không thấy được Âu Dương Hạo, trong lòng Lăng Vũ càng thêm nôn nóng, ánh mắt lo lắng cùng áy náy.

Nếu không phải mình chỉ lo tức giận lung tung, như thế nào sẽ bỏ qua Tiểu Hạo chứ? Nếu không phải chính mình bỏ qua, Tiểu Hạo cũng sẽ không đột nhiên không thấy!

Bỗng nhiên, tầm mắt Lăng Vũ quét tới một màn kinh khủng. Chỗ một cái ngõ vó một đôi chân đang từ từ bị kéo vào bên trong, mà đôi giày thể thao kia y hệt đôi giày Âu Dương Hạo đi mua cùng Lăng Vũ. Một màn như vậy làm trong đầu Lăng Vũ tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, sau đó bước nhanh đến cái ngõ kia. Trong lòng lo âu làm Lăng Vũ đã đã quên dò xét tình huống quanh thân dị thường.

Khi chạy vào ngõ nhỏ, Lăng Vũ liền nhìn thấy Âu Dương Hạo nằm ở trên mặt đất.

Một màn này làm Lăng Vũ lo lắng không thôi, bước nhanh đến chỗ Âu Dương Hạo, ngồi xổm xuống. Đang muốn đem Âu Dương Hạo bế lên, cái ót lại truyền đến một trận đau đớn làm Lăng Vũ hoa mắt.

Xem ra đã bị mắc bẫy!

Đây là ý niệm cuối cùng trước khi Lăng Vũ ngã xuống.

Ui!

Bị va chạm mạnh mẽ. Lăng Vũ bị ném về phía sàn nhà cứng rắn, đau đớn thống khổ rên rỉ ra. Mà cái người bắt cóc ném Lăng Vũ xong liền đi ra khỏi phòng. Lăng Vũ thống khổ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra nhìn, lại không ngờ rằng thấy được Âu Dương Hạo nằm ở cách đó không xa. Cái này làm cho Lăng Vũ lập tức thanh tỉnh, muốn đứng dậy lại phát hiện mình thế nhưng bị khóa phần eo. Chỉ cần hơi động một chút thân mình, dây xích liền sẽ phát ra một loạt tiếng vang.

Lăng Vũ biết chính mình bị người giam cầm, muốn di chuyển thân mình rồi lại với không tới chỗ Âu Dương Hạo. Cái này làm cho Lăng Vũ càng thêm nôn nóng.

Nhìn vẫn Âu Dương Hạo vẫn không nhúc nhích, Lăng Vũ thực lo lắng Âu Dương Hạo không biết có xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ nỗ lực như thế nào, cũng không biện pháp thoát khỏi xiềng xích. Hao hết sức lực Lăng Vũ giờ phút muốn nhụt chí ngồi ở trên sàn nhà, sau đó thở phì phò nhìn Âu Dương Hạo.

Không biết là ai bắt bọn họ lại đây, hơn nữa đối phương mục tiêu thực rõ ràng là hướng về phía Lăng Vũ. Âu Dương Hạo chẳng qua là con mồi.

Lăng Vũ nhớ không nổi mình có đắc tội ai. Cả đời này đều chỉ bình bình đạm đạm, bất quá gặp mấy người đàn ông không tầm thường, trong đó hơn nữa nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều.

Nhưng hết thảy tựa hồ cùng người bắt cóc không quan hệ đi!

Giương mắt lại lo lắng nhìn nhìn Âu Dương Hạo, Lăng Vũ không biết cái người kia rốt cuộc là có mục đích gì.

Nếu là hướng về phía mình mà tới, vậy không cần dính dáng đến Tiểu Hạo. Mà đối phương tựa hồ cũng không suy nghĩ như vậy!

Khi Lăng Vũ còn lâm vào trầm tư, có tiếng mở cửa truyền vào tai Lăng Vũ. Còn có tiếng nói chuyện, mà nội dung lại làm Lăng Vũ nghi hoặc.

"Anh hai, đừng sai lầm nữa. Đây hết thảy đều là do anh lúc trước làm sai. Hiện tại chẳng qua là cái giá phải trả cho hành vi đó mà thôi. Đừng chấp mê bất ngộ như thế được không? Chúng ta còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Mất công ty này chúng ta còn có thể lập công ty khác. Em xin anh đừng sai lại sai đến không thể được cứu rỗi. Anh hai, em xin anh tỉnh táo một chút được không? Đừng lại làm việc sai lầm! Anh hai, chúng ta đến nơi khác bắt đầu lại đi? Anh hai..."

Giọng nói mang theo khóc nức nở vang lên ở cửa, mà một người tận lực khuyên giải lại không được người còn lại chấp nhận.

"Tiểu Dật, cả em cũng nghi ngờ anh như vậy sao? Kia chẳng qua là anh nhất thời sơ sẩy mà thôi, mới tạo thành tình huống như bây giờ. Nếu không đi tra tấn người biến anh thành bộ dạng thảm hại này, anh sẽ không cam tâm. Tiểu Dật, em đừng nói nữa, về phòng đi, đừng ra đây. Anh làm cái gì cũng đều có lý, biết không?"

"Đừng mà anh hai, chúng ta hiện tại đã không có bất luận cái gì. Không thế lực cùng tiền tài, nếu anh còn tiếp tục làm sai, đến lúc đó......"

Người khuyên can tiếp tục, chưa từ bỏ ý định khuyên giải. Tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn tức khắc dừng lại, không có tiếp tục nói tiếp.

"Tiểu Dật, đừng suy nghĩ bậy bạ. Lần này anh nhất định phải đem hắn tra tấn đến chết. Nếu không phải hắn, chúng ta sao có thể biến thành như bây giờ, túng quẫn đến nông nỗi này. Cho nên mặc kệ em khuyên như thế nào, anh cũng sẽ không thay đổi chủ ý!"

"Đừng mà anh hai, em không muốn mất đi anh! Tiểu Dật hiện tại chỉ có một người thân. Nếu... nếu anh có cái gì không hay xảy ra, vậy Tiểu Dật......"

"Tiểu Dật! Có phải anh quá dung túng em, em thế nhưng nói ra lời như vậy? Anh trai em là cái loại này dễ dàng bị người khác xô ngã sao? Được rồi, không cần nói nữa, về phòng của em đi!"

Nói xong, người kia cũng mặc kệ em trai nôn nóng cùng lo lắng, lập tức đi vào trong phòng, sau đó mạnh mẽ đem cửa đóng lại.

Cửa bị đóng lại liền truyền đến một trận đập cửa mạnh mẽ cùng tiếng khóc.

"Anh hai... Anh hai... dừng lại làm sai! Anh hai... "

Dù người bên ngoài cỡ nào bi thương, người đã vào phòng lại không để ý tới. Hắn âm hiểm nhìn về phía Lăng Vũ đã tỉnh lại, tươi cười.

Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại bởi vì ánh mắt cùng nụ cười âm hiểm kia mà trở nên có chút dữ tợn, làm người ta ngăn không được muốn trốn tránh.

Lăng Vũ mở to mắt khi người kia tiến vào. Không nghĩ tới lại là Tổng tài công ty mình từng làm.

Mà giờ phút này hắn thế nhưng có ánh mắt của thú dữ muốn xé xác con mồi. Cái này làm cho Lăng Vũ dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt.

Không biết người này vì cái gì muốn trói mình lại, còn lộ ra ánh mắt độc ác như vậy?! Ở trong ấn tượng của bản thân, đích xác không cùng người này từng có giao thoa. Nhưng biểu tình của hắn tựa hồ là thấy được kẻ thù, đôi mắt điên cuồng thấy máu. Không nên a, không nên như vậy nhìn tôi a! Nhưng sự thật trước mắt lại không thể nghi ngờ. Rốt cuộc là chỗ nào sai sót?

Bỗng nhiên nhớ tới những gì Lãnh Giác đã nói, Lăng Vũ lại đem tầm mắt đặt ở trên người An Diệp, trong mắt nghi hoặc càng thêm sâu.

Chẳng lẽ......?

Ý nghĩ trong lòng làm Lăng Vũ càng thêm khủng hoảng, không thể tin được lời Lãnh Giác nói là sự thật. Nhưng mà tình hình trước mắt lại làm Lăng Vũ bắt đầu tin.

Chẳng lẽ đúng như Lãnh Giác nói, đoạn ký ức đó của mình bị Hiên tìm người xóa sạch? Không cảm thấy lời Lãnh Giác có lý để tin phục. Hiên sao có thể chỉ là bởi vì sợ mình nhớ tới chuyện lúc trước mà hao hết tâm tư tìm người xóa ký ức?

Đột nhiên cảm thấy Lãnh Giác tựa hồ còn chưa có nói hết, hơn nữa vẫn là điểm mấu chốt nhất.

Đột nhiên ngực nhói đau, làm Lăng Vũ lập tức giơ tay ngăn chặn ngực.

Cảm giác này kỳ quái!

Lần đầu đi biệt thự kia dọn dẹp, Lăng Vũ cũng có cảm giác thế này. Cảm thấy tựa hồ có thứ gì gây áp lực, muốn thoát ra khỏi tầng tầng cản trở, làm Lăng Vũ càng thêm khó chịu, trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là sao?

Lăng Vũ không ngừng tự hỏi chính mình, lại không có đáp án.

Khi Lăng Vũ không ngừng hỏi chính mình, bên tai lại truyền đến một âm thanh giống như quỷ từ địa ngục.

"Mày rốt cuộc vẫn là rơi vào tay của tao. Mười năm! Thế nhưng thoát khỏi lòng bàn tay của tao mười năm. Mày biết tao phẫn nộ cỡ nào không? Nếu không phải tình nhân kia của mày, tao nghĩ mày đã sớm trở thành sủng vật của tao. Tình nhân của mày thế nhưng thông minh thiết kế một cái bẫy, làm cho tao hưởng thụ rồi để đồng bọn cứu mày đi. A! Không nghĩ tới tình nhân của mày còn rất có bản lĩnh a! Cả phòng ngự nghiêm ngặt cũng không ngăn được hắn cùng đồng bọn giúp đỡ mày. Đương nhiên tao càng bội phục vẫn là công phu mà hắn giấu giếm. Mười năm, tao thiếu chút nữa đem toàn bộ địa cầu xốc lên, lại không tìm thấy mày. Tình nhân của mày thật đúng là có năng lực a! Đem mày giấu kín mít. Bất quá dù hắn có thể làm mọi thứ, hiện tại mày vẫn rơi vào lòng bàn tay của tao! Lần này tao sẽ không như trước, mà cũng không có khả năng có người tới cứu mày! Nghe nói hiện tại hắn đã thành người thực vật! Quả nhiên là báo ứng, làm chuyện xấu nên bị trừng phạt, kết quả này thật ra tiện nghi cho hắn......"

An Diệp lải nhải nói một đống lớn thông tin, mà Lăng Vũ càng nghe càng khiếp sợ.

Lãnh Giác cũng không lừa mình, mà mình thật sự bị xóa đoạn ký ức kia!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng áy náy.

Mình trách oan A Giác, hơn nữa còn dùng ngữ khí cùng tái độ xa cách đối đãi A Giác. A Giác hiện tại có phải phi thường khổ sở hay không?

Càng là nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng khổ sở. Thật rất muốn đem người trước mắt đánh một trận, sau đó chạy trở về ôm và nói cho cái người bị tổn thương là mình trách lầm hắn.

Nhưng không đợi Lăng Vũ tự mình đổi ý, liền vang lên tiếng nức nở của Âu Dương Hạo ở cách đó không xa.

"Ui... chóng mặt quá! Á? Đây là nơi nào? Vũ ca ca, Vũ ca ca, anh ở đâu?"

Nghe được giọng Âu Dương Hạo mơ hồ nỉ non, Lăng Vũ liền không màng người trước mắt, vội vàng lên tiếng trấn an.

"Tiểu Hạo, anh ở đây!"

Nghe được giọng Lăng Vũ, Âu Dương Hạo lập tức từ trên mặt bò dậy, sau đó nhìn về phía Lăng Vũ. Hắn lại phát hiện Lăng Vũ thế nhưng bị một sợi dây xích thô to khóa lại rồi.

Cái này làm cho Âu Dương Hạo hoảng loạn lên, sốt ruột bước nhanh về hướng Lăng Vũ. Nhưng đi không xa, hắn đã bị mạnh mẽ kéo trở về, ngã thật mạnh trên mặt đất. Đau, Âu Dương Hạo nhăn mặt, tràn ra nước mắt. Nhìn bộ dáng kia liền biết ngã mạnh bao nhiêu. Cái này làm cho Lăng Vũ càng thêm sốt ruột, phẫn hận lại nhìn về phía đầu sỏ gây tội, ngữ khí thực không tốt quát An Diệp.

"Anh muốn đối phó tôi cũng không cần kéo người không liên quan vào. Tôi hiện tại không phải ở trong tay của anh sao? Tôi hy vọng anh có thể thả đứa nhỏ kia, sau đó anh muốn thế nào cũng được, tôi sẽ không phản kháng!"

Ánh mắt Lăng Vũ phẫn hận, rất muốn động thủ với An Diệp, lại bất đắc dĩ bị hạn chế tự do.

Nhìn Lăng Vũ phẫn nộ, An Diệp lộ ra nụ cười khó hiểu, khiến Lăng Vũ da đầu tê dại, dự cảm bất an tức khắc tập kích.

An Diệp nhìn nhìn Lăng Vũ, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Âu Dương Hạo cuộn tròn nằm trên mặt đất. Đáy mắt điên cuồng càng thêm rõ ràng, khóe miệng ý cười cũng càng ngày càng sâu. Hắn giống như ác quỷ Tu La chui ra từ địa ngục, làm người ta sởn tóc gáy, lưng lạnh lẽo HunhHn786.

Người này điên rồi!

Lăng Vũ dưới đáy lòng kết luận.

Mà hắn tựa hồ muốn chứng minh Lăng Vũ suy nghĩ đúng. Tuy rằng hắn mỉm cười với Lăng Vũ, nhưng Lăng Vũ càng cảm thấy âm lãnh.

"Tao đột nhiên nhớ tới một trò chơi thực vui. Một trò chơi có thể khiến cho Lăng tiên sinh đau đớn muốn chết! Hy vọng Lăng tiên sinh mở to hai mắt nhìn nga! Tuyệt đối sẽ không làm Lăng tiên sinh thất vọng! Ha ha......"

Giọng An Diệp âm trầm như ma quỷ làm Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo tức khắc sởn tóc gáy, lưng cũng lạnh căm căm.

Kẻ điên, hắn muốn làm gì!

Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo đều bất an suy đoán.

Chương 204: Điên cuồng

Lãnh Giác còn đang suy nghĩ về thái độ cùng ngữ khí lạnh lùng của Lăng Vũ, trong lòng cũng từng đợt co rút đau đớn. Lam Phi ngồi ở một bên không biết làm như thế nào cho phải, vì thế cũng chỉ có thể ngồi im, cái gì cũng không có nói.

"Cậu nói, tôi có phải ngốc hay không. Đợi mười năm, bảo hộ mười năm, lại vẫn không có tiến vào được trái tim Tiểu Vũ. Ngẫm lại cảm thấy chính mình thực ngốc, tự mình đa tình nhiều năm như vậy. Cho rằng có thể cùng Tiểu Vũ tu thành chính quả, lại không ngờ ở trong lòng Tiểu Vũ mình bất kham như vậy. Một chút biểu tình nghi hoặc cũng không có, liền trực tiếp nhận định tôi là lừa gạt, thật sự thực đả thương người! A!"

Lãnh Giác tự giễu cười cười, trong đó chua xót Lam Phi đều xem rõ ràng. Mấp máy môi, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nói không ra một câu an ủi.

Hắn làm sao không có ý nghĩ như vậy chứ?

Chỉ là hiện tại hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ trong lòng Lăng Vũ có hay không có mình, hắn cũng sẽ không buông tay. Bởi vì hắn đã mất trái tim, đã không có biện pháp tìm trở về, cho nên hắn đành phải mặt dày mày dạn ăn vạ. Dù bị chán ghét, hắn cũng muốn ăn vạ.

Hắn cũng rất muốn như vậy đi khuyên bảo Lãnh Giác. Nhưng nhìn thấy trong mắt Lãnh Giác là tàn tro, Lam Phi lại do dự. Nếu Lãnh Giác tự mình từ bỏ hắn nói thêm cái gì cũng vô ích. Hắn biết nếu muốn yêu Lăng Vũ, thì trước sau như một, không cần chân trong chân ngoài, do dự. Cho nên muốn khuyên, lời tới miệng cũng bị hắn nuốt trở vào.

Chuyện tình cảm phải để người trong cuộc tự mình suy nghĩ chọn lựa, dù sao người ngoài như hắn nói cái gì cũng không tốt.

Trong phòng lại lâm vào một trận yên lặng, chỉ có tiếng hít thở đầy áp lực.

"Tình cảm của anh không thay đổi. Tình yêu của anh là duy nhất. Ánh trăng sẽ nói hộ lòng anh..."

Một đoạn nhạc dễ nghe đột nhiên vang lên trong phòng yên tĩnh, làm hai người chấn động một chút.

Lam Phi nghe được tiếng chuông điện thoại độc đáo kia giật mình. Hắn biết đó chính là tiếng lòng của Lãnh Giác đối với Lăng Vũ, đồng thời nhắc nhở quyết tâm của Lãnh Giác đối với Lăng Vũ. Cái này làm cho Lam Phi rất bội phục.

Mười năm thời gian, có người nào có thể vẫn luôn một lòng một dạ. Nếu không phải yêu đến sâu tận đáy lòng, không có khả năng duy trì lâu như vậy. Xem ra Lãnh Giác thật sự rất yêu Lăng Vũ!

Nghĩ như vậy, Lam Phi cố lấy dũng khí, muốn chờ Lãnh Giác tiếp xong điện thoại liền khuyên bảo hắn đừng tuyệt vọng. Hy vọng hắn đừng từ bỏ, mà phải tiếp tục kiên định.

Nhưng không đợi Lam Phi khuyên bảo, hai người bọn họ liền bị sự kiện kế tiếp làm luống cuống trận tuyến.

Mí mắt Lãnh Giác hơi rũ mi xuống, đột nhiên run một chút, lúc sau lại khôi phục bình tĩnh. Nhìn màn hình di động, Lãnh Giác đột nhiên có chút dị thường.

Hàn Mẫn! Hắn gọi điện thoại lại đây làm cái gì? Chẳng lẽ Hiên lão đại?

Cái này làm cho Lãnh Giác tức khắc khẩn trương lên, thấp thỏm ấn nghe. Giọng Hàn Mẫn khá lớn vang lên.

"Giác, An hồ ly bị báo ứng, mọi sản nghiệp trên tay hắn đều bị thất bại thảm hại, công ty đã đóng cửa. Mà hiện tại những kẻ thù đang tìm hắn, cảnh sát tựa hồ cũng tham gia việc này. Ha ha ha! Hồ ly kia rốt cuộc bị báo ứng a!"

Hàn Mẫn phi thường hưng phấn đem tin tức nói cho Lãnh Giác, làm người vốn đang khẩn trương lập tức lơi lỏng.

"Đó là hắn xứng đáng! Làm nhiều chuyện xấu như vậy, nên đến báo ứng! Vậy người hiện tại ở đâu?"

"A! Hiện tại không biết a. Tôi còn chưa có đi tra chuyện này đâu! Dù sao tên kia hiện tại sắp bị người rút gân lột da! Nga, đúng rồi, cậu hẳn là biết người đứng đằng sau thao túng khiến An Diệp đóng cửa công ty là ai chứ, chính là Hiên lão đại. Nhưng Hiên lão đại hiện tại lại... Ai!"

Hàn Mẫn thở dài, nhàn nhạt tiếc hận. Mà Lãnh Giác nghe được lời Hàn Mẫn nói, trong đầu lập tức lướt qua một ý niệm, chính là bởi vì quá nhanh hắn không có bắt kịp.

"Anh là nói, An Diệp hiện tại chịu cảnh này hết thảy đều là do một tay Hiên lão đại tạo thành?"

"Đúng vậy, cậu còn không biết! Đó là bởi vì cậu vẫn luôn ở cạnh Lăng Vũ, không có thời gian bận tâm này nọ mà thôi. Nói đến Lăng Vũ, hắn hiện tại có phải ở bên cạnh cậu hay không?! Hiên lão đại thành dáng vẻ này, hắn còn có tâm tư trở về ngủ, thật là tiếc cho Hiên lão đại!"

Hàn Mẫn nói, Lãnh Giác liền cảnh giác ý niệm vừa rồi chợt lóe là cái gì.

"Anh nói Tiểu Vũ hiện tại còn chưa tới bệnh viện?"

Nghe được Lãnh Giác hỏi, Hàn Mẫn lập tức đáp lại:

"Đúng vậy, không có tới a! Tôi liền nói......"

Hàn Mẫn còn chưa nói xong, Lãnh Giác liền vội vàng cắt ngang.

"Lập tức phái người đi tra hồ ly kia còn có chỗ nào có thể trốn tránh. Mau lên! Tiểu Vũ có khả năng đã rơi vào tay An Diệp!"

"A!! Cái gì? Cậu nói Lăng Vũ cái gì?! Không phải đâu! Vậy cậu bình tĩnh, tôi lập tức phái người đi tra!"

Hàn Mẫn vừa nói xong, liền vội vàng kết thúc cuộc gọi. Hắn biết sự tình có chút nghiêm trọng. Hồ ly kia có khả năng biết hết thảy đều là do Hiên lão đại làm, cho nên liền bắt Lăng Vũ thay thế Hiên lão đại trả giá.

Hơn nữa An hồ ly hiện tại đã bị buộc đến tuyệt lộ, sự tình điên cuồng gì hắn cũng có thể làm ra. Xem ra Lăng Vũ hiện tại rất nguy hiểm. Nếu không nhanh chóng tìm được chỗ An hồ ly ẩn thân, Lăng Vũ khẳng định sẽ bị ác quỷ tra tấn chết. Nếu là cái dạng đó, vậy liền thực có lỗi với Hiên lão đại!

Nghĩ như vậy, Hàn Mẫn liền lập tức gọi một cuộc điện thoại cho anh em trong tổ chức, sau đó liền chạy tới nhà Lăng Vũ hội hợp cùng Lãnh Giác. Hắn biết Hiên lão đại giờ phút này sẽ không nguy hiểm, cho nên giao cho Đường Đường chiếu cố là đủ rồi. Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được Lăng Vũ, sau đó an toàn cứu ra.

Hy vọng còn kịp!

Hàn Mẫn ở trong lòng thành tâm cầu nguyện, trên mặt biểu tình càng ngày càng ngưng trọng.

Hàn Mẫn lái xe vài lần vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa gây tai nạn xe cộ, trong thời gian ngắn nhất chạy tới nhà Lăng Vũ. Mà hắn vừa xuống xe, di động liền vang lên. Nhìn dãy số là của anh em trong tổ chức Hàn Mẫn lập tức khẩn trương lên. Hắn nhanh ấn nghe, nín thở chờ tin tức.

"Biệt thự phía đông sau núi, An Diệp ở nơi đó!"

Tin tức này làm Hàn Mẫn không khỏi nhíu mày.

Thật không hiểu An hồ ly như thế nào mua được nơi đó! Bất quá hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái đó, hắn phải mau chóng đi lên đem tin tức này nói cho Lãnh Giác đang thập phần lo âu, sau đó liền triển khai hành động cứu trợ.

Ở một nơi khác.

Nhìn thấy Lăng Vũ cùng Âu Dương Hạo đồng thời lộ ra hoảng sợ, An Diệp ý cười càng thêm dày đặc. Đây là hiệu quả, hắn muốn thấy. Một đám đều bởi vì nhất cử nhất động của hắn mà biến hóa biểu tình.

Khi Lăng Vũ nhìn chăm chú, An Diệp xoay người đi về phía Âu Dương Hạo, sau đó ngồi xổm xuống kéo gần khoảng cách cùng Âu Dương Hạo.

Nhìn thấy An Diệp tới gần, Âu Dương Hạo theo bản năng rụt rụt. Mà An Diệp trên người tản mát ra hàn khí, làm hắn tràn đầy sợ hãi.

"Anh...... anh muốn làm gì?"

Giọng Âu Dương Hạo run rẩy hỏi An Diệp, khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì An Diệp tới gần mà có chút tái nhợt.

Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, Âu Dương Hạo thấy được điên cuồng cùng ngoan độc. Hắn biết giờ phút này An Diệp đã bắt đầu mất đi lý trí, cũng có khả năng đi giết người. Càng là nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo sợ hãi càng lúc càng nồng đậm.

Mà ở một bên, Lăng Vũ ở nhìn thấy An Diệp tới gần Âu Dương Hạo, tức khắc hoảng sợ mở to hai mắt.

"Anh tốt nhất đừng xằng bậy. Tiểu Hạo căn bản không liên quan, mong anh đừng kéo cậu ấy vào!"

Lăng Vũ lại hô to, An Diệp lại chỉ là cong lên khóe môi cười cười.

"Mày nói tao đừng xằng bậy, tao liền không xằng bậy sao? Mày cũng quá ngây thơ rồi!"

An Diệp trào phúng nhìn về phía Lăng Vũ, sau đó đột nhiên nâng cằm Âu Dương Hạo, làm Âu Dương Hạo ngẩng cao đầu.

"Ui!"

Đông tác thô bạo của An Diệp làm Âu Dương Hạo thống khổ rên, cũng làm Lăng Vũ cách đó không xa càng thêm lo lắng.

Lăng Vũ rất muốn chạy tới đá văng hắn ra, chỉ là tự do bị khống chế căn bản không có biện pháp tới gần hai người kia. Lăng Vũ càng thêm lòng nóng như lửa đốt.

Nhìn gương mặt Âu Dương Hạo bắt đầu chậm rãi từ trắng chuyển thành đỏ lại biến thành xanh tím, An Diệp cười, nhẹ nhàng mà thở dài nói.

"Tao đột nhiên phát hiện tao còn tương đối thích mỹ thiếu niên. Đối với mày, tao đã không có hứng thú. Hơn nữa, Âu Dương tổng tài cũng coi như là cực phẩm nha! Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp làm nhiệt huyết người ta sôi trào, rất muốn đi yêu thương. Nói có phải hay không a, Lăng tiên sinh?"

An Diệp vừa cười vừa nói, chính là trong giọng nói lạnh lẽo. Âu Dương Hạo tức khắc bắt đầu giãy giụa không thôi. Nhưng càng giãy giụa, An Diệp càng dùng lực đạo càng lớn, cho đến khi cằm trắng nõn bị véo ra xanh tím.

Mà cách đó không xa, Lăng Vũ bị lời nói của An Diệp chọc giận bắt đầu bạo nộ rồi.

Ý tứ của An Diệp quá minh bạch. Ma quỷ thế nhưng muốn làm bẩn Tiểu Hạo. Sao có thể để Tiểu Hạo vô tội bị ma quỷ làm bẩn? Không được, không thể để chuyện như vậy phát sinh!

Vì thế Lăng Vũ lại bắt đầu mạnh mẽ lôi kéo xích sắt. HunhHn786 Nhưng mặc kệ Lăng Vũ dùng lực như thế nào, cái xích sắt vẫn buộc ở trên vách tường, không ra. Trong lo âu Lăng Vũ liền phẫn nộ đá vách tường.

Xoay người hung hăng nhìn An Diệp, Lăng Vũ tiếp tục nói.

"Đồ khốn, thả Tiểu Hạo ra, bằng không chờ tôi được tự do tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi sẽ đem anh bầm thành vạn đoạn, vứt xác nơi hoang dã cho thú hoang ăn, cho anh chết không toàn thây!"

Lăng Vũ cũng bắt đầu điên cuồng. Mặc kệ lời hung ác như thế nào cũng nói ra, nhưng không thể khiến ác quỷ dừng động tác.

An Diệp đối với Lăng Vũ uy hiếp ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đối với Âu Dương Hạo nói lời đùa giỡn.

"Đã sớm biết Âu Dương tổng tài là mỹ nhân, khi đó tôi liền muốn bắt người, nếm thử tư vị của Âu Dương tổng tài đây! Chỉ là nhà Âu Dương thế lực quá lớn, tôi không thể trêu vào! Cho nên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cái loại tư vị kia thật sự rất khó chịu đó! Bất quá lần này cậu nếu đã ở trong tay của tôi, tôi liền sẽ biểu hiện tốt, đảm bảo làm Âu Dương tổng tài nếm trải tư vị dục tiên dục tử! Ha ha......"

An Diệp cười, trong mắt bắt đầu nhiễm đỏ ngọn lửa dâm dục. Âu Dương Hạo ớn lạnh cả người, muốn thoát lại bất đắc dĩ bị An Diệp xiềng xích. Hóc mắt Âu Dương Hạo bắt đầu trở nên hồng hồng, nước mắt cũng từ khóe mắt chảy xuống dưới. Hắn không muốn bị ma quỷ xâm phạm, hắn là của Vũ ca ca.

Âu Dương Hạo ở trong lòng khóc. Hắn gầy nhỏ căn bản không phải đối thủ của An Diệp cao lớn cường tráng. Nói hiện tại, hắn cũng chưa biện pháp thoát khỏi thủ hạ của An Diệp, càng đừng nói cùng ma quỷ này đối kháng.

Đừng mà! Đừng mà! Không thể bị người này làm bẩn, đến lúc đó mình liền không sạch sẽ! Vũ ca ca liền không thích!

Càng nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo càng chảy nước mắt nhiều hơn, nước mắt tựa như vỡ đê, tràn ra không ngừng.

Hừ...... Hừ......

Âu Dương Hạo phát ra âm thanh phản kháng, lại bởi vì An Diệp nắm cằm, làm hắn không có biện pháp nói tốt.

An Diệp bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, sau đó tươi cười đối với Lăng Vũ cách đó không xa đang phẫn nộ không thôi.

"Tao hình như nhớ ra, Âu Dương tổng tài thực thích mày! Vì mày, hắn cũng giống tao tìm mày tìm mười năm đó! Thật là làm người ta cảm động a! Không biết Lăng tiên sinh có đáp lại tình cảm của Âu Dương tổng tài hay không? Không phải là Lăng tiên sinh bạc tình, làm lơ Âu Dương tổng tài một mảnh chân tình đi! Chậc chậc chậc... Thật là đáng thương làm sao?"

Nói xong, An Diệp lại đem tầm mắt đặt trên người Âu Dương Hạo.

"Hà tất đi dán mặt nóng vào cái mông lạnh. Không bằng theo tôi đi! Tôi sẽ thương yêu cậu!"

An Diệp nói làm hai tròng mắt Lăng Vũ trừng thật to, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, hận không thể đem An Diệp xé xác.

"Đồ khốn, thả Tiểu Hạo ra, không cần thương tổn hắn!"

Lăng Vũ bắt đầu cuồng loạn, nhưng mà An Diệp trước sau như một đi bỏ qua.

Vốn chỉ là nói làm cho bọn họ sợ hãi, An Diệp đột nhiên giống điên rồi cúi đầu ngậm lấy môi Âu Dương Hạo. Hắn đè lại đầu Âu Dương Hạo điên cuồng vặn vẹo. An Diệp không ngừng cắn, cho đến khi đôi môi kia chảy ra máu đỏ tươi mới bỏ qua.

Buông ra cánh môi bị chính mình cắn chảy máu, An Diệp vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút máu bên môi.

"Bảo bối, em hương vị quả nhiên rất tuyệt!"

Giờ phút này Âu Dương Hạo đã đình chỉ giãy giụa. Khi An Diệp cắn môi hắn, trong nháy mắt, con ngươi trở nên một mảnh tro tàn, ảm đạm không ánh sáng, làm người đau lòng không thôi.

Âu Dương Hạo nhìn giống như búp bê vải bị rách nát. Lăng Vũ tâm co rút đau đớn không thôi, phẫn nộ không ngừng lôi kéo xích sắt. Mà đôi mắt tràn đầy bi giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm An Diệp tổn thương Âu Dương Hạo, trong miệng không ngừng gào rống.

"Kẻ điên, kẻ điên! Mày thả Tiểu Hạo ra. Em ấy là vô tội, thả ra. Tao để mày xử trí, đừng tra tấn Tiểu Hạo!"

Nghe được Lăng Vũ cuồng loạn gào thét, đôi mắt nhuộm đầy dục vọng nháy mắt rét lạnh đến thấu xương. Sắc bén nhìn về Lăng Vũ, An Diệp lạnh lùng nói:

"Khó chịu sao? Thực thương tâm đúng hay không? Tâm rất đau đúng hay không? Đây chỉ là cái bắt đầu! Trò hay còn ở phía sau. Tao muốn cho mày tận mắt nhìn thấy người quan trọng của mày bị tao cưỡng hiếp. Tao muốn cho mày đau đớn, để cho mày biết đắt tội tao kết cục là thảm cỡ nào!"

An Diệp càng nói càng kích động, đến cuối cùng liền lớn tiếng quát Lăng Vũ. Nói xong, An Diệp liền bắt đầu xé rách quần áo Âu Dương Hạo.

Nhìn màn điên cuồng trước mắt, Lăng Vũ giống như một con thú bị vây, mạnh mẽ lôi kéo dây xích, biểu tình càng thêm bi phẫn. Đôi mắt vẫn luôn lộ ôn hòa ý cười, giờ phút này lại sung huyết, hồng hồng một mảnh.

"Dừng tay. Mày dừng tay cho tao. Dừng tay! Khốn kiếp! Dừng tay cho tao!"

Đang gào rống, trong đầu Lăng Vũ đột nhiên lướt qua hình ảnh quen thuộc mà xa lạ, cùng tình cảnh trước mắt đan xen ở bên nhau.

Hiên...... Hiên......

Trong đầu lướt qua hình ảnh Hiên bị một người xâm phạm. Tên kia gào rống thỏa mãn, Hiên thống khổ rên rỉ. Tiếng khóc non nớt của bản thân. Toàn bộ hình ảnh đều chen chúc tới. Ngực bắt đầu như bị xé rách rất đau, tựa hồ có cái gì muốn lao tới làm khó chịu càng thêm lớn.

Bỗng nhiên cổ nóng rực, từ trong cổ họng phun ra máu đỏ tươi. Lăng Vũ càng thêm điên cuồng. Khoang miệng tràn đầy mùi máu tươi, kích thích Lăng Vũ trở nên mạnh mẽ hơn. Tay kéo thật mạnh xích sắt, muốn đem xích sắt từ trên vách tường kéo ra.

"Loảng xoảng!"

Lăng Vũ mạnh mẽ kéo làm xích sắt va đập phát ra tiếng vang nặng nề, phối hợp không khí điên cuồng, làm cho cả phòng tràn ngập quỷ dị.

Mà An Diệp còn đang điên cuồng xé rách quần áo Âu Dương Hạo. Hắn cúi đầu dùng lực gặm cắn phần da thịt trắng nõn lộ ra cho đến khi xuất hiện một đám ấn ký màu đỏ trước ngực Âu Dương Hạo mới dời đi trận địa.

Sau khi gặm cắn một lúc, An Diệp lại duỗi tay hướng đến phía dưới của Âu Dương Hạo. Nhìn vật giữa hai chân Âu Dương Hạo ủ rũ, ý cười trên khóe môi An Diệp càng thêm dày đặc. Hắn liền nắm lấy vật mềm oặt, dùng sức xoa nắn. Nhưng mặc kệ An Diệp xoa như thế nào, vật kia cũng không có bất luận phản ứng gì, cái này làm cho An Diệp phi thường phẫn nộ.

"Không cảm giác sao? Là bởi vì bị xâm phạm trước mặt người mình thích, cho nên không cảm giác sao? Không quan trọng, tôi sẽ làm cho có cảm giác!"

Nói xong, An Diệp liền dùng sức nâng hai chân Âu Dương Hạo áp đến trước ngực, cho chỗ kia lộ ra ở trước mắt hắn.

Nhìn thấy nơi còn đang khép kín kia, đôi mắt An Diệp hiện lên sự hung ác. Hắn nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, sau đó móc ra vật dưới háng sớm đã cương cứng. Lắc lắc vài cái khởi động, hung khí chuẩn bị xâm hại Âu Dương Hạo.

"Loảng xoảng"

Xích sắt lại bị Lăng Vũ dùng sức kéo mạnh phát ra tiếng vang. Mà khi nhìn thấy An Diệp cầm vật gây tội ác nhắm ngay Âu Dương Hạo, Lăng Vũ càng điên cuồng lôi kéo xích sắt.

Khi An Diệp bắt đầu động tác tiến vào, Lăng Vũ lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt, sau đó đem đầu hướng về một bên, cả người cũng bắt đầu run rẩy không thôi.

Tiểu Hạo, thực xin lỗi! Vũ ca ca quá vô dụng! Chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị ma quỷ xâm phạm! Tiểu Hạo!

Lăng Vũ thống khổ sám hối, nước mắt cũng chảy xuống nhỏ giọt ở trên sàn nhà.

"Rầm!"

Một tiếng vang lớn khiến Lăng Vũ bừng tỉnh, mở to hai tròng mắt đỏ au, lại nhìn thấy ác ma thống khổ ở trên mặt đất. Rồi sau đó là hai giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tiểu Vũ!"

"Lăng Vũ!"

Nghe được âm thanh quen thuộc, Lăng Vũ càng thêm điên cuồng, nhìn An Diệp nằm trên mặt đất.

Giết hắn! Giết hắn! Ma quỷ làm bẩn Hiên, hiện tại lại muốn làm bẩn Tiểu Hạo!

Đôi mắt đỏ au, Lăng Vũ điên cuồng nhìn An Diệp, trong đầu chỉ có một câu.

Giết hắn!

Nhìn Lăng Vũ miệng đầy máu tươi, Lãnh Giác cả kinh lập tức chạy đến vươn tay ôm chặt người cảm xúc kích động. Hắn muốn trấn an Lăng Vũ trước, lại không ngờ rằng bị Lăng Vũ mạnh mẽ đẩy ra, sau đó lớn tiếng quát:

"Cởi xích! Cởi bỏ xích cho tôi!"

Lăng Vũ giờ phút này đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là giết ma quỷ.

Nghe được Lăng Vũ mất đi lý trí, Lãnh Giác lập tức ngăn lại Lam Phi còn muốn xông tới. Hắn biết hiện tại Lăng Vũ cảm xúc thực không ổn định, vô ý liền có khả năng làm bị thương Lam Phi.

Biết Lãnh Giác lo lắng cái gì, Lam Phi cũng không có đi kiên trì. Hắn biết trước mắt tình huống phi mang hỗn loạn, nếu hắn lại tùy hứng khẳng định sẽ làm tình trạng càng thêm hỗn loạn. Cho nên Lam Phi nghe theo Lãnh Giác an bài, thuận theo đứng ở một bên, sau đó vẻ mặt lo lắng Lăng Vũ. Hai tay cũng bởi vì trong lòng lo âu mà gắt gao nắm chặt HunhHn786.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro