Chương 21: Đi báo danh + 22: Gặp lại...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Đi báo danh

Vừa ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng, Lăng Vũ liền vui vẻ lôi kéo Bách Tiêu nói:

"Cảm ơn em, Tiêu Tiêu. Không ngờ tới em có thể giúp anh mọi thứ chu đáo như vậy. Nếu về sau có cần anh hỗ trợ gì thì cứ việc mở miệng, anh sẽ nỗ lực hết sức để giúp em!"

Lăng Vũ thành khẩn nói.

Bách Tiêu nghe được Lăng Vũ nói lời cảm tạ, trong lòng đích xác có chút vui vẻ, bất quá hắn không nói cái gì, chỉ là cười cười, sau đó nắm tay Lăng Vũ đi ra bên ngoài.

Hiện tại Bách Tiêu nắm tay Lăng Vũ càng ngày càng tự nhiên. Mà Lăng Vũ cũng không ý thức được từ sau khi rời xe lửa đến giờ, Bách Tiêu vẫn luôn nắm tay mình dẫn đi.

Dọc theo đường đi, Lăng Vũ đều thực hưng phấn hỏi Bách Tiêu làm như thế nào thi đậu vào trường đại học này? Sao có thể quen biết Hiệu trưởng như vậy?

Bởi vì ở trong ấn tượng của Lăng Vũ, có thể thân thiết cùng Hiệu trưởng hoặc Chủ nhiệm lớp đều là một ít người trong nhà có bối cảnh tốt hoặc là thành tích học tập rất cao.

Mà theo như ký ức của Lăng Vũ, gia cảnh Tiêu Tiêu hoàn toàn không có gì nổi trội. Cô cô hình như cũng chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ. Bất quá đã qua nhiều năm Lăng Vũ không có liên lạc với người trong nhà, cho nên cũng không biết người trong nhà đã có biến hóa như thế nào.

Sau nhiều năm cái gì cũng có khả năng thay đổi.

Nhưng Bách Tiêu có thể quen biết Hiệu trưởng, làm Lăng Vũ cảm thấy có loại cảm giác thực oai phong, trong lòng đối với Bách Tiêu tăng thêm sùng bái.

Nghe được anh họ hỏi mình làm như thế nào quen biết Hiệu trưởng, trong lòng Bách Tiêu liền cảm thấy anh họ không phải có thiện cảm với Hiệu trưởng.

Hiện tại, trừ phi ngươi là người rất đặc biệt, rất ưu tú, bằng không sẽ không có ai chú ý tới ngươi.

Hiệu trưởng vì cái gì giúp hắn? Không phải chính vì gia đình hắn giàu có đã bằng lòng tài trợ cho ngân sách trường. Mà là bởi vì thành tích của hắn. Hắn chính là người có điểm thi cao nhất trong kỳ thi xét tuyển vào đại học năm nay. Thủ khoa học tại trường sẽ mang đến càng nhiều phúc lợi. Người ngoài đối với trường học sẽ có đánh giá rất cao. Dù sao người có thành tích cao nhất cũng ghi danh vào trường đại học này, chứng minh trường đại học này thực sự không tồi, do đó càng nhiều người tới ghi danh vào trường.

Hiện tại Bách Tiêu thấy rằng chẳng qua là mình đang thực hiện chút quyền lợi trong tay mà thôi. Nếu không phải bởi vì anh họ, hắn thật đúng là khinh thường đi làm những việc này.

Bất quá nhìn thấy anh họ lộ ra vẻ mặt sùng bái, trong lòng Bách Tiêu vẫn thực hưởng thụ. Nhưng hiện tại không phải thời điểm cao hứng, nhìn hành lý cồng kềnh trong tay, Bách Tiêu cảm thấy bọn họ phải nhanh đi báo danh chứ không phải ở tại đây nói chuyện phiếm.

"Kỳ thật cũng không có gì. Em cũng không quen biết Hiệu trưởng. Được rồi, anh họ, chúng ta không nói cái này nữa, hiện tại phải chạy nhanh đi báo danh, sau đó tìm phòng đặt đống hành lý này, thật sự mang theo chúng sẽ rất mệt!"

Nghe được Bách Tiêu nói muốn đi báo danh sau đó tìm phòng đặt hành lý, Lăng Vũ mới ý thức được hai người hiện tại đều còn cầm thật nhiều đồ vật, xác thật rất nặng. Vì thế lập tức dứt bỏ những nghi vấn trong đầu, Lăng Vũ bắt đầu tập trung toàn thân cho việc của Bách Tiêu.

Hai người cầm va li trên tay, bắt đầu quá trình tìm kiếm nơi Bách Tiêu cần đến để báo danh.

Nửa giờ trôi qua.

"Anh họ, anh đi từ từ chờ em với!"

Bách Tiêu ở phía sau thở phì phò đối với người đi như bay phía trước thét lên.

Trước kia hắn sao không phát hiện anh họ có thể lực tốt như vậy, mang theo hành lý nặng như vậy mà anh họ bước đi như bay. Hắn đã mệt muốn nằm sấp xuống, mà anh họ cũng không có biểu hiện gì khác biệt.

Chẳng lẽ đây chính là ưu điểm mà ta chưa phát hiện của anh họ?

Bách Tiêu trong lòng suy nghĩ như thế.

"Nhanh lên đi! Tiêu Tiêu, em sao đi chậm như thế chứ?! Đã tìm nửa giờ rồi, cái chỗ báo danh ở đâu vậy? Anh đi đến sắp ngất xỉu hôn mê!"

Anh muốn xỉu. Em thấy tinh thần anh còn rất tốt!

Bách Tiêu trong lòng ai thán kêu lên.

"Hẳn là gần đây. Dựa theo bảng chỉ dẫn là nên đi bên này, nhưng sao tìm không thấy chứ?"

"Tiêu Tiêu, nếu không thì em hỏi lại mấy bạn khác đi!"

Lăng Vũ đề nghị, chỉ là Bách Tiêu đã không còn sức lực. Ở nửa giờ trước, hắn đã hỏi đến miệng mỏi lưỡi khô, không nghĩ tới gặp được đều là tân sinh viên vừa vào trường.

Mình thật đúng là xui xẻo!

Bách Tiêu trong lòng buồn bực nghĩ.

Nhìn thấy bộ dáng Bách Tiêu hữu khí vô lực, Lăng Vũ lắc lắc đầu, sau đó quyết định tự mình đi hỏi.

"Vậy em trước tiên ở chỗ này chờ, anh thấy bên kia người rất nhiều, anh đi hỏi một chút xem sao!"

Bách Tiêu không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu, sau đó ngồi ở trên cái va li, chờ Lăng Vũ mang tin tức trở về.

Lăng Vũ hướng đến chỗ có nhiều người mà đi qua, trong lòng cũng sốt ruột muốn nhanh tìm được chỗ cần đến.

Chỗ rộng như vậy trời lại quá nóng, mang theo mấy cái va li to thật đúng là không phải mệt bình thường. Ta không sao cả, dù sao trước kia làm sát thủ đã trải qua rèn luyện, chút vận động này thể lực vẫn chịu nổi. Nhưng Bách Tiêu không được như vậy. Tuy nói có luyện thể thao, nhưng cũng chịu không nổi lăn lộn!

Nghĩ vậy, Lăng Vũ cũng bước nhanh hơn, đi thẳng đến chỗ nhiều người tập trung.

Chỉ là...

"Ngươi.. hắn, mẹ nó tìm chết à! Dám đụng đến người của ông đây!"

Trong đám người, một thanh niên cao lớn dáng vóc thực đẹp đang ôm một thanh niên gầy yếu thanh tú, trên mặt đầy nước mắt. Gương mặt thanh niên cũng thực đẹp trai, nhưng trong vô hình tản mát ra hơi thở đầy khí thế làm người ta thấy áp lực.

Người bị rống gào kia có mái tóc hơi dài màu vàng, một đôi mắt đen sâu thâm thúy, khiến người nhìn có loại cảm giác bị nhìn thấu.

Mà người kia cũng đẹp trai không kém, tuy rằng thoạt nhìn có chút tùy tiện, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài cũng tản ra khí thế hiếp người, làm người nhìn không cách gì bỏ qua.

Hai người này rất nguy hiểm!

Trong đầu Lăng Vũ xuất hiện ý niệm này đầu tiên.

Xem ra phải đổi chỗ hỏi thăm!

Lăng Vũ lập tức ra mệnh lệnh cho chính mình, rồi sau đó không chút nào để ý xoay người, hướng nơi khác mà đi.

Chỉ là...

"Úi dà!!! Ngươi... người này đi đứng như thế nào vậy! Đôi mắt để ở đâu?"

Một thanh niên như là ăn phải thuốc súng đối với Lăng Vũ rống to, sau đó xoa xoa chỗ ngực bị đâm trúng không nhẹ.

"A... Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, có bị thương chỗ nào hay không?"

Lăng Vũ nôn nóng nhìn về phía cái người bị chính mình mạnh mẽ đụng vào.

"Làm cái gì đi đường mà không..."

Còn muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy diện mạo đối phương, hắn tức khắc nuốt xuống những chữ mắng sắp phun ra, ngây ngất nhìn Lăng Vũ phát ngốc.

Trời ơi, hôm nay xảy ra chuyện gì đây! Ta bị thiên thần đụng trúng, xem ra diễm phúc không cạn a. Bị đâm cũng có thể đâm ra người đẹp như vậy!

Hắn tức khắc tỉnh táo tinh thần. Nhưng mà khi hắn muốn an ủi người trước mắt, hình như là bị ngữ khí hung ác làm sợ không nhẹ, thì một giọng nói ngả ngớn vang lên:

"Ở đây có chuyện gì. Không thấy chúng ta đang có việc sao, thế nhưng dám quấy rầy chúng ta, các ngươi không muốn sống hử!"

Lăng Vũ bị giọng nói đột nhiên vang lên làm sợ tới mức nhanh xoay người lại. Phát hiện đối phương chính là một trong hai người người vừa, cảm giác vô lực tức khắc tăng lên.

Xem ra mình không muốn chọc đối phương, đối phương vẫn tìm tới cửa!

Mà cái người kia nhìn thấy khuôn Lăng Vũ, tức khắc kinh ngạc một chút, rồi sau đó lại khôi phục bộ dạng tùy tiện lúc trước, hài hước nhìn Lăng Vũ.

Chỉ là ở trong lòng suy nghĩ:

Hắn sao lại ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng là sinh viên trường này? Xem ra ta cùng hắn thật đúng là duyên phận không cạn nha!

Thanh niên nổi lên ý nghĩ tà ác trong lòng, đôi mắt phượng hẹp dài dần hiện lộ ra ý không tốt.

Wow ! Đoán xem hắn là ai ?!

Chương 22: Gặp lại thiên sứ

Nhìn người cao lớn phía sau kia, Lăng Vũ chỉ có xúc động muốn rời đi.

Thật không muốn cùng người này có liên hệ gì. Bản thân Lăng Vũ chỉ nghĩ sẽ sống một cuộc đời bình lặng.

Từ ăn mặc xem ra cái người này gia cảnh khẳng định không tồi. Tốt nhất đừng có dính líu cùng mấy người như thế này.

Vì thế, Lăng Vũ hạ thấp tư thái, thành khẩn hướng người thanh niên xin lỗi. Tuy rằng chính mình cũng không có làm sai, chỉ là không muốn cùng một thiếu gia được nuông chiều từ bé dây dưa.

"Thực xin lỗi, vừa rồi đã quấy rầy, tại đây hướng cậu xin lỗi, nếu không có việc gì xin đi trước!"

Nói xong, Lăng Vũ liền xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị kéo lấy cánh tay. Người kia thuận thế đem Lăng Vũ hướng vào trong lòng ngực.

"Như thế nào? Tiểu thiên sứ, không quen biết ta sao? Thật đúng là làm tổn thương người ta biết không? Buổi tối đó chúng ta ngồi chung trên một chiếc xe, trải qua một đêm phóng khoáng mà! Sao hiện tại liền quên mất người ta rồi?"

Lam Phi ra vẻ đáng thương, đem cằm gác ở trên vai Lăng Vũ, u oán kể lể.

Bộ dạng u oán kia làm người khác tưởng tượng ra hắn là người bị vứt bỏ, người bị hại, mà Lăng Vũ thành cái người vứt bỏ phụ lòng hắn.

Lăng Vũ trong lòng cả kinh. Hết thảy toàn bộ chuyện đêm đó thoáng hiện ra trong đầu.

Đích xác đêm đó sau khi Lăng Vũ bỏ đi đã quên mất cái người có chút vô lại kia. Cho rằng sẽ không gặp lại nữa, không nghĩ tới thế nhưng liền gặp phải ở ngày Tiêu Tiêu đi nhập học.

Đây là thứ mà người ta gọi là duyên phận sao?

Lăng Vũ nghĩ mà đau đầu.

Ta tình nguyện báo đáp ân tình, không cần loại duyên phận này.

Nhìn Lăng Vũ lâm vào hồi ức, Lam Phi tức khắc nổi lên lửa giận.

Cái người này đáng chết thật. Không chỉ có năm lần bảy lượt làm lơ ta, hiện tại còn không nhớ rõ ta!

Cái này làm cho Lam thiếu gia luôn luôn không ai bì nổi rất là bực bội. Mà đắc tội Lam thiếu gia kết quả chính là...

'Ô '

Phẫn nộ, Lam Phi đem người trong lòng ngực chuyển qua đối mặt mình, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp.

Người chung quanh đều trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn tình cảnh trước mắt.

Mà người vừa rồi được Lam Phi ôm lấy còn đang rưng rưng nhìn một màn trước mắt. Hắn không thể tin được, người đẹp trai quyến rũ kia lúc trước còn bảo vệ hắn, hiện tại lại đi hôn người khác.

Cái người đó xác thật so với hắn đẹp hơn rất nhiều, hắn cũng biết Lam thiếu gia là người phong lưu lãng tử. Nhưng thái độ Lam thiếu gia chuyển biến quá nhanh thật sự làm hắn không thể tiếp thu. Không thể tin một màn trước mắt, hắn khóc lóc chạy đi.

Mà người vừa rồi còn giằng co với Lam Phi lại rất có hứng thú nhìn một màn trước mắt, trên mặt cũng không có biểu tình gì là kinh ngạc.<HunhHn786>

Đương sự Lăng Vũ ở thời khắc bị hôn đó, đầu óc trống rỗng. Chờ phản ứng lại, Lăng Vũ mới phát hiện cái người đáng chết kia thế nhưng ở trước mặt mọi người hôn môi mình.

Cũng mặc kệ nơi này có bao nhiêu người, Lăng Vũ vẫn mạnh mẽ đẩy cái người phi lễ mình ra, sau đó dùng tay hung hăng chùi chùi chỗ môi mới vừa bị hôn qua.

Đúng vậy, Lăng Vũ thực chán ghét, cực kỳ chán ghét.

Từ khi bị Minh Hiên phản bội, Lăng Vũ đối với những công tử nhà giàu có cực kỳ chán ghét. Chán ghét đến mức không muốn cùng cái loại người này có bất luận liên quan gì, có thể rời xa bao nhiêu thì sẽ xa bấy nhiêu, không muốn tới gần.

"Đừng lại đối với ta làm chuyện quá phận như vậy. Ta không muốn cùng cậu có bất luận liên hệ gì, xin cậu về sau cho ta chút tôn trọng!"

Lăng Vũ tức giận biểu đạt lập trường.

Lăng Vũ nói làm những người bên cạnh hít sâu một hơi.

Thật không nghĩ tới cái người xinh đẹp như thiên sứ, thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, thế nhưng nói ra lời kiêu ngạo như vậy. Xem ra cái người không sợ chết này gặp xui xẻo rồi!

Ai trong trường này không biết Lam thiếu gia là người tàn nhẫn độc ác. Không ai dám ngỗ nghịch hắn, dù bị khi dễ cũng chỉ là yên lặng chịu đựng. Mà người trước mắt lại nói ra lời kiêu ngạo như vậy, kết quả có thể đoán trước.

Một ít người ở trong lòng đang bi ai thay cho Lăng Vũ.

Sau đó tất cả ánh mắt đều có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Vũ, còn cho Lăng Vũ một ý nhắc nhở tự cầu phúc.

Nghe được thiên sứ nói như hận không thể cùng chính mình phân ra giới hạn, Lam Phi tức giận muốn xé rách người kia ra.

Xem ra không cho chút giáo huấn thì người này sẽ cho rằng chính mình là bảo vật thật!

Lăng Vũ trong lòng không thể nói không sợ. Dù sao bản thân hiện tại cái gì cũng không có, không có bối cảnh, không thế lực. Là một người bình thường, dù có chút bản lĩnh phòng thân, nhưng nếu bị người ở sau lưng giở trò thì khẳng định khó lòng phòng bị.

Rốt cuộc ở phương diện dùng thủ đoạn, Lăng Vũ thật đúng là không am hiểu.

Nếu liên lụy đến ba mẹ thì thật không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nghĩ đến ba mẹ của mình, trong lòng Lăng Vũ lại là một trận kinh hoảng. Sẽ thực hối hận khi mình muốn đến nơi này đi đọc, nếu không tới có lẽ sẽ không gặp chuyện như thế này, cũng sẽ không cùng thanh niên trước mắt có liên hệ.

Nhưng hiện tại đã chọc giận người kia, muốn tránh cũng tránh không được, biểu tình ảo não lập tức hiện lên trên mặt Lăng Vũ.

Nhìn thấy Lăng Vũ lộ ra bộ dạng ảo não hối hận, làm trong lòng Lam Phi ít nhiều có chút thỏa mãn.

Nếu sợ hãi, vậy chớ chọc ta bực. Bất quá ta sẽ cho ngươi trả phải giá lớn!

Tiến lên, đem toàn bộ thân thể người còn trong trạng thái đề phòng ôm lấy, Lam Phi hài hước cười, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói.

"Như thế nào? Sợ hãi? Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất chứ? Bất quá ta có thể cho ngươi cơ hội bồi thường. Đó chính là đêm nay, tắm rửa sạch sẽ, sau đó chủ động bò lên trên giường, chờ ta tới ăn! Thế nào, tiểu thiên sứ?"

Lại là yêu cầu vô lễ!

Lăng Vũ trong lòng oán hận nghĩ đến.

Thanh niên này hoàn toàn chính là sắc lang tinh trùng thượng não. Thật không biết những người có tiền dạy dỗ con cái như thế nào nữa!

"Đồ khốn, con mẹ nó, buông anh họ của tao ra!"

Một tiếng rống giận ở trong đám người vang lên.

Vốn ngồi chờ Lăng Vũ trở về, mà chờ thật lâu Bách Tiêu không có thấy Lăng Vũ trở về.

Dù có đi hỏi thăm cũng không cần thời gian dài như vậy chứ, chẳng lẽ anh họ ngây thơ lại mơ hồ.

Trong lòng Bách Tiêu bất đắc dĩ nghĩ như vậy, sau đó nâng va li đặt bên cạnh lên, bắt đầu đi hướng về phía vừa rồi Lăng Vũ đã đi.

Trong chốc lát, liền đến chỗ đám người tụ tập.

Không biết bên trong phát sinh chuyện gì. Vốn định không quan tâm, nhưng khi lơ đãng, tầm mắt Bách Tiêu lại phát hiện bóng dáng anh họ. Hắn lập tức làm ra phản ứng, vọt vào đám người. Mà đập vào mắt hắn chính là một thanh niên cao lớn đang phát giận, nhưng tư thế người này cùng với anh họ thật ái muội như đang âu yếm.

Bị kích thích, Bách Tiêu lập tức rống to đối với Lam Phi, sau đó mạnh mẽ đem người bị ôm vào trong ngực thanh niên kia kéo đến trong lòng ngực mình.

Một bên trấn an người trong lòng ngực, một bên phẫn nộ nhìn về phía cái tên không biết vì sao ôm anh họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro