Chương 33: Ông chủ... + 34: Thuê phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Ông chủ An

'Cộc'

Trong văn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh quân cờ hạ ở trên bàn cờ.

Nhưng lần này, người ngồi bên cạnh người chơi cờ đã không có nói chuyện ồn ào như trước. Thiếu niên hiện tại chính là ngồi an tĩnh bên cạnh, lẳng lặng nhìn người đang tự chơi.

Nếu biểu tình kia không ai oán như vậy, hình ảnh này thật là hài hòa đến hạnh phúc.

Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa.

Giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh kia không có một chút ấm áp.

"Tiến vào!"

Nghe được trong văn phòng truyền ra âm thanh, người ở bên ngoài liền đẩy cửa bước vào.

"Ông chủ, Chung hiệu trưởng tới, hiện tại đang ở ngoài chờ."

Người tiến vào thật cẩn thận nói mục đích đi vào.

"Cho ông ta vào!"

Vẫn là giọng nói vô tình lạnh như băng.

Nhận được mệnh lệnh, người nọ liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Cho dù là những người làm việc ở đây hay những thuộc hạ cấp dưới, vô luận làm cái gì cũng đều thật cẩn thận.

Bởi vì một khi nói gì đó ông chủ không muốn nghe, hoặc là làm việc không đạt tới yêu cầu. Vậy bọn họ sẽ được ông chủ 'chiêu đãi' tận tình.

Ông chủ thủ đoạn âm ngoan độc ác, làm cho mỗi thủ hạ đều kinh khủng không thôi. Cho nên vì bảo vệ mạng sống, bọn họ trước nay đều không dám ngỗ nghịch ông chủ hung tàn này chỉ biết phục tùng.

Trừ lần đó ra, bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Chỉ chốc lát sau, cửa văn phòng lại lần nữa mở ra.

Tiến vào chính là vị hiệu trưởng trường đại học nơi Bách Tiêu vừa nhập học. Lúc này ông ta đầu đầy mồ hôi, toàn bộ thân mình béo lùn có chút run rẩy.

Xác thật, cái người thích tự mình chơi cờ một mình này đích xác làm mỗi một người biết rõ về hắn đều sẽ hận không thể trốn đến nơi rất xa. Bởi vì không ai biết được khi nào sẽ bị cái người có danh xưng là 'Mặt Diêm Vương' kia theo dõi.

Mà ai bị theo dõi, kết quả trước nay đều là kết thúc trong vũng máu.

Không có ai thoát được.

Cầm khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, Chung hiệu trưởng chậm rãi đi đến bên cạnh ông chủ An, thật cẩn thận cười nói.

"Ngài An có hứng thú a! Mỗi lần tới đều nhìn thấy ngài An chơi cờ!"

Nghe được Chung hiệu trưởng rõ ràng nịnh hót lấy lòng, hắn chỉ là cong lên khóe môi cười nói.

"A, khiến Chung hiệu trưởng chê cười rồi. Chỉ là thời điểm nhàm chán nên chơi cờ giết thời gian mà thôi. Không có việc gì không đăng Điện Tam Bảo, Chung hiệu trưởng hôm nay đại giá quang lâm là có chuyện gì sao?"

Tuy rằng là cười nói những lời này, nhưng trong giọng nói lại không hề có ý cười, khiến người nghe có điểm ớn lạnh.

Lời nói này làm cho thân thể Chung hiệu trưởng run rẩy lợi hại hơn. Sợ hãi trong lòng cũng gia tăng. Chung hiệu trưởng thầm hối hận vì tự mình đi vào chỗ này, mặt đối mặt người kia nói tình huống.

"Ngài An... kỳ thật hôm nay ta tới chính là muốn cùng ngài nói về chuyện của Lăng tiên sinh."

Vừa nghe nói đến Lăng Vũ, quân cờ trắng sắp hạ xuống bàn cờ lập tức dừng lại. Sau đó hắn quay đầu nhìn Chung hiệu trưởng, ý bảo ông ta tiếp tục nói.

Nhận được ánh mắt cho phép, Chung hiệu trưởng tiếp tục nói.

"Cái vị Lăng tiên sinh kia hiện tại lại thay đổi chủ ý... Sẽ không ở lại trường học tiến hành học tập, cũng không ở ký túc xá của trường... Nhưng công việc kia vẫn đồng ý tiếp tục làm, chỉ là không ở lại trường!"

Nghe được Chung hiệu trưởng tự thuật, hắn hơi nhíu mày. Con ngươi tản mát ra một tia ý vị không rõ.

Sau đó hắn tiếp tục hạ quân cờ trắng vừa rồi xuống bàn cờ, cũng không nói với Chung hiệu trưởng cái gì.

Cái này làm cho Chung hiệu trưởng càng thấp thỏm bất an trong lòng. Trán cùng lòng bàn tay nắm chặt của Chung hiệu trưởng đều ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta thật sự sợ 'Mặt Diêm Vương' trước mắt đẩy mình vào con đường chết vô pháp xoay chuyển.

Nhưng hôm nay hắn tựa hồ tâm tình thực tốt, từ đầu tới đuôi cũng chưa bất mãn gì về tin tức Chung hiệu trưởng mang đến.

Ước chừng mười phút, rốt cuộc hắn có phản ứng. Hắn đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Chung hiệu trưởng, lười nhác nói.

"Chuyện này vất vả cho Chung hiệu trưởng rồi. Ta đã đáp ứng tài trợ, hai ngày nữa số tiền sẽ vào tài khoản của trường. Về sau Chung hiệu trưởng còn có yêu cầu gì hay cần ta hỗ trợ cứ việc tới tìm. Ta sẽ nỗ lực giúp hiệu trưởng bài ưu giải nạn. Nếu hiệu trưởng không còn gì muốn nói, vậy mời đi trước. Ta có một số việc cần giải quyết, cho nên không thể tiếp chuyện hiệu trưởng được. Xin thứ lỗi!"

Thấy người trước mắt thế nhưng không có làm khó mình, Chung hiệu trưởng nhẹ nhàng thở ra.

Còn về chuyện về sau có cái gì muốn yêu cầu hay cần hỗ trợ thì đến tìm, vẫn là thôi đi. Mạng già này muốn sống thêm một thời gian nữa!

"Tại đây đại diện trường học cảm tạ ngài An đã tài trợ. Ở trường còn có việc cần phải xử lý, cho nên không quấy rầy ngài, xin phép đi trước!"

Nói xong, Chung hiệu trưởng liền thấy người kia gật gật đầu, ý bảo ông có thể rời đi, mới lập tức từ văn phòng lui ra.

Vừa ra khỏi cái văn phòng có bầu không khí tràn ngập áp lực, Chung hiệu trưởng cảm thấy mình có cảm giác được sống lại. Sau đó ông bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng hướng đến thang máy.<HunhHn786>

Chung hiệu trưởng vừa rời khỏi, thiếu niên vốn đang ngồi an tĩnh bên bàn cờ liền không an phận.

"Lão đại, em không hiểu. Anh muốn có được cái người tên Lăng Vũ như vậy, vì sao không dứt khoát trực tiếp trói lại mang về, còn dây dưa làm cái gì? Nếu mà em coi trọng ai, em khẳng định trực tiếp đem người kia trói lại quăng lên trên giường, ăn trước nói sau. Thật không hiểu được anh vì sao thích đi một vòng lớn như vậy, lanh quanh luẩn quẩn làm cái gì?"

Thiếu niên căm giận nói, sau đó còn dùng vẻ mặt 'anh thực không quyết đoán' nhìn người trước mắt luôn là biểu tình lạnh như băng.

Nghe được người bên cạnh nói lời bất kính, hắn cũng không giận, chỉ là cười cười quỷ dị. Sau đó hắn dùng giọng nói trầm thấp đến người ta có chút sởn tóc gáy trả lời.

"Kỳ thật người đi săn cũng không để ý kết quả được cái gì, mà là hưởng thụ quá trình săn mồi. Nhìn con mồi mình theo dõi bị mình khống chế, từng bước từng bước một đi vào bẫy rập do mình thiết kế hoàn hảo. Vậy mới là hưởng thụ chân chính, ha ha..."

Nghe được tiếng cười có chút quỷ dị khủng bố, âm thanh ngoan độc kèm theo biểu tình hứng thú quái dị, làm thiếu niên vẫn luôn thân cận hắn cũng rùng mình.

Trong lòng thiếu niên cũng không quá rõ ràng. Hắn đã sớm biết lão đại của mình thích những thiếu niên có diện mạo thanh tú xinh đẹp, nhưng cũng chỉ giới hạn là người trẻ. Lăng Vũ này đã ba mươi tuổi, là trai già, thật không biết có cái gì đặc biệt mà làm lão đại nhà mình nhớ thương như vậy, hơn nữa còn phá vỡ lệ thường, bắt đầu hứng thú một lão trai già.

Thật là khó hiểu, bất quá đây đều là quyết định của đối phương, hắn không có quyền gì đi hạn chế. Một khi đã như vậy, hắn đành phải ở bên cạnh xem kịch. Dù sao hắn gần đây cũng rất nhàm chán, vừa lúc tìm thấy trò vui.

Thiếu niên tà ác nghĩ.

Chương 34: Thuê phòng

"Được rồi anh họ, em tin tưởng anh sẽ học tốt. Đi nhanh thôi. Tìm được phòng, sau này em cũng dọn qua ở chung với anh. Đến lúc đó mỗi ngày em sẽ chỉ dạy cho anh!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Vũ khi nói, Bách Tiêu rất vui vẻ. Hắn sẽ chỉ dẫn anh họ thật chu đáo.

Có cơ hội tiếp cận thân mật cùng người mình thích tốt như vậy, đồ ngốc mới từ bỏ!

Nhưng Lăng Vũ lại không đồng ý. Nghe Bách Tiêu nói muốn chuyển đến ở cùng nhau, Lăng Vũ liền phản đối.

"Vậy sao được. Trường đại học của em không phải có chế độ sao? Đã có danh sách ở ký túc xá thì không cho sinh viên ở ngoại trú. Thật là, em lớn như vậy, đã là sinh viên đâu phải học sinh mà còn xử sự giống trẻ con. Nên nghiêm chỉnh thực hiện nội quy, không cần vì dạy anh nấu cơm mà chuyển ra ngoài ở cùng anh. Đến lúc đó trường học bắt được sẽ bị phạt, xem em phải làm sao đây. Dù sao việc em đề nghị ở cùng nhau, anh kiên quyết không đồng ý."

Lăng Vũ lộ ra bộ dạng trưởng bối răn dạy Bách Tiêu. Nhưng Lăng Vũ cũng không biết phong phạm gọi là trưởng bối kia ở trong mắt Bách Tiêu hoàn toàn không có tác dụng.<HunhHn786>

Ngược lại là Bách Tiêu hùng hồn đầy lý lẽ nói với Lăng Vũ.

"Anh họ à, anh không biết là hiện tại ở trường đại học có thể xin ở ngoại trú sao. Chỉ cần gởi đơn xin phép, không tới nửa ngày bảo đảm có thể nhận được phê chuẩn. Mà hơn nữa hiện tại trong trường sinh viên rất đông, phòng ký túc xá đều kín hết chỗ. Tuy nói đã thực khống chế số lượng chiêu sinh, nhưng vẫn có rất nhiều người dựa vào quan hệ gì đó để vào trường học. Cho nên phòng ký túc xá hiện tại rất là thiếu thốn. Nếu có người muốn dọn ra ngoài ở, trường học sẽ không ngăn cản, ngược lại sẽ đem chỗ đó cấp cho ngươi khác. Cho nên anh không cần lo lắng cái này đâu. Dù sao em cũng đã quyết định sẽ dọn ra ngoài ở."

Bách Tiêu đắc ý nói, trong lòng lại chột dạ.

Hắn không biết ký túc xá của trường có phải đang thiếu chỗ hay không, cũng không biết trường có đồng ý cho sinh viên ra ở ngoài hay không. Đơn xin gì đó hắn cũng không tâm tư viết. Bất quá ra ngoài ở khẳng định là có thể. Nếu thật sự trường có yêu cầu cung cấp đơn từ gì gì, vậy đến lúc đó sẽ bổ sung là được.

Nghe được Bách Tiêu nói như vậy, Lăng Vũ gật gật đầu, nghi hoặc 'à' một tiếng, sau đó trong lòng bắt đầu nghĩ xem có cần thuê cái phòng lớn một chút hay không.

Lúc trước Lăng Vũ chỉ là tính toán thuê cái phòng nho nhỏ đủ cho một người ở là được, cũng không suy xét vấn đề nấu cơm.

Hiện tại Tiêu Tiêu nói đến cùng nấu cơm ăn khá tốt. Tuy rằng bản thân Lăng Vũ không biết nấu ăn, nhưng còn có Tiêu Tiêu dạy mà. Cho nên Lăng Vũ quyết định tìm cái phòng lớn để hai người đủ ở là được.

Như vậy về sau cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, người thêm náo nhiệt!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền đồng ý tính toán của Bách Tiêu, cũng không ngăn cản Bách Tiêu dọn đến ở cùng nữa.

Cái này làm cho Bách Tiêu hưng phấn đến không chịu được. Trên mặt bởi vì Lăng Vũ đồng ý mà lộ ra tươi cười rạng rỡ.

Đã biết anh họ sẽ đồng ý mà!

Trong lòng Bách Tiêu vui vẻ vô cùng. Sau đó hai người bắt đầu hành trình đi tìm phòng ở.

Sau đó....

"Tiêu Tiêu, em nói xem vừa rồi chúng ta thuê cái phòng kia có phải quá hời hay không? Có thể bị người ta gạt, hoặc là có cái ẩn tình gì hay không? Phòng lớn như vậy lại rất tiện nghi mà tiền thuê rất thấp, có chút không thể tưởng tượng!"

Lăng Vũ lo lắng hỏi Bách Tiêu. Bách Tiêu cũng đang suy xét vấn đề này. Vừa rồi bọn họ đi đến một cái ngõ nhỏ đã bị một tờ quảng cáo thuê nhà hấp dẫn.

Trên tờ quảng cáo giới thiệu phòng ở rất phù hợp với yêu cầu của hai người bọn họ. Vì thế Lăng Vũ liền bấm số điện thoại ghi trên quảng cáo để liên hệ với người chủ nhà.

Đầu bên kia là giọng nói của một người phụ nữ khoảng 50 tuổi.

Nghe được Lăng Vũ nói muốn thuê nhà, người kia liền lập tức nói đến gặp bọn họ.

Sau vài phút chờ đợi mà thôi, bọn họ liền nhìn thấy một người phụ nữ béo tròn đi tới. Bà ta cười hỏi bọn họ có phải là người muốn thuê nhà hay không, rồi dẫn bọn họ tới cái phòng kia.

Nơi bọn họ đi xem phòng cũng không có gì đặc biệt, chính là một tòa chung cư bình thường mà thôi. Không mới không cũ, trang thiết bị khá tốt. Mà phòng bọn họ muốn xem ở tầng 3.

Đi lên mới phát hiện tầng lầu này ánh sáng thật sự tốt. Hơn nữa chỗ cho thuê là một căn hộ rất rộng, bên trong có ba phòng.

Lúc ấy Lăng Vũ liền cảm thấy căn nhà là quá lớn, muốn nói mình chỉ thuê phòng nhỏ. Nhưng nghe người phụ nữ kia nói tiền thuê căn hộ này chỉ có một ngàn một tháng mà thôi.

Cái này làm cho trong lòng Lăng Vũ chấn động.

Giá này cũng quá hời đi.

Bách Tiêu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Nhưng người phụ nữ nói là căn hộ không dùng tới, chủ nhà vừa rời khỏi. Mà bà cũng phải lập tức ra nước ngoài, không có nhiều thời gian ở đây trông coi, cho nên liền cho thuê rẻ.

Nhưng người phụ nữ càng nói như thế, Lăng Vũ càng cảm thấy chuyện này như là một âm mưu. Lăng Vũ liền yêu cầu người phụ nữ kia lấy ra giấy tờ chứng minh chủ quyền tài sản cùng một ít văn kiện có thể chứng minh ủy quyền tương ứng.

Gần đây nhưng vụ âm mưu lừa đảo xuất hiện rất phổ biến. Trên TV, báo chí đều có đưa tin về phương diện này.

Mà căn hộ này ở vị trí rất tốt, điều kiện cũng thực không tồi. Giá cả lại thấp như vậy làm cho bọn họ không thể không nghĩ nhiều.

Nhưng mà người phụ nữ kia thật sự đã đi lấy đầy đủ giấy tờ cho hai người Lăng Vũ xem.

Lăng Vũ đối với việc giám định thật giả cũng lành nghề. Vì khi ở tổ chức kia đã từng tham gia các khóa huấn luyện kỹ năng. Phương diện này cũng là một hạng mục được huấn luyện nghiêm khắc.

Những giấy tờ đưa đến trong tay, Lăng Vũ xem xét cẩn thận, xác nhận tất cả đều là thật.

Mà Bách Tiêu cầm nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra kết quả gì. Bất quá Lăng Vũ nói chúng là thật thì đó chính là thật sự.

Cuối cùng bọn họ cũng chấp nhận thuê căn chung cư tiện nghi với giá cả thấp rất thấp kia.

Đến lúc này bọn họ đều còn cảm giác không chân thực. Bất quá cũng đã thuê, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, ở trước một thời gian rồi nói sau.

"Anh họ, đừng suy nghĩ quá nhiều. Vừa rồi anh không phải cũng nói những giấy tờ đó đều là thật sao? Vậy hẳn là không có vấn đề gì rồi. Chúng ta cứ vào ở một thời gian, nếu thực sự có vấn đề gì, đến lúc đó rồi tính tiếp!"

Nghe được Bách Tiêu trấn định, Lăng Vũ cảm thấy cũng đúng. Dù sao hiện tại chỉ cần giao một ngàn, cả tiền đặt cọc cũng không có.

Cho dù thực sự có rơi vào bẫy, đối với bọn họ hình như cũng không có tổn thất gì. Còn nữa bọn họ đã cùng người phụ nữ kia ký hợp phòng thuê nhà.

Nếu đã nghĩ thông suốt, Lăng Vũ cũng không còn lo lắng, sau đó nhẹ nhàng cười nói với Bách Tiêu.

"Vậy thì chúng ta cứ ở trước, đến lúc đó lại nói tiếp. Đúng rồi, hiện tại phải về ký túc xá dọn hành lý lại đây đi. Sau đó còn quét dọn sắp xếp phòng."

"Dạ, chúng ta đi nhanh thôi!"

Nói xong, Bách Tiêu liền lập tức nắm tay Lăng Vũ kéo đi, liền bắt đầu hướng trường học đi đến.

Chỉ là khi đến cổng trường...

"Wa, Vũ ca ca, cuối cùng đã tìm được anh! Thật tốt quá! Anh có biết em rất nhớ anh, nhớ đến sắp điên rồi không?!"

Một giọng nói hưng phấn rồi lại mang theo ủy khuất mười phần vang lên ở bên cạnh Lăng Vũ. Sau đó Lăng Vũ đã bị một thân thể mềm mại ôm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro