Chương 37: Nhắc lại + 38: Mùi thuốc súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Nhắc lại

“Vũ ca ca, anh còn chưa nghĩ ra sao? Khi đó Vũ ca ca thực thích gọi em là Tiểu Hạo. Bất quá khi đó em còn sống trong cô nhi viện. Sau này được ba đến đón về nhà, em mới có họ hiện tại. Tên em bây giờ là Âu Dương Hạo!”

Nói đến đây, Âu Dương Hạo trong lòng có chút chua xót.

Hắn rõ ràng là có ba mẹ, lại bị nhẫn tâm ném cho cô nhi viện. Khi đó mỗi ngày hắn đều suy nghĩ, vì cái gì ba mẹ của mình không cần mình?

Cũng nghĩ có phải mình giống vài bạn nhỏ khác, cha mẹ đều sinh bệnh qua đời, hoặc là xảy ra tai nạn ngoài ý muốn?

Nhưng cũng có mấy bạn nhỏ nói là bởi vì ba mẹ không cần bọn họ, cho nên mới ném tới nơi này.

Khi đó, Âu Dương Hạo tự hỏi mình là thuộc về cái loại nào đây?

Hắn là vừa sinh ra liền ở cô nhi viện, cũng đi hỏi qua viện trưởng. Nhưng viện trưởng mỗi lần đều không có trả lời hắn.

Sau đó hắn cũng không có đi hỏi lại. Hơn nữa tính cách hắn rất là rộng rãi, cũng thực nghịch ngợm, rối rắm một đoạn thời gian cũng không hề rối rắm nữa.

Rồi hắn gặp Lăng Vũ tới làm công tác xã hội. Lăng Vũ khi đó rất là thích hắn, có lẽ bởi vì hai người đều thích ồn ào đi. Cho nên hai người thực mau đã rất quen thuộc. Mà khi đó Âu Dương Hạo không biết kỳ thật Lăng Vũ tới làm công  xã hội hoàn toàn là vì một người khác, cũng là người thường xuyên tới cô nhi viện xúi giục.

Người kia nói là trong cô nhi viện có rất nhiều đứa trẻ đáng yêu, bảo đảm Lăng Vũ sẽ thích. Chính là bởi vì nguyên nhân này, Lăng Vũ mới đến cô nhi viện, cũng là vì nguyên nhân này, Âu Dương Hạo mới có thể gặp được Lăng Vũ.

Khi đó Âu Dương Hạo rất dính Lăng Vũ. Chỉ cần Lăng Vũ tới, hắn liền dính lấy mọi lúc mọi nơi. Như vậy mới không bị mấy bạn nhỏ khác chiếm Vũ ca ca của hắn.<HunhHn786>

Hơn nữa khi đó Âu Dương Hạo liền bắt đầu đem người đến cùng Lăng Vũ trở thành người đáng ghét nhất.

Bởi vì người kia luôn ôm Vũ ca ca, sau đó sẽ không ngừng hôn hôn. Cho nên khi hắn vừa thấy người kia cùng Vũ ca ca của hắn làm động tác thân mật liền sẽ khóc thét.

Hắn đã đạt được sự chú ý của Vũ ca ca, khiến cái người kia không thể thực hiện được ý muốn.

Mỗi lần hắn có hành vi này đều sẽ được Lăng Vũ chú ý đến, thành công ngăn cách hai người. Người đáng ghét kia sẽ ra khỏi tầm mắt Vũ ca ca.

Mà khi hắn phá hư luôn khiến người kia tức giận, rồi lại không thể đem hắn làm thế nào.

Ngay lúc đó trong lòng muốn vui vẻ bao nhiêu sẽ có vui vẻ bấy nhiêu.

Hắn thích nhìn thấy người kia có bộ dáng ăn mệt, sau đó còn có khổ nói không nên lời. Dù gì hắn cũng là trẻ con, một người lớn không thể cùng trẻ con chấp nhặt đâu.

Cho nên mỗi lần hắn đều vui sướng hài lòng hưởng thụ ôm ấp ấm áp của Vũ ca ca, hưởng thụ quan tâm cùng yêu quý của Vũ ca ca.

Sau đó hắn sẽ xấu xa nhìn người bên cạnh cơ hồ muốn bạo lực, trong lòng sẽ có đầy đủ khoái cảm.

Chỉ là sau đó, đột nhiên có một ngày, Vũ ca ca cùng cái người đáng ghét kia không xuất hiện nữa. Cái này làm cho Âu Dương Hạo rất là thương tâm. Không nhìn thấy Vũ ca ca thân yêu, Âu Dương Hạo mỗi ngày đều không có tinh thần.

Ăn cơm ăn không vô, ngủ luôn khóc.

Lại qua hai năm, Viện trưởng đem hắn đưa tới một cái phòng, bên trong đang ngồi một người đàn ông rất lịch lãm.

Người này cùng hắn có chút tương tự, trong lòng hắn đột nhiên có một loại dự cảm.

Mà viện trưởng cũng chứng thực dự cảm của hắn.

Người này chính là ba ruột của hắn, đến cô nhi viện chính là muốn đem hắn đi.

Lúc ấy, hắn không biết trong lòng là cảm giác gì. Không có hưng phấn cũng không có kích động, hắn chỉ là thực bình đạm tiếp nhận thôi. Sau đó Viện trưởng giới thiệu hắn mới biết được người này họ Âu Dương, là đương kim Tổng tài tập đoàn Âu Dương, tài lực cùng thế lực đều rất mạnh.

Khi đó hắn liền nghĩ, nếu ba mình lợi hại như vậy sao lúc trước lại đem mình mới vừa sinh ra tới ném vào cô nhi viện chứ?

Nếu đã không cần hắn, vậy vì cái gì hiện tại lại đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, nói là ta là ba của con  tới đón con trở về.

Ngay lúc đó hắn thực không muốn đi theo người nhẫn tâm như vậy trở về. Trong lòng hắn căn bản sẽ không thừa nhận người như vậy là ba.

Nhưng nhớ tới Vũ ca ca đã thật lâu không xuất hiện. Hơn nữa người này không phải rất có thế lực sao, có lẽ có thể giúp hắn tìm được Vũ ca ca.

Vì thế hắn đáp ứng cùng người gọi là ba đó trở về.

Chỉ là không nghĩ tới, ba hắn có thế lực lớn cũng không có thể tra ra cái gì.

Làm hắn khi đó nản lòng thoái chí. Mà kết quả hắn nhất định không muốn tiếp thu cũng dần chậm rãi làm hắn bắt đầu tiếp nhận rồi.

Dù sao đã tra xét tắm năm cũng không có bất luận tin tức gì.

Mà đối với một người bình thường như Vũ ca ca, không có khả năng hoàn toàn biến mất.

Nói đến đây, Âu Dương Hạo liền rất muốn biết những năm qua Lăng Vũ rốt cuộc là đi đâu.

Chính là khi hắn nói xong, đương nhiên là tránh đi không có nói hắn thật sự thích Vũ ca ca.

Hắn không muốn Vũ ca ca bởi vì cái này ý niệm này, mà xa cách cùng hắn đâu.

Chỉ là người trước mắt này, sau khi nghe xong hắn tường thuật, thế nhưng lộ ra biểu tình đau xót.

Biểu tình kia khiến Âu Dương Hạo rất đau lòng. Hắn không biết mình nói sai chỗ nào rồi, sao làm cho Vũ ca ca lộ ra biểu tình như vậy.

Sau khi nghe xong Âu Dương Hạo nói, Lăng Vũ cũng chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, có chút ký ức về đứa nhỏ đáng yêu kia.

Chỉ là do Âu Dương Hạo nhắc tới một người gợi lên ký ức không tốt trong lòng Lăng Vũ.

Từ trên sô pha đứng lên, sau đó cũng không quay đầu, Lăng Vũ đi vào phòng, đóng cửa lại.

Nhìn thấy Lăng Vũ không nói một tiếng, đầy mặt bi thương, Bách Tiêu ở một bên nghe đến nhập thần hồi ức của Âu Dương Hạo, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.

Bách Tiêu nhìn thấy anh họ mang theo vẻ mặt bi thương đi vào phòng, lập tức hung tợn nhìn về phía Âu Dương Hạo.

Không phải tên này vì để anh họ nhớ lại hắn nên khiến anh họ lộ ra biểu tình vừa rồi sao?

Tên trước mắt này chính là đầu sỏ gây tội.

Vốn dĩ Bách Tiêu không hài lòng, hiện tại càng sẽ không bỏ qua cho đầu xỏ gây chuyện.

Hắn lập tức nắm cổ áo Âu Dương Hạo, hung hăng hỏi:

“Mày con mẹ nó, trước kia có phải đã làm cái gì thực có lỗi với anh họ tao hay không? Bằng không sao anh họ lộ ra biểu tình như vậy?”

Bất quá Bách Tiêu cũng bị tức giận làm u mê, không nghĩ tới khi đó Âu Dương Hạo chẳng qua là đứa nhỏ 6, 7 tuổi, có thể làm ra cái gì thực có lỗi với anh họ hắn.

Mà bị Bách Tiêu chất vấn, Âu Dương Hạo lúc này cũng là vẻ mặt mờ mịt nhìn Bách Tiêu.

Hắn cũng không biết là chuyện như thế nào. Hắn vừa rồi hình như cũng không có nói cái gì đả kích Vũ ca ca. Vậy vì cái gì Vũ ca ca lộ ra biểu tình như vậy chứ?

Có lẽ chỉ có một khả năng…

Chương 38: Mùi thuốc súng

Nghĩ đến mình từ khi nhận được tin Vũ ca ca xuất hiện đến bây giờ, cũng chưa nghe người phái đi giám sát thông báo thấy qua người đàn ông tên là Minh Hiên kia.

Theo Âu Dương Hạo biết Hiên ca ca dính Vũ ca ca rất chặt, sẽ không tách Vũ ca ca nửa giây.

Hắn cũng nghĩ tới có lẽ thời gian mười năm, tình cảm hai người không còn mặn nồng giống như khi tuổi trẻ nhiệt huyết.<HunhHn786>

Chưa thấy được Hiên ca ca, nguyên nhân cũng có thể là vì tình cảm hai người đã phai nhạt, hoặc đã chia tay. Dù sao tình yêu đồng tính không phải như yêu người khác phái, dễ đổ vỡ hơn nhiều, còn không được xã hội ủng hộ.

Trừ phi hai người đều có sức chống chọi mạnh mẽ trước áp lực, quyết tâm thật lớn mới được.

Mà mới vừa nhìn thấy biểu tình của Vũ ca ca, hắn càng khẳng định giữa hai người họ đã xảy ra cái gì rồi. Hơn nữa vừa rồi vì hắn nhắc tới Hiên ca ca, cho nên mới làm Vũ ca ca nhớ tới chuyện thương tâm.

Hiện tại Âu Dương Hạo hối hận vì đã nhắc nhở những hồi ức xưa. Nếu không phải hắn nói ra, thì Vũ ca ca cũng sẽ không bởi vì những lời đó mà nhớ tới cái người đã từng yêu rồi lại chia lìa kia.

Tuy rằng hắn thật cao hứng vì bên cạnh Vũ ca ca không có người khác. Nhưng nhìn thấy Vũ ca ca bởi vì nhớ tới người đã tách ra không biết bao lâu mà thương tâm, trong lòng Âu Dương Hạo vẫn có chút không thoải mái.

Hắn không hy vọng nhìn thấy Vũ ca ca bởi vì người khác mà thương tâm.

Nếu Vũ ca ca hiện tại vẫn lẻ loi một mình, vậy hắn càng phải nắm chắc cơ hội mới được.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng người trẻ tuổi đi cùng Vũ ca ca là người yêu mới. Sau đó mới biết được người này chẳng qua là em họ của Vũ ca ca mà thôi. Biết được tin tức này làm hắn buồn bực cũng bắt đầu hưng phấn lên.

Chẳng qua vừa rồi nhìn thấy thái độ của người em họ này đối với Vũ ca ca cũng không giống như là anh em bà con bình thường, mà là mang chút gì đó như tình nhân, bảo hộ vô cùng bá đạo.

Nếu không phải như vậy, sẽ bởi vì hắn ôm Vũ ca ca mà ở một bên phát cuồng sao? Sẽ bởi vì hắn hôn Vũ ca ca một cái mà lộ ra ghen ghét cùng ánh mắt phẫn hận sao?

Hắn là Âu Dương Hạo đó. Tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng xem như tiếp xúc vô số người. Khi hắn mười bốn tuổi đã bắt đầu được đưa tới công ty, đi theo ba hắn học tập quản lý sản nghiệp. Các loại xã giao, các bữa tiệc thương nghiệp, cùng khách hàng giao lưu trao đổi không xa lạ với hắn.

Chính nhờ được học tập cùng mài giũa như vậy, nên hắn dù còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể tiếp nhận sản nghiệp, trở thành Tổng tài mới của tập đoàn Âu Dương.

Mà lúc trước hắn cũng đã thấy được ánh mắt người kia đối với Vũ ca ca toát ra yêu say đắm. Cùng với vừa rồi bởi vì bộ dạng Vũ ca ca thất thần khổ sở, người kia liền lo lắng cũng hiện lên vẻ đau lòng trên mặt. Đây là các dấu hiệu cho thấy người trước mắt cùng độ tuổi với hắn, cũng cùng giống nhau là đều ôm tâm tư ái mộ đối với Vũ ca ca.

Cái này làm cho Âu Dương Hạo đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ. Tuy rằng ở trên thương trường hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Nhưng ở tình trường, hắn chỉ là đứa trẻ thuần khiết tựa như một trang giấy trắng.

Không biết chính mình nên làm như thế nào để nắm chắc người mình yêu. Mà hiện tại lại xuất hiện đối thủ, cái này làm cho hắn không dám thiếu cảnh giác.

Đối tượng mà đối phương nhìn trúng lại chính là Vũ ca ca mà hắn yêu nhất.

Bách Tiêu đang nhìn thấy Âu Dương Hạo vẻ mặt mờ mịt lại lộ ra bộ dáng giác ngộ. Sau đó ánh mắt của hắn dần dần chuyển thành âm độc. Biểu tình thay đổi thất thường kia khiến Bách Tiêu có chút mất đi kiên nhẫn.

Bách Tiêu trực tiếp đem Âu Dương Hạo bị chính mình xách lên mạnh mẽ ném ở trên sô pha.

“Mày, con mẹ nó, biết cái gì liền nói ra hết, bằng không tao sẽ không khách khí đâu!”

Bách Tiêu cũng không phải là người có tính kiên nhẫn đối với tất cả mọi người, chỉ trừ khi người đó là Lăng Vũ.

Hắn trước nay đều là làm theo ý mình, cũng sẽ không đi quản người ta nhìn hắn như thế nào. Chỉ cần hắn muốn làm hoặc muốn nói, hắn trước nay đều sẽ không hạn chế chính mình.

Nếu không phải đối phương là người biết về quá khứ của người hắn yêu, hiện tại khẳng định hắn sẽ không khách khí. Hắn sẽ đem cái người ở trước mặt anh họ giả đáng thương đá ra ngoài cửa.

Nhìn thấy Bách Tiêu mặt đầy phẫn nộ, Âu Dương Hạo dần hiện ra vẻ khinh miệt. Khóe miệng cũng lộ ra nụ cười trào phúng. Ánh mắt không hề vô tội như lúc trước mà là mãn nhãn hài hước.

“Như thế nào? Ngươi còn chưa biết quá khứ của Vũ ca ca? Thì ra ngươi cũng chỉ là em họ Vũ ca ca mà thôi!”

Âu Dương Hạo mang theo trào phúng ý vị nói với Bách Tiêu.

Hắn vốn dĩ không phải người lương thiện gì, nếu không sao tập đoàn Âu Dương phát triển càng ngày càng tốt dưới sự lãnh đạo của hắn.

Ở cái xã hội ăn thịt lẫn nhau này, ngươi không có tàn nhẫn độc ác, thì vĩnh viễn không cách nào ở trong ngành lâu dài.

Mà hiện tại đối mặt tình địch, hắn sao có thể có tâm nhân từ được.

Nhìn Âu Dương Hạo khí thế kiêu ngạo, làm Bách Tiêu minh bạch. Người trước mắt hoàn toàn sắm vai thỏ trắng đáng thương để cho anh họ chú ý, kỳ thật chính là sói xám hung ác.

Cái này làm cho trong lòng Bách Tiêu nhận ra một cảnh giới mới. Người trước mắt này cũng không đơn giản, lại còn có khả năng rất lớn trở thành chướng ngại vật chắn giữ hắn và anh họ.

Một khi đã như vậy, hắn cũng không cần khách khí làm gì. Chỉ cần vì anh họ, hắn cái gì cũng nguyện ý đi làm.

Hai người giằng co trong bầu không khí tràn ngập dày đặc mùi thuốc súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro