Chương 63: Dấu bàn tay +64: Tìm hỗ trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Dấu bàn tay

Hai người ngồi đối diện mặt mang đầy nghi hoặc, ánh mắt thẳng lăng lăng dừng ở trên người Lăng Vũ. Làm Lăng Vũ toàn thân có chút không được tự nhiên, cảm xúc khẩn trương tức khắc tập kích đại não. Bất an dồn dập, Lăng Vũ cúi đầu, trấn định tiếp tục ăn đồ trong chén, sau đó cố tình dùng ngữ khí vững vàng giải thích với hai người họ.

"Quản lý là người khá tốt, anh vừa nói có chút chuyện gấp muốn xin nghỉ nửa ngày, liền được phê duyệt. Quản lý chỉ nói ngày mai tiếp tục đi làm, đem những gì hôm nay chưa có làm xong hoàn thành là được!"

Lăng Vũ không phải người hay nói dối, cho nên khi nói dối trên mặt và toàn thân đều khẩn trương đến đổ mồ hôi, tay siết chặt đôi đũa bởi vì ra mồ hôi mà có chút trơn trượt.

Trong hai người đối diện chỉ có Âu Dương Hạo rõ ràng nhất Lăng Vũ là người không thể nói dối. Âu Dương Hạo hồi tưởng về trước kia, khi Vũ ca ca muốn nói lời dối gạt liền sẽ cúi đầu, không dám nhìn bất luận người nào. Mà hiện tại người ngồi đối diện hắn cũng là dáng vẻ này, cùng tình huống trước kia giống nhau như đúc. Cho nên hắn vừa nhìn liền biết Lăng Vũ đang nói dối. Mà hắn ngồi ở vị trí vừa lúc có thể nhìn thấy bên mặt sáng nay bị đánh của Lăng Vũ.

Khi hắn cẩn thận chú ý biểu tình trên mặt của Lăng Vũ đã mơ hồ phát hiện trên mặt Lăng Vũ có dấu bàn tay.

Khoang đã?!!! Dấu bàn tay?!!!

Âu Dương Hạo bị ý tưởng lóe lên trong đầu mình dọa tới rồi, sau đó hắn cẩn thận nhìn lại. Xác định kia thật sự là dấu một bàn tay, rõ ràng là bị người đánh thành dấu vết.<HunhHn786>

Tưởng tượng đến khả năng này, hai tròng mắt Âu Dương Hạo tức khắc phụt ra tia hung ác nham hiểm. Nhìn người trước mắt thế nhưng khi hắn không biết , dưới tình huống nào bị người khác khi dễ. Đây chính là khiêu chiến cực hạn với Âu Dương Hạo rồi.

Thế nhưng có người cả gan dám đánh người của Âu Dương Hạo, xem ra phải nên giáo huấn cái người không biết tốt xấu kia rồi!

Nhưng hắn lại không muốn để Vũ ca ca thiện lương trước mắt biết tính toán của chính mình, như vậy Vũ ca ca khẳng định sẽ ngăn cản hắn.

Nếu như vậy phải giấu Vũ ca ca, ngầm điều tra!

Lấy thủ đoạn của Âu Dương Hạo, muốn tìm ra cái người không biết tốt xấu kia căn bản không phải vấn đề. Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo cũng dần dần thu hồi biểu tình phẫn nộ trên mặt.

Mà Bách Tiêu bên cạnh cũng chú ý tới biểu tình biến hóa của Âu Dương Hạo. Theo ánh mắt Âu Dương Hạo nhìn qua, hắn đã phát hiện.

Thình lình thấy ở trên mặt anh họ có một cái dấu bàn tay nhàn nhạt. Tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng chỉnh thể là dấu tay vẫn có thể nhận ra. Xem ra lực tát cũng không nhỏ, đến bây giờ dấu vết cũng chưa tan mất.

Mà cái tát này khẳng định không phải ở tòa biệt thự nơi anh họ đến quét dọn vệ sinh. Bởi vì khi trên đường về, anh họ có nói qua, trong biệt thự chỉ có một mình anh họ. Vậy chỉ có một loại khả năng...

Nghĩ đến khả năng này, Bách Tiêu càng nghi hoặc.

Anh họ là cái dạng người gì, không có khả năng chủ động đi trêu chọc người khác. Mà hiện tại việc anh họ bị người khác khi dễ là không thể phủ nhận!

Nghĩ vậy, làm hắn rất hận chính mình chỉ là sinh viên, không có một chút năng lực cùng người khác chống chọi. Nhìn người yêu bị người khác khi dễ, lại chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt nhìn. Loại cảm giác này tựa như tim bị bóp nghẹt đến đau nhói. Xem ra hắn đích xác cần phải mạnh hơn nữa. Phải bảo đảm có thể bảo vệ tốt anh họ nhà hắn mới được.

Siết chặt bàn tay đặt dưới bàn, trong lòng Bách Tiêu cũng bắt đầu tính toán tương lai. Sau đó hắn lại biểu hiện ra dường như không có việc gì, tiếp tục ăn cơm trong chén.

Nhìn hai người trước mắt cũng không tiếp tục hỏi cái gì, mà là nghiêm túc ăn cơm, làm trong lòng Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng bởi vì lúc vừa rồi bị như vậy, Lăng Vũ cũng không còn khẩu vị ăn uống, vì thế lung tung ăn một chút liền buông chén đũa.

Sau đó Lăng Vũ về phòng mình.

Hôm nay xác thật quá mệt mỏi, Lăng Vũ tính toán ngủ một giấc, chuyện khác chờ ngủ xong lại nói.

Nhìn Lăng Vũ mang theo thần sắc trốn tránh rời đi, hai người còn lại trên bàn ăn lần đầu ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái.

Hai người đối diện xong, đột nhiên phát hiện chính mình thế nhưng cùng người luôn luôn bất hòa lại nhìn nhau. Tưởng tượng tình huống kỳ quái, làm hai người đều có chút không được tự nhiên, lại quay qua tiếp tục ăn cơm.

Mà Bách Tiêu chỉ ăn một chút sau đó liền nhanh chóng rời bàn ăn, trước khi đi hắn nói một câu:

"Nhớ rõ thu dọn bàn cùng chén đũa!"

Nói xong hắn liền trở lại phòng ngủ của mình, cầm lấy quần áo ngủ, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

Âu Dương Hạo phá lệ, không có giống trước kia phản bác Bách Tiêu, chỉ là bĩu môi khi Bách Tiêu dùng ngữ khí ra lệnh. Sau đó hắn liền nghiêm túc thu dọn chén đũa trên bàn ăn.

Trong phòng tắm, Bách Tiêu tắm rửa xong, lại trước sau như một đem quần áo của mình cùng Lăng Vũ đi giặt sạch.

Trước kia anh họ chết sống không cho hắn giúp giặt quần áo. Nhưng hắn kiên trì vài lần, lúc sau anh họ mới bất đắc dĩ tiếp nhận sự hỗ trợ của hắn. Cũng không phải hắn xum xoe, mà là để anh họ giặt quần áo hoàn toàn sẽ làm hỏng quần áo.

Thật không biết mấy năm nay anh họ sống như thế nào nữa!

Đột nhiên, hắn hồi tưởng lại lúc anh họ mới xuất hiện. Trừ một thân quần áo dơ hề hề, trên tay cũng không có bất luận hành lý gì. Chỉ là khi đó quá vui mừng cũng không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại hắn thấy rất kỳ quái.

Một người biến mất mười năm, lại đột nhiên xuất hiện. Vậy khẳng định trong mười năm phải ở chỗ nào đó sinh sống. Nếu nói như vậy, không có khả năng cái gì cũng không có. Nhưng nếu anh họ không muốn đề cập, vậy hắn cũng liền không ép anh họ nói ra.

Trong lòng thở dài, sau đó hắn bắt đầu giống ngày thường kiểm tra từng cái túi quần túi áo, để tránh có cái gì quan trọng sót lại, bỏ vào giặt bị hỏng thì không tốt.

Khi kiểm tra đến túi quần tây của Lăng Vũ, Bách Tiêu liền phát hiện ở trong túi có một tờ giấy. Nghi hoặc nhìn tờ giấy, sau đó ném cái quần trong tay một bên, Bách Tiêu mở tờ giấy ra xem.

Chương 64: Tìm hỗ trợ

Bách Tiêu chậm rãi đem tờ giấy mở ra. Khi nhìn thấy nội dung viết trên tờ giấy, sắc mặt Bách Tiêu chậm rãi trở nên ngưng trọng.

'Bạn đã chọc tới Phương Na, yêu nữ số một của phòng chúng ta. Vừa rồi cô ta dẫn theo quản lý tới tìm bạn, chỉ là bạn không có ở đây, cho nên phỏng chừng còn đến nữa! Khẳng định không có chuyện tốt đẹp, cho nên bạn phải cẩn thận mới được!'

Anh họ như thế nào sẽ vô duyên vô cớ đi chọc một đồng nghiệp vừa mới quen biết, mà lại là nữ!

Bách Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng không lớn, trong đó khẳng định có nguyên nhân khác tồn tại.

Anh họ căn bản không giống một người sẽ khi dễ phụ nữ, hơn nữa từ nội dung tờ giấy cho thấy cái người tên Phương Na khẳng định ở công ty thanh danh cũng không tốt, bằng không cũng sẽ không bị gọi là 'yêu nữ số một'.

Có lẽ đây là một người phụ nữ thích ỷ vào thế lực chống lưng phía sau để khi dễ một người đồng nghiệp mới tới. Đúng là đáng giận!

Nghĩ như vậy, Bách Tiêu cũng liền không khó nghĩ ra nhất định là cái người kiêu ngạo kia đi ức hiếp anh họ. Xem ra chuyện này phải tìm cái tên Âu Dương Hạo kiêu ngạo kia hỗ trợ, dù sao thế lực cùng thủ đoạn của Âu Dương Hạo vẫn là rất tốt.

Hắn không muốn anh họ của mình về sau thời điểm đi làm còn phải bị người nào đó khi dễ. Nói hắn cùng một phụ nữ so đo cũng được, nói hắn là một người bụng dạ hẹp hòi cũng không sao. Hắn chỉ hy vọng anh họ nhà hắn sống tốt, chỉ hy vọng anh họ mỗi ngày trải qua vui vẻ và thoải mái.<HunhHn786>

Hắn tin tưởng anh họ không phải một người thích gây chuyện, nếu như vậy khẳng định hắn phải ngăn cản những người muốn gây thương tổn anh họ. Chỉ là trong lòng vẫn có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc hắn hiện tại vẫn chưa có năng lực đi bảo hộ anh họ. Nếu như vậy, hắn phải suy xét con đường của chính mình về sau.

Nghĩ vậy, hai tròng mắt Bách Tiêu lóe ra một tia kiên định.

Mà hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là gặp Âu Dương Hạo thương thảo chuyện này. Tính toán tốt, Bách Tiêu liền đem những quần áo bẩn phân loại ra, sau đó bắt đầu nghiêm túc giặt sạch những quần áo đó.

Lăng Vũ tiến vào phòng liền nằm ở trên giường, nghĩ lại chuyện vừa rồi phát sinh ở trên bàn ăn.

Tuy rằng đã tránh thoát khảo vấn của hai người kia, nhưng ngày mai nên làm cái gì bây giờ. Bản thân phải mau chóng tìm được một công việc mới, nói gạt như vậy khẳng định là giấu không được lâu!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng có chút sốt ruột. Mà cũng không biết được hai người kia đã phát hiện dị thường, đang chuẩn bị thương thảo làm như thế nào đối phó yêu nữ đáng giận dám khi dễ người yêu của bọn họ.

Hiện tại Lăng Vũ chỉ hy vọng hai người kia đừng tin ý như vậy, tốt nhất không phát hiện mình đã thôi việc.

Nằm ở trên giường Lăng Vũ nhìn trần nhà, bỗng nhiên cảm thấy một ngày này cũng rất thú vị. Dù tính là hai người kia phát hiện mình không còn đi làm ở công ty, đối với mình nói này nói kia, cũng cảm thấy thực vui mừng thực thỏa mãn.

Rốt cuộc bên cạnh cũng có người thật lòng quan tâm mình. Không giống trước kia sống mười năm không hề có ý nghĩa, luôn cô đơn, luôn chỉ có một mình!

Tuy rằng khi tham gia huấn luyện cũng gặp rất nhiều người. Nhưng lúc ấy cũng không ai chú ý tới ai. Bởi vì mọi người nhận diện được đối phương cũng nhờ số hiệu gắn trên quần áo, chỉ biết được đối phương là số hiệu bao nhiêu.

Số hiệu...

Đúng vậy, suốt mười năm Lăng Vũ sinh hoạt ở trong tổ chức, chỉ được biết đến dưới số hiệu 51.

Mọi người ai cũng không biết đối phương là ai, diện mạo đối phương trông như thế nào. Bởi vì mỗi người đều mang mặt nạ. Nếu trên quần áo không có thêu số hiệu, thì chỉ có một cảm giác chiều cao chênh lệch một chút. Đều cùng một cái bộ dạng. Quần áo giống nhau, mặt nạ giống nhau, bao tay giống nhau.

Hơn nữa giọng nói phát ra đều bởi vì mặt nạ có thiết bị biến thanh mà trở nên giống nhau. Nếu không có thêu số hiệu trên quần áo, vậy vô pháp phân biệt ai là ai.

Trải qua những ngày sống chìm trong cô tịch, thanh lãnh, còn có lúc nào cũng lo lắng. Không biết ngày nào thì mình sẽ bởi vì nhiệm vụ thất bại mà đánh mất sinh mệnh.

Như vậy kiên trì và khát khao cũng bị mai một.

Cho nên không có lúc nào là không căng thẳng thần kinh, để ngừa nguy hiểm quanh thân.

Sống không có bạn bè, không có người thân. Sinh hoạt không có một chút lạc thú, trừ bỏ huấn luyện rồi huấn luyện vẫn chỉ là huấn luyện.

Nếu không phải có những ký ức yên vui khắc sâu tận trong xương tủy, có lẽ Lăng Vũ cũng đã không vượt qua được những ngày gian khổ như vậy.

Mỗi ngày đều nhìn thấy người bên cạnh đều bởi vì không thể chịu đựng được những ngày buồn tẻ, trống rỗng cô tịch, đầy căng thẳng mà nổi điên, rồi cố gắng chạy trốn khỏi cánh cửa của tổ chức kia. Mà kết quả đều là bị vô số lưới sắt thấy không rõ cắt thành vô số mảnh vụn.

Cảnh tượng máu me làm mỗi người đều thực sợ hãi, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi làm mỗi người đều muốn phát cuồng.
Có người bị buộc đến điên, có người sợ hãi tiếp nhận vận mệnh trở thành công cụ giết người, không hề có linh hồn.

Có khi Lăng Vũ cũng đã nghĩ, bản thân mình phải trải qua thời gian dài nơi đó cũng sẽ biến thành dáng vẻ như vậy. Sau đó hoàn toàn trở thành một công cụ giết người không có suy nghĩ không có nhận thức.

Nhưng trong đáy lòng Lăng Vũ vẫn tràn ngập hy vọng. Bởi vì khi mới vừa tiến tổ chức, người hắc y nhân tiếp nhận đã nói qua, muốn rời khỏi tổ chức cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần hoàn thành mười nhiệm vụ đặc biệt do tổ chức giao, liền có thể được tự do.

Chỉ là mười nhiệm vụ kia mỗi năm chỉ có một mà thôi, cho nên Lăng Vũ đã tiêu tốn mười năm thời gian mới có thể rời khỏi nơi đó.

Tuy rằng lúc trước bản thân đã từng tuyệt vọng, đã từng từ bỏ, nhưng cuối cùng cũng kiên trì được.

Bởi vì mỗi lần nghĩ đến ba mẹ luôn yêu thương mình nhất, đang chờ mình trở về, sẽ lại như được tiếp thêm nhiên liệu cho ngọn lửa hy vọng, để ngọn lửa đó cháy lên chứ không tắt đi.

Đây cũng là động lực lớn nhất khiến bản thân Lăng Vũ kiên trì.

Hồi ức lại ký ức vẫn luôn không muốn chạm vào, đáy lòng Lăng Vũ có rất nhiều cảm xúc. Mà để có được cuộc sống như hiện tại thực không dễ, bản thân Lăng Vũ sẽ không oán giận xã hội luôn không có công bằng.

Bởi vì thế giới này vốn dĩ chính là mâu thuẫn như thế.

Hiện tại Lăng Vũ chỉ biết cần phải quý trọng những gì hiện tại có được, quý trọng người thực sự quan tâm mình. Trong đầu lại thoáng hiện ra hai đứa nhỏ luôn săn sóc, quan tâm mình, trên mặt chậm rãi hiện ra biểu tình vui sướng.

Sống như thế này khá tốt.

Dù có bị lải nhải bên tai không ngừng cũng sẽ không có cảm giác phiền, ngược lại làm mình cảm thấy thực hạnh phúc!

Hạnh phúc!!!

Cái từ này đã thật lâu Lăng Vũ không nghĩ tới.

Mà cuộc sống như bây giờ đối với Lăng Vũ mà nói, thật sự có thể dùng từ hạnh phúc tới hình dung không?

Lăng Vũ vốn dĩ chính là người thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có người cho một chút ấm áp cùng quan tâm, đều sẽ thực vui vẻ, thực thỏa mãn. Chỉ là cảm giác như bây giờ lại làm Lăng Vũ nghĩ tới tình cảnh mười năm trước.

Có thể xem đó là một ác mộng ngắn ngủi hay không?

Lăng Vũ có chút thương cảm. Mà tâm tình vừa rồi có chút tốt lên cũng dần dần trở nên có chút hỏng rồi.

Không nghĩ nữa, vẫn nên đi ngủ sớm một chút thôi!

Lăng Vũ an ủi chính mình.

Dù sao mình cũng không còn là người trẻ tuổi ngây ngô như trước đây, dù có bị vứt bỏ cũng sẽ không đi oán trời cao bất công.

Những gì hiện tại đang có, vậy liền phải quý trọng đi!

Đây là câu Lăng Vũ trước khi chìm vào giấc ngủ đã nghĩ đến.

Mà đang lúc Lăng Vũ muốn đi vào giấc ngủ, phòng Âu Dương Hạo bên cạnh truyền đến tiếng đập cửa làm Lăng Vũ lại mở mắt.

Trong nhà này chỉ có ba người bọn họ. Như vậy hiện tại người đi gõ cửa phòng Âu Dương Hạo cũng chỉ có thể là Bách Tiêu. Nghĩ đến ngày thường hai người bọn họ ở chung không hòa hợp, Lăng Vũ rất khó tưởng tượng có lúc Bách Tiêu sẽ đi tìm Âu Dương Hạo.

Chẳng lẽ ở dưới tình huống mình không biết, hai đứa nhỏ này đã dứt bỏ thành kiến dành cho đối phương, mà hòa hợp đến mức đi đến phòng đối phương gõ cửa tìm gặp trò chuyện.

Nghĩ đến khả năng này, Lăng Vũ chậm rãi nở nụ cười.

Đây là kết quả vẫn mong muốn nhìn thấy nhất!

Tâm tình lập tức rất tốt, Lăng Vũ cũng bắt đầu chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Khi ngủ khóe miệng Lăng Vũ vẫn luôn mỉm cười, nụ cười là thư thái cùng thỏa mãn.

Khi Âu Dương Hạo tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Cửa phòng bị gõ vang, còn tưởng rằng Lăng Vũ đến tìm, Âu Dương Hạo vui vẻ lập tức bò xuống giường, sau đó nhanh chóng chạy đến cửa.

Cửa mở ra...

Khi nhìn thấy người đứng ngoài không phải là Vũ ca ca mà mình tâm niệm, lại là cái tên to con chướng mắt đáng ghét Bách Tiêu, Âu Dương Hạo vừa rồi hưng phấn, cảm xúc tức khắc bị tụt không phanh.

Bĩu môi, sau đó dựa vào cửa, Âu Dương Hạo ôm cánh tay, ánh mắt tràn đầy hài hước nhìn Bách Tiêu trước cửa, nói:

"U! Thật là khách ít khi đến nha. Ngươi sao đến gõ cửa phòng ta vậy? Có phải đấu không lại, muốn xin làm hòa hay không?"

Nghe Âu Dương Hạo kia đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ, làm trong lòng Bách Tiêu không vi. Hắn ném ra một ánh mắt xem thường. Hắn hối hận vì mình vừa rồi tính toán đến nhờ cái tên âm hiểm giảo hoạt này hỗ trợ. Bất quá vì anh họ, hắn xem như không cần mặt mũi, bất cứ giá nào cũng kềm tức giận, nhìn người kiêu ngạo, nói.

"Đi vào phòng rồi nói!"

Nhìn Bách Tiêu vẻ mặt nghiêm túc cùng với giọng trầm thấp, Âu Dương Hạo nghĩ đối phương hẳn là thật sự có chuyện gì cần nói cùng mình. Nếu như vậy, hắn liền tạm thời không cùng người này tranh cãi.

Để xem Bách Tiêu rốt cuộc muốn nói cái gì!

Vừa nghĩ Âu Dương Hạo cũng đi vào phòng, ý bảo Bách Tiêu vào rồi nhớ đóng lại cửa phòng.

Hắn cũng tò mò nhìn Bách Tiêu trước mắt thần thần bí bí. Âu Dương Hạo cũng rất có kiên nhẫn chờ người to con này mở miệng.

Bách Tiêu nhìn thoáng qua mặt Âu Dương Hạo. Vẫn là vẻ mặt với biểu tình thiếu bị đánh, làm Bách Tiêu rất là buồn bực.

Sau đó Bách Tiêu đem tờ giấy trong tay ném cho Âu Dương Hạo.

"Ngươi nhìn đi! Vừa rồi ta phát hiện trong túi quần tây của anh họ!"

Nói xong liền không hề xem biểu tình Âu Dương Hạo đang đánh giá mình, Bách Tiêu quay đầu đánh giá phòng Âu Dương Hạo.

Bị động tác của Bách Tiêu làm cho không hiểu ra sao, Âu Dương Hạo đành phải mở ra tờ giấy trong tay nhìn một cái. Mà khi nhìn thấy mặt trên viết cái gì xong, thần sắc trên mặt Âu Dương Hạo càng lúc càng kinh ngạc:

"Phương Na? Như thế nào sẽ là cô ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro