Chương 71:Công tác +72: Núi văn kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Công tác

Bưng ly nước trà mới vừa pha xong đi ra, Lăng Vũ hướng phòng làm việc đi đến.

Tiến vào phòng, Lăng Vũ liền nghe thấy quản lý tìm mình. Khi nhìn thấy Lăng Vũ đi vào, giám đốc Lý lập tức gọi lại, nói cùng đến văn phòng với ông ta.

Nghe được quản lý kêu mình cùng đi đến văn phòng, Lăng Vũ chạy nhanh đem cái ly trà cầm trong tay, còn chưa có kịp uống ngụm nào, đặt lên bàn. Sau đó Lăng Vũ vội vã đuổi theo bước chân của quản lý hướng đến văn phòng giám đốc.

Tiến vào văn phòng, giám đốc Lý nói Lăng Vũ ngồi ở ghế đối diện trước bàn làm việc.

Từ khi Lăng Vũ bắt đầu vào làm việc ở công ty này tới nay, đây là lần đầu tiên hai người thật sự nghiêm túc nói chuyện với nhau. Giám đốc Lý nhìn Lăng Vũ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

May mắn ngày hôm qua mình không có làm gì quá phận, bằng không người này khẳng định sẽ không tới công ty lần nữa!

Ông ta hông nghĩ tới người này chỉ tới có nửa ngày, đã đem phòng hợp bừa bộn mà ông ta gia cho, quét dọn sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp. Động tác mau, hơn nữa làm việc còn rất cẩn thận. Không có để cho bọn họ xấu hổ trước mặt em trai của Tổng giám đốc. Dù gì em trai Tổng giám đốc là lần đầu tiên tới công ty con này thị sát nếu để sơ sót thì rất khó cứu vớt.<HunhHn786>

Chỉ là không biết vì cái gì, sau khi hội nghị kết thúc, em trai Tổng giám đốc thế nhưng muốn ông ta gọi người đã dọn dẹp phòng hợp đến gặp mặt.

Lúc ấy ông ta liền vui tươi hớn hở đi tìm người, không nghĩ tới người này thế nhưng không còn ở công ty. Cả vật dụng cũng không thấy. Liền mới nhớ tới hình như mình trước đó đã nói qua muốn đuổi người ta khỏi công ty.

Tưởng tượng đến đó, trong lòng ông ta liền luống cuống.

Không nghĩ tới mình ở lần đầu tiên gặp em trai Tổng giám liền đem mọi sự phá hư!

Vì thế ông ta bịa ra một lý do nói dối cùng em trai Tổng giám đốc. Ông ta nói Lăng Vũ bởi vì có việc cho nên xin nghỉ một buổi. May mắn lúc ấy em trai Tổng giám đốc không có hoài nghi, ông ta cũng may mắn tránh được một kiếp.

Vốn định lúc ấy liền gọi điện thoại nói Lăng Vũ buổi chiều trở lại làm việc. Nhưng lại bởi vì một đống lớn việc cần giải quyết, công việc kéo dài đến khuya mới kết thúc. Khi nhìn đồng hồ thấy thời gian đã khuya, thời gian xác thật không thích hợp gọi điện thoại cho người ta. Không có biện pháp cũng chỉ có thể chờ đến buổi sáng. Cho nên hôm nay buổi sáng vừa tỉnh dậy, ông ta liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Lăng Vũ.

Sợ bỏ qua thời gian, may mắn Lăng Vũ. cũng không để ý thái độ quá đáng ngày hôm qua, còn thực rất có thành ý nói cảm tạ. Nghe được thái độ ôn hòa của Lăng Vũ, ông ta cũng thật sự thả lỏng. Chuyện này cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa.

Mà hiện tại giám đốc Lý gọi Lăng Vũ lên văn phòng, chính là muốn đem công tác phân phối.

“Cậu Lăng, về sau tôi liền kêu cậu là Tiểu Lăng đi! Nhân tiện gọi cậu lên đây chính là muốn phân công tác cho cậu…”

Giám đốc Lý bắt đầu đem mục đích của mình gọi Lăng Vũ đến đây nói ra, sau đó đem những công việc Lăng Vũ phải làm nói ra rất nhiều. Cũng nói rất cụ thể, nói phạm vi công việc của Lăng Vũ cụ thể có những gì, đồng thời chỉ dẫn cách thức làm việc.

Lăng Vũ nghiêm túc nghe quản lý nói, nhớ rõ phạm vi công việc được phân chia, trách nhiệm của mình phải làm.

Đại khái nửa giờ, hai người rốt cuộc nói xong rồi, mà giám đốc Lý cũng đã nói hết điều mình nên nói.

Nhiệm vụ của mình đến đây xem như kết thúc. Về sau chỉ có thể xem người này năng lực đến đâu!

Được quản lý cho phép, Lăng Vũ mới rời khỏi văn phòng, sau đó tinh thần tăng cao gấp trăm lần về lại phòng làm việc, ngồi vào vị trí, bắt đầu công tác.

Mà lúc này, cô gái ngày hôm qua viết tờ giấy nhắc nhở cho Lăng Vũ đột nhiên thò qua tới, nói:

“Tiểu Lăng, quản lý kêu cậu đi làm gì? Ông ta có làm khó dễ gì cậu không?”

Nhìn thấy cô gái lo lắng hỏi, Lăng Vũ trong lòng ấm áp, sau đó lộ ra một nụ cười trấn an.

“Cảm ơn bạn quan tâm, quản lý khá tốt, chính là muốn phân phối công tác về sau cho tôi!”

Lăng Vũ cười giải thích.

Chỉ là vì vui vẻ Lăng Vũ cũng không chú ý Lưu Mai khi nghe nói đến giám đốc Lý khá tốt trên mặt lộ ra một thần sắc hoảng sợ. Bởi vì chỉ cần biết quản lý này đều hiểu cái người phì lũ kia thích nhất khinh ép nhân viên bọn họ một cách đáng thương.

Mặc kệ công tác gì, đều ném cho bọn họ tự giải quyết. Đương nhiên, trừ bỏ yêu nữ Phương Na kia. Mà giám đốc Lý đáng chết sau khi phân phối xong công tác liền sẽ cùng Phương Na đi hưởng thụ. Cho nên người ở đây không có một ai không chán ghét ông ta.

Mà những nữ nhân viên lại hận thấu xương yêu nữ Phương Na. Bởi vì dựa vào sắc đẹp dụ dỗ giám đốc Lý nên cô ta luôn được nâng đỡ, tất cả công việc trong tay đều phân cho bọn họ.

Đánh giá thành tích công tác gì đó vẫn luôn bị quản lý khắc khe. Nếu ai ngỗ nghịch cãi lại quản lý háo sắc kia, đến lúc đó thành tích khẳng định sẽ bị đánh giá rất kém, tiền lương cũng liền sẽ chịu ảnh hưởng. Cho nên có người nào dám đem tiền lương ra mạo hiểm.

Cứ như vậy, cho dù mọi người đối với quản lý háo sắc không phục, cũng chỉ có thể yên lặng nuốt trong bụng.

Mà người trước mắt này cư nhiên còn nói giám đốc Lý tốt. Đó là bởi vì hắn còn chưa có nếm qua áp bức của giám đốc Lý mà thôi. Đến lúc đó hắn sẽ không còn đánh giá tốt quản lý háo sắc này đâu!

Nhìn thoáng qua Lăng Vũ, sau đó tùy tiện nói vài câu, Lưu Mai liền quay lại với công tác của chính mình.

Nhìn đối phương cũng không còn để ý chính mình, không có việc gì để làm, Lăng Vũ đành phải lấy tài liệu đặt trên bàn xem.

Mà ý tưởng lúc trước của Lưu Mai cũng thực mau đã được chứng thực. Vì thế cuộc sống vùi đầu trong công việc của Lăng Vũ liền chính thức bắt đầu rồi.

Chương 72: Núi văn kiện

Ngồi ở vị trí, thời điểm Lăng Vũ còn đang cảm thấy nhàm chán thì giám đốc Lý lại đến tìm. Nhưng lần này ông ta cũng không phải tìm nói chuyện phiếm, mà là có nhiệm vụ giao cho Lăng Vũ.

Đối với việc này Lăng Vũ rất là vui.

Trong tay giám đốc Lý cầm một chồng văn kiện đi tới nói:

“A, Tiểu Lăng hiện tại đem mấy văn kiện này đưa đến công ty con ở khu đông đi. Tự mình giao cho người phụ trách, nhớ kỹ là giao tận tay cho người kia. Sau đó thời điểm về đem một ít văn kiện sửa sang lại, những văn kiện đó tôi sẽ đặt ở trên bàn cậu. Khi trở về liền bắt đầu công việc sửa sang văn kiện. Không còn việc gì thì hiện tại liền xuất phát đi!”

Sau khi nói xong, giám đốc Lý lại đem địa chỉ công ty con ở khu đông viết ra giao cho Lăng Vũ.

Nghe được quản lý giao cho nhiệm vụ, Lăng Vũ lập tức đáp ứng ngay. Sau đó Lăng Vũ cầm tư liệu cùng địa chỉ bắt đầu đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài trên mặt Lăng Vũ vẫn treo tươi cười nhàn nhạt, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể không cần làm người rảnh rỗi.

Trong văn phòng mỗi người đều có công việc của riêng mình, ai cũng bận rội, chỉ có một mình Lăng Vũ ngồi ở không nhàn rỗi không việc gì làm. Hiện tại thật vất vả có việc làm, cho nên phải hoàn thành cho tốt.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Vũ càng lúc càng vui vẻ, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mà sau khi Lăng Vũ rời đi không lâu, giám đốc Lý liền phái người đưa tới hai núi lớn tài liệu. Người đưa tài liệu để tài liệu trên bàn xong liền đứng ở bên cạnh bàn thở hổn hển. Sau đó hắn nhìn thoáng qua hai chồng tài liệu khủng bố được hắn chuyển đến, liền lập tức rút lui khỏi hiện trường.

Như sợ chậm một chút thì nhiệm vụ chỉnh lý số tài liệu giống như núi sẽ đổ úp ở trên đầu hắn vậy.

Mà Lưu Mai ngồi cạnh Lăng Vũ cũng lộ ra biểu tình 'ta biết sẽ như vậy mà'.

Sau đó nhìn hai núi tư liệu nghĩ mà sợ, Lưu Mai liền lập tức xoay người nhìn màn hình máy tính trước mặt.

Lưu Mai xác thật là sợ những văn kiện đó, bởi vì trước khi Lăng Vũ tới, cách đây không lâu những nhiệm vụ này chính là cô ấy làm. Đoạn thời gian khổ ải không nói nổi kia, vừa nhớ tới liền sẽ làm toàn thân run lên.

Bất quá hiện tại không còn là nhiệm vụ của mình rồi, rốt cuộc cái nhiệm vụ gian khổ đã đổ ở trên người Lăng Vũ đơn thuần thành thật kia.

Tuy rằng cảm thấy có chút đồng cảm với Lăng Vũ, nhưng Lưu Mai lại cũng chỉ có thể cảm thán ở trong lòng. Bởi vì không rơi ở trên đầu Lăng Vũ, nhiệm vụ khủng khiếp kia liền tiếp tục rơi trên đầu cô ấy.

Ngẫm lại thấy quá khủng bố, vì thế cô ấy chỉ có thể ở trong lòng vì bi ai thay cho Lăng Vũ.

Lại một lần nữa liếc mắt nhìn số văn kiện giống núi đôi, ở trong lòng Lưu Mai nổi lên cảm xúc muốn rút khăn tay nhỏ, tỏ vẻ chính mình thật sự cùng những văn kiện kia đoạn tuyệt quan hệ.

Sau một hồi, Lưu Mai liền cảm giác nhẹ nhàng không ít, sau đó thần thanh khí sảng bắt đầu công tác.

Mà lúc này Lăng Vũ còn ở bên ngoài ngồi xe bus đến công ty con ở phía đông giao và nhận văn kiện, cũng không ý thức được đang có một đống lớn nhiệm vụ chờ mình trở về hoàn thành.

Có lẽ là bởi vì sắp giữa trưa, Lăng Vũ nhìn ngoài cửa sổ xe thấy mọi người đều hướng đến cửa hàng thức ăn nhanh. Cái này làm cho Lăng Vũ vốn đang không cảm thấy đói, đột nhiên cảm giác bụng kêu ầm ĩ.

Đưa bàn tay không ra chậm rãi vuốt ve cái bụng đang kêu ầm ĩ, nghĩ chờ đưa xong văn kiện sẽ liền chạy đi tìm một chỗ ăn trưa.

Nghĩ đến ăn trưa, Lăng Vũ liền nhớ tới những món ngon Bách Tiêu đã làm. Thèm thuồng, Lăng Vũ nuốt nuốt nước miếng. Hơn nữa càng nhớ đến món ngon cái bụng rỗng càng kêu to hơn, khiến Lăng Vũ càng mơ tưởng về bàn ăn mà Bách Tiêu làm.<HunhHn786>

Nhưng nhớ đến Bách Tiêu hiện tại còn ở trường học học tập, Lăng Vũ chậm rãi lộ ra thần sắc thất vọng.

A, xem ra mình thật đúng là không thể rời xa Bách Tiêu rồi!

Nghĩ đến Bách Tiêu săn sóc cùng quan tâm mình, trên mặt Lăng Vũ lộ ra nụ cười ôn nhu mà bản thân không hay biết.

Bộ dáng biểu tình này giống như là đang nghĩ tới mình yêu mến, tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Đứng ở bên cạnh Lăng Vũ là một người phụ nữ, nhìn thấy biểu tình trên mặt Lăng Vũ, cô ấy đã nghĩ cậu trai trẻ này chắc đang nhớ người yêu.

Trong lòng cô ta thấy hâm mộ cô bạn gái của chàng trai trẻ này, sau đó trong lòng lại mắng ông chồng chết bầm trong nhà mình. Nếu lão kia có thể đẹp trai giống cậu trai này, cả khi đứng ở trên xe bus nghĩ đến người yêu, thì tốt biết mấy.

Bản thân mình cũng không cần mỗi ngày vất vả quần quật giống người ở. Vừa phải bận rộn việc trong việc ngoài, hết việc nhà cửa đến việc con cái. Dù bây giờ mới 35 tuổi mà nhìn giống bà lão 50 tuổi. Nghĩ đến cuộc sống khốn khó hiện tại mà cô ta thấy bi ai.

Trong khi đi xe người phụ nữ bắt đầu ở trong lòng âm thầm rơi lệ, sau đó hâm mộ cô gái được Lăng Vũ tưởng nhớ.

Đại khái sau một giờ, Lăng Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ đem văn kiện đưa đến công ty con phía đông, sau đó bắt đầu đi kiếm đồ ăn.

Bụng đã trống không rất lâu, vì thế Lăng Vũ tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh lót bụng.

Đừng nói ăn gì, không có quán nào làm đồ ăn vừa miệng bằng Tiêu Tiêu. Hiện tại ăn đồ ăn bên ngoài, Lăng Vũ càng muốn ăn món do Tiêu Tiêu làm. Vì thế tùy tiện ăn mấy miếng, Lăng Vũ liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền ngồi xe bus trở về công ty.

Vừa bước vào cửa phòng, Lăng Vũ đã bị đống văn kiện đặt ở trên bàn mình làm trợn tròn mắt.

Mà Lưu Mai ngồi bàn bên cạnh hướng sang nhìn Lăng Vũ với ánh mắt đồng tình. Sau đó cô ấy lại hơi sợ ngó một chút hai núi văn kiện trên bàn Lăng Vũ.

Lăng Vũ không biết vì cái gì Lưu Mai dùng ánh mắt như vậy nhìn chính mình. Không rõ, Lăng Vũ đành phải bỏ đi việc phí tâm tư nghĩ ngợi, sau đó đi hướng về bàn làm việc.

Nhớ tới trước khi mình đi ra ngoài giao văn kiện, giám đốc Lý đã nói sau khi trở về phải sửa sang chỉnh lý số văn kiện được đặt ở trên bàn làm việc.

Nói vậy số văn kiện hiện tại đặt ở trên bàn chính là nhiệm vụ mình phải hoàn thành đi!

Lăng Vũ trong lòng có chút lắp bắp kinh hãi.

Núi văn kiện này không phải quá nhiều sao?

Sau đó lại nhìn một chút hai núi giấy đặt trên bàn cần được sửa sang và yêu cầu công việc kèm theo, lúc này Lăng Vũ mới minh bạch vừa rồi vì sao Lưu Mai dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn mình.

Nhiệm vụ này xác thật không phải quá gian khổ có điều mất không ít thời gian. Bất quá Lăng Vũ cũng không nghĩ nhiều. Dù gì đây chính là công tác dành cho mình, oán giận khẳng định là không có khả năng.

Cho nên chỉ có thể bắt tay vào làm việc ngay để kịp hoàn thành công tác.

Mà còn phải làm xong việc trước giờ tan tầm, bằng không sẽ không kịp thời gian đến chỗ hẹn ăn tối cùng Phương Na.

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền bắt đầu thu hồi suy nghĩ miên man, nghiêm túc đọc kỹ bản chỉ dẫn công việc. Sau đó bắt tay vào việc, vùi đầu vào núi giấy tờ, hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro