Chương 77: Không có... +78: Cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: Không có nghĩ tới

Bữa tối kết thúc, Phương Na ngăn chặn ý muốn tính tiền của Lăng Vũ. Cô bảo Lăng Vũ đừng cử động, sau đó ấn một cái nút trên bàn gọi phục vụ.

Chỉ chốc lát sau, một thanh niên thực thanh tú từ bên ngoài đi đến, sau đó lễ phép hướng hai người khom khom lưng, cầm lấy thẻ của Phương Na đặt lên bàn.

Tiền trả xong cũng nhận lại thẻ của Phương Na, hai người rời khỏi nhà hàng.

Đi đến ven đường, Phương Na nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối, liền hướng Lăng Vũ cười nói.

“Lăng Vũ, hôm nay đi cùng anh thực vui vẻ! Cảm ơn anh có thể tiếp thu lời xin lỗi của tôi! Hy vọng chúng ta về sau có thể trở thành bạn tốt!”

Nói xong, Phương Na liền vươn tay hướng về phía Lăng Vũ.

Nghe được Phương Na nói, trên mặt Lăng Vũ lộ ra nhàn nhạt tươi cười, sau đó cũng vươn tay đến:

“Kỳ thật nên nói cảm ơn chính là tôi! Không phải cô hỗ trợ, hôm nay phỏng chừng tôi phải đến khuya mới có thể hoàn thành công việc đó! Bất quá có thể cùng nhau trở thành bạn tốt, tôi thực vui vẻ!”

Lăng Vũ chân thành nói đã làm Phương Na thấy ấm áp. Từ khi cô trở nên sa đọa, người có thể cùng cô kết bạn cơ hồ bằng không, chỉ có những người đàn ông cùng cô lên giường, mà lên giường xong sẽ không thành bạn. Hơn nữa mỗi người đều mang theo đôi mắt cùng mặt nạ dối trá. Điều này cô cũng rõ ràng, bất quá trước nay đều không có vạch trần.

Rốt cuộc tất cả mọi người đều là gặp dịp thì chơi, không cần thiết đối với những đó quá tích cực.

Nhưng Lăng Vũ khác biệt, lời nói mới rồi xác thật lộ ra tràn đầy chân thành. Không biết Lăng Vũ sau khi hiểu rõ quá khứ của cô có thể còn chân thành như cũ hay không. Có thể mang ánh mắt khinh bỉ hay không.

Nghĩ vậy, trong lòng Phương Na có chút mất mát.

Kỳ thật cô cũng rất muốn có người thật sự hiểu mình, mặc kệ người này là nam hay là nữ. Chỉ là đến bây giờ chưa có gặp thôi. Trừ Tiểu Hạo ra không còn có ai khác sẽ đào tim đào phổi đối tốt với cô.

Tịch mịch như cô, cũng cần có người quan tâm. Chỉ là cái người có thể quan tâm cô ở đâu? Cô sẽ may mắn gặp được sao?

Bỗng nhiên cảm thấy mình có ý tưởng thực buồn cười, bản thân đã vứt bỏ tư cách được người yêu thương quan tâm rồi. Cho nên nếu lại đi chờ mong những thứ không có khả năng có, xác thật là chuyện buồn cười.

Thu hồi suy nghĩ, sau đó buông lỏng tay Lăng Vũ, Phương Na cười nói.

“Chúng ta ngày mai gặp!”

Nói xong liền xoay người vẫy một chiếc xe liền rời đi.

Mà Lăng Vũ còn đang ngơ ngác nhìn Phương Na, suy nghĩ đang quay cuồng.

Vừa rồi nhìn thấy Phương Na lộ ra biểu tình bi thương, Lăng Vũ có chút đau lòng. Cảm thấy Phương Na khẳng định là có việc đau buồn. Cái việc đó đối với Phương Na là việc đau khổ không muốn nhớ lại. Có lẽ đó chính là bí mật quá khứ của Phương Na.

Mỗi người đều có một đoạn dĩ vãng, mà bản thân Lăng Vũ cũng có. Vừa rồi nhìn thấy Phương Na có biểu tình kia làm Lăng Vũ nghĩ tới bản thân mình.

Có lẽ Phương Na cùng chính mình giống nhau, đều có đoạn dĩ vãng không muốn người khác biết, có lẽ cũng là thống khổ. Bằng không Phương Na cũng sẽ không lộ ra biểu tình cô đơn như thế!

Mà bản thân như là tìm được đồng loại, trong lòng có khát vọng muốn nói hết, khát vọng rất mãnh liệt.

Có lẽ Phương Na sẽ là một người bạn tri kỷ!

Lăng Vũ trong lòng nhận định như vậy. Ý nghĩ như vậy làm Lăng Vũ thực vui vẻ, cũng thực mừng rỡ.

Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã trễ, vì thế liền muốn đón xe taxi để về nhà nhanh một chút.

Tiêu Tiêu còn không biết thế nào, có phải còn đang lo lắng cho mình hay không!?

Ý nghĩ như vậy làm Lăng Vũ càng muốn nhanh về đến nhà. Chỉ là mọi chuyện luôn không như người muốn, đang lúc Lăng Vũ vẫy tay đón xe taxi, thì một chiếc xe xe hơi sang trọng ngừng ở bên cạnh. Sau đó cửa xe bị mở ra...

Lăng Vũ tò mò nhìn chiếc xe dừng ở ngay trước mặt mình.

Khi nhìn rõ người ngồi ở bên trong chính là ai thì Lăng Vũ lập tức xoay người rời khỏi. Nhưng người kia đã nhanh một bước kéo lại cánh tay Lăng Vũ, sau đó một giọng nói mang theo tràn đầy tức giận cùng gợi cảm vang lên ở bên tai Lăng Vũ:

“Lên xe, đừng để tôi nhiều lời!”

Lam Phi nhìn Lăng Vũ muốn rời đi, lập tức từ trên xe nhảy xuống, sau đó lôi kéo Lăng Vũ lại nói.

Vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của hai người bọn họ. Còn may không để hắn nhìn thấy hành vi gì gây rối, chỉ là sau đó người này cùng cái người phụ nữ đáng chết bắt tay có chút làm hắn chướng mắt. Thời gian nắm tay còn rất lâu, cái này làm cho Lam Phi hận không thể lập tức nhảy xuống xe, sau đó đi đến chỗ hai người kia tách bọn họ ra.<HunhHn786>

Bàn tay người này chỉ có hắn mới có thể nắm, chỉ có hắn mới có thể đụng chạm vào người này. Những người khác đều đừng nghĩ đến.

Nhưng hắn không muốn dọa Lăng Vũ chạy mất, vì thế chỉ có thể an phận đợi ở trên xe.

Đôi mắt như diều hâu nhìn chằm chằm hai người kia. Trong lòng hắn cũng tính toán, nếu nhìn thấy hai người kia tiếp theo sẽ làm ra hành động gì ái muội, khiến hắn thấy thực bực bội thì hắn sẽ lao đến ngăn cản trước.

May mắn là không có phát sinh cái gì khác thường, bằng không thật không biết hắn sẽ làm ra cái dạng gì.

Mà khi người phụ nữ kia vừa rời đi, hắn liền lập tức khởi động xe hướng đến bên cạnh Lăng Vũ.

Thời điểm hắn muốn mời Lăng Vũ lên xe, lại không nghĩ đến người này vừa thấy hắn, lập tức xoay người muốn rời đi, làm trong lòng hắn thực không thoải mái.

Chẳng lẽ mình thật sự đáng ghét khiến người ta khó chịu đến không muốn nhìn thấy sao? Vì cái gì mỗi lần Lăng Vũ đều bỏ qua mình, khiến cho mình gian nan bất kham đến vậy. Trong lòng đột nhiên cảm giác thực mất mát, cũng thực áy náy. Có lẽ là mình lúc trước có hành vi không tốt mới làm Lăng Vũ chán ghét đi.

Nhưng trước nay Lăng Vũ đều không thật sự nhìn thẳng hắn một cái. Việc này đương nhiên làm cho người luôn luôn được mọi người phục tùng chiều chuộng như hắn rất là bực bội. Cho nên hắn mới khống chế không được muốn đi nhục nhã Lăng Vũ.

Mà mỗi lần đến lúc ấy mới có thể được Lăng Vũ để ý, thời điểm ấy trong lòng Lam Phi thực vui vẻ, đồng thời cũng thực thất vọng. Rốt cuộc ánh mắt kia tuy rằng là nhìn về phía hắn, lại là mang theo thập phần chán ghét.

Lần lượt bị làm lơ, lần lượt bị chán ghét, làm Lam Phi không cách nào ở chung bình thường cùng Lăng Vũ được. Ý niệm muốn ngược đãi Lăng Vũ tràn ngập tâm trí hắn, chiếm trọn đầu óc hắn giống như phát điên rồi. Mỗi một lần đều bởi vì bị kích thích mà trở nên càng mãnh liệt.

Hắn cho rằng chính mình có thể khống chế hết thảy, cho rằng cái gì cũng có thể do mình thao túng. Lại không ngờ rằng, người kia thế nhưng cùng một người phụ nữ vào nhà hàng xa hoa, hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến chỉ có hai người.

Cái này làm cho Lam Phi lần đầu cảm thấy thất bại. Cái loại cảm giác có sự việc mà mình không thể khống chế làm hắn thực bất an.

Hắn cho rằng Lăng Vũ đã bị chính mình khống chế, không nghĩ tới vẫn là công dã tràng.

Nhìn thấy Lăng Vũ cùng người phụ nữ kia vui vẻ đi cùng nhau, làm hắn lần đầu suy xét đến vấn đề tính hướng. Ban đầu hắn tự tin cho rằng mình sẽ bắt được Lăng Vũ làm tù binh. Bởi vì ngay từ lần đầu liền hắn đã khẳng định người này giống như mình. Không có nghĩ tới Lăng Vũ kia có khả năng cũng không phải giống như hắn.

Mà hôm nay gặp được, hoàn toàn làm hắn ý thức được mình hoang đường, chính mình thật buồn cười. Thì ra chính mình cũng có lúc ngoài ý muốn khống chế không được.

Bất quá dù Lăng Vũ kia thích người khác phái, hắn cũng sẽ đem đi bẻ cong.

Bởi vì Lăng Vũ chỉ thuộc về hắn.

Nghĩ như vậy, Lam Phi càng siết chặt tay lôi kéo Lăng Vũ, sau đó nhẹ nhàng nói với Lăng Vũ đang bắt đầu giãy giụa.

“Lên xe, Tôi… Tôi sẽ không đối với anh làm cái gì đâu! Yên tâm đi! Tôi… Tôi chỉ muốn đưa anh về nhà thôi!”

Chương 78: Cảm xúc

Lúc này, Lam Phi phát hiện mình đối với Lăng Vũ có chút khẩn trương, nói chuyện cũng có chút không quá thông thuận.

Mà biểu hiện của Lam Phi giờ phút này cũng làm Lăng Vũ thấy có chút kinh ngạc. Thần sắc kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Quay đầu, Lăng Vũ dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lam Phi ở đằng sau.

Nhìn thấy ánh mắt Lăng Vũ là tìm tòi nghiên cứu, làm Lam Phi không được tự nhiên chớp chớp mắt, sau đó ngại ngùng nhìn về phía bên cạnh. Nhưng tay bắt lấy Lăng Vũ lại không có buông ra nửa phần.

Thần sắc có chút mất tự nhiên Lam Phi nhìn bên cạnh, tiếp tục thuyết phục.

“Tôi… Tôi chỉ là muốn đưa anh về nhà, thật sự sẽ không xằng bậy!”

Nghe được Lam Phi lại một lần nữa bảo đảm, hơn nữa ngữ khí đã không có bá đạo kiêu ngạo như trước. Thần sắc khẩn trương cùng với ngữ khí thật cẩn thận, hoàn toàn làm nhận định trong lòng Lăng Vũ có chút thay đổi.

Trước mắt Lam Phi đã không có như bình thường  luôn là không hề che giấu khí thế độc đoán, mà chỉ là biểu hiện ngây ngô của một thanh niên trẻ tuổi mà thôi, cùng với ngữ khí thành khẩn như có việc cầu người. Cái này làm cho Lăng Vũ không cách nào tiếp tục kiên trì lạnh lùng từ chối.

Nhìn thần sắc đầy mặt chờ mong của Lam Phi, tâm Lăng Vũ cũng mềm nhũn, không tự giác liền gật gật đầu, sau đó ôn hòa nói.

“Được rồi, đi thì đi! Chúng ta lên xe thôi, có nói cái gì lên trên xe lại nói!”

Lăng Vũ nói như vậy làm Lam Phi tức khắc mừng rỡ như điên, sau đó vui vẻ mở cửa xe để Lăng Vũ ngồi vào ghế phụ. Hắn săn sóc giúp Lăng Vũ cài dây đai an toàn.

Lăng Vũ lập tức không tiếp thu được Lam Phi biến hóa lớn như vậy. Tức khắc có chút không biết làm sao nhìn Lam Phi bận rộn. 

Lam Phi trên mặt vẫn luôn treo tươi cười vui sướng. Môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng cong lên, tạo ra một vòng cung tuyệt đẹp, làm cho đôi mắt Lăng Vũ ở một khắc kia lóe sáng một chút.

Kỳ thật Lam Phi trước mặt xác thật rất đẹp, chỉ là quá yêu nghiệt, có lẽ vận đào hoa không ngừng đi. Hơn nữa bối cảnh gia đình hắn lại tốt như vậy, khẳng định là bạch mã hoàng tử trong lòng những thiếu nữ rồi. Mà lúc trước Lam Phi biểu hiện một loạt tính cách ngang ngược cùng hành vi bá đạo, có lẽ là liên quan hoàn cảnh gia đình!

Nghĩ lại thái độ lúc trước của Lam Phi, Lăng Vũ không tự giác nhíu chặt mày.

Mình có phải quá mức với mềm lòng, đáp ứng quá nhanh hay không? Một người đã hình thành thói quen được nuông chiều từ bé, tính cách lại dễ dàng thay đổi như vậy sao? Mà Lam Phi hiện tại biểu hiện ân cần, có phải lại là dùng thủ đoạn hay không?!

Ý nghĩ như vậy tức khắc làm Lăng Vũ hối hận mình mềm lòng, dễ dàng bị lừa dối rồi. Bất quá nếu đã lên xe, cũng không có biện pháp, hơn nữa Lam Phi lúc này biểu hiện vẫn luôn thực vui vẻ. Nhìn  biểu tình thỏa mãn của Lam Phi, Lăng Vũ không cách nào xuống xe rời đi, sợ phá vỡ tâm tình đang tăng vọt của hắn.

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ quyết định buông bỏ nghi ngờ trong lòng, an tâm ngồi xe Lam Phi về nhà.

Nghĩ đến Bách Tiêu hiện tại còn không biết tình huống của mình, cho nên Lăng Vũ thấy vẫn nên sớm về nhà một chút mới được.

Mà đang nghiêm túc giúp đỡ Lăng Vũ cài đai an toàn, Lam Phi lúc này chính là lấy một loại tư thế thực ái muội dựa gần vào Lăng Vũ. Hơi thở nóng rực không hề ngoài ý muốn phun ở hõm cổ Lăng Vũ, làm Lăng Vũ mẫn cảm rụt rụt lui.

Nhưng bởi vì phía sau là tựa lưng, căn bản không cách nào trốn tránh. Vì thế chỉ có thể lấy một loại tư thế cứng đờ ngồi im. Đôi mắt hơi rũ xuống nhìn không ra lúc này Lăng Vũ có biểu tình gì.

Mà Lam Phi cũng phát hiện Lăng Vũ biến hóa, trong lòng càng vui vẻ.

Sau đó hắn lại cố ý ái muội thổi khí vào cổ Lăng Vũ, chỉ là động tác thực tự nhiên Lăng Vũ khó nhận thấy được hắn khác thường.

Liên tiếp động tác này làm sắc mặt Lăng Vũ hơi hơi có chút phiếm hồng, thân thể cứng đờ ở trình độ cũng càng lúc càng lớn. Nhìn Lăng Vũ biến hóa, trong lòng Lam Phi có chút đắc ý.

Muốn đem người này vào trong vòng tay, kỳ thật cũng không phải việc khó. Chỉ cần tấn công nhiều hơn, có lẽ thực mau liền sẽ bẻ cong thành công!

Cái nhận định này làm Lam Phi càng hưng phấn, rồi sau đó đình chỉ khiêu khích đối với Lăng Vũ. Sau khi dàn xếp tốt cho Lăng Vũ, hắn liền vừa ngâm nga một đoạn nhạc vừa nhúng nhảy đi vòng qua đầu xe vào vị trí điều khiển.

Nhìn thấy Lam Phi rốt cuộc cùng mình kéo ra khoảng cách, Lăng Vũ lập tức thả lỏng, trên người còn đổ chút mồ hôi.

Trở lại chỗ ngồi, Lam Phi ngực tràn đầy cảm xúc mà hắn nói không rõ là cảm xúc gì. Cái loại cảm xúc này lại không khiến hắn cảm thấy chán ghét, ngược lại thực thích. Nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh, Lam Phi nghĩ.

Chẳng lẽ là bởi vì cái người ngồi bên cạnh này sao? Có lẽ vậy! Bất quá nếu cảm giác này cũng không làm mình chán ghét, vậy cũng không cần suy nghĩ nhiều quá. Chỉ cần mình có thể cùng người này càng gần gũi tiếp xúc là được. Mà lúc này đây người cũng đã ở bên cạnh mình rồi!

Suy nghĩ này làm chỗ nào đó của Lam Phi chậm rãi mềm đi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Vũ càng lúc càng thâm thúy. Cặp mắt dài ẩn chứa tình cảm mà Lam Phi cũng không ý thức được. Hắn chỉ cảm thấy người trước mắt làm hắn càng ngày càng thích tiếp cận. Cái loại cảm xúc này làm hắn thực thỏa mãn, cũng thực…

Cũng thực…

Lam Phi không biết dùng từ gì hình dung. Hắn không biết diễn tả cảm giác trong lòng. Hẳn là cái gì đó trước nay chưa từng có trải qua.<HunhHn786>

Bất quá nếu nghĩ không ra, lại là người luôn luôn không thích phiền toái, hắn cũng liền từ bỏ tìm tòi nghiên cứu. Sau đó dùng một loại ánh mắt ôn nhu mà chính hắn cũng không có ý thức được nhìn Lăng Vũ, nói.

“Nhà anh ở nơi nào? Tôi hiện tại lái xe hướng về nơi đó!”

Nghe được Lam Phi ôn nhu dò hỏi, làm thân thể Lăng Vũ không tự giác run lên một chút. Trước giờ trong ấn tượng của Lăng Vũ về Lam Phi, ngữ khí vẫn luôn tràn đầy trào phúng khi nói chuyện, còn chưa từng có giống hiện tại ôn nhu nhẹ nhàng. Làm Lăng Vũ có chút không tiếp thu được, thân thể cũng không được tự nhiên run rẩy.

Có lẽ đã thích ứng một Lam Phi bạo nộ cùng với ngữ khí trào phúng rồi, lúc này xác thật có chút không thích ứng Lam Phi ôn nhu nói chuyện.

Nhìn Lam Phi còn đang chờ nghe trả lời, Lăng Vũ đột nhiên có chút xấu hổ, sau đó ngồi thẳng thân mình ôn hòa nói:

“Tôi thuê một phòng trọ ở chung cư gần trường đại học của cậu, địa chỉ là…”

Nói xong, Lăng Vũ quay đầu, đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ xe, nhìn trên đường phố. Mà Lam Phi nghe Lăng Vũ dùng giọng ôn hòa nói chuyện với mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Thì ra khi không gào to, không phòng bị, kỳ thật Lăng Vũ cũng rất đáng yêu, giọng cũng càng dễ nghe!

Thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ, sau đó Lam Phi cảm thấy mỹ mãn khởi động xe bắt đầu hướng đến nơi Lăng Vũ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro