Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Tôi giơ tay "Ngồi đi."

Nam Chu ngồi đối diện với tôi, sau khi rửa tay xong, cậu ấy có vẻ hơi khác vừa rồi.

"Còn bao lâu nữa khai giảng?"

"Hai mươi chín ngày."

Tôi lưỡng lự một lúc: "Đến lúc đó anh sẽ đưa em đến trường, em có ở lại trường không?"

Ánh mắt Nam Chu chạm mắt tôi, như muốn nhìn rõ tôi, bình tĩnh đáp: "Ở."

"Được."

Bước đầu tiên là gửi nam chính thụ đến sống trong trường để em ấy có thể hòa nhập với mọi người và có cuộc sống riêng tư.

Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy nó không phù hợp với tính cách của nguyên chủ nên lười biếng bổ sung: "Cuối tuần phải quay về."

Nam Chu rũ mắt xuống, che đậy biểu cảm trong mắt: "Được."

Tôi đứng dậy rời đi, vội vàng nói: "Cứ vậy đi, lát nữa nhớ đi ăn nhé, về sau không cần phải tuân theo thời gian, dù sao thì hôm nay em biểu hiện rất tốt."

Sau khi về phòng, tôi mới yên tâm, phải biết rằng đối với một người trạc tuổi em gái mình, quan trọng là tôi lại đang bắt nạt em ấy, tôi luôn mơ hồ cảm thấy mình có chút không phải người.

Nhưng tính cách của nguyên chủ không thể thay đổi nhanh chóng như vậy nên tôi chỉ có thể ngẫu nhiên phát huy.

Khi tôi xuống ăn, Nam Chu cực kỳ trầm lặng và có cách cư xử trên bàn ăn rất tốt.

Tôi có chút không quen.

Màn đêm buông xuống, Nam Chu gõ cửa phòng tôi: "Ông chủ, đến giờ thí nghiệm rồi."

Tôi bối rối, cái này, có cần rắc rối thế không?

Lúc Nam Chu đưa tôi đi thang máy xuống tầng hầm, mặt tôi biến sắc, suýt chút nữa thì nôn ra.

Những gì tôi thấy trong sách và những gì tôi thấy trong thực tế hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Diện tích căn hầm khá rộng và có rất nhiều thứ được nuôi dưỡng ở đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy những vết thương và vết máu trên người chúng.

Ở đó có một chiếc tủ lạnh rất lớn.

Cạnh tủ lạnh có một dãy giá gỗ, khi đến gần hơn mới nhìn thấy rõ ràng trong bình chứa đủ loại động vật được ngâm trong formalin.

Trong không khí tràn ngập mùi khó chịu, Nam Chu đã đeo găng tay vào, đi tới vừa định mở lồng ra thì...

Tôi vô thức kéo Nam Chu lại, động tác của em ấy dừng lại tại chỗ.

Tôi gắn nói từng chữ một: "Hôm nay đừng làm nữa, sau này sẽ không có thí nghiệm nào cả, để quản gia dọn dẹp những thứ này, đưa những động vật bị thương đến bệnh viện thú cưng chữa trị."

Em ấy trả lời không chút nghi ngờ: "Được."

Tôi nhất định đã rất vội vàng khi trở về phòng, tôi nghĩ Nam Chu chắc đã nhận ra điều đó, nhưng tôi không có thời gian để giả vờ vì sắp không nhịn được mà nôn ra.

Nam Chu nhìn cánh cửa đang vội vàng đóng lại, khóe môi nở nụ cười: "Ta bắt được ngươi rồi, sâu nhỏ."


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro