Chương 3 - Cơ hội (h+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông trời là nghe được những tâm nguyện sau cùng của Ngụy Anh hay thật sự muốn cậu quay lại để trả lại những gì y đã nợ cho Lam Trạm.

Đến chính y cũng không biết tại sao bản thân mình lại được trọng sinh về ật đắc.

Hôm nay là ngày đầu y và anh ấy gặp nhau, là lúc bắt đầu mối quan hệ 419 và rồi từ khi nào cả 2 lại động tâm rồi quang minh chính đại đi đại đếnquá khứ, về khoảng thời gian y vẫn chưa làm tổn thương Lam Trạm, về lại lần đầu tiền gặp nhau.

Ngụy Anh đưa nhiên rất vui mừng vì y có thể thay đổi toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, y sẽ không làm tổn thương Lam Trạm lần nào nữa.

Sẽ bắt những tên đã hại y và tất cả mọi người 1 lần nữa phải trả cái giá th tình yêu, rồi những sai lầm kia lại làm yêu hận đan xen.

1 lần là quá đủ cho tất cả, y sẽ không để quá khứ kia lặp lại, ai là người năm xưa đứng sau cái chết cha mẹ y, y sẽ phải điều tra thật kĩ.

Y bước chân quen thuộc đến nơi lần đầu gặp anh là tại quán bar của Triển Phong, người anh kết nghĩa của y và cũng là bạn thân của Lam Trạm

"Ngụy Anh đến rồi sao, lâu rồi không gặp em" - Triển Phong bước đến chào hỏi em trai nhỏ

"Anh, hôm nay Lam đại thiếu gia có đến đây không?" - y vẫn đang tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

"Em kiếm Lam Trạm sao, em có quen biết cậu ấy sao?" - Triển Phong khá bất ngờ vì sao tiểu tổ tông này lại biết bạn anh vậy, trước giờ đâu nghe y nhắc đến.

Ngụy Anh nghe hỏi mới biết mới nôn nóng gặp anh ấy quá rồi, lúc này y đã quen biết anh đâu chứ? Không lẽ lại nói y trọng sinh về đây nên biết Lam Trạm, không những biết còn từng yêu và hại chết anh ấy sao?

"Lam đại thiếu gia nổi tiếng như thế ai lại không biết chứ, anh ấy còn là con trai cả của sếp Tiêu mà" - may mắn cho y với sự nhanh nhậy của bản thân, còn biết lấy sếp Tiêu làm bia đỡ đạn.

Triển Phong nghe cũng không thắc mắc nữa, chỉ cười cười trả lời y

" Lúc nãy có đến nhưng ra ngoài nghe điện thoại rồi, em kiếm cậu ấy có việc gì không?"

"Em...em..."- vẫn đang mải tìm kiếm lí do thì mùi hương quen thuộc đã xuất hiện bên cạnh y, Lam Trạm bằng xương bằng thịt lần nữa lại xuất hiện trong tim y.

"Có việc gì không?" - Triển Phong thấy anh ấy quay lại thì quan tâm hỏi quên luôn còn 1 tiểu tổ tông ở đó.

"Không có, ba gọi để dặn dò chuyện của Tiêu Chiến thôi, không sao?" - Lam Trạm từ khi bước vào đây đã thấy vị tiểu tổ tông kia, dù lòng rất muốn đến ôm lấy y nhưng ngoài mặt vẫn là lạnh lùng không quan tâm.

"À, Lam Trạm đây là Ngụy Anh em trai nuôi của tôi, muốn làm quen vưới cậu đấy" - Triển Phong còn lạ gì tiểu tổ tông này nữa chứ, nhìn mặt y ửng đỏ lên khi nhắc đến Lam Trạm thì đủ để biết đã nhìn trúng Lam đại thiếu gia rồi. Trước giờ tiểu tổ tông này có chú ý đến ai đâu.

"Chào anh, em là Ngụy Anh"- y đỏ mặt quay sang chào hỏi theo phép lịch sự, trong lòng thầm mắng Lam Trạm mặt lạnh kia, chào hỏi gì chứ, giữa 2 người cần khách sáo vậy sao.

"Chào" - nhìn thấy tiểu tổ tông kia đáng yêu như thế, Lam Trạm càng muốn trêu ghẹo y nhiều hơn 1 chút, hai mắt ửng hồng nhìn thấy chỉ muốn nuốt luôn tiểu tổ tông này vào bụng.

Không biết là có sự tính toán trước hay không mà Ngụy Anh lại bị chuốc say đến không thể làm chủ được, nhưng hình như không đúng lắm thì phải trong rượu còn có gì đó ngoài thuốc thì phải, là ai đã giở trò trong ly rượu kia

"Lam Trạm, em nóng lắm .... em muốn tắm ..." - Ngụy Anh hiện tại là say thật hay mượn rượu làm càng chỉ mỗi mình y biết, tay cứ ôm lấy cổ Lam Trạm thầm thì vào tai...

"Ngụy Anh.... em thế nào rồi" - Lam Trạm lại không biết vị tiểu tổ tông này của nhà mình sao, là muốn đưa anh lên giường sao, rồi lại khóc nháo bắt đại thiếu gia đây chịu trách nhiệm cho em sao Ngụy Anh.

Lam Trạm nghĩ vậy nhưng cũng chiều theo mà ôm lấy Ngụy Anh, tùy ý cho y làm loạn, lại quay sang nói với Triển Phong sắp xếp phòng để có thể đưa y lên nghỉ ngơi.

Triển Phong đưa nhiên hiểu ý bạn thân nhanh chóng cho người lấy phòng, rồi tự mình đưa cả 2 lên phòng không quên nhắn nhủ Lam Trạm

"Nhẹ nhàng thôi, là em trai tôi đấy" - nói rồi quay lưng đi, Tiểu Anh à - anh trai chỉ có thể giúp em đến đây thôi, việc còn lại phải dựa vào em rồi.

Triển Phong rời đi trả lại không gian cho đôi bạn trẻ, Lam Trạm vẫn là không muốn y nghĩ mình lợi dụng thời cơ y không tỉnh táo mà làm gì y được, nghĩ vậy nên anh ấy tự mình đi lấy khăn ấm cùng với đồ để thay cho y thoải mái hơn.

Dù là lúc thay đồ cho đồ y, làn da trắng sáng không tì vết kia, cái gì cần thay đã thay, cái không cần nhìn cũng đã thấy qua lại phải tự mình đọc nhẩm thầm chú :

"Không được nhìn, không nhìn, không thấy, tâm không động" - Lam trạm vừa lau người cho y vừa phải chịu đựng chính mình... thật muốn mang đi ăn sạch nhưng anh ấy muốn y tự nguyện đến với mình chứ không phải lúc không tỉnh táo thế này được.

Nhưng Ngụy Anh đúng là muốn cùng anh lăn giường thật, Lam Trạm chỉ vừa mới tắm xong, vừa để cậu em hạ xuống 1 tiểu tổ tông kia lại theo thói quen mà tìm kiếm mùi hương quen thuộc của Lam Trạm mà đến.

Lăn lăn lăn lại lăn ngay vào lòng Lam Trạm, hơi ấm này vòng tay này vẫn như thế, anh mãi mãi là của y của 1 mình y thôi...

Lam Trạm đúng là koong biết nên khóc hay nên cười đây, không phải chỉ vừa mới cực khổ đi ngâm nước lạnh sao, tiểu tổ tông này sao lại kêu nó dậy nữa chứ. Anh cũng là đàn ông mà, đừng khiêu khích sự chịu đựng của anh, anh không phải là Liễu Hạ Huệ.

Ngụy Anh không biết vô tình theo thói quen cũ hay cố ý kêu gọi tiểu sư tử kia thức giấc mà cứ dụi dụi đầu trong ngực anh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc mà y đã bỏ lỡ, cứ như thế Ngụy Anh nhiệt tình cọ cọ với Lam Trạm còn lẩm nhẩm nói

"Lam Trạm, tiểu Anh nóng....muốn cởi..." tay lại muốn cởi quần áo chính mình .

Lam Trạm biết tiểu tổ tông này cọ ra lửa rồi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng mà nhẹ nhàng ôm lấy y, đặt nhẹ lên trán y 1 nụ hôn rồi bảo với y

"Anh Nhi, em đừng cọ nữa, cọ nữa sẽ ra lửa đó. Đến lúc đó em phải tự mình đi dập lửa đấy, anh không tự chịu nữa đâu đấy. Ngoan, đừng nghịch. Anh ôm em ngủ" - Lam Trạm dù rất khó chịu nhưng vẫn muốn y thoải mái nghỉ ngơi, vì Lam Trạm biết rõ 1 khi đã vào cuộc chơi sẽ không thể dừng lại được.

Nhưng Ngụy Anh nào ngoan ngoãn như thế, vẫn quyết tâm cọ lửa đến cháy nhà. Lam Trạm đã cảnh báo rồi nhưng tiểu tổ tông này vẫn muốn tìm đường chết vậy anh đây toại nguyện.

Anh nhẹ nhàng điều chỉnh cho y nằm đối diện anh, quan sát 2 má đỏ bừng của y không biết do say rượu hay do xấu hổ rồi từng lời lại rót vào tai

"Anh Nhi, cơ hội anh đã cho em nhưng do em vẫn muốn đốt lửa, nên hậu quả này em tự mình gánh lấy đi " - nói rồi Lam Trạm lại nhẹ nhàng nâng lên gương mặt xinh đẹp kia mà tìm kiếm đôi môi ngọt ngào như kẹo kia mà hôn xuống, từ sự nhẹ nhàng đến mãnh liệt chiếm hữu bá đạo của vị vương quyền.

1 nụ hôn đầy ấm áp của tình yêu rồi lại đưa nhẹ lưỡi vào bên trong mà khuấy động mà lấy hết tư vị ngọt ngào của tiểu tổ tông pha lẫn hương rượu phản phất làm lòng anh ngây ngất với đôi môi mật ngọt này, kĩ thuật hôn của anh đưa y đến 1 cung bậc mới của cảm xúc, thành công kêu gọi sự dục vọng trong sâu thẳm mỗi con người chúng ta.

Đến khi tiểu tổ tông kia gần như không thể thở được nữa anh mới luyến tiếc rời đi để lại đôi môi đỏ mọng hơi sưng đỏ, nhưng đầy ma mị anh mới hài lòng mà nhẹ cuối xuống tai y thổi nhẹ và nói

"Lửa là do em đốt, nhiệm vụ của em là dập lửa" - nụ cười của Lam Trạm gần như mất đi sự lương thiện thế chỗ đó là ánh mắt đầy sự gian manh, nguy hiểm

Ngụy Anh không biết có nghe và hiểu tất cả những gì đang xảy ra hay không nhưng môi vẫn mấp mấy

"Em...Em..." - cả 1 buổi không nghe y nói thêm gì, mà Lam Trạm bây giờ cũng không rảnh rỗi mà ngồi đợi y được nữa.

Anh cũng nhanh chóng thoát những gì cần thoát, cái gì không cần vẫn nên bỏ đi, rất nhanh những thứ vướng víu được anh thoát sạch sẽ để lại 2 thân ảnh quấn lấy nhau trên chiếc giường king size kia.

Anh nhẹ nhàng cuối xuống hôn lên môi y, tay cũng rất phối hợp mà xoa miết nhẹ ở 2 nhủ hoa làm nó cứng lên rồi sưng đỏ mới hài lòng mà tạm buông tha 2 đóa hoa nhỏ tội nghiệp.

Vết hôn của anh để lại trên người y trải dài từ môi đến cổ rồi lại thêm 1 nụ hôn được đánh dấu ở xương quai xanh gợi cảm.

Từng bước thưởng thức món ngon trước mặt, nụ hôn của anh lại nhẹ nhàng đến bên khuôn ngực trắng mịn, việc làm này thành công khơi gợi dục vọng bên trong y, và dường như giúp y thanh tỉnh 1 chút với cảm xúc của hiện tại mà bật ra những tiếng kêu gợi đòn hơn bao giờ hết

"Ưm... ưm... Anh đừng mà... nhột mà ..um.. ưm...."- tiếng rên nhỏ lại nhẹ nhàng như đang khiêu khích cậu em nhỏ của anh vậy, anh cũng rất chiều chuộng cảm xúc của cả 2 nên tay lướt nhanh đến tiểu đệ đệ của y mà yêu chiều nó.

Bàn tay anh đủ to, đủ ấm lại đang chiều chuộng. vuốt nhẹ lên xuống rồi đưa miệng đến ngậm lấy như đang thưởng thức 1 que kem mát lạnh, mang lại sự thoải mái dễ chịu cho người bên dưới.

Y làm sao có thể chịu được sự kích thích này nên đã nhanh chóng bắn ra, 1 dòng tinh dịch trắng đục.

Lam Trạm vậy mà lại không từ chối nó lại vui vẻ nuốt xuống, lúc này Ngụy Anh gần như đã tỉnh táo hơn và nhớ rõ việc vừa xảy ra vội vàng nói

"Lam Trạm, em...em... xin lỗi, anh đừng nuốt....đừng nuốt mà... nhả ra đi đã..." - Ngụy Anh nhìn thấy anh đã nuốt luôn thứ đó thì lo lắng, sợ hãi lắp bắp nói

"Không bẩn, Anh Nhi của em rất ngon đó... "- Lam lưu manh Trạm nói

"Tanh lắm, ngon gì chứ "- y lẩm bẩm nói

Lam Trạm chỉ nhìn y cười trừ không nói gì, rồi anh với tay lấy tuýp gel bôi trơn ở đầu giường đổ 1 ít ra tay bôi lên tiểu đệ rồi 1 ít ở các ngón tay lần lượt đưa đến trước tiểu cúc nhỏ của y. Y biết đây là lần đầu nếu không chuẩn bị tốt, tiểu tổ tông này sẽ bị thương, Lam Trạm không muốn thấy y vì mình mà bị đau nên rất tận lực mà khuếch trương giúp y.

Anh nhẹ nhàng hôn y rồi đưa nhẹ 1 ngón tay vào nơi chật hẹp hồng hào kìa. Nơi tư mật của y lần đầu bị dị vật lạ đưa vào cơ thể mà có phản ứng nhưng nhanh chóng bị nụ hôn của anh làm cho quên đi .....

Và rồi anh được nước đẩy thuyền đi nhanh hơn, 1 ngón ....2 ngón... 3 ngón.... đã vào trong để nới rộng hoa cúc nhỏ .

Nhưng lưu manh vẫn là lưu manh, chỉ như thế rồi anh lại chẳng có hành động nào tiếp theo , làm y cũng không dám động đậy mặc dù rất khó chịu, nhưng sợ cậu lo lắng anh sẽ chê mình phiền phức nên nằm im chịu trận, nhưng đôi mắt to tròn nhìn anh đã ngập nước, đỏ hồng nhìn chỉ muốn ức hiếp y nhiều hơn 1 chút.

"Anh Nhi, em làm sao thế , anh làm em không thoải mái sao, hay em khó chịu ở đâu ? - anh biết rõ vấn đề nhưng với sự đáng yêu của y vẫn muốn trêu chọc...

"Anh cho em đi có được không? Em khó chịu lắm " - y nói lại thêm cái giọng nũng nịu này làm Lam Trạm gần như muốn nhũng luôn cả tim rồi. Nhưng sự đáng yêu này anh vẫn muốn nhìn thấy nữa nên vẫn là tiếp tục đùa dai

"Cho em, cho em cái gì? Anh Nhi em muốn gì, anh đều có thể cho em. Nhưng em phải nói rõ em cần gì anh mới có thể cho được" - Ngụy Anh nhìn Lam Trạm bây giờ rồi tự hỏi mình anh ấy trở nên vô sỉ như thế từ khi nào thế? Tại sao trước đây y chưa từng thấy qua mặt này của Lam Trạm, băng sơn ngàn năm đây sao? Đúng là đáng ghét mà, lần sau đừng hòng mà em cho anh ăn nữa...

Nghĩ là nghĩ như thế, là chuyện của lần sau trước hết vẫn là chiều theo cảm xúc của hiện tại mà trả lời Lam đại thiếu gia trước đã.

"Lam đại thiếu gia, anh đừng ức hiếp em mà... hức... em khó chịu lắm.. anh có thể cho em không... Lam đại thiếu gia..." - khóc rồi. Ngụy Anh dùng chiêu cuối rồi, không thể không khuất phục nữa.

"Được, được đều cho em, là của em tất. Ngoan không khóc nữa" - Lam Trạm đau lòng khi thấy y khóc dù biết được là y chỉ đang diễn trò thôi, nhưng đau vẫn là đau.

Anh nhẹ đưa tiểu đệ đến gần hoa cúc nhỏ mà dạo quanh thăm dò thử phản ửng của y, chứ chưa vội vàng đưa vào mặc cho nó trướng to đến đau.

Nhưng vẫn là trò mèo vờn chuột.... nhưng sợ tiểu tổ tông này lại ủy khuất mà khóc thì còn mệt mỏi hơn, nên anh nhanh chóng cho vào vậy.

"A.... đau... đau quá... dừng lại được không anh... hức...." - y dù đã biết trước nhưng cảm giác là thật, đau quá nên y không thể kìm được mà khóc luôn rồi...

Dù rằng kiếp trước đã trải qua nhiều lần rồi, vậy lần này không được tính là lần đầu, nhưng chỗ đó của y dù có làm bao nhiêu lần thì vẫn chặt đến vậy.

Lam Trạm đau lòng lại không dám động, mặc cho tiểu đệ mình cũng đang bị tiểu hoa cúc của y xiết chặt đến phát đau.

Nhưng vẫn nhẹ nhàng cuối xuống tìm lấy bờ môi kia mà an ủi, vẫn đặt cảm xúc của tiểu tổ tông này lên trên hết

"Anh Nhi ngoan, rất nhanh thôi sẽ không đau nữa. Nhưng nếu như em không chịu được vậy mình dừng ở đây được không?" - dù Lam Trạm rất muốn nhưng Ngụy Anh vẫn là quan trọng nhất ,chỉ cần y không muốn anh sẽ lập tức dừng lại.

Vì tiểu đệ của anh hơn 1 nửa đã ở bên trong y, lại không động đậy mà rút ra cũng không, mà vào tiếp thì đầy sự khó khăn. Anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng đới sự đau đớn đi qua rồi sẽ mang đến khoái cảm.

Y cùng vì vậy mà tìm được sự khoái cảm bên trong, không còn quá khít chặt để anh dễ dàng ra vào bên trong, thành công đốt lên ngọn lửa dục vọng làm đầu óc mơ hồ, lời nói mất đi sự tự kiểm soát lại được Ngụy Anh không sợ thiên hạ phiền kia lại dám khai hỏa

"Anh.... đừng dừng lại mà, mau động, mau thao nát cúc em đi, mau động" - trong khi giục vọng xâm chiếm làm y ko biết xấu hổ mà bảo anh thao nát cúc sao, là tiểu tổ tông y tự trao thân cho sư tử rồi..

Anh chỉ chờ có vậy mà nhanh chóng động trong cúc hoa đang mời gọi kia, cứ nông sâu theo 1 quy luật nào đó đưa cảm xúc của nhau đến đỉnh điểm.

Anh cứ từ từ đưa y đến khoái cảm của sự hạnh phúc, 9 nông 1 sâu, những cú thúc về sau lại sâu hơn lần trước, đâm đến lút cán đưa cậu lên đỉnh trong sự thăng hoa của tình dục.

Qua nhiều lần rút ra lại đâm sâu hơn như thế, cuối cùng anh cũng chạm đến điểm G của y, làm y kêu lên trong sung sướng.

"Anh, anh đừng đâm vào đấy... ưm... ưm...đừng mà..." - Ngụy Anh như xin Lam Trạm đừng như thế, nhưng anh nào quan tâm lời y nói.

Vẫn cứ mãi miết cày cấy trên người y tạo nên những vết xanh tím, lại đo đỏ hình 5 ngón tay được in đậm lên trên mông nhỏ qua những lần cao trào.

Lam Trạm biết tiểu tổ tông này đã cương rồi nên nhanh chóng đâm thật sâu, rồi lại nhẹ nhàng rút ra làm y cũng nhanh chóng bắn hết trên tay anh.

Sau khi Ngụy Anh bắn ra, cả người như mềm nhũng, nhưng Lam Trạm gần như vẫn còn rất sung sức, anh vẫn chưa 1 lần nào như y cả, nên vẫn rất luyến tiếc hơi ấm trong cúc hoa mà chưa muốn rời đi.

Anh lại nhanh chóng lật người y lại để thấy rõ hơn cúc hoa đang đỏ dần lên, như 1 tiểu hoa cúc đang e thẹn chờ nước đến mang em ấy nở thật tươi thật đẹp.

Ngụy Anh trời sinh eo nhỏ, mông cong, với tư thế này cặp đào căng mộng càng được đẩy lên cao hơn, tiểu cúc đỏ hồng e ấp giữa 2 quả đào trắng mịn căng mộng nước lại đang vểnh cao lên chờ thao.

Lam Trạm nhìn thấy như thế lại nổi lên ý xấu anh nhẹ lấy 1 chiếc gối đặt bên dưới bụng y, làm mông nhỏ cũng được đẩy cao hơn.

Hai chân cũng vô tình được anh mở rộng hơn, khi nhìn thấy đôi đào căng mộng nước kia, lại căng tròn vểnh vểnh lên chờ thao như đang thách thức anh về sự gợi đòn và 1 câu nói đã được anh đọc đâu đó trên mạng

"Khi bạn quan hệ bạn có thể đánh vào mông đối phương để kích thích sự hương phấn "- vì bờ mông gợi đòn này của y làm anh muốn thử nghiệm câu lý thuyết kia là đúng hay sai.

Chưa biết nó có đúng hay không, nhưng anh cảm thấy càng chạm vào lại càng nghiện hơn, cứ thể mà anh nhanh tay tát vài cái lên 2 cánh mông làm nó đỏ ửng lên và in hằn lên 5 ngón tay của anh.

Sau khi tay anh vỗ xuống đào nhỏ của y, nó mang lại cảm giác đầu tiên là đau. Nhưng tại sao y cứ như đang chờ đợi những cái tiếp theo vậy, vì khoái cảm sau đó y không thể lí giải được.

Y khẽ rên lên vì bị đánh bất ngờ, anh nhìn mông y cứ tròn tròn sau mỗi cái tát xuống lại tô thêm màu hồng rồi cứ nẩy lên sau mỗi cái đánh, thì anh có thể nghĩ là lý thuyết này đúng là kích thích tình dục của 2 thật.

Y cứ thế mà càng đưa mông càng cao cứ như sự mời gọi những cái tát trời giáng xuống cặp mông mềm kia, chân lại vô thức càng tách nhau ra đưa ra cúc hoa đang đỏ hồng như khơi gợi được thao nát.

"Bốpp... bốpp... bốp... bốp... Bốp...

bốp... Bốp... Bốp... Bốp... Bốp... "

Trái rồi lại phải tay anh vẫn đều đều trên 2 mông đào đã đỏ ửng lên của y. Nhưng tiểu đệ vẫn không ngừng làm loạn bên trong tiếu cúc hoa kia....

Cũng chẳng biết anh thao y đến bao giờ, hay đánh trên mông tròn tròn kia bao nhiêu lần nữa.

Y chỉ biết sau khi bắn 1 lần nữa vì quá mất sức lại ngất đi, để lại cho anh muốn làm gì trên chiến trường thì làm.

Giờ đây chỉ có mỗi anh vẫn đều đặn chăm sóc mông tròn vểnh cao như thách thức cùng tiểu cúc của y. Sau khi bắn hết vào trong y, anh mới ngừng tăng ca làm việc mà bế y vào phòng tắm để vệ sinh thân thể rồi lại đặt nhẹ y lên giường mà bôi thuốc.

Lúc nãy trong lúc hoan ái đã vô tình để lại vài chục cái bạt tai với lực chẳng nhẹ nhàng gì để mông y bình thường đã cong nay lại vểnh cao hơn.

Tô điểm thêm là 1 chút sưng đỏ, đào có vẻ như to lên 1 vòng nữa, anh nghĩ chắc mai y sẽ khó có thể dùng mông để ngồi mất.

Tiểu cúc nhỏ nhờ anh bạo hành thao nát đến nở thành 1 đoá hướng dương rực rỡ trong đến tối, anh nhẹ dùng thuốc mỡ bôi lên đôi mông đào tròn đã bị đánh đến sưng cao, cùng tiểu hướng dương mới nở e ấp bên dưới rồi lại ôm người thương vào lòng mà say giấc.

Không cần phải nói đến tiểu bảo bối ngày hôm sau thức dậy thắt lưng đau mỏi, mông lại sưng thêm 1 vòng còn điểm thêm màu đỏ của mặt trời .

Đó là còn chưa tính đến tiểu cúc bị anh thao nát mà khóc không thành tiếng. Rõ là đời trước đâu có như thế vào lần đầu tiên gặp mặt chứ.

"Đau mông chết đi được, Lam Trạm anh dậy mà chịu trách nhiệm với em đi." - Ngụy Anh thức trước Lam Trạm, đau toàn thân như thế nhưng vẫn nằm gọn trong lòng anh, y vẫn rất vui vì anh vẫn ở đây, y sẽ bù đắp mọi thứ cho anh.

"Anh Nhi, còn sớm mà em ngủ thêm 1 chút nữa đi" - Lam Trạm nói tay vẫn nhẹ nhàng xoa đều trên mông nhỏ, 1 tay thì xoa bóp nhẹ nhàng ở eo của y .

"Lam Trạm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ, sẽ không phải tình 1 đêm đúng không?" - Ngụy Anh dù biết trước sau gì anh cũng là của y nhưng y muốn xác định thêm lần nữa.

"Anh Nhi, nghe rõ những gì anh nói và không được suy nghĩ lung tung nữa nghe không?" - Lam Trạm yêu thương nhìn tiểu tổ tông trong lòng mình. Nhìn thấy Ngụy Anh gật đầu anh mới khẽ ôm lấy y vào lòng rồi nói

"Ở quá khứ, tương lai hay hiện tại anh cũng chỉ có mỗi mình em. Có những thứ khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Anh đã từng phạm sai lầm và đánh mất thứ quý giá nhất, anh nhất định sẽ không để việc đó có cơ hội lần nữa lại đến. Em chỉ cần yêu anh, tin anh là đủ. Dù bên ngoài kia trời có sập xuống cũng sẽ có anh chống đỡ cho em, em chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh anh thôi. Mọi việc còn lại anh sẽ thay em gánh vác tất cả"- Lam Trạm nói với y cũng như nói với chính mình.

Cứ thế sau khi Ngụy Anh trọng sinh lần nữa lại xác định quan hệ yêu đương với Lam Trạm, nhưng lần này là gắn kết cả 1 đời, không phải tình 1 đêm. Và sẽ không có hận thù đan xen vào tình yêu của y và anh nữa. Chỉ có thể có hạnh phúc mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro