chương 26: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dân chúng toàn thành đều biết đến xe ngựa của Trần phủ, mặc dù người hay làm việc thiện như Trần phu nhân cũng không có mấy người gặp được nhưng ngẫu nhiên xuất môn mọi người cơ hồ đều có thể nhận ra, hiện tại bước xuống xe ngựa là lão phụ hiền lành ngoài Trần phu nhân thì còn có thể là ai.

Trần phu nhân mang theo hai nữ a hoàn, ăn mặc một xanh(lục) một đỏ, thanh tú khả ái, còn một vị nữa là quản gia Trần phủ Dạ Vân, Dạ Vân bình thường vẫn hay đa phần theo thiếu gia xuất môn. Đột nhiên, xuống xe ngựa là một nam tử áo trắng, mọi người trước mắt sáng ngời, vị mỹ nam tử đội mũ sa đi cùng bên cạnh Trần phu nhân chẳng biết là người phương nào?

Mông lung tướng mạo như ẩn hiện dưới màn sa, hấp dẫn người nhìn liên tiếp quay đầu lại, cho dù là nam nhân cũng không ngoại lệ bị hấp dẫn, hơn nữa dáng người người này dù không phải như dáng vẻ của tiểu quan nhưng cơ thể tiêm gầy vừa phải, thắt lưng yêu kiều, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái, liền muốn hung hăn chà đạp,  xúc động mà  xé rách đai lưng tinh mỹ kia.

Muốn nói cũng phải kể đến Hiển vương sủng ái Minh Tâm một cách quá mức kỳ quái, tại tư thành phía trước, Hiển vương đem những thứ trước kia Quân Lang Tà mua cho Minh Tâm toàn bộ hủy diệt, sau đó lại tự mình chọn lựa cho Minh Tâm những vật tương tự, Lâu Liên Dục ánh mắt rất tốt, cẩm phục hoa lệ mà quý nhã, một một đường kim đều độc đáo tinh xảo, có thể nói là nhất mực một lòng vì mỹ nhân.(anh có tính hướng thê nô hả anh :)) )

Nhưng mỹ nhân cũng chỉ có thể nhìn từ xa, phía sau trần phu nhân bọn họ là một đoàn lục kỵ hộ vệ, bọn tiểu nhân bên đường cân nhắc một chút, nuốt nuốt nước miếng, ý nghĩ tiến lên kết giao mỹ nhân chỉ có thể áp xuống trong lòng, vụng trộm nhìn lén vài lần. Minh Tâm xuất hiện như vậy như một cái tiểu hội, lập tức gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc mọi người uống trà nói chuyện phím đã hỏi thăm, cơ hồ đều thất vọng mà về.

Đường xá phồn hoa người đi đường nối tiếp không dứt, va chạm là điều không thể tránh, một đường đi của Trần phu nhân này là do có Dạ Vân cách đó không xa mở đường cũng như có thiết kỵ che chở, vốn dĩ là không có việc gì, bỗng khi đó nha đầu Ngữ Tuyết bên cạnh Trần phu nhân bị điểm danh sau bảo đi làm việc gì đó liền đứng ra khỏi đội ngũ vài bước một chiếc xe ngựa lao tới thiếu chút nữa đụng vào, Ngữ Tuyết bị kinh hách sau liền ngã, Minh Tâm phản ứng đầu tiên liền đi đỡ người, lại không nghĩ tới không xa liền có một người trong đoàn thiết kỵ đã đi trước hắn mà đỡ người.

Minh Tâm võ công ít nhất cũng không kém, giúp một nữ nhân là hoàn toàn có khả năng, nhưng thiết kỵ hộ vệ làm như vậy, rõ ràng là không cho hắn đụng ngoại nhân cũng như ngoại nhân đụng hắn, Minh Tâm tâm tình khó tránh khỏi phức tạp.

Ngữ Tuyết khuôn mặt ửng đỏ, nàng vốn là một tiểu cô nương thẹn thùng, hộ vệ vương gia đều uy vũ cao lớn, được nam tử giúp đỡ, chạy nhanh đến nói lời cảm tạ, bất quá những người này tâm tình sắt đá, hộ vệ kia một chút phản ứng cũng không có liền trở lại vị trí của mình.

Đây vốn chỉ là nhạc đệm đi? (K hiểu lắm) Bọn họ trong mắt đều chỉ có Minh Tâm, Minh Tâm chung quanh có bao nhiêu bảo hộ vừa xem đã hiểu ngay.

Cùng lúc một góc của một lâu vũ( kiểu nhưng quán rượu ca hát gì đó) , một hồng y nam tử đang yên tĩnh xem chuyện đang phát sinh ở dưới ngã tư đường, hắn thầm cười, ngón tay thon dài cầm chén rượu, một vẻ vân đạm phong khinh. Đến khi Trần phu nhân cùng Minh Tâm đã đi xa, hồng y nam tử nhướng mày, mắt miết miết ngón tay, có thể thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ trơn bóng che dấu đi vẻ cuồn cuộn trong ánh mắt.

"Chủ tử, lại tái phát sao?"

Bện người nam tử là một thiếu niên thanh tú tiến đến, bị nam tử vẫy lui, lại nhìn kỹ ánh mắt nam tử, là một mảng sắc đỏ, càng làm tăng thêm vẻ quỷ mị yêu dị, đột nhiên, lông mi cuồn cuộn rớt xuống mấy khỏa lệ trong suốt, giọt lệ trong suốt kia duyên dáng lướt trên khuôn mặt, lại phi thường một bộ dáng hoa mỹ đến mức như không chân thật.

Thiếu niên lo lắng, đem bố khăn đưa cho chủ nhân, nhưng bị hồng y nam tử túm lấy cổ áo:

"Ngươi đây là loại biểu tình gì? Phải biết thân phận của chính mình, nếu có lần sau, chính là sống không bằng chết."

Thiếu niên nhìn chủ tử tuyệt mỹ lãnh tình, run sợ cùng sợ hãi:

"Chủ tử, Ưu nhi sai rồi."

Thiếu niên sợ phải rời đi chủ tử, cũng sợ sẽ bị người chà đạp, chủ tử hắn cường đại cao ngạo như vậy, nếu không phải nhiều năm trước bị người ám toán thì sao có thể xuất hiện ánh mắt như vậy.

Chủ tử vì sao lại cúi mắt xuống nhìn? Nếu không nhìn thì sẽ không nhớ đến, lần này chỉ hận phải kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.

Thiếu niên bị hồng y nam tử buông ra, một cái liền lảo đảo muốn ngã, trên khuôn mặt mỹ mạo của thiếu niên lại chính là cực giống một người, nếu không, hồng y nam tử cho phép lưu lại một kẻ yếu như vậy bên người, hắn là cực kỳ chán ghét nhu nhược.

"Lam công tử, Phượng Triều Hoàng là danh lâu của bổn thành, cùng lão thân đi uống một tách trà đi, Ngữ Phong Ngữ Tuyết đi mua một ít đồ phỏng chưa một canh giờ nữa cũng sẽ chưa về được, ông chủ kia là một người cổ quái, muốn mua này nọ đều phải xếp hàng, hơn nữa mỗi hàng đều là lượng người có hạn.

"Vậy thì theo ý phu nhân an bài."

Minh Tâm không có ý kiến gì, bên ngoài đi lại mặc dù tốt nhưng luôn có những ánh mắt quái dị nhìn mình, Minh Tâm cũng vô tư bên ngoài, vào lâu uống trà càng hợp ý hắn.

"Lão thân ăn chay, gọi đến bánh kẹo khả năng sẽ không hợp ý người trẻ tuổi, lam công tử nếu như không thích có thể gọi đồ ăn khác."

"Phu nhân khách khí, những thứ đó đều được."

Bọn họ được dẫn đến lầu hai, Minh Tâm cùng Trần phu nhân một bàn, Dạ Vân cùng sáu người hộ vệ khác chiếm hai bàn, tại phía trước bọn họ, trong một góc sáng sủa vốn có một bàn khách nhân, hộ vệ muốn đuổi đi nhưng bị Minh Tâm ngăn lại, sau cũng không còn ai tiến lên.

Ngồi một lát, Minh Tâm đột cảm thấy không khỏe, bụng hắn đau đớn quỷ dị, có điểm giống muốn phát tác, lại có điểm muốn đi mao xí, từ lúc rời đi Quân phủ, y cảm thấy nội lực đã khôi phục, chính là mỗi ngày vào buổi sáng đều có lúc tiêu hao vô cớ, lượng tiêu hao càng lúc càng lớn khiến bản thân không thể khống chế, điều đó có nghĩa y phải dựa vào nội lực để sống sót, về sau y bên cạnh chỉ có Hiển vương, cũng chỉ có thể cầu Hiển vương, nghĩ đến đó, Minh Tâm lại kháng cự, vì Hiển vương chỉ biết cầu hoan là có thể cho nội lực.

Minh Tâm chỉ đành đi xí để xem tình huống, nếu phải tìm Hiển vương y thật sự không muốn, nhưng Mặc Dương cùng không biết đã đi nơi nào, Mặc Dương cũng có thể cho y nội lực, y đem hy vọng ký thắc lên người nam tử nọ cũng bởi vì Mặc Dương là thủ hạ của Hiển vương, nếu không phải vạn nhất bất đắc dĩ, y cũng sẽ không tìm Hiển vương.

Theo Minh Tâm cùng rời đi là hai hộ vệ, hai người này cũng không làm y cảm thấy "hứng thú", Minh Tâm như là để cho thân thể lựa chọn, nếu cảm thấy đối phương có nội lực thâm hậu, y sẽ vô cùng rất muốn có được, một chút phản khán cũng không có.

"Bộp--"
 
Lúc Minh Tâm thất thần là lúc hai gã hộ vệ phía sau ngã xuống, y vừa xoay người đã bị người bị miệng tha đi.

Người giam cầm y làm cho y một trận tim đập nhanh, Minh Tâm kinh hãi, người tới võ công quỷ dị, nội lực mạnh mẽ làm cho y huyết mạnh sôi trào đứng lên, lại là cơ thể dâm đãng này!

Minh Tâm ảo não, ruột cuộc là bắt đầu từ khi nào?

"Ngô..."

Minh Tâm bị đưa vào một gian phòng, rõ ràng là  ban ngày, bên trong lại là một màu hôn ám đỏ thẫm, Minh Tâm bị người nọ vuốt bụng, đụng chạm làm cho y thân hình khẽ tiến, giọng gầm gừ rên rỉ.

"Muốn?"

Cúi đầu chuyển giọng nam, xung quanh vành tai phả nhiệt, nhiệt khí thỉnh thoảng tiến vào lỗ tai mẫn cảm, Minh Tâm phát run một trận, người nọ ấn bụng, cũng không phải là cấp cho Minh Tâm nội lực, mà là xoa xoa cơ bụng y, để cho Minh Tâm có đáp án tốt hắn mới tiếp tục.

Nam tử ái muội như vậy, Minh Tâm phát hiện ra vấn đề liền tránh đi, nam tử lại cố ý thả nhiệt khí bên tai, Minh Tâm thở gấp...

"Đừng."

"Đến bây giờ còn có thể nói những lời không thật như thế? Ngươi không những nội lực không đủ, còn có tinh khí cũng không đủ, Lâu Liên Dục  thế nhưng lại không uy ngươi ăn no sao?"

Những lời hạ lưu như thế nhưng rơi vào miệng nam từ lại thập phần dễ nghe, mà Minh Tâm lại cảm thấy âm thanh thập phần quen thuộc, người này giống như đã từng quen biết, là hắn cố ý đè thấp thanh âm?

Nam tử nâng lên chiếc cằm tinh xảo, Minh Tâm đôi mắt vừa mê ly lại ẩn chứa kháng cự cùng rối rắm, thân thể so với ý thức càng thành thục hơn, nam tử cười nhẹ cuối xuống, chế trụ đôi môi.

Minh Tâm chỉ nhìn đến đối phương áp chế đến khi khóe miệng nhếch lên ý cười, bên trong u ám che khuất thân ảnh, cơ hồ cũng chỉ thấy hình dáng nam tử, cũng không nhìn đến được mặt.

"Ô..."

Quả nhiên là cầu được yêu thương, Minh Tâm chỉ cảm thấy cơ thể không ngừng khát cầu, y cuối đầu thở dốc, sa đọa tự trách biến mất trong đầu chỉ còn sung sướng, y là thân thể tạm thời chịu khổ sao? Vì sao khi bị nam nhân áp kịch liệt va chạm lại biến thành ý loạn tình mê như vậy?

"Tùy tiện đi, cảm giác không tốt đã kêu ngừng lại, Minh Tâm."

Nam nhân này bất đồng với hai người bọn họ, ôn nhu săn sóc, nhìn như lạnh lẽo lại nhẹ nhàng khoang thoái cùng nhiệt tình như hỏa, cuối cùng vẫn là thỏa mãn chính mình. Rất kỳ quái....trong hơi thở mang theo hương dược, cảm giác được quan tâm kia.....

"A---"

Minh Tâm phản kháng đứng dậy, tay hắn liền  nhẹn túm lấy bả vai đối phương, ngón tay kháp tiến cơ thể, nhưng vậy càng cấp thêm cho đối phương một loại cổ vũ.

"Không cần..."

Minh Tâm sợ hãi loại cảm giác này, quả thật là cảm giác phiêu vân phúc vũ.

"Thật sự là yêu tinh! Thật làm cho người ta không khỏi động tâm."

Minh Tâm cắn môi, xấu hổ khắc chế bản thân không phát ra âm thanh kỳ quái.

"Minh Tâm đáng yêu, về sau phải nhớ, không thể chỉ cần nội lực không, cơ thể này là thích hoan ái."

Hôn trầm buồn ngủ, Minh Tâm nghe được, âm thanh văng vẳng quanh quẩn:

"Cơ thể này là thích hoan ái..."

---------
Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro