chương 5: Chuốc rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay nhẹ nhàng ma sát xung quanh miệng ly rượu, Quân Lang Tà chỉ mới ngà ngà say, ánh mắt say đắm nhìn người đang ngồi bên cạnh mình- Minh Tâm, sự tồn tại của y làm cho mỹ tửu thơm nồng cũng bị mất đi mùi hương vốn có.

Quân Lang Tà tà tùy ý buông xuống ly rượu trên tay, vẫn là tư thế vẫn biếng nhác như cũ, đưa tay vòng qua bên hông của Minh Tâm, nắm lấy đai lưng của y, Minh Tâm vốn không muốn trốn, y không chắc ý tứ thay thế mà Quân Lang Tà nói có phải là đơn thuần thay thế hay không, hơn nữa, Minh Tâm biết Quân Lang Tà, con người này cường ngạnh kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, bị ăn trái đắng vài lần, y cũng không muốn cùng hắn đụng chạm, cho nên y chỉ ngồi yên, mặt khác đang muốn tìm cơ hội nói cho Quân Lang Tà biết thân phận của mình.

Hai người cứ trầm mặc như vậy, Quân Lang Tà híp mắt, ngón tay hơi dùng sức, kéo mở đai lưng của Minh Tâm, áo lụa trắng bị mở ra, gấm vóc mềm mại nhẹ nhành phiêu động.

Minh Tâm kinh ngạc nhìn về phía Quân Lang Tà, đôi mắt trong suốt xinh đẹp, đôi con ngươi hắc bạch phân minh trở nên mơ hồ.

Quân Lang Tà sẽ không lập tức cưỡng đoạt Minh Tâm, đêm nay bỗng nhiên hắn vô cùng có kiên nhẫn, cảm giác như không đành lòng phá hư một thứ xinh đẹp, sạch sẽ, rồi lại như muốn xé nát khí chất cấm dục, thanh sạch của người trước mắt, bắt y phạm vào sắc giới, không phải Quân Lang Tà không hiếu Phật, hắn cũng đã từng nhìn đến Thất Bảo bội châu trên người Minh Tâm, vật biểu trưng cho thân phận cùng tu vi cao nhất trong Phật giới, nói cách khác, Minh Tâm căn bản chính là một xử nam thuần khiết, chính vì vậy Quân Lang Tà mới có thể từ từ điều giáo, từ từ nhấm nháp y.

Quân Lang Tà rót một ly rượu đưa đến trước mặt Minh Tâm

Rượu lại là một giới luật khác.

"Uống, không thì đưa rượu lại cho ta."

Minh Tâm vốn không hiểu phong tình, vả lại y cũng không theo kịp suy nghĩ của Quân Lang Tà, nghĩ đây đơn thuần chỉ là lựa chọn, liền đem ly rượu đẩy đến trước mặt Quân Lang Tà.

Nét cười trên mặt Quân Lang Tà biết mất, hắn đứng dậy, vỗ tay mấy tiếng, lập tức, hai thiếu niên ban nãy hầu hạ Minh Tâm thay y phục xuất hiện.

"Lại đây."

Quân Lang Tà thản nhiên ra lệnh.

Thanh Nhi và Du Nhi cúi đầu đến bên người hắn, bọn họ đều đã từng bị điều giáo qua, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức hầu hạ Quân Lang Tà, đặc biệt là Thanh Nhi, bụng dạ thật không yên, hiếu kì nhìn Minh Tâm.

"A..."

Thanh Nhi cảm thấy đột nhiên tay tê rần, đầu choáng vô cùng, liền như vậy ngã vào lòng ngực cường tráng của nam nhân. Chờ khi thiếu niên biết mình thất thố thì đã muộn, chủ nhân hỉ nộ vô thường, Thanh Nhi có chút sợ hãi, thân thể nhỏ bé run rẫy bị chủ nhân ôm vào lòng. Hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, mặc dù đã từng trải qua vài lần điều giáo những chung quy vẫn không biết phải dùng như thế nào.

Quân Lang Tà nắm lấy cằm của thiếu niên nằm trong lòng, nâng lên, làm cho tầm mắt của Thanh Nhi chạm vào Minh Tâm

"Đẹp không?"

Trong thanh âm của hắn hoàn toàn không có chút tình cảm.

Cằm truyền đến cơn đau làm cho hai khóe mắt Thanh Nhi ửng đỏ, trước mắt hiện lên thân ảnh của Minh Tâm đang cau mày, đúng là rất đẹp, lần đầu tiên thiếu nhìn thấy y liền tưởng như thấy được tiên nhân từ cõi trời giáng thế, khắc cốt ghi tâm.

Không đợi Thanh Nhi trả lời, Quân Lang Tà liền buông tay, hắn đem Thanh Nhi ôm ngồi trên người mình, thu lại vẻ lãnh khốc, ôn nhu vuốt ve chiếc cằm xanh tím.

"Đau không?"

Thanh âm hắn trầm thấp lại mang theo dụ hoặc.

Thanh Nhi kinh ngạc nhìn thái độ xa lạ của chủ nhân, nhưng lại bị khuôn mặt anh tuấn của hắn làm cho ngây ngốc, tim đập gia tốc, so với vẻ đẹp của Minh Tâm hoàn toàn bất đồng, cũng với cảm gác yêu thương che chở lúc này càng làm cho Thanh Nhi mê muội, gật đầu.

"Thanh Nhi, dạy cho Minh Tân biết nên làm thế nào?"

Thanh Nhi kinh ngạc, chủ nhân thế nhưng nhớ rõ tên mình, trong lòng vui mừng đứng lên, nhìn ánh mắt chăm chú mê người của chủ nhân liền không thể không đáp ứng.

"Thanh Nhi ngoan, uy chủ nhân uống rượu."

Ngón tay của Quân Lang Tà lướt qua đôi môi đỏ mọng của Thanh Nhi.

Trong lòng Thanh Nhi đang hồi hộp, bị ngón tay của Quân Lang Tà chạm vào môi, mang đến một trận tê dại, bản thân từng trải qua điều giáo, làm sao không biết được ý tứ của chủ nhân, gương mặt xinh đẹp vì thẹn mà ửng đỏ lại càng trở nên diễm lệ muôn phần. Thanh Nhi cầm ly rượu, uống một ngụm, sau đó khẩn trương mà áp môi mình lên môi của Quân Lang Tà, chậm rãi rót rượu, đầu lưỡi lúc ra lúc vào ra sức mơn trớn, rượu dọc theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống

Minh Tâm nghiêng mặt đi, hóa ra ý tứ của nam nhân kia chính là như vậy, phạm vào thứ nhất là tửu, phạm vào thứ hai là sắc, Minh Tâm nổi giận đứng lên.

"Ngươi nếu dám ra khỏi đây, ta sẽ khiến cho ngươi phải phạm vào sát giới."

Quân Lang Tà dễ dàng nhìn thấu con người của Minh Tâm, hắn tà mị chắc chắn Minh Tâm sẽ không đi được. Quân Lang Tà đẩy Thanh Nhi trên người mình xuống, liếm liếm chút rượu còn vươn trên môi, ánh mắt khóa chặt lên người Minh Tâm.
_____

Ấy dza,Đà Nẵng nay mưa nhiều quá 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro