chương 55: Mộng ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dục nhi cũng sẽ thành thân, đối phương là danh môn khuê tú, là vương phi mà hoàng đế sẽ tứ hôn."

Vì để làm cho con trai chết tâm, Trần phu nhân đành nói hết mọi chuyện ra.

Có thể làm lung lay Trần Tiếu Dương sao? Có lẽ không thể, nhưng đối với Minh Tâm ắt hẳn là có thể đi. Chuyện này làm sao Minh Tâm biết, dương nhiên là do hắn cố tính nói cho người nọ biết, lúc ấy Trần Tiếu Dương tưởng người nọ là quái thai, có tên sủng thị nào bên người vương gia mà lại không muốn tranh giành tình cảm cơ chứ, chính hắn nghe xong còn đố kị nữa là.

....
"Ưm...sư phụ..."

Minh Tâm gặp mộng, trong mộng chính là cái ôm thân cận duy nhất mà sư phụ cho hắn, dễ dàng ngửi được hương dược cùng bàn tay ôn nhu ấm áp.

Bị Minh Tâm cọ cọ như vậy, Lâu Liên Dục lập tức tỉnh, hắn kinh ngạc lâu như vậy hôm nay Minh Tâm mới chủ động thân thiết với hắn, ôm hắn, trong lúc mơ màn còn lộ vẻ cười.

Minh Tâm không có phòng bị, khẩn trương, sợ hãi, lạnh lùng, cỡ nào làm cho người ta yêu thích cùng không nỡ buông tay, Lâu Liên Dục cuối xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi nhu thuận.

Nào biết Minh Tâm đột nhiên hừ rên nhẹ một tiếng, trên mặt một mạt đỏ ửng, còn có điểm hoan nghênh. Minh Tâm không ghét bỏ nụ hôn này, Minh Tâm trong ngực Lâu Liên Dục chậm rãi nhận lấy nụ hôn đang nhẹ nhàng xâm nhập.

Tối hôm qua Lâu Liên Dục về muộn, cũng không đánh thức Minh Tâm liền nằm xuống,bây giờ Minh Tâm sáng sớm dụ hoặc thật sự là khảo nghiệm định lực của nam nhân. Minh Tâm trong lòng dịu ngoan, càng kích thích bản tính nam nhân muốn làm gì làm,Lâu Liên Dục cởi bỏ nội sam Minh Tâm, xoa xoa thân thể đang làm cho hắn yêu thích không buông....

Minh Tâm cảm giác, dục vọng xuất hiện trên thân thể chứ không phải đến từ cổ vương, mà chân thật tốt đẹp như vậy thì Lâu Liên Dục càng sẽ không bỏ qua, làm cho hắn sinh ra cảm giác lưỡng tình tương duyệt, như cá gặp nước.

"Ưm.."

Minh Tâm có chút thống khổ nhưng thân thể lại vui thích không thôi, ôm lấy tấm lưng thẳng tắp của Lâu Liên Dục, Lâu Liên Dục ôn nhu cũng trở nên ngày càng dũng mãnh, Minh Tâm lắc lư thân thể bị va cham, hưng phấn đến từ bản năng làm cho Minh Tâm vặn vẹo thân thể làm cho đối phương phía trên như nhận thêm được một loại cổ vũ.

Lúc này nước đã chảy thành sông, nhưng Minh Tâm hiện đang mơ thấy cái gì..?

"A..."

Một trận rên rỉ cùng phóng thích, Minh Tâm ôm lấy Lâu Liên Dục một cách tự nhiên, Minh Tâm trước kia hoan ái đều cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh rên rỉ, nay lại xuân phong phất liễu phóng đãng trên giường còn xuất ra âm thanh dâm mị càng làm cho Lâu Liên Dục thêm xác định Minh Tâm đang rất thỏa mãn.

Minh Tâm đầu mi run sợ, chậm rãi mở to mắt, đây là tình huống gì? Là mộng? Không phải, hắn là đang mộng xuân, cũng đã thật sự hoan ái cũng người bên gôi, Minh Tâm xấu hổ muốn chết, dẫu trong mộng hay là sự thật, cũng là hắn chủ động tiếp cận, chẳng qua là người trong mông cùng hiện thực là bất đồng mà thôi.

Nam nhân này đã nhìn thấy hắn như thế, thật sự là xấu hổ không thôi.

Lâu Liên Dục biết Minh Tâm sau khi hoan ái thường sẽ xấu hổ cùng thẹn thùng, quả thật là rất đáng yêu mà. Lâu Liên Dục cười ôm lấy Minh Tâm nói,

"Ngủ thêm một lúc, không lâu nữa sẽ đến hoàng thành rồi."

Nếu là bình thường, Lâu Liên Dục cùng Minh Tâm tỉnh dậy sẽ rời giường, sau đó Lâu Liên Dục sẽ đi xử lý việc công, nhưng sáng sớm hôm nay tâm tình hắn rất tốt, ôm Minh Tâm trong lòng cảm thấy rất thoải không muốn rời giường, nếu ngủ cùng mỹ nhân mãi mãi trên giường hắn cũng tình nguyện.

Qua một lát, không lâu sau, một đội ngũ tiến đến hoàng thành, quân đội không thể trực tiếp vào hoàng thành, chỉ có thể dừng lại tại một thành trì khác gần hoàng thành- Kiều thành, hiện tại có một con thuyền xa hoa đi đến, Hiển vương lệnh ngừng lại tại khẩu Võ Cừ.

Mọi người đều rất kì quái, Hiển vương sao lại đậu thuyền lâu ở chỗ này, rất nhiều người hầu cùng vệ quân đã xuống dưới, nhưng nhân vật chính lại chậm chạp không xuất hiện.

Hiển vương tại hoàng thành có tiếng là soái vương phong lưu, người ngưỡng mộ vô số, thuyền vừa mới cập bờ, đã có oanh oanh yến yến quan sai đến nghênh đón, làm cho đội hộ vệ của Hiển vương gần như là kêu khổ thấu trời.

Minh Tâm cũng bị đoàn đội nghênh đón của Hiển vương làm cho hoảng sợ, Hiển vương ở hoàng thành thực nổi danh, không chỉ nam nữ trẻ tuổi ái mộ mà còn có tầng lớp dân chúng các độ tuổi, một khắc kia Minh Tâm xoay người nhìn đến sườn mặt tuấn kiệt kiêu ngạo của Lâu Liên Dục, có lẽ hắn đã quên mất rằng Lâu Liên Dục là Hiển vương của hoàng triều, chiến tích vĩ đại, là vị vương gia rất được lòng người.

Minh Tâm trong lúc này cũng không quen nháo được Lâu Liên Dục nhanh chóng đưa lên xe ngựa, cũng may mắn hôm nay Minh Tâm mặc tăng y mũ sa, nếu không chắc hắn sẽ trở thành đối tượng để làm luận đố kị tại hoàng thành.

Khi đội ngũ của Hiển vương đi xa, hai bóng dáng nam tử phong độ nghênh ngang tại thành lâu bộ dạng cũng không kém hiển vương, đàm luận trong tiếng gió, nhưng tầm mắt vẫn theo xe ngựa của vương gia.

.........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro