chương 59: Từng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bóng dáng Minh Tâm rời đi, Hoàn Nhan Dụ Chân kì quái chính bản thân mình lại đặt lực chú ý lên người nọ.

“Thiếu bảo đại nhân..”

Hoàn Nhan Dụ Chân thu hồi ánh mắt,

“Mời Lí công công dẫn đường.”

--------------
Trong hoa viên, Vạn quý phi ung dung đẹp đẽ sang trọng đang chơi đùa với chim hoàng yến, tuy đã có tuổi nhưng nàng thân thể tao nhã, mỹ maoh bất phạm, thời gian như đã bỏ qua nàng, thuần thục đầy đặn, mị hoặc chúng sinh, hưởng ân sủng hơn mười chưa hề suy giảm. Lâu Liên Dục được kê thừa dung mạo cùng tâm kế thủ đoạn của nàng, nhưng hai tử mẫu lại vì chuyện xưa mà sinh ra ngăn cách, hơn nưã Lâu Liên Dục từ khi sinh ra đã không ở bên người Vạn quý phi, liền bị đem cho Trần phu nhân nuôi dưỡng, từng là nhũ mẫu vừa là tài nữ có chút tiếng tăm, đối với Lâu Liên Dục Trần phu nhân hết sức tận tâm, Hiển vương so với chính con ruột càng được yêu thương hơn, vậy nên Lâu Liên Dục đối với hai người phụ nữ này tình cảm nặng nhẹ khác biệt.

Hoàng hậu không có con, ba vị vương gia đều là con của quý phi sinh ra, các nhóm gia tộc của quý phi đều có thế lực riêng, trong đó hùng hậu nhất là Vạn quý phi, Hiển vương độc bá chuyên quyền, lại có thế lực trong tay, ngôi vị quân vương tựa hồ đã sớm được định, chỉ là tới nay lão hoàng đế vẫn chưa định ra được thái tử.
Vạn quý phi ngoan tâm thủ lạc, chờ đợi nhất có lẽ là lúc Lâu Liên Dục được kế vị, nhưng mặt ngoài lại là một phi tử không tranh sủng, chính vì điều này nên đươc lão hoàng đế đặc biệt yêu thích.

Lâu Liên Dục lúc này đã đi vào hoa viên, hầu hết thời gian thỉnh an hắn đều đến đây.

“Mẫu phi.”

“Dục nhi, mau đến đây.”

Vạn quý phi buông đĩa thức ăn cho chim xuống, vươn tay cho hạ nhân lau chùi.

“Đến đây, để mẫu phi nhìn con cho kỹ nào.”

Đối với nhi tử duy nhất của mình, Vạn quý phi vô cùng hài lòng, nhưng giữa bọn họ luôn có một chút xa cách.

Lâu Liên Dục mặt không thay đổi, đôi mắt lạnh như băng, hoàn thành cho đúng cấp bậc lễ nghĩa, đây chính là hình thức mà bọn họ ở chung, cho dù sự kiện trước kia đã qua lâu.

Vạn quý phi cũng không buồn, tao nhã cho người mang trà, uống một ngụm. Mà bên kia Lâu Liên Dục cũng tự đồng ngồi xuống, hạ nhân dâng lên trà bánh.

“Dục nhi, nếu có thời gian hãy tiến cung thăm phụ hoàng, người đã già, đặc biệt thích được gần gũi con cháu, lão lục thường xuyên tiến cung, hoàng thượng ngày càng thích hắn, có khả năng việc lớn nhỏ đều sẽ giao cho lão lục.”

Vạn quý phi chỉ cần đôi câu, Lâu Liên Dục đã hiểu nàng muốn điều gì, lại nghĩ đến khiến cho Minh Tâm ở lại trong hoàng cung cũng chỉ có mỗi mình Tú vương dám hướng hoàng thượng mà đề nghị.

“Còn nữa, Hoàng thượng đã tứ hôn cho ngươi, sủng thị chỉ có thể để chơi đùa mà thôi.”

Lâu Liên Dục buông chén trà, biểu tình trên mặt không thay đổi, trong lòng một mảnh trào phúng, năm đó Tiết gia không ngại lợi dụng thời thế, mẫu phi cũng không tiếc đại giới mà chia rẽ hắn cùng Ngọc Nhi, đến nay còn thỉnh phụ hoàng tứ hôn, thật đúng là lợi ích đi liền với dã tâm.

“Ta nghe nói Minh Tâm pháp sư mỹ mạo anh tuấn, Dục nhi cùng với y thân mật khăng khít, nếu để lời đồn đãi này lọt ra bên ngoài, chỉ sợ với con cùng với y đều là họa sát thân.”

Vạn quý phi một đôi mắt đẹp lơ đãng đánh giá qua Lâu Liên Dục, cũng không nhìn được manh mối gì trên người Lâu Liên Dục, tin tức thật giả nàng cũng cần phải có thời gian để tra ra, nhưng đối với con trai, nàng không cho phép một hạt bụi nào dám phá hỏng.

“Mẫu phi còn việc gì nữa không?”

Chuyện mà Vạn quý phi muốn nói có lẽ đã nói hết, Lâu Liên Dục cũng sẽ không cùng nàng thân cận thêm, hoàng nhi là cốt nhục duy nhất của nàng, sau này sẽ hiểu nổi khổ tâm của nàng, bây giờ hắn tự do, sau này ngồi trên địa vị cao mới thấu hiểu được đâu là chiến trường thực sự, lúc đó tình yêu chỉ là phù phiếm mà thôi.

“Tiết Ngọc Nhi đã đến hoàng thành, nếu rảnh thì mang nàng đến gặp mẫu phi.”

“Vâng, nhi thần cáo lui.”

Trong vườn đều là những loại hoa kiều diễm kiêu sa, nhưng tất cả cũng là được nuôi dưỡng từ nọc độc, đã bị vây trong hoàng cung này, còn ai có thể thật sự thanh tịnh? Lâu Liên Dục bỗng nhiên nhớ đến một người lãnh đạm tự nhiên, giống như là bạch liên trời sinh không nhiễm bụi trần, trên đời, vẫn còn một người gần bùn mà không nhiễm mùi hôi tanh- Tiết Ngọc Nhi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chim hoàng yến

Mới đầu tưởng ảnh nhớ tới ẽm, ai dè…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro